Long Ưng cau mày nói: "Chuyện đó có liên quan gì đến ta?"
Công chúa thở dài: "Mặc dù Thánh thượng không truy cứu Trúc Hoa Bang, nhưng nếu ngươi là Quế Hữu Vi thì có thể ngủ ngon sao?"
Long Ưng không có lời nào để nói. Chỗ đáng sợ nhất của Võ Chiếu là không ai hiểu được trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, mà một khi nàng làm khó dễ thì không có ai chịu được.
Công chúa nói: "Mười ngày trước Quế Hữu Vi tiến vào Thần Đô, chạy tứ phía nhờ người nói tốt về hắn với Thánh thượng, hy vọng Thánh thượng ban cho được gặp mặt để hắn tự mình thỉnh tội. Trừ ta và Quốc Lão ra không ai dám nói giúp cho hắn. Khi Quốc Lão và ta đề cập chuyện này cho hắn thì không ngờ lại chữa tốt thành xấu, Thánh Thượng nói rõ chỉ cần vợ chồng Lăng Trọng trò chuyện thì nàng sẽ triệt để quên đi việc này. Ngươi nói đi! Bảo Quế Hữu Vi làm thế nào đây?"
Long Ưng thắc mắc: "Chuyện này đã xảy ra cách đây nhiều năm rồi, vì sao lúc ấy Quế bang chủ không đến cầu xin mà mãi đến hôm nay mới đến?"
Công chúa Thái Bình nói: "Vì cách đây một tháng Thánh thượng đã nghiêm lệnh Trúc Hoa Bang không được phép có bất cứ buôn bán nào liên quan đến Đại Vận Hà, đó giống như là đã phế bỏ võ công của Trúc Hoa Bang, mất đi vận tải đường thủy thì còn có thể làm ăn gì."
Long Ưng cười khổ nói: "Mẫu hoàng ngươi rõ ràng là muốn dồn Trúc Hoa Bang vào đường cùng, mục đích là để gặp được vợ chồng Lăng Trọng, loại chuyện này người ngoài không thể nhúng tay vào được. Quế bang chủ tìm ta làm chi vậy?"
Công chúa Thái Bình nói: "Đương nhiên là để nhờ ngươi giúp. Việc này không phả do ta đề xuất mà do Quốc Lão đề nghị với Quế bang chủ. Chỉ có ngươi mới có thể thẳng thắn phân tích thiệt hơn với Thánh Thượng, những người khác Thánh Thượng chỉ cần mắng hai câu đã sợ tè ướt quần rồi, chỉ có da mặt dày như tường ngươi mới không đổi sắc. Ha ha..."
Long Ưng tức giận nói: "Quốc Lão thì giới thiệu không chuẩn, còn ngươi là nối giáo cho giặc, cả hai đều không phải người tốt, cứ thế đem lão tử lên đài, làm loại chuyện mất sức vô công này."
Công chúa Thái Bình nói: "Ngươi tự mình từ chối hắn đi! Người ta chỉ nhận trách nhiệm đưa tiểu tử ngươi đến đó thôi."
Xe ngựa đi vào đại trạch xán lạn ánh đèn. Từ trong nội đường truyền đến từng đợt reo hò cổ động, nhưng khi xe ngựa dừng lại trước thềm đá cửa phủ, tiếng hoan hô lại chuyển thành tiếng than thở nuối tiếc, làm cho người ta không nhìn cũng biết được Hoành Không Mục Dã đã đại triển thần uy, lại thắng một trận nữa.
Thân vệ của công chúa mở cửa xe để hai người xuống.
Ở sân rộng trước đại trạch tụ tập hơn trăm người đang tốp năm tốp ba thảo luận với nhau. Công chúa Thái Bình dẫn Long Ưng đi về phía một nhà sư cao gầy như cây trúc ở bên mé. Nàng dịu dàng nói: "Thái Bình xin có lời hỏi thăm nhị sư bá."
Hòa thượng chắp tay đáp lễ, ánh mắt quay sang Long Ưng, nói: "Ai Di Đà Phật! Vị này là thí chủ Long Ưng."
Long Ưng cảm thấy sợ hãi. Dù đối phương đang đứng ngay trước mặt mình đây nhưng cảm giác nhạy bén của hắn lại cảm thấy đối phương có loại tính chất nổi trôi bất định rất đặc biệt, đang đứng ở đó mà lại giống như đang đứng ở chỗ khác. Thiền công như thế khiến hắn không dám khinh thường.
Nhà sư này mày sầu mi khổ mục, giống như trong đời đã trải qua nhiều bất hạnh và tang thương khiến lòng như gỗ khô.
Long Ưng chắp tay chào, chú ý tới đôi chân trần trụi của hắn.
Hòa thượng nói: "Bần tăng là Dương Thiệt Hạnh, là đệ tử dưới chân đức Phật. Hôm nay tới đây là muốn bàn một chuyện với Long thí chủ."
Long Ưng liếc sang công chúa Thái Bình một cái thấy thần thái cung kính của nàng, thầm nghĩ khó trách nàng dùng đủ mọi cách ép mình đến đây, thì ra không chỉ để gặp Quế Hữu Vi, còn muốn gặp sư phụ Dương Thiệt Lãnh của Tiểu Phật Gia, nên phản cảm với nàng giảm đi ba phần.
