*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Phàm bất lực để trán. Sao mình lại có một đứa em trai thích nói mò như vậy chứ? Rõ ràng chỉ kém nhau mấy giờ, sao lại có khác biệt lớn như vậy hả? “A! Đúng rồi.” Dương Nam đang kích động nói chuyện, chợt vỗ nhẹ vào trán của mình: “Cậu bạn nhỏ, các cháu có thể gọi chú là chủ Cáp tử nhé.” Anh hơi đắc ý nói: “Đây chính là biệt danh của chú đấy, người bình thường thì chú sẽ không nói cho biết đâu.”
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn anh. Cáp tử - bồ câu à...
Cậu vẫn ôm túi sách không hề hé răng. Dương Nam lại hoàn toàn không ngại, cảm thấy chỉ cần có người bằng lòng nghe mình nói chuyện là được. Vì vậy, anh nói tới2nói lui, nước miếng tung bay. Một hồi nói căn cứ của bọn họ có bao nhiêu người, một hồi lại nói lão đại bọn họ trâu bò thế nào. Lý Tiểu Tửu cảm thấy, nếu như không ngăn cản anh, chắc hẳn anh sẽ liệt kê ra mười tám đời tổ tông cho mình nghe mất. Nhưng ngồi ở trên địa bàn của người ta, nếu mình nói gì đó, có phải là không lễ phép hay không? Vì vậy, Lý Tiểu Tửu lại rầu rĩ.
Lý Long lau nước bọt do Dương Nam phun qua, khóe miệng run lên. Cậu bé có thể cười ha hả được không? Chiếc xe đi rất nhanh, đám zombies đi ngang qua trước mặt đều bị chiếc xe nghiền qua không hề nương tay, hoàn toàn không do dự.7Mạnh Đào có kỹ thuật lái xe rất tốt, cho dù chèn qua cơ thể của zombies mà chiếc xe cũng không hề xóc nảy. Lý Tiểu Tửu đột nhiên nhớ tới chuyện mình lái xe nghiền qua zombies lần trước, khi đó có cảm giác giống như bay vậy. Cậu không khỏi lắc đầu. Quả nhiên, giữa người với người không nên so sánh, không so sánh thì sẽ không có đau thương. Cậu cẩn thận quan sát kỹ thuật lái xe của Mạnh Đào, kết quả người ta nhìn cậu với ánh mắt thâm trầm, sau đó liếc nhìn Dương Nam đang nói không ngừng.
Lý Tiểu Tửu cảm thấy người đàn ông này hơi thù địch với mình, ánh mắt nhìn mình hình như có vẻ chán ghét. Cậu không hiểu mình đã chọc1tới người này lúc nào nhỉ.
Dương Nam đang nói chuyện, bỗng nhiên nhận được một ánh mắt như vậy, lời định nói lại nghẹn ở trong cổ họng, sắc mặt có chút khó coi. Anh đột nhiên nhớ tới khi mạt thế tới, mấy ngày đó, anh và anh trai thật vất vả mới trốn ra được khỏi trường học, lại bị một đám zombies vây quanh. Lúc đó, Mạnh Đào làm cảnh sát dẫn theo em gái còn nhỏ tuổi tới cứu bọn họ. Cũng chính vì vậy mà bọn họ liền đi cùng nhau.
Nhưng bởi vì anh xen vào việc của người khác, không biết tự lượng sức mình muốn đi cứu người, làm hại em gái của Mạnh Đào bị zombie cắn chết...
Mà người gây ra tất cả những thảm kịch này lại7là người phụ nữ được bọn họ liều mạng cứu ra. Cô ta vì muốn sống sót đã đẩy em gái Mạnh Đào còn chưa tròn mười tuổi ra ngoài.
