Nhân Nhã hưng phấn, cười tới mức mặt đỏ ửng nói:
- Đây là đồ ăn do ba tỷ muội thiếp học được, dù sao thì chàng cũng phải nếp thử một chút. Ngay cả Bàn công công cũng rất thích.
Long Ưng nhìn sâu vào đôi mắt đẹp khiến cho người ta có cảm giác bức bối, làm cho người ta đánh mất lý trí của nàng rồi nghĩ tới sự chung tình của Nhân Nhã. Những lời nói của Bàn công công đầy kinh nghiệm và trí tuệ.
Nhân Nhã bước đi tung tăng giống như một con én nhỏ.
Long Ưng vừa đi vừa kể tới đoạn gặp Võ Chiếu đã hết cả nửa canh giờ. Toàn bộ Cam Thang viện chìm trong ráng chiều.
Bàn công công trầm ngâm:
- Võ Chiếu rất mâu thuẫn.
Long Ưng vội vàng hỏi.
Bàn công công nói:
- Trước khi rời Thần đô, Hoành Không Mục Dã nói chuyện với Võ Chiếu cả giờ. Lúc ấy ta và Thượng Quan Uyển Nhi đều có mặt. Hoành Không Mục Dã nói rất nhiều lời ca ngợi ngươi nhưng có vài câu quan trọng là khi ngươi tới sa trường, chẳng khác nào vị thống soái khiến cho kẻ địch sợ hãi. Ngươi như một vị tướng trời sinh mà y chưa bao giờ gặp.
Long Ưng bắt dầu hiểu được tại sao Thượng Quan Uyển Nhi lại có sự kính trọng đối với mình.
Bàn công công nói:
- Ngươi cũng biết mấy lời nói từ miệng của một vị thống soái nổi danh trong chinh chiến với dân tộc Thổ Phiên sẽ có trọng lượng như thế nào. Trong mấy chục năm qua, không có một ai dám coi thường việc xuất chinh. Võ Chiếu không muốn xây dựng uy thế Đại chu? Lấy Võ Tam Tư làm ví dụ. Nhiều lần bà tay lệnh cho y làm đại tướng dẫn binh nhưng mỗi lần xuất quân đều không thành công. Có thể thấy được Võ Chiếu có sự sợ hãi đối với người Đột Quyết. Cho dù là danh tướng Hắc Xỉ Thường Chi, nếu ngươi bảo y xuất quân tới Đột Quyết thì chắc chắn y sẽ nói cho ngươi rằng động không bằng tĩnh.
Lão dừng một chút rồi nói tiếp:
- Bây giờ ngươi trở thành một quân cờ lợi hại nhất trong tay Võ Chiếu. Nếu bà tay suy nghĩ vì tình hình của Trung Thổ sẽ thả lỏng cho ngươi Nam chinh bắc chiến. Nhưng nếu vì lợi ích riêng, bà ta sẽ để ngươi nằm trong sự khống chế, ít nhất là đối đãi như khi ngươi viết ra cả bộ Đạo Tâm chủng ma đại pháp, nhưng không hiểu rõ nên mới còn suy nghĩ về vấn đề của ngươi. Ngươi nói bà ta có phải là người mâu thuẫn hay không.
Long Ưng gật đầu:
- Cũng có lý. Có điều bà ta sẽ phát hiện càng ngày càng khó khống chế ta.
Bàn công công nói:
- Đừng bao giờ coi thường bà ta. Cho dù là võ công hay tài trí thì bà ta chỉ có hơn chứ không bao giờ kém ngươi.
Lão lại nói:
- Ngươi và Đoan Mộc Lăng có mối quan hệ rất tuyệt, khó phân biệt. Xem ra ngay từ đầu nàng không hề có ý chống lại Ma chủng của ngươi. Đan Thanh Tử hoàn toàn không nhìn nhầm người. Nàng vừa có thể cảm ứng được Ma chủng của ngươi nhưng cũng cảm ứng được Tiên thai của Đoan Mộc Lăng.