Hắn vội nói: "Đại sư khách khí rồi!"
Dương Thiệt Lãnh nói với vẻ vô cảm: "Chuyện là tên đồ đệ không ra gì của bần tăng dám cấu kết với Tiết Hoài Nghĩa, xúc phạm thí chủ, lại dùng thủ đoạn đê tiện, tổn hại đến thanh danh Phật môn ta, bần tăng đã ra tay lấy mạng hắn, thanh lý môn hộ, cũng hướng thí chủ xin tạ tội, xin thí chủ đừng nên để chuyện này trong lòng."
Long Ưng nghe vậy tê dại cả đầu, tính lãnh khốc của Dương Thiệt Lãnh như là do trời sinh, không nhanh không chậm nói ra chuyện giết chết đồ đệ của mình, sắc mặt chẳng hề đổi chút nào, giọng nói trầm thấp khàn khàn cũng không mảy may dao động, giống như nói về chuyện ăn ngủ hằng ngày.
Đây là một cao thủ cực kì đáng sợ, từ điều này có thể suy ra võ công của Tăng Vương Pháp Minh thế nào, cao khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Khó trách Bàn công công mạnh bằng mười Tiết Hoài Nghĩa cộng lại cũng không phải là đối thủ của Pháp Minh.
Hắn muốn nói cảm ơn cũng không được, không cảm ơn cũng càng không được, không nói gì thì khí thế sẽ ở hạ phong.
Dương Thiệt Lãng chắp tay nói: "Nếu như Long thí chủ không có chuyện gì khác thì bần tăng xin cáo lui."
Long Ưng ngạc nhiên nói: "Bên trong đang tiến hành đấu võ, đại sư không có hứng thú tham gia ư?"
Dương Thiệt Lãnh vẫn trả lời với ngữ điệu không nhanh không chậm: "Người xuất gia há có thể vọng động can qua, cũng không thể có suy nghĩ tranh đấu. Long thí chủ, mời."
Nói xong lùi ra sau, xoay người đi luôn.
Công chúa Thái bình tiến sát bên tai hắn nói: "Nhị sư bá rất ít khi rời khỏi Tịnh Niệm Thiện Viện nhưng lần này lại vì chuyện Tiểu Phật Gia mà rời đi, đến đây thanh lý môn hộ để bàn giao cho ngươi, cực kì coi trọng ngươi."
Long Ưng bất mãn: "Đã biết hắn ở đây chờ ta, sao lại không báo trước một tiếng."
Công chúa Thái Bình lườm hắn một cái, nói: "Có cơ hội không? Chỉ lo giận dỗi với người ta, làm hại người ta có rất nhiều chuyện không kịp nói."
Lại nói tiếp: "Quế bang chủ đang chờ chúng ta ở bên trong, đi vào rồi nói tiếp."
Hai người cất bước về phía cửa phủ, âm thanh cổ vũ lại vang lên, một trận luận võ khác bắt đầu.
Tiểu ma nữ mang theo làn gió thơm từ cửa phủ đi xuống thềm đá nghênh đón hai người, mặt cười hồng hào, đôi mắt to sáng ngời lấp lánh vẻ phấn khởi, nói với công chúa Thái Bình: "Ngẫu Tiên xin mượn công chúa tên tiểu tử đáng tởm này chút để nói vài câu."
Nói xong đi thẳng ra xa, chờ Long Ưng.
Công chúa Thái Bình làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dữ tợn lườm chòng chọc vào Long Ưng một cái, nói: "Còn không mau cút đi gặp tiểu mỹ nhân không có bất cứ quan hệ gì với ngươi đi, nhớ đừng có thừa cơ chuồn đi, nếu không bản điện sẽ tung trời xới đất tìm ngươi tính sổ."
Nàng nhõng nhẽo một tiếng rồi một mình tiến vào Dịch phủ.
Long Ưng không biết nên tức giận hay buồn cười, công chúa Thái bình quả là khó chiều chuộng mà tiểu ma nữ cũng không khá hơn chút nào, nhất định là họa chứ không phải phúc, tính mình phong lưu thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cuối cùng sẽ vì nó mà rước lấy họa. Nghĩ thì như thế nhưng trong lòng hắn biết rõ bản thân sẽ tuyệt đối không sửa được và cũng không muốn sửa, không thì làm người còn gì vui thú nữa, nói chuyện yêu đương dù sao cũng tốt hơn động đao động thương một chút.
Hắn đi tới trước mặt tiểu ma nữ, cười hì hì nói: "Chuyện gì mà vội vã tìm Long tiểu tử ta vậy, bỏ qua náo nhiệt không tiếc sao?"
Tiểu ma nữ chẳng hề có địch ý, chỉ khinh thường nói: "Có gì hay mà xem chứ, đều không phải là đối thủ của tên khốn Hoành Không kia. Mấy tên dưới trướng bổn tiểu thư cũng không khá hơn, có một kẻ chưa kịp ra tay đã bị người ta ép tới không ngẩng đầu lên được phải nhận thua, ta xem mà lỏng bốc hỏa, vừa hay tiểu tử ngươi tới tìm cái chết, không bằng trước khi ngươi chết tìm ngươi tính sổ đã."
