*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Á... Đau quá, Đại Hà, sao ông lại cắn tôi, mau thả ra..” Lý Tiểu Tửu còn chưa nói xong, bên ngoài đã vọng vào tiếng kêu thảm thiết.
Cậu kéo mẹ chạy vội ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa đang hỗn loạn. Mặt bác cả Lý đầy máu, trong miệng còn không ngừng nhai thứ gì đó. Mà bác gái bị bác cả đè dưới đất đang la hét, trên gương mặt đầy vết máu còn xuất hiện thêm một lỗ lớn.
Ba người đàn ông vạm vỡ bên cạnh đang cố gắng kéo bác Lý ra. Nhưng bác ấy giống như phát điện, phát ra tiếng gào hét kỳ lạ, không biết tại sao lại khỏe như vậy, ba người cố gắng hết sức mới kéo bác ấy ra được. Lý Tiểu Tửu và mẹ2cậu quá sợ hãi. Lúc này, mẹ cậu mới tỉnh táo lại, vội vàng đỡ bác gái đang bất tỉnh trên mặt đất vào trong phòng.
Đứng bên cạnh Lý Tiểu Tửu là một cậu bé lớn gần bằng cậu. Cậu bé sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy loạn, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt góc áo của Lý Tiểu Tửu, dựa sát vào người cậu, rõ ràng không biết phải làm sao.
Ba người tìm ở trong nhà được sợi da trâu, trói bác Lý đã phát điên. Bác ấy vừa gào thét vừa giãy giụa, con người thu nhỏ lại chỉ bằng lỗ kim, làm người ta liếc mắt có thể nhìn ra được. Trên gương mặt sưng vù và trắng bệch, cái miệng mở ra một độ cong thật khó tin,7nhìn thế này rõ ràng chính là quái vật.
Ai nấy đều rất hoang mang, Lý Tiểu Hoa vội vàng chuyển chị dâu nằm ngất trên mặt đất vào phòng, hít sâu một hơi và cổ bình tĩnh lại. Cô nhìn con trai mình và Lý Long đang chặt góc áo của con trai run lẩy bẩy, khẽ thở dài: “Tiểu Long, cháu đừng sợ. Cháu ở đây chờ với Tiểu Tửu, mợ lập tức tìm bác sĩ tới khám cho bố mẹ cháu.” Lý Tiểu Hoa nhìn về phía Lý Tiểu Tửu: “Con trai, con trông ở đây, mẹ đi một lát nhé?”
“Con biết rồi, mẹ đi mau đi! Con trồng được mà.”
Ba người đàn ông đứng bên cạnh nhìn nhau, ngại ngùng khi để một người phụ nữ như Lý Tiểu Hoa phải chạy1thật xa tìm bác sĩ, bản thân thì ngồi ở đây. Một người thanh niên chừng hai mươi đứng lên: “Chị dâu, đi thôi. Để em đi với chị. Cứ để anh hai và anh ba ở đây trông cũng được. Xem bộ dạng của anh cả Lý như vậy cũng không an toàn. Bọn họ ở lại sẽ an toàn hơn. “ Vẻ mặt bác hại Lý rất nghiêm trọng: “Cường tử, anh đi với hai người. Anh còn về nhà xem tình hình chị dâu nữa.”
Lý Cường vừa nghe, trên mặt cũng căng thẳng. Chị dâu thứ cũng giống như anh cả Lý, ngày hôm qua đột nhiên hôn mê bất tỉnh, nếu như tỉnh lại, liệu có thể cũng phát điện không? Lý Tiểu Hoa xoa nhẹ vào đầu của hai đứa7trẻ và đi theo hai người đi ra ngoài.
“Anh Tiểu Tửu, sao bố em lại biến thành như vậy. Hu hu, mẹ... mặt mẹ em.” Lý Long vừa nói vừa khóc nức nở. Cậu bé không hiểu tại sao lại thành như vậy. Bố cậu biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, không nhận ra cậu bé, cũng không nhận ra mẹ.
Bình thường mẹ rất thích làm đẹp, nếu như tỉnh lại và nhìn thấy mặt mình như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng.
