Edit: Trần
“AAAA!” Vội vàng quăng hồ lô đi, ngay cả nút còn chưa đút vào, mặc cho hương rượu thơm rơi vãi đầy đất, Xạ A Lãng nhảy lên đỡ lấy Đường Đường đang bất tỉnh nhân sự, giận dữ hét lớn: “Ngươi làm gì thế hả?”
“Nhớ kỹ hứa hẹn của các ngươi!” Ánh mắt lạnh lẽo buông xuống, như hai thanh lợi kiếm đâm tiểu tiên phía dưới, Hiên Viên Hận Thiên khẽ động thân, hóa thành một đám sương đen bay về phía chân trời.
“Cũng mong Ma Vương đại nhân ngài đừng quên giao ước của chúng ta!” Vận khởi chân lực rống to, A Lãng cúi đầu, nhìn dung nhan say ngủ của Đường Đường mà cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Vi sư mới chỉ xài của con có mấy ngàn lượng bạc, con thì hay rồi, làm đổ nửa hồ lô rượu của ta. Aizz, mấy tháng nữa lại phải uống thật tiết kiệm rồi!”
Gió đêm thổi qua, ngã tư đường lại vắng lặng, Đông Lâm Châu vẫn giống như trước, giờ phút này tất cả mọi người đều đang say giấc nồng, an bình, sum họp.
****************************
Thơm, thơm quá đi mất, không thể nói rõ là mùi hương gì. Lại còn rất mềm mại nữa, cả cơ thể như được ngâm trong nước, thoải mái khủng khiếp.
Thở dài một hơi đầy thoải mái, Đường Đường lười biếng hé mắt, đã lâu lắm rồi mới ngủ một giấc ngon và sâu như vậy.
“Cô nương tỉnh rồi!” Tiếng nói du dương truyền đến, qua lớp sa trướng Đường Đường nhìn thấy vài thân ảnh yểu điệu chậm rãi đi về phía mình.
“Đây là đâu?” Cố chớp mắt, Đường Đường không hiểu tại sao mình lại ngủ ở đây. Nàng nhớ là đại thúc tới đón nàng, theo lý nàng nên ngủ ở trong điện của đại thúc chứ, nằm trong đám chăn đệm dưới đất đó chứ? Chẳng lẽ thời gian vừa rồi nàng rời đi, nên đại thúc đã bỏ hết chăn đệm dưới đất của nàng đi rồi?
Khó chịu bĩu môi, tuy rằng điện các này thật lộng lẫy tráng lệ, giường cũng thật lớn, ngủ rất thoải mái, nhưng nàng vẫn tình nguyện ngủ dưới đất, bởi vì có đại thúc bên cạnh.
Sờ sờ tơ lụa trên người, Đường Đường cười thầm duỗi người một cái. Đêm nay nàng lại ôm bộ chăn đệm vừa mềm vừa thơm này về đại điện thôi, hê hê…
“Đường Đường!” Tiếng gọi ôn nhu vang lên, Đường Đường giật mình bật dậy, “Tử Tô?”
Đứng trước cửa đại điện, Tử Tô qua lớp màn the thấy Đường Đường ôm chăn ngồi đó, dáng vẻ ngái ngủ còn chưa rửa mặt chải đầu, khiến mặt hắn đỏ bừng, xoay người muốn ra ngoài: “Ta chờ một lúc rồi lại vào nhé.”
“Không đúng!” Trong lòng hiện lên một tia bất an, Đường Đường vén sa trướng lên, nhảy chân trần trên mặt đất: “Chờ đã!”
“Cô nương cẩn thận cảm lạnh!” Đám thị nữ lập tức xông tới nhặt giày thêu chuẩn bị đi vào cho Đường Đường.
“Không đúng, không đúng!” Vội bước lui về phía sau vài bước, Đường Đường hoảng loạn tránh khỏi tay thị nữ.
Nơi này rất kì lạ, đám ma nữ bình thường sẽ không mặc “nhiều” y phục như vậy, cũng sẽ không ăn nói khép nép mà hầu hạ mình như vậy, đây rốt cuộc là đâu?
“Đường Đường?” Kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Tử Tô vừa sợ vừa thẹn nhìn Đường Đường chỉ mặc một lớp áo trung y trắng noãn, dù biết phi lễ vật thị, nhưng hắn chẳng thể nào dời tầm mắt đi nổi, từ người con gái đó toát lên nét đẹp tựa như một nàng tiên trong rừng.
“Tử Tô,” Đường Đường lắp bắp, tựa như người sắp chết hấp hối, “Ngươi cũng bị đại thúc đưa về Ma giới sao?”