Long Ưng cười ha ha, nói: "Ngươi ra sức chê trách người khác thì sao không tự lên đấu với tên khốn Hoành Không đó một trận đi. Với thực lực đánh khắp Lạc Dương không đối thủ của tiểu ma nữ của chúng ta, tên khốn Hoành Không nhất định sẽ là một trong những cái tên khắc lên bảng bại tướng của tiểu thư."
Khuôn mặt nõn nã của tiểu ma nữ nổi lên hai rặng mây đỏ, nàng lảng đi: "Không nó linh tinh với ngươi nữa! Ta tới là để cảnh cáo ngươi, nếu ngươi nói chuyện hôm nay trúng chiêu của ta ra thì ta sẽ giết ngươi đầu tiên."
Long Ưng rất vui, nàng này thật là đặc sắc, ở chung với nàng cam đoan vô cùng thú vị, sự chanh chua vô lý lại chính là điểm cuốn hút của nàng. Hắn mỉm cười nói: "Không phải nói ta sắp chết ư? Chết rồi thì sao đi rêu rao khắp nơi chuyện tiểu thư đánh trúng ta được. Thế không phải là đại tiểu thư câu trước không hợp câu sau sao."
Trong phủ vang lên tiếng thở dài chán chường.
Tiểu ma nữ trợn hai mắt lên nói: "Cái thứ mười hai rồi, thật không hiểu sao lại vậy."
Sau đó, nàng dẫm chân sẵng giọng: "Đáng ghét! Có đồng ý hay không, ta muốn ngươi thề độc."
Long Ưng cười nói: "Thề độc có gì không được chứ."
Rồi giơ tay lên nói: "Ông trời làm chứng, ta cùng đại tỷ tiểu ma nữ số mệnh là một chắc chắn là..." Thấy vẻ mặt nàng bất thiện, liền vội sửa thành: "Một đôi oan gia. Nếu như ta đem chuyện trúng chiêu..." Một tay kia gãi đầu, nói: "Rốt cuộc là chỗ nào trúng chiêu nhỉ? Nói không chuẩn thì thề không linh đâu."
Tiểu ma nữ tức giận nói: "Ngươi có bản lĩnh chịu khiến ta phải xuất ra nhiều chiêu sao? Chính là một chiêu duy nhất kia."
Long Ưng dâng lên cảm giác ngọt ngào say người, tiếp tục thề: "Chính là một chiêu trúng đích kia của đại tỷ tiểu ma nữ. Ngoại trừ trong lòng hai chúng ta cùng ông trời biết, Ưng gia ta tuyệt đối sẽ không để cho người thứ tư biết rõ. Nếu làm trái lời thề này, ta sẽ phải vĩnh viễn không có cơ hội được trúng chiêu của tiểu ma nữ đại tỷ nữa."
Lông mày tiểu ma nữ cau chặt lại, nàng nói: "Dùng ngoại hiệu thề sẽ không mất linh chứ?"
Long Ưng thấy nàng chỉ đắn đo lời thề có linh hay không, cái khác thì coi như chấp nhận nên vui vẻ nói: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Để ta sửa tí rồi lại thề độc lại."
Tiểu ma nữ như không nhịn được, khóe môi bật ra nét cười giảo hoạt, làm như ra bộ mặt tỉnh bơ nói: "Lần này trúng chiêu là ngươi, đợi ta bây giờ đi kể lại cho công chúa biết tình huống của ngươi, ta là tiểu ma nữ còn nàng là đại ác nữ, chỉ cần nói cho nàng ngươi quỳ xuống đất thề với ta không đủ thành tâm để nàng nghi thần nghi quỷ đoán xem tình lang Long Ưng của nàng rốt cuộc đã thề với tiểu ma nữ cái gì thì nhất định ngươi đẹp mặt."
Nói xong sợ hắn tóm được bèn nhanh chóng lách qua một bên, cười duyên chạy về phía cửa lớn khu nhà chính.
Long Ưng rốt cuộc đã nhận ra ai mới là kẻ ngốc, đã bị đánh trúng ngay chỗ hiểm. Hắn giật nẩy mình xông về thềm đá phía trước, hạ quyết tâm chỉ cần thấy tiểu ma nữ thực sự tìm đại ác nữ nói chuyện thì sẽ lập tức lẻn về Thượng Dương Cung. Có Võ Chiếu tọa trấn thì chắc công chúa Thái Bình sẽ không dám xông vào làm càn.
Long Ưng cất bước đi vào trong, khi tóm được tiểu ma nữ thì nàng đã trở lại ngồi ở một bàn có đám dại gái bu quanh, mồ hôi lạnh thầm tuôn ra, lòng hô nguy hiểm quá. Tất nhiên là nguy cơ chưa qua. Trên thực tế thì sự gian xảo của tiểu ma nữ đã vượt xa sự phỏng đoán của hắn, từng bước một dẫn hắn rơi vào bẫy mà vẫn cho mình đấu võ mồm thắng đối phương.
Bình tĩnh mà xem xét lại. Ôi chao! Ghê gớm thật!
