*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi anh em Dương Nam đi tới, ánh mắt anh ta nhìn của bọn họ quả thật có thể nói là lập lòe phát sáng, chờ đọc bản đăng ký, anh ta toét miệng cười, tiến lên và hỏi: “Các anh có muốn gia nhập tiểu đội dị năng của căn cứ không?” Từ Kinh khẽ nhíu mày, mấy người Dương Nam phía sau rõ ràng cũng không vui. “Chúng tôi mới đến còn chưa quen thuộc, sau này hãy nói!”
Nhân viên kiểm tra cũng không ép bọn họ, cười rất ôn hòa.
“Được, nếu đến lúc đó các anh muốn vào thì có thể tới tìm tôi, đãi ngộ rất tốt đấy.”
Từ Kinh gật đầu. Sau khi mọi người nhận bản đăng ký thì đi tới chỗ nhân viên đăng ký. Anh ta bảo bọn họ chờ phận phòng ở, tới buổi chiều có thể dẫn bọn2họ đi qua nhận chỗ ở. Sau đó, mọi người về nhà.
Từ sau khi hai người Trương Niệm vào quân đội, chỗ ở bây giờ cũng là vị trí do trung tâm căn cứ phân. Cho dù bọn họ ở không tốt, nhưng vẫn hơn người bình thường.
Đám người ở gần đó đều là một vài cường hào và người trong trung tâm căn cứ, hoặc có một vài quan hệ họ hàng. Đội ngũ của Từ Kinh nhìn cao lớn và khí phách, đương nhiên Lý Tiểu Tửu và A Man bị bỏ quên. Mọi người nhìn thấy bọn họ, hai mắt đều sáng ngời. Thậm chí có vài người không biết xấu hổ cố ý tới nháy mắt đưa tình với bọn họ, sau đó xấu hổ rời đi.
Phần lớn những người xung quanh đều là vợ hoặc tình nhân của người khác. Bọn họ7nhìn thấy đám người Từ Kinh trẻ trung cường tráng, ánh mắt kia quả thật như sói như hổ, khiến cho đám người Dương Nam thấy ớn lạnh. Không trách được bây giờ nhiều người thà làm gay cũng không muốn tìm phụ nữ như vậy. “À, đúng rồi, Mạnh Đào, người phụ nữ anh theo đuổi lúc trước thế nào rồi?” Dương Phàm đi trước mặt Mạnh Đào, đột nhiên quay đầu hỏi.
Đúng vậy, bọn họ không ngờ quên mất chuyện này. Nghe vậy, ngay cả Từ Kinh cũng tò mò nhìn sang. Mạnh Đào lạnh lùng đã quen, cho dù nhiều người nhìn vào mình như vậy, anh ta cũng không hề biến sắc. “Không thể nào cả, thất bại rồi.” Anh ta nghĩ lại chuyện mình cầm một bông hoa cúc đi tỏ tình thì không khỏi thở dài lắc đầu.
“Không phải chứ? Anh1vừa có năng lực, vừa đẹp trai như vậy, sức lực cũng đạt tiêu chuẩn nhất định, người phụ nữ kia mù hay sao mà có thể từ chối anh được?” Dương Nam thì thầm nói một câu, đặc biệt là câu nói: “Sức lực cũng đạt tiêu chuẩn nhất định” làm ánh mắt cũng những người phụ nữ lập tức tập trung ở trên người Mạnh Đào. “Thất bại thì là thất bại thôi, làm gì có nhiều lý do không thể như vậy chứ?” Mạnh Đào lạnh lùng nhìn anh, giọng nói có phần xem thường, cũng không biết là xem thường minh, hay xem thường anh.