Vào giờ phút này, gương mặt tươi cười giả vờ thoải mái đã vỡ nát, vẻ mặt Dương Nam rất khó coi. Từ lúc đó, anh gần như không dám nhìn thẳng vào mặt Mạnh Đào, bởi vì chỉ cần thấy anh ấy, anh sẽ nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn kinh hoàng lại phát ra tiếng kêu tuyệt vọng và thảm thiết đêm hôm đó. Ban đêm, anh nhiều lần nằm mơ thấy gương mặt đầy thù hận với máu thịt nát bét kia. Có đôi khi, Dương Nam gần như suy sụp, anh hận mình xen vào việc của người khác, hận mình vì sao0phải liều mạng cứu người phụ nữ kia. Chỉ bởi vì chút vinh quang giả dối mà anh lại hại chết một mạng người...
Dương Phàm thấy anh không ổn, cũng hiểu rõ anh đang nghĩ gì, anh ta chỉ vỗ nhẹ vào vai anh nhưng không nói gì, chỉ khẽ thở dài. Tuổi trẻ nên quá lỗ mãng.
Kể từ lúc đó, Mạnh Đào không cứu bất kỳ người nào nữa. Cho dù tiến vào quân đội, anh ta cũng không tham gia bất kỳ hoạt động giải cứu nào. Cho dù có người chết ở trước mặt anh ta, anh ta cũng hoàn toàn không động đậy. Cho dù lúc đó không hoàn toàn là lỗi của Dương Nam, nhưng cũng bởi vì anh gây ra, bởi vì không ai phản đối, mới tạo thành kết quả như vậy.
Không ai có thể ngờ được chuyện như vậy lại xảy ra, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, người được mình khổ cực cứu ra lại đẩy ân nhân về phía con đường tử vong, trải qua chuyện như vậy có khác gì chuyện giữa người nông dân và con rắn chứ?
Trong xe trở nên yên tĩnh, không ai nói gì, chỉ cảm thấy được tốc độ của chiếc xe đang nhanh hơn. Bầu không khí áp lực trong xe làm cho hai đứa trẻ kia cảm thấy khó hiểu. Dương Nam đột nhiên không nói lời nào khiến chúng thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tìm hiểu tới cùng.
Chiếc xe đi rất nhanh, sau khi rời khỏi vùng ngoại ô hẻo lánh, lao nhanh về phía trong thành phố A. Lần này bọn họ tới đây, nhiệm vụ hàng đầu không phải chỉ vì lương thực, chủ yếu là tìm đến nơi nguồn gốc ban đầu của virus, thành phố A.
Đúng vậy, sau một tháng căn cứ nghiên cứu đã phát hiện ra thành phố A không chỉ là nơi bị chiếm đóng sớm nhất, hơn nữa còn là đầu nguồn lây lan virus. Bắc Kinh! Bây giờ, nơi đây là căn cứ lớn nhất, bên trong có gần ngàn vạn người sống sót, xung quanh có rất nhiều nơi dành cho người sống sót trú ẩn. Bởi vì Bắc Kinh ở khá xa, cho dù cũng phát hiện ra virus nhưng tổn thất vẫn ít nhất.
Mà lần này, tai họa cấp thế giới cấp như vậy lại đến từ một thành phố A nho nhỏ, các chuyên gia không ngủ không nghỉ, đã nghiên cứu ra một loại thiết bị bay có thể dò xét ra virus zombies, trong nửa tháng ngắn ngủi, nó đã bay qua khắp đất nước, mà theo kết quả cuối cùng, bọn họ phát hiện ra nguồn gốc lây lan virus chính là trung tâm thành phố A.
Bởi vì không dò xét được vị trí cụ thể, cho nên bọn họ chỉ có thể phái người đi vào kiểm tra. Mà đám người Từ Kinh chính là nhóm người đầu tiên được căn cứ phái ra.
Sau gần một giờ, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Đám người Từ Kinh đều xuống xe, nhưng không gọi hai đứa trẻ. Lý Tiểu Tửu liếc nhìn nơi xa lạ giống như một trạm xăng dầu này, cẩn thận nâng Lý Long đang ngủ say trong lòng mình lên, bản thân leo đến bên cửa sổ xe, nhìn mấy người đang đi xuống.
