“Tam sư phụ, đi thôi!” Rút thanh kiếm ném lên không trung, Đường Đường nhảy lên đứng lên thân kiếm.
Vỗ vỗ vai Tử Tô, A Lãng cũng rút kiếm bay đến giữa không trung. Gió nổi lên, tiếng thanh kiếm xé gió rin rít, hai bóng người hóa thành hai tia sáng một lam một trắng, nhanh đến nỗi như hòa tan trong bầu trời, không còn bóng dáng.
“Hoàng thượng!” Nhịn nửa ngày, cuối cùng Hổ Thú vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Vì sao không giữ Tôn cô nương lại?”
“Muốn ở lại sẽ không đi; muốn đi, giữ không được!” Trong đôi mắt sáng phản chiếu vòm trời trong xanh, Tử Tô quay đầu, hơi cô đơn cười: “Hơn nữa, nàng là tiên, ta là người, huống chi – – Hổ Thú tương quân, ngài hiểu mà!”
“Thần không hiểu!” Hổ Thú trả lời như chém đinh chặt sắt, lạng lẽo trừng mắt nhìn đám cung nữ có mái tóc “đầu Đường Đường” phía sau.
Biết hoàng thượng thích Tôn cô nương, đám nữ nhân này đều học theo dáng vẻ nàng. Nhưng nghĩ như vậy là có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng sao? Đúng là không biết xấu hổ!
“Ngươi không hiểu, trẫm hiểu là được!” Không giải thích gì thêm, Tử Tô xoay người bước lên hành lang dài.
Đường Đường, người mà nàng yêu thương chỉ có một người, là Ma Vương chỉ dậm chân có thể khiến trời đất run lên, mà không phải là hắn.
Trong lòng nàng, hắn vĩnh viễn chỉ là một thiếu niên mãi không bao giờ trưởng thành đi? Ha ha…
*******************************
Núi xanh bao phủ xung quanh, một khe núi sâu thẳm bị những cây đại thụ cao che trời che khuất bầu trời, trong khe núi chỉ có ánh sáng mờ mờ, rừng sâu âm u, so với đêm tối cũng không sáng tỏ hơn bao nhiêu.
Hạ thấp kiếm, Đường Đường tò mò đánh giá bốn phía.
Cũng là núi, nhưng nơi này hoàn toàn khác biệt so với Tiên Giới hay Ma giới. Núi ở Tiên giới rất đẹp, linh khí bức người, mà ở Ma giới thì khí thế hào hùng, hùng vĩ tráng lệ, còn nơi này – –
“Chích chích!” Một tiếng chim vang lên xung quanh, Đường Đường rùng mình một cái. Nàng có cảm giác có vô số ánh mắt đang nhìn mình, dưới chân, bên người, trên đỉnh đầu, đằng trước, đằng sau, bất kể chỗ nào, chúng nó nhìn thấy nàng, mà nàng thì không thấy chúng!
“Răng rắc!” Tiếng một cành cây gãy nát, Đường Đường giật mình vội đặt tay lên chuôi kiếm.
Thật ra mà nói, đến thời điểm này ngay cả một chiêu kiếm thức nàng cũng chưa từng học qua, cử động vừa rồi chẳng qua là bản năng mà thôi, giống như con rùa bị giật mình thì ngẩng cao đầu nhìn vậy.
Tích tích tích, một con thỏ nhỏ trắng như tuyết nhảy ra khỏi bụi cỏ, hai mắt như hai viên ru bi đề phòng nhìn Đường Đường, nó hơi hít hít mũi như đang cố gắng cảm nhận hơi thở của loài vật mới xâm nhập này.
“A, đáng yêu quá đi” Đường Đường nở nụ cười, buông kiếm ra, rón rén bước qua: “Chú thỏ nhỏ, cho ta ôm một cái đi!”
“Xoẹt!” Một tia sáng bạc đột nhiên xuất hiện, một thah kiếm đâm mạnh trên mặt đất, Đường Đường sợ tới mức sững người lại, con thỏ trắng trong bụi cỏ cũng dựng đứng người, đứng lên hai chân sau, trên mặt thỏ xuất hiện vẻ mặt vừa giật mình vừa sợ hãi, hai tròng mắt liếc trái liếc phải như đang tìm kiếm điều gì.
“Phụt – -” Mặc dù thấy một con thỏ có nét mặt khiến Đường Đường rất ngạc nhiên, nhưng vẫn khiến nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Đáng yêu, đáng yêu quá đi mất, nàng hận không thể bắt con thỏ kia để “yêu thương” nó một phen.
