Khi thuyền tới U Châu, Lâu Sư Đức đích thân tới đón tiếp bọn họ. Gã đưa Thái Á cùng đám tùy tùng trở về phủ Đô đốc, sau khi thu xếp ổn thỏa cho các nàng liền cùng với Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình tới nội đường phủ đô đốc Phương Quân tiến hành hội nghị cơ mật.
Mấy ngày vừa qua, một ngày mười hai canh giờ thì có đến mười canh giờ Long Ưng xem bệnh chứng, chữa bệnh, thí nghiệm và ngẫm nghĩ.
Hắn còn đọc thuộc làu “Vạn độc bảo điển”. Mặc dù không nỡ nhưng theo sự căn dặn của Bàn công công, hắn phải thiêu hủy bảo điển trước khi lên bờ. Hắn có cảm giác như lịch sử đang lặp lại, giống như lúc trước hắn đốt • Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp • thành tro bụi. Nhưng thành công lớn nhất là hắn đại khái đã học được tiếng Hề, nguyên nhân bởi vì hắn thông minh hơn người, quan trọng hơn đó là vì tiếng Hề và tiếng Đột Quyết có điểm giống nhau.
Lâu Sư Đức là một gã mập nhưng lại cao đến kinh người, so Long Ưng còn cao hơn một chút, nhìn giống như một núi thịt. Lão đã hơn 50 tuổi, mặc dù dấu tích phong sương của những năm tháng trường kỳ tác chiến cùng ngoại tộc in hằn trên khuôn mặt nhưng vẫn giữ được nét trung hậu hiền hoà. Chân trái của lão hơi cà thọt, chắc từng bị thương nặng. Mặc dù không có phong thái siêu trác bất phàm như nho tướng Hắc Xỉ Thường Chi nhưng lão lại có uy thế từ chính vẻ bề ngoài của mình.
Sau vài câu dạo đầu, Lâu Sư Đức nói:
- Nguyên Chấn đã nói cho ta biết tình hình, lần này Thánh thượng hạ quyết tâm lớn, đương nhiên ta cũng dốc toàn lực ứng phó. Hiện tại hai tên ngu xuẩn đã bị triệu hồi, khiến ta có thể ra tay thoải mái, lại có các ngươi cùng Nguyên Chấn đến giúp, nếu như vậy mà còn không thu phục được người Khiết Đan thì về sau chúng ta đành phải trốn ở sau Trường Thành. Úc! Nhưng thật tiếc Hiếu Kiệt Xuất chết trận ở Cốc Hạp Thạch, không thể cùng chúng ta kề vai chiến đấu, nếu không hắn sẽ vô cùng vui mừng.
Nói xong gã không kìm được thổn thức.
Hai cái đồ ngu xuẩn chính là chỉ Võ Du Nghi cùng Võ Ý Tông. Hiếu Kiệt Xuất là Đại tướng Vương Hiếu Kiệt, y chính là đại danh tướng, từng đại phá dân tộc Thổ Phiên. Cái chết của y thật sự là một thứ tổn thất không thể bù đắp của hoàng triều Đại Chu.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Hiện tại tình hình người Khiết Đan như thế nào?
Lâu Sư Đức nói:
- Tạm thời Tôn Vạn Vinh án binh bất động, củng cố thành trì thổ địa chiếm được. Mặc dù bọn hắn giỏi công không giỏi thủ, nhưng thật sự là kẻ địch kiêu dũng thiện chiến, cả tộc là binh, cưỡi ngựa bắn cung rất thiện nghệ. Cho dù binh lực chúng ta gấp đôi bọn chúng nhưng trên sa trường giao đấu tác chiến, chúng ta vẫn không chịu nổi xung kích chiến của bọn họ, vẫn thua trận.
Long Ưng hỏi:
- Vì sao người Khiết Đan lại lợi hại hơn chúng ta?
Lâu Sư Đức nói:
- Đầu tiên là chúng sử dụng luật nghiêm khắc, không ai dám vi phạm, cận kề cái chết không đầu hàng, mỗi người đều hung hãn không sợ chết, từ cao đến thấp đều một lòng, lại thêm một Tôn Vạn Vinh biết rõ hư thực của quân ta, dụng trí dụng kế. Tính đến thời điểm này, chống lại bọn chúng, lần nào chúng ta cũng chịu thiệt, lại thêm hai cái đồ ngu sợ chiến, một dạ hai lòng, khiến cho sĩ khí của binh tướng bị đả kích lớn. Tình hình như thế kéo dài, chúng ta càng không phải là đối thủ của bọn chúng.
