*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn anh và cảm thấy khó hiểu: “Cái gì thế nào ạ?” “À, chính là chú có đẹp trai hơn hai người chủ của cháu không?”
“Hả?” Lý Tiểu Tửu đen mặt. Đợi tới khi cậu cẩn thận nhớ lại gương mặt của Trương Niệm cùng Lý Cường, mới phát hiện trong đầu mình mờ mịt, không nhớ rõ.
Cậu không biết có chuyện gì xảy ra. Có lẽ do thời gian mật thể vừa bắt đầu, cuộc sống của bọn họ quá thảm, đã lâu không rửa mặt nên luôn bẩn thỉu, ngay cả tóc và quần áo, da cũng dính đầy vết bẩn. Mỗi ngày bọn họ đều là gương mặt như vậy, nhìn quen cũng không có cảm giác gì nhiều. Nhưng bây giờ vừa nghĩ tới, cậu2vẫn cảm thấy trong lòng chua xót.
Bên ngoài, trời còn chưa sáng hơn, nhưng không hề ảnh hưởng đến tầm mắt của Lý Tiểu Tửu, cậu nhìn chằm chằm ra ngoài, suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu giống như đi vào cõi thần tiên. Chỉ một ngày ngắn ngủi, trong căn cứ lặng lẽ biến mất nhiều người như vậy, nếu là người bình thường hoặc là người dị năng bình thường, đương nhiên không làm cho mọi người chú ý, thế nhưng lần này rời đi là đối tượng được bốn gia tộc lớn muốn tranh nhau cướp đoạt. Đợi tới khi trời sáng, mỗi gia tộc đều chuẩn bị tốt, rất chân thành đi tới mời người. Nhưng khi đi tới chỗ ở của những người đó, bọn họ mới7phát hiện chỉ còn gian phòng trống, người đã rời đi từ lâu.
Cuộc thi đấu trong trường học vẫn đang tiến hành rất sôi nổi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mà đám người Lý Tiểu Tửu cũng đã cách mục tiêu càng lúc càng gần... Thành phố A.
Một chiếc xe quân đội cũ nát chạy nhanh trên đường. Bên trong thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ, nhưng nhanh chóng bị tiếng bánh xe chói tai khi ma sát trên mặt đất át đi. Mà đuổi theo phía sau chiếc xe tải lớn là mấy chục con zombie với quần áo rách nát, đã hoàn toàn biến dạng. Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, một người đàn ông khỏe mạnh bình thường cũng không chạy nhanh1được như vậy. Từng con phía trước ngã xuống, những con phía sau lại tiến lên, không ngừng đuổi theo chiếc xe tải.
Tiếp tục nhìn chiếc xe tải này, mới chú ý thấy tất cả phần cửa kính xung quanh đều đã vỡ, vừa nhìn liền biết là do va chạm mạnh gây ra. Mà trong xe có hơn mười người cả nam lẫn nữ. Chỉ có một người ngồi, vẻ mặt lãnh đạm. Cho dù bị zombie đuổi theo, anh vẫn lái rất vững. Những người khác thì không có ai dám ngồi xuống cả.
Chiếc xe chạy lên đường cao tốc với tốc độ càng lúc càng nhanh. Đám zombie phía sau cảm thấy không đuổi kịp mới dừng lại, mờ mịt lang thang khắp nơi. Chiếc xe dần chạy vào trong7núi. Xung quanh hoang vắng tới mức zombie cũng không muốn tới. Chờ rừng cây xung quanh ngăn cách tầm mắt, một bức tường thành lớn dần dần xuất hiện trước mắt của mọi người. Lúc đầu những người trên xe còn khủng hoảng, vừa thấy vậy tất cả đều ngạc nhiên. Khi chiếc xe chạy đến chỗ cửa lớn liền dừng lại. Bây giờ không chỉ ở Kinh Đô, tất cả các căn cứ đã bắt đầu thực hiện kế hoạch đăng ký cho người ra vào. Phía ngoài căn cứ, ngoại trừ nhân viên ghi chép và bảo vệ canh gác ra thì có rất ít người. Nhưng vẫn có người tụm năm tụm ba thò đầu ra ngoài. Xe dừng lại, những người này vội vàng chạy tới đón. “Niệm0tử, thế nào rồi?” Giọng nói khỏe khoắn nhưng không giấu được sự chờ mong vọng tới. Người đàn ông trên xe cầm theo túi đồ nhỏ quay lại vẫy tay với anh ta, đưa chìa khóa xe cho người bảo vệ bên cạnh và đi tới.