“Muốn sống thì thu cái đầu lại.” Giọng nói trầm và lớn vang lên bên tai, Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt tối tăm của Mạnh Đào, trong chớp mắt, cậu nghe lời rụt cổ vào trong. Mạnh Đào nói xong lại giơ khẩu súng lên và đóng chặt cửa sổ xe, trước khi đi còn quay đầu liếc nhìn hai đứa trẻ nhưng không nói gì. Anh ta đi theo mấy người vào trạm xăng dầu. Lý Tiểu Tửu hơi tò mò, không biết bọn họ làm những gì. Cậu nhìn từ bên trong ra ngoài. Mặc dù tầm nhìn không rõ ràng, nhưng cậu vẫn nhìn thấy gương mặt rất lạnh lùng của mấy người kia. Ngay cả Dương Nam bình thường hay nói nhiều cũng vậy. Lúc này anh giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác, cảm giác này làm cho cậu tự nhiên cảm thấy căng thẳng, mặc dù không biết tại sao.
Mấy người làm ký hiệu tay mà cậu không hiểu được, sau đó thận trọng đi vào trong. Mãi đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Lý Tiểu Tửu quay đầu lại, ngồi ngơ ngẩn.
Khóe mắt thoáng thấy có bóng dáng lắc lư tới, Lý Tiểu Tửu nhìn lại, thấy đó là một zombies. Cậu kinh ngạc, theo bản năng giơ tay lên, lại thấy con quái vật kia còn chẳng thèm nhìn cậu. Loại cảm giác rõ ràng đang đứng ở bên cạnh nó, nhưng nó lại hoàn toàn không thấy được mình làm cậu cảm thấy hơi khác thường. Lý Tiểu Tửu vung vẩy bàn tay, xoa đi cảm giác nóng rực, mắt nhìn bóng dáng của zombies đi về phía xa. Lẽ nào chiếc xe này còn có thể tàng hình sao?
Dương Phàm bất lực để trán. Sao mình lại có một đứa em trai thích nói mò như vậy chứ? Rõ ràng chỉ kém nhau mấy giờ, sao lại có khác biệt lớn như vậy hả? “A! Đúng rồi.” Dương Nam đang kích động nói chuyện, chợt vỗ nhẹ vào trán của mình: “Cậu bạn nhỏ, các cháu có thể gọi chú là chủ Cáp tử nhé.” Anh hơi đắc ý nói: “Đây chính là biệt danh của chú đấy, người bình thường thì chú sẽ không nói cho biết đâu.”
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn anh. Cáp tử - bồ câu à...
Cậu vẫn ôm túi sách không hề hé răng. Dương Nam lại hoàn toàn không ngại, cảm thấy chỉ cần có người bằng lòng nghe mình nói chuyện là được. Vì vậy, anh nói tới2nói lui, nước miếng tung bay. Một hồi nói căn cứ của bọn họ có bao nhiêu người, một hồi lại nói lão đại bọn họ trâu bò thế nào. Lý Tiểu Tửu cảm thấy, nếu như không ngăn cản anh, chắc hẳn anh sẽ liệt kê ra mười tám đời tổ tông cho mình nghe mất. Nhưng ngồi ở trên địa bàn của người ta, nếu mình nói gì đó, có phải là không lễ phép hay không? Vì vậy, Lý Tiểu Tửu lại rầu rĩ.
Lý Long lau nước bọt do Dương Nam phun qua, khóe miệng run lên. Cậu bé có thể cười ha hả được không? Chiếc xe đi rất nhanh, đám zombies đi ngang qua trước mặt đều bị chiếc xe nghiền qua không hề nương tay, hoàn toàn không do dự.7Mạnh Đào có kỹ thuật lái xe rất tốt, cho dù chèn qua cơ thể của zombies mà chiếc xe cũng không hề xóc nảy. Lý Tiểu Tửu đột nhiên nhớ tới chuyện mình lái xe nghiền qua zombies lần trước, khi đó có cảm giác giống như bay vậy. Cậu không khỏi lắc đầu. Quả nhiên, giữa người với người không nên so sánh, không so sánh thì sẽ không có đau thương. Cậu cẩn thận quan sát kỹ thuật lái xe của Mạnh Đào, kết quả người ta nhìn cậu với ánh mắt thâm trầm, sau đó liếc nhìn Dương Nam đang nói không ngừng.
