TVụ Khinh gật đầu: “Nếu bọn em thấy được thì lát nữa chúng ta qua thu dọn một chút, thuận tiện chuyển hai cái giường đến đây.”
Dương Phàm rất tức giận, mấy cậu bé này kéo anh ta đi xa thế, chỉ để anh2ta phóng nước cho bọn họ quét dọn phòng ở!!!
Dương Phàm đổ đầy một thùng nước mới nhấc Lý Tiểu Tửu ở phía sau tới, nhéo tai cậu: “Nhóc con, nước đây.”
Lưu Luyến đang bận lau tường, thấy vậy cô đá anh một cái:7“Em làm chú thế hả? Giúp cháu nó làm chút chuyện thì sao chứ?”
Dương Nam đang cầm chổi quét rác, rất không nể tình chen vào một câu: “Đúng đấy.”
Lưu Luyến lớn hơn Dương Phàm, cho nên anh ta chỉ có thể chịu thiệt.1Nhưng, ha ha, Dương Nam ngứa miệng thì không được. Anh ta bước nhanh tới, nhéo tai Dương Nam và kéo ra ngoài cửa: “Lâu rồi anh không trừng trị em, xem ra em thật sự quên vì sao hoa lại đỏ nhỉ?”
Dương Nam7nhe răng trợn mắt, che tai: “Đừng mà, anh à em sai rồi, em sai rồi. Á, anh nhẹ chút đi. Anh có phải là anh ruột của em không đấy...”
Tiếng của hai người càng lúc càng nhỏ. Mấy người còn lại mỉm cười,0tiếp tục dọn dẹp phòng.
Ngay cả Lý Long cũng hăng hái gia nhập đội ngũ quét dọn.
A Man giữ Đại Bạch đang uốn éo, đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng ngẩn người, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bọn họ. Nhiều người như vậy nên tốc độ cũng không chậm. Bên trong gian phòng nhanh chóng được quét dọn sạch, mặt đất cũng được lau sáng bóng.
Bọn họ từ chối chiếc giường mà quản lý ký túc có ý tốt mang tới, mở cửa sổ dự định cho hơi ẩm bay đi, sau đó mới chuyển qua đây ở.
Cũng không biết tới lúc nào thì căn cứ mới có thể trấn an được những người kia. Tất cả mọi người không vội, mỗi người đều lần lượt chào từ biệt và trở về nhà của mình.
Buổi tối, cuối cùng Từ Kinh và Mạnh Đào cũng trở về. Lần này nhiệm vụ của bọn họ không có gì lớn, chỉ bảo vệ quân đội đi vận chuyển lương thực mà thôi, cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Từ Kinh đặt một túi đồ lên bàn và nhìn về phía Lý Tiểu Tửu đang mệt mỏi muốn ngủ, nói: “Lần trước cháu nói không gian của cháu có thể trồng lương thực, những thứ này đều là hạt giống chú đặc biệt tìm, cháu xem có thể trồng được không?”
Lý Tiểu Tửu mơ mơ màng màng mở ra xem, hoàn toàn không nhìn ra đó là hạt giống của cây gì, cậu cầm lên hỏi: “Đây là hạt giống gì ạ?”
Từ Kinh nhíu mày, hắn làm sao biết được đó là hạt giống gì chứ? Sau khi vất vả tìm được một cửa hàng hạt giống thì hắn vội vàng gom cả lại một chỗ. Hắn ho khan vài tiếng, nói: “Cháu trồng xuống, nó mọc ra cái gì thì là cái đó.”
Lý Tiểu Tửu gật đầu và kéo Lý Long, A Man, Đại Bạch vào không gian. Chỗ trồng khoai tây đã chiếm mất một khoảnh đất nhỏ, Lý Long bắt Đại Bạch đào khoai tây, Lý Tiểu Tửu móc mấy cái lỗ và gieo cả túi hạt giống xuống.
Nghĩ không lâu nữa chúng sẽ kết quả, trong lòng Lý Tiểu Tửu chợt có cảm giác rất thành tựu.