Lý Tiểu Tửu khẽ vuốt mấy sợi tóc chống ngược trên đầu cậu bé, an ủi: “Em yên tâm đi, mẹ anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất đến đây, nhất định sẽ chữa được cho bác cả thôi.”
Hai người ngồi dựa lưng vào nhau. Trong phòng0trở nên tối tăm và yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng gào thét của bác cả Lý trong sân, cũng chỉ có tiếng hít thở của mấy người còn lại trong nhà.
Lý Tiểu Tửu nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường. Bác ba mặc áo ba lỗ vẫn ngồi ở bên cạnh, chẳng biết đã xoay người, quay lưng về phía bọn họ từ lúc nào. “Bác ba, bác sao vậy?” Lý Tiểu Tửu cảm thấy kỳ lạ hỏi. Lý Nghị vẫn cúi người chợt ưỡn thẳng, dọa hai đứa trẻ giật mình.
Lưng anh ta cứng đờ, hai mắt đờ đẫn nhìn vết thương đã biến thành màu đen trên tay mình. Vừa rồi khi trói anh cả Lý, anh ta không cẩn thận bị cào trúng. Mặc dù lúc đầu hơi đau nhưng anh ta không chú ý nhiều, không ngờ chẳng bao lâu đã thấy ngứa ngáy khó nhịn, không nhịn được mới cho vài cái thì vết thương bắt đầu biến thành màu đen giống như trúng độc vậy. Lúc đó, mặt anh ta đã trắng bệch.
Anh ta làm việc trong thành phố, khi nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì thường hẹn không ít người ngồi xem phim, trừ xem phim cấp ba, anh ta xem nhiều nhất chính là phim kinh dị, còn chuyên chọn mấy bộ phim đẫm máu, đáng sợ.
Lúc đó, anh ta không ít lần chê mấy thứ trên người diễn viên trông chẳng có gì đáng sợ cả. Anh ta nhìn những người bị cào hoặc bị cắn biến thành zombie cũng thấy rất giả tạo. Nhưng khi nhìn thấy anh Lý phát điện và vết thương của mình, Lý Nghị hơi sợ.
“À! Anh Tiểu Tửu, anh mau nhìn mặt mẹ em này.” Tiếng kêu kinh ngạc của Lý Long đã thu hút sự chú ý của hai người, bọn họ đều quay đầu lại. Khi Lý Nghị nhìn thấy vết thương trên mặt mẹ của Lý Long đã sưng lên và biến thành màu đen, mặt anh ta trắng bệch, vội đứng dậy và chạy ra ngoài, bỏ lại hai đứa trẻ chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, tiếp tục canh giữ ở trong phòng.
Bọn họ không biết, hiện tại thế giới bên ngoài đã không phải là thế giới hòa bình của bọn họ trước đó nữa. Lúc này, ba người Lý Tiểu Hoa cũng rơi vào một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ mới ra khỏi cửa, còn chưa đi xa đã nghe trong nhà mấy người dân trong thôn vọng ra tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào thét giống như tiếng của Lý Đại Hà vậy. Bọn họ không hẹn mà đều biến sắc. Bác hại Lý nhớ tới trong nhà còn đứa con trai mười tuổi và con gái mới sinh không lâu, anh ta lo lắng nên đi vội về nhà.
“Chị dâu, chúng ta đi cùng anh hai xem thử. Nếu như chị dâu thứ cũng giống như bác cả, một mình anh hai chắc chắn sẽ không ngăn được đâu.” Phải biết vừa rồi ba người bọn họ cố hết sức mới trói được bác cả lại đấy.
Lý Tiểu Hoa cũng lo lắng, nên không nghĩ nhiều liền gật đầu. Hôm nay, nếu không phải ba người bọn họ đi ngang qua, nghe được tiếng kêu và vào kéo anh trai ra, bản thân cô cũng không biết nên làm gì! Nghĩ tới người chồng làm việc trong thành phố, trong lòng Lý Tiểu Hoa càng thêm lo lắng. Nhà bác hai Lý không xa, chỉ mấy phút mấy người đã đến cửa. Cửa lớn đóng chặt. Chắc bác hai ra ngoài đã đóng lại, chỉ sợ con trai mình ham chơi chạy ra ngoài, không ai chăm sóc cho con gái còn nhỏ. Nhưng lúc này anh ta nhìn cánh cửa khóa thì càng thấy bất an hơn. Trong sân rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe. Nhưng chính sự yên tĩnh này làm người ta có cảm giác kỳ lạ.
