An Tiểu Yêu bị mọi người nhìn chằm chằm thì toát mồ hôi. Vì không còn sự lựa chọn nào nên mới nói như vậy, ai bảo bọn họ gây sức ép chứ, lúc đầu mình nói gì cũng không thèm để ý, bây giờ mới nghĩ đến chuyện hỏi ý kiến mình, đối xử với mình như vậy sao mình không khó chịu cho được, đương nhiên là muốn khiêu khích bọn họ một chút rồi. Lấy hết dũng khí, An Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn Mị Âm Tuyết với Long Viêm Dạ. "Tôi nói rồi, tôi không chọn ai trong hai người hết, tôi chỉ chọn Long Quân An thôi, các anh nhớ cho kỹ. À, tôi sẽ giải thích với mẹ hay anh sẽ giải thích hộ tôi."
"An Tiểu Yêu, em dám làm thế ———"
Long Viêm Dạ hận không thể bóp chết Tiểu Yêu ngay lúc này, trước mặt Mị Âm Tuyết mà không thèm giữ thể diện cho anh, trên trán Long Viêm Dạ nổi gân xanh. Mị Âm Tuyết cũng không khá hơn là bao, cứ nghĩ mình nắm chắc phần thắng, ai dè giữa đường lại mọc ra tên Long Quân An ngáng đường.
"An Tiểu Yêu, em nhất định không chọn anh à? Em sẽ hối hận đấy."
"Không chọn, không chọn ai hết. Tôi đã nói rồi, các anh không có tai sao? Tôi mệt rồi, phụ nữ có thai cần được yên tĩnh, hẹn gặp lại ———"
Sau khi nói ra những lời này, An Tiểu Yêu chạy nhanh lên phòng mình. Dùng sức đóng rầm cửa phòng lại, An Tiểu Yêu đứng tựa vào cửa, tim vẫn còn đập loạn lên, tay vỗ nhẹ lên ngực, trong lòng An Tiểu Yêu thầm xin lỗi Long Quân An. Long Quân An, thật lòng xin lỗi, không phải tôi nhát gan mà mọi chuyện rối tinh rối mù lên phải có người giải quyết, mà cậu lại là trợ thủ tốt nhất, xin thứ lỗi cho tôi ích kỷ! An Tiểu Yêu chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện cho Long Quân An được an toàn. Không có ai tới quấy rầy nữa nên An Tiểu Yêu nằm dài trên giường, không biết vì sao Long Viêm Dạ lại chọn mình đóng giả làm vợ chưa cưới, còn Mị Âm Tuyết càng kỳ lạ hơn, mình với anh ta chưa nói chuyện tử tế với nhau bao giờ, tự nhiên lại biến mình thành người quan trọng thế, An Tiểu Yêu thật nghi ngờ có phải con gái trên thế giới này biến mất hết rồi nên bọn họ mới tranh nhau mình. Bên ngoài có tiếng ô tô, An Tiểu Yêu không cần nhìn cũng biết đó là Mị Âm Tuyết đi về. Khẽ thở dài, trong lòng An Tiểu Yêu vẫn còn hơi tức, đẩy cửa đi ra ban công. Sau khi quậy tơi bời, không biết Long Viêm Dạ nghĩ về mình thế nào, nhưng sao mình lại nghĩ đến suy nghĩ của Long Viêm Dạ nhỉ, An Tiểu Yêu đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì lại thấy xe của Long Viêm Dạ đang đi ra cổng. A, tốt quá anh ta cũng đi rồi, giờ mình không cần lo anh ta sẽ lên xử lý mình rồi, An Tiểu Yêu vuốt ngực mình, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Chị dâu, chị ngủ chưa? Mau mở cửa cho em đi."
Sao Long Quân An lại lên đây, chẳng lẽ là tìm mình tính sổ sao? Đầu An Tiểu Yêu đen lại, sau đó ra mở cửa cho Long Quân An. Long Quân An vừa vào phòng thì ngồi vào ghế, cười như không cười nhìn An Tiểu Yêu. "Hì, chị dâu, chị thật quá đáng nha. Thời điểm quan trọng như vậy lại đẩy em ra làm bia đỡ đạn, chị có biết là nếu ánh mắt có thể giết được người thì có lẽ bây giờ em đã phơi xác dưới kia rồi, thật oan uổng nha."
Long Quân An ôm ngực mình giả bộ đáng thương. An Tiểu Yêu nuốt nước bọt chợt nhớ ra có chuyện quan trọng muốn hỏi Long Quân An. "À, có phải Long Viêm Dạ rất tức giận phải không? Mị Âm Tuyết nói gì không?"
"Không phải tức giận không đâu mà là giận điên lên rồi. Chị không thấy bọn họ đã bỏ đi à? Em tin chị chết chắc rồi, tha thứ cho em vì lần này em không giúp được gì đâu, chờ anh ấy về nhất định sẽ tặng cho chị một cái chết thật khó coi cho mà xem."
Long Quân An hù doạ An Tiểu Yêu nhưng không ngờ An Tiểu Yêu tưởng thật nên khi nghe thấy thế bèn mở tủ ra ném hết toàn bộ quần áo của mình lên giường. Long Quân An kéo An Tiểu Yêu lại, trong mắt đầy kinh ngạc.
"Chị định làm gì?"