Bên kia, Lý Long đào rất tốn sức, ngược lại Đại Bạch dùng hai cái móng đào trên mặt đất, chốc lát đã đào được, nhưng bởi vậy đôi chân trắng cũng dính đầy bùn đất. Lý Long tìm thấy một thứ tương tự như xiên sắt, cố đào đất lên, lúc nhấc lên thì phía trên cắm đầy khoai tây.
Cậu bé mím miệng, rất uất ức nhìn về phía Đại Bạch. Khi thấy nó vui vẻ đào tung đất lên thì cậu bé thở dài, ném cái xiên sắt trong tay đi, học theo dáng vẻ của Đại Bạch để đào đất.
Lý Tiểu Tửu nhìn thấy liền cảm thấy bất đắc dĩ. May mà đất này tơi xốp, nếu không cậu bé muốn đào, chắc còn chưa đào xong thì tay đã hỏng rồi.
Cậu đi vào giữa Lý Long và Đại Bạch, thò tay nắm lấy dây khoai tây rồi nhổ lên. Mười mấy củ khoai tây dính đất được kéo lên.
Lý Long hết sức ngạc nhiên nhìn qua, cũng học dáng vẻ của cậu nhổ khoai tây, rõ ràng tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Đáng thương cho Đại Bạch vẫn còn đào bới không ngừng...
Mấy đứa trẻ bận rộn suốt một ngày nên đều mệt muốn chết, ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lát đã không chống lại được cơn buồn ngủ. Lý Tiểu Tửu nằm ở trên đất ngủ say, lật người một cái. Lý Long nằm ở bên cạnh ngã chổng vó, khóe miệng còn có vệt nước rất khả nghi, một chân cậu bé gác lên trên ngực của Lý Tiểu Tửu, thỉnh thoảng còn đạp đạp.
A Man mơ hồ bị cái gì đó đập mà tỉnh lại, trên người dính đầy bùn đất. Cô bé nhìn qua, thấy thứ mọc ra phía sau lưng thì trong mắt đầy kinh ngạc.
Cô bé quay đầu nhìn hai người có tướng ngủ rất tệ kia, khẽ nhíu mày. Đặc biệt là cái chân trên ngực của Lý Tiểu Tửu thỉnh thoảng còn đạp vài cái.
A Man dịch người, bàn tay hoàn toàn không do dự mà hất chân của Lý Long ra, cô bé đang định đứng lên và không để ý đến tiếng kêu bất mãn của cậu bé, nhưng một bàn chân lại đạp tới.
Khóe miệng cô bé khẽ giật, đang muốn trực tiếp hất cậu bé ra, nhưng Lý Tiểu Tửu đã tỉnh lại.
Cậu bé ngáp một cái, nheo mắt hỏi: “Sao bạn đã dậy rồi?”
A Man chỉ vào phía sau của cậu, ra hiệu cậu tự nhìn.
Lý Tiểu Tửu dụi mắt, vừa quay đầu lại thì lập tức ngỡ ngàng.
***
Từ Kinh đang ở trong toilet tỉa tót lại bộ râu đã mấy ngày không cạo, bất chợt cửa bị đẩy ra.
Tay hắn dừng lại và nhìn Lý Tiểu Tửu, hỏi: “Cháu làm gì thế?”
Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ móc từ không gian ra một đống hoa đủ mọi màu sắc: “Chú, đây là hạt giống chú cho cháu, bây giờ cháu trả lại cho chú này.”
Tay Từ Kinh trượt một cái, dao cạo râu trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Dương Nam kéo quần đi ra khỏi cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như vậy bèn bật cười.
Từ Kinh vượt qua buổi sáng với đủ loại ánh mắt nhìn mình, hắn mượn cớ có nhiệm vụ, kéo Mạnh Đào - người duy nhất không cười mình đi tìm việc làm.
Kết quả, Mạnh Đào làm anh em tốt đã từ chối!
Từ Kinh trợn mắt nhìn, cảm thấy khó tin: “Anh có chuyện gì khác sao?”