Phong Quá Đình nói:
- Tình hình bây giờ đã đảo ngược, không tới phiên Tôn Vạn Vinh ra vẻ ta đây.
Lâu Sư Đức nhìn Long Ưng nói:
- Thánh Thượng ban mật chiếu, lần này Long huynh đệ đại diện cho thánh giá xuất chinh, quyết định của ngươi chính là quyết định cao nhất, không ai được phép thắc mắc. Long huynh có chỉ thị gì không?
Long Ưng vội nói:
- Đại soái đừng nghiêm túc chuyện này quá, nói là nói như vậy, thật ra ta chỉ là tới giúp đỡ, cách nhìn của Đại soái mới là quan trọng nhất.
Lâu Sư Đức hớn hở nói:
- Long huynh đệ như thế nào thì ta đã biết rõ. Tất cả mọi người không cần khách khí. Ta chưa từng nghe qua Quốc Lão khen không dứt miệng về một người khác như vậy. Ngươi ở Đại Vận Hà và Đại Giang phá Đại Giang Liên, lại đưa ra nhiều kỳ mưu diệu kế, ngươi có thể làm việc người khác không thể. Có một trong những câu bình mà Quốc Lão nói về ngươi, càng khiến ta khắc sâu ấn tượng.
Phương Quân hỏi:
- Là lời bình gì?
Lâu Sư Đức hai mắt tinh quang lấp lánh, từng chữ từng chữ chậm rãi nói:
- Quốc Lão nói Long huynh đệ chính là Thiếu soái Khấu Trọng thứ hai.
Mọi người đều ồ lên một tiếng.
Long Ưng mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Quốc Lão quá khen rồi.
Lâu Sư Đức mỉm cười nói:
- Quốc Lão chưa bao giờ nhìn lầm người. Long huynh đệ cứ bạo gan nói ra kế trong lòng, mọi người cũng sẽ châm chước.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đại sự quan trọng, Long huynh không cần khiêm tốn. Hàaa...! Từ trước tới nay huynh không phải là người khiêm tốn.
Hai mắt Long Ưng tỏa ra ma mang rực rỡ, như biến thành một người khác, hắn nói:
- Đầu tiên là tạo thế. Hiện tại bất luận người Đột Quyết, người Khiết Đan, hoặc giả thông tin biết được qua lão bằng hữu Hoang Nguyên Vũ của chúng ta, đều biết được ta có dã tâm đi xa tập kích thành trì mới của người Khiết Đan. Vấn đề nằm ở chỗ kỳ binh này có bao nhiêu người, sẽ đi theo con đường nào. Chúng ta sẽ giở thủ đoạn trên hai phương diện này.
Lâu Sư Đức gật đầu nói:
- Cái này gọi là tương kế tựu kế.
Long Ưng theo áo ngoài móc ra Triệp Điệp cung, phóng tới trên mặt bàn, cười khổ nói:
- Thực không muốn để cho bảo bối này rời mình nhưng chỉ hận không có lựa chọn nào khác. Bởi vì chiêu thứ hai là “Kế nghi binh”, khi ta đột nhiên biến mất rồi, ngươi nói quân địch sẽ nghĩ thế nào? Cho nên ở trong bất cứ tình huống nào, ta không thể để lộ thân phận, thậm chí không thể biểu diễn kỹ thuật bắn tiễn của mình, như thế không ai có thể biết rõ chân tướng thần y chính là Long Ưng.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình cùng lúc lo lắng.
Lâu Sư Đức nói:
- Làm vậy giống như tráng sĩ đoạn oản, quân địch hoàn toàn không thể biết ngươi đi đâu, chỉ có thể nghi thần nghi quỷ.
