Lý Tiểu Tửu thấy khó hiểu khi cảm nhận được sự hung dữ của con mèo biến dị hung ác giảm xuống. Hình như cậu cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng mà Lý Long đã nói tới. Nhưng thấy nó không muốn tấn công mình nữa, Tu Lý Tiểu Tửu cũng yên tâm. Nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của nó, còn có hành động muốn nhét hai đứa vào bụng, Lý Tiểu Tửu do dự hỏi: “Có phải mày2đói không?”
Đương nhiên mèo biến dị không hiểu, chỉ thấy miệng của con người nhỏ bé này không ngừng chuyển động, chắc đang nói gì đó với nó. Về phần nội dung à? Mèo biến dị chớp mắt, thể hiện nó nghe không hiểu, nhưng thấy con người trước mắt này cũng không có ác ý, dường như không muốn giết nó, nó lại không nhịn được mà vui mừng.
Lý Tiểu Tửu thấy hai mắt nó đột nhiên sáng lên, cho6rằng mình đã đoán đúng nên quay đầu đi về phía trong đống thức ăn tìm kiếm một lúc lâu. Trong ánh mắt mờ mịt của mèo biến dị và Lý Long, cậu bình tĩnh móc ra một hộp cá hộp, sau đó mở ra lại đặt dưới miệng của con mèo biến dị, ra hiệu cho nó ăn.
Vẻ mặt mèo biến dị ngỡ ngàng, con người này muốn làm gì vậy? Nó cúi đầu kinh ngạc và nghi ngờ liếc9mắt nhìn thứ đen đen kia, bộ dạng ghét bỏ. Chẳng lẽ con người này không muốn giết nó, muốn sử dụng vật kỳ lạ này để đầu độc chết nó à? Nhưng mùi thơm đáng chết này là thế nào chứ?
Mèo biển dị hít một hơi thật sâu, oa... thơm quá!
Nó ngẩng đầu nhìn Lý Tiểu Tửu, nuốt nước bọt đang không ngừng ứa ra trong miệng. Ôi, nó không nhịn được nữa, chết đói là chuyện lớn đấy. Đã6mấy ngày nay nó không có gì ăn, đói bụng đến mức sớm không chịu nổi rồi. Mèo biển dị thận trọng thè lưỡi liếm một cái. Chỉ một liếm như thế, hộp cá đã bị đầu lưỡi màu đỏ của nó lấy đi hơn nửa, mùi thơm nồng lan tỏa ở trong khoang miệng, con mèo biến dị gần như cảm thấy đây là thứ ngon nhất trên thế giới. Nó mở miệng nhai nuốt, nước miếng giàn giụa. Trời8ạ! Cái này ăn thật sự ngon quá đi mất.
Lý Tiểu Tửu thấy nó ăn ngon như vậy, bản thân cũng không nhịn được chép miệng, cảm thấy hơi đói. Mèo biến dị ăn với tốc độ rất nhanh, nó ăn xong, đầu lưỡi còn hết liếm trái tới liếm phải. Mãi đến khi liếm sạch sẽ không còn mẩu vụn nào, vẫn thòm thèm ngẩng đầu, trong ánh mắt nó không có ác ý, ngược lại có ý muốn lấy lòng. Đáng tiếc, Lý Tiểu Tửu không nhìn thấy.
“Meo... meo meo...” Người ta còn muốn ăn nữa.
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn nó, cuối cùng ở trong ánh mắt mong đợi của nó, đi về phía đông thức ăn kia, sau đó lại tìm một lúc, lấy ra một gói mì dưa chua thịt bò. Cậu giơ gói mì ăn liền lên lắc lắc: “Tiểu Long, chúng ta ăn mì ăn liền được không?” Mèo biến dị thấy trong miệng cậu lại bắt đầu chuyển động, lại thấy trong tay cậu cầm đồ lắc lắc, nó gần như không suy nghĩ, lại kêu meo meo. Lý Long chạy tới, cầm lấy một cái xúc xích nói: “Anh, em còn muốn ăn cái này nữa.”
