Căn cứ biến động không hề ảnh hưởng tới Lý Tiểu Tửu. Cậu nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cuộc sống vẫn như vậy.
Cho dù quân đội bị tổn thất rất lớn, nhưng trong căn cứ vẫn có vị trí rất tốt. Các khu đông, nam, tây, bắc được lần lượt chia cho bốn gia tộc lớn quản lý. Khu năm được mở ra cho tất cả mọi người. Nghe nói2trường học vẫn tiếp tục mở, chỉ có điều phần lớn những người vào đó đều là người của bốn gia tộc lớn.
Sau khi phong ba về zombie bao vây thành lắng xuống, bốn gia tộc lớn đều được đẩy lên vị trí cao nhất trong căn cứ.
Thấm thoắt đã ở Kinh Đô hơn nửa tháng, liên tục có nhiều chuyện xảy ra như vậy làm Lý Tiểu Tửu khó tránh khỏi thở7dài. Quan trọng chính là có người đã tìm tới cửa.
Ở cổng thành đầy những thi thể chất thành núi còn chưa dọn xong, trong không khí luôn thoang thoảng mùi thối rữa. Ba giáo viên trong lớp, trừ giáo viên huấn luyện năng lực ra, tất cả đều được thay đổi. Học sinh mới vào trường chắc chắn cần phải có giáo viên hướng dẫn. Nại Chi Tiên là giáo viên huấn1luyện người mới, do vậy phải nói lời từ biệt với mọi người.
Nại Chi Tiên vừa xinh đẹp, đối xử với mọi người cũng tốt, nên một đám học sinh buồn rầu rất lâu. Cô giáo mới tới là Ứng Tuyết, chủ nhiệm lớp mới của bọn họ.
Lý Tiểu Tửu nhìn cô ta hồi lâu, vẫn cảm thấy hơi quen. Mãi đến khi nhìn thấy Quách Khánh Dương tìm tới, cậu mới nhớ7ra.
Mặc dù Ứng Tuyết không xinh đẹp như Nại Chi Tiên, nhưng là giáo viên, cô ta có vẻ ngây thơ trong sáng, không bao lâu mọi người đã thích cô ta.
Lý Tiểu Tửu luôn cảm thấy từ khi mình vào trường học đã có rắc rối không ngừng xuất hiện. Như bây giờ vậy, cậu còn chưa ra khỏi cửa phòng học đã có một đám người chặn đường rồi.
Cậu lùi về0phía sau hai bước, nhíu mày nhìn đám người hung dữ trước mặt. Người đi đầu không phải là người phụ nữ đã bị cậu đánh cho răng rơi đầy đất trong phòng thuần thú ngày đó sao?
Phía sau cô ta còn có bốn năm người đàn ông, hơn nữa đều là người dị năng nhìn rất to khỏe. Mọi người xung quanh tới hóng chuyện, không biết cô ta dẫn theo nhiều người như vậy là muốn gây rắc rối cho ai. Kết quả vừa nhìn thấy Lý Tiểu Tửu, bọn họ đều kinh ngạc.
Tìm một đứa trẻ gây phiền phức cũng cần nhiều người tới như vậy sao?
Người phụ nữ chặn ở trước mặt Lý Tiểu Tửu, thậm chí không cho cậu có cơ hội nói chuyện đã trực tiếp vung tay lên. Đám vệ sĩ phía sau xông tới, bao vây quanh cậu.
Bây giờ đúng lúc là giờ tan học buổi chiều, các giáo viên đều đã đi nên không có ai phụ trách, chính vì thế cô ta mới dẫn theo nhiều người như vậy đến đây mà không hề kiêng dè.
Lý Tiểu Tửu lùi lại mấy bước. Những tên vệ sĩ kia lạnh lùng nói: “Mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến!”
Ôi trời, nói đi là cậu sẽ đi chắc? Cậu không phạm tội, anh ta mặc áo vào thì tưởng mình là cảnh sát sao? Chuyện cười sao?
Vụ Khinh lạnh lùng chắn ở trước mặt, cảnh giác nói: “Các người muốn làm gì?”