Dương Nam thức thời ngậm miệng, không nói gì nữa. Lý Tiểu Tửu kéo A Man đi phía sau, nghe bọn họ im lặng thì tò mò nhìn qua, thấy một đám phụ nữ lén nhìn sang. Cậu dừng7lại một lát, ánh mắt đột nhiên tập trung ở chỗ nào đó, không rời. A Man đang đi tới thì bị cậu kéo lại, cô bé hơi nghi hoặc quay đầu nhìn cậu. Khi thấy vẻ mặt khó coi của cậu, cô bé dừng lại và nhìn theo hướng mắt cậu.
Trên con đường nhỏ bên kia có hai người phụ nữ đang đứng, thu hút ánh mắt của Á Man. Người đứng phía trước là một cô sinh viên khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngoại hình vô cùng xinh đẹp, ngay cả quần áo cũng rất sang trọng. Người bị Lý Tiểu Tửu nhìn chằm chằm chính là cô ta. A Man cảm nhận được tâm trạng oán hận không thể không chỉ được của cậu thì không khỏi nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt cũng có phần bất mãn.
Trương Niệm đang đi phía0trước chợt gọi Lý Tiểu Tửu, nhưng mãi không thấy cậu trả lời. Anh không khỏi ngờ vực quay đầu, phát hiện cậu và A Man tụt lại phía sau, vẫn ngơ ngác đứng yên tại đó. “Sao vậy?” Dương Nam nhìn lại và thấy đám người Lý Tiểu Tửu tụt lại phía sau, đang định gọi thì bị Trương Niệm ngăn lại.
Anh nhìn theo hướng của hai đứa trẻ, sắc mặt lập tức biến đổi. Dương Nam không hiểu chuyện gì xảy ra, còn thò tay chọc vào người anh. Mấy người Từ Kinh đi ở phía trước cũng quay đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn sự thay đổi của anh, không rõ anh nhìn thấy gì. Vẻ mặt Đại Bạch cũng có phần bất ngờ.
“Má nó, cô ta thật xinh đẹp.” Dương Nam nhìn theo ánh mắt cậu, vô thức nói ra một câu. Anh là người như vậy, chưa bao giờ biết che giấu suy nghĩ trong lòng. Nhưng anh không biết, câu nói này càng khiến cho vẻ mặt Trương Niệm thêm khó coi. Dương Phàm tiến lên kéo anh qua, thầm mắng kẻ ngu ngốc này không hiểu nhìn sắc mặt người khác. Bọn họ đều nhìn thấy cô gái đối diện kia, chỉ là nhận ra ánh mắt Trương Niệm có phần khác hẳn, không hề có vẻ yêu thích, ngược lại còn rất chán ghét.
Chờ bọn họ phục hồi lại tinh thần, chú ý tới Lý Tiểu Tửu phía sau mới cảm nhận được tâm trạng oán hận và đáng ghét càng thêm rõ ràng, đặc biệt là căm hận.
Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy? Trương Niệm để ý tới bọn họ, vội vàng chạy tới.
Cũng không biết có phải ánh mắt Lý Tiểu Tửu quá mãnh liệt không, cô gái kia đột nhiên phục hồi lại tinh thần, một lớn một nhỏ nhìn nhau. Tâm trạng phẫn nộ của Lý Tiểu Tửu càng thêm mãnh liệt. Mà khi đối phương nhìn thấy cậu thì không ngừng hoang mang, liên tục lùi lại, suýt nữa đã ngã xuống. “Tâm nhi, sao vậy?” Viên Viên vội vàng đỡ cô ta, nghi hoặc hỏi. “Cậu bé, cậu bé...” Tề Tâm trợn trừng mắt, nhìn Lý Tiểu Tửu và cảm thấy không thể tin nổi, cô ta muốn nói không phải cậu bé đã chết rồi sao, nhưng không sao nói thành lời. “Cậu ta? Cậu ta là ai?” Viên Viên cảm thấy kỳ lạ nhìn theo ngón tay cô ta chỉ và lập tức sửng sốt. “Tiểu Tửu, cháu không sao chứ?” Trương Niệm vội vàng kéo Lý Tiểu Tửu qua, rất sợ cậu bị kích thích sẽ biến trở về dáng vẻ trầm lặng ban đầu. Lý Tiểu Tửu chớp mắt, giấu đi màu đỏ trong mắt nhưng không nói gì.