Vì vậy, hai đứa trẻ bỏ quên ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi của mèo biển dị, đi tới trong mảnh đất đen kia. Lý Tiểu Tửu bảo Lý Long đi nhặt ít cành cây rụng dưới cây táo, sau khi xếp xong, cậu khống chế kích thước của ngọn lửa, đặt cái nỗi mình lấy được trong siêu thị lên trên. Cậu trực tiếp dùng nước ở đầu nguồn trong không gian luôn. Sau khi đun sôi, cậu xe hai gói mì ăn liền bỏ vào, khuấy khuấy. Chưa đến hai phút lại có mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Gần một tháng chưa từng được ăn đồ ăn chín, hai đứa trẻ thiếu chút nữa đã nuốt cả đầu lưỡi của mình. Thấy mì chín rồi, Lý Long lại ném thêm xúc xích vào. Sau khi tắt lửa, hai cậu bé lấy bát đũa ra. Lý Tiểu Tửu lấy cho cậu bé một bát lớn, rồi ngồi dưới đất húp sùn sụt, trong miệng còn không dừng nói ngon, ngon quá. Mèo biển dị mệt mỏi nằm sấp dưới tán cây, ai oán nhìn hai cậu bé ăn uống ngon lành, tai nhọn bình thường dựng thẳng lên, bây giờ lại cụp xuống, giống như con chó nhỏ bị chủ nhân quẳng ra khỏi nhà, trông vô cùng đáng thương.
Nhưng hai cậu bé đang ăn uống ngon lành, làm sao có thể chú ý tới chi tiết này chứ? Lúc này, cả hai đã bị nổi mì chinh phục rồi. Lúc này, hai cậu bé không biết, bên ngoài có hơn mười chiếc xe tải lớn rầm rầm lao qua. Đó chính là đám người Trương Niệm đi ra ngoài chuyển lương thực chuẩn bị về nhà. Rõ ràng bọn họ ở gần trong gang tấc, lại lướt qua nhau như vậy. Phần lớn người trong xe đều đang vui mừng. Cuối cùng, bọn họ không phụ sự mong đợi của mọi người, đã hoàn thành nhiệm vụ lần này. Những gì vừa trải qua làm cho đám người này thấy tinh lực tràn đầy. Đám đàn ông này vẫn bị áp lực do mạt thế đến, cuối cùng cũng có chút cảm giác thành tựu, bọn họ thấy thành công rồi, cũng an toàn rồi.
Vào thời điểm này, tất cả mọi không phân biệt bị thương nặng hay bị thương nhẹ, ngoại trừ chiếc xe chở lương thực, những chiếc khác đều có mười mấy người chen chúc trong trong xe. Trương Niệm cũng không có bộ dạng hấp hối như ngày hôm qua nữa. Rõ ràng anh bị thương rất nặng, ngày hôm qua đứng lên còn thấy quá sức mà hôm nay, ngoại trừ gương mặt có phần tái nhợt, nhìn qua anh không khác với người bình thường.
Cho dù là Trương Niệm cũng phát hiện ra vấn đề này, anh hiểu rõ ràng hơn ai khác về chuyện mình bị thương nặng thể nào, nhưng rất thần kỳ, qua một buổi tối, anh cảm giác hình như mình đã tự động khôi phục. Không ai chú ý tới chi tiết này. Cho dù là Lý Cường cũng vậy. Mặc dù anh ta cảm thấy Trương Niệm đã khỏe hơn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là may mắn mà thôi.
Hoặc nhiều hoặc ít, trên mặt bọn họ đều có vẻ mong đợi, sau khi trở về sẽ có một thời gian không phải lo lắng về thức ăn, như vậy, bọn họ cũng không phải sống khổ cực nữa.