Long Ưng nói:
- Cái gọi là tạo thế, là tạo một cái thế giả. Ngoại trừ ta cùng 3000 nhuệ binh của Quách Tướng quân, mọi chuyện cứ triển khai mà làm. Ngày đêm thao luyện một vạn tinh binh, đồng thời phái thám tử, vạch ra lộ tuyến tập kích. Chuyện này giao cho Hoang Nguyên Vũ phụ trách, để hắn không hoài nghi chúng ta đã biết hắn như thế nào.
Đêm đó Phương Quân phóng tới một mũi tên kèm theo một bức thư, trong thư nói nửa canh giờ sau khi "Thiên Bàng bị giết", Hoang Nguyên Vũ đã đốt đèn phát tín hiệu cho người trên bờ. Bởi vì Phương Quân phái người ngày đêm thay nhau theo dõi Hoang Nguyên Vũ, khi phát giác điều khác thường đã báo ngay với Phương Quân.
Phong Quá Đình lo lắng nói:
- Ngưng Diễm đã biết Thiên Bàng hành động thất bại, tất sẽ bố trí một lần nữa. Cho nên việc Thái Á trở về nước chắc chắn sẽ đầy nguy cơ. Ngươi lại tự phế tiễn kỹ, lại muốn bảo vệ Thái Á, tình hình khiến người ta không dám lạc quan.
Long Ưng thở dài:
- Ta không còn có lựa chọn nào khác, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Nếu như thân phận bại lộ, người Hề sẽ cho rằng ta lừa bọn họ, khi đó vẽ hổ không được lại giống khuyển, khiến cho “cái kế nghi binh” sẽ biến thành trò cười.
Lâu Sư Đức hỏi:
- Kế nghi binh có tác dụng gì?
Long Ưng nói:
- Bất luận là người Đột Quyết hay người Khiết Đan đều xem ta là kẻ địch số một. Lý tưởng nhất là bọn họ cho rằng ta đã thâm nhập vào Khiết Đan để hành thích Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh. Như vậy quân địch sẽ nâng cao cảnh giác, dốc sức đề phòng và lục soát để tìm ra ta. Đây chính là tạo thế. Trong tình thế này, tiền tuyến Tôn Vạn Vinh lại càng không dám manh động, chúng ta có thể bí mật bố trí. Như vậy lúc hành động, quân địch sẽ vô cùng chật vật.
Lâu Sư Đức hỏi:
- Theo Long huynh đệ dự đoán, chúng ta nên hành động vào khi nào?
Long Ưng nói:
- Khi 3000 kỳ binh của chúng ta tập kết tại một chỗ ở quan ngoại, đó chính là thời điểm hành động, hy vọng không vượt quá khoảng thời gian ba tháng. Chúng ta dùng kỳ binh tập kích thành trì mới của người Khiết Đan, Đại soái ở tiền tuyến tấn công Tôn Vạn Vinh, khống chế hắn. Khi ta lấy được thủ cấp của Tẫn Trung, tiếp theo sẽ đến lấy mạng Tôn Vạn Vinh.
Sau khi nghiên cứu kỹ chuyện hành sự, hội nghị quân sự quyết định vận mệnh tương lai Đại Chu kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Phương Quân dẫn hai nghìn tinh binh, đưa người Hề đến Sơn Hải Quan.
Sau cuộc nói chuyện cùng Lâu Sư Đức, Long Ưng càng hiểu hơn về tình thế của nước khác ở vùng Đông Bắc.
Bất luận người Khiết Đan hay người Hề, do đặc tính của dân tộc du mục không có lãnh thổ cố định hay biên giới rõ ràng, chỉ có phạm vi hoạt động đại khái. Để thích ứng với tình thế này, Đường Thái Tông áp dụng kế sách ràng buộc, đưa ngoại tộc thần phục được quản hạt ở trong phạm vi của mình, sau đó ở Khiết Đan, để Thiết Tùng Mạc, tù đầu lớn nhất Khiết Đan làm đô đốc, còn ở Hề tộc thì để Thiết Nhiêu Nhạc, tù đầu lớn nhất Hề tộc làm đô đốc. Tùng Mạc ở phía bắc của Nhiêu Nhạc, cách nhau không đến mấy trăm dặm, đô đốc hai tộc trên cơ bản có quyền trị.