Ngạc nhiên, bừng tỉnh, sau đó là cô đơn và bi thương, Tử Tô nhìn những hoa văn tinh mỹ trên mặt đất, nở nụ cười cố gắng che giấu sự đau thương trong lòng, dùng giọng điệu thoải mái mà vui đùa nói: “Nơi này không phải Ma giới, đây là Hoàng cung Nhân giới mà, Đường Đường!”
“Hoàng cung Nhân giới?” Như có một đóa pháo hoa nổ tung trong lòng, Đường Đường nhớ tới khung cảnh tối qua…
Nàng ôm cổ đại thúc, nói cho hắn biết nàng yêu hắn, nhưng vẻ mặt của đại thúc rất kỳ quái, không phải là vui vẻ, mà giống như khiếp sợ, đau đớn, thậm chí là – – thống khổ!”
Sau đó, gáy của nàng đau đớn, không nhìn thấy mặt đại thúc nữa, chỉ còn lại là một mảng tối đen.
“Bộp!” Hai chân không còn chút sức lực nào nữa, Đường Đường đặt mông ngồi trên mặt đất, không đau chút nào, nàng đã – – không còn cảm giác được đau đớn.
“Đường Đường!” Một bàn tay vươn tới, Đường Đường ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tử Tô.
“Đại thúc đi rồi?” Đường Đường cố gắng nở nụ cười, mắt hạnh cong cong, lại lấp loáng ánh lệ: “Ta cứ nghĩ chàng sẽ dẫn ta đi, hóa ra, chỉ là ta tự mình đa tình….”
**************************
“Ầm! Rầm rầm – -“
Phất ống tay ao, giày ngọc đá lên, Đế Thích phẫn nộ đạp đổ ngự án trong điện, mặc cho hoa quả và đồ trên án rơi đầy đất lại vẫn không thể làm giảm đi nỗi uất hận trong lòng, hắn rút cái kim kích trên giá xuống, khua một kích chém nát những bức bình phong tinh mỹ bằng ngọc sau ngự án.
“Thiên Đế bớt giận – -” Thị vệ ngoài điện và cung nga trong điện đều kinh hoàng không thôi, kinh hồn táng đảm quỳ xuống.
Thiên Đế thua trận, chẳng những thiên binh thiên tướng phái ra bị hao tổn quá nửa, còn bị một tên Ma Vương nho nhỏ ở hạ giới chém làm cánh tay bị thương. Lần này quả thực đã làm mặt mũi của Thiên Đế mất sạch, nên hắn mới nổi giận như thế.
Phải thật cẩn thận, những lúc thế này phải chú ý một chút, chứ không ai biết kẻ kế tiếp bị Thiên Đế lôi ra hả giận có phải là mình không chứ!
“Thiên Đế!” Một tiếng gọi dịu dàng từ ngoài điện truyền đến, như một khúc nhạc du dương thoáng chốc giải thoát mọi người khỏi biển khổ – – tất cả mọi người thở phào một hơi, Thiên Hậu tới rồi. Có ngài ấy ở đây, Thiên Đế chắc sẽ không phát hỏa nữa!
Nghiêm mặt lại, chắp tay sau hông, Đế Thích dường như không nghe thấy tiếng gọi đó mà đi tới trước ghế rồng rồi ngồi xuống.
Trên mặt đất là những đống hỗn độn, chỉ có lớp the gấm màu vàng quanh ngự tọa là còn giữ được sự uy nghiêm như trước, Đế Thích đặt tay trên tay vịn hình đầu rồng, mắt phượng híp lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Xá Chi nhẹ bước vào, giống như một đóa hoa tươi mát dịu dàng đi tới trước ghế rồng.
“Thiên Đế!” Nhẹ nâng cánh tay bị thương của Thiên Đế lên, Xá Chi chậm rãi quỳ xuống.
Chỉ còn tiếng mưa tí tách vang lên, Xá Chi cắn môi, cố gắng đè nén tiếng nức nở xuống, trái tim đau đớn như dao cắt, “Đều là — vì ta!”
“Không phải!” Hơi nhăn mi lại, giữa đôi mắt phượng hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng khóe môi lại hơi cong lên theo thói quen, ung dung mà tao nhã, ôn nhu, Đế Thích đè xuống sự phiền loạn và lửa giận trong lòng xuống, bình thản nói: “Không liên quan đến nàng, đứng lên đi!”
“Xá Nhi không đứng dậy!” Nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay Đế Thích, hai mắt Xá Chi đẫm lệ, bi thương nhìn Thiên Đế.
Tất cả đều là lỗi của nàng!
Nếu không vì nàng, Thiên Đế sẽ không vướng phải rắc rối đó!
