Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 42 - Chương 42: Chắc Cưng Ra Ngoài Quên Xem Lịch Rồi
/481
|
Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, bóng dáng mạnh mẽ, rắn rỏi và sắc mặt đen sì của ông nội hiện ra, “Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần, Bạch Vũ Thần, ba đứa các cháu đi vào đây cho ông.”
Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần, Bạch Vũ Thần lập tức chẳng khác gì con gà trống choai bại trận, cúi đầu, khóc thút thít, xếp hàng đi vào trong phòng làm việc. Cửa phòng lại đóng chặt, giống như ngăn cách hai thế giới. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt, vịn cánh tay của Bạch Hi Cảnh, hai chân đạp giữa không trung. “Ba, có phải con đã làm sai chuyện gì khiến cho ông nội không vui rồi không?”
Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần trở về sô pha ngồi, xoa đầu bé. “Không đâu, là ba người anh họ của con làm sai.”
“Ồ.”
“Con đã học Thái Cực từ khi nào?” Võ học của chùa Bồ Đề đều lấy sự mạnh mẽ, cứng rắn làm chủ, linh hoạt uyển chuyển làm phụ, tuyệt đối không có loại chiêu thức lấy nhu khắc cương như Thái Cực. Mặc dù Tiểu Tịnh Trần có thiên phú võ học cao đến đâu thì cũng không thể cao hơn Trương Tam Phong, người tự sáng tạo ra Thái Cực được!
Tiểu Tịnh Trần đong đưa đôi chân nhỏ, bị Bạch Hi Cảnh ôm ngồi trên sô pha, nói: “Lúc đi tập buổi sáng, những ông bà đó đã dạy cho con.”
“Ôi chao? Không ngờ ở tiểu khu của em lại có cao thủ Thái Cực như thế đấy.” Không đợi Bạch Hi Cảnh phản ứng, Bạch Ấu Cảnh không nhịn được mà nói với giọng kinh ngạc.
Bạch Hi Cảnh: “...” Anh có thế nói đó chỉ là bộ môn Thái Cực rèn luyện thân thể đại chúng dành cho những ông bà già tập chơi thôi được không? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đến loại Thái Cực rèn luyện thân thể, nhan nhản đầy đường mà cũng có thể đánh ra được phong độ của bậc tông sư thì con gái à, cái “tài” này của con cũng thật là “kì” quá đi, chẳng trách sư phụ trụ trì lại lo lắng đủ đường.
Bác cả Bạch Lạc Cảnh nhìn Tiểu Tịnh Trần bằng ánh mắt cảm thán: “Con bé khiến anh nhớ đến bộ dạng của Tiểu Cảnh lúc mới từ chùa Bồ Đề trở về.”
“Đúng, đúng, đúng, bộ dạng của Tiểu Cảnh lúc vừa mới từ chùa Bồ Đề về cũng y như thế này, gặp người là đánh, không hề do dự.” Bác ba Bạch Ấu Cảnh vội vàng hưởng ứng, bộ dạng rất cảm thông trong lòng. Bạch Hi Cảnh quét mắt hừ lạnh, “Tịnh Trần không giống em, con bé chỉ đánh người đáng bị đánh.”
Ba người cha: “...” Ý chú là con trai nhà bọn anh bị đánh là đáng đời sao?
Bạch Lạc Thần chủ động khiêu khích thì bị đánh ngã lên bàn trà. Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần bị động giúp đỡ thì bị ném lên ghế sô pha. Đây rõ ràng là phân biệt đối xử… Cái gì? Anh nói hai đứa nhỏ, một đứa sưng cả mặt mũi, một đứa tím xanh cả mặt kia sao? Ôi chao, chuyện này chẳng liên quan gì đến con gái cưng nhà ta cả, người ra tay rõ ràng là Bạch Lạc Thần mà... Bạch Hi Cảnh nghĩ đến quyền cuối cùng của Tiểu Tịnh Trần thì không nhịn được mà hơi đau đầu, động tác trông chậm chạp tựa như chẳng có tí lực sát thương nào, nhưng nếu như đánh thật, ít nhất Bạch Lạc Thần cũng sẽ bị gãy một chiếc xương sườn.