Đám người đang hưng phấn, đột nhiên xe phanh lại rồi dừng hẳn. Bọn họ cảm thấy kỳ lạ, ghé đầu trao đổi với nhau nhưng không biết nguyên nhân. Mấy người lính ngồi ở trên xe phía trước cầm súng đi xuống. Đi đầu vẫn là người chỉ huy kia, hắn dẫn người đi tới một chiếc xe bị đốt cháy đang bốc khói. Trên mặt những người lính này đều rất nghiêm túc. Bọn họ nhìn chằm chằm vào chiếc xe này. Từ trước tới nay, bọn họ chưa từng nghĩ tới, trong thành phố đã bị chiếm đóng nửa tháng này lại còn có người sống sót.
Người chỉ huy nhíu mày quan sát chiếc xe một lúc, phát hiện không có thi thể của người, trên mặt đất chỉ có đống tro, rõ ràng không giống người. Mùi thối nát này thuộc về zombies. Vậy người kia thì sao? Rốt cuộc là những người nào, không ngờ có thể làm nổ xe, dưới sự bao vây của zombies còn có thể may mắn sống sót và chạy thoát được vậy? Hơn nữa, căn cứ cũng cho rằng thành phố A đã trở thành một thành phố chết từ lâu. Vậy vì sao những người này không đi tới căn cứ an toàn? Mạt thế đã tới hơn một tháng, người chỉ huy không thể tin nổi sao những người này lại có thể sống sót được? Không bao lâu, đoàn xe lại bắt đầu khởi động, chậm rãi tiến về phía căn cứ. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù sao bọn họ cũng không hy vọng trên đường đi lại đột ngột phát sinh bất ngờ gì nữa. Trương Niệm và Lý Cường cũng vậy, bọn họ vừa vui mừng lại vừa lo lắng, vui mừng là cuối cùng sắp về nhà, lo lắng là hai ngày nay, hai đứa trẻ kia sống thế nào. Nhưng cho dù bọn họ có nghĩ tới ngàn vạn khả năng, nhưng không thể nào ngờ được, lần này trở về, chào đón bọn họ là cái nhà nhỏ mà mình khổ cực tạo ra lại bị phá tan nát. Trong không gian, Lý Tiểu Tửu và Lý Long xoa cái bụng tròn vo, thỏa mãn thở dài.
Mèo biển dị nằm dưới gốc cây táo gần như đã mọc mạng nhện rồi. Sau khi bị xem nhẹ trong thời gian dài, hai đứa trẻ ăn uống no đủ cuối cùng cũng nghĩ tới nó.
Đương nhiên mèo biến dị không hiểu, chỉ thấy miệng của con người nhỏ bé này không ngừng chuyển động, chắc đang nói gì đó với nó. Về phần nội dung à? Mèo biến dị chớp mắt, thể hiện nó nghe không hiểu, nhưng thấy con người trước mắt này cũng không có ác ý, dường như không muốn giết nó, nó lại không nhịn được mà vui mừng.
Lý Tiểu Tửu thấy hai mắt nó đột nhiên sáng lên, cho6rằng mình đã đoán đúng nên quay đầu đi về phía trong đống thức ăn tìm kiếm một lúc lâu. Trong ánh mắt mờ mịt của mèo biến dị và Lý Long, cậu bình tĩnh móc ra một hộp cá hộp, sau đó mở ra lại đặt dưới miệng của con mèo biến dị, ra hiệu cho nó ăn.
Vẻ mặt mèo biến dị ngỡ ngàng, con người này muốn làm gì vậy? Nó cúi đầu kinh ngạc và nghi ngờ liếc9mắt nhìn thứ đen đen kia, bộ dạng ghét bỏ. Chẳng lẽ con người này không muốn giết nó, muốn sử dụng vật kỳ lạ này để đầu độc chết nó à? Nhưng mùi thơm đáng chết này là thế nào chứ?
Mèo biển dị hít một hơi thật sâu, oa... thơm quá!
