Edit: Trần “Tra Nhĩ Tư?” Ánh mắt mê man, Tử Tô im lặng một lát rồi nói: Ta không muốn có tấm kim phù này! Nếu không phải vì nó, có lẽ mọi chuyện đã không phát triển đến nông nỗi này. Khi rời khỏi hoàng thành, ta đã ném nó đi, lại không nghĩ rằng Hổ Thú đã nhặt lại….”
“Tử Tô!” Hít sâu một hơi, Đường Đường chưa từng nghĩ rằng thật sự có người so với hổ còn đáng sợ hơn, sẽ cắn nuốt cả cốt nhục của mình. “Ông già nhà ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lúng túng, Tử Tô lẩm bẩm nói: “Phụ Hoàng của ta năm nay bốn mươi bảy.” “Cổ nhân các ngươi nếu không tu tiên, tu ma và vân vân, thì cũng chẳng sống được lâu. Hì hì, thoải mái đi, nhân dịp này chữa khỏi mắt, sau đó – – chúng ta về soán vị đi!” “Đường Đường, ta không muốn – -“ “Rồi rồi, ta biết!” Khoát tay áo, Đường Đường cố ý cười đến ngôn cuồng: “Cùng lắm thì chúng ta soán vị nhưng không giết ông già nhà ngươi! Ta phải đi đây, không lão lông trắng lại nổi bão mất. Aizz, lão lúc nào cũng nhìn ta không vừa mắt!” “Vậy mau đi đi!” Nuốt xuống một bụng những lời muốn nói, Tử Tô đứng lên. Biết nàng trốn để chạy tới đây một chuyến đã không dễ, nhưng vẫn tiếc nuối thời gian gặp nhau một ngày quá ngắn. “Nếu mệt quá thì nói với Bạch chưởng môn một tiếng, ngài ấy chỉ là một người quá cương trực, chứ thực chất tâm địa không xấu.” “Biết rồi, ngươi dặn nhiều quá!” Làm cái mặt quỷ, nhưng ngay lập tức nhớ ra Tử Tô không nhìn thấy, Đường Đường cố gắng cười to nói: “Đi đây, đi đây, mới tí tuổi đầu mà đã dong dài thế rồi!” Xoay người chạy, Đường Đường nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của Tử Tô vang lên sau người, nàng đột nhiên cảm thấy chua xót. Nếu, trời đất hủy hết, vậy mọi người cũng sẽ chết hết. Dù là người tốt, kẻ xấu, kẻ lang tâm cẩu phế hay người lương thiện, sẽ không còn kẻ nào vì mưu quyền đoạt vị mà hại cả con mình, cũng sẽ không còn người vì thế mà phải đấu tranh đoạt lại hết thảy. Tất cả thế gian, mọi sự hỗn loạn, tình yêu, cừu hận đều sẽ biến mất theo trời đất, như một lần tinh lọc hết mọi thứ. Đại thúc, có phải vì nguyên nhân này mà chàng muốn hủy thiên diệt địa? Vậy rốt cuộc chàng yêu ai, hận ai? Tình yêu sâu sắc như thế nào, hận thù nhiều thế nào, mới có thể khiến chàng thất vọng với cả trời đất này, muốn tự tay hủy diệt nó? Tự dưng, Đường Đường thấy hơi sợ hãi. Rốt cuộc nàng có nên cởi bỏ câu đố thiên thư, tìm hiểu chân tướng mọi việc? ********************************* Hỗn Nguyên điện. Đường Đường vừa mới đi qua cửa điện thì nghe thấy một tiếng hổ rống rung trời: “Tôn Đường Đường – -“ Ngay sau đó, một người sải bước tới tóm lấy cổ tay nàng, Đường Đường nhe răng nhếch miệng ngẩng đầu lên, lại thấy khuôn mặt hung dữ của lão bạch lông như ngày thường. “Vi sư vừa mới quay đi một chút, đã lại không thấy con đâu! Nói mau, đã đi đâu?” “Xi xi – -” Trợn trắng mắt, với lão lông trắng này Đường Đường vĩnh viễn chỉ lấy một cái cớ. (Trần: =.