Con gái, chúng ta có thể dịu dàng, rụt rè một chút được không?
Ba đứa trẻ bị ông Bạch gọi vào phòng làm việc, nhưng ba của cả ba đứa lại chẳng lo lắng chút nào. Từ trước đến nay, ông Bạch không bao giờ đánh các cháu, hơn nữa, vừa rồi nếu như ông Bạch không kịp thời ra mặt gọi người đi, Bạch Hi Cảnh tuyệt đối sẽ dùng cái lưỡi độc quấn chết ba đứa cháu trai, kẻ cuồng con gái là không thể trêu vào được đâu, có biết không!
Nửa tiếng sau, cánh cửa phòng làm việc mở ra, ba đứa trẻ lại xếp hàng đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt của bọn chúng dường như không thấy uất ức hay ủ rũ gì sau khi bị mắng. Ngoài việc sắc mặt của Bạch Lạc Thần vẫn cứ đen sì, khó coi ra thì hai đứa còn lại dường như đang rất vui vẻ. Vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên ghế số pha trong phòng khách nhỏ xem bốn người anh họ chơi game, hai đứa trẻ lập tức hấp ta hấp tấp chạy lại, một trái một phải ngồi xuống bên cạnh bé.
Đứa mặt sưng ngồi bên trái nói. “Em gái, anh là anh sáu của em Bạch Học Thần.”
Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại: “Chào anh sáu.”
Mắt thấy Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn dễ nói chuyện như vậy, đứa bên phải cũng hưng phấn nói. “Em gái, anh là anh bảy của em Bạch Vũ Thần.”
Tiểu Tịnh Trần tiếp tục quay đầu: “Chào anh bảy.”
Giọng trẻ con non nớt, mềm mại lập tức nhận được thiện cảm của hai người anh. Hai người đồng thời đưa tay lên xoa đầu của Tiểu Tịnh Trần với vẻ đầy yêu thương, còn nghịch ngợm kéo mạnh hai cái tai mèo trên mũ của bé, tình cảm anh em ấm áp phơi phới.
Bạch Lạc Thần hung ác trợn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái, đi đến bên cạnh người anh trai đang chơi game, nói: “Em là em trai ruột của anh, thế mà vừa nãy anh lại không ra mặt giúp em.”
Trên sống mũi của Bạch Trạch Thần có một cặp kính cận cao độ, cũng chẳng thèm liếc người em ruột lấy một cái, tầm mắt hoàn toàn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi. Những ngón tay điên cuồng ấn nút trên điều khiển từ xa như mưa giông gió bão, lạnh nhạt nói. “Đừng nói em là em trai ruột của anh, anh sợ bị mất mặt.”
“Anh...” Bạch Lạc Thần giận tới mức hai mắt trợn tròn, giống như một con hổ phát điên nhào đến chỗ Bạch Trạch Thần. Kết quả, móng vuốt còn chưa chạm đến người ta đã bị người túm cổ áo phía sau kéo lại.
Bạch Húc Thần đẩy cậu ra. “Ngoan, đi sang bên kia chơi đi.”
Mặc dù tính khí của Bạch Lạc Thần nóng nảy nhưng cậu lại hết sức kiêng nể người anh họ này. Bởi vì trong tất cả mấy anh em, người anh này là người đánh cậu nhiều nhất, hơn nữa còn vừa cười vừa đánh.
Bạch Lạc Thần đành phải ngồi một mình một góc trên ghế sô pha cách xa Tiểu Tịnh Trần, nghiến răng nghiến lợi, trong đầu diễn đi diễn lại một trăm lẻ tám cách bắt nạt Tiểu Đầu Trọc.
Tiểu Lục Bạch Học Thần dùng hai tay chống cằm, nói với Tiểu Tịnh Trần. “Em gái, vừa nãy em thật là lợi hại, có thể dạy anh được không?”
Tiểu Thất Bạch Vũ Thần cũng kích động gật đầu. “Còn có anh, còn có anh.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu. “Có thể.”
