Nhật Ký Trúc Mã Đấu Thanh Mai

Chương 34 - Chương 26

/37


Nghe nói như thế, Lâm Hi kích động ôm lấy lão thái thái, hôn “bụp” một cái lên mặt bà: “Tổ mẫu! Cháu đúng thật là người mà được người nuôi lớn mà!”

Lâm lão phu nhân cho Lâm Hi một cái liếc mắt xem thường: “Ngươi không phải do ta nuôi lớn thì là ai?!”

Lâm Hi cười toe toét đến mức không thấy cả mắt, bận trước bận sau chọc cười lão thái thái.

Một lát sau Cán Nguyệt đã trở lại….

Lâm Hi “đăng”một cái bật dậy từ ghế tựa: “Cán Nguyệt tỷ tỷ, Tình muội muội ngủ rồi sao?”

Cán Nguyệt bị hành động lần này của Lâm Hi làm giật bắn người.

Lúc Cán Nguyệt còn chưa kịp trả lời, lão thái thái lại vừa đắc dĩ vừa buồn cười mà chọc chọc eo của Lâm Hi: “Còn nói là ta nuôi lớn đấy! Vừa nhắc đến chuyện tình Tình muội muội của ngươi, tổ mẫu thân ái này của ta liền bị quẳng đến sau đầu đi?!”

Cán Nguyệt cùng mọi người có trong phòng đều bật cười.

Lâm Hi bị mọi người cười cũng không xấu hổ, sờ sờ cái mũi lại ngồi trở lại bên người lão thái thái, xao bóp vai lão thái thái, nói: “Tình muội muội cũng không phải người ngoài, tam cô cô cũng không phải là khuê nữ thân ái của người sao?”

“Miệng lưỡi trơn tru!” Lão thái thái bóp mặt Lâm Hi một lát, quay đầu nói với Cán Nguyệt: “Cán Nguyệt, ngươi còn chưa trả lời hắn đâu, Tình muội muội ngủ rồi sao?”

Cán nguyệt che miệng ngừng cười, nhất nhất nói với lão thái thái: “Hồi lão thái thái tam thiếu gia, biểu tiểu thư đúng là mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ. Nô tỳ thấy có Bội Hoàn với Lưu Hà cô nương theo biểu tiểu thư từ Kim Lăng đến trông chừng, nên liền về trước.”

Lâm Hi nghe thập phần nghiêm túc, thời điểm Cán Nguyệt nói xong còn gật gật đầu, hỏi nàng: “Trong phòng bên đó có châm hương không? Tình muội muội khi ngủ thích châm một chút trầm hương, ngửi thấy mùi đó nàng mới không bị mê man.”

Cán Nguyệt nghe vậy mỉm cười: “Tam thiếu gia thật là có tâm. Tuy nhiên việc này đều có Lưu Hà cô nương lo, lúc nô tỳ thấy Bội Hoàn dìu biểu tiểu thư lên giường nghỉ ngơi, nàng đã lập tức cầm một nắm hương châm để vào lư hương.”

Lâm Hi biết được rõ ràng mọi việc, nhìn trời bên ngoài, lại hỏi: “Trên giường bên kia có rèm không? Hiện tại nhiều nhất là ruồi muỗi, không có rèm chỉ sợ nàng bị cắn. Còn nữa, trời nóng như vậy, ngươi có để người làm thả băng vào trong phòng cho mát không? Nha hoàn chuyên quạt cho nàng có hay không?”

Thấy Lâm Hi hỏi một đống vấn đề, lão thái thái lắc đầu cười.

Nâng tay ngăn cản Cán Nguyệt trả lời, Lâm lão phu nhân vỗ đầu Lâm Hi: “Sau lưng lo lắng cho nàng như vậy, lại luôn luôn thích ở trước mặt nàng cùng nàng so chiêu, ngươi nói xem có phải ngươi bị ngốc ?”