"Làm gì à, cậu là heo sao? Không thấy tôi đang dọn đồ để bỏ trốn à? Tranh thủ anh ta ra ngoài, tôi đâu có ngốc mà không chuồn đi lúc này. Tôi chỉ muốn đi tìm cha cho Bảo Bảo thôi, nên không muốn bị mất mạng đâu."
An Tiểu Yêu nhét hành lý vào túi. Lúc đầu Long Quân An còn đứng ngơ ra, sau đó phá lên cười. Ha ha ha
"An Tiểu Yêu, em dám làm thế ———"
Long Viêm Dạ hận không thể bóp chết Tiểu Yêu ngay lúc này, trước mặt Mị Âm Tuyết mà không thèm giữ thể diện cho anh, trên trán Long Viêm Dạ nổi gân xanh. Mị Âm Tuyết cũng không khá hơn là bao, cứ nghĩ mình nắm chắc phần thắng, ai dè giữa đường lại mọc ra tên Long Quân An ngáng đường.
"An Tiểu Yêu, em nhất định không chọn anh à? Em sẽ hối hận đấy."
"Không chọn, không chọn ai hết. Tôi đã nói rồi, các anh không có tai sao? Tôi mệt rồi, phụ nữ có thai cần được yên tĩnh, hẹn gặp lại ———"
Sau khi nói ra những lời này, An Tiểu Yêu chạy nhanh lên phòng mình. Dùng sức đóng rầm cửa phòng lại, An Tiểu Yêu đứng tựa vào cửa, tim vẫn còn đập loạn lên, tay vỗ nhẹ lên ngực, trong lòng An Tiểu Yêu thầm xin lỗi Long Quân An. Long Quân An, thật lòng xin lỗi, không phải tôi nhát gan mà mọi chuyện rối tinh rối mù lên phải có người giải quyết, mà cậu lại là trợ thủ tốt nhất, xin thứ lỗi cho tôi ích kỷ! An Tiểu Yêu chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện cho Long Quân An được an toàn. Không có ai tới quấy rầy nữa nên An Tiểu Yêu nằm dài trên giường, không biết vì sao Long Viêm Dạ lại chọn mình đóng giả làm vợ chưa cưới, còn Mị Âm Tuyết càng kỳ lạ hơn, mình với anh ta chưa nói chuyện tử tế với nhau bao giờ, tự nhiên lại biến mình thành người quan trọng thế, An Tiểu Yêu thật nghi ngờ có phải con gái trên thế giới này biến mất hết rồi nên bọn họ mới tranh nhau mình. Bên ngoài có tiếng ô tô, An Tiểu Yêu không cần nhìn cũng biết đó là Mị Âm Tuyết đi về. Khẽ thở dài, trong lòng An Tiểu Yêu vẫn còn hơi tức, đẩy cửa đi ra ban công. Sau khi quậy tơi bời, không biết Long Viêm Dạ nghĩ về mình thế nào, nhưng sao mình lại nghĩ đến suy nghĩ của Long Viêm Dạ nhỉ, An Tiểu Yêu đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì lại thấy xe của Long Viêm Dạ đang đi ra cổng. A, tốt quá anh ta cũng đi rồi, giờ mình không cần lo anh ta sẽ lên xử lý mình rồi, An Tiểu Yêu vuốt ngực mình, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Chị dâu, chị ngủ chưa? Mau mở cửa cho em đi."
Sao Long Quân An lại lên đây, chẳng lẽ là tìm mình tính sổ sao? Đầu An Tiểu Yêu đen lại, sau đó ra mở cửa cho Long Quân An. Long Quân An vừa vào phòng thì ngồi vào ghế, cười như không cười nhìn An Tiểu Yêu. "Hì, chị dâu, chị thật quá đáng nha. Thời điểm quan trọng như vậy lại đẩy em ra làm bia đỡ đạn, chị có biết là nếu ánh mắt có thể giết được người thì có lẽ bây giờ em đã phơi xác dưới kia rồi, thật oan uổng nha."
Long Quân An ôm ngực mình giả bộ đáng thương. An Tiểu Yêu nuốt nước bọt chợt nhớ ra có chuyện quan trọng muốn hỏi Long Quân An. "À, có phải Long Viêm Dạ rất tức giận phải không? Mị Âm Tuyết nói gì không?"
"Không phải tức giận không đâu mà là giận điên lên rồi. Chị không thấy bọn họ đã bỏ đi à? Em tin chị chết chắc rồi, tha thứ cho em vì lần này em không giúp được gì đâu, chờ anh ấy về nhất định sẽ tặng cho chị một cái chết thật khó coi cho mà xem."
Long Quân An hù doạ An Tiểu Yêu nhưng không ngờ An Tiểu Yêu tưởng thật nên khi nghe thấy thế bèn mở tủ ra ném hết toàn bộ quần áo của mình lên giường. Long Quân An kéo An Tiểu Yêu lại, trong mắt đầy kinh ngạc.
"Chị định làm gì?"
"Làm gì à, cậu là heo sao? Không thấy tôi đang dọn đồ để bỏ trốn à? Tranh thủ anh ta ra ngoài, tôi đâu có ngốc mà không chuồn đi lúc này. Tôi chỉ muốn đi tìm cha cho Bảo Bảo thôi, nên không muốn bị mất mạng đâu."
An Tiểu Yêu nhét hành lý vào túi. Lúc đầu Long Quân An còn đứng ngơ ra, sau đó phá lên cười. Ha ha ha
/101
|