“Anh hai, không có tiếng động gì cả, có lẽ chị dâu còn chưa tỉnh đầu?” Trong lòng Lý Cường bồn chồn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt anh hai khó coi, anh ta không nhịn được nói một câu.
Nhưng anh hai dường như không nghe thấy anh ta nói gì, chạy nhanh vào phòng của mình và đột nhiên mở cửa ra. Phía trước đều là máu khiển mắt anh ta đau đớn, cơ thể cao lớn cứng đờ tại chỗ, cảm thấy không thể tin nổi.
Hai người cảm thấy không ổn mới vội đi qua. Hai người đều kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Người trong phòng, không nên nói là người nữa, trong tay ôm một thứ máu thịt mơ hồ, không nhìn thấy rõ hình dạng đang gặm, phần lớn chỉ còn lại xương. Không biết là ruột hay thứ gì chảy đầy đất. Một phía khác là đứa trẻ mười tuổi nằm trên mặt đất, trên người mặc dù còn lành lặn, nhưng cổ bị thiếu một nửa, đầu lệch sang một bên, mắt mở to, trong mắt vẫn còn có vẻ kinh hoàng và không thể tin nổi. Nhưng gương mặt cậu bé trắng bệch, rõ ràng đã tắt thở.
Đó là Lý Thạch Đầu, con trai của bác hại Lý. Còn thứ máu thịt mơ hồ kia, bọn họ cũng không dám đoán nữa. Trong phòng chỉ còn một người duy nhất không bị làm sao, chính là Dương Xuân Hoa vợ của bác hai Lý đã hôn mê suốt một đêm. Lúc đầu, khi cửa được mở ra, Dương Xuân Hoa cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng gặm say sưa, trong miệng phát ra tiếng nhai rất chói tai. Mãi đến khi hai người phát ra tiếng kêu kinh ngạc, cô ta dường như mới cảm giác được, đờ đẫn ngẩng đầu lên. Mặt của cô ta cũng sưng lên và trắng bệch giống như Lý Đại Hà, trong miệng còn không ngừng nhai thịt. Vừa nhìn thấy bọn họ, tròng mắt trắng dã lập tức trợn trừng. Đó là ánh mắt nóng bỏng và khát vọng với thức ăn khi đang bị đói.
Dương Xuân Hoa đứng lên có phần cứng đờ, đột nhiên, cô ta di chuyển, móng vuốt giơ lên dường như muốn nhào tới bác hai Lý đang đứng ngây người. “A!” Lý Tiểu Hoa và Lý Cường cùng phát ra tiếng hét khiếp sợ và chói tai nhất từ lúc chào đời tới nay. Bác hại Lý ngây người nhìn gương mặt dữ tợn lao về phía mình. Đây còn là người vợ bình thường vẫn luôn lải nhải lo lắng cho anh ta sao? Đây rõ ràng là con quỷ trong ti vi, là quái vật ăn thịt người. Ánh mắt đờ đẫn của Dương Xuân Hoa dần dần trở nên dữ tợn và tàn bạo, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Rõ ràng âm thanh của hai người càng làm cho cô ta trở nên nóng nảy. Cô ta mở cái miệng đầy máu thịt, từng miếng vụn thịt đỏ làm vẫn dính trong kẽ răng!