Mạnh Đào lắc đầu, vẫn lấy bộ dáng lạnh lùng nói: “Gần đây tôi để ý một người phụ nữ, đang bận theo đuổi, cho nên không có thời gian ra ngoài với cậu.”
Từ Kinh nghẹn lời, khóe miệng khẽ giật vài cái: “Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn theo đuổi phụ nữ chứ?”
Mạnh Đào liếc mắt nhìn hắn rồi xoay người rời đi: “Cậu còn nhỏ tuổi, không hiểu đâu.”
Từ Kinh thiếu chút nữa phun máu.
Hắn nhỏ tuổi sao?
Có nhầm không vậy?
Hắn kéo mạnh cái áo khoác bên cạnh, Mạnh Đào bên kia đột nhiên quay đầu lại, hai tay một trái một phải cầm hoa lên, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Đúng rồi, lão đại, cậu nói xem phụ nữ thích hoa bách hợp hay hoa hồng vậy?”
Từ Kinh: “...!!”
Lý Tiểu Tửu đang định ra ngoài thì nghe được những lời này, bèn hỏi: “Chú Mạnh, chú muốn ra ngoài sao?”
Mạnh Đào khẽ gật đầu.
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn hoa trong tay anh ta, nói: “Chú muốn theo đuổi bạn gái sao?”
Vừa bị một đứa nhóc như vậy hỏi, da dày như Mạnh Đào cũng không nhịn được mà đỏ lên.
Anh ta tiếp tục gật đầu.
Lý Tiểu Tửu bĩu môi nói: “Cháu cảm thấy hoa bách hợp đẹp hơn, cho dù hoa hồng cũng đẹp nhưng nó có gai, đâm vào tay sẽ rất đau.”
Dương Nam đi tới cốc vào đầu cậu một cái: “Cháu thì hiểu cái gì, con gái thích nhất là hoa hồng, vừa cao quý lại tao nhã.”
Lý Long cầm hai bông hoa cúc chạy tới: “Cháu cảm thấy cái này mới đẹp này.”
Mọi người rơi tròng mắt: “...”
Dương Phàm rất tức giận, mấy cậu bé này kéo anh ta đi xa thế, chỉ để anh2ta phóng nước cho bọn họ quét dọn phòng ở!!!
Dương Phàm đổ đầy một thùng nước mới nhấc Lý Tiểu Tửu ở phía sau tới, nhéo tai cậu: “Nhóc con, nước đây.”
Lưu Luyến đang bận lau tường, thấy vậy cô đá anh một cái:7“Em làm chú thế hả? Giúp cháu nó làm chút chuyện thì sao chứ?”
Dương Nam đang cầm chổi quét rác, rất không nể tình chen vào một câu: “Đúng đấy.”
Lưu Luyến lớn hơn Dương Phàm, cho nên anh ta chỉ có thể chịu thiệt.1Nhưng, ha ha, Dương Nam ngứa miệng thì không được. Anh ta bước nhanh tới, nhéo tai Dương Nam và kéo ra ngoài cửa: “Lâu rồi anh không trừng trị em, xem ra em thật sự quên vì sao hoa lại đỏ nhỉ?”
Dương Nam7nhe răng trợn mắt, che tai: “Đừng mà, anh à em sai rồi, em sai rồi. Á, anh nhẹ chút đi. Anh có phải là anh ruột của em không đấy...”
Tiếng của hai người càng lúc càng nhỏ. Mấy người còn lại mỉm cười,0tiếp tục dọn dẹp phòng.
Ngay cả Lý Long cũng hăng hái gia nhập đội ngũ quét dọn.
A Man giữ Đại Bạch đang uốn éo, đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng ngẩn người, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bọn họ. Nhiều người như vậy nên tốc độ cũng không chậm. Bên trong gian phòng nhanh chóng được quét dọn sạch, mặt đất cũng được lau sáng bóng.
Bọn họ từ chối chiếc giường mà quản lý ký túc có ý tốt mang tới, mở cửa sổ dự định cho hơi ẩm bay đi, sau đó mới chuyển qua đây ở.
