Long Ưng thầm khen, chiêu này của Võ Chiếu đúng là vừa đánh vừa đỡ. Một lần hành động đã giải quyết được vấn đề Tiết Hoài Nghĩa chết ở thần đô. Tác phong quyết đoán, gọn gàng mà linh hoạt, hơn nữa ẩn giấu ở bên trong đều là quyền lực của bà ta giúp bà ta thừa cơ lập uy. Nhưng đối với việc bà ta chính mình mời hắn leo lên xe ngựa đi theo thì hắn lại không đoán được ẩn ý.
Hai tên ngự vệ nhảy xuống ngựa chạy đến, xe ngựa tiến đến sát. Người đánh ngựa là một cô nàng xinh đẹp, toàn thân mặc kình trang, hai mắt tràn đầy tinh lực. Bằng trực giác Long Ưng có thể đoán ra nàng là cao thủ xuất sắc trong nội cung, việc đó càng làm cho chiếc xe ngựa này thêm vẻ ly kỳ thần bí.
Ngự vệ mở cửa xe ra, cúi xuống mời Long Ưng lên xe.
Long Ưng chả nói được gì, đành phải trèo lên xe. Trong xe xung quanh toàn màn che cửa sổ tối âm u, một làn hương khí quen thuộc khẽ lướt qua mặt hắn, người hắn thì đã sớm bị một bàn tay ngọc thon thả lôi kéo hắn về chỗ ngồi, bụng dưới còn bị đối phương cho một nhát đau điếng.
Bên trong xe ngựa.
Long Ưng đau đến gập cả người, bốp chát lại:"Muốn cướp mạng người à? Đừng quên ta vừa đại chiến cùng tên Giả hòa thượng đến ba trăm hiệp, cả người đã bị trọng thương rồi"
Công chúa Thái Bình ngồi xuống bên cạnh hắn, hằn học nghiến răng nói:"Tên tiểu tử thối, tên tiểu tử chết bầm, ngươi lừa bản điện khổ như vậy. Hóa ra ngươi đã luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma, làm cho Mẫu Hoàng cười ta đến chết còn bảo bản điện thật có mạng lớn." Tay nàng bắt tới, sờ hộ tí trong tay áo hắn, cười khẩy nói:" Ta còn tưởng tiểu tử này lợi hại như thế, có thể tay không đánh chết Giả hòa thượng đao thương bất nhập kia. Thì ra là lén lút giở trò."
Long Ưng tâm tình cực kỳ thư giãn. Trong 'phòng tối' trên xe ngựa, bên cạnh hắn là công chúa tôn quý của Đại Chu, làm dáng phóng đãng, mặc hắn phong ngôn phong ngữ*. Khung cảnh lãng mạng kiều diễm này so với trận huyết chiến sinh tử vừa rồi thật đúng là như trời với đất. Tiện tay hắn cởi hộ tí ở hai tay ra, thổi chút hơi nóng vào tai nàng nói:"Phiền công chúa sai người đem trả giúp ta hộ tí này cho Bàn công công."
* phong ngôn phong ngữ: lời nói điên cuồng
Công chúa Thái Bình sẵng giọng:"Loại người như ngươi thật khó chịu! Mánh khóe này ngươi học được ở đâu đấy. Bản điện không đụng đến hung khí vừa giết người, ném cái đó ra đằng sau đi, rồi bản điện sẽ xử lý."
Long Ưng mừng rỡ, không ngờ hôm nay có thể đùa giỡn với nàng như vậy mà chưa bị ăn vả, tiện đà lấn tới gần thân thể ngát hương, vờ như không biết gì nói:" Dường như công chúa không có chút cảm tình gì với tên giả hòa thượng đó."
Công chúa Thái Bình trầm giọng nói:" Một tay của hắn đã nhuộm đầy máu tươi của tôn thất Lý Đường ta. Ngươi tiêu diệt hắn làm bản điện vui sướng không biết đến cỡ nào. Nếu không ta sao chịu cho ngươi, tên giả sắc quỷ lợi dụng."
Long Ưng thất thanh nói:" Giả sắc quỷ?"