Long Ưng nói:
- Hy vọng là vậy. Nhưng ta vẫn không chắc chắn về nàng.
Bàn công công nói:
- Cái này gọi là người quan tâm quá sẽ loạn. Năm đó Bích Tú Tâm không thể nào chống lại được Thạch Chi Hiên. Hôm nay, Đoan Mộc Lăng cũng chẳng thể chống lại được một vị Tà Đế phong lưu như ngươi. Còn về chuyện Thượng Quan Uyển Nhi thì ta cho ngươi một lời khuyên. Sinh hoạt nhiều năm trong cung, nàng là một người con gái có quyền lực, cũng không phải là người tầm thường. Mặc dù ta không biết Võ Tam Tư và Thượng Quan Uyển Nhi có quan hệ thế nào nhưng một tên háo sắc và một người con gái có tài lại phong lưu thì có lẽ chưa chắc đã có con đường sáng. Mọi chuyện nên hết sức cẩn thận. Không cần phải tiễn ta, trở về gặp mấy người thiếp yêu của ngươi đi.
Sáng sớm, Long Ưng thức dậy cảm thấy hết sức thoải mái. Có lẽ chỉ có lúc con người và tinh thần sáng khoái hắn mới có cảm giác hoàn toàn khác trước, dường như gần hơn tới cảnh giới Ma cực. Có điều nhớ lại thì Hướng Vũ Điền mất bảy năm mới tới cảnh giới Ma Cực, con đường của hắn vẫn còn rất dài.
Có tiếng mưa rơi tí tách. Cơn mưa bên ngoài trời khiến cho con người ta cảm thấy cảm giác ấm áp ở trong nhà thật đáng quý. Viện Cam Thang đã trở thành một nơi an toàn để hắn tránh xa sự phân tranh. Mặc dù bản thân hắn biết sự an toàn đó chỉ là điều giả dối.
Nhân Nhã vẫn nằm nép vào người hắn ngủ say, đôi tay ôm chặt lấy người Long Ưng. Hắn không hiểu tại sao một người con gái yếu đuối như Nhân Nhã lại có sức lực dẻo dai đến vậy.
Lệ Lệ và Tú Thanh nằm ở hai bên. Nhìn ba nàng, hắn nhớ lại cảnh tượng hoang đường đêm hôm qua.
Hắn không định đánh thức Nhân Nhã mà chỉ nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của nàng. Nhưng hắn vừa mới chạm nhẹ vào cánh tay ngọc thì nàng lập tức tỉnh dậy lên tiếng:
- Vẫn còn sớm.
Long Ưng không kìm nổi cúi xuống hôn nàng. Nhân Nhã hưởng ứng nhiệt liệt. Long Ưng cố gắng kiềm chế bản thân, nói nhỏ vào tai của nàng:
- Ta còn phải đi làm việc cho Thánh thượng.
- Thánh thượng.
Hai chữ đó rơi vào tai khiến cho cơn buồn ngủ của Nhân Nhã biến mất. Nàng ngoan ngoãn ngồi dậy, hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo.
Cả hai người ra ngoài ăn đồ điểm tâm được cung nữ chuẩn bị trước. Lệ Lệ và Tú Thanh vẫn còn ngủ mê mệt không thể nào tỉnh dậy.
Lý công công đi vào, nói:
- Vinh công công phái phái hai người tới. Một trong số họ nói tiếng Đột Quyết còn một người nói tiếng Thổ Phiên. Sau này bọn họ sẽ ở trong viện Cam Thanh. Còn về việc có tác dụng gì thì Vinh công công nói Ưng gia biết.
Long Ưng hơi bất ngờ cũng cảm thấy Võ Chiếu thật sự khó đoán. Hắn gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề.
Lý công công liếc Nhân Nhã định nói ròi lại thôi.
Long Ưng hỏi:
- Có chuyện gì?
Lý công công nói:
- Vinh công công mời Ưng gia có rảnh thì tới Lệ Khinh các. Chỉ có như vậy.