“Được, lúc nào thì chúng ta bắt đầu học?” Ánh mắt Tiểu Lục và Tiểu Thất trong suốt lấp lánh ánh sao, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt đáp: “Các anh nói lúc nào thì là lúc đó.”
“Thế thì ngay bây giờ đi!” Hai thằng nhóc lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, muốn chạy ra ngoài ngay lập tức.
Bạch Hi Cảnh đột nhiên quay đầu nhìn sang dọa cho hai tên nhóc thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. “Tịnh Trần, đừng dạy chúng nó Hành Thâm Quyền, đổi cái khác đi.”
“Tại sao?” Tiểu Tịnh Trần mơ hồ không hiểu.
Bạch Hi Cảnh: “...” Anh có thể nói là vì không muốn mấy đứa cháu nhà mình bị dày vò đến chết đi sống lại như đám Lăng Phi, Hàn Hùng không?
“Sư phụ nói đó là võ thuật nhập môn cơ bản nhất, đơn giản nhất.” Tiểu Tịnh Trần phồng má trình bày lí do.
Bạch Hi Cảnh: “...” Đó là bởi vì con biết đọc “tâm kinh”.
“... Nhóm Lăng Phi và Hàn Hùng đã học Hành Thâm Quyền trước một bước rồi. Nếu như bây giờ con lại dạy cho Tiểu Lục và Tiểu Thất, bọn chúng học muộn hơn một tuần thì vẫn đánh không lại đám người Lăng Phi và Hàn Hùng. Vì thế, con vẫn nên đổi một loại khác đi!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu chỗ hiểu chỗ không, thật ra, võ thuật khi đã có thể vận dụng thành thạo rồi thì học muộn hơn một tuần cũng sẽ không gây ra bất cứ sự khác biệt nào. Nhưng những điều ba nói đều đúng, Tiểu Tịnh Trần quyết định đổi bộ quyền thuật khác.
Nhưng không ngờ rằng cuộc đối thoại của hai cha con lại trực tiếp chọc vào tổ ong vò vẽ, Bạch Lạc Thần nhảy từ trên ghế số pha xuống, hướng về phía Tiểu Tịnh Trần mà rống lên. “Tao đã nói sao mà lũ khốn Kim Đỉnh kia đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy. Hóa ra là chuyện tốt do mày làm ra. Thế mà mày lại giúp người ngoài đánh anh trai của mày. Rốt cuộc mày có phải là người nhà họ Bạch không vậy hả?”
Sắc mặt Bạch Nghi Cảnh khẽ biến, ánh mắt trầm xuống, hét lớn một tiếng. “Thằng hư đốn, mày nói cái gì đấy, có phải là người nhà họ Bạch không cũng không tới lượt mày nói!”
Tiểu Tịnh Trần là con gái nuôi, hơn nữa lúc vào nhà họ Bạch thì đã đến độ tuổi hiểu chuyện. Bình thường mà nói, đứa trẻ được nhận nuôi sẽ khó tránh khỏi việc cảm thấy mất tự nhiên ở ngôi nhà mới. Nhưng nhìn thái độ của Bạch Hi Cảnh thì rõ ràng là anh cưng chiều Tiểu Tịnh Trần chẳng khác gì con gái ruột. Hơn nữa, sự ngoan ngoãn đáng yêu của Tịnh Trần đã giành được thiện cảm của tất cả mọi người trong nhà, thật lòng yêu thương bé như con cháu trong nhà. Cho nên, bất luận là ba người bác hay mấy người anh họ đều đối xử với cô cháu gái, em gái nhỏ mới vào nhà này hết sức cẩn thận, chỉ sợ bé sẽ cảm thấy bản thân là người ngoài mà suy nghĩ.
