Bên trong hiệu sách mùi giấy quanh quẩn, Nhuế Thanh bình tĩnh lại, sau đó mới kể lại mọi chuyện. Chuyện là sau khi Nhuế Thanh và Tô Yến tái hợp thì cô luôn nghi thần nghi quỷ, lúc nào cũng cảm thấy Tô Yên và Hoàng Hiểu Tây vẫn còn qua lại với nhau.
"Có lẽ do em một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, khoảng thời gian sau đó em cảm thấy em như bị điên. Vừa thấy Tô Yến nghe điện thoại liền bổ não thành anh ấy và Hoàng Hiểu Tây lén lút yêu đương sau lưng em, anh ấy chỉ cần hơi hoảng một chút là em lại cảm thấy anh ấy đang có chuyện lừa dối em." Nhớ lại khoảng thời gian đau khổ đó, Nhuế Thanh không nhịn được cau mày: "Em biết em như vậy là không tốt nhưng em không thể khống chế được bản thân, cho nên...."
Cho nên Nhuế Thanh dưới sự giật dây của bạn bè đã thuê thám tử tư. Sau một hồi theo dõi điều tra, Tô Yến thì chẳng tra được cái gì nhưng ngược lại lại tra được một "Bí mật động trời" của Hoàng Hiểu Tây.
Nhuế Thanh nhíu mày buồn bã nói: "Thám tử tư phát hiện, khoảng thời gian này Hoàng Hiểu Tây luôn ở cùng một người đàn ông. Cô ta không có việc gì làm là lại chạy tới nơi làm việc của người đàn ông kia, hai người còn thường xuyên ăn cơm rồi đi thư viện. Nhưng em lại khôn ngờ được người đàn ông đó lại là...."
"Là Tô Lịch." Bên này Đông Tâm không đợi Nhuế Thanh nói xong đã tiếp lời. Nhuế Thanh nghe vậy thì kinh hô một tiếng, sau đó mới yên lặng gật đầu. Sau khi nghe được lời xác nhận của Nhuế Thanh, đáy lòng Đông Tâm không chút gợn sóng, bình tĩnh đến mức chính cô cũng cảm thấy kì lạ. Hình như, thân là vợ, sau khi nghe được tin tức này từ miệng người khác không phải nên suy sụp đau khổ sao? Vì sao cô lại có cảm giác.... Không chân thật như vậy? Đúng! Chính là không có cảm giác chân thật.
Bản thân cô bình tĩnh như vậy là vì cô không tin chuyện đó. Tô Nhị Hóa dạo này đúng là thường xuyên tăng ca, nếu là yêu đương vụng trộm ở bên ngoài..... Cắt! Chuyện này Không! Thể! Nào! Anh đối xử với cô như thế nào cô đều thấy được, cho nên, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó!
Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang định mở miệng thì Nhuế Thanh lại đưa điện thoại cho cô: "Chị Đông, chị xem, đây là ảnh chụp của thám tử tư."
Trong ảnh là dáng vẻ tươi cười thân mật của Hoàng Hiểu Tây và Tô Lịch, đáy lòng Đông Tâm lộp bộp hai tiếng, giống như bị ai đó tát mạnh một cá khiến gò mà cô vừa nóng bỏng vừa đau rát.
Đầu bên này giọng nói của Nhuế Thành lại yếu hơn mấy phần... "Còn có... Có phải trước đó cậu nhỏ từng đi thành phố C công tác một khoảng thời gian không ạ?"
"Đúng vậy, sao thế?" Vừa dứt lời, không đợi Nhuế Thanh đáp lại, Đông Tâm lập tức phản ứng lại: "Ý em là... Chẳng lẽ lúc Tô Lịch đi công tác ở thành phố C, Hoàng Hiểu Tây cũng ở đó?" Nói đến mấy chữ cuối, giọng nói Đông Tâm đã nhỏ đi rất nhiều, đôi môi đỏ mọng bắt đầu run rẩy.
Nếu như nói Tô Lịch chỉ gạt cô ăn mấy bữa cơm, mấy lần gặp nhau ở thư viện vì sợ cô nghĩ nhiều nên mới làm thế thì về tình về lý cũng có thể tha thứ. Nhưng nếu như lúc Tô Lịch đi công tác ở thành phố C mà Hoàng Hiểu Tây cũng ở đó thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.
Đông Tâm vừa suy nghĩ miên man vừa ngước nhìn Nhuế Thanh, cô hi vọng Nhuế Thanh sẽ cho cô một câu trả lời phủ định, nhưng cuối cùng Nhuế Thanh chỉ gật đầu, thậm chí cô ấy còn khó xử nói: "Thám tử tư bên kia còn báo lại với em, trong lúc cậu nhỏ công tác ở thành phố C thì hai bọn họ cùng ăn, cùng ở, thậm chí... thậm chí.... Lúc về cũng là đi cùng một chuyến máy bay."
Đông Tâm cười lạnh hai tiếng: "Có phải đi công tác thật hay không còn chưa biết đâu." mấy chuyện như này không phải chỗ nào cũng có sao? Tra nam lừa gạt chính thất là ra ngoài công tác nhưng thực chất là dẫn theo tiểu tam tiêu dao khoái hoạt bên ngoài. Đông Tâm vốn còn tưởng mình chỉ là người qua đường hóng hớt chuyện cho vui vẻ, không ngờ có một ngày chuyện lại rớt trúng người mình. Khó trách lúc Tô Lịch từ thành phố C trở lại còn mua cho cô một bộ đồ mỹ phẩm, còn nói cái gì mà đang giảm giá, thì ra đây là do Hoàng Hiểu Tây chọn giúp sao? Cô còn tưởng anh ra tay hào phóng cơ đấy!