=, xi xi, tiếng nước tiểu ạ, bình thường các mẹ cho các bé đi tiểu cũng hay dùng từ này :3 :3 :3) “Nói bậy!” Tức giận đến run người, Bạch Chí Thanh giận dữ hét: “Từ trưa tới giờ con chạy ra ngoài hơn mười lần, sao nhiều nước tiểu vậy?” “Đã nói với ngài rồi, con thể hàn, thận không tốt lắm nên hay đi tiểu!” “Thế hả?” Mặt trầm xuống, Bạch Chí Thanh nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói: “Vậy có muốn vi sư sai người mang bồn cầu vào đây, cho con cứ ngồi trên đó mà đọc thuộc kinh không?” “Được ạ,” Đường Đường nở nụ cười, đôi mắt hạnh vụt sáng, không biết sống chết mà tỏ vẻ tinh khiết thiện lương: “Nhưng con không biết chữ ạ!” “Đã ba ngày rồi, giờ ngươi mới nói ngươi không biết chữ?” Không thể nhịn được nữa, Bạch Chí Thanh giơ tay phải. “Ê này này, Bạch đại chưởng môn, con là thân xác người phàm, một chưởng này của ngài mà đập xuống là con mất mạng!” Sợ tới mức nhảy vội ra sau, Đường Đường nóng nảy. “Ngươi?” Đánh chưởng về phía cột đá trước điện, Bạch Chí Thanh biết tiểu ma nữ này nói đúng sự thật, nhưng bụng tức này không thể nào nuốt trôi được. “Rầm!” Cây cột đá phải ba người mới ôm hết bị đánh trúng ầm ầm rung động, đá vụn và bụi đá bay ào ào xuống, rơi hết xuống đầu Xuyên Khung vừa vặn đi tới đó. “Chưởng, chưởng môn sư huynh?” Đưa tay phủi bụi trên đầu, Xuyên Khung ngốc rồi. Chuyện gì thế này? Đại sư huynh luôn nghiêm khắc với bản thân, cực kì ẩn nhẫn lại đánh cột đá Hỗn Nguyên điện? Đại điện này là Tiên tổ Trùng Dương chân nhân tự tay xây dựng lên, mỗi một viên ngói hòn gạch đều là bảo bối, huống chi là bốn cột đá ngoài cửa được lấy từ Tu Di sơn. Đây chính là những tảng đá giữ ổn định cho cả tòa Tiên Linh đảo này, giúp giữ cốt tiên, trừ tà, đại sư huynh giận dữ gì mà lại đi đánh vỡ nó? “Xuyên Khung hả?” Bị tiếng gọi của Nhị sư đệ làm cho khôi phục lí trí, Bạch Chí Thanh nghiêm mặt đi nhanh ra ngoài cửa ngẩng đầu lên nhìn. Xong rồi xong rồi, một cây cột đá nguyên vẹn bị hắn chém một chưởng làm vỡ một mảnh lớn, thế này sao hắn còn mặt mũi với liệt tổ liệt tông Tiên giới nữa? “Đợi lát nữa vi huynh sẽ tự đi lĩnh phạt.” Ngậm ngùi thở dài, Bạch Chí Thanh quay đầu lại nhìn thấy Tôn Đường Đường vẻ mặt không có việc gì từ trong đại điện thò đầu ra nhìn, lại nhịn không được muốn mài răng. Nếu không phải do ma nữ ma tính khó trừ này, sao hắn có thể vì quá tức giận mà đi phá cột đá linh giữ ổn định đảo chứ? “Ha ha, sư huynh lại bị Đường Đường chọc tức?” Nhìn vẻ mặt Đại sư huynh, Xuyên Khung lập tức hiểu được bảy tám phần, không khỏi lắc đầu cười: “Sư huynh, kỳ thật Đường Đường cũng không