Lời nói của Bạch Lạc Thần cũng không có hàm ý ám chỉ gì. Cậu chỉ thấy giận khi Tiểu Tịnh Trần dạy người ngoài đánh người nhà, làm hại ba đứa bọn cậu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hoàn toàn mất hết mặt mũi. Nhưng lời nói của cậu vào tai người khác lại mơ hồ có mùi vị bài xích. Vì thế, Bạch Nghi Cảnh mới không nhịn được quở mắng con trai. Ánh mắt vẫn liếc trộm về phía Tiểu Tịnh Trần, sợ rằng đứa trẻ này cảm thấy trong lòng bị tổn thương, uất ức khó chịu.
Không chỉ có anh ta, Bạch Lạc Cảnh và Bạch Ấu Cảnh cũng nhìn cháu gái bằng ánh mắt lo lắng. Mấy người anh họ thậm chí còn vô thức buông trò chơi đang chơi vô cùng hăng say xuống. Tiểu Lục và Tiểu Thất mỗi người một bên kéo tay của Tịnh Trần...
Trên thực tế, sự lo lắng của bọn họ hoàn toàn là dư thừa.
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc Thần, ánh mắt trong veo như một con suối có thể nhìn thấy đáy. Giọng điệu ung dung bình tĩnh làm cho người ta có một loại cảm giác “anh ta điên thì cứ để cho anh ta điên”: “Ba nói em là người nhà họ Bạch thì em chính là người nhà họ Bạch.”
Bạch Lạc Thần: “...” Đột nhiên, cậu cảm thấy bản thân mình thật giống một thằng ngốc.
“Xùy...” Bạch Trạch Thần đẩy mắt kính, lạnh lùng nhìn em trai ruột của mình nói: “Bạch Lạc Thần, đi so đo với em họ mới năm tuổi, mày đúng là càng ngày càng sống thụt lùi đấy, ấu trĩ!”
Bạch Lạc Thần tức tối, lập tức trút cơn giận từ Tiểu Tịnh Trần sang người anh ruột của mình: “Anh mới ấu trĩ, cả nhà anh đều ấu trĩ.”
“Cả nhà anh cũng gồm cả mày đấy!”
Bạch Lạc Thần: “...” Cậu ấm đời thứ hai nhà họ Bạch ra đường quên xem lịch, gặp phải bao nhiêu chuyện xui xẻo không thuận, liền chạy vào bếp tìm mẹ để tìm kiếm sự an ủi.
Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần, Bạch Vũ Thần lập tức chẳng khác gì con gà trống choai bại trận, cúi đầu, khóc thút thít, xếp hàng đi vào trong phòng làm việc. Cửa phòng lại đóng chặt, giống như ngăn cách hai thế giới. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt, vịn cánh tay của Bạch Hi Cảnh, hai chân đạp giữa không trung. “Ba, có phải con đã làm sai chuyện gì khiến cho ông nội không vui rồi không?”
Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần trở về sô pha ngồi, xoa đầu bé. “Không đâu, là ba người anh họ của con làm sai.”
“Ồ.”
“Con đã học Thái Cực từ khi nào?” Võ học của chùa Bồ Đề đều lấy sự mạnh mẽ, cứng rắn làm chủ, linh hoạt uyển chuyển làm phụ, tuyệt đối không có loại chiêu thức lấy nhu khắc cương như Thái Cực. Mặc dù Tiểu Tịnh Trần có thiên phú võ học cao đến đâu thì cũng không thể cao hơn Trương Tam Phong, người tự sáng tạo ra Thái Cực được!
Tiểu Tịnh Trần đong đưa đôi chân nhỏ, bị Bạch Hi Cảnh ôm ngồi trên sô pha, nói: “Lúc đi tập buổi sáng, những ông bà đó đã dạy cho con.”
“Ôi chao? Không ngờ ở tiểu khu của em lại có cao thủ Thái Cực như thế đấy.” Không đợi Bạch Hi Cảnh phản ứng, Bạch Ấu Cảnh không nhịn được mà nói với giọng kinh ngạc.
Bạch Hi Cảnh: “...” Anh có thế nói đó chỉ là bộ môn Thái Cực rèn luyện thân thể đại chúng dành cho những ông bà già tập chơi thôi được không? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đến loại Thái Cực rèn luyện thân thể, nhan nhản đầy đường mà cũng có thể đánh ra được phong độ của bậc tông sư thì con gái à, cái “tài” này của con cũng thật là “kì” quá đi, chẳng trách sư phụ trụ trì lại lo lắng đủ đường.