“Phù!” Trương Niệm lau mồ hôi, may là cậu không có hành động gì quá khích. Trải qua mạt thế rèn luyện, cho dù Lý Tiểu Tửu còn nhỏ tuổi nhưng cũng không phải là đứa trẻ chỉ biết khóc của trước kia nữa. Cho dù nhìn thấy người mình vẫn luôn oán hận, cậu cũng có thể nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Kinh đi tới, nhíu mày hỏi một câu. Tất cả mọi người đều cảm thấy có vấn đề không đơn giản, nhưng không đoán ra là chuyện gì.
Lý Tiểu Tửu lắc đầu, nói: “Chú, chúng ta về nhà thôi.”
Trương Niệm gật đầu, xoay người ngồi xuống, cho cậu leo lên trên lưng mình. Lý Tiểu Tửu hít mũi một cái, vẫn nắm tay A Man và nhoài người lên. “Oa a, Tiểu Tửu thật thoải mái, còn không cần phải đi bộ. Chú ghen tỵ lắm đấy.” Dương Nam thốt ra một câu vô cùng gợi đòn.
Lý Tiểu Tửu nghiêng đầu không để ý tới anh. Khi vừa tới Hoành Quang, cậu cũng không muốn đi đâu cả. Bọn họ đi tới nơi nào, không phải là Lý Cường công thì là Trương Niệm cõng. Từ sau khi đi ra ngoài căn cứ thì không còn ai cũng cậu nữa. Trong nháy mắt, Lý Tiểu Tửu cảm thấy thỏa mãn, thậm chí oán hận với Tề Tâm cũng giảm đi rất nhiều.
“Dừng, cháu dám không phớt lờ chú à?” Dương Nam bĩu môi, chạy đến trước mặt A Man nói: “A Man, cháu có muốn được công không, chú công cháu nhé?” Bộ dạng anh nịnh nọt như vậy, nhưng A Man chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh rồi rất không nể tình nhìn đi nơi khác. Dương Nam ôm ngực. Ôi trái tim anh thật đau. Không ai để ý đến anh cả. Mọi người đều rời đi, Dương Nam mắng to một câu rồi vội vàng chạy theo. Thấy bọn họ cuối cùng đã đi, lúc này Tề Tâm mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chợt có người đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn cô ta. Trong nháy mắt, cô ta thấy sởn tóc gáy.
A Man chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn bàn tay bị Lý Tiểu Tửu nắm tới tím bầm. Cô bé... tự nhiên thấy đau đớn.
Khi một đám người về nhà, Lý Long đã ăn hết mấy cái bánh bao. Thấy Lý Tiểu Tửu được công trở về, cậu bé sợ hãi vội vàng chạy tới. “Anh, anh làm sao vậy?” Thấy cậu bé vội vàng như vậy, Lý Tiểu Tửu khẽ sờ đầu em trai trấn an, nói: “Không sao, chú công anh về nhà thôi.”
Lưu Luyến bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp. Cho dù là thức ăn rất bình thường, nhưng chất lượng đầy đủ. Cô nhìn thấy vẻ mặt một đám người đều kỳ lạ thì nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Mọi người gặp phải chuyện gì sao?” “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Dương Nam nhận lấy chiếc đũa và chuẩn bị ăn thì bị Lưu Luyến dùng đũa đánh tới, lập tức làm anh uất ức ôm tay kêu lên. “Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Chị Luyến à, sao chị không cho em ăn chứ?” Vẻ mặt anh đầy ai oán, nhưng mọi người đã tự mình ngồi xuống, chuẩn bị ăn rồi. Các người thật quá đáng, hai mắt Dương Nam đẫm lệ cầm đũa đi tới. Đến buổi chiều thì có người tới gõ cửa, nói sẽ dẫn bọn họ đi xem nhà. Chuyện lớn như vậy, tất nhiên cả nhà phải cùng đi rồi.