Đại Đường, xây dựng thành Doanh Châu ở Bạch Lang Thủy Bắc Tân về phía Tây Nhiêu Nhạc, cử tướng Đường Thất Khiển trú binh giám sát hai phủ Nhiêu Nhạc cùng Tùng Mạc. Cho nên Doanh Châu là trọng trấn ở quan ngoại, cùng quan nội U Châu hỗ trợ nhau, chỉ cần bảo vệ lấy Doanh Châu, ngoại tộc có lòng khác thì cũng khó phạm U Châu.
Tẫn Trung cùng Tôn Vạn Vinh của Khiết Đan khởi binh phản Đường, tấn công bao vây Doanh Châu, một lần hành động khiến tình thế đảo ngược. Chư hầu ngoại tộc nhao nhao xưng vương, không chịu sự quản thúc của Đại Chu, khiến cho tình thế tốt mà Thái Tông tạo ra đã bị phá trong một đêm.
Mất Doanh Châu có ảnh hưởng nghiêm trọng, hình thế ở các nước khác vĩnh viễn không hồi phục được lại giống như trước. Hai lần đại bại ở cốc Hạp Thạch khiến danh dự Đại Chu như nước sông đang rút.
Khiết Đan có đến tám vạn người, hiệu xưng Thập Vạn, lấy Doanh Châu làm đại bản doanh. Bọn chúng xuôi theo hướng nam Bột Hải, lại tấn công bao vây Bình Châu, thanh uy càng thịnh. Nhưng bởi vì trước nay binh lực có hạn, quân Khiết Đan đành phải tạm thời ngưng chiến, lui về Doanh Châu, lại lập thành trì mới cách tây bắc Doanh Châu bốn trăm dặm, chờ đợi thời cơ.
Sau khi xuất quan, một đoàn người cùng 500 tinh kỵ quân Hề hội họp, Phương Quân lãnh binh trở lại Sơn Hải Quan, Long Ưng vẫn cùng người Hề tiếp tục hướng về phía Bắc, tiến về Nhiêu Nhạc.
Ban đêm khi đến một đoạn sông lớn bờ Nam, người Hề hạ trại qua đêm, chuẩn bị sáng sớm ngày mai qua sông. Theo lời của Thái Á, sau khi qua sông chỉ cần hai ngày đi ngựa là có thể đến Thổ Hộ Chân Hà Nam Đoan của Nhiêu Nhạc, cũng là nha trướng của Lý Trí Cơ.
Cảnh sắc ở ngoại tộc khiến Long Ưng được mở rộng tầm mắt. Mênh mông hoang dã cùng vạn dặm trời xanh cấu thành khoảng không vô biên vô tận. Ngoại trừ hai bên bờ sông, cây cối không nhiều lắm. Xa xa có thể nhìn thấy địa thế nhấp nhô, ở giữa có một mảnh rừng thưa, thật là yên bình.
Long Ưng thúc ngựa chạy dọc theo bờ sông, tới khi tận hứng mới trở về doanh trại. Trong doanh trại đã đốt lên hàng chục đống lửa để nướng lợn rừng, dã lộc vừa săn được. Hương thơm tản ra bốn phía.
Hắn được mời tham gia cùng nhóm với Thái Á, đám thiếu nữ Văn Ti, Biên Thạch cùng sáu cao thủ, còn có chỉ huy trẻ tuổi người Hề lần này tới tiếp ứng bọn họ - Nhạc Lưu.
Dưới ánh sao đêm ở ngoại tộc, ăn món cháo người Hề nấu bằng hạt kê cùng các món ăn dân dã, lại được ngắm mỹ nhân Hề tộc, Long Ưng hưởng thụ lấy niềm vui thú đi xa.
Nhạc Lưu qua Thái Á biết Long Ưng có y thuật cao siêu thì nảy sinh hứng thú đối với hắn, không kìm được truy vấn hắn chuyện có liên quan đến phương diện này. Mãi đến khi Long Ưng đồng ý giúp thân nhân của mình chữa bệnh, Nhạc Lưu mới hài lòng thôi không chất vấn nữa.
Đổi đề tài, Nhạc Lưu hỏi:
- Nữ Đế Đại Chu sẽ đối phó như thế nào với Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh?