Nhân Nhã trừng mắt, cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng:
- Chúng ta cũng rất muốn gặp các nàng. Chỉ có điều không có phu quân ở đây nên chúng ta không dám quyết định. Để chúng ta tiếp chàng đi dạo.
Long Ưng nhìn nàng cảm thấy chẳng khác nào một thiên thần đáng yêu, nên không đành lòng làm nàng mất vui:
- Vậy để ta gặp họ đi.
Hắn thầm nghĩ đưa các nàng rời khỏi cung Thượng Dương có động tới chuyện cấm kỵ của Võ Chiếu hay không. Trải qua buổi triều trên điện Trinh Quán, hắn không dám chắc chắn về võ Chiếu. Có lẽ bà ta ngầm ủng hộ Võ Thừa Tự.
Lý công công cáo từ.
Nhân Nhã đột nhiên bước tới liếc mắt nhìn hắn một cái bằng một ánh mắt đầy quyến rũ.
Long Ưng cảm thấy nóng người, hỏi:
- Nhân Nhã ăn no rồi đúng không?
Nhân Nhã gật đầu:
- Nhân Nhã no rồi.
Long Ưng lại nói:
- Có phải Nhân Nhã lại nghĩ tới chuyện sung sướng hôm qua không?
Mặc dù trở thành thiếp yêu của hắn nhưng da mặt của Nhân Nhã vẫn mỏng như trước. Nàng đỏ mặt, nói:
- Lần sau nếu chàng đột nhiên rời khỏi Thần Đô thì không phải lo cho chúng thiếp. Ba tỷ muội thiếp đã qua cuộc sống trong cung nên cũng biết tự lo cho mình.
Long Ưng cảm thấy đau xót. Hắn chợt nhớ tới câu nói của Bàn công công. Có Long Ưng, không ai dám động tới các nàng, trừ khi là giết hắn. Nhưng nếu không có hắn thì lại phải nhờ tới Võ Chiếu. Ôi! Thật sự hắn không có cách nào thoát khỏi bàn tay của Võ Chiếu.
Nhân Nhã vui vẻ nói:
- Bây giờ cũng chờ được tới lúc phu quân quay về. Phu quân có thể đưa chúng ta ra ngoài cung ngắm cảnh không? Chàng đi Dương Châu mua đôi vòng ngọc đẹp quá. Chàng xem này.
Nói rồi nàng kéo vạt áo để Long Ưng thấy nàng vừa mới đeo đôi vòng ngọc để nó ngay trên gò ngực trắng của mình.
Long Ưng cảm thấy ngọt ngào. Mỗi một động tác của tiểu mỹ nhân cũng làm cho trái tim của hắn lay động. Từ lần đầu tiên gặp nàng đã vậy, cảm giác say mê của hắn dành cho nàng chưa bao giờ giảm đi, thậm chí còn càng mạnh thêm.
Long Ưng nhẹ nhàng kéo lại vạt áo cho nàng rồi không kìm nổi sờ soạng vài chỗ. Nhân Nhã kêu lên chống lại, chợt có âm thanh vọng tới.
Nhân Nhã vội vàng sửa lại quần áo cho ngay ngắn rồi ngồi nghiêm chỉnh. Có điều chỉ cần là người tỉnh táo sẽ biết giữa hai người có chuyện gì.
Được Lý công công dẫn vào chính là Bàn công công. Lão kẹp nách một cái bao. Lão liếc mắt rồi cười ha hả:
- Hình như công công ta tới hơi sớm.
Nhân Nhã xấu hổ trốn vào trong hậu viện.
Bàn công công ngồi xuống rồi nói:
- Ta mang tới cho ngươi một thứ tốt trong quốc khố. Ha ha! Đây là tam quân còn chưa đi mà lương thảo đã tới trước.
Long Ưng nghĩ thầm ngoại trừ Võ Chiếu ra thì Bàn công công chính là người thần thông quảng đại nhất ở trong cung. Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra một ý.