Công chúa Thái Bình hung hăng đáp:" Sắc quỷ thực lại giống như ngươi sao? Cung nữ xinh đẹp do Vinh công công ngàn chọn vạn tuyển xin đợi tắm rửa lên giường cùng Ưng gia, Ưng gia lại đi ngắm cảnh để bị trúng từng tên một. Một bên thì bảo thân thể đã bị trọng thương không nên quan hệ nam nữ thân mật. Thế mà có sau vài canh giờ đã uy phong lẫm liệt quyết chiến với giả hòa thượng. Đó gọi là sắc quỷ sao? Phải gọi là quỷ đầu to mới đúng!"
Long Ưng thò tay ra sau nhẹ nhàng vuốt eo nàng, đầu thì ghé sát vào vai ngửi lấy ngửi để hương thơm cơ thể nàng. Không còn biết nhân gian ra sao, thở dài nói:"Công chúa có chỗ không biết đấy thôi. Xin cho quốc khách ta bẩm báo lên. Tiểu nhân không biết đã chịu đựng qua bao nhiêu vất vả chỉ mong công chúa niệm công lao cho ta có cơ hội hưởng ân huệ của công chúa."
Công chúa cười ngặt nghẽo, thở hổn hển nói:"Tại chiến trường ngươi là cao thủ đệ nhất nhưng tại tình trường ngươi chỉ thấp kém hạng bét mà thôi. Lại còn dám trước mặt bản điện nhắc tới ân huệ, nghĩ lại lời ngươi nói trước kia ta chỉ hận không thể làm thịt ngươi luôn ấy chứ!"
Long Ưng không hiểu gì, nói:"Câu nói kia có vấn đề gì?"
Công chúa Thái Bình phát bực nói:"Lúc đấy ngươi đã nói thế nào hả?"
Long Ưng ấm ứ nói:" Ta đã nói như thế nào?"
Công chúa Thái Bình bực mình nói:"Ta biết thừa đàn ông các ngươi chỉ nhăm nhăm lo thỏa mãn bản thân mình nên ăn nói lung tung rồi sau đó quên không còn một mảnh."
Long Ưng gãi đầu nói:"Đêm đó ta còn chưa kịp cùng công chúa thề non hẹn biển thì công chúa đã đi mất rồi. Rốt cuộc ta đã quên mất câu nào làm cho công chúa ôm hận trong lòng vậy?"
Long Ưng ngồi lên chiếc bàn đầy đồ ăn nhẹ làm nó hơi nghiêng đi. Thấy nàng trầm ngâm như mất đi hứng thú nói chuyện thì hắn cũng không dám động đến nàng, tự ý ăn uống.
Tuy là không chút phấn son lại còn đang buồn bực không vui nhưng công chúa Thái Bình vẫn đẹp đẽ đến động lòng người như vậy, giảm ba phần kiều diễm thì lại thêm vài phần thanh tú.
Cuối cùng công chúa Thái Bình cũng chịu mở lời, thản nhiên nói:" Đêm qua ngủ có ngon không?"
Long Ưng rất muốn nói 'không có công chúa sao ngủ ngon được'. May mà hắn còn biết với không khí kiểu này tốt nhất không nên nói kiểu đấy đỡ đổ thêm dầu vào lửa, đành nói kiểu khác:" Khởi bẩm công chúa, tiểu nhân cũng ngủ tàm tạm."
Công chúa Thái Bình vốn không biểu lộ gì nhưng thấy hắn cứ cười nói tự nhiên thì nhịn không được. Ánh mắt nàng liếc ngang qua hắn rồi nhìn về hướng mông lung trước mắt, lắc đầu nói:" Đêm qua người ta giả bộ tức giận để chọc ngươi chơi nhưng lúc sau lại nhận được một tin tức khiến tâm tình người ta không tốt chứ không phải cố ý lạnh nhạt với ngươi."
Long Ưng lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, thì ra là thế. Đặc biệt hơn là nàng tự xưng 'người ta', đem quan hệ giữa hai người càng thêm kéo gần nhau hơn, hỏi: "Rốt cuộc thì chuyện gì làm công chúa phiền lòng?"
Công chúa Thái Bình như hết hơi để nói chuyện, thở dài một tiếng, không trả lời hắn.