“Ha ha, cùng lắm mới chỉ được ba trăm năm đạo hạnh, vậy mà Yêu Vương lại dám phái ngươi đến canh giữ cửa vào Yêu giới.” Thanh âm biếng nhác từ trên trời rơi xuống, A Lãng tựa như một bông tuyết rơi xuống mặt đất, rút thanh trường kiếm ra như cười như không mà nói: “Đi báo một tiếng, Tam Tôn Xạ A Lãng và đệ tử Tôn Đường Đường của Tiên giới tới bái kiến.”
Thỏ yêu hơi do dự, lại nhìn đến thanh trường kiếm hàn khí bức người trước mắt, lập tức thức thời xoay người, đạp mông nhảy đi.
“Đó là yêu tinh hả?” Buồn cười nhìn thỏ yêu biến mất sau lùm cây, Đường Đường quay đầu hỏi Tam sư phụ.
“Ngay cả một con tiểu yêu cấp thấp còn chưa biết thu liễm yêu khí mà con cũng không ngửi được mùi tanh trên người nó sao?” Cầm hồ lô rượu nốc một ngụm lớn, A Lãng chán nản lắc đầu: “Chậc, tu hành lâu thế rồi mà ngay cả một con tiểu yêu cũng không nhận ra, aizz, thật mất mặt!”
“Mất mặt gì chứ!” Bị Tam sư phụ đụng trúng vảy ngược, khuôn mặt Đường Đường ngay lập tức chuyển sang trời đầy mây, âm u nói: “Con mới tu tiên bao lâu nào> Từ lúc nhập môn đến giờ không tới hai tháng, năm vị sư phụ không có trách nhiệm lại được thu nhận một đồ đệ thông minh lại chăm chỉ như con đáng lẽ nên đốt hương mà ăn mừng, còn dám trách con – -“
“Ừ, đúng đúng!” Chịu không nổi mà ngoáy ngoáy lỗ tai, A Lãng khoa trương cười: “Đồ đệ thông minh lại chăm chỉ của ta, chúng ta nên đi thôi! Trước mặt chính là cửa vào thật sự của Yêu giới.”
“Trước mặt?” Đường Đường nghi ngờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bụi cây mờ mịt, cây mọc khắp nơi, muốn đi qua kiểu gì cũng phải vượt qua đám dây leo này.
“Thế này là đi kiểu gì?” Đường Đường rút kiếm, chần chờ không biết phải xuống tay chỗ nào, lại cảm thấy sau cổ áo bị túm lên, tiếng cười mắng của Tam sư phụ lập tức vang lên: “Đồ đần!”
Thân thể chợt nhẹ, Đường Đường bị ném thẳng lên cao, liên tục lướt qua đám cây cối sau đó bắt đầu bị rơi mạnh xuống.
“Á, Á ~~~” Không hề đề phòng chút nào đã bị người ta ném lên trời, Đường Đường sợ hết vía, lại thấy mình sắp rơi xuống một chỗ không có một cái cây nào mà chỉ có một vùng nước xanh lè, bùn đất ngập ngụa, đầy lá lảu bẩn thỉu, còn có mùi lạ bốc lên.
“Đầm lầy?” Đường Đường kinh hãi, vội rút thanh kiếm ném ra.
“Xẹt!” Mặt Đường Đường tái mét.
Chậm rồi, thanh kiếm đã rơi vào trong đầm lầy
Nước bùn âm ấm bắt đầu dâng lên đến bắp chân, Đường Đường điên cuồng, muốn nhảy lên trên – – ùng ục, tiếng bọt nước vỡ ra, giờ đám bùn đã bám lên đến đùi rồi.
“Tam sư phụ ~~~” Đường Đường nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng nhớ ra là giữa đầm lầy không thể động đậy, không thì càng lúc càng chìm nhanh hơn thôi.
“Con sói” chết tiệt, nàng muốn tới Yêu Giới, không phải Quỷ Giới, tên khốn đó lại ném nàng vào đầm lầy làm gì chứ?
“Hừ!” Tiếng hừ lạnh đầy khinh thường vang lên, lạnh băng, trầm thấp, trong nháy mắt khiến trái tim Đường Đường đau xót.
Giờ phút này, chết chóc và hiểm nguy đều bị Đường Đường quên lãng, nàng chậm rãi chuyển động chiếc cổ đã cứng ngắc, cho đến khi bóng hình quen thuộc kia dần rơi vào đáy mắt.
Tóc trắng, áo đen, đôi mắt lạnh vẫn kiêu căng như thế, hờ hững như thế, đang lạnh lùng nhìn mình.