“Hai ngày nay, trong căn cứ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Gương mặt Trương Niệm vẫn lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Lý Cường cuối cùng đã có thay đổi.
“Căn cứ có thể có chuyện gì được?” Lý Cường nói với anh, ánh mắt vô thức lướt qua những người trên xe, nhìn từng người đi xuống. Khi vẫn không thấy bóng dáng người mình muốn gặp, ánh mắt anh dần dần bị tâm trạng thất vọng thay thế.
Anh nhìn về phía Trương Niệm có phần tiều tụy vì phải sống cảnh màn trời chiếu đất, giọng nói hơi khàn khàn: “Vẫn không tìm được đám người Tiểu Tửu sao?” Trương Niệm lắc đầu không nói gì.
Hai người đứng yên vài giây, mãi đến khi người bảo vệ trước mặt gọi đội trưởng Trương, bọn họ mới bình tĩnh lại, cùng đi vào căn cứ.
Sau lần trước, Trương Niệm thức tỉnh dị năng và trở lại căn cứ thì được người của quân đội mời đi. Lúc đó bọn họ thật vui mừng cầm theo hai túi gạo lớn về nhà, nhưng không tìm được lều vải nơi mình ở. Chỉ một ngày ngắn ngủi, trên mặt đất nơi vốn thuộc về bọn họ chỉ còn lại có một đống than đen. Lý Tiểu Tửu và Lý Long cũng biến mất.
Hai người đàn ông lập tức biến sắc, kéo người bên cạnh tới hỏi thăm mới biết được chuyện đã xảy ra. Bởi vì diện tích lều vải bị cháy quá lớn, mùi quá khét nên không thể tiếp tục ở được nữa, đã bị người trong căn cứ ném đi. Bắt đầu từ ngày đó, Lý Tiểu Tửu và Lý Long liền biến mất.
Bọn họ tìm khắp cả căn cứ cũng không tìm được người, ngay cả lương thực do mình cực khổ phục vụ quên mình đổi lấy cũng bị những người khác nhân lúc bọn họ không chú ý mà trộm đi mất. Hai người đang lo lắng nên không chú ý tới, mãi đến khi có người nói nhìn thấy hai đứa trẻ đã rời khỏi căn cứ, bọn họ mới đoán được chúng đã đi tìm mình. Nhưng hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đừng nói sống trong căn cứ đã khó, bây giờ ra khỏi căn cứ nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.
Nếu không phải người bảo vệ trước đây quá kinh ngạc khi nhìn thấy hai đứa trẻ Lý Tiểu Tửu ra khỏi căn cứ, sẽ không thể nhớ rõ được. Khi thấy hai người Trương Niệm, Lý Cường đang tìm người, anh ta mới nói cho bọn họ biết. Những tin tức này rõ ràng chỉ càng khiến cho người ta tuyệt vọng. Cho dù hai người không muốn tin, nhưng chuyện này là sự thật. Sau đó người của quân đội tìm tới, mời hai người bọn họ vào quân đội, bắt đầu tham gia một vài nhiệm vụ, cũng thuận tiện ra ngoài căn cứ để tìm kiếm hai đứa trẻ. Nhưng mỗi lần như vậy, bọn họ đều không nhận được tin tức gì.
Có thể hai đứa trẻ đã rơi vào miệng zombie, có thể chúng đã biến thành zombie, cũng có thể đã bị chết đói, nhưng hai người đều không muốn nghĩ tới.
Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn họ đều sẽ đi tới căn cứ khác kiểm tra, bọn họ cũng thường gặp được người sống sót ở trên đường, nhưng mãi vẫn không thấy hai đứa trẻ.