Lâm Hi ngây ngốc cười, nói: “……Cháu không phải là không kiềm chế được thôi…”

“Khó trách bảy năm trước nàng lại hận ngươi thành như vậy!”Lâm lão phu nhân lúc này cũng nhịn không được tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Bảy năm sau nàng trở lại, ngươi cũng không thể giống như trước đây, luôn chọc giận nàng!”

---

Nói chuyện với Lâm lão phu nhân một lát, Lâm Hi nhìn thời gian, biết là đến thời gian người muốn đi phật đường niệm kinh.

Từ biệt tổ mẫu, Lâm Hi từ trong phòng đi ra, nghĩ nghĩ, lại đi trở lại, vẫy vẫy tay với Cán Nguyệt.

Cán Nguyệt thấy Lâm Hi đứng ở cửa làm động tác nhỏ này, gọi tiểu nha hoàn bên người thì thầm vài câu, rồi phái nàng đi đến chỗ Lâm Hi đáp lời, mình vẫn còn phải hầu hạ ở bên người lão thái thái.

Tiểu nha hoàn kia vừa ra khỏi cửa, nói nhỏ với Lâm Hi. Cán Nguyệt tỷ tỷ để nô tỳ nói với tam thiếu gia – biểu tiểu thư sẽ ở trong phòng tây sương trong viện lão thái thái, người nếu như muốn đi thăm nàng, thì lặng lẽ mà đi, đừng quấy rầy biểu tiểu thư nghỉ trưa.”

Lâm Hi biết được chỗ ở Liễu Bái Tình, không nhịn được mà cười ra tiếng.

Mím môi giấu đi thần sắc trên mặt, Lâm Hi từ trong túi lấy ra một thỏi bạc, đưa cho tiểu nha hoàn: “Này, cầm lấy mà mua kẹo ăn.”

Tiểu nha hoàn vô cùng cảm tạ Lâm Hi, lui về vị trí chuyên truyền lời của mình.

Lâm Hi ra cửa, đứng ở dưới giàn nho định thần lại, rồi nhấc chân đi tới tây sương phòng.

Không đi được hai bước, Vượng Nhi đã giơ một phong thư thật dày chạy nhanh như chớp chạy tới: “Thiếu gia thiếu gia! Chu công tử gửi thư cho người!”

Lâm Hi dừng bước: “Chu công tử?”

“À, Chu Xuyên Chu công tử!”

Vượng Nhi giải thích nói.

Tiểu tử Chu Xuyên kia viết thư cho ta làm cái gì?”

Lâm Hi đang kinh ngạc, nhận lấy thư trong tay Vượng Nhi, mở thư ra lật xem.

Đọc lướt qua nhanh như gió trang thứ nhất, Lâm Hi lúc này lập tức biết mấy trang thư thật dày đằng sau viết là cái nội dung gì.

Không phải là theo như lời Chu Xuyên kể, một trăm chiêu thức thành công bắt lấy tâm của các cô nương sai?!

Biết được rõ ràng Lâm Hi lập tức gập thư lại cất đi.

Hừ hừ! Thư này tới chậm!

Lâm Hi hắn, hiện tại đã không cần những kinh nghiệm đó nữa!

---

Lâm Hi đến phòng Liễu Bái Tình là lúc nàng còn chưa tỉnh ngủ.

Bội Hoàn canh giữ ở bên ngoài thấy Lâm Hi đến, đứng dậy đi nghênh đón: “Tam thiếu gia.”

Lâm Hi nhìn thoáng qua trong phòng: “Còn chưa dậy?”

“Biểu tiểu thư ước chừng còn phải ngủ một lát nữa. Lưu Hà cô nương cũng mệt mỏi, nô tỳ để nàng ấy ngủ ở giường nhỏ bên cạnh,”

Bội Hoàn nói xong, thì rót cho Lâm Hi một ly trà.

Lâm Hi lúc này cũng không khát, cầm chén trà trong tay nhấp hai ngụm, mở miệng hỏi; “Vừa rồi ngươi đi cùng nàng đến chỗ nhị thẩm bên kia, có chuyện gì không?”