Bác cả Bạch Lạc Cảnh nhìn Tiểu Tịnh Trần bằng ánh mắt cảm thán: “Con bé khiến anh nhớ đến bộ dạng của Tiểu Cảnh lúc mới từ chùa Bồ Đề trở về.”
“Đúng, đúng, đúng, bộ dạng của Tiểu Cảnh lúc vừa mới từ chùa Bồ Đề về cũng y như thế này, gặp người là đánh, không hề do dự.” Bác ba Bạch Ấu Cảnh vội vàng hưởng ứng, bộ dạng rất cảm thông trong lòng. Bạch Hi Cảnh quét mắt hừ lạnh, “Tịnh Trần không giống em, con bé chỉ đánh người đáng bị đánh.”
Ba người cha: “...” Ý chú là con trai nhà bọn anh bị đánh là đáng đời sao?
Bạch Lạc Thần chủ động khiêu khích thì bị đánh ngã lên bàn trà. Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần bị động giúp đỡ thì bị ném lên ghế sô pha. Đây rõ ràng là phân biệt đối xử… Cái gì? Anh nói hai đứa nhỏ, một đứa sưng cả mặt mũi, một đứa tím xanh cả mặt kia sao? Ôi chao, chuyện này chẳng liên quan gì đến con gái cưng nhà ta cả, người ra tay rõ ràng là Bạch Lạc Thần mà... Bạch Hi Cảnh nghĩ đến quyền cuối cùng của Tiểu Tịnh Trần thì không nhịn được mà hơi đau đầu, động tác trông chậm chạp tựa như chẳng có tí lực sát thương nào, nhưng nếu như đánh thật, ít nhất Bạch Lạc Thần cũng sẽ bị gãy một chiếc xương sườn.
Con gái, chúng ta có thể dịu dàng, rụt rè một chút được không?
Ba đứa trẻ bị ông Bạch gọi vào phòng làm việc, nhưng ba của cả ba đứa lại chẳng lo lắng chút nào. Từ trước đến nay, ông Bạch không bao giờ đánh các cháu, hơn nữa, vừa rồi nếu như ông Bạch không kịp thời ra mặt gọi người đi, Bạch Hi Cảnh tuyệt đối sẽ dùng cái lưỡi độc quấn chết ba đứa cháu trai, kẻ cuồng con gái là không thể trêu vào được đâu, có biết không!
Nửa tiếng sau, cánh cửa phòng làm việc mở ra, ba đứa trẻ lại xếp hàng đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt của bọn chúng dường như không thấy uất ức hay ủ rũ gì sau khi bị mắng. Ngoài việc sắc mặt của Bạch Lạc Thần vẫn cứ đen sì, khó coi ra thì hai đứa còn lại dường như đang rất vui vẻ. Vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên ghế số pha trong phòng khách nhỏ xem bốn người anh họ chơi game, hai đứa trẻ lập tức hấp ta hấp tấp chạy lại, một trái một phải ngồi xuống bên cạnh bé.
Đứa mặt sưng ngồi bên trái nói. “Em gái, anh là anh sáu của em Bạch Học Thần.”
Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại: “Chào anh sáu.”
Mắt thấy Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn dễ nói chuyện như vậy, đứa bên phải cũng hưng phấn nói. “Em gái, anh là anh bảy của em Bạch Vũ Thần.”
Tiểu Tịnh Trần tiếp tục quay đầu: “Chào anh bảy.”
Giọng trẻ con non nớt, mềm mại lập tức nhận được thiện cảm của hai người anh. Hai người đồng thời đưa tay lên xoa đầu của Tiểu Tịnh Trần với vẻ đầy yêu thương, còn nghịch ngợm kéo mạnh hai cái tai mèo trên mũ của bé, tình cảm anh em ấm áp phơi phới.