Người phụ nữ nghịch móng tay của mình và nghiêng đầu nhìn anh, nhíu mày lạnh lùng nói: “Đi đi. Đây là việc riêng của chúng tôi, bớt xen vào việc của người khác đi!”
“Ồ!” Vụ Khinh giễu cợt cười ra tiếng: “Tôi thấy cô mới buồn cười! Em ấy nhỏ như vậy, có thể có chuyện riêng gì với cô chứ? Cô bao nhiêu tuổi, đi bắt nạt một đứa trẻ như vậy có biết xấu hổ không?”
Mọi người xung quanh che miệng cười ra tiếng. Tất cả đều nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái, giống như cô ta thật sự có sở thích đặc biệt nào đó vậy. Cô ta giận tới đỏ cả mặt.
Chỉ có Lý Tiểu Tửu ngây thơ liếc nhìn mọi người xung quanh, không rõ bọn họ đang cười gì.
Người phụ nữ tức giận, quay đầu mắng một câu: “Nhìn cái gì mà nhìn. Tất cả đều tránh ra cho tôi.” Cô ta nhìn Vụ Khinh với vẻ ác độc: “Cậu không tránh đường, tôi bắt cả cậu đấy.”
“Cô nói cô bắt cả ai cơ?” Vụ Phi Anh móc lỗ tai và đi ra khỏi đám người, bộ dạng như tôi chưa nghe rõ, cô lặp lại lần nữa.
Bắc Mạch hút hộp sữa tươi: “Chụt chụt.”
Người phụ nữ bực mình, mắng to: “Cô tính là...” Đợi khi thấy rõ mặt của cô, cô ta buột miệng nói ra “Má nó!”
Vụ Phi Anh lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô chửi ai... Ối!” Cô còn chưa nói xong, đã bị một người từ phía sau tát một cái, cô tức giận quay đầu, trợn mắt: “Vụ Khinh, anh dám đánh em!”
Vụ Khinh liếc mắt nhìn cô: “Ai dạy em nói lung tung hả? Em nói thêm câu nữa, anh sẽ đánh thêm một lần.”
Vụ Phi Anh rụt đầu lại, tự biết mình đuối lý nên chỉ dám khẽ kêu vài câu rồi im lặng.
Người phụ nữ sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng. Cô ta chỉ vào Vụ Khinh hồi lâu vẫn không nói ra lời. Trong ánh mắt chế giễu của mọi người, cô ta vung tay lên, dọa một câu: “Mấy người cứ chờ đấy!” Sau đó cô ta dẫn theo mấy vệ sĩ rời đi.
Lý Tiểu Tửu than thở một câu: “Phụ nữ thật đáng sợ.”
Vụ Khinh suy nghĩ tới điều gì đó, gật đầu: “Không chỉ đáng sợ mà còn phiền phức.”
Vụ Phi Anh luôn cảm thấy anh nói vậy là nhằm vào người nào đó, đáng tiếc chỉ số thông minh có hạn, cô hất đầu và đi theo phía sau.
Liên tục huấn luyện nửa tháng, Lý Tiểu Tửu cũng cảm thấy cơ thể mình rắn chắc hơn nhiều. Ngay cả Vụ Phi Anh cũng oán trách mình toàn cơ bắp. Chỉ có A Man, đừng nói là cơ bắp, sờ vào người mà vẫn còn mềm mại, mát lạnh, rất thoải mái. Lý Tiểu Tửu là người có dị năng hỏa nên người luôn nóng, hận không thể cởi chuồng chạy mỗi ngày.
A Man cầm từng viên hạt cườm ném vào trong miệng giống như ăn kẹo vậy. Những tiếng rắc rắc luôn vang lên trong phòng học. Đáng tiếc hai đứa trẻ không biết giấu mình là gì, căn bản không biết làm vậy đã khiến cho bao nhiêu người chú ý.
Lý Tiểu Tửu đang cầm tay A Man cọ cọ. Oa thật mát. Đột nhiên A Man giơ tay kia ra. Cậu không có cách nào, đành phải móc một vốc hạt cườm từ trong túi đưa tới, nói: “A Man, bạn ăn ít một chút.”