Nghe được vấn đề này của Lâm Hi, Bội Hoàn đến trước cạnh cửa nhìn xem chủ tớ Liễu Bái Tình hai người có ngủ say hay không, rồi lại nhìn bên ngoài xem có người hay không, rồi sau đó mới trả lời Lâm Hi: “Theo nô tỳ thấy, nhị phu nhân cố ý để biểu tiểu thư với nhị thiếu gia ở cùng một chỗ.”

Lâm Hi chỉ cảm thấy có một tiếng sấm đánh ngang tai, hắn ngạc nhiên đến hai mắt đều trợn tròn: “Việc này là thật?”

---

Lâm Hi không đợi được đến lúc Liễu Bái Tình tỉnh lại

Tình thế rất ác liệt, hắn không thể không nhanh chóng tìm địa phương thanh tĩnh mà tính toán đối sách.

Trước đây Lâm Hi hắn còn không thèm để Lí Tư Tề vào mắt, nhưng bây giờ đối phương lại là đường ca của mình!

Đường ca của mình còn chưa tính, lại còn có thêm nhị thẩm nhiệt tình với Tình nhi như vậy, mà mẫu thân nhà mình lại có thái độ lạnh như băng như thế hình thành nên hai cực tương phản rõ ràng!

Tuy rằng bên này hắn có chỗ dựa là tổ mẫu, nhưng cũng không thể đối đầu được với mẫu tử nhị ca đồng tâm hiệp lực a!

Lâm Hi ở trong thư phòng trầm tư suy nghĩ nửa ngày rất ý thức được nguy cơ đang đến, cuối cùng đưa ra kết luận.

Điểm mấu chốt để thắng là ở trên người Tình muội muội!

Chỉ cần nắm giữ được tâm nàng…. Chỉ cần nắm giữ được tâm nàng…..

Lâm Hi nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, từ trong tay áo lấy ra …..phong thư mà Chu Xuyên gửi cho mình, một phong thư thật dày….

---

Ngày hôm sau, Lâm Hi ở trong thư phòng khổ đọc bí tịch độc môn của Chu Xuyên, Liễu Bái Tình ở trước mặt lão thái thái cùng bọn tỷ muội chi thứ hai Lâm gia giao lưu tình cảm.

Lâm Hi cả một ngày không xuất hiện trước mắt mình tìm cảm giác tồn tại, Liễu Bái Tình không thấy thanh tịnh, ngược lại lại thấy trong sinh hoạt như là thiếu đi cái gì đó, làm chuyện gì đều không hăng hái.

Lâm lão phu nhân xem ở trong mắt, không khỏi nhịn được ở trong lòng thầm khen tôn nhi nhà mình một câu --

Chiêu lạt mềm buộc chặt này của Hi nhi, diệu kế!

Ngày thứ ba, Lâm Hi theo mệnh lệnh của mẫu thân đại nhân, đi đến Thẩm gia đón Thẩm Bích Vân biểu muội nhà đại cữu cữu nhà mình đến Lâm gia ở ít hôm.

Đến kinh thành ngày đó Liễu Bái Tình cũng biết chuyện này nên hôm nay khó khi dậy thật sớm.

Phân phó Lưu Hà trang điểm cho mình đẹp một chút, Liễu Bái Tình nhẩm qua tất cả những gì mình học được ở trong đầu một lần, sau đó nhìn gương cười lạnh --

Chẳng qua chỉ là Thẩm Bích Vân ngươi thôi sao? Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi?!

---

Đoán rằng Thẩm Bích Vân sẽ gặp qua thân di Thẩm thị rồi mới đến bái kiến Lâm lão phu nhân, Liễu Bái Tình cũng không vội không nóng nảy, dùng qua đồ ăn sáng với ngoại tổ mẫu, lại đỡ lãi nhân gia người đến phòng khách ngồi, uống trà tiêu thực.

Không ngoài dự đoán của Liễu Bái Tình, qua gần nửa canh giờ, hạ nhân báo lại, nói tam thiếu gia đã đón được Thẩm gia biểu tiểu thư, một lát nữa hai người sẽ nhanh chóng đến thỉnh an Lâm lão phu nhân.