Sau khi nghĩ đến đó là cái gì, gương mặt bọn họ trắng bệch, trong dạ dày cuộn lên rất muốn nôn! “Ô: Ô ô!” Dương Xuân Hoa nhe răng, lộ ra trong mắt màu trắng nhìn chằm chằm vào bọn họ, dáng vẻ này giống như muốn ăn sạch tất cả bọn họ vậy! Da trên mặt trùng xuống và vung vẩy, giống như sắp rơi xuống. “Đi mau!” Lý Cường hét lớn một tiếng, kéo Lý Tiểu Hoa và bác hai Lý đang lo lắng đứng bên cạnh, vội lùi lại phía sau. “A! Anh hai, nhanh lên! Nhanh khóa cửa lại.” Lý Cường kinh hoàng gào thét lớn. Sao chị dâu biến thành như vậy chứ? Sao tất cả đều điên vậy?
Mặt bác hại Lý tái nhợt vội rút chìa khoá ra. Trong đầu anh ta vẫn còn nhớ cảnh vừa về thấy vợ đang gặm với máu me đầm đìa, nhớ tới con trai mình nằm trên đất không còn hơi thở. Anh ta thật vất vả mới rút chìa khóa từ trong túi ra, nhưng không làm sao cắm được vào trong ổ khóa. Anh ta đã sốt ruột tới nỗi mổ hồi đầy đầu! Lý Tiểu Hoa thò tay kéo chìa khoá qua, nhanh chóng cắm vào lỗ khóa. Dù hai tay cô hơi run nhưng động tác vẫn dứt khoát, gọn gàng hơn bác hai Lý.
“Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Cường tử...”
Lý Cường lau mồ hôi trên đầu, bên tai nghe tiếng gào thét, tiếng đập mạnh vào cánh cửa càng làm cho anh ta hoảng loạn hơn.
“Chị dâu, chúng ta báo cảnh sát thôi! Không báo cảnh sát không được. Chuyện này thật sự quá kinh khủng...”
Sau tiếng chuông chiều, trong thôn cuối cùng đã trở nên yên tĩnh. Ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa bầu trời. Trước kia nếu nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ chỉ làm người thích thú, nhưng lúc này Lý Tiểu Hoa cảm thấy nó đặc biệt chói mắt. Sau khi gọi điện thoại báo cảnh sát, vợ chồng bác cả Lý và Dương Xuân Hoa cùng những người phát điện của những nhà khác trong thôn đều bị cảnh sát trói mang đi.
“Á... Đau quá, Đại Hà, sao ông lại cắn tôi, mau thả ra..” Lý Tiểu Tửu còn chưa nói xong, bên ngoài đã vọng vào tiếng kêu thảm thiết.
Cậu kéo mẹ chạy vội ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa đang hỗn loạn. Mặt bác cả Lý đầy máu, trong miệng còn không ngừng nhai thứ gì đó. Mà bác gái bị bác cả đè dưới đất đang la hét, trên gương mặt đầy vết máu còn xuất hiện thêm một lỗ lớn.
Ba người đàn ông vạm vỡ bên cạnh đang cố gắng kéo bác Lý ra. Nhưng bác ấy giống như phát điện, phát ra tiếng gào hét kỳ lạ, không biết tại sao lại khỏe như vậy, ba người cố gắng hết sức mới kéo bác ấy ra được. Lý Tiểu Tửu và mẹ2cậu quá sợ hãi. Lúc này, mẹ cậu mới tỉnh táo lại, vội vàng đỡ bác gái đang bất tỉnh trên mặt đất vào trong phòng.
Đứng bên cạnh Lý Tiểu Tửu là một cậu bé lớn gần bằng cậu. Cậu bé sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy loạn, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt góc áo của Lý Tiểu Tửu, dựa sát vào người cậu, rõ ràng không biết phải làm sao.
Ba người tìm ở trong nhà được sợi da trâu, trói bác Lý đã phát điên. Bác ấy vừa gào thét vừa giãy giụa, con người thu nhỏ lại chỉ bằng lỗ kim, làm người ta liếc mắt có thể nhìn ra được. Trên gương mặt sưng vù và trắng bệch, cái miệng mở ra một độ cong thật khó tin,7nhìn thế này rõ ràng chính là quái vật.