Khu nhà chính Dịch phủ dài gần năm mươi bước, rộng chừng ba mươi bước, dùng hai mươi bốn cây cột gỗ trụ cao tới ba trượng, trừ một phía bên ngoài sát cửa, các mặt biên đều sắp gần trăm cái bàn tròn lớn, chừa ra một không gian lớn để luận võ. Chỉ có tầm sáu, bảy trăm người đang ngồi, xung quanh các bàn và ngay trước tường lại càng rậm rạp chằng chịt đứng đầy người, ít nhất hơn ngàn.
May mắn là lúc này sự chú ý của đa số người đều tập trung lên khu danh dự riêng biệt nằm đối diện với cửa chính, bởi vì hai dãy bàn này ngồi đầy giai nhân dị tộc ăn mặc quái dị, trang điểm xinh đẹp, áo quần nhiều màu rực rỡ, mỗi người đều hoạt bát thích náo nhiệt, trêu đùa cười nói không coi ai ra gì. Dáng người mỗi người đều tuyệt đẹp, bộ dạng mê người, chẳng hề giống như đến xem luận võ mà giống giai nhân chốn hậu cung của hôn quân hoang dâm vô đạo hơn. Điểm chết người nhất chính là các nàng trùm lụa đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt to sáng ngời, đủ màu sắc hình dạng, trong đó không ngờ có một cô gái có đôi mắt lấp lánh ánh vàng và cả mái tóc dài màu vàng kim. Hoa không mê người, người tự mê, càng may mắn là người mê có ba phần tỉnh, phát hiện ra công chúa đang ngồi trong một bàn danh dự, đang nhìn chằm chằm dữ tợn vào con quỷ háo sắc mình, khiến hắn liên tưởng đến dáng vẻ mẫu hoàng nàng hạ lệnh lôi người ra ngọ môn chém đầu trước đây.
Trong lòng hắn thầm kêu thôi hỏng. Rồi, hắn đột nhiên có cảm giác có một ánh mắt thư thực chất đang chiếu lên người hắn, cứ như vậy quay lại nghênh đón đối phương.
Ánh mắt giao nhau giữa không.
Cơ thể và linh hồn Long Ưng chấn động, với tốc độ cực cao Ma Chủng lan ra toàn thân trong nháy mắt, kinh mạch không chấn động, nhưng không có cảnh huyệt vị nhảy lên giống như trước. Giờ hắn chính là Ma Chủng, Ma Chủng chính là hắn, không phân người hay ta.
Lưng Long Ưng dựng thẳng lên, hai chân của hắn như đang vươn dài qua bốn phương tám hướng, đạp lên đứng ở nơi tận cùng mặt đất. Đôi mắt lòe lòe ma quang nhưng lại ẩn vào trong làm cho chúng biến thành hồ sâu không đáy, ở dưới đáy lại ẩn dấu bí mật khác.
Người dõi mắt nhìn về hắn kia từ từ đứng lên, rồi rời khỏi chỗ ngồi, hướng về Long Ưng đang đứng thắng trước cửa vào. Gần hai nghìn người trong hành lang bắt đầu cảm thấy khác thường, ánh mắt nhìn về phía Hoành Không Mục Dã rồi lại quay về phía Long Ưng bỗng trở nên khí phách oai hùng. Âm thanh ồn ào huyên náo rung cả nhà dần lắng lại như thủy triều rút, đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, không khí nặng nề, không ai dám thở mạnh.
Tiểu ma nữ trừng lớn mắt đẹp, ngây người nhìn Long Ưng chằm chằm.
Đệ nhất cao thủ Thổ Phiên bễ nghễ đương thời, khôi ngô kì vĩ Hoành Không Mục Dã nhìn chăm chú Long Ưng, nhẹ nhàng nói: "Xin hỏi quý tính đại danh?"
Long Ưng mỉm cười nói: "Long Ưng vấn an Hoành Không huynh!"
Hoành Không Mục Dã ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Quả nhiên là Ưng gia đêm qua đã chém đầu Tiết Hoài Nghĩa trước mặt mọi người ở Hoành thành. Hoành Không chẳng thể ngờ được trong thiên hạ lại có nhân vật như Long huynh. Sao chúng ta không vứt bỏ mọi cố kị mà chơi thỏa thích một trận?"
Long Ưng cười ha ha nói: "Chẳng mấy khi Hoành Không huynh có hứng thú như thế này, khiến tiểu đệ cũng ngứa ngáy khó chịu theo, Hoành Không huynh có muốn không tiếp cũng không được. Có điều tiểu đệ muốn lập một quy tắc khác, bởi vì tình huống đêm nay của tiểu đệ đặc thù, không muốn đấu đến rã rời rồi lại bị đuổi giết."
Hoành Không Mục Dã cũng thật lạ, vui vẻ nói: "Bất kể Long huynh nêu ra điều kiện gì thì ta cũng tuân theo tất."
Mỗi người đều nổi lên lòng hiếu kỳ vì chưa ai đoán được hắn chuẩn bị làm ra bí ẩn gì, chỉ có công chúa Thái Bình và tiểu ma nữ Địch Ngẫu Tiên có phần sáng tỏ.
Bầu không khí nặng nề trong đại sảnh có lẫn cả sự hào hứng muốn làm rõ bí ẩn, quái dị đến cực điểm.