Mọi người đang nói cười đều yên lặng, xem Long Ưng trả lời như thế nào. Long Ưng sắp xếp lại tiếng Hề trong đầu, rồi nói thật thong dong:
- Không biết Nhạc Lưu huynh đã nghe qua tệ quốc có một người tên là Long Ưng chưa?
Mấy ngày vừa qua, một ngày mười hai canh giờ thì có đến mười canh giờ Long Ưng xem bệnh chứng, chữa bệnh, thí nghiệm và ngẫm nghĩ.
Hắn còn đọc thuộc làu “Vạn độc bảo điển”. Mặc dù không nỡ nhưng theo sự căn dặn của Bàn công công, hắn phải thiêu hủy bảo điển trước khi lên bờ. Hắn có cảm giác như lịch sử đang lặp lại, giống như lúc trước hắn đốt • Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp • thành tro bụi. Nhưng thành công lớn nhất là hắn đại khái đã học được tiếng Hề, nguyên nhân bởi vì hắn thông minh hơn người, quan trọng hơn đó là vì tiếng Hề và tiếng Đột Quyết có điểm giống nhau.
Lâu Sư Đức là một gã mập nhưng lại cao đến kinh người, so Long Ưng còn cao hơn một chút, nhìn giống như một núi thịt. Lão đã hơn 50 tuổi, mặc dù dấu tích phong sương của những năm tháng trường kỳ tác chiến cùng ngoại tộc in hằn trên khuôn mặt nhưng vẫn giữ được nét trung hậu hiền hoà. Chân trái của lão hơi cà thọt, chắc từng bị thương nặng. Mặc dù không có phong thái siêu trác bất phàm như nho tướng Hắc Xỉ Thường Chi nhưng lão lại có uy thế từ chính vẻ bề ngoài của mình.
Sau vài câu dạo đầu, Lâu Sư Đức nói:
- Nguyên Chấn đã nói cho ta biết tình hình, lần này Thánh thượng hạ quyết tâm lớn, đương nhiên ta cũng dốc toàn lực ứng phó. Hiện tại hai tên ngu xuẩn đã bị triệu hồi, khiến ta có thể ra tay thoải mái, lại có các ngươi cùng Nguyên Chấn đến giúp, nếu như vậy mà còn không thu phục được người Khiết Đan thì về sau chúng ta đành phải trốn ở sau Trường Thành. Úc! Nhưng thật tiếc Hiếu Kiệt Xuất chết trận ở Cốc Hạp Thạch, không thể cùng chúng ta kề vai chiến đấu, nếu không hắn sẽ vô cùng vui mừng.
Nói xong gã không kìm được thổn thức.
Hai cái đồ ngu xuẩn chính là chỉ Võ Du Nghi cùng Võ Ý Tông. Hiếu Kiệt Xuất là Đại tướng Vương Hiếu Kiệt, y chính là đại danh tướng, từng đại phá dân tộc Thổ Phiên. Cái chết của y thật sự là một thứ tổn thất không thể bù đắp của hoàng triều Đại Chu.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Hiện tại tình hình người Khiết Đan như thế nào?
Lâu Sư Đức nói:
- Tạm thời Tôn Vạn Vinh án binh bất động, củng cố thành trì thổ địa chiếm được. Mặc dù bọn hắn giỏi công không giỏi thủ, nhưng thật sự là kẻ địch kiêu dũng thiện chiến, cả tộc là binh, cưỡi ngựa bắn cung rất thiện nghệ. Cho dù binh lực chúng ta gấp đôi bọn chúng nhưng trên sa trường giao đấu tác chiến, chúng ta vẫn không chịu nổi xung kích chiến của bọn họ, vẫn thua trận.
Long Ưng hỏi:
- Vì sao người Khiết Đan lại lợi hại hơn chúng ta?
Lâu Sư Đức nói:
- Đầu tiên là chúng sử dụng luật nghiêm khắc, không ai dám vi phạm, cận kề cái chết không đầu hàng, mỗi người đều hung hãn không sợ chết, từ cao đến thấp đều một lòng, lại thêm một Tôn Vạn Vinh biết rõ hư thực của quân ta, dụng trí dụng kế. Tính đến thời điểm này, chống lại bọn chúng, lần nào chúng ta cũng chịu thiệt, lại thêm hai cái đồ ngu sợ chiến, một dạ hai lòng, khiến cho sĩ khí của binh tướng bị đả kích lớn. Tình hình như thế kéo dài, chúng ta càng không phải là đối thủ của bọn chúng.