Ai nấy đều rất hoang mang, Lý Tiểu Hoa vội vàng chuyển chị dâu nằm ngất trên mặt đất vào phòng, hít sâu một hơi và cổ bình tĩnh lại. Cô nhìn con trai mình và Lý Long đang chặt góc áo của con trai run lẩy bẩy, khẽ thở dài: “Tiểu Long, cháu đừng sợ. Cháu ở đây chờ với Tiểu Tửu, mợ lập tức tìm bác sĩ tới khám cho bố mẹ cháu.” Lý Tiểu Hoa nhìn về phía Lý Tiểu Tửu: “Con trai, con trông ở đây, mẹ đi một lát nhé?”
“Con biết rồi, mẹ đi mau đi! Con trồng được mà.”
Ba người đàn ông đứng bên cạnh nhìn nhau, ngại ngùng khi để một người phụ nữ như Lý Tiểu Hoa phải chạy1thật xa tìm bác sĩ, bản thân thì ngồi ở đây. Một người thanh niên chừng hai mươi đứng lên: “Chị dâu, đi thôi. Để em đi với chị. Cứ để anh hai và anh ba ở đây trông cũng được. Xem bộ dạng của anh cả Lý như vậy cũng không an toàn. Bọn họ ở lại sẽ an toàn hơn. “ Vẻ mặt bác hại Lý rất nghiêm trọng: “Cường tử, anh đi với hai người. Anh còn về nhà xem tình hình chị dâu nữa.”
Lý Cường vừa nghe, trên mặt cũng căng thẳng. Chị dâu thứ cũng giống như anh cả Lý, ngày hôm qua đột nhiên hôn mê bất tỉnh, nếu như tỉnh lại, liệu có thể cũng phát điện không? Lý Tiểu Hoa xoa nhẹ vào đầu của hai đứa7trẻ và đi theo hai người đi ra ngoài.
“Anh Tiểu Tửu, sao bố em lại biến thành như vậy. Hu hu, mẹ... mặt mẹ em.” Lý Long vừa nói vừa khóc nức nở. Cậu bé không hiểu tại sao lại thành như vậy. Bố cậu biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, không nhận ra cậu bé, cũng không nhận ra mẹ.
Bình thường mẹ rất thích làm đẹp, nếu như tỉnh lại và nhìn thấy mặt mình như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng.
Lý Tiểu Tửu khẽ vuốt mấy sợi tóc chống ngược trên đầu cậu bé, an ủi: “Em yên tâm đi, mẹ anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất đến đây, nhất định sẽ chữa được cho bác cả thôi.”
Hai người ngồi dựa lưng vào nhau. Trong phòng0trở nên tối tăm và yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng gào thét của bác cả Lý trong sân, cũng chỉ có tiếng hít thở của mấy người còn lại trong nhà.
Lý Tiểu Tửu nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường. Bác ba mặc áo ba lỗ vẫn ngồi ở bên cạnh, chẳng biết đã xoay người, quay lưng về phía bọn họ từ lúc nào. “Bác ba, bác sao vậy?” Lý Tiểu Tửu cảm thấy kỳ lạ hỏi. Lý Nghị vẫn cúi người chợt ưỡn thẳng, dọa hai đứa trẻ giật mình.
Lưng anh ta cứng đờ, hai mắt đờ đẫn nhìn vết thương đã biến thành màu đen trên tay mình. Vừa rồi khi trói anh cả Lý, anh ta không cẩn thận bị cào trúng. Mặc dù lúc đầu hơi đau nhưng anh ta không chú ý nhiều, không ngờ chẳng bao lâu đã thấy ngứa ngáy khó nhịn, không nhịn được mới cho vài cái thì vết thương bắt đầu biến thành màu đen giống như trúng độc vậy. Lúc đó, mặt anh ta đã trắng bệch.
Anh ta làm việc trong thành phố, khi nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì thường hẹn không ít người ngồi xem phim, trừ xem phim cấp ba, anh ta xem nhiều nhất chính là phim kinh dị, còn chuyên chọn mấy bộ phim đẫm máu, đáng sợ.
Lúc đó, anh ta không ít lần chê mấy thứ trên người diễn viên trông chẳng có gì đáng sợ cả. Anh ta nhìn những người bị cào hoặc bị cắn biến thành zombie cũng thấy rất giả tạo. Nhưng khi nhìn thấy anh Lý phát điện và vết thương của mình, Lý Nghị hơi sợ.