Cũng không biết tới lúc nào thì căn cứ mới có thể trấn an được những người kia. Tất cả mọi người không vội, mỗi người đều lần lượt chào từ biệt và trở về nhà của mình.
Buổi tối, cuối cùng Từ Kinh và Mạnh Đào cũng trở về. Lần này nhiệm vụ của bọn họ không có gì lớn, chỉ bảo vệ quân đội đi vận chuyển lương thực mà thôi, cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Từ Kinh đặt một túi đồ lên bàn và nhìn về phía Lý Tiểu Tửu đang mệt mỏi muốn ngủ, nói: “Lần trước cháu nói không gian của cháu có thể trồng lương thực, những thứ này đều là hạt giống chú đặc biệt tìm, cháu xem có thể trồng được không?”
Lý Tiểu Tửu mơ mơ màng màng mở ra xem, hoàn toàn không nhìn ra đó là hạt giống của cây gì, cậu cầm lên hỏi: “Đây là hạt giống gì ạ?”
Từ Kinh nhíu mày, hắn làm sao biết được đó là hạt giống gì chứ? Sau khi vất vả tìm được một cửa hàng hạt giống thì hắn vội vàng gom cả lại một chỗ. Hắn ho khan vài tiếng, nói: “Cháu trồng xuống, nó mọc ra cái gì thì là cái đó.”
Lý Tiểu Tửu gật đầu và kéo Lý Long, A Man, Đại Bạch vào không gian. Chỗ trồng khoai tây đã chiếm mất một khoảnh đất nhỏ, Lý Long bắt Đại Bạch đào khoai tây, Lý Tiểu Tửu móc mấy cái lỗ và gieo cả túi hạt giống xuống.
Nghĩ không lâu nữa chúng sẽ kết quả, trong lòng Lý Tiểu Tửu chợt có cảm giác rất thành tựu.
Bên kia, Lý Long đào rất tốn sức, ngược lại Đại Bạch dùng hai cái móng đào trên mặt đất, chốc lát đã đào được, nhưng bởi vậy đôi chân trắng cũng dính đầy bùn đất. Lý Long tìm thấy một thứ tương tự như xiên sắt, cố đào đất lên, lúc nhấc lên thì phía trên cắm đầy khoai tây.
Cậu bé mím miệng, rất uất ức nhìn về phía Đại Bạch. Khi thấy nó vui vẻ đào tung đất lên thì cậu bé thở dài, ném cái xiên sắt trong tay đi, học theo dáng vẻ của Đại Bạch để đào đất.
Lý Tiểu Tửu nhìn thấy liền cảm thấy bất đắc dĩ. May mà đất này tơi xốp, nếu không cậu bé muốn đào, chắc còn chưa đào xong thì tay đã hỏng rồi.
Cậu đi vào giữa Lý Long và Đại Bạch, thò tay nắm lấy dây khoai tây rồi nhổ lên. Mười mấy củ khoai tây dính đất được kéo lên.
Lý Long hết sức ngạc nhiên nhìn qua, cũng học dáng vẻ của cậu nhổ khoai tây, rõ ràng tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Đáng thương cho Đại Bạch vẫn còn đào bới không ngừng...
Mấy đứa trẻ bận rộn suốt một ngày nên đều mệt muốn chết, ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lát đã không chống lại được cơn buồn ngủ. Lý Tiểu Tửu nằm ở trên đất ngủ say, lật người một cái. Lý Long nằm ở bên cạnh ngã chổng vó, khóe miệng còn có vệt nước rất khả nghi, một chân cậu bé gác lên trên ngực của Lý Tiểu Tửu, thỉnh thoảng còn đạp đạp.
A Man mơ hồ bị cái gì đó đập mà tỉnh lại, trên người dính đầy bùn đất. Cô bé nhìn qua, thấy thứ mọc ra phía sau lưng thì trong mắt đầy kinh ngạc.