Trải qua thử thách mạt thế, hai người thoạt nhìn đã thành thục hơn rất nhiều, sau đau thương, bọn họ vẫn tiếp tục cố gắng làm việc, thường xuyên an ủi mình, có thể đám người Lý Tiểu Tửu được người của căn cứ khác cứu đi giống như những người sống sót này thì sao?
Trương Niệm dẫn theo một đám người vào phòng cách ly. Những người này đều do anh đón về từ một bộ lạc rất nhỏ, trong đó ít nhiều cũng có vài người có dị năng. Khi nghe nói bọn họ là người của căn cứ lớn, đám người đó cứ bám lấy đòi theo.
“Đội trưởng Trương, sao lần này anh dẫn theo nhiều người như vậy trở về chứ? Nếu để cấp trên biết được, vậy...”
Trương Niệm mới ra khỏi phòng cách ly đã có người tiến lên, do dự nói một câu. Trương Niệm không hề dừng lại, thản nhiên nói: “Bọn họ biết thì sao? Căn cứ của người sống sót không phải để những người này có một nơi sống yên ổn à?” “Không, ý tôi không phải như vậy.” Người kia liếc nhìn mười mấy người xanh xao vàng vọt bên trong, cắn răng nói: “Bây giờ những người vào căn cứ đều phải nộp lương thực lên trên, nhưng bọn họ không có gì cả...” “À!” Trương Niệm chợt dừng lại, cười lạnh nói: “Vậy anh nói cho bọn họ biết, trong mười mấy người lần này có bốn người là người dị năng, anh xem bọn họ còn có thể nói gì nữa không?”
Vừa nói dứt lời, anh cũng không nhìn người bảo vệ đang toát mồ hôi lạnh, đi nhanh khỏi đó.
Lý Cường thấy anh đi tới, rất tò mò nhìn người phía sau anh và hỏi: “Mọi người nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chúng ta về nhà trước đi. Em thấy hơi mệt.” Trương Niệm khẽ dụi đôi mắt cay xè của mình, có phần vẻ mệt mỏi nói. Lý Cường liếc nhìn anh và nhíu mày: “Lần này phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi. Anh sợ cậu không chịu nổi mất. Lần sau hai chúng ta cùng đi.”
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn anh và cảm thấy khó hiểu: “Cái gì thế nào ạ?” “À, chính là chú có đẹp trai hơn hai người chủ của cháu không?”
“Hả?” Lý Tiểu Tửu đen mặt. Đợi tới khi cậu cẩn thận nhớ lại gương mặt của Trương Niệm cùng Lý Cường, mới phát hiện trong đầu mình mờ mịt, không nhớ rõ.
Cậu không biết có chuyện gì xảy ra. Có lẽ do thời gian mật thể vừa bắt đầu, cuộc sống của bọn họ quá thảm, đã lâu không rửa mặt nên luôn bẩn thỉu, ngay cả tóc và quần áo, da cũng dính đầy vết bẩn. Mỗi ngày bọn họ đều là gương mặt như vậy, nhìn quen cũng không có cảm giác gì nhiều. Nhưng bây giờ vừa nghĩ tới, cậu2vẫn cảm thấy trong lòng chua xót.
Bên ngoài, trời còn chưa sáng hơn, nhưng không hề ảnh hưởng đến tầm mắt của Lý Tiểu Tửu, cậu nhìn chằm chằm ra ngoài, suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu giống như đi vào cõi thần tiên. Chỉ một ngày ngắn ngủi, trong căn cứ lặng lẽ biến mất nhiều người như vậy, nếu là người bình thường hoặc là người dị năng bình thường, đương nhiên không làm cho mọi người chú ý, thế nhưng lần này rời đi là đối tượng được bốn gia tộc lớn muốn tranh nhau cướp đoạt. Đợi tới khi trời sáng, mỗi gia tộc đều chuẩn bị tốt, rất chân thành đi tới mời người. Nhưng khi đi tới chỗ ở của những người đó, bọn họ mới7phát hiện chỉ còn gian phòng trống, người đã rời đi từ lâu.
Cuộc thi đấu trong trường học vẫn đang tiến hành rất sôi nổi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mà đám người Lý Tiểu Tửu cũng đã cách mục tiêu càng lúc càng gần... Thành phố A.