Công chúa thở dài: "Mặc dù Thánh thượng không truy cứu Trúc Hoa Bang, nhưng nếu ngươi là Quế Hữu Vi thì có thể ngủ ngon sao?"
Long Ưng không có lời nào để nói. Chỗ đáng sợ nhất của Võ Chiếu là không ai hiểu được trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, mà một khi nàng làm khó dễ thì không có ai chịu được.
Công chúa nói: "Mười ngày trước Quế Hữu Vi tiến vào Thần Đô, chạy tứ phía nhờ người nói tốt về hắn với Thánh thượng, hy vọng Thánh thượng ban cho được gặp mặt để hắn tự mình thỉnh tội. Trừ ta và Quốc Lão ra không ai dám nói giúp cho hắn. Khi Quốc Lão và ta đề cập chuyện này cho hắn thì không ngờ lại chữa tốt thành xấu, Thánh Thượng nói rõ chỉ cần vợ chồng Lăng Trọng trò chuyện thì nàng sẽ triệt để quên đi việc này. Ngươi nói đi! Bảo Quế Hữu Vi làm thế nào đây?"
Long Ưng thắc mắc: "Chuyện này đã xảy ra cách đây nhiều năm rồi, vì sao lúc ấy Quế bang chủ không đến cầu xin mà mãi đến hôm nay mới đến?"
Công chúa Thái Bình nói: "Vì cách đây một tháng Thánh thượng đã nghiêm lệnh Trúc Hoa Bang không được phép có bất cứ buôn bán nào liên quan đến Đại Vận Hà, đó giống như là đã phế bỏ võ công của Trúc Hoa Bang, mất đi vận tải đường thủy thì còn có thể làm ăn gì."
Long Ưng cười khổ nói: "Mẫu hoàng ngươi rõ ràng là muốn dồn Trúc Hoa Bang vào đường cùng, mục đích là để gặp được vợ chồng Lăng Trọng, loại chuyện này người ngoài không thể nhúng tay vào được. Quế bang chủ tìm ta làm chi vậy?"
Công chúa Thái Bình nói: "Đương nhiên là để nhờ ngươi giúp. Việc này không phả do ta đề xuất mà do Quốc Lão đề nghị với Quế bang chủ. Chỉ có ngươi mới có thể thẳng thắn phân tích thiệt hơn với Thánh Thượng, những người khác Thánh Thượng chỉ cần mắng hai câu đã sợ tè ướt quần rồi, chỉ có da mặt dày như tường ngươi mới không đổi sắc. Ha ha..."
Long Ưng tức giận nói: "Quốc Lão thì giới thiệu không chuẩn, còn ngươi là nối giáo cho giặc, cả hai đều không phải người tốt, cứ thế đem lão tử lên đài, làm loại chuyện mất sức vô công này."
Công chúa Thái Bình nói: "Ngươi tự mình từ chối hắn đi! Người ta chỉ nhận trách nhiệm đưa tiểu tử ngươi đến đó thôi."
Xe ngựa đi vào đại trạch xán lạn ánh đèn. Từ trong nội đường truyền đến từng đợt reo hò cổ động, nhưng khi xe ngựa dừng lại trước thềm đá cửa phủ, tiếng hoan hô lại chuyển thành tiếng than thở nuối tiếc, làm cho người ta không nhìn cũng biết được Hoành Không Mục Dã đã đại triển thần uy, lại thắng một trận nữa.
Thân vệ của công chúa mở cửa xe để hai người xuống.
Ở sân rộng trước đại trạch tụ tập hơn trăm người đang tốp năm tốp ba thảo luận với nhau. Công chúa Thái Bình dẫn Long Ưng đi về phía một nhà sư cao gầy như cây trúc ở bên mé. Nàng dịu dàng nói: "Thái Bình xin có lời hỏi thăm nhị sư bá."
Hòa thượng chắp tay đáp lễ, ánh mắt quay sang Long Ưng, nói: "Ai Di Đà Phật! Vị này là thí chủ Long Ưng."
Long Ưng cảm thấy sợ hãi. Dù đối phương đang đứng ngay trước mặt mình đây nhưng cảm giác nhạy bén của hắn lại cảm thấy đối phương có loại tính chất nổi trôi bất định rất đặc biệt, đang đứng ở đó mà lại giống như đang đứng ở chỗ khác. Thiền công như thế khiến hắn không dám khinh thường.
Nhà sư này mày sầu mi khổ mục, giống như trong đời đã trải qua nhiều bất hạnh và tang thương khiến lòng như gỗ khô.
Long Ưng chắp tay chào, chú ý tới đôi chân trần trụi của hắn.
Hòa thượng nói: "Bần tăng là Dương Thiệt Hạnh, là đệ tử dưới chân đức Phật. Hôm nay tới đây là muốn bàn một chuyện với Long thí chủ."
Long Ưng liếc sang công chúa Thái Bình một cái thấy thần thái cung kính của nàng, thầm nghĩ khó trách nàng dùng đủ mọi cách ép mình đến đây, thì ra không chỉ để gặp Quế Hữu Vi, còn muốn gặp sư phụ Dương Thiệt Lãnh của Tiểu Phật Gia, nên phản cảm với nàng giảm đi ba phần.