Bàn công công đặt cái bọc lên bàn nhưng không cởi ra mà chỉ nói thật thản nhiên:
- Trong quốc khố có rất nhiều thứ. Cái gì cần cũng có, chẳng khác nào tụ lý càn khôn của Đỗ Phục Uy. Hôm qua, ta tìm cho ngươi mấy thứ tốt thì thấy được một bức tranh gợi tình của sư phụ Hoa gian nữ. Những nét vẽ của nó phải nói là từ trước tới nay chưa ai có, thật sự rất muốn lấy để ngươi mang cho con nha đầu Đoan Mộc Lăng kia xem. Có điều nghĩ lại nó sẽ cho ngươi ăn tát nên ta đành thôi.
Ánh mắt của Long Ưng sáng ngời:
- Ăn tát là việc nhỏ. Nếu ta đưa cho Hoa gian nữ xem thì nàng rất khó trách ta bởi vì người ta vẽ một bức tranh đẹp về sư phụ nàng.
Bàn công công nói:
- Đúng là mấy thứ xấu đều là niềm vui của đám bàng môn tà dạo. May rằng ta cũng là người như vậy nếu không thì sao được gọi là ma còn ngươi lại là Tà Đế.
Long Ưng hưng phấn nhìn cái bao chằm chằm:
- Ngài có thể lấy bất cứ thứ gì từ trong quốc khố hay sao?
Bàn công công đưa tay cởi cái bọc sau đó thò tay vào trong mà sờ soạng và nói:
- Ngươi có biết quốc khố do ai trông hay không?
Long Ưng nói:
- Chẳng lẽ do ngài trông?
Bàn công công nói:
- Đúng là bản công công.
Lão lấy từ trong cái bọc ra một cái hộp tròn dầy một tấc, rộng ba tấc được làm từ một thứ thép đặc biệt sáng bóng.
Long Ưng nói:
- Đây chẳng phải là máy móc dây hay sao?
Bàn công công nói:
- Cái móc này có lai lịch rất lớn, được làm theo Phi thiên thần độn của Lỗ Diệu Tử. Vốn vật này bị Lỗ Diệu Tử ném xuống vực vì sợ làm cho Từ Tử Lăng và Khấu Trọng bị cản trở. Nhưng sau đó Trần Lão Mưu, kế thừa Lỗ Diệu Tử đã nghe được Từ Tử Lăng nói. Điểm quý nhất của nó là nó có sợi tơ tằm rất chắc, dài tới mười trượng. Chỉ cần một chút sức có thể sử dụng. Hôm trước ngươi nói tới cái pháp bảo hái hoa nên ta mới nhớ ra nó.
Long Ưng cầm nó vào tay ngắm nghĩa mà khen ngợi liên tục.
Bàn công công nói:
- Bắt đầu từ đêm nay ngươi phải luyện tập muộn. Khi nào thành thục là thời điểm tới Tịnh Niệm thiền viện trộm đồ.
Long Ưng nói:
- Chẳng lẽ mỗi đêm ta đều phải ra ngoài hoàng cung?
Bàn công công đảo mắt:
- Ra ngoài cung làm gì? Ở trong hoàng cung là chỗ luyện tập tốt nhất thiên hạ còn ra ngoài cung thì đầu của ngươi để làm gì?
Long Ưng hít một hơi:
- Công công có nói đùa không?
Bàn công công lên tiếng:
- Ta có thời gian rảnh để nói đùa với ngươi? Đêm nay ngươi cứ tập ở cung Thượng Dượng, nhưng không được tới viện Tiên Cư. Sau đó là Hoàng thành và hoàng cung. Khi nào ngươi có thể nghe lén Võ Thừa Tự bàn bạc với huynh đệ họ Trương thì mới thành công.
Càng lúc, Long Ưng càng hiểu tại sao Bàn công công có thể giúp Võ Chiếu được thiên hạ. Lão có can đảm hơn so với hắn, lại hiểu biết hơn người. Hắn hít một hơi thật sâu:
- Được! Cứ làm như vậy.