Long Ưng ngây ngốc trước mặt mỹ nữ, thầm nhớ lại từ lần 'gặp gỡ bất ngờ' ở nhà đá hoang cốc với cô công chúa Đại Chu sắc đẹp mê người này, hắn đối với nàng cũng không có phải ngẫm nghĩ lựa lời mà nói. Tại sao bây giờ cứ phải như vậy? Tự mình biết việc của mình, gặp gỡ mỹ nữ ngưỡng mộ trong lòng bấy lâu mà hắn như biến thành một người khác, liền phải lấy ra vẻ đạo mạo như gặp Đoan Mộc Lăng, giống như trước đây gặp mọi người, vẫn không có cách nào kiềm chế được. Chẳng lẽ bởi vì trước đây ở phòng nhỏ cách ly, một mực không có cơ hội tiếp xúc phụ nữ nhưng lại nhìn thấy không ít, có trò gì nghĩ ra đều chỉ có thể tiến hành trong tưởng tượng, tạo nên tác phong không kiêng nể gì với mỹ nữ. Có phải như thế thật không thì đúng là chỉ có ông trời mới biết.
Âm thanh của công chúa Thái Bình truyền vào tai hắn nói:" Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Nội tâm Long Ưng khẽ động, nói:" Dáng vẻ của công chúa hiện tại, ta có cảm giác như đã từng gặp qua. Có thể để ta đoán xem tâm sự của công chúa được không? Nếu như ta đoán đúng thì công chúa thưởng cho ta một nụ hôn."
Công chúa Thái Bình miễn cưỡng cười, nói:"Thật không hiểu ngươi là thông minh hay cực kỳ đần độn nữa. Người ta còn có tâm tình để hôn nữa sao, cho dù ngươi đoán đúng thì cùng lắm người ta cũng chỉ qua loa cho xong. Ưng gia còn hứng thú để nói nữa không? Đêm qua người ta lo nghĩ đến rầu rĩ, hiện tại chả còn muốn nói chuyện gì nữa."
Long Ưng mỉm cười nói:" Vậy thì hôn sau vậy!"
Công chúa Thái Bình thực sự kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự đoán được?"
Long Ưng nói thăm dò: " Không phải liên quan đến tam hoàng huynh của ngươi thì chắc cũng là tứ hoàng huynh, đúng không?"
Cao Tông có tám con trong đó bốn người là Võ Chiếu sinh ra. Mà Võ Chiếu lại tự ý sắp xếp thứ tự con mình lên phía trên, cho nên thứ tự cuối cùng là Lý Hiển cùng Lý Đán còn thất hoàng tử, bát hoàng tử biến thành thứ ba cùng thứ tư.
Thân thể mềm mại của công chúa Thái Bình dựng thẳng dậy, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn hắn.
Long Ưng nói:" Việc này có thể để ta, đảm bảo giải quyết ổn thỏa, không để Mẫu hoàng của ngươi sẽ không có cớ để giáng tội hoàng huynh của công chúa."
Hai tên ngự vệ nhảy xuống ngựa chạy đến, xe ngựa tiến đến sát. Người đánh ngựa là một cô nàng xinh đẹp, toàn thân mặc kình trang, hai mắt tràn đầy tinh lực. Bằng trực giác Long Ưng có thể đoán ra nàng là cao thủ xuất sắc trong nội cung, việc đó càng làm cho chiếc xe ngựa này thêm vẻ ly kỳ thần bí.
Ngự vệ mở cửa xe ra, cúi xuống mời Long Ưng lên xe.
Long Ưng chả nói được gì, đành phải trèo lên xe. Trong xe xung quanh toàn màn che cửa sổ tối âm u, một làn hương khí quen thuộc khẽ lướt qua mặt hắn, người hắn thì đã sớm bị một bàn tay ngọc thon thả lôi kéo hắn về chỗ ngồi, bụng dưới còn bị đối phương cho một nhát đau điếng.
Bên trong xe ngựa.
Long Ưng đau đến gập cả người, bốp chát lại:"Muốn cướp mạng người à? Đừng quên ta vừa đại chiến cùng tên Giả hòa thượng đến ba trăm hiệp, cả người đã bị trọng thương rồi"
Công chúa Thái Bình ngồi xuống bên cạnh hắn, hằn học nghiến răng nói:"Tên tiểu tử thối, tên tiểu tử chết bầm, ngươi lừa bản điện khổ như vậy. Hóa ra ngươi đã luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma, làm cho Mẫu Hoàng cười ta đến chết còn bảo bản điện thật có mạng lớn." Tay nàng bắt tới, sờ hộ tí trong tay áo hắn, cười khẩy nói:" Ta còn tưởng tiểu tử này lợi hại như thế, có thể tay không đánh chết Giả hòa thượng đao thương bất nhập kia. Thì ra là lén lút giở trò."