Hắn vội nói: "Đại sư khách khí rồi!"
Dương Thiệt Lãnh nói với vẻ vô cảm: "Chuyện là tên đồ đệ không ra gì của bần tăng dám cấu kết với Tiết Hoài Nghĩa, xúc phạm thí chủ, lại dùng thủ đoạn đê tiện, tổn hại đến thanh danh Phật môn ta, bần tăng đã ra tay lấy mạng hắn, thanh lý môn hộ, cũng hướng thí chủ xin tạ tội, xin thí chủ đừng nên để chuyện này trong lòng."
Long Ưng nghe vậy tê dại cả đầu, tính lãnh khốc của Dương Thiệt Lãnh như là do trời sinh, không nhanh không chậm nói ra chuyện giết chết đồ đệ của mình, sắc mặt chẳng hề đổi chút nào, giọng nói trầm thấp khàn khàn cũng không mảy may dao động, giống như nói về chuyện ăn ngủ hằng ngày.
Đây là một cao thủ cực kì đáng sợ, từ điều này có thể suy ra võ công của Tăng Vương Pháp Minh thế nào, cao khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Khó trách Bàn công công mạnh bằng mười Tiết Hoài Nghĩa cộng lại cũng không phải là đối thủ của Pháp Minh.
Hắn muốn nói cảm ơn cũng không được, không cảm ơn cũng càng không được, không nói gì thì khí thế sẽ ở hạ phong.
Dương Thiệt Lãng chắp tay nói: "Nếu như Long thí chủ không có chuyện gì khác thì bần tăng xin cáo lui."
Long Ưng ngạc nhiên nói: "Bên trong đang tiến hành đấu võ, đại sư không có hứng thú tham gia ư?"
Dương Thiệt Lãnh vẫn trả lời với ngữ điệu không nhanh không chậm: "Người xuất gia há có thể vọng động can qua, cũng không thể có suy nghĩ tranh đấu. Long thí chủ, mời."
Nói xong lùi ra sau, xoay người đi luôn.
Công chúa Thái bình tiến sát bên tai hắn nói: "Nhị sư bá rất ít khi rời khỏi Tịnh Niệm Thiện Viện nhưng lần này lại vì chuyện Tiểu Phật Gia mà rời đi, đến đây thanh lý môn hộ để bàn giao cho ngươi, cực kì coi trọng ngươi."
Long Ưng bất mãn: "Đã biết hắn ở đây chờ ta, sao lại không báo trước một tiếng."
Công chúa Thái Bình lườm hắn một cái, nói: "Có cơ hội không? Chỉ lo giận dỗi với người ta, làm hại người ta có rất nhiều chuyện không kịp nói."
Lại nói tiếp: "Quế bang chủ đang chờ chúng ta ở bên trong, đi vào rồi nói tiếp."
Hai người cất bước về phía cửa phủ, âm thanh cổ vũ lại vang lên, một trận luận võ khác bắt đầu.
Tiểu ma nữ mang theo làn gió thơm từ cửa phủ đi xuống thềm đá nghênh đón hai người, mặt cười hồng hào, đôi mắt to sáng ngời lấp lánh vẻ phấn khởi, nói với công chúa Thái Bình: "Ngẫu Tiên xin mượn công chúa tên tiểu tử đáng tởm này chút để nói vài câu."
Nói xong đi thẳng ra xa, chờ Long Ưng.
Công chúa Thái Bình làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dữ tợn lườm chòng chọc vào Long Ưng một cái, nói: "Còn không mau cút đi gặp tiểu mỹ nhân không có bất cứ quan hệ gì với ngươi đi, nhớ đừng có thừa cơ chuồn đi, nếu không bản điện sẽ tung trời xới đất tìm ngươi tính sổ."
Nàng nhõng nhẽo một tiếng rồi một mình tiến vào Dịch phủ.
Long Ưng không biết nên tức giận hay buồn cười, công chúa Thái bình quả là khó chiều chuộng mà tiểu ma nữ cũng không khá hơn chút nào, nhất định là họa chứ không phải phúc, tính mình phong lưu thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cuối cùng sẽ vì nó mà rước lấy họa. Nghĩ thì như thế nhưng trong lòng hắn biết rõ bản thân sẽ tuyệt đối không sửa được và cũng không muốn sửa, không thì làm người còn gì vui thú nữa, nói chuyện yêu đương dù sao cũng tốt hơn động đao động thương một chút.
Hắn đi tới trước mặt tiểu ma nữ, cười hì hì nói: "Chuyện gì mà vội vã tìm Long tiểu tử ta vậy, bỏ qua náo nhiệt không tiếc sao?"
Tiểu ma nữ chẳng hề có địch ý, chỉ khinh thường nói: "Có gì hay mà xem chứ, đều không phải là đối thủ của tên khốn Hoành Không kia. Mấy tên dưới trướng bổn tiểu thư cũng không khá hơn, có một kẻ chưa kịp ra tay đã bị người ta ép tới không ngẩng đầu lên được phải nhận thua, ta xem mà lỏng bốc hỏa, vừa hay tiểu tử ngươi tới tìm cái chết, không bằng trước khi ngươi chết tìm ngươi tính sổ đã."