Bạch Lạc Thần hung ác trợn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái, đi đến bên cạnh người anh trai đang chơi game, nói: “Em là em trai ruột của anh, thế mà vừa nãy anh lại không ra mặt giúp em.”
Trên sống mũi của Bạch Trạch Thần có một cặp kính cận cao độ, cũng chẳng thèm liếc người em ruột lấy một cái, tầm mắt hoàn toàn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi. Những ngón tay điên cuồng ấn nút trên điều khiển từ xa như mưa giông gió bão, lạnh nhạt nói. “Đừng nói em là em trai ruột của anh, anh sợ bị mất mặt.”
“Anh...” Bạch Lạc Thần giận tới mức hai mắt trợn tròn, giống như một con hổ phát điên nhào đến chỗ Bạch Trạch Thần. Kết quả, móng vuốt còn chưa chạm đến người ta đã bị người túm cổ áo phía sau kéo lại.
Bạch Húc Thần đẩy cậu ra. “Ngoan, đi sang bên kia chơi đi.”
Mặc dù tính khí của Bạch Lạc Thần nóng nảy nhưng cậu lại hết sức kiêng nể người anh họ này. Bởi vì trong tất cả mấy anh em, người anh này là người đánh cậu nhiều nhất, hơn nữa còn vừa cười vừa đánh.
Bạch Lạc Thần đành phải ngồi một mình một góc trên ghế sô pha cách xa Tiểu Tịnh Trần, nghiến răng nghiến lợi, trong đầu diễn đi diễn lại một trăm lẻ tám cách bắt nạt Tiểu Đầu Trọc.
Tiểu Lục Bạch Học Thần dùng hai tay chống cằm, nói với Tiểu Tịnh Trần. “Em gái, vừa nãy em thật là lợi hại, có thể dạy anh được không?”
Tiểu Thất Bạch Vũ Thần cũng kích động gật đầu. “Còn có anh, còn có anh.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu. “Có thể.”
“Được, lúc nào thì chúng ta bắt đầu học?” Ánh mắt Tiểu Lục và Tiểu Thất trong suốt lấp lánh ánh sao, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt đáp: “Các anh nói lúc nào thì là lúc đó.”
“Thế thì ngay bây giờ đi!” Hai thằng nhóc lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, muốn chạy ra ngoài ngay lập tức.
Bạch Hi Cảnh đột nhiên quay đầu nhìn sang dọa cho hai tên nhóc thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. “Tịnh Trần, đừng dạy chúng nó Hành Thâm Quyền, đổi cái khác đi.”
“Tại sao?” Tiểu Tịnh Trần mơ hồ không hiểu.
Bạch Hi Cảnh: “...” Anh có thể nói là vì không muốn mấy đứa cháu nhà mình bị dày vò đến chết đi sống lại như đám Lăng Phi, Hàn Hùng không?
“Sư phụ nói đó là võ thuật nhập môn cơ bản nhất, đơn giản nhất.” Tiểu Tịnh Trần phồng má trình bày lí do.
Bạch Hi Cảnh: “...” Đó là bởi vì con biết đọc “tâm kinh”.
“... Nhóm Lăng Phi và Hàn Hùng đã học Hành Thâm Quyền trước một bước rồi. Nếu như bây giờ con lại dạy cho Tiểu Lục và Tiểu Thất, bọn chúng học muộn hơn một tuần thì vẫn đánh không lại đám người Lăng Phi và Hàn Hùng. Vì thế, con vẫn nên đổi một loại khác đi!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu chỗ hiểu chỗ không, thật ra, võ thuật khi đã có thể vận dụng thành thạo rồi thì học muộn hơn một tuần cũng sẽ không gây ra bất cứ sự khác biệt nào. Nhưng những điều ba nói đều đúng, Tiểu Tịnh Trần quyết định đổi bộ quyền thuật khác.
