Mẹ tôi từng nói rằng, nếu một người không quen biết đột nhiên đối xử tốt với tôi, tôi phải tự hiểu rằng hoặc là người đó thích tôi, hoặc là tôi có giá trị sử dụng nào đấy. Dĩ nhiên tôi không nói về vợ của người nông dân đã bán tôi cho đoàn tạp kỹ, tôi đang nói về một người mẹ khác. Người mẹ đó của tôi thời trẻ cũng đã từng làm một vài điều ngớ ngẩn, sau đó lại rút ra kết luận rằng thế gian này cái gì cũng có nhân quả của nó. Ví như con Vô Diện đã ăn thịt cha và em gái của vị tân hoàng kia, cuối cùng cũng phải chịu một kết cục vô cùng thê thảm. Tôi tự nhận rằng trong mười mấy năm sống ở cõi phàm này, tôi cũng không tích nhiều phúc đức để được báo đáp về sau, thế nhưng tội ác tày trời thì tôi cũng chưa bao giờ phạm phải. Cho nên hiện tại khi đối mặt với lời đe dọa của vị tân hoàng rằng tôi có thể bị giết nếu phạm sai lầm, thần kinh của tôi vẫn còn khá vững vàng.
Tôi cho rằng vị tân hoàng kia thật sự bị bọn tiểu yêu dày vò tới tuyệt vọng, nếu không thì tại sao lại đến nỗi phải tin vào một kẻ có hình hài Vô Diện như tôi? Tuy nhiên vì cái bản án phanh thây vẫn còn lơ lửng trên cổ, tôi hiểu rằng điều quan trọng bây giờ là phải chứng tỏ sự hữu dụng và lòng trung thành của tôi đối với tân hoàng. Chưa kể tôi còn phải chứng minh cho anh ta biết tôi là một người lương thiện, chẳng qua bị dính phải lời nguyền quái ác mà biến thành Vô Diện mà thôi.
Tôi nói với vị tùy tùng vừa cởi trói cho tôi: “Tôi rất cảm kích lòng tốt của anh đã thả tôi được tự do, thế nhưng hiện tại người tôi rất nhớp nháp, ăn mặc cũng không phù hợp, sợ rằng sẽ làm mất hứng bệ hạ. Anh có thể tìm cho tôi một bộ đồ đàng hoàng để thay? Ít nhất thì tôi cũng nên đeo một chiếc mặt nạ dễ nhìn nào đấy, tránh cho ban đêm nếu có thích khách đột nhập, tôi không phải vì mặt toàn màu đen mà bị chém oan.”
Khóe miệng vị tùy tùng trước mặt tôi hơi run rẩy một cái. Anh ta nhăn nhó nói: “Cô không nói thì tôi cũng tìm quần áo đẹp cho cô. Có cần dài dòng thế không?”
Anh ta lững thững bước đi, nhưng sau vài bước đột ngột quay lại nói: “À, nhắc đến chuyện thích khách thì tôi cũng phải có lời khen cô có tầm nhìn xa trông rộng. Ban đêm ở gần bệ hạ rất nguy hiểm, nhất là bọn thích khách thường chẳng phải người phàm.”
Tôi chợt cảm thấy hơi buồn cười. Mỗi lần đôi mắt tôi giật liên hồi, cơn buồn cười đều đến như thế.
Lúc tôi bị người tu hành bán cho tân hoàng, đoàn người của tân hoàng đang chuẩn bị vào nghỉ trong một quán trọ sang trọng. Đoàn tổng cộng chỉ có khoảng năm mươi người, trong đó thị vệ chiếm đa số. Điều kỳ lạ là dù người tu hành có tin tức đó chính là tân hoàng, quan lại hay dân chúng xung quanh đều dường như chẳng ai hay biết. Mấy vị quan nhỏ cần bắt nạt dân lành thì vẫn cứ bắt nạt, mấy hàng quán xụp xệ cần buôn bán thì vẫn cứ buôn bán, mấy đứa trẻ ăn xin thích vui đùa thì vẫn tiếp tục vui đùa. Không có dấu vết của sự tôn trọng và kính ngưỡng hoàng đế như thần linh vẫn thường thấy ở các nước quân chủ. Hoặc có lẽ cách nhìn nhận của tôi hoàn toàn hỏng bét, lối suy nghĩ của người phương bắc cách xa mấy ngàn dặm so với người phương nam đã nuôi lớn tôi chăng?