Long Ưng cười ha ha, nói: "Ngươi ra sức chê trách người khác thì sao không tự lên đấu với tên khốn Hoành Không đó một trận đi. Với thực lực đánh khắp Lạc Dương không đối thủ của tiểu ma nữ của chúng ta, tên khốn Hoành Không nhất định sẽ là một trong những cái tên khắc lên bảng bại tướng của tiểu thư."
Khuôn mặt nõn nã của tiểu ma nữ nổi lên hai rặng mây đỏ, nàng lảng đi: "Không nó linh tinh với ngươi nữa! Ta tới là để cảnh cáo ngươi, nếu ngươi nói chuyện hôm nay trúng chiêu của ta ra thì ta sẽ giết ngươi đầu tiên."
Long Ưng rất vui, nàng này thật là đặc sắc, ở chung với nàng cam đoan vô cùng thú vị, sự chanh chua vô lý lại chính là điểm cuốn hút của nàng. Hắn mỉm cười nói: "Không phải nói ta sắp chết ư? Chết rồi thì sao đi rêu rao khắp nơi chuyện tiểu thư đánh trúng ta được. Thế không phải là đại tiểu thư câu trước không hợp câu sau sao."
Trong phủ vang lên tiếng thở dài chán chường.
Tiểu ma nữ trợn hai mắt lên nói: "Cái thứ mười hai rồi, thật không hiểu sao lại vậy."
Sau đó, nàng dẫm chân sẵng giọng: "Đáng ghét! Có đồng ý hay không, ta muốn ngươi thề độc."
Long Ưng cười nói: "Thề độc có gì không được chứ."
Rồi giơ tay lên nói: "Ông trời làm chứng, ta cùng đại tỷ tiểu ma nữ số mệnh là một chắc chắn là..." Thấy vẻ mặt nàng bất thiện, liền vội sửa thành: "Một đôi oan gia. Nếu như ta đem chuyện trúng chiêu..." Một tay kia gãi đầu, nói: "Rốt cuộc là chỗ nào trúng chiêu nhỉ? Nói không chuẩn thì thề không linh đâu."
Tiểu ma nữ tức giận nói: "Ngươi có bản lĩnh chịu khiến ta phải xuất ra nhiều chiêu sao? Chính là một chiêu duy nhất kia."
Long Ưng dâng lên cảm giác ngọt ngào say người, tiếp tục thề: "Chính là một chiêu trúng đích kia của đại tỷ tiểu ma nữ. Ngoại trừ trong lòng hai chúng ta cùng ông trời biết, Ưng gia ta tuyệt đối sẽ không để cho người thứ tư biết rõ. Nếu làm trái lời thề này, ta sẽ phải vĩnh viễn không có cơ hội được trúng chiêu của tiểu ma nữ đại tỷ nữa."
Lông mày tiểu ma nữ cau chặt lại, nàng nói: "Dùng ngoại hiệu thề sẽ không mất linh chứ?"
Long Ưng thấy nàng chỉ đắn đo lời thề có linh hay không, cái khác thì coi như chấp nhận nên vui vẻ nói: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Để ta sửa tí rồi lại thề độc lại."
Tiểu ma nữ như không nhịn được, khóe môi bật ra nét cười giảo hoạt, làm như ra bộ mặt tỉnh bơ nói: "Lần này trúng chiêu là ngươi, đợi ta bây giờ đi kể lại cho công chúa biết tình huống của ngươi, ta là tiểu ma nữ còn nàng là đại ác nữ, chỉ cần nói cho nàng ngươi quỳ xuống đất thề với ta không đủ thành tâm để nàng nghi thần nghi quỷ đoán xem tình lang Long Ưng của nàng rốt cuộc đã thề với tiểu ma nữ cái gì thì nhất định ngươi đẹp mặt."
Nói xong sợ hắn tóm được bèn nhanh chóng lách qua một bên, cười duyên chạy về phía cửa lớn khu nhà chính.
Long Ưng rốt cuộc đã nhận ra ai mới là kẻ ngốc, đã bị đánh trúng ngay chỗ hiểm. Hắn giật nẩy mình xông về thềm đá phía trước, hạ quyết tâm chỉ cần thấy tiểu ma nữ thực sự tìm đại ác nữ nói chuyện thì sẽ lập tức lẻn về Thượng Dương Cung. Có Võ Chiếu tọa trấn thì chắc công chúa Thái Bình sẽ không dám xông vào làm càn.
Long Ưng cất bước đi vào trong, khi tóm được tiểu ma nữ thì nàng đã trở lại ngồi ở một bàn có đám dại gái bu quanh, mồ hôi lạnh thầm tuôn ra, lòng hô nguy hiểm quá. Tất nhiên là nguy cơ chưa qua. Trên thực tế thì sự gian xảo của tiểu ma nữ đã vượt xa sự phỏng đoán của hắn, từng bước một dẫn hắn rơi vào bẫy mà vẫn cho mình đấu võ mồm thắng đối phương.
Bình tĩnh mà xem xét lại. Ôi chao! Ghê gớm thật!