- Đây là đồ ăn do ba tỷ muội thiếp học được, dù sao thì chàng cũng phải nếp thử một chút. Ngay cả Bàn công công cũng rất thích.
Long Ưng nhìn sâu vào đôi mắt đẹp khiến cho người ta có cảm giác bức bối, làm cho người ta đánh mất lý trí của nàng rồi nghĩ tới sự chung tình của Nhân Nhã. Những lời nói của Bàn công công đầy kinh nghiệm và trí tuệ.
Nhân Nhã bước đi tung tăng giống như một con én nhỏ.
Long Ưng vừa đi vừa kể tới đoạn gặp Võ Chiếu đã hết cả nửa canh giờ. Toàn bộ Cam Thang viện chìm trong ráng chiều.
Bàn công công trầm ngâm:
- Võ Chiếu rất mâu thuẫn.
Long Ưng vội vàng hỏi.
Bàn công công nói:
- Trước khi rời Thần đô, Hoành Không Mục Dã nói chuyện với Võ Chiếu cả giờ. Lúc ấy ta và Thượng Quan Uyển Nhi đều có mặt. Hoành Không Mục Dã nói rất nhiều lời ca ngợi ngươi nhưng có vài câu quan trọng là khi ngươi tới sa trường, chẳng khác nào vị thống soái khiến cho kẻ địch sợ hãi. Ngươi như một vị tướng trời sinh mà y chưa bao giờ gặp.
Long Ưng bắt dầu hiểu được tại sao Thượng Quan Uyển Nhi lại có sự kính trọng đối với mình.
Bàn công công nói:
- Ngươi cũng biết mấy lời nói từ miệng của một vị thống soái nổi danh trong chinh chiến với dân tộc Thổ Phiên sẽ có trọng lượng như thế nào. Trong mấy chục năm qua, không có một ai dám coi thường việc xuất chinh. Võ Chiếu không muốn xây dựng uy thế Đại chu? Lấy Võ Tam Tư làm ví dụ. Nhiều lần bà tay lệnh cho y làm đại tướng dẫn binh nhưng mỗi lần xuất quân đều không thành công. Có thể thấy được Võ Chiếu có sự sợ hãi đối với người Đột Quyết. Cho dù là danh tướng Hắc Xỉ Thường Chi, nếu ngươi bảo y xuất quân tới Đột Quyết thì chắc chắn y sẽ nói cho ngươi rằng động không bằng tĩnh.
Lão dừng một chút rồi nói tiếp:
- Bây giờ ngươi trở thành một quân cờ lợi hại nhất trong tay Võ Chiếu. Nếu bà tay suy nghĩ vì tình hình của Trung Thổ sẽ thả lỏng cho ngươi Nam chinh bắc chiến. Nhưng nếu vì lợi ích riêng, bà ta sẽ để ngươi nằm trong sự khống chế, ít nhất là đối đãi như khi ngươi viết ra cả bộ Đạo Tâm chủng ma đại pháp, nhưng không hiểu rõ nên mới còn suy nghĩ về vấn đề của ngươi. Ngươi nói bà ta có phải là người mâu thuẫn hay không.
Long Ưng gật đầu:
- Cũng có lý. Có điều bà ta sẽ phát hiện càng ngày càng khó khống chế ta.
Bàn công công nói:
- Đừng bao giờ coi thường bà ta. Cho dù là võ công hay tài trí thì bà ta chỉ có hơn chứ không bao giờ kém ngươi.
Lão lại nói:
- Ngươi và Đoan Mộc Lăng có mối quan hệ rất tuyệt, khó phân biệt. Xem ra ngay từ đầu nàng không hề có ý chống lại Ma chủng của ngươi. Đan Thanh Tử hoàn toàn không nhìn nhầm người. Nàng vừa có thể cảm ứng được Ma chủng của ngươi nhưng cũng cảm ứng được Tiên thai của Đoan Mộc Lăng.