Một chiếc xe quân đội cũ nát chạy nhanh trên đường. Bên trong thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ, nhưng nhanh chóng bị tiếng bánh xe chói tai khi ma sát trên mặt đất át đi. Mà đuổi theo phía sau chiếc xe tải lớn là mấy chục con zombie với quần áo rách nát, đã hoàn toàn biến dạng. Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, một người đàn ông khỏe mạnh bình thường cũng không chạy nhanh1được như vậy. Từng con phía trước ngã xuống, những con phía sau lại tiến lên, không ngừng đuổi theo chiếc xe tải.
Tiếp tục nhìn chiếc xe tải này, mới chú ý thấy tất cả phần cửa kính xung quanh đều đã vỡ, vừa nhìn liền biết là do va chạm mạnh gây ra. Mà trong xe có hơn mười người cả nam lẫn nữ. Chỉ có một người ngồi, vẻ mặt lãnh đạm. Cho dù bị zombie đuổi theo, anh vẫn lái rất vững. Những người khác thì không có ai dám ngồi xuống cả.
Chiếc xe chạy lên đường cao tốc với tốc độ càng lúc càng nhanh. Đám zombie phía sau cảm thấy không đuổi kịp mới dừng lại, mờ mịt lang thang khắp nơi. Chiếc xe dần chạy vào trong7núi. Xung quanh hoang vắng tới mức zombie cũng không muốn tới. Chờ rừng cây xung quanh ngăn cách tầm mắt, một bức tường thành lớn dần dần xuất hiện trước mắt của mọi người. Lúc đầu những người trên xe còn khủng hoảng, vừa thấy vậy tất cả đều ngạc nhiên. Khi chiếc xe chạy đến chỗ cửa lớn liền dừng lại. Bây giờ không chỉ ở Kinh Đô, tất cả các căn cứ đã bắt đầu thực hiện kế hoạch đăng ký cho người ra vào. Phía ngoài căn cứ, ngoại trừ nhân viên ghi chép và bảo vệ canh gác ra thì có rất ít người. Nhưng vẫn có người tụm năm tụm ba thò đầu ra ngoài. Xe dừng lại, những người này vội vàng chạy tới đón. “Niệm0tử, thế nào rồi?” Giọng nói khỏe khoắn nhưng không giấu được sự chờ mong vọng tới. Người đàn ông trên xe cầm theo túi đồ nhỏ quay lại vẫy tay với anh ta, đưa chìa khóa xe cho người bảo vệ bên cạnh và đi tới.
“Hai ngày nay, trong căn cứ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Gương mặt Trương Niệm vẫn lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Lý Cường cuối cùng đã có thay đổi.
“Căn cứ có thể có chuyện gì được?” Lý Cường nói với anh, ánh mắt vô thức lướt qua những người trên xe, nhìn từng người đi xuống. Khi vẫn không thấy bóng dáng người mình muốn gặp, ánh mắt anh dần dần bị tâm trạng thất vọng thay thế.
Anh nhìn về phía Trương Niệm có phần tiều tụy vì phải sống cảnh màn trời chiếu đất, giọng nói hơi khàn khàn: “Vẫn không tìm được đám người Tiểu Tửu sao?” Trương Niệm lắc đầu không nói gì.
Hai người đứng yên vài giây, mãi đến khi người bảo vệ trước mặt gọi đội trưởng Trương, bọn họ mới bình tĩnh lại, cùng đi vào căn cứ.
Sau lần trước, Trương Niệm thức tỉnh dị năng và trở lại căn cứ thì được người của quân đội mời đi. Lúc đó bọn họ thật vui mừng cầm theo hai túi gạo lớn về nhà, nhưng không tìm được lều vải nơi mình ở. Chỉ một ngày ngắn ngủi, trên mặt đất nơi vốn thuộc về bọn họ chỉ còn lại có một đống than đen. Lý Tiểu Tửu và Lý Long cũng biến mất.
Hai người đàn ông lập tức biến sắc, kéo người bên cạnh tới hỏi thăm mới biết được chuyện đã xảy ra. Bởi vì diện tích lều vải bị cháy quá lớn, mùi quá khét nên không thể tiếp tục ở được nữa, đã bị người trong căn cứ ném đi. Bắt đầu từ ngày đó, Lý Tiểu Tửu và Lý Long liền biến mất.