Long Ưng tâm tình cực kỳ thư giãn. Trong 'phòng tối' trên xe ngựa, bên cạnh hắn là công chúa tôn quý của Đại Chu, làm dáng phóng đãng, mặc hắn phong ngôn phong ngữ*. Khung cảnh lãng mạng kiều diễm này so với trận huyết chiến sinh tử vừa rồi thật đúng là như trời với đất. Tiện tay hắn cởi hộ tí ở hai tay ra, thổi chút hơi nóng vào tai nàng nói:"Phiền công chúa sai người đem trả giúp ta hộ tí này cho Bàn công công."
* phong ngôn phong ngữ: lời nói điên cuồng
Công chúa Thái Bình sẵng giọng:"Loại người như ngươi thật khó chịu! Mánh khóe này ngươi học được ở đâu đấy. Bản điện không đụng đến hung khí vừa giết người, ném cái đó ra đằng sau đi, rồi bản điện sẽ xử lý."
Long Ưng mừng rỡ, không ngờ hôm nay có thể đùa giỡn với nàng như vậy mà chưa bị ăn vả, tiện đà lấn tới gần thân thể ngát hương, vờ như không biết gì nói:" Dường như công chúa không có chút cảm tình gì với tên giả hòa thượng đó."
Công chúa Thái Bình trầm giọng nói:" Một tay của hắn đã nhuộm đầy máu tươi của tôn thất Lý Đường ta. Ngươi tiêu diệt hắn làm bản điện vui sướng không biết đến cỡ nào. Nếu không ta sao chịu cho ngươi, tên giả sắc quỷ lợi dụng."
Long Ưng thất thanh nói:" Giả sắc quỷ?"
Công chúa Thái Bình hung hăng đáp:" Sắc quỷ thực lại giống như ngươi sao? Cung nữ xinh đẹp do Vinh công công ngàn chọn vạn tuyển xin đợi tắm rửa lên giường cùng Ưng gia, Ưng gia lại đi ngắm cảnh để bị trúng từng tên một. Một bên thì bảo thân thể đã bị trọng thương không nên quan hệ nam nữ thân mật. Thế mà có sau vài canh giờ đã uy phong lẫm liệt quyết chiến với giả hòa thượng. Đó gọi là sắc quỷ sao? Phải gọi là quỷ đầu to mới đúng!"
Long Ưng thò tay ra sau nhẹ nhàng vuốt eo nàng, đầu thì ghé sát vào vai ngửi lấy ngửi để hương thơm cơ thể nàng. Không còn biết nhân gian ra sao, thở dài nói:"Công chúa có chỗ không biết đấy thôi. Xin cho quốc khách ta bẩm báo lên. Tiểu nhân không biết đã chịu đựng qua bao nhiêu vất vả chỉ mong công chúa niệm công lao cho ta có cơ hội hưởng ân huệ của công chúa."
Công chúa cười ngặt nghẽo, thở hổn hển nói:"Tại chiến trường ngươi là cao thủ đệ nhất nhưng tại tình trường ngươi chỉ thấp kém hạng bét mà thôi. Lại còn dám trước mặt bản điện nhắc tới ân huệ, nghĩ lại lời ngươi nói trước kia ta chỉ hận không thể làm thịt ngươi luôn ấy chứ!"
Long Ưng không hiểu gì, nói:"Câu nói kia có vấn đề gì?"
Công chúa Thái Bình phát bực nói:"Lúc đấy ngươi đã nói thế nào hả?"
Long Ưng ấm ứ nói:" Ta đã nói như thế nào?"
Công chúa Thái Bình bực mình nói:"Ta biết thừa đàn ông các ngươi chỉ nhăm nhăm lo thỏa mãn bản thân mình nên ăn nói lung tung rồi sau đó quên không còn một mảnh."
Long Ưng gãi đầu nói:"Đêm đó ta còn chưa kịp cùng công chúa thề non hẹn biển thì công chúa đã đi mất rồi. Rốt cuộc ta đã quên mất câu nào làm cho công chúa ôm hận trong lòng vậy?"
Long Ưng ngồi lên chiếc bàn đầy đồ ăn nhẹ làm nó hơi nghiêng đi. Thấy nàng trầm ngâm như mất đi hứng thú nói chuyện thì hắn cũng không dám động đến nàng, tự ý ăn uống.
Tuy là không chút phấn son lại còn đang buồn bực không vui nhưng công chúa Thái Bình vẫn đẹp đẽ đến động lòng người như vậy, giảm ba phần kiều diễm thì lại thêm vài phần thanh tú.