“À! Anh Tiểu Tửu, anh mau nhìn mặt mẹ em này.” Tiếng kêu kinh ngạc của Lý Long đã thu hút sự chú ý của hai người, bọn họ đều quay đầu lại. Khi Lý Nghị nhìn thấy vết thương trên mặt mẹ của Lý Long đã sưng lên và biến thành màu đen, mặt anh ta trắng bệch, vội đứng dậy và chạy ra ngoài, bỏ lại hai đứa trẻ chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, tiếp tục canh giữ ở trong phòng.
Bọn họ không biết, hiện tại thế giới bên ngoài đã không phải là thế giới hòa bình của bọn họ trước đó nữa. Lúc này, ba người Lý Tiểu Hoa cũng rơi vào một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ mới ra khỏi cửa, còn chưa đi xa đã nghe trong nhà mấy người dân trong thôn vọng ra tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào thét giống như tiếng của Lý Đại Hà vậy. Bọn họ không hẹn mà đều biến sắc. Bác hại Lý nhớ tới trong nhà còn đứa con trai mười tuổi và con gái mới sinh không lâu, anh ta lo lắng nên đi vội về nhà.
“Chị dâu, chúng ta đi cùng anh hai xem thử. Nếu như chị dâu thứ cũng giống như bác cả, một mình anh hai chắc chắn sẽ không ngăn được đâu.” Phải biết vừa rồi ba người bọn họ cố hết sức mới trói được bác cả lại đấy.
Lý Tiểu Hoa cũng lo lắng, nên không nghĩ nhiều liền gật đầu. Hôm nay, nếu không phải ba người bọn họ đi ngang qua, nghe được tiếng kêu và vào kéo anh trai ra, bản thân cô cũng không biết nên làm gì! Nghĩ tới người chồng làm việc trong thành phố, trong lòng Lý Tiểu Hoa càng thêm lo lắng. Nhà bác hai Lý không xa, chỉ mấy phút mấy người đã đến cửa. Cửa lớn đóng chặt. Chắc bác hai ra ngoài đã đóng lại, chỉ sợ con trai mình ham chơi chạy ra ngoài, không ai chăm sóc cho con gái còn nhỏ. Nhưng lúc này anh ta nhìn cánh cửa khóa thì càng thấy bất an hơn. Trong sân rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe. Nhưng chính sự yên tĩnh này làm người ta có cảm giác kỳ lạ.
“Anh hai, không có tiếng động gì cả, có lẽ chị dâu còn chưa tỉnh đầu?” Trong lòng Lý Cường bồn chồn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt anh hai khó coi, anh ta không nhịn được nói một câu.
Nhưng anh hai dường như không nghe thấy anh ta nói gì, chạy nhanh vào phòng của mình và đột nhiên mở cửa ra. Phía trước đều là máu khiển mắt anh ta đau đớn, cơ thể cao lớn cứng đờ tại chỗ, cảm thấy không thể tin nổi.
Hai người cảm thấy không ổn mới vội đi qua. Hai người đều kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Người trong phòng, không nên nói là người nữa, trong tay ôm một thứ máu thịt mơ hồ, không nhìn thấy rõ hình dạng đang gặm, phần lớn chỉ còn lại xương. Không biết là ruột hay thứ gì chảy đầy đất. Một phía khác là đứa trẻ mười tuổi nằm trên mặt đất, trên người mặc dù còn lành lặn, nhưng cổ bị thiếu một nửa, đầu lệch sang một bên, mắt mở to, trong mắt vẫn còn có vẻ kinh hoàng và không thể tin nổi. Nhưng gương mặt cậu bé trắng bệch, rõ ràng đã tắt thở.