xấu như chúng ta nghĩ lúc trước đâu. Nàng chỉ quá hoạt bát thôi, chứ cũng là người thông minh mà…” “Hoạt bát? Là ngang bước mới đúng!” Vung ống tay áo, Bạch Chí Thanh gầm gừ nói: “Thông minh? Phải là gian tà, xảo trá! Việc giải câu đố thiên thư đã vội như lửa sém lông mày, năm người sư huynh đệ chúng ta ngày đêm không chợp mắt vì nghĩ cách để nó mau chóng tăng cao tu vi, còn nó thì sao? Đã ba ngày rồi, đến hôm nay nó mới nói cho huynh biết nó không biết chữ! Gỗ mục thế này, sư đệ đệ còn lấy linh đan đến cho nàng ăn làm gì, đúng là lãng phí! Chẳng bằng đem cho – -“ “Đại sư huynh!” Vội vàng mở miệng cắt ngang lời đại sư huynh nói, Xuyên Khung thấy Đường Đường đã nhướn mi, có vẻ sắp trở mặt, “Đường Đường không biết chữ sao? Nhưng hôm qua lúc đệ đến nàng đã đang đọc chương tâm pháp cuối cùng rồi, đến hôm nay chắc cũng thuộc hết rồi!” “Sư đệ đệ đừng nói đỡ cho nó!” “Đệ đã từng nói dối bao giờ chưa?” Ngẩn người, Bạch Chí Thanh do dự. Chẳng lẽ tiểu ma nữ này cố ý chọc giận hắn? Bất đắc dĩ lắc đầu cười, Xuyên Khung đi vào trong đại điện, ôn hòa nói với Đường Đường: “Đồ nhi, ăn đan đi.” “Vâng!” Mắt hạnh hơi chuyển, trừng mắt nhìn Bạch Chí Thanh một cái, sau đó tươi cười đi đến trước mặt nhị sư phụ, vẻ mặt Đường Đường như thể trước thấy con riêng sau thấy con ruột, trở mặt cực nhanh. “Nhị sư phụ, trong đan này của người không có chì chứ? Con ăn nhiều liệu có trúng độc không?” Nuốt đan dược mà Xuyên Khung đưa, Đường Đường chép chép miệng bắt đầu đùa giỡn ông bác già.
“Tử Tô!” Hít sâu một hơi, Đường Đường chưa từng nghĩ rằng thật sự có người so với hổ còn đáng sợ hơn, sẽ cắn nuốt cả cốt nhục của mình. “Ông già nhà ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lúng túng, Tử Tô lẩm bẩm nói: “Phụ Hoàng của ta năm nay bốn mươi bảy.” “Cổ nhân các ngươi nếu không tu tiên, tu ma và vân vân, thì cũng chẳng sống được lâu. Hì hì, thoải mái đi, nhân dịp này chữa khỏi mắt, sau đó – – chúng ta về soán vị đi!” “Đường Đường, ta không muốn – -“ “Rồi rồi, ta biết!” Khoát tay áo, Đường Đường cố ý cười đến ngôn cuồng: “Cùng lắm thì chúng ta soán vị nhưng không giết ông già nhà ngươi! Ta phải đi đây, không lão lông trắng lại nổi bão mất. Aizz, lão lúc nào cũng nhìn ta không vừa mắt!” “Vậy mau đi đi!” Nuốt xuống một bụng những lời muốn nói, Tử Tô đứng lên. Biết nàng trốn để chạy tới đây một chuyến đã không dễ, nhưng vẫn tiếc nuối thời gian gặp nhau một ngày quá ngắn. “Nếu mệt quá thì nói với Bạch chưởng môn một tiếng, ngài ấy chỉ là một người quá cương trực, chứ thực chất tâm địa không xấu.” “Biết rồi, ngươi dặn nhiều quá!” Làm cái mặt quỷ, nhưng ngay lập tức nhớ ra Tử Tô không nhìn thấy, Đường Đường cố gắng cười to nói: “Đi đây, đi đây, mới tí tuổi đầu mà đã dong dài thế