Tôi đem nghi vấn này hỏi vị tùy tùng có chút quen mặt, anh ta liền thần bí nói: “Tuy bệ hạ mặc áo choàng có ký hiệu của hoàng tộc, thế nhưng hoàng tộc hiện tại có hơn trăm người lớn nhỏ, vị nhỏ nhất cũng chỉ giống như một địa chủ mà thôi. Bệ hạ lại dẫn theo ít tùy tùng, ý định thường phục vi hành, dĩ nhiên dân chúng sẽ không hay biết.” Tôi gật gù khen vị tùy tùng này có đầu óc thông tuệ, lần tới có việc gì cần hỏi nhất định lại đến tìm anh ta.
Vị tùy tùng nói: “Tuy cô được thả tự do nhưng thị vệ vẫn canh chừng cô như chó dữ. Tôi đã chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ cho cô, mau mau vào đó tắm rửa rồi ngoan ngoãn ở yên. Khi nào bệ hạ triệu kiến cô thì tôi sẽ đến gọi.” Tôi lại gật gù khen đây là một người tốt, tuy cách dùng từ có hơi đặc sắc, sau này có việc cần nhờ lại nhất định đến làm phiền anh ta.
Lúc tôi nhìn thấy bộ váy áo anh chàng tùy tùng kia vắt ngang giường gỗ, tôi lại có chút than thở rằng một người vừa thông tuệ vừa tốt bụng như thế lại mắc chứng bệnh thích lòe loẹt. Cái quần rộng và chiếc áo lụa trắng bên trong thì chẳng có vấn đề gì, thế nhưng áo khoác ngoài lại có màu đỏ tươi, trên đó thêu mấy bông hoa trắng trắng, vàng vàng. Chiếc mặt nạ sứ đặt trên cùng không có hoa văn gì đặc sắc, thế nhưng lại khá hợp ý tôi.
Khi tôi đến gặp tân hoàng, anh ta đang ngồi bên cửa sổ đọc sách. Cái bóng không mấy mảnh mai của anh ta tựa vào bên bệ cửa sổ, đường nét khuôn mặt như hòa trong ánh chiều vàng ruộm, khiến cả người anh ta toát ra một vẻ nền nã, ôn hòa. Tôi đứng yên ở gần cửa nhìn nhìn anh ta, cảm thấy người này thật ra cũng không đáng sợ như lời đồn. Tôi còn có chút đắn đo có nên khuyên tân hoàng đừng đọc sách dưới ánh sáng yếu ớt dễ gây tổn hại mắt như thế, thì chợt nghe giọng nói như nghiến qua kẽ răng: “Trẫm làm dáng lâu như vậy, cô còn chưa biết hành lễ?”
Tôi nhìn ngó xung quanh một chút, yếu ớt nói: “Bệ hạ, ngài nói với tôi sao?”
Tân hoàng liền ngẩng mặt khỏi cuốn sách, trừng mắt nhìn tôi. Tôi thấy rõ ràng trong mắt anh ta có hơi dao động.
Sau này tôi mới biết, thật ra thời khắc đó anh ta vừa định ra lệnh chém đầu tôi vì tội vô lễ, thế nhưng vì bất chợt nhìn thấy bộ áo váy rực rỡ góp phần tôn lên dáng người khá là nữ tính của tôi, tân hoàng chợt không muốn giết tôi nữa. Lúc nghe lời này từ miệng anh ta, tôi vội vàng rút ra hai kết luận. Thứ nhất, không phải thứ gì đáng ghét đều gây họa. Ví như ngày ấy, không phải chiếc mặt nạ sứ trắng tôi vô cùng ưng ý, mà chính cái áo đỏ lòe loẹt đã cứu mạng tôi. Thứ hai, đàn ông đều là phường háo sắc, dù có độc ác hay không.
Anh ta chợt nói: “Thì ra mắt thẩm mỹ của Lâm Phụng tuyệt vời đến thế, có thể biến một Vô Diện xấu xí thành thần tiên hạ phàm.” Câu nói này của anh ta làm tôi chấn động sâu sắc, tôi định hỏi anh ta làm sao mà biết được, thì anh ta đã tiếp lời: “Trẫm là chủ nhân của cô, lại có quyền lực bậc nhất thiên hạ. Khi gặp trẫm cô phải lập tức quỳ xuống, như vậy mới tỏ rõ lòng trung thành của một thần tử.”