Cô bé quay đầu nhìn hai người có tướng ngủ rất tệ kia, khẽ nhíu mày. Đặc biệt là cái chân trên ngực của Lý Tiểu Tửu thỉnh thoảng còn đạp vài cái.
A Man dịch người, bàn tay hoàn toàn không do dự mà hất chân của Lý Long ra, cô bé đang định đứng lên và không để ý đến tiếng kêu bất mãn của cậu bé, nhưng một bàn chân lại đạp tới.
Khóe miệng cô bé khẽ giật, đang muốn trực tiếp hất cậu bé ra, nhưng Lý Tiểu Tửu đã tỉnh lại.
Cậu bé ngáp một cái, nheo mắt hỏi: “Sao bạn đã dậy rồi?”
A Man chỉ vào phía sau của cậu, ra hiệu cậu tự nhìn.
Lý Tiểu Tửu dụi mắt, vừa quay đầu lại thì lập tức ngỡ ngàng.
***
Từ Kinh đang ở trong toilet tỉa tót lại bộ râu đã mấy ngày không cạo, bất chợt cửa bị đẩy ra.
Tay hắn dừng lại và nhìn Lý Tiểu Tửu, hỏi: “Cháu làm gì thế?”
Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ móc từ không gian ra một đống hoa đủ mọi màu sắc: “Chú, đây là hạt giống chú cho cháu, bây giờ cháu trả lại cho chú này.”
Tay Từ Kinh trượt một cái, dao cạo râu trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Dương Nam kéo quần đi ra khỏi cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như vậy bèn bật cười.
Từ Kinh vượt qua buổi sáng với đủ loại ánh mắt nhìn mình, hắn mượn cớ có nhiệm vụ, kéo Mạnh Đào - người duy nhất không cười mình đi tìm việc làm.
Kết quả, Mạnh Đào làm anh em tốt đã từ chối!
Từ Kinh trợn mắt nhìn, cảm thấy khó tin: “Anh có chuyện gì khác sao?”
Mạnh Đào lắc đầu, vẫn lấy bộ dáng lạnh lùng nói: “Gần đây tôi để ý một người phụ nữ, đang bận theo đuổi, cho nên không có thời gian ra ngoài với cậu.”
Từ Kinh nghẹn lời, khóe miệng khẽ giật vài cái: “Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn theo đuổi phụ nữ chứ?”
Mạnh Đào liếc mắt nhìn hắn rồi xoay người rời đi: “Cậu còn nhỏ tuổi, không hiểu đâu.”
Từ Kinh thiếu chút nữa phun máu.
Hắn nhỏ tuổi sao?
Có nhầm không vậy?
Hắn kéo mạnh cái áo khoác bên cạnh, Mạnh Đào bên kia đột nhiên quay đầu lại, hai tay một trái một phải cầm hoa lên, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Đúng rồi, lão đại, cậu nói xem phụ nữ thích hoa bách hợp hay hoa hồng vậy?”
Từ Kinh: “...!!”
Lý Tiểu Tửu đang định ra ngoài thì nghe được những lời này, bèn hỏi: “Chú Mạnh, chú muốn ra ngoài sao?”
Mạnh Đào khẽ gật đầu.
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn hoa trong tay anh ta, nói: “Chú muốn theo đuổi bạn gái sao?”
Vừa bị một đứa nhóc như vậy hỏi, da dày như Mạnh Đào cũng không nhịn được mà đỏ lên.
Anh ta tiếp tục gật đầu.
Lý Tiểu Tửu bĩu môi nói: “Cháu cảm thấy hoa bách hợp đẹp hơn, cho dù hoa hồng cũng đẹp nhưng nó có gai, đâm vào tay sẽ rất đau.”
Dương Nam đi tới cốc vào đầu cậu một cái: “Cháu thì hiểu cái gì, con gái thích nhất là hoa hồng, vừa cao quý lại tao nhã.”
Lý Long cầm hai bông hoa cúc chạy tới: “Cháu cảm thấy cái này mới đẹp này.”
Mọi người rơi tròng mắt: “...”
/143
|