rồi!” Xoay người chạy, Đường Đường nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của Tử Tô vang lên sau người, nàng đột nhiên cảm thấy chua xót. Nếu, trời đất hủy hết, vậy mọi người cũng sẽ chết hết. Dù là người tốt, kẻ xấu, kẻ lang tâm cẩu phế hay người lương thiện, sẽ không còn kẻ nào vì mưu quyền đoạt vị mà hại cả con mình, cũng sẽ không còn người vì thế mà phải đấu tranh đoạt lại hết thảy. Tất cả thế gian, mọi sự hỗn loạn, tình yêu, cừu hận đều sẽ biến mất theo trời đất, như một lần tinh lọc hết mọi thứ. Đại thúc, có phải vì nguyên nhân này mà chàng muốn hủy thiên diệt địa? Vậy rốt cuộc chàng yêu ai, hận ai? Tình yêu sâu sắc như thế nào, hận thù nhiều thế nào, mới có thể khiến chàng thất vọng với cả trời đất này, muốn tự tay hủy diệt nó? Tự dưng, Đường Đường thấy hơi sợ hãi. Rốt cuộc nàng có nên cởi bỏ câu đố thiên thư, tìm hiểu chân tướng mọi việc? ********************************* Hỗn Nguyên điện. Đường Đường vừa mới đi qua cửa điện thì nghe thấy một tiếng hổ rống rung trời: “Tôn Đường Đường – -“ Ngay sau đó, một người sải bước tới tóm lấy cổ tay nàng, Đường Đường nhe răng nhếch miệng ngẩng đầu lên, lại thấy khuôn mặt hung dữ của lão bạch lông như ngày thường. “Vi sư vừa mới quay đi một chút, đã lại không thấy con đâu! Nói mau, đã đi đâu?” “Xi xi – -” Trợn trắng mắt, với lão lông trắng này Đường Đường vĩnh viễn chỉ lấy một cái cớ. (Trần: =.=, xi xi, tiếng nước tiểu ạ, bình thường các mẹ cho các bé đi tiểu cũng hay dùng từ này :3 :3 :3) “Nói bậy!” Tức giận đến run người, Bạch Chí Thanh giận dữ hét: “Từ trưa tới giờ con chạy ra ngoài hơn mười lần, sao nhiều nước tiểu vậy?” “Đã nói với ngài rồi, con thể hàn, thận không tốt lắm nên hay đi tiểu!” “Thế hả?” Mặt trầm xuống, Bạch Chí Thanh nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói: “Vậy có muốn vi sư sai người mang bồn cầu vào đây, cho con cứ ngồi trên đó mà đọc thuộc kinh không?” “Được ạ,” Đường Đường nở nụ cười, đôi mắt hạnh vụt sáng, không biết sống chết mà tỏ vẻ tinh khiết thiện lương: “Nhưng con không biết chữ ạ!” “Đã ba ngày rồi, giờ ngươi mới nói ngươi không biết chữ?” Không thể nhịn được nữa, Bạch Chí Thanh giơ tay phải. “Ê này này, Bạch đại chưởng môn, con là thân xác người phàm, một chưởng này của ngài mà đập xuống là con mất mạng!” Sợ tới mức nhảy vội ra sau, Đường Đường nóng nảy. “Ngươi?” Đánh chưởng về phía cột đá trước điện, Bạch Chí Thanh biết tiểu ma nữ này nói đúng sự thật, nhưng bụng tức này không thể nào nuốt trôi được. “Rầm!” Cây cột đá phải ba người mới ôm hết bị đánh trúng ầm ầm rung động, đá vụn và bụi đá bay ào ào xuống, rơi hết xuống đầu Xuyên Khung vừa vặn đi tới đó. “Chưởng, chưởng môn sư huynh?” Đưa tay phủi bụi trên đầu, Xuyên Khung ngốc rồi. Chuyện gì thế