Tôi hiểu rằng anh ta đang cố ý giải thích lễ nghi cho tôi. Tôi liền nói: “Bệ hạ có điều không biết, kẻ trước đây nguyền rủa tôi cũng kèm theo một lời nguyền kép. Đó là tôi tỏ lòng cung kính với người phàm nào bằng cách quỳ xuống, người đó nhất định chết không toàn thây.” Tôi vừa nói vừa gỡ mặt nạ, xoa xoa khuôn mặt không thấy hình dạng của mình: “Bệ hạ xem, trước khi gặp kẻ ấy tôi vẫn là một cô nàng thanh tú, ít ra cũng làm xao xuyến bao nhiêu chàng trai cùng trang lứa. Thế nhưng chỉ vì một câu nguyền rủa, số phận hiện tại bi đát biết bao. Ngay cả ngày đó tôi vì quá xấu hổ mà định bỏ nhà ra đi, lúc quỳ xuống bái biệt cha mẹ thì hai người đột nhiên lăn ra chết…” Tôi than thở xong lại chậm rãi hướng phía tân hoàng, vừa tỏ vẻ như muốn hành lễ vừa nói: “Thế nhưng tôi nghĩ nhiều rồi, nghe nói bệ hạ là con của trời, nào phải phàm nhân bình thường được… thế nên tôi…”
Đúng lúc này thì một giọng nói sắc lẹm có phần gấp gáp vang lên. “Đứng lên đi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt tân hoàng trở nên tái mét, ánh mắt nhìn tôi lại vô cùng dữ tợn. Anh ta nói tiếp: “Sau này, cấm cô quỳ trước mặt trẫm!” Anh ta nói xong thì cũng hơi giật mình, cuốn sách trên tay bị nắm chặt quá, bắt đầu có dấu hiệu nhàu nát.
Tôi nhỏ nhẹ nói: “Bệ hạ, tuy điều này có hơi trái với lẽ thường, thế nhưng quyết định của bệ hạ chứng tỏ người là một vị minh quân thận trọng, không câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt. Dĩ nhiên tôi không dám chắc lúc hành lễ người sẽ lăn ra chết, thế nhưng vì tính mạng của bệ hạ thật sự quý giá, tôi tuyệt đối không thử bừa. Tôi sẽ tỏ lòng cung kính bằng cách khác, tôi thấy trong nhà quân có chuyện gỡ nón chào cấp trên. Tôi không thường đội nón, thế nên sẽ hành lễ bằng cách gỡ mặt nạ, cúi đầu với ngài có được không?”
Tân hoàng lúc này không còn dáng vẻ hiền lành nết na như lúc đọc sách nữa. Khuôn mặt anh ta căng cứng như thể có ai đang giơ nắm đấm trước mặt, đôi mắt thì nhìn tôi chằm chằm như sắp tóe lửa. Anh ta nghiến răng nên lời nói ra có chút cứng nhắc, tôi dỏng lỗ tai lên mới nghe được thế này: “Đêm nay, nếu cô không đuổi được yêu quái đến gần trẫm, sáng mai đừng hòng thấy mặt trời.”
Sau đó anh ta dường như quên mất điều quan trọng gì đó, hơi ngẩn ra rồi lại vội nói tiếp: “Còn nữa, sau này cấm gỡ mặt nạ trước mặt trẫm!”
Tôi cho rằng vị tân hoàng kia thật sự bị bọn tiểu yêu dày vò tới tuyệt vọng, nếu không thì tại sao lại đến nỗi phải tin vào một kẻ có hình hài Vô Diện như tôi? Tuy nhiên vì cái bản án phanh thây vẫn còn lơ lửng trên cổ, tôi hiểu rằng điều quan trọng bây giờ là phải chứng tỏ sự hữu dụng và lòng trung thành của tôi đối với tân hoàng. Chưa kể tôi còn phải chứng minh cho anh ta biết tôi là một người lương thiện, chẳng qua bị dính phải lời nguyền quái ác mà biến thành Vô Diện mà thôi.
Tôi nói với vị tùy tùng vừa cởi trói cho tôi: “Tôi rất cảm kích lòng tốt của anh đã thả tôi được tự do, thế nhưng hiện tại người tôi rất nhớp nháp, ăn mặc cũng không phù hợp, sợ rằng sẽ làm mất hứng bệ hạ. Anh có thể tìm cho tôi một bộ đồ đàng hoàng để thay? Ít nhất thì tôi cũng nên đeo một chiếc mặt nạ dễ nhìn nào đấy, tránh cho ban đêm nếu có thích khách đột nhập, tôi không phải vì mặt toàn màu đen mà bị chém oan.”
Khóe miệng vị tùy tùng trước mặt tôi hơi run rẩy một cái. Anh ta nhăn nhó nói: “Cô không nói thì tôi cũng tìm quần áo đẹp cho cô. Có cần dài dòng thế không?”