Long Ưng nói:
- Hy vọng là vậy. Nhưng ta vẫn không chắc chắn về nàng.
Bàn công công nói:
- Cái này gọi là người quan tâm quá sẽ loạn. Năm đó Bích Tú Tâm không thể nào chống lại được Thạch Chi Hiên. Hôm nay, Đoan Mộc Lăng cũng chẳng thể chống lại được một vị Tà Đế phong lưu như ngươi. Còn về chuyện Thượng Quan Uyển Nhi thì ta cho ngươi một lời khuyên. Sinh hoạt nhiều năm trong cung, nàng là một người con gái có quyền lực, cũng không phải là người tầm thường. Mặc dù ta không biết Võ Tam Tư và Thượng Quan Uyển Nhi có quan hệ thế nào nhưng một tên háo sắc và một người con gái có tài lại phong lưu thì có lẽ chưa chắc đã có con đường sáng. Mọi chuyện nên hết sức cẩn thận. Không cần phải tiễn ta, trở về gặp mấy người thiếp yêu của ngươi đi.
Sáng sớm, Long Ưng thức dậy cảm thấy hết sức thoải mái. Có lẽ chỉ có lúc con người và tinh thần sáng khoái hắn mới có cảm giác hoàn toàn khác trước, dường như gần hơn tới cảnh giới Ma cực. Có điều nhớ lại thì Hướng Vũ Điền mất bảy năm mới tới cảnh giới Ma Cực, con đường của hắn vẫn còn rất dài.
Có tiếng mưa rơi tí tách. Cơn mưa bên ngoài trời khiến cho con người ta cảm thấy cảm giác ấm áp ở trong nhà thật đáng quý. Viện Cam Thang đã trở thành một nơi an toàn để hắn tránh xa sự phân tranh. Mặc dù bản thân hắn biết sự an toàn đó chỉ là điều giả dối.
Nhân Nhã vẫn nằm nép vào người hắn ngủ say, đôi tay ôm chặt lấy người Long Ưng. Hắn không hiểu tại sao một người con gái yếu đuối như Nhân Nhã lại có sức lực dẻo dai đến vậy.
Lệ Lệ và Tú Thanh nằm ở hai bên. Nhìn ba nàng, hắn nhớ lại cảnh tượng hoang đường đêm hôm qua.
Hắn không định đánh thức Nhân Nhã mà chỉ nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của nàng. Nhưng hắn vừa mới chạm nhẹ vào cánh tay ngọc thì nàng lập tức tỉnh dậy lên tiếng:
- Vẫn còn sớm.
Long Ưng không kìm nổi cúi xuống hôn nàng. Nhân Nhã hưởng ứng nhiệt liệt. Long Ưng cố gắng kiềm chế bản thân, nói nhỏ vào tai của nàng:
- Ta còn phải đi làm việc cho Thánh thượng.
- Thánh thượng.
Hai chữ đó rơi vào tai khiến cho cơn buồn ngủ của Nhân Nhã biến mất. Nàng ngoan ngoãn ngồi dậy, hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo.
Cả hai người ra ngoài ăn đồ điểm tâm được cung nữ chuẩn bị trước. Lệ Lệ và Tú Thanh vẫn còn ngủ mê mệt không thể nào tỉnh dậy.
Lý công công đi vào, nói:
- Vinh công công phái phái hai người tới. Một trong số họ nói tiếng Đột Quyết còn một người nói tiếng Thổ Phiên. Sau này bọn họ sẽ ở trong viện Cam Thanh. Còn về việc có tác dụng gì thì Vinh công công nói Ưng gia biết.
Long Ưng hơi bất ngờ cũng cảm thấy Võ Chiếu thật sự khó đoán. Hắn gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề.
Lý công công liếc Nhân Nhã định nói ròi lại thôi.
Long Ưng hỏi:
- Có chuyện gì?
Lý công công nói:
- Vinh công công mời Ưng gia có rảnh thì tới Lệ Khinh các. Chỉ có như vậy.