này? Đại sư huynh luôn nghiêm khắc với bản thân, cực kì ẩn nhẫn lại đánh cột đá Hỗn Nguyên điện? Đại điện này là Tiên tổ Trùng Dương chân nhân tự tay xây dựng lên, mỗi một viên ngói hòn gạch đều là bảo bối, huống chi là bốn cột đá ngoài cửa được lấy từ Tu Di sơn. Đây chính là những tảng đá giữ ổn định cho cả tòa Tiên Linh đảo này, giúp giữ cốt tiên, trừ tà, đại sư huynh giận dữ gì mà lại đi đánh vỡ nó? “Xuyên Khung hả?” Bị tiếng gọi của Nhị sư đệ làm cho khôi phục lí trí, Bạch Chí Thanh nghiêm mặt đi nhanh ra ngoài cửa ngẩng đầu lên nhìn. Xong rồi xong rồi, một cây cột đá nguyên vẹn bị hắn chém một chưởng làm vỡ một mảnh lớn, thế này sao hắn còn mặt mũi với liệt tổ liệt tông Tiên giới nữa? “Đợi lát nữa vi huynh sẽ tự đi lĩnh phạt.” Ngậm ngùi thở dài, Bạch Chí Thanh quay đầu lại nhìn thấy Tôn Đường Đường vẻ mặt không có việc gì từ trong đại điện thò đầu ra nhìn, lại nhịn không được muốn mài răng. Nếu không phải do ma nữ ma tính khó trừ này, sao hắn có thể vì quá tức giận mà đi phá cột đá linh giữ ổn định đảo chứ? “Ha ha, sư huynh lại bị Đường Đường chọc tức?” Nhìn vẻ mặt Đại sư huynh, Xuyên Khung lập tức hiểu được bảy tám phần, không khỏi lắc đầu cười: “Sư huynh, kỳ thật Đường Đường cũng không xấu như chúng ta nghĩ lúc trước đâu. Nàng chỉ quá hoạt bát thôi, chứ cũng là người thông minh mà…” “Hoạt bát? Là ngang bước mới đúng!” Vung ống tay áo, Bạch Chí Thanh gầm gừ nói: “Thông minh? Phải là gian tà, xảo trá! Việc giải câu đố thiên thư đã vội như lửa sém lông mày, năm người sư huynh đệ chúng ta ngày đêm không chợp mắt vì nghĩ cách để nó mau chóng tăng cao tu vi, còn nó thì sao? Đã ba ngày rồi, đến hôm nay nó mới nói cho huynh biết nó không biết chữ! Gỗ mục thế này, sư đệ đệ còn lấy linh đan đến cho nàng ăn làm gì, đúng là lãng phí! Chẳng bằng đem cho – -“ “Đại sư huynh!” Vội vàng mở miệng cắt ngang lời đại sư huynh nói, Xuyên Khung thấy Đường Đường đã nhướn mi, có vẻ sắp trở mặt, “Đường Đường không biết chữ sao? Nhưng hôm qua lúc đệ đến nàng đã đang đọc chương tâm pháp cuối cùng rồi, đến hôm nay chắc cũng thuộc hết rồi!” “Sư đệ đệ đừng nói đỡ cho nó!” “Đệ đã từng nói dối bao giờ chưa?” Ngẩn người, Bạch Chí Thanh do dự. Chẳng lẽ tiểu ma nữ này cố ý chọc giận hắn? Bất đắc dĩ lắc đầu cười, Xuyên Khung đi vào trong đại điện, ôn hòa nói với Đường Đường: “Đồ nhi, ăn đan đi.” “Vâng!” Mắt hạnh hơi chuyển, trừng mắt nhìn Bạch Chí Thanh một cái, sau đó tươi cười đi đến trước mặt nhị sư phụ, vẻ mặt Đường Đường như thể trước thấy con riêng sau thấy con ruột, trở mặt cực nhanh. “Nhị sư phụ, trong đan này của người không có chì chứ? Con ăn nhiều liệu có trúng độc không?” Nuốt đan dược mà Xuyên Khung đưa, Đường Đường chép chép miệng bắt đầu đùa giỡn ông bác già.
/186
|