“AAAA!” Vội vàng quăng hồ lô đi, ngay cả nút còn chưa đút vào, mặc cho hương rượu thơm rơi vãi đầy đất, Xạ A Lãng nhảy lên đỡ lấy Đường Đường đang bất tỉnh nhân sự, giận dữ hét lớn: “Ngươi làm gì thế hả?”
“Nhớ kỹ hứa hẹn của các ngươi!” Ánh mắt lạnh lẽo buông xuống, như hai thanh lợi kiếm đâm tiểu tiên phía dưới, Hiên Viên Hận Thiên khẽ động thân, hóa thành một đám sương đen bay về phía chân trời.
“Cũng mong Ma Vương đại nhân ngài đừng quên giao ước của chúng ta!” Vận khởi chân lực rống to, A Lãng cúi đầu, nhìn dung nhan say ngủ của Đường Đường mà cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Vi sư mới chỉ xài của con có mấy ngàn lượng bạc, con thì hay rồi, làm đổ nửa hồ lô rượu của ta. Aizz, mấy tháng nữa lại phải uống thật tiết kiệm rồi!”
Gió đêm thổi qua, ngã tư đường lại vắng lặng, Đông Lâm Châu vẫn giống như trước, giờ phút này tất cả mọi người đều đang say giấc nồng, an bình, sum họp.
****************************
Thơm, thơm quá đi mất, không thể nói rõ là mùi hương gì. Lại còn rất mềm mại nữa, cả cơ thể như được ngâm trong nước, thoải mái khủng khiếp.
Thở dài một hơi đầy thoải mái, Đường Đường lười biếng hé mắt, đã lâu lắm rồi mới ngủ một giấc ngon và sâu như vậy.
“Cô nương tỉnh rồi!” Tiếng nói du dương truyền đến, qua lớp sa trướng Đường Đường nhìn thấy vài thân ảnh yểu điệu chậm rãi đi về phía mình.
“Đây là đâu?” Cố chớp mắt, Đường Đường không hiểu tại sao mình lại ngủ ở đây. Nàng nhớ là đại thúc tới đón nàng, theo lý nàng nên ngủ ở trong điện của đại thúc chứ, nằm trong đám chăn đệm dưới đất đó chứ? Chẳng lẽ thời gian vừa rồi nàng rời đi, nên đại thúc đã bỏ hết chăn đệm dưới đất của nàng đi rồi?
Khó chịu bĩu môi, tuy rằng điện các này thật lộng lẫy tráng lệ, giường cũng thật lớn, ngủ rất thoải mái, nhưng nàng vẫn tình nguyện ngủ dưới đất, bởi vì có đại thúc bên cạnh.
Sờ sờ tơ lụa trên người, Đường Đường cười thầm duỗi người một cái. Đêm nay nàng lại ôm bộ chăn đệm vừa mềm vừa thơm này về đại điện thôi, hê hê…
“Đường Đường!” Tiếng gọi ôn nhu vang lên, Đường Đường giật mình bật dậy, “Tử Tô?”
Đứng trước cửa đại điện, Tử Tô qua lớp màn the thấy Đường Đường ôm chăn ngồi đó, dáng vẻ ngái ngủ còn chưa rửa mặt chải đầu, khiến mặt hắn đỏ bừng, xoay người muốn ra ngoài: “Ta chờ một lúc rồi lại vào nhé.”
“Không đúng!” Trong lòng hiện lên một tia bất an, Đường Đường vén sa trướng lên, nhảy chân trần trên mặt đất: “Chờ đã!”
“Cô nương cẩn thận cảm lạnh!” Đám thị nữ lập tức xông tới nhặt giày thêu chuẩn bị đi vào cho Đường Đường.
“Không đúng, không đúng!” Vội bước lui về phía sau vài bước, Đường Đường hoảng loạn tránh khỏi tay thị nữ.
Nơi này rất kì lạ, đám ma nữ bình thường sẽ không mặc “nhiều” y phục như vậy, cũng sẽ không ăn nói khép nép mà hầu hạ mình như vậy, đây rốt cuộc là đâu?
“Đường Đường?” Kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Tử Tô vừa sợ vừa thẹn nhìn Đường Đường chỉ mặc một lớp áo trung y trắng noãn, dù biết phi lễ vật thị, nhưng hắn chẳng thể nào dời tầm mắt đi nổi, từ người con gái đó toát lên nét đẹp tựa như một nàng tiên trong rừng.
“Tử Tô,” Đường Đường lắp bắp, tựa như người sắp chết hấp hối, “Ngươi cũng bị đại thúc đưa về Ma giới sao?”