Ngay cả “Tiểu Cúc” của Lý Long cũng không chịu cô đơn, quấn lấy thắt lưng cậu bé. Đại Bạch ăn no thì bắt đầu mệt mỏi buồn ngủ. Lý Tiểu Tửu len lén đưa cho A Man mấy hạt cườm mới chú ý thấy tay của cô bé tím bầm. Cậu sợ đến mức nhảy dựng lên, hỏi chuyện gì xảy ra. A Man hoàn toàn không có cảm xúc, mặt không đổi nhét hạt cườm vào trong miệng và nhai răng rắc. “A Man ăn gì vậy? Xem cháu nhai nghe giòn tan chưa kìa?” Dương Nam đang đi phía xa nghe vậy thì lùi lại, xoa tay hỏi.
A Man khẽ sờ vào cái túi nhỏ của mình và tiếp tục nhai răng rắc!
Dương Nam liếc nhìn túi của cô bé, ánh mắt lập tức sáng lên, biết Lý Tiểu Tửu đều cho cô bé thứ tốt nên anh nhìn về phía Lý Tiểu Tửu đầy vẻ chờ mong.
Lý Tiểu Tửu sợ A Man bị lộ, lấy từ trong không gian ra một viên kẹo cầu vồng, đưa tới: “Chú có muốn ăn cái này không?”
Dương Nam không từ chối, lập tức nhận lấy và nhét vào trong miệng, vừa nhai anh vẫn nghi ngờ. Sao A Man ăn phát ra tiếng vang như vậy, mình ăn rõ ràng không có tiếng động gì nhỉ? Thật là kỳ lạ.
Đợi anh em Dương Nam đi tới, ánh mắt anh ta nhìn của bọn họ quả thật có thể nói là lập lòe phát sáng, chờ đọc bản đăng ký, anh ta toét miệng cười, tiến lên và hỏi: “Các anh có muốn gia nhập tiểu đội dị năng của căn cứ không?” Từ Kinh khẽ nhíu mày, mấy người Dương Nam phía sau rõ ràng cũng không vui. “Chúng tôi mới đến còn chưa quen thuộc, sau này hãy nói!”
Nhân viên kiểm tra cũng không ép bọn họ, cười rất ôn hòa.
“Được, nếu đến lúc đó các anh muốn vào thì có thể tới tìm tôi, đãi ngộ rất tốt đấy.”
Từ Kinh gật đầu. Sau khi mọi người nhận bản đăng ký thì đi tới chỗ nhân viên đăng ký. Anh ta bảo bọn họ chờ phận phòng ở, tới buổi chiều có thể dẫn bọn2họ đi qua nhận chỗ ở. Sau đó, mọi người về nhà.
Từ sau khi hai người Trương Niệm vào quân đội, chỗ ở bây giờ cũng là vị trí do trung tâm căn cứ phân. Cho dù bọn họ ở không tốt, nhưng vẫn hơn người bình thường.
Đám người ở gần đó đều là một vài cường hào và người trong trung tâm căn cứ, hoặc có một vài quan hệ họ hàng. Đội ngũ của Từ Kinh nhìn cao lớn và khí phách, đương nhiên Lý Tiểu Tửu và A Man bị bỏ quên. Mọi người nhìn thấy bọn họ, hai mắt đều sáng ngời. Thậm chí có vài người không biết xấu hổ cố ý tới nháy mắt đưa tình với bọn họ, sau đó xấu hổ rời đi.