Lý Tiểu Tửu cảm thấy người đàn ông này hơi thù địch với mình, ánh mắt nhìn mình hình như có vẻ chán ghét. Cậu không hiểu mình đã chọc1tới người này lúc nào nhỉ.
Dương Nam đang nói chuyện, bỗng nhiên nhận được một ánh mắt như vậy, lời định nói lại nghẹn ở trong cổ họng, sắc mặt có chút khó coi. Anh đột nhiên nhớ tới khi mạt thế tới, mấy ngày đó, anh và anh trai thật vất vả mới trốn ra được khỏi trường học, lại bị một đám zombies vây quanh. Lúc đó, Mạnh Đào làm cảnh sát dẫn theo em gái còn nhỏ tuổi tới cứu bọn họ. Cũng chính vì vậy mà bọn họ liền đi cùng nhau.
Nhưng bởi vì anh xen vào việc của người khác, không biết tự lượng sức mình muốn đi cứu người, làm hại em gái của Mạnh Đào bị zombie cắn chết...
Mà người gây ra tất cả những thảm kịch này lại7là người phụ nữ được bọn họ liều mạng cứu ra. Cô ta vì muốn sống sót đã đẩy em gái Mạnh Đào còn chưa tròn mười tuổi ra ngoài.
Vào giờ phút này, gương mặt tươi cười giả vờ thoải mái đã vỡ nát, vẻ mặt Dương Nam rất khó coi. Từ lúc đó, anh gần như không dám nhìn thẳng vào mặt Mạnh Đào, bởi vì chỉ cần thấy anh ấy, anh sẽ nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn kinh hoàng lại phát ra tiếng kêu tuyệt vọng và thảm thiết đêm hôm đó. Ban đêm, anh nhiều lần nằm mơ thấy gương mặt đầy thù hận với máu thịt nát bét kia. Có đôi khi, Dương Nam gần như suy sụp, anh hận mình xen vào việc của người khác, hận mình vì sao0phải liều mạng cứu người phụ nữ kia. Chỉ bởi vì chút vinh quang giả dối mà anh lại hại chết một mạng người...
Dương Phàm thấy anh không ổn, cũng hiểu rõ anh đang nghĩ gì, anh ta chỉ vỗ nhẹ vào vai anh nhưng không nói gì, chỉ khẽ thở dài. Tuổi trẻ nên quá lỗ mãng.
Kể từ lúc đó, Mạnh Đào không cứu bất kỳ người nào nữa. Cho dù tiến vào quân đội, anh ta cũng không tham gia bất kỳ hoạt động giải cứu nào. Cho dù có người chết ở trước mặt anh ta, anh ta cũng hoàn toàn không động đậy. Cho dù lúc đó không hoàn toàn là lỗi của Dương Nam, nhưng cũng bởi vì anh gây ra, bởi vì không ai phản đối, mới tạo thành kết quả như vậy.
Không ai có thể ngờ được chuyện như vậy lại xảy ra, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, người được mình khổ cực cứu ra lại đẩy ân nhân về phía con đường tử vong, trải qua chuyện như vậy có khác gì chuyện giữa người nông dân và con rắn chứ?
Trong xe trở nên yên tĩnh, không ai nói gì, chỉ cảm thấy được tốc độ của chiếc xe đang nhanh hơn. Bầu không khí áp lực trong xe làm cho hai đứa trẻ kia cảm thấy khó hiểu. Dương Nam đột nhiên không nói lời nào khiến chúng thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tìm hiểu tới cùng.