Ngạc nhiên, bừng tỉnh, sau đó là cô đơn và bi thương, Tử Tô nhìn những hoa văn tinh mỹ trên mặt đất, nở nụ cười cố gắng che giấu sự đau thương trong lòng, dùng giọng điệu thoải mái mà vui đùa nói: “Nơi này không phải Ma giới, đây là Hoàng cung Nhân giới mà, Đường Đường!”
“Hoàng cung Nhân giới?” Như có một đóa pháo hoa nổ tung trong lòng, Đường Đường nhớ tới khung cảnh tối qua…
Nàng ôm cổ đại thúc, nói cho hắn biết nàng yêu hắn, nhưng vẻ mặt của đại thúc rất kỳ quái, không phải là vui vẻ, mà giống như khiếp sợ, đau đớn, thậm chí là – – thống khổ!”
Sau đó, gáy của nàng đau đớn, không nhìn thấy mặt đại thúc nữa, chỉ còn lại là một mảng tối đen.
“Bộp!” Hai chân không còn chút sức lực nào nữa, Đường Đường đặt mông ngồi trên mặt đất, không đau chút nào, nàng đã – – không còn cảm giác được đau đớn.
“Đường Đường!” Một bàn tay vươn tới, Đường Đường ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tử Tô.
“Đại thúc đi rồi?” Đường Đường cố gắng nở nụ cười, mắt hạnh cong cong, lại lấp loáng ánh lệ: “Ta cứ nghĩ chàng sẽ dẫn ta đi, hóa ra, chỉ là ta tự mình đa tình….”
**************************
“Ầm! Rầm rầm – -“
Phất ống tay ao, giày ngọc đá lên, Đế Thích phẫn nộ đạp đổ ngự án trong điện, mặc cho hoa quả và đồ trên án rơi đầy đất lại vẫn không thể làm giảm đi nỗi uất hận trong lòng, hắn rút cái kim kích trên giá xuống, khua một kích chém nát những bức bình phong tinh mỹ bằng ngọc sau ngự án.
“Thiên Đế bớt giận – -” Thị vệ ngoài điện và cung nga trong điện đều kinh hoàng không thôi, kinh hồn táng đảm quỳ xuống.
Thiên Đế thua trận, chẳng những thiên binh thiên tướng phái ra bị hao tổn quá nửa, còn bị một tên Ma Vương nho nhỏ ở hạ giới chém làm cánh tay bị thương. Lần này quả thực đã làm mặt mũi của Thiên Đế mất sạch, nên hắn mới nổi giận như thế.
Phải thật cẩn thận, những lúc thế này phải chú ý một chút, chứ không ai biết kẻ kế tiếp bị Thiên Đế lôi ra hả giận có phải là mình không chứ!
“Thiên Đế!” Một tiếng gọi dịu dàng từ ngoài điện truyền đến, như một khúc nhạc du dương thoáng chốc giải thoát mọi người khỏi biển khổ – – tất cả mọi người thở phào một hơi, Thiên Hậu tới rồi. Có ngài ấy ở đây, Thiên Đế chắc sẽ không phát hỏa nữa!
Nghiêm mặt lại, chắp tay sau hông, Đế Thích dường như không nghe thấy tiếng gọi đó mà đi tới trước ghế rồng rồi ngồi xuống.
Trên mặt đất là những đống hỗn độn, chỉ có lớp the gấm màu vàng quanh ngự tọa là còn giữ được sự uy nghiêm như trước, Đế Thích đặt tay trên tay vịn hình đầu rồng, mắt phượng híp lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Xá Chi nhẹ bước vào, giống như một đóa hoa tươi mát dịu dàng đi tới trước ghế rồng.
“Thiên Đế!” Nhẹ nâng cánh tay bị thương của Thiên Đế lên, Xá Chi chậm rãi quỳ xuống.
Chỉ còn tiếng mưa tí tách vang lên, Xá Chi cắn môi, cố gắng đè nén tiếng nức nở xuống, trái tim đau đớn như dao cắt, “Đều là — vì ta!”
“Không phải!” Hơi nhăn mi lại, giữa đôi mắt phượng hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng khóe môi lại hơi cong lên theo thói quen, ung dung mà tao nhã, ôn nhu, Đế Thích đè xuống sự phiền loạn và lửa giận trong lòng xuống, bình thản nói: “Không liên quan đến nàng, đứng lên đi!”
“Xá Nhi không đứng dậy!” Nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay Đế Thích, hai mắt Xá Chi đẫm lệ, bi thương nhìn Thiên Đế.
Tất cả đều là lỗi của nàng!
Nếu không vì nàng, Thiên Đế sẽ không vướng phải rắc rối đó!
/186
|