Nhân Nhã trừng mắt, cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng:
- Chúng ta cũng rất muốn gặp các nàng. Chỉ có điều không có phu quân ở đây nên chúng ta không dám quyết định. Để chúng ta tiếp chàng đi dạo.
Long Ưng nhìn nàng cảm thấy chẳng khác nào một thiên thần đáng yêu, nên không đành lòng làm nàng mất vui:
- Vậy để ta gặp họ đi.
Hắn thầm nghĩ đưa các nàng rời khỏi cung Thượng Dương có động tới chuyện cấm kỵ của Võ Chiếu hay không. Trải qua buổi triều trên điện Trinh Quán, hắn không dám chắc chắn về võ Chiếu. Có lẽ bà ta ngầm ủng hộ Võ Thừa Tự.
Lý công công cáo từ.
Nhân Nhã đột nhiên bước tới liếc mắt nhìn hắn một cái bằng một ánh mắt đầy quyến rũ.
Long Ưng cảm thấy nóng người, hỏi:
- Nhân Nhã ăn no rồi đúng không?
Nhân Nhã gật đầu:
- Nhân Nhã no rồi.
Long Ưng lại nói:
- Có phải Nhân Nhã lại nghĩ tới chuyện sung sướng hôm qua không?
Mặc dù trở thành thiếp yêu của hắn nhưng da mặt của Nhân Nhã vẫn mỏng như trước. Nàng đỏ mặt, nói:
- Lần sau nếu chàng đột nhiên rời khỏi Thần Đô thì không phải lo cho chúng thiếp. Ba tỷ muội thiếp đã qua cuộc sống trong cung nên cũng biết tự lo cho mình.
Long Ưng cảm thấy đau xót. Hắn chợt nhớ tới câu nói của Bàn công công. Có Long Ưng, không ai dám động tới các nàng, trừ khi là giết hắn. Nhưng nếu không có hắn thì lại phải nhờ tới Võ Chiếu. Ôi! Thật sự hắn không có cách nào thoát khỏi bàn tay của Võ Chiếu.
Nhân Nhã vui vẻ nói:
- Bây giờ cũng chờ được tới lúc phu quân quay về. Phu quân có thể đưa chúng ta ra ngoài cung ngắm cảnh không? Chàng đi Dương Châu mua đôi vòng ngọc đẹp quá. Chàng xem này.
Nói rồi nàng kéo vạt áo để Long Ưng thấy nàng vừa mới đeo đôi vòng ngọc để nó ngay trên gò ngực trắng của mình.
Long Ưng cảm thấy ngọt ngào. Mỗi một động tác của tiểu mỹ nhân cũng làm cho trái tim của hắn lay động. Từ lần đầu tiên gặp nàng đã vậy, cảm giác say mê của hắn dành cho nàng chưa bao giờ giảm đi, thậm chí còn càng mạnh thêm.
Long Ưng nhẹ nhàng kéo lại vạt áo cho nàng rồi không kìm nổi sờ soạng vài chỗ. Nhân Nhã kêu lên chống lại, chợt có âm thanh vọng tới.
Nhân Nhã vội vàng sửa lại quần áo cho ngay ngắn rồi ngồi nghiêm chỉnh. Có điều chỉ cần là người tỉnh táo sẽ biết giữa hai người có chuyện gì.
Được Lý công công dẫn vào chính là Bàn công công. Lão kẹp nách một cái bao. Lão liếc mắt rồi cười ha hả:
- Hình như công công ta tới hơi sớm.
Nhân Nhã xấu hổ trốn vào trong hậu viện.
Bàn công công ngồi xuống rồi nói:
- Ta mang tới cho ngươi một thứ tốt trong quốc khố. Ha ha! Đây là tam quân còn chưa đi mà lương thảo đã tới trước.
Long Ưng nghĩ thầm ngoại trừ Võ Chiếu ra thì Bàn công công chính là người thần thông quảng đại nhất ở trong cung. Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra một ý.