Vỗ vỗ vai Tử Tô, A Lãng cũng rút kiếm bay đến giữa không trung. Gió nổi lên, tiếng thanh kiếm xé gió rin rít, hai bóng người hóa thành hai tia sáng một lam một trắng, nhanh đến nỗi như hòa tan trong bầu trời, không còn bóng dáng.
“Hoàng thượng!” Nhịn nửa ngày, cuối cùng Hổ Thú vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Vì sao không giữ Tôn cô nương lại?”
“Muốn ở lại sẽ không đi; muốn đi, giữ không được!” Trong đôi mắt sáng phản chiếu vòm trời trong xanh, Tử Tô quay đầu, hơi cô đơn cười: “Hơn nữa, nàng là tiên, ta là người, huống chi – – Hổ Thú tương quân, ngài hiểu mà!”
“Thần không hiểu!” Hổ Thú trả lời như chém đinh chặt sắt, lạng lẽo trừng mắt nhìn đám cung nữ có mái tóc “đầu Đường Đường” phía sau.
Biết hoàng thượng thích Tôn cô nương, đám nữ nhân này đều học theo dáng vẻ nàng. Nhưng nghĩ như vậy là có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng sao? Đúng là không biết xấu hổ!
“Ngươi không hiểu, trẫm hiểu là được!” Không giải thích gì thêm, Tử Tô xoay người bước lên hành lang dài.
Đường Đường, người mà nàng yêu thương chỉ có một người, là Ma Vương chỉ dậm chân có thể khiến trời đất run lên, mà không phải là hắn.
Trong lòng nàng, hắn vĩnh viễn chỉ là một thiếu niên mãi không bao giờ trưởng thành đi? Ha ha…
*******************************
Núi xanh bao phủ xung quanh, một khe núi sâu thẳm bị những cây đại thụ cao che trời che khuất bầu trời, trong khe núi chỉ có ánh sáng mờ mờ, rừng sâu âm u, so với đêm tối cũng không sáng tỏ hơn bao nhiêu.
Hạ thấp kiếm, Đường Đường tò mò đánh giá bốn phía.
Cũng là núi, nhưng nơi này hoàn toàn khác biệt so với Tiên Giới hay Ma giới. Núi ở Tiên giới rất đẹp, linh khí bức người, mà ở Ma giới thì khí thế hào hùng, hùng vĩ tráng lệ, còn nơi này – –
“Chích chích!” Một tiếng chim vang lên xung quanh, Đường Đường rùng mình một cái. Nàng có cảm giác có vô số ánh mắt đang nhìn mình, dưới chân, bên người, trên đỉnh đầu, đằng trước, đằng sau, bất kể chỗ nào, chúng nó nhìn thấy nàng, mà nàng thì không thấy chúng!
“Răng rắc!” Tiếng một cành cây gãy nát, Đường Đường giật mình vội đặt tay lên chuôi kiếm.
Thật ra mà nói, đến thời điểm này ngay cả một chiêu kiếm thức nàng cũng chưa từng học qua, cử động vừa rồi chẳng qua là bản năng mà thôi, giống như con rùa bị giật mình thì ngẩng cao đầu nhìn vậy.
Tích tích tích, một con thỏ nhỏ trắng như tuyết nhảy ra khỏi bụi cỏ, hai mắt như hai viên ru bi đề phòng nhìn Đường Đường, nó hơi hít hít mũi như đang cố gắng cảm nhận hơi thở của loài vật mới xâm nhập này.
“A, đáng yêu quá đi” Đường Đường nở nụ cười, buông kiếm ra, rón rén bước qua: “Chú thỏ nhỏ, cho ta ôm một cái đi!”
“Xoẹt!” Một tia sáng bạc đột nhiên xuất hiện, một thah kiếm đâm mạnh trên mặt đất, Đường Đường sợ tới mức sững người lại, con thỏ trắng trong bụi cỏ cũng dựng đứng người, đứng lên hai chân sau, trên mặt thỏ xuất hiện vẻ mặt vừa giật mình vừa sợ hãi, hai tròng mắt liếc trái liếc phải như đang tìm kiếm điều gì.
“Phụt – -” Mặc dù thấy một con thỏ có nét mặt khiến Đường Đường rất ngạc nhiên, nhưng vẫn khiến nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Đáng yêu, đáng yêu quá đi mất, nàng hận không thể bắt con thỏ kia để “yêu thương” nó một phen.