Nó ngẩng đầu nhìn Lý Tiểu Tửu, nuốt nước bọt đang không ngừng ứa ra trong miệng. Ôi, nó không nhịn được nữa, chết đói là chuyện lớn đấy. Đã6mấy ngày nay nó không có gì ăn, đói bụng đến mức sớm không chịu nổi rồi. Mèo biển dị thận trọng thè lưỡi liếm một cái. Chỉ một liếm như thế, hộp cá đã bị đầu lưỡi màu đỏ của nó lấy đi hơn nửa, mùi thơm nồng lan tỏa ở trong khoang miệng, con mèo biến dị gần như cảm thấy đây là thứ ngon nhất trên thế giới. Nó mở miệng nhai nuốt, nước miếng giàn giụa. Trời8ạ! Cái này ăn thật sự ngon quá đi mất.
Lý Tiểu Tửu thấy nó ăn ngon như vậy, bản thân cũng không nhịn được chép miệng, cảm thấy hơi đói. Mèo biến dị ăn với tốc độ rất nhanh, nó ăn xong, đầu lưỡi còn hết liếm trái tới liếm phải. Mãi đến khi liếm sạch sẽ không còn mẩu vụn nào, vẫn thòm thèm ngẩng đầu, trong ánh mắt nó không có ác ý, ngược lại có ý muốn lấy lòng. Đáng tiếc, Lý Tiểu Tửu không nhìn thấy.
“Meo... meo meo...” Người ta còn muốn ăn nữa.
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn nó, cuối cùng ở trong ánh mắt mong đợi của nó, đi về phía đông thức ăn kia, sau đó lại tìm một lúc, lấy ra một gói mì dưa chua thịt bò. Cậu giơ gói mì ăn liền lên lắc lắc: “Tiểu Long, chúng ta ăn mì ăn liền được không?” Mèo biến dị thấy trong miệng cậu lại bắt đầu chuyển động, lại thấy trong tay cậu cầm đồ lắc lắc, nó gần như không suy nghĩ, lại kêu meo meo. Lý Long chạy tới, cầm lấy một cái xúc xích nói: “Anh, em còn muốn ăn cái này nữa.”
Vì vậy, hai đứa trẻ bỏ quên ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi của mèo biển dị, đi tới trong mảnh đất đen kia. Lý Tiểu Tửu bảo Lý Long đi nhặt ít cành cây rụng dưới cây táo, sau khi xếp xong, cậu khống chế kích thước của ngọn lửa, đặt cái nỗi mình lấy được trong siêu thị lên trên. Cậu trực tiếp dùng nước ở đầu nguồn trong không gian luôn. Sau khi đun sôi, cậu xe hai gói mì ăn liền bỏ vào, khuấy khuấy. Chưa đến hai phút lại có mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Gần một tháng chưa từng được ăn đồ ăn chín, hai đứa trẻ thiếu chút nữa đã nuốt cả đầu lưỡi của mình. Thấy mì chín rồi, Lý Long lại ném thêm xúc xích vào. Sau khi tắt lửa, hai cậu bé lấy bát đũa ra. Lý Tiểu Tửu lấy cho cậu bé một bát lớn, rồi ngồi dưới đất húp sùn sụt, trong miệng còn không dừng nói ngon, ngon quá. Mèo biển dị mệt mỏi nằm sấp dưới tán cây, ai oán nhìn hai cậu bé ăn uống ngon lành, tai nhọn bình thường dựng thẳng lên, bây giờ lại cụp xuống, giống như con chó nhỏ bị chủ nhân quẳng ra khỏi nhà, trông vô cùng đáng thương.
Nhưng hai cậu bé đang ăn uống ngon lành, làm sao có thể chú ý tới chi tiết này chứ? Lúc này, cả hai đã bị nổi mì chinh phục rồi. Lúc này, hai cậu bé không biết, bên ngoài có hơn mười chiếc xe tải lớn rầm rầm lao qua. Đó chính là đám người Trương Niệm đi ra ngoài chuyển lương thực chuẩn bị về nhà. Rõ ràng bọn họ ở gần trong gang tấc, lại lướt qua nhau như vậy. Phần lớn người trong xe đều đang vui mừng. Cuối cùng, bọn họ không phụ sự mong đợi của mọi người, đã hoàn thành nhiệm vụ lần này. Những gì vừa trải qua làm cho đám người này thấy tinh lực tràn đầy. Đám đàn ông này vẫn bị áp lực do mạt thế đến, cuối cùng cũng có chút cảm giác thành tựu, bọn họ thấy thành công rồi, cũng an toàn rồi.