Anh ta lững thững bước đi, nhưng sau vài bước đột ngột quay lại nói: “À, nhắc đến chuyện thích khách thì tôi cũng phải có lời khen cô có tầm nhìn xa trông rộng. Ban đêm ở gần bệ hạ rất nguy hiểm, nhất là bọn thích khách thường chẳng phải người phàm.”
Tôi chợt cảm thấy hơi buồn cười. Mỗi lần đôi mắt tôi giật liên hồi, cơn buồn cười đều đến như thế.
Lúc tôi bị người tu hành bán cho tân hoàng, đoàn người của tân hoàng đang chuẩn bị vào nghỉ trong một quán trọ sang trọng. Đoàn tổng cộng chỉ có khoảng năm mươi người, trong đó thị vệ chiếm đa số. Điều kỳ lạ là dù người tu hành có tin tức đó chính là tân hoàng, quan lại hay dân chúng xung quanh đều dường như chẳng ai hay biết. Mấy vị quan nhỏ cần bắt nạt dân lành thì vẫn cứ bắt nạt, mấy hàng quán xụp xệ cần buôn bán thì vẫn cứ buôn bán, mấy đứa trẻ ăn xin thích vui đùa thì vẫn tiếp tục vui đùa. Không có dấu vết của sự tôn trọng và kính ngưỡng hoàng đế như thần linh vẫn thường thấy ở các nước quân chủ. Hoặc có lẽ cách nhìn nhận của tôi hoàn toàn hỏng bét, lối suy nghĩ của người phương bắc cách xa mấy ngàn dặm so với người phương nam đã nuôi lớn tôi chăng?
Tôi đem nghi vấn này hỏi vị tùy tùng có chút quen mặt, anh ta liền thần bí nói: “Tuy bệ hạ mặc áo choàng có ký hiệu của hoàng tộc, thế nhưng hoàng tộc hiện tại có hơn trăm người lớn nhỏ, vị nhỏ nhất cũng chỉ giống như một địa chủ mà thôi. Bệ hạ lại dẫn theo ít tùy tùng, ý định thường phục vi hành, dĩ nhiên dân chúng sẽ không hay biết.” Tôi gật gù khen vị tùy tùng này có đầu óc thông tuệ, lần tới có việc gì cần hỏi nhất định lại đến tìm anh ta.
Vị tùy tùng nói: “Tuy cô được thả tự do nhưng thị vệ vẫn canh chừng cô như chó dữ. Tôi đã chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ cho cô, mau mau vào đó tắm rửa rồi ngoan ngoãn ở yên. Khi nào bệ hạ triệu kiến cô thì tôi sẽ đến gọi.” Tôi lại gật gù khen đây là một người tốt, tuy cách dùng từ có hơi đặc sắc, sau này có việc cần nhờ lại nhất định đến làm phiền anh ta.
Lúc tôi nhìn thấy bộ váy áo anh chàng tùy tùng kia vắt ngang giường gỗ, tôi lại có chút than thở rằng một người vừa thông tuệ vừa tốt bụng như thế lại mắc chứng bệnh thích lòe loẹt. Cái quần rộng và chiếc áo lụa trắng bên trong thì chẳng có vấn đề gì, thế nhưng áo khoác ngoài lại có màu đỏ tươi, trên đó thêu mấy bông hoa trắng trắng, vàng vàng. Chiếc mặt nạ sứ đặt trên cùng không có hoa văn gì đặc sắc, thế nhưng lại khá hợp ý tôi.
Khi tôi đến gặp tân hoàng, anh ta đang ngồi bên cửa sổ đọc sách. Cái bóng không mấy mảnh mai của anh ta tựa vào bên bệ cửa sổ, đường nét khuôn mặt như hòa trong ánh chiều vàng ruộm, khiến cả người anh ta toát ra một vẻ nền nã, ôn hòa. Tôi đứng yên ở gần cửa nhìn nhìn anh ta, cảm thấy người này thật ra cũng không đáng sợ như lời đồn. Tôi còn có chút đắn đo có nên khuyên tân hoàng đừng đọc sách dưới ánh sáng yếu ớt dễ gây tổn hại mắt như thế, thì chợt nghe giọng nói như nghiến qua kẽ răng: “Trẫm làm dáng lâu như vậy, cô còn chưa biết hành lễ?”
Tôi nhìn ngó xung quanh một chút, yếu ớt nói: “Bệ hạ, ngài nói với tôi sao?”
Tân hoàng liền ngẩng mặt khỏi cuốn sách, trừng mắt nhìn tôi. Tôi thấy rõ ràng trong mắt anh ta có hơi dao động.