Phong Quá Đình nói:
- Tình hình bây giờ đã đảo ngược, không tới phiên Tôn Vạn Vinh ra vẻ ta đây.
Lâu Sư Đức nhìn Long Ưng nói:
- Thánh Thượng ban mật chiếu, lần này Long huynh đệ đại diện cho thánh giá xuất chinh, quyết định của ngươi chính là quyết định cao nhất, không ai được phép thắc mắc. Long huynh có chỉ thị gì không?
Long Ưng vội nói:
- Đại soái đừng nghiêm túc chuyện này quá, nói là nói như vậy, thật ra ta chỉ là tới giúp đỡ, cách nhìn của Đại soái mới là quan trọng nhất.
Lâu Sư Đức hớn hở nói:
- Long huynh đệ như thế nào thì ta đã biết rõ. Tất cả mọi người không cần khách khí. Ta chưa từng nghe qua Quốc Lão khen không dứt miệng về một người khác như vậy. Ngươi ở Đại Vận Hà và Đại Giang phá Đại Giang Liên, lại đưa ra nhiều kỳ mưu diệu kế, ngươi có thể làm việc người khác không thể. Có một trong những câu bình mà Quốc Lão nói về ngươi, càng khiến ta khắc sâu ấn tượng.
Phương Quân hỏi:
- Là lời bình gì?
Lâu Sư Đức hai mắt tinh quang lấp lánh, từng chữ từng chữ chậm rãi nói:
- Quốc Lão nói Long huynh đệ chính là Thiếu soái Khấu Trọng thứ hai.
Mọi người đều ồ lên một tiếng.
Long Ưng mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Quốc Lão quá khen rồi.
Lâu Sư Đức mỉm cười nói:
- Quốc Lão chưa bao giờ nhìn lầm người. Long huynh đệ cứ bạo gan nói ra kế trong lòng, mọi người cũng sẽ châm chước.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đại sự quan trọng, Long huynh không cần khiêm tốn. Hàaa...! Từ trước tới nay huynh không phải là người khiêm tốn.
Hai mắt Long Ưng tỏa ra ma mang rực rỡ, như biến thành một người khác, hắn nói:
- Đầu tiên là tạo thế. Hiện tại bất luận người Đột Quyết, người Khiết Đan, hoặc giả thông tin biết được qua lão bằng hữu Hoang Nguyên Vũ của chúng ta, đều biết được ta có dã tâm đi xa tập kích thành trì mới của người Khiết Đan. Vấn đề nằm ở chỗ kỳ binh này có bao nhiêu người, sẽ đi theo con đường nào. Chúng ta sẽ giở thủ đoạn trên hai phương diện này.
Lâu Sư Đức gật đầu nói:
- Cái này gọi là tương kế tựu kế.
Long Ưng theo áo ngoài móc ra Triệp Điệp cung, phóng tới trên mặt bàn, cười khổ nói:
- Thực không muốn để cho bảo bối này rời mình nhưng chỉ hận không có lựa chọn nào khác. Bởi vì chiêu thứ hai là “Kế nghi binh”, khi ta đột nhiên biến mất rồi, ngươi nói quân địch sẽ nghĩ thế nào? Cho nên ở trong bất cứ tình huống nào, ta không thể để lộ thân phận, thậm chí không thể biểu diễn kỹ thuật bắn tiễn của mình, như thế không ai có thể biết rõ chân tướng thần y chính là Long Ưng.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình cùng lúc lo lắng.
Lâu Sư Đức nói:
- Làm vậy giống như tráng sĩ đoạn oản, quân địch hoàn toàn không thể biết ngươi đi đâu, chỉ có thể nghi thần nghi quỷ.
Long Ưng nói:
- Cái gọi là tạo thế, là tạo một cái thế giả. Ngoại trừ ta cùng 3000 nhuệ binh của Quách Tướng quân, mọi chuyện cứ triển khai mà làm. Ngày đêm thao luyện một vạn tinh binh, đồng thời phái thám tử, vạch ra lộ tuyến tập kích. Chuyện này giao cho Hoang Nguyên Vũ phụ trách, để hắn không hoài nghi chúng ta đã biết hắn như thế nào.