“Ha ha, cùng lắm mới chỉ được ba trăm năm đạo hạnh, vậy mà Yêu Vương lại dám phái ngươi đến canh giữ cửa vào Yêu giới.” Thanh âm biếng nhác từ trên trời rơi xuống, A Lãng tựa như một bông tuyết rơi xuống mặt đất, rút thanh trường kiếm ra như cười như không mà nói: “Đi báo một tiếng, Tam Tôn Xạ A Lãng và đệ tử Tôn Đường Đường của Tiên giới tới bái kiến.”
Thỏ yêu hơi do dự, lại nhìn đến thanh trường kiếm hàn khí bức người trước mắt, lập tức thức thời xoay người, đạp mông nhảy đi.
“Đó là yêu tinh hả?” Buồn cười nhìn thỏ yêu biến mất sau lùm cây, Đường Đường quay đầu hỏi Tam sư phụ.
“Ngay cả một con tiểu yêu cấp thấp còn chưa biết thu liễm yêu khí mà con cũng không ngửi được mùi tanh trên người nó sao?” Cầm hồ lô rượu nốc một ngụm lớn, A Lãng chán nản lắc đầu: “Chậc, tu hành lâu thế rồi mà ngay cả một con tiểu yêu cũng không nhận ra, aizz, thật mất mặt!”
“Mất mặt gì chứ!” Bị Tam sư phụ đụng trúng vảy ngược, khuôn mặt Đường Đường ngay lập tức chuyển sang trời đầy mây, âm u nói: “Con mới tu tiên bao lâu nào> Từ lúc nhập môn đến giờ không tới hai tháng, năm vị sư phụ không có trách nhiệm lại được thu nhận một đồ đệ thông minh lại chăm chỉ như con đáng lẽ nên đốt hương mà ăn mừng, còn dám trách con – -“
“Ừ, đúng đúng!” Chịu không nổi mà ngoáy ngoáy lỗ tai, A Lãng khoa trương cười: “Đồ đệ thông minh lại chăm chỉ của ta, chúng ta nên đi thôi! Trước mặt chính là cửa vào thật sự của Yêu giới.”
“Trước mặt?” Đường Đường nghi ngờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bụi cây mờ mịt, cây mọc khắp nơi, muốn đi qua kiểu gì cũng phải vượt qua đám dây leo này.
“Thế này là đi kiểu gì?” Đường Đường rút kiếm, chần chờ không biết phải xuống tay chỗ nào, lại cảm thấy sau cổ áo bị túm lên, tiếng cười mắng của Tam sư phụ lập tức vang lên: “Đồ đần!”
Thân thể chợt nhẹ, Đường Đường bị ném thẳng lên cao, liên tục lướt qua đám cây cối sau đó bắt đầu bị rơi mạnh xuống.
“Á, Á ~~~” Không hề đề phòng chút nào đã bị người ta ném lên trời, Đường Đường sợ hết vía, lại thấy mình sắp rơi xuống một chỗ không có một cái cây nào mà chỉ có một vùng nước xanh lè, bùn đất ngập ngụa, đầy lá lảu bẩn thỉu, còn có mùi lạ bốc lên.
“Đầm lầy?” Đường Đường kinh hãi, vội rút thanh kiếm ném ra.
“Xẹt!” Mặt Đường Đường tái mét.
Chậm rồi, thanh kiếm đã rơi vào trong đầm lầy
Nước bùn âm ấm bắt đầu dâng lên đến bắp chân, Đường Đường điên cuồng, muốn nhảy lên trên – – ùng ục, tiếng bọt nước vỡ ra, giờ đám bùn đã bám lên đến đùi rồi.
“Tam sư phụ ~~~” Đường Đường nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng nhớ ra là giữa đầm lầy không thể động đậy, không thì càng lúc càng chìm nhanh hơn thôi.
“Con sói” chết tiệt, nàng muốn tới Yêu Giới, không phải Quỷ Giới, tên khốn đó lại ném nàng vào đầm lầy làm gì chứ?
“Hừ!” Tiếng hừ lạnh đầy khinh thường vang lên, lạnh băng, trầm thấp, trong nháy mắt khiến trái tim Đường Đường đau xót.
Giờ phút này, chết chóc và hiểm nguy đều bị Đường Đường quên lãng, nàng chậm rãi chuyển động chiếc cổ đã cứng ngắc, cho đến khi bóng hình quen thuộc kia dần rơi vào đáy mắt.
Tóc trắng, áo đen, đôi mắt lạnh vẫn kiêu căng như thế, hờ hững như thế, đang lạnh lùng nhìn mình.
/186
|