Sau này tôi mới biết, thật ra thời khắc đó anh ta vừa định ra lệnh chém đầu tôi vì tội vô lễ, thế nhưng vì bất chợt nhìn thấy bộ áo váy rực rỡ góp phần tôn lên dáng người khá là nữ tính của tôi, tân hoàng chợt không muốn giết tôi nữa. Lúc nghe lời này từ miệng anh ta, tôi vội vàng rút ra hai kết luận. Thứ nhất, không phải thứ gì đáng ghét đều gây họa. Ví như ngày ấy, không phải chiếc mặt nạ sứ trắng tôi vô cùng ưng ý, mà chính cái áo đỏ lòe loẹt đã cứu mạng tôi. Thứ hai, đàn ông đều là phường háo sắc, dù có độc ác hay không.
Anh ta chợt nói: “Thì ra mắt thẩm mỹ của Lâm Phụng tuyệt vời đến thế, có thể biến một Vô Diện xấu xí thành thần tiên hạ phàm.” Câu nói này của anh ta làm tôi chấn động sâu sắc, tôi định hỏi anh ta làm sao mà biết được, thì anh ta đã tiếp lời: “Trẫm là chủ nhân của cô, lại có quyền lực bậc nhất thiên hạ. Khi gặp trẫm cô phải lập tức quỳ xuống, như vậy mới tỏ rõ lòng trung thành của một thần tử.”
Tôi hiểu rằng anh ta đang cố ý giải thích lễ nghi cho tôi. Tôi liền nói: “Bệ hạ có điều không biết, kẻ trước đây nguyền rủa tôi cũng kèm theo một lời nguyền kép. Đó là tôi tỏ lòng cung kính với người phàm nào bằng cách quỳ xuống, người đó nhất định chết không toàn thây.” Tôi vừa nói vừa gỡ mặt nạ, xoa xoa khuôn mặt không thấy hình dạng của mình: “Bệ hạ xem, trước khi gặp kẻ ấy tôi vẫn là một cô nàng thanh tú, ít ra cũng làm xao xuyến bao nhiêu chàng trai cùng trang lứa. Thế nhưng chỉ vì một câu nguyền rủa, số phận hiện tại bi đát biết bao. Ngay cả ngày đó tôi vì quá xấu hổ mà định bỏ nhà ra đi, lúc quỳ xuống bái biệt cha mẹ thì hai người đột nhiên lăn ra chết…” Tôi than thở xong lại chậm rãi hướng phía tân hoàng, vừa tỏ vẻ như muốn hành lễ vừa nói: “Thế nhưng tôi nghĩ nhiều rồi, nghe nói bệ hạ là con của trời, nào phải phàm nhân bình thường được… thế nên tôi…”
Đúng lúc này thì một giọng nói sắc lẹm có phần gấp gáp vang lên. “Đứng lên đi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt tân hoàng trở nên tái mét, ánh mắt nhìn tôi lại vô cùng dữ tợn. Anh ta nói tiếp: “Sau này, cấm cô quỳ trước mặt trẫm!” Anh ta nói xong thì cũng hơi giật mình, cuốn sách trên tay bị nắm chặt quá, bắt đầu có dấu hiệu nhàu nát.
Tôi nhỏ nhẹ nói: “Bệ hạ, tuy điều này có hơi trái với lẽ thường, thế nhưng quyết định của bệ hạ chứng tỏ người là một vị minh quân thận trọng, không câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt. Dĩ nhiên tôi không dám chắc lúc hành lễ người sẽ lăn ra chết, thế nhưng vì tính mạng của bệ hạ thật sự quý giá, tôi tuyệt đối không thử bừa. Tôi sẽ tỏ lòng cung kính bằng cách khác, tôi thấy trong nhà quân có chuyện gỡ nón chào cấp trên. Tôi không thường đội nón, thế nên sẽ hành lễ bằng cách gỡ mặt nạ, cúi đầu với ngài có được không?”
Tân hoàng lúc này không còn dáng vẻ hiền lành nết na như lúc đọc sách nữa. Khuôn mặt anh ta căng cứng như thể có ai đang giơ nắm đấm trước mặt, đôi mắt thì nhìn tôi chằm chằm như sắp tóe lửa. Anh ta nghiến răng nên lời nói ra có chút cứng nhắc, tôi dỏng lỗ tai lên mới nghe được thế này: “Đêm nay, nếu cô không đuổi được yêu quái đến gần trẫm, sáng mai đừng hòng thấy mặt trời.”
Sau đó anh ta dường như quên mất điều quan trọng gì đó, hơi ngẩn ra rồi lại vội nói tiếp: “Còn nữa, sau này cấm gỡ mặt nạ trước mặt trẫm!”
/25
|