Nghe được tin tức như thế, tâm tư Liễu Bái Tình bỗng chốc bay đến chỗ Thẩm Bích Vân chưa từng gặp mặt.

Lâm lão phu nhân thấy Liễu Bái Tình đột nhiên không hứng trí nói chuyện, biết trong lòng nàng có điều suy nghĩ, cũng không vạch trần, chỉ từ ái nhìn nàng, tùy ý tâm tư nàng bay đến chỗ khác.

Lại qua một lúc lâu, bên ngoài rốt cuộc cũng có chút động tĩnh.

Liễu Bái Tình đoán rằng chắc là Thẩm Bích Vân đến, lập tức liền ngồi thẳng lưng, năm phần chờ mong năm phần tò mò nhìn ra phía cửa.

Sau nửa nén hương, tầm nhìn Liễu Bái Tình xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

Chỉ thấy Lâm Hi mặc thân quần áo màu thiên thanh , bước nhanh vào trong phòng.

“Tổ mẫu, Thẩm gia muội muội vội tới thỉnh an lão nhân gia ngài.”

Lâm Hi bẩm báo với Lâm lão phu nhân, quay đầu lại chớp chớp mắt với Liễu Bái Tình: “Tình muội muội.”

Liễu Bái Tình bổn tướng đã bị Lâm lão phu nhân phát hiện ra bản chất thật của mình, nên lúc này cũng lười phải giả vờ, trực tiếp liếc mắt xem thường đáp trả lại Lâm Hi .

Lâm Hi thản nhiên nhận cái liếc mắt xem thường này của Liễu Bái Tình.

-- Vài ngày nay hắn cũng đã nghĩ thông, Tình muội muội đối với người khác ôn nhu rộng lượng, nhưng lại chỉ đối với mình hắn liên tục xoi mói xem thường.

Có thể thấy được Lâm Hi hắn trong cảm nhận của nàng là độc nhất vô nhị!

Lâm Hi trong lòng đang nghĩ đẹp đễ lắm, chợt nghe được Cán Nguyệt ở bên tai Lâm lão phu nhân nói một câu: “Thẩm gia tiểu thư đến.”

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ra hướng cửa.

Mà ánh mắt nóng rực chứa đầy tò mò, chính là của Liễu Bái Tình,

Một lát sau, Liễu Bái Tình lập tức nhìn thấy một vị tiểu thư mặc thân áo màu trắng cùng với váy màu xanh lam chiết eo đỡ tay nha hoàn đang đi tới sảnh chính.

Chỉ thấy nàng khuôn mặt tròn tròn làn da trắng sáng, mày như vẽ , môi đỏ chu sa không tô mà cũng hồng, đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng như bao phủ một tầng sương mù , ánh mắt hút hồn lại chỉ có khí chất nhã nhặn an tĩnh, không chứa vẻ yêu mị,

Thật không hổ là nhân vật xuất thân từ Thẩm gia.

Liễu Bái Tình vui lòng ca ngợi, nhưng trong lòng lại như có một tảng đá nặng trịch vậy.

Thẩm Bích Vân bước đi uyển chuyển đi tới trước cửa.

Cả quá trình Liễu Bái Tình đều chú ý hành động của nàng, lúc này thấy nàng nhấc váy, nhấc chân….

“Một chút, bàn chân Thẩm Bích Vân vừa bước lên cửa, sau đó cả người lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai mà đánh tới phía trước!

Liễu Bái Tình cả kinh hai mắt mở trừng trừng, thấy Thẩm Bích Vân không giữ chặt được tiểu nha hoàn cả người như là một cái bình hoa bị người đẩy ngã vậy, “Phốc” một tiếng, ngã quỵ thẫn thờ, cả người dúi xuống đất.

Tất cả mọi người trong phòng đều bị hóa đá.

Dưới không khí yên tĩnh lặng ngắt như tờ, Liễu Bái Tình trong đầu đột nhiên bỏ qua một cái ý niệm trong đầu –

Thẩm Bích Vân đây là…. Ở Lâm gia biểu diễn lộn nhào?!

/37

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status