Đó là Lý Thạch Đầu, con trai của bác hại Lý. Còn thứ máu thịt mơ hồ kia, bọn họ cũng không dám đoán nữa. Trong phòng chỉ còn một người duy nhất không bị làm sao, chính là Dương Xuân Hoa vợ của bác hai Lý đã hôn mê suốt một đêm. Lúc đầu, khi cửa được mở ra, Dương Xuân Hoa cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng gặm say sưa, trong miệng phát ra tiếng nhai rất chói tai. Mãi đến khi hai người phát ra tiếng kêu kinh ngạc, cô ta dường như mới cảm giác được, đờ đẫn ngẩng đầu lên. Mặt của cô ta cũng sưng lên và trắng bệch giống như Lý Đại Hà, trong miệng còn không ngừng nhai thịt. Vừa nhìn thấy bọn họ, tròng mắt trắng dã lập tức trợn trừng. Đó là ánh mắt nóng bỏng và khát vọng với thức ăn khi đang bị đói.
Dương Xuân Hoa đứng lên có phần cứng đờ, đột nhiên, cô ta di chuyển, móng vuốt giơ lên dường như muốn nhào tới bác hai Lý đang đứng ngây người. “A!” Lý Tiểu Hoa và Lý Cường cùng phát ra tiếng hét khiếp sợ và chói tai nhất từ lúc chào đời tới nay. Bác hại Lý ngây người nhìn gương mặt dữ tợn lao về phía mình. Đây còn là người vợ bình thường vẫn luôn lải nhải lo lắng cho anh ta sao? Đây rõ ràng là con quỷ trong ti vi, là quái vật ăn thịt người. Ánh mắt đờ đẫn của Dương Xuân Hoa dần dần trở nên dữ tợn và tàn bạo, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Rõ ràng âm thanh của hai người càng làm cho cô ta trở nên nóng nảy. Cô ta mở cái miệng đầy máu thịt, từng miếng vụn thịt đỏ làm vẫn dính trong kẽ răng!
Sau khi nghĩ đến đó là cái gì, gương mặt bọn họ trắng bệch, trong dạ dày cuộn lên rất muốn nôn! “Ô: Ô ô!” Dương Xuân Hoa nhe răng, lộ ra trong mắt màu trắng nhìn chằm chằm vào bọn họ, dáng vẻ này giống như muốn ăn sạch tất cả bọn họ vậy! Da trên mặt trùng xuống và vung vẩy, giống như sắp rơi xuống. “Đi mau!” Lý Cường hét lớn một tiếng, kéo Lý Tiểu Hoa và bác hai Lý đang lo lắng đứng bên cạnh, vội lùi lại phía sau. “A! Anh hai, nhanh lên! Nhanh khóa cửa lại.” Lý Cường kinh hoàng gào thét lớn. Sao chị dâu biến thành như vậy chứ? Sao tất cả đều điên vậy?
Mặt bác hại Lý tái nhợt vội rút chìa khoá ra. Trong đầu anh ta vẫn còn nhớ cảnh vừa về thấy vợ đang gặm với máu me đầm đìa, nhớ tới con trai mình nằm trên đất không còn hơi thở. Anh ta thật vất vả mới rút chìa khóa từ trong túi ra, nhưng không làm sao cắm được vào trong ổ khóa. Anh ta đã sốt ruột tới nỗi mổ hồi đầy đầu! Lý Tiểu Hoa thò tay kéo chìa khoá qua, nhanh chóng cắm vào lỗ khóa. Dù hai tay cô hơi run nhưng động tác vẫn dứt khoát, gọn gàng hơn bác hai Lý.
“Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Cường tử...”
Lý Cường lau mồ hôi trên đầu, bên tai nghe tiếng gào thét, tiếng đập mạnh vào cánh cửa càng làm cho anh ta hoảng loạn hơn.
“Chị dâu, chúng ta báo cảnh sát thôi! Không báo cảnh sát không được. Chuyện này thật sự quá kinh khủng...”
Sau tiếng chuông chiều, trong thôn cuối cùng đã trở nên yên tĩnh. Ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa bầu trời. Trước kia nếu nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ chỉ làm người thích thú, nhưng lúc này Lý Tiểu Hoa cảm thấy nó đặc biệt chói mắt. Sau khi gọi điện thoại báo cảnh sát, vợ chồng bác cả Lý và Dương Xuân Hoa cùng những người phát điện của những nhà khác trong thôn đều bị cảnh sát trói mang đi.
/143
|