Nhưng không ngờ rằng cuộc đối thoại của hai cha con lại trực tiếp chọc vào tổ ong vò vẽ, Bạch Lạc Thần nhảy từ trên ghế số pha xuống, hướng về phía Tiểu Tịnh Trần mà rống lên. “Tao đã nói sao mà lũ khốn Kim Đỉnh kia đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy. Hóa ra là chuyện tốt do mày làm ra. Thế mà mày lại giúp người ngoài đánh anh trai của mày. Rốt cuộc mày có phải là người nhà họ Bạch không vậy hả?”
Sắc mặt Bạch Nghi Cảnh khẽ biến, ánh mắt trầm xuống, hét lớn một tiếng. “Thằng hư đốn, mày nói cái gì đấy, có phải là người nhà họ Bạch không cũng không tới lượt mày nói!”
Tiểu Tịnh Trần là con gái nuôi, hơn nữa lúc vào nhà họ Bạch thì đã đến độ tuổi hiểu chuyện. Bình thường mà nói, đứa trẻ được nhận nuôi sẽ khó tránh khỏi việc cảm thấy mất tự nhiên ở ngôi nhà mới. Nhưng nhìn thái độ của Bạch Hi Cảnh thì rõ ràng là anh cưng chiều Tiểu Tịnh Trần chẳng khác gì con gái ruột. Hơn nữa, sự ngoan ngoãn đáng yêu của Tịnh Trần đã giành được thiện cảm của tất cả mọi người trong nhà, thật lòng yêu thương bé như con cháu trong nhà. Cho nên, bất luận là ba người bác hay mấy người anh họ đều đối xử với cô cháu gái, em gái nhỏ mới vào nhà này hết sức cẩn thận, chỉ sợ bé sẽ cảm thấy bản thân là người ngoài mà suy nghĩ.
Lời nói của Bạch Lạc Thần cũng không có hàm ý ám chỉ gì. Cậu chỉ thấy giận khi Tiểu Tịnh Trần dạy người ngoài đánh người nhà, làm hại ba đứa bọn cậu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hoàn toàn mất hết mặt mũi. Nhưng lời nói của cậu vào tai người khác lại mơ hồ có mùi vị bài xích. Vì thế, Bạch Nghi Cảnh mới không nhịn được quở mắng con trai. Ánh mắt vẫn liếc trộm về phía Tiểu Tịnh Trần, sợ rằng đứa trẻ này cảm thấy trong lòng bị tổn thương, uất ức khó chịu.
Không chỉ có anh ta, Bạch Lạc Cảnh và Bạch Ấu Cảnh cũng nhìn cháu gái bằng ánh mắt lo lắng. Mấy người anh họ thậm chí còn vô thức buông trò chơi đang chơi vô cùng hăng say xuống. Tiểu Lục và Tiểu Thất mỗi người một bên kéo tay của Tịnh Trần...
Trên thực tế, sự lo lắng của bọn họ hoàn toàn là dư thừa.
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc Thần, ánh mắt trong veo như một con suối có thể nhìn thấy đáy. Giọng điệu ung dung bình tĩnh làm cho người ta có một loại cảm giác “anh ta điên thì cứ để cho anh ta điên”: “Ba nói em là người nhà họ Bạch thì em chính là người nhà họ Bạch.”
Bạch Lạc Thần: “...” Đột nhiên, cậu cảm thấy bản thân mình thật giống một thằng ngốc.
“Xùy...” Bạch Trạch Thần đẩy mắt kính, lạnh lùng nhìn em trai ruột của mình nói: “Bạch Lạc Thần, đi so đo với em họ mới năm tuổi, mày đúng là càng ngày càng sống thụt lùi đấy, ấu trĩ!”
Bạch Lạc Thần tức tối, lập tức trút cơn giận từ Tiểu Tịnh Trần sang người anh ruột của mình: “Anh mới ấu trĩ, cả nhà anh đều ấu trĩ.”
“Cả nhà anh cũng gồm cả mày đấy!”
Bạch Lạc Thần: “...” Cậu ấm đời thứ hai nhà họ Bạch ra đường quên xem lịch, gặp phải bao nhiêu chuyện xui xẻo không thuận, liền chạy vào bếp tìm mẹ để tìm kiếm sự an ủi.
/481
|