Khu nhà chính Dịch phủ dài gần năm mươi bước, rộng chừng ba mươi bước, dùng hai mươi bốn cây cột gỗ trụ cao tới ba trượng, trừ một phía bên ngoài sát cửa, các mặt biên đều sắp gần trăm cái bàn tròn lớn, chừa ra một không gian lớn để luận võ. Chỉ có tầm sáu, bảy trăm người đang ngồi, xung quanh các bàn và ngay trước tường lại càng rậm rạp chằng chịt đứng đầy người, ít nhất hơn ngàn.
May mắn là lúc này sự chú ý của đa số người đều tập trung lên khu danh dự riêng biệt nằm đối diện với cửa chính, bởi vì hai dãy bàn này ngồi đầy giai nhân dị tộc ăn mặc quái dị, trang điểm xinh đẹp, áo quần nhiều màu rực rỡ, mỗi người đều hoạt bát thích náo nhiệt, trêu đùa cười nói không coi ai ra gì. Dáng người mỗi người đều tuyệt đẹp, bộ dạng mê người, chẳng hề giống như đến xem luận võ mà giống giai nhân chốn hậu cung của hôn quân hoang dâm vô đạo hơn. Điểm chết người nhất chính là các nàng trùm lụa đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt to sáng ngời, đủ màu sắc hình dạng, trong đó không ngờ có một cô gái có đôi mắt lấp lánh ánh vàng và cả mái tóc dài màu vàng kim. Hoa không mê người, người tự mê, càng may mắn là người mê có ba phần tỉnh, phát hiện ra công chúa đang ngồi trong một bàn danh dự, đang nhìn chằm chằm dữ tợn vào con quỷ háo sắc mình, khiến hắn liên tưởng đến dáng vẻ mẫu hoàng nàng hạ lệnh lôi người ra ngọ môn chém đầu trước đây.
Trong lòng hắn thầm kêu thôi hỏng. Rồi, hắn đột nhiên có cảm giác có một ánh mắt thư thực chất đang chiếu lên người hắn, cứ như vậy quay lại nghênh đón đối phương.
Ánh mắt giao nhau giữa không.
Cơ thể và linh hồn Long Ưng chấn động, với tốc độ cực cao Ma Chủng lan ra toàn thân trong nháy mắt, kinh mạch không chấn động, nhưng không có cảnh huyệt vị nhảy lên giống như trước. Giờ hắn chính là Ma Chủng, Ma Chủng chính là hắn, không phân người hay ta.
Lưng Long Ưng dựng thẳng lên, hai chân của hắn như đang vươn dài qua bốn phương tám hướng, đạp lên đứng ở nơi tận cùng mặt đất. Đôi mắt lòe lòe ma quang nhưng lại ẩn vào trong làm cho chúng biến thành hồ sâu không đáy, ở dưới đáy lại ẩn dấu bí mật khác.
Người dõi mắt nhìn về hắn kia từ từ đứng lên, rồi rời khỏi chỗ ngồi, hướng về Long Ưng đang đứng thắng trước cửa vào. Gần hai nghìn người trong hành lang bắt đầu cảm thấy khác thường, ánh mắt nhìn về phía Hoành Không Mục Dã rồi lại quay về phía Long Ưng bỗng trở nên khí phách oai hùng. Âm thanh ồn ào huyên náo rung cả nhà dần lắng lại như thủy triều rút, đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, không khí nặng nề, không ai dám thở mạnh.
Tiểu ma nữ trừng lớn mắt đẹp, ngây người nhìn Long Ưng chằm chằm.
Đệ nhất cao thủ Thổ Phiên bễ nghễ đương thời, khôi ngô kì vĩ Hoành Không Mục Dã nhìn chăm chú Long Ưng, nhẹ nhàng nói: "Xin hỏi quý tính đại danh?"
Long Ưng mỉm cười nói: "Long Ưng vấn an Hoành Không huynh!"
Hoành Không Mục Dã ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Quả nhiên là Ưng gia đêm qua đã chém đầu Tiết Hoài Nghĩa trước mặt mọi người ở Hoành thành. Hoành Không chẳng thể ngờ được trong thiên hạ lại có nhân vật như Long huynh. Sao chúng ta không vứt bỏ mọi cố kị mà chơi thỏa thích một trận?"
Long Ưng cười ha ha nói: "Chẳng mấy khi Hoành Không huynh có hứng thú như thế này, khiến tiểu đệ cũng ngứa ngáy khó chịu theo, Hoành Không huynh có muốn không tiếp cũng không được. Có điều tiểu đệ muốn lập một quy tắc khác, bởi vì tình huống đêm nay của tiểu đệ đặc thù, không muốn đấu đến rã rời rồi lại bị đuổi giết."
Hoành Không Mục Dã cũng thật lạ, vui vẻ nói: "Bất kể Long huynh nêu ra điều kiện gì thì ta cũng tuân theo tất."
Mỗi người đều nổi lên lòng hiếu kỳ vì chưa ai đoán được hắn chuẩn bị làm ra bí ẩn gì, chỉ có công chúa Thái Bình và tiểu ma nữ Địch Ngẫu Tiên có phần sáng tỏ.
Bầu không khí nặng nề trong đại sảnh có lẫn cả sự hào hứng muốn làm rõ bí ẩn, quái dị đến cực điểm.
/435
|