Phần lớn những người xung quanh đều là vợ hoặc tình nhân của người khác. Bọn họ7nhìn thấy đám người Từ Kinh trẻ trung cường tráng, ánh mắt kia quả thật như sói như hổ, khiến cho đám người Dương Nam thấy ớn lạnh. Không trách được bây giờ nhiều người thà làm gay cũng không muốn tìm phụ nữ như vậy. “À, đúng rồi, Mạnh Đào, người phụ nữ anh theo đuổi lúc trước thế nào rồi?” Dương Phàm đi trước mặt Mạnh Đào, đột nhiên quay đầu hỏi.
Đúng vậy, bọn họ không ngờ quên mất chuyện này. Nghe vậy, ngay cả Từ Kinh cũng tò mò nhìn sang. Mạnh Đào lạnh lùng đã quen, cho dù nhiều người nhìn vào mình như vậy, anh ta cũng không hề biến sắc. “Không thể nào cả, thất bại rồi.” Anh ta nghĩ lại chuyện mình cầm một bông hoa cúc đi tỏ tình thì không khỏi thở dài lắc đầu.
“Không phải chứ? Anh1vừa có năng lực, vừa đẹp trai như vậy, sức lực cũng đạt tiêu chuẩn nhất định, người phụ nữ kia mù hay sao mà có thể từ chối anh được?” Dương Nam thì thầm nói một câu, đặc biệt là câu nói: “Sức lực cũng đạt tiêu chuẩn nhất định” làm ánh mắt cũng những người phụ nữ lập tức tập trung ở trên người Mạnh Đào. “Thất bại thì là thất bại thôi, làm gì có nhiều lý do không thể như vậy chứ?” Mạnh Đào lạnh lùng nhìn anh, giọng nói có phần xem thường, cũng không biết là xem thường minh, hay xem thường anh.
Dương Nam thức thời ngậm miệng, không nói gì nữa. Lý Tiểu Tửu kéo A Man đi phía sau, nghe bọn họ im lặng thì tò mò nhìn qua, thấy một đám phụ nữ lén nhìn sang. Cậu dừng7lại một lát, ánh mắt đột nhiên tập trung ở chỗ nào đó, không rời. A Man đang đi tới thì bị cậu kéo lại, cô bé hơi nghi hoặc quay đầu nhìn cậu. Khi thấy vẻ mặt khó coi của cậu, cô bé dừng lại và nhìn theo hướng mắt cậu.
Trên con đường nhỏ bên kia có hai người phụ nữ đang đứng, thu hút ánh mắt của Á Man. Người đứng phía trước là một cô sinh viên khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngoại hình vô cùng xinh đẹp, ngay cả quần áo cũng rất sang trọng. Người bị Lý Tiểu Tửu nhìn chằm chằm chính là cô ta. A Man cảm nhận được tâm trạng oán hận không thể không chỉ được của cậu thì không khỏi nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt cũng có phần bất mãn.
Trương Niệm đang đi phía0trước chợt gọi Lý Tiểu Tửu, nhưng mãi không thấy cậu trả lời. Anh không khỏi ngờ vực quay đầu, phát hiện cậu và A Man tụt lại phía sau, vẫn ngơ ngác đứng yên tại đó. “Sao vậy?” Dương Nam nhìn lại và thấy đám người Lý Tiểu Tửu tụt lại phía sau, đang định gọi thì bị Trương Niệm ngăn lại.
Anh nhìn theo hướng của hai đứa trẻ, sắc mặt lập tức biến đổi. Dương Nam không hiểu chuyện gì xảy ra, còn thò tay chọc vào người anh. Mấy người Từ Kinh đi ở phía trước cũng quay đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn sự thay đổi của anh, không rõ anh nhìn thấy gì. Vẻ mặt Đại Bạch cũng có phần bất ngờ.