Đêm đó Phương Quân phóng tới một mũi tên kèm theo một bức thư, trong thư nói nửa canh giờ sau khi "Thiên Bàng bị giết", Hoang Nguyên Vũ đã đốt đèn phát tín hiệu cho người trên bờ. Bởi vì Phương Quân phái người ngày đêm thay nhau theo dõi Hoang Nguyên Vũ, khi phát giác điều khác thường đã báo ngay với Phương Quân.
Phong Quá Đình lo lắng nói:
- Ngưng Diễm đã biết Thiên Bàng hành động thất bại, tất sẽ bố trí một lần nữa. Cho nên việc Thái Á trở về nước chắc chắn sẽ đầy nguy cơ. Ngươi lại tự phế tiễn kỹ, lại muốn bảo vệ Thái Á, tình hình khiến người ta không dám lạc quan.
Long Ưng thở dài:
- Ta không còn có lựa chọn nào khác, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Nếu như thân phận bại lộ, người Hề sẽ cho rằng ta lừa bọn họ, khi đó vẽ hổ không được lại giống khuyển, khiến cho “cái kế nghi binh” sẽ biến thành trò cười.
Lâu Sư Đức hỏi:
- Kế nghi binh có tác dụng gì?
Long Ưng nói:
- Bất luận là người Đột Quyết hay người Khiết Đan đều xem ta là kẻ địch số một. Lý tưởng nhất là bọn họ cho rằng ta đã thâm nhập vào Khiết Đan để hành thích Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh. Như vậy quân địch sẽ nâng cao cảnh giác, dốc sức đề phòng và lục soát để tìm ra ta. Đây chính là tạo thế. Trong tình thế này, tiền tuyến Tôn Vạn Vinh lại càng không dám manh động, chúng ta có thể bí mật bố trí. Như vậy lúc hành động, quân địch sẽ vô cùng chật vật.
Lâu Sư Đức hỏi:
- Theo Long huynh đệ dự đoán, chúng ta nên hành động vào khi nào?
Long Ưng nói:
- Khi 3000 kỳ binh của chúng ta tập kết tại một chỗ ở quan ngoại, đó chính là thời điểm hành động, hy vọng không vượt quá khoảng thời gian ba tháng. Chúng ta dùng kỳ binh tập kích thành trì mới của người Khiết Đan, Đại soái ở tiền tuyến tấn công Tôn Vạn Vinh, khống chế hắn. Khi ta lấy được thủ cấp của Tẫn Trung, tiếp theo sẽ đến lấy mạng Tôn Vạn Vinh.
Sau khi nghiên cứu kỹ chuyện hành sự, hội nghị quân sự quyết định vận mệnh tương lai Đại Chu kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Phương Quân dẫn hai nghìn tinh binh, đưa người Hề đến Sơn Hải Quan.
Sau cuộc nói chuyện cùng Lâu Sư Đức, Long Ưng càng hiểu hơn về tình thế của nước khác ở vùng Đông Bắc.
Bất luận người Khiết Đan hay người Hề, do đặc tính của dân tộc du mục không có lãnh thổ cố định hay biên giới rõ ràng, chỉ có phạm vi hoạt động đại khái. Để thích ứng với tình thế này, Đường Thái Tông áp dụng kế sách ràng buộc, đưa ngoại tộc thần phục được quản hạt ở trong phạm vi của mình, sau đó ở Khiết Đan, để Thiết Tùng Mạc, tù đầu lớn nhất Khiết Đan làm đô đốc, còn ở Hề tộc thì để Thiết Nhiêu Nhạc, tù đầu lớn nhất Hề tộc làm đô đốc. Tùng Mạc ở phía bắc của Nhiêu Nhạc, cách nhau không đến mấy trăm dặm, đô đốc hai tộc trên cơ bản có quyền trị.
Đại Đường, xây dựng thành Doanh Châu ở Bạch Lang Thủy Bắc Tân về phía Tây Nhiêu Nhạc, cử tướng Đường Thất Khiển trú binh giám sát hai phủ Nhiêu Nhạc cùng Tùng Mạc. Cho nên Doanh Châu là trọng trấn ở quan ngoại, cùng quan nội U Châu hỗ trợ nhau, chỉ cần bảo vệ lấy Doanh Châu, ngoại tộc có lòng khác thì cũng khó phạm U Châu.