Bọn họ tìm khắp cả căn cứ cũng không tìm được người, ngay cả lương thực do mình cực khổ phục vụ quên mình đổi lấy cũng bị những người khác nhân lúc bọn họ không chú ý mà trộm đi mất. Hai người đang lo lắng nên không chú ý tới, mãi đến khi có người nói nhìn thấy hai đứa trẻ đã rời khỏi căn cứ, bọn họ mới đoán được chúng đã đi tìm mình. Nhưng hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đừng nói sống trong căn cứ đã khó, bây giờ ra khỏi căn cứ nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.
Nếu không phải người bảo vệ trước đây quá kinh ngạc khi nhìn thấy hai đứa trẻ Lý Tiểu Tửu ra khỏi căn cứ, sẽ không thể nhớ rõ được. Khi thấy hai người Trương Niệm, Lý Cường đang tìm người, anh ta mới nói cho bọn họ biết. Những tin tức này rõ ràng chỉ càng khiến cho người ta tuyệt vọng. Cho dù hai người không muốn tin, nhưng chuyện này là sự thật. Sau đó người của quân đội tìm tới, mời hai người bọn họ vào quân đội, bắt đầu tham gia một vài nhiệm vụ, cũng thuận tiện ra ngoài căn cứ để tìm kiếm hai đứa trẻ. Nhưng mỗi lần như vậy, bọn họ đều không nhận được tin tức gì.
Có thể hai đứa trẻ đã rơi vào miệng zombie, có thể chúng đã biến thành zombie, cũng có thể đã bị chết đói, nhưng hai người đều không muốn nghĩ tới.
Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn họ đều sẽ đi tới căn cứ khác kiểm tra, bọn họ cũng thường gặp được người sống sót ở trên đường, nhưng mãi vẫn không thấy hai đứa trẻ.
Trải qua thử thách mạt thế, hai người thoạt nhìn đã thành thục hơn rất nhiều, sau đau thương, bọn họ vẫn tiếp tục cố gắng làm việc, thường xuyên an ủi mình, có thể đám người Lý Tiểu Tửu được người của căn cứ khác cứu đi giống như những người sống sót này thì sao?
Trương Niệm dẫn theo một đám người vào phòng cách ly. Những người này đều do anh đón về từ một bộ lạc rất nhỏ, trong đó ít nhiều cũng có vài người có dị năng. Khi nghe nói bọn họ là người của căn cứ lớn, đám người đó cứ bám lấy đòi theo.
“Đội trưởng Trương, sao lần này anh dẫn theo nhiều người như vậy trở về chứ? Nếu để cấp trên biết được, vậy...”
Trương Niệm mới ra khỏi phòng cách ly đã có người tiến lên, do dự nói một câu. Trương Niệm không hề dừng lại, thản nhiên nói: “Bọn họ biết thì sao? Căn cứ của người sống sót không phải để những người này có một nơi sống yên ổn à?” “Không, ý tôi không phải như vậy.” Người kia liếc nhìn mười mấy người xanh xao vàng vọt bên trong, cắn răng nói: “Bây giờ những người vào căn cứ đều phải nộp lương thực lên trên, nhưng bọn họ không có gì cả...” “À!” Trương Niệm chợt dừng lại, cười lạnh nói: “Vậy anh nói cho bọn họ biết, trong mười mấy người lần này có bốn người là người dị năng, anh xem bọn họ còn có thể nói gì nữa không?”
Vừa nói dứt lời, anh cũng không nhìn người bảo vệ đang toát mồ hôi lạnh, đi nhanh khỏi đó.
Lý Cường thấy anh đi tới, rất tò mò nhìn người phía sau anh và hỏi: “Mọi người nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chúng ta về nhà trước đi. Em thấy hơi mệt.” Trương Niệm khẽ dụi đôi mắt cay xè của mình, có phần vẻ mệt mỏi nói. Lý Cường liếc nhìn anh và nhíu mày: “Lần này phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi. Anh sợ cậu không chịu nổi mất. Lần sau hai chúng ta cùng đi.”
/143
|