“Má nó, cô ta thật xinh đẹp.” Dương Nam nhìn theo ánh mắt cậu, vô thức nói ra một câu. Anh là người như vậy, chưa bao giờ biết che giấu suy nghĩ trong lòng. Nhưng anh không biết, câu nói này càng khiến cho vẻ mặt Trương Niệm thêm khó coi. Dương Phàm tiến lên kéo anh qua, thầm mắng kẻ ngu ngốc này không hiểu nhìn sắc mặt người khác. Bọn họ đều nhìn thấy cô gái đối diện kia, chỉ là nhận ra ánh mắt Trương Niệm có phần khác hẳn, không hề có vẻ yêu thích, ngược lại còn rất chán ghét.
Chờ bọn họ phục hồi lại tinh thần, chú ý tới Lý Tiểu Tửu phía sau mới cảm nhận được tâm trạng oán hận và đáng ghét càng thêm rõ ràng, đặc biệt là căm hận.
Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy? Trương Niệm để ý tới bọn họ, vội vàng chạy tới.
Cũng không biết có phải ánh mắt Lý Tiểu Tửu quá mãnh liệt không, cô gái kia đột nhiên phục hồi lại tinh thần, một lớn một nhỏ nhìn nhau. Tâm trạng phẫn nộ của Lý Tiểu Tửu càng thêm mãnh liệt. Mà khi đối phương nhìn thấy cậu thì không ngừng hoang mang, liên tục lùi lại, suýt nữa đã ngã xuống. “Tâm nhi, sao vậy?” Viên Viên vội vàng đỡ cô ta, nghi hoặc hỏi. “Cậu bé, cậu bé...” Tề Tâm trợn trừng mắt, nhìn Lý Tiểu Tửu và cảm thấy không thể tin nổi, cô ta muốn nói không phải cậu bé đã chết rồi sao, nhưng không sao nói thành lời. “Cậu ta? Cậu ta là ai?” Viên Viên cảm thấy kỳ lạ nhìn theo ngón tay cô ta chỉ và lập tức sửng sốt. “Tiểu Tửu, cháu không sao chứ?” Trương Niệm vội vàng kéo Lý Tiểu Tửu qua, rất sợ cậu bị kích thích sẽ biến trở về dáng vẻ trầm lặng ban đầu. Lý Tiểu Tửu chớp mắt, giấu đi màu đỏ trong mắt nhưng không nói gì.
“Phù!” Trương Niệm lau mồ hôi, may là cậu không có hành động gì quá khích. Trải qua mạt thế rèn luyện, cho dù Lý Tiểu Tửu còn nhỏ tuổi nhưng cũng không phải là đứa trẻ chỉ biết khóc của trước kia nữa. Cho dù nhìn thấy người mình vẫn luôn oán hận, cậu cũng có thể nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Kinh đi tới, nhíu mày hỏi một câu. Tất cả mọi người đều cảm thấy có vấn đề không đơn giản, nhưng không đoán ra là chuyện gì.
Lý Tiểu Tửu lắc đầu, nói: “Chú, chúng ta về nhà thôi.”
Trương Niệm gật đầu, xoay người ngồi xuống, cho cậu leo lên trên lưng mình. Lý Tiểu Tửu hít mũi một cái, vẫn nắm tay A Man và nhoài người lên. “Oa a, Tiểu Tửu thật thoải mái, còn không cần phải đi bộ. Chú ghen tỵ lắm đấy.” Dương Nam thốt ra một câu vô cùng gợi đòn.
Lý Tiểu Tửu nghiêng đầu không để ý tới anh. Khi vừa tới Hoành Quang, cậu cũng không muốn đi đâu cả. Bọn họ đi tới nơi nào, không phải là Lý Cường công thì là Trương Niệm cõng. Từ sau khi đi ra ngoài căn cứ thì không còn ai cũng cậu nữa. Trong nháy mắt, Lý Tiểu Tửu cảm thấy thỏa mãn, thậm chí oán hận với Tề Tâm cũng giảm đi rất nhiều.