Bàn công công đặt cái bọc lên bàn nhưng không cởi ra mà chỉ nói thật thản nhiên:
- Trong quốc khố có rất nhiều thứ. Cái gì cần cũng có, chẳng khác nào tụ lý càn khôn của Đỗ Phục Uy. Hôm qua, ta tìm cho ngươi mấy thứ tốt thì thấy được một bức tranh gợi tình của sư phụ Hoa gian nữ. Những nét vẽ của nó phải nói là từ trước tới nay chưa ai có, thật sự rất muốn lấy để ngươi mang cho con nha đầu Đoan Mộc Lăng kia xem. Có điều nghĩ lại nó sẽ cho ngươi ăn tát nên ta đành thôi.
Ánh mắt của Long Ưng sáng ngời:
- Ăn tát là việc nhỏ. Nếu ta đưa cho Hoa gian nữ xem thì nàng rất khó trách ta bởi vì người ta vẽ một bức tranh đẹp về sư phụ nàng.
Bàn công công nói:
- Đúng là mấy thứ xấu đều là niềm vui của đám bàng môn tà dạo. May rằng ta cũng là người như vậy nếu không thì sao được gọi là ma còn ngươi lại là Tà Đế.
Long Ưng hưng phấn nhìn cái bao chằm chằm:
- Ngài có thể lấy bất cứ thứ gì từ trong quốc khố hay sao?
Bàn công công đưa tay cởi cái bọc sau đó thò tay vào trong mà sờ soạng và nói:
- Ngươi có biết quốc khố do ai trông hay không?
Long Ưng nói:
- Chẳng lẽ do ngài trông?
Bàn công công nói:
- Đúng là bản công công.
Lão lấy từ trong cái bọc ra một cái hộp tròn dầy một tấc, rộng ba tấc được làm từ một thứ thép đặc biệt sáng bóng.
Long Ưng nói:
- Đây chẳng phải là máy móc dây hay sao?
Bàn công công nói:
- Cái móc này có lai lịch rất lớn, được làm theo Phi thiên thần độn của Lỗ Diệu Tử. Vốn vật này bị Lỗ Diệu Tử ném xuống vực vì sợ làm cho Từ Tử Lăng và Khấu Trọng bị cản trở. Nhưng sau đó Trần Lão Mưu, kế thừa Lỗ Diệu Tử đã nghe được Từ Tử Lăng nói. Điểm quý nhất của nó là nó có sợi tơ tằm rất chắc, dài tới mười trượng. Chỉ cần một chút sức có thể sử dụng. Hôm trước ngươi nói tới cái pháp bảo hái hoa nên ta mới nhớ ra nó.
Long Ưng cầm nó vào tay ngắm nghĩa mà khen ngợi liên tục.
Bàn công công nói:
- Bắt đầu từ đêm nay ngươi phải luyện tập muộn. Khi nào thành thục là thời điểm tới Tịnh Niệm thiền viện trộm đồ.
Long Ưng nói:
- Chẳng lẽ mỗi đêm ta đều phải ra ngoài hoàng cung?
Bàn công công đảo mắt:
- Ra ngoài cung làm gì? Ở trong hoàng cung là chỗ luyện tập tốt nhất thiên hạ còn ra ngoài cung thì đầu của ngươi để làm gì?
Long Ưng hít một hơi:
- Công công có nói đùa không?
Bàn công công lên tiếng:
- Ta có thời gian rảnh để nói đùa với ngươi? Đêm nay ngươi cứ tập ở cung Thượng Dượng, nhưng không được tới viện Tiên Cư. Sau đó là Hoàng thành và hoàng cung. Khi nào ngươi có thể nghe lén Võ Thừa Tự bàn bạc với huynh đệ họ Trương thì mới thành công.
Càng lúc, Long Ưng càng hiểu tại sao Bàn công công có thể giúp Võ Chiếu được thiên hạ. Lão có can đảm hơn so với hắn, lại hiểu biết hơn người. Hắn hít một hơi thật sâu:
- Được! Cứ làm như vậy.
/435
|