Chiếc xe đi rất nhanh, sau khi rời khỏi vùng ngoại ô hẻo lánh, lao nhanh về phía trong thành phố A. Lần này bọn họ tới đây, nhiệm vụ hàng đầu không phải chỉ vì lương thực, chủ yếu là tìm đến nơi nguồn gốc ban đầu của virus, thành phố A.
Đúng vậy, sau một tháng căn cứ nghiên cứu đã phát hiện ra thành phố A không chỉ là nơi bị chiếm đóng sớm nhất, hơn nữa còn là đầu nguồn lây lan virus. Bắc Kinh! Bây giờ, nơi đây là căn cứ lớn nhất, bên trong có gần ngàn vạn người sống sót, xung quanh có rất nhiều nơi dành cho người sống sót trú ẩn. Bởi vì Bắc Kinh ở khá xa, cho dù cũng phát hiện ra virus nhưng tổn thất vẫn ít nhất.
Mà lần này, tai họa cấp thế giới cấp như vậy lại đến từ một thành phố A nho nhỏ, các chuyên gia không ngủ không nghỉ, đã nghiên cứu ra một loại thiết bị bay có thể dò xét ra virus zombies, trong nửa tháng ngắn ngủi, nó đã bay qua khắp đất nước, mà theo kết quả cuối cùng, bọn họ phát hiện ra nguồn gốc lây lan virus chính là trung tâm thành phố A.
Bởi vì không dò xét được vị trí cụ thể, cho nên bọn họ chỉ có thể phái người đi vào kiểm tra. Mà đám người Từ Kinh chính là nhóm người đầu tiên được căn cứ phái ra.
Sau gần một giờ, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Đám người Từ Kinh đều xuống xe, nhưng không gọi hai đứa trẻ. Lý Tiểu Tửu liếc nhìn nơi xa lạ giống như một trạm xăng dầu này, cẩn thận nâng Lý Long đang ngủ say trong lòng mình lên, bản thân leo đến bên cửa sổ xe, nhìn mấy người đang đi xuống.
“Muốn sống thì thu cái đầu lại.” Giọng nói trầm và lớn vang lên bên tai, Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt tối tăm của Mạnh Đào, trong chớp mắt, cậu nghe lời rụt cổ vào trong. Mạnh Đào nói xong lại giơ khẩu súng lên và đóng chặt cửa sổ xe, trước khi đi còn quay đầu liếc nhìn hai đứa trẻ nhưng không nói gì. Anh ta đi theo mấy người vào trạm xăng dầu. Lý Tiểu Tửu hơi tò mò, không biết bọn họ làm những gì. Cậu nhìn từ bên trong ra ngoài. Mặc dù tầm nhìn không rõ ràng, nhưng cậu vẫn nhìn thấy gương mặt rất lạnh lùng của mấy người kia. Ngay cả Dương Nam bình thường hay nói nhiều cũng vậy. Lúc này anh giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác, cảm giác này làm cho cậu tự nhiên cảm thấy căng thẳng, mặc dù không biết tại sao.
Mấy người làm ký hiệu tay mà cậu không hiểu được, sau đó thận trọng đi vào trong. Mãi đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Lý Tiểu Tửu quay đầu lại, ngồi ngơ ngẩn.
Khóe mắt thoáng thấy có bóng dáng lắc lư tới, Lý Tiểu Tửu nhìn lại, thấy đó là một zombies. Cậu kinh ngạc, theo bản năng giơ tay lên, lại thấy con quái vật kia còn chẳng thèm nhìn cậu. Loại cảm giác rõ ràng đang đứng ở bên cạnh nó, nhưng nó lại hoàn toàn không thấy được mình làm cậu cảm thấy hơi khác thường. Lý Tiểu Tửu vung vẩy bàn tay, xoa đi cảm giác nóng rực, mắt nhìn bóng dáng của zombies đi về phía xa. Lẽ nào chiếc xe này còn có thể tàng hình sao?
/143
|