Nếu không phải trước đây A Man đói thiếu chút nữa ngất đi làm cậu sợ thì bây giờ cậu sẽ không mặc cô bé ăn không ngừng như vậy đâu.
Tiếng chuông vào học vừa vang lên, cậu đã đoạt lấy hạt cườm trong tay A Man, không cho cô bé ăn nữa. Nhiều lần để cô bé ăn trong giờ học, cậu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt bất mãn của giáo viên mới, cậu phải cẩn thận một chút mới được.
Cô giáo đi đến, phía sau còn dẫn theo một người.
Người đàn ông vừa vào, đám người dị năng trong phòng học liền ngây ra.
Người này cao gầy, da trắng như tuyết, trên gương mặt tinh xảo lại có chút tà ác. Quan trọng nhất chính là hắn còn có mái tóc trắng.
Má ơi, đây quả thật là hóa thân của Yuan Bawei thứ hai mà.
Người đàn ông xuất hiện như vậy, thiếu chút nữa làm chói mù mắt cả đám người. Dáng vẻ của hắn thoạt nhìn rất lịch sự, ngay cả lúc giới thiệu bản thân, giọng nói vừa ôn hòa lại trầm trầm, thiếu chút nữa làm tan chảy trái tim của đám con gái.
“Chào mọi người, tôi là Liễu Tương Sinh.”
Oa oa oa! Đám con gái kinh ngạc tới mức suýt nữa kêu lên thành tiếng, ngay cả cô giáo cũng hơi đỏ mặt.
Lý Tiểu Tửu nhìn chằm chằm vào mái tóc trắng của người đàn ông kia, luôn cảm thấy có chút khác thường. Đột nhiên hắn quay đầu nhìn cậu.
Cô giáo ho khan một tiếng, thoáng nghiêm túc nói: “Mọi người im lặng, im lặng. Bạn này cũng là người dị năng thuộc tính băng hệ biến dị, sau này mọi người đều là bạn cùng lớp, có thể học tập lẫn nhau.” Cô ta chỉ vào vị trí phía sau, nhìn Liễu Tương Sinh có chút khó xử nói: “Chỉ còn có một chỗ trống, anh xem.”
Cho dù quân đội bị tổn thất rất lớn, nhưng trong căn cứ vẫn có vị trí rất tốt. Các khu đông, nam, tây, bắc được lần lượt chia cho bốn gia tộc lớn quản lý. Khu năm được mở ra cho tất cả mọi người. Nghe nói2trường học vẫn tiếp tục mở, chỉ có điều phần lớn những người vào đó đều là người của bốn gia tộc lớn.
Sau khi phong ba về zombie bao vây thành lắng xuống, bốn gia tộc lớn đều được đẩy lên vị trí cao nhất trong căn cứ.
Thấm thoắt đã ở Kinh Đô hơn nửa tháng, liên tục có nhiều chuyện xảy ra như vậy làm Lý Tiểu Tửu khó tránh khỏi thở7dài. Quan trọng chính là có người đã tìm tới cửa.
Ở cổng thành đầy những thi thể chất thành núi còn chưa dọn xong, trong không khí luôn thoang thoảng mùi thối rữa. Ba giáo viên trong lớp, trừ giáo viên huấn luyện năng lực ra, tất cả đều được thay đổi. Học sinh mới vào trường chắc chắn cần phải có giáo viên hướng dẫn. Nại Chi Tiên là giáo viên huấn1luyện người mới, do vậy phải nói lời từ biệt với mọi người.
Nại Chi Tiên vừa xinh đẹp, đối xử với mọi người cũng tốt, nên một đám học sinh buồn rầu rất lâu. Cô giáo mới tới là Ứng Tuyết, chủ nhiệm lớp mới của bọn họ.
Lý Tiểu Tửu nhìn cô ta hồi lâu, vẫn cảm thấy hơi quen. Mãi đến khi nhìn thấy Quách Khánh Dương tìm tới, cậu mới nhớ7ra.
Mặc dù Ứng Tuyết không xinh đẹp như Nại Chi Tiên, nhưng là giáo viên, cô ta có vẻ ngây thơ trong sáng, không bao lâu mọi người đã thích cô ta.