Tẫn Trung cùng Tôn Vạn Vinh của Khiết Đan khởi binh phản Đường, tấn công bao vây Doanh Châu, một lần hành động khiến tình thế đảo ngược. Chư hầu ngoại tộc nhao nhao xưng vương, không chịu sự quản thúc của Đại Chu, khiến cho tình thế tốt mà Thái Tông tạo ra đã bị phá trong một đêm.
Mất Doanh Châu có ảnh hưởng nghiêm trọng, hình thế ở các nước khác vĩnh viễn không hồi phục được lại giống như trước. Hai lần đại bại ở cốc Hạp Thạch khiến danh dự Đại Chu như nước sông đang rút.
Khiết Đan có đến tám vạn người, hiệu xưng Thập Vạn, lấy Doanh Châu làm đại bản doanh. Bọn chúng xuôi theo hướng nam Bột Hải, lại tấn công bao vây Bình Châu, thanh uy càng thịnh. Nhưng bởi vì trước nay binh lực có hạn, quân Khiết Đan đành phải tạm thời ngưng chiến, lui về Doanh Châu, lại lập thành trì mới cách tây bắc Doanh Châu bốn trăm dặm, chờ đợi thời cơ.
Sau khi xuất quan, một đoàn người cùng 500 tinh kỵ quân Hề hội họp, Phương Quân lãnh binh trở lại Sơn Hải Quan, Long Ưng vẫn cùng người Hề tiếp tục hướng về phía Bắc, tiến về Nhiêu Nhạc.
Ban đêm khi đến một đoạn sông lớn bờ Nam, người Hề hạ trại qua đêm, chuẩn bị sáng sớm ngày mai qua sông. Theo lời của Thái Á, sau khi qua sông chỉ cần hai ngày đi ngựa là có thể đến Thổ Hộ Chân Hà Nam Đoan của Nhiêu Nhạc, cũng là nha trướng của Lý Trí Cơ.
Cảnh sắc ở ngoại tộc khiến Long Ưng được mở rộng tầm mắt. Mênh mông hoang dã cùng vạn dặm trời xanh cấu thành khoảng không vô biên vô tận. Ngoại trừ hai bên bờ sông, cây cối không nhiều lắm. Xa xa có thể nhìn thấy địa thế nhấp nhô, ở giữa có một mảnh rừng thưa, thật là yên bình.
Long Ưng thúc ngựa chạy dọc theo bờ sông, tới khi tận hứng mới trở về doanh trại. Trong doanh trại đã đốt lên hàng chục đống lửa để nướng lợn rừng, dã lộc vừa săn được. Hương thơm tản ra bốn phía.
Hắn được mời tham gia cùng nhóm với Thái Á, đám thiếu nữ Văn Ti, Biên Thạch cùng sáu cao thủ, còn có chỉ huy trẻ tuổi người Hề lần này tới tiếp ứng bọn họ - Nhạc Lưu.
Dưới ánh sao đêm ở ngoại tộc, ăn món cháo người Hề nấu bằng hạt kê cùng các món ăn dân dã, lại được ngắm mỹ nhân Hề tộc, Long Ưng hưởng thụ lấy niềm vui thú đi xa.
Nhạc Lưu qua Thái Á biết Long Ưng có y thuật cao siêu thì nảy sinh hứng thú đối với hắn, không kìm được truy vấn hắn chuyện có liên quan đến phương diện này. Mãi đến khi Long Ưng đồng ý giúp thân nhân của mình chữa bệnh, Nhạc Lưu mới hài lòng thôi không chất vấn nữa.
Đổi đề tài, Nhạc Lưu hỏi:
- Nữ Đế Đại Chu sẽ đối phó như thế nào với Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh?
Mọi người đang nói cười đều yên lặng, xem Long Ưng trả lời như thế nào. Long Ưng sắp xếp lại tiếng Hề trong đầu, rồi nói thật thong dong:
- Không biết Nhạc Lưu huynh đã nghe qua tệ quốc có một người tên là Long Ưng chưa?
/435
|