Cuối cùng công chúa Thái Bình cũng chịu mở lời, thản nhiên nói:" Đêm qua ngủ có ngon không?"
Long Ưng rất muốn nói 'không có công chúa sao ngủ ngon được'. May mà hắn còn biết với không khí kiểu này tốt nhất không nên nói kiểu đấy đỡ đổ thêm dầu vào lửa, đành nói kiểu khác:" Khởi bẩm công chúa, tiểu nhân cũng ngủ tàm tạm."
Công chúa Thái Bình vốn không biểu lộ gì nhưng thấy hắn cứ cười nói tự nhiên thì nhịn không được. Ánh mắt nàng liếc ngang qua hắn rồi nhìn về hướng mông lung trước mắt, lắc đầu nói:" Đêm qua người ta giả bộ tức giận để chọc ngươi chơi nhưng lúc sau lại nhận được một tin tức khiến tâm tình người ta không tốt chứ không phải cố ý lạnh nhạt với ngươi."
Long Ưng lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, thì ra là thế. Đặc biệt hơn là nàng tự xưng 'người ta', đem quan hệ giữa hai người càng thêm kéo gần nhau hơn, hỏi: "Rốt cuộc thì chuyện gì làm công chúa phiền lòng?"
Công chúa Thái Bình như hết hơi để nói chuyện, thở dài một tiếng, không trả lời hắn.
Long Ưng ngây ngốc trước mặt mỹ nữ, thầm nhớ lại từ lần 'gặp gỡ bất ngờ' ở nhà đá hoang cốc với cô công chúa Đại Chu sắc đẹp mê người này, hắn đối với nàng cũng không có phải ngẫm nghĩ lựa lời mà nói. Tại sao bây giờ cứ phải như vậy? Tự mình biết việc của mình, gặp gỡ mỹ nữ ngưỡng mộ trong lòng bấy lâu mà hắn như biến thành một người khác, liền phải lấy ra vẻ đạo mạo như gặp Đoan Mộc Lăng, giống như trước đây gặp mọi người, vẫn không có cách nào kiềm chế được. Chẳng lẽ bởi vì trước đây ở phòng nhỏ cách ly, một mực không có cơ hội tiếp xúc phụ nữ nhưng lại nhìn thấy không ít, có trò gì nghĩ ra đều chỉ có thể tiến hành trong tưởng tượng, tạo nên tác phong không kiêng nể gì với mỹ nữ. Có phải như thế thật không thì đúng là chỉ có ông trời mới biết.
Âm thanh của công chúa Thái Bình truyền vào tai hắn nói:" Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Nội tâm Long Ưng khẽ động, nói:" Dáng vẻ của công chúa hiện tại, ta có cảm giác như đã từng gặp qua. Có thể để ta đoán xem tâm sự của công chúa được không? Nếu như ta đoán đúng thì công chúa thưởng cho ta một nụ hôn."
Công chúa Thái Bình miễn cưỡng cười, nói:"Thật không hiểu ngươi là thông minh hay cực kỳ đần độn nữa. Người ta còn có tâm tình để hôn nữa sao, cho dù ngươi đoán đúng thì cùng lắm người ta cũng chỉ qua loa cho xong. Ưng gia còn hứng thú để nói nữa không? Đêm qua người ta lo nghĩ đến rầu rĩ, hiện tại chả còn muốn nói chuyện gì nữa."
Long Ưng mỉm cười nói:" Vậy thì hôn sau vậy!"
Công chúa Thái Bình thực sự kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự đoán được?"
Long Ưng nói thăm dò: " Không phải liên quan đến tam hoàng huynh của ngươi thì chắc cũng là tứ hoàng huynh, đúng không?"
Cao Tông có tám con trong đó bốn người là Võ Chiếu sinh ra. Mà Võ Chiếu lại tự ý sắp xếp thứ tự con mình lên phía trên, cho nên thứ tự cuối cùng là Lý Hiển cùng Lý Đán còn thất hoàng tử, bát hoàng tử biến thành thứ ba cùng thứ tư.
Thân thể mềm mại của công chúa Thái Bình dựng thẳng dậy, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn hắn.
Long Ưng nói:" Việc này có thể để ta, đảm bảo giải quyết ổn thỏa, không để Mẫu hoàng của ngươi sẽ không có cớ để giáng tội hoàng huynh của công chúa."
/435
|