Lý Tiểu Tửu luôn cảm thấy từ khi mình vào trường học đã có rắc rối không ngừng xuất hiện. Như bây giờ vậy, cậu còn chưa ra khỏi cửa phòng học đã có một đám người chặn đường rồi.
Cậu lùi về0phía sau hai bước, nhíu mày nhìn đám người hung dữ trước mặt. Người đi đầu không phải là người phụ nữ đã bị cậu đánh cho răng rơi đầy đất trong phòng thuần thú ngày đó sao?
Phía sau cô ta còn có bốn năm người đàn ông, hơn nữa đều là người dị năng nhìn rất to khỏe. Mọi người xung quanh tới hóng chuyện, không biết cô ta dẫn theo nhiều người như vậy là muốn gây rắc rối cho ai. Kết quả vừa nhìn thấy Lý Tiểu Tửu, bọn họ đều kinh ngạc.
Tìm một đứa trẻ gây phiền phức cũng cần nhiều người tới như vậy sao?
Người phụ nữ chặn ở trước mặt Lý Tiểu Tửu, thậm chí không cho cậu có cơ hội nói chuyện đã trực tiếp vung tay lên. Đám vệ sĩ phía sau xông tới, bao vây quanh cậu.
Bây giờ đúng lúc là giờ tan học buổi chiều, các giáo viên đều đã đi nên không có ai phụ trách, chính vì thế cô ta mới dẫn theo nhiều người như vậy đến đây mà không hề kiêng dè.
Lý Tiểu Tửu lùi lại mấy bước. Những tên vệ sĩ kia lạnh lùng nói: “Mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến!”
Ôi trời, nói đi là cậu sẽ đi chắc? Cậu không phạm tội, anh ta mặc áo vào thì tưởng mình là cảnh sát sao? Chuyện cười sao?
Vụ Khinh lạnh lùng chắn ở trước mặt, cảnh giác nói: “Các người muốn làm gì?”
Người phụ nữ nghịch móng tay của mình và nghiêng đầu nhìn anh, nhíu mày lạnh lùng nói: “Đi đi. Đây là việc riêng của chúng tôi, bớt xen vào việc của người khác đi!”
“Ồ!” Vụ Khinh giễu cợt cười ra tiếng: “Tôi thấy cô mới buồn cười! Em ấy nhỏ như vậy, có thể có chuyện riêng gì với cô chứ? Cô bao nhiêu tuổi, đi bắt nạt một đứa trẻ như vậy có biết xấu hổ không?”
Mọi người xung quanh che miệng cười ra tiếng. Tất cả đều nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái, giống như cô ta thật sự có sở thích đặc biệt nào đó vậy. Cô ta giận tới đỏ cả mặt.
Chỉ có Lý Tiểu Tửu ngây thơ liếc nhìn mọi người xung quanh, không rõ bọn họ đang cười gì.
Người phụ nữ tức giận, quay đầu mắng một câu: “Nhìn cái gì mà nhìn. Tất cả đều tránh ra cho tôi.” Cô ta nhìn Vụ Khinh với vẻ ác độc: “Cậu không tránh đường, tôi bắt cả cậu đấy.”
“Cô nói cô bắt cả ai cơ?” Vụ Phi Anh móc lỗ tai và đi ra khỏi đám người, bộ dạng như tôi chưa nghe rõ, cô lặp lại lần nữa.
Bắc Mạch hút hộp sữa tươi: “Chụt chụt.”
Người phụ nữ bực mình, mắng to: “Cô tính là...” Đợi khi thấy rõ mặt của cô, cô ta buột miệng nói ra “Má nó!”
Vụ Phi Anh lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô chửi ai... Ối!” Cô còn chưa nói xong, đã bị một người từ phía sau tát một cái, cô tức giận quay đầu, trợn mắt: “Vụ Khinh, anh dám đánh em!”
Vụ Khinh liếc mắt nhìn cô: “Ai dạy em nói lung tung hả? Em nói thêm câu nữa, anh sẽ đánh thêm một lần.”
Vụ Phi Anh rụt đầu lại, tự biết mình đuối lý nên chỉ dám khẽ kêu vài câu rồi im lặng.