Vào thời điểm này, tất cả mọi không phân biệt bị thương nặng hay bị thương nhẹ, ngoại trừ chiếc xe chở lương thực, những chiếc khác đều có mười mấy người chen chúc trong trong xe. Trương Niệm cũng không có bộ dạng hấp hối như ngày hôm qua nữa. Rõ ràng anh bị thương rất nặng, ngày hôm qua đứng lên còn thấy quá sức mà hôm nay, ngoại trừ gương mặt có phần tái nhợt, nhìn qua anh không khác với người bình thường.
Cho dù là Trương Niệm cũng phát hiện ra vấn đề này, anh hiểu rõ ràng hơn ai khác về chuyện mình bị thương nặng thể nào, nhưng rất thần kỳ, qua một buổi tối, anh cảm giác hình như mình đã tự động khôi phục. Không ai chú ý tới chi tiết này. Cho dù là Lý Cường cũng vậy. Mặc dù anh ta cảm thấy Trương Niệm đã khỏe hơn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là may mắn mà thôi.
Hoặc nhiều hoặc ít, trên mặt bọn họ đều có vẻ mong đợi, sau khi trở về sẽ có một thời gian không phải lo lắng về thức ăn, như vậy, bọn họ cũng không phải sống khổ cực nữa.
Đám người đang hưng phấn, đột nhiên xe phanh lại rồi dừng hẳn. Bọn họ cảm thấy kỳ lạ, ghé đầu trao đổi với nhau nhưng không biết nguyên nhân. Mấy người lính ngồi ở trên xe phía trước cầm súng đi xuống. Đi đầu vẫn là người chỉ huy kia, hắn dẫn người đi tới một chiếc xe bị đốt cháy đang bốc khói. Trên mặt những người lính này đều rất nghiêm túc. Bọn họ nhìn chằm chằm vào chiếc xe này. Từ trước tới nay, bọn họ chưa từng nghĩ tới, trong thành phố đã bị chiếm đóng nửa tháng này lại còn có người sống sót.
Người chỉ huy nhíu mày quan sát chiếc xe một lúc, phát hiện không có thi thể của người, trên mặt đất chỉ có đống tro, rõ ràng không giống người. Mùi thối nát này thuộc về zombies. Vậy người kia thì sao? Rốt cuộc là những người nào, không ngờ có thể làm nổ xe, dưới sự bao vây của zombies còn có thể may mắn sống sót và chạy thoát được vậy? Hơn nữa, căn cứ cũng cho rằng thành phố A đã trở thành một thành phố chết từ lâu. Vậy vì sao những người này không đi tới căn cứ an toàn? Mạt thế đã tới hơn một tháng, người chỉ huy không thể tin nổi sao những người này lại có thể sống sót được? Không bao lâu, đoàn xe lại bắt đầu khởi động, chậm rãi tiến về phía căn cứ. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù sao bọn họ cũng không hy vọng trên đường đi lại đột ngột phát sinh bất ngờ gì nữa. Trương Niệm và Lý Cường cũng vậy, bọn họ vừa vui mừng lại vừa lo lắng, vui mừng là cuối cùng sắp về nhà, lo lắng là hai ngày nay, hai đứa trẻ kia sống thế nào. Nhưng cho dù bọn họ có nghĩ tới ngàn vạn khả năng, nhưng không thể nào ngờ được, lần này trở về, chào đón bọn họ là cái nhà nhỏ mà mình khổ cực tạo ra lại bị phá tan nát. Trong không gian, Lý Tiểu Tửu và Lý Long xoa cái bụng tròn vo, thỏa mãn thở dài.
Mèo biển dị nằm dưới gốc cây táo gần như đã mọc mạng nhện rồi. Sau khi bị xem nhẹ trong thời gian dài, hai đứa trẻ ăn uống no đủ cuối cùng cũng nghĩ tới nó.
/143
|