“Dừng, cháu dám không phớt lờ chú à?” Dương Nam bĩu môi, chạy đến trước mặt A Man nói: “A Man, cháu có muốn được công không, chú công cháu nhé?” Bộ dạng anh nịnh nọt như vậy, nhưng A Man chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh rồi rất không nể tình nhìn đi nơi khác. Dương Nam ôm ngực. Ôi trái tim anh thật đau. Không ai để ý đến anh cả. Mọi người đều rời đi, Dương Nam mắng to một câu rồi vội vàng chạy theo. Thấy bọn họ cuối cùng đã đi, lúc này Tề Tâm mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chợt có người đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn cô ta. Trong nháy mắt, cô ta thấy sởn tóc gáy.
A Man chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn bàn tay bị Lý Tiểu Tửu nắm tới tím bầm. Cô bé... tự nhiên thấy đau đớn.
Khi một đám người về nhà, Lý Long đã ăn hết mấy cái bánh bao. Thấy Lý Tiểu Tửu được công trở về, cậu bé sợ hãi vội vàng chạy tới. “Anh, anh làm sao vậy?” Thấy cậu bé vội vàng như vậy, Lý Tiểu Tửu khẽ sờ đầu em trai trấn an, nói: “Không sao, chú công anh về nhà thôi.”
Lưu Luyến bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp. Cho dù là thức ăn rất bình thường, nhưng chất lượng đầy đủ. Cô nhìn thấy vẻ mặt một đám người đều kỳ lạ thì nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Mọi người gặp phải chuyện gì sao?” “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Dương Nam nhận lấy chiếc đũa và chuẩn bị ăn thì bị Lưu Luyến dùng đũa đánh tới, lập tức làm anh uất ức ôm tay kêu lên. “Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Chị Luyến à, sao chị không cho em ăn chứ?” Vẻ mặt anh đầy ai oán, nhưng mọi người đã tự mình ngồi xuống, chuẩn bị ăn rồi. Các người thật quá đáng, hai mắt Dương Nam đẫm lệ cầm đũa đi tới. Đến buổi chiều thì có người tới gõ cửa, nói sẽ dẫn bọn họ đi xem nhà. Chuyện lớn như vậy, tất nhiên cả nhà phải cùng đi rồi.
Ngay cả “Tiểu Cúc” của Lý Long cũng không chịu cô đơn, quấn lấy thắt lưng cậu bé. Đại Bạch ăn no thì bắt đầu mệt mỏi buồn ngủ. Lý Tiểu Tửu len lén đưa cho A Man mấy hạt cườm mới chú ý thấy tay của cô bé tím bầm. Cậu sợ đến mức nhảy dựng lên, hỏi chuyện gì xảy ra. A Man hoàn toàn không có cảm xúc, mặt không đổi nhét hạt cườm vào trong miệng và nhai răng rắc. “A Man ăn gì vậy? Xem cháu nhai nghe giòn tan chưa kìa?” Dương Nam đang đi phía xa nghe vậy thì lùi lại, xoa tay hỏi.
A Man khẽ sờ vào cái túi nhỏ của mình và tiếp tục nhai răng rắc!
Dương Nam liếc nhìn túi của cô bé, ánh mắt lập tức sáng lên, biết Lý Tiểu Tửu đều cho cô bé thứ tốt nên anh nhìn về phía Lý Tiểu Tửu đầy vẻ chờ mong.
Lý Tiểu Tửu sợ A Man bị lộ, lấy từ trong không gian ra một viên kẹo cầu vồng, đưa tới: “Chú có muốn ăn cái này không?”
Dương Nam không từ chối, lập tức nhận lấy và nhét vào trong miệng, vừa nhai anh vẫn nghi ngờ. Sao A Man ăn phát ra tiếng vang như vậy, mình ăn rõ ràng không có tiếng động gì nhỉ? Thật là kỳ lạ.
/143
|