Người phụ nữ sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng. Cô ta chỉ vào Vụ Khinh hồi lâu vẫn không nói ra lời. Trong ánh mắt chế giễu của mọi người, cô ta vung tay lên, dọa một câu: “Mấy người cứ chờ đấy!” Sau đó cô ta dẫn theo mấy vệ sĩ rời đi.
Lý Tiểu Tửu than thở một câu: “Phụ nữ thật đáng sợ.”
Vụ Khinh suy nghĩ tới điều gì đó, gật đầu: “Không chỉ đáng sợ mà còn phiền phức.”
Vụ Phi Anh luôn cảm thấy anh nói vậy là nhằm vào người nào đó, đáng tiếc chỉ số thông minh có hạn, cô hất đầu và đi theo phía sau.
Liên tục huấn luyện nửa tháng, Lý Tiểu Tửu cũng cảm thấy cơ thể mình rắn chắc hơn nhiều. Ngay cả Vụ Phi Anh cũng oán trách mình toàn cơ bắp. Chỉ có A Man, đừng nói là cơ bắp, sờ vào người mà vẫn còn mềm mại, mát lạnh, rất thoải mái. Lý Tiểu Tửu là người có dị năng hỏa nên người luôn nóng, hận không thể cởi chuồng chạy mỗi ngày.
A Man cầm từng viên hạt cườm ném vào trong miệng giống như ăn kẹo vậy. Những tiếng rắc rắc luôn vang lên trong phòng học. Đáng tiếc hai đứa trẻ không biết giấu mình là gì, căn bản không biết làm vậy đã khiến cho bao nhiêu người chú ý.
Lý Tiểu Tửu đang cầm tay A Man cọ cọ. Oa thật mát. Đột nhiên A Man giơ tay kia ra. Cậu không có cách nào, đành phải móc một vốc hạt cườm từ trong túi đưa tới, nói: “A Man, bạn ăn ít một chút.”
Nếu không phải trước đây A Man đói thiếu chút nữa ngất đi làm cậu sợ thì bây giờ cậu sẽ không mặc cô bé ăn không ngừng như vậy đâu.
Tiếng chuông vào học vừa vang lên, cậu đã đoạt lấy hạt cườm trong tay A Man, không cho cô bé ăn nữa. Nhiều lần để cô bé ăn trong giờ học, cậu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt bất mãn của giáo viên mới, cậu phải cẩn thận một chút mới được.
Cô giáo đi đến, phía sau còn dẫn theo một người.
Người đàn ông vừa vào, đám người dị năng trong phòng học liền ngây ra.
Người này cao gầy, da trắng như tuyết, trên gương mặt tinh xảo lại có chút tà ác. Quan trọng nhất chính là hắn còn có mái tóc trắng.
Má ơi, đây quả thật là hóa thân của Yuan Bawei thứ hai mà.
Người đàn ông xuất hiện như vậy, thiếu chút nữa làm chói mù mắt cả đám người. Dáng vẻ của hắn thoạt nhìn rất lịch sự, ngay cả lúc giới thiệu bản thân, giọng nói vừa ôn hòa lại trầm trầm, thiếu chút nữa làm tan chảy trái tim của đám con gái.
“Chào mọi người, tôi là Liễu Tương Sinh.”
Oa oa oa! Đám con gái kinh ngạc tới mức suýt nữa kêu lên thành tiếng, ngay cả cô giáo cũng hơi đỏ mặt.
Lý Tiểu Tửu nhìn chằm chằm vào mái tóc trắng của người đàn ông kia, luôn cảm thấy có chút khác thường. Đột nhiên hắn quay đầu nhìn cậu.
Cô giáo ho khan một tiếng, thoáng nghiêm túc nói: “Mọi người im lặng, im lặng. Bạn này cũng là người dị năng thuộc tính băng hệ biến dị, sau này mọi người đều là bạn cùng lớp, có thể học tập lẫn nhau.” Cô ta chỉ vào vị trí phía sau, nhìn Liễu Tương Sinh có chút khó xử nói: “Chỉ còn có một chỗ trống, anh xem.”
/143
|