Nghĩ đến đây Đông Tâm đột nhiên đứng bật dậy muốn đi tìm Tô Lịch, Nhuế Thanh thấy vậy vội vã kéo tay Đông Tâm nói: "Chị Đông chị Đông, chị cứ bình tình, ngồi xuống nghe anh ấy giải thích đã."
Đông Tâm hất tay Nhuế Thanh ra: "Đến nước này rồi thì có gì mà bình tĩnh nữa chứ! Nhuế Thanh, em yên tâm, chuyện này không liên quan đến em, chị sẽ không nhắc đến em đâu."
"Em quan tâm đến chuyện này chắc!" Nhuế Thanh giậm chân, thấy Đông Tâm không có ý định ra ngoài nữa mới kéo cô ngồi xuống, chân thành nói: "chị Đông, bây giờ chị muốn đi tìm cậu nhỏ để tranh cãi em cũng không cản, nhưng trước khi chị đi, em chỉ muốn hỏi chị một câu, nếu như cậu nhỏ thực sự có gì đó với Hoàng Hiểu Tây thì chị sẽ ly hôn sao"
Nghe vậy Đông Tâm sững sờ trong phút chốc, thế nhưng một lúc lâu sau vẫn không hồi hồn lại. Đại não chết lặng bắt đầu khởi động lại, cố gắng khởi động lại nhưng vẫn trống rỗng. Nếu như Tô Lịch thực sự lạc lối thì cô sẽ ly hôn ư? Cô vốn cho rằng đối mặt với vấn đề như vậy cô sẽ như chém đinh chặt sắt dứt khoát nói "đúng", nhưng đến lúc mấu chốt cô lại phát hiện bản thân nhu nhược đến mức không mở miệng nổi. Cô đã quen với sự tồn tại của Tô Lịch, quen dựa vào anh lúc ngủ, quen coi anh như thùng nước gạo khi không ăn hết đồ ăn, cũng quen thói coi anh như bao cát để trút giận. Nhưng vào giây phút cô đã quen mọi chuyện để ỷ lại anh thì anh lại phản bội cô, đi về phía Hoàng Hiểu Tây.
Nghĩ đến cảnh tượng hai người ôm nhau khanh khanh ta ta, Đông Tâm tức giận đến run cả người, đầu bên này Nhuế Thanh thấy Đông Tâm như vậy liền hạ giọng ba phần nói: "Chị không bỏ được đúng không?"
Đông Tâm cắn răng, nước mắt vờn quanh hốc mắt: "Không bỏ được thì sao? Chẳng lẽ muốn chị cứ u mê đần độn mà lật qua trang này, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao? Nếu đã như vậy thì em còn nói chuyện này cho chị biết làm gì?"
"Không phải muốn chị lật qua trang này là là cứu vãn lại nó." Nhuế Thành thở dài, cầm tay Đông Tâm nói: "Chị Đông, nếu chị thực sự muốn ly hôn thì coi như em chưa nói gì hết. Nhưng nếu chị thực sự vẫn còn luyến tiếc cuộc hôn nhân này, vẫn không bỏ được cậu nhỏ thì chị không cần cứng đối cứng. Một khi chị và cậu nhỏ ngả bài thì hai người coi như xong. Hôm này em nói những chuyện này cho chị biết là vì muốn nhắc nhở chị một chút, cho chị biết có người đang muốn đào góc tường nhà chị. Chị cần phải tinh táo lại, nếu chị cứ ngồi im một chỗ thì không sớm thì muộn cái người phụ nữ xấu xa chuyên đi đào góc tường nhà người khác kia cũng sẽ đẩy ngã tòa thành của chị."
Đông Tâm nghe xong lời này vẫn có chút giận dữ nhưng lại thấy Nhuế Thanh đỏ mắt nói: "Chị Đông, cảm giác của chị em hiểu hơn bất kì ai, vì lúc trước em cũng y như vậy. Nhưng mà chị và cậu nhỏ không giống em và Tô Yến. Ít nhất cậu nhỏ cũng thực lòng có tình cảm với chị, còn Tô Yến với em....." Nhuế Thanh nói được một nửa thì nghẹn ngào lắc đầu "Tòa thành của em và Tô Yến đã sớm lung lay sắp đổ rồi, cho dù không có Hoàng Hiểu Tây thì sớm muộn gì cũng sập. Nhưng hai người không như thế, tòa thành của chị và cậu nhỏ rõ ràng vẫn cứu được. Chị Đông, chị thực sự cam lòng cư như vậy buông tay nhường cho Hoàng Hiểu Tây kia sao?"
Đông Tâm: "....."
-------
Cuối cùng Đông Tâm cũng không đi tìm Tô Lịch mà ở bên ngoài ăn lung tùng làm bữa tối, sau đó lang thang trên đường không có mục đích gì đến tận khuya mới về nhà. Dọc đường đi Đông Tâm luôn rối rắm mình nên đối mặt với Tô Lịch như thế nào, lúc nói chuyện với đối phương cô nên làm gì để kiểm soát cảm xúc không nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, nhưng sự thật chứng minh, Đông Tâm suy nghĩ nhiều rồi, vì Tô Lịch thậm chí còn không về nhà.
Sau khi về đến nhà, Đông Tâm nhìn phòng khách tối đen như mực, trong lòng đột nhiên cảm thấy phiền muộn và ủy khuất. Cô bật đèn lên, nhìn đồng hồ, đã sắp rạng sáng. Ha ha ha, quả nhiên trong nhà thì làm sao mà so sánh được với ôn nhu hương ở bên ngoài chứ. Bây giờ hai người họ đang làm gì? Đang hát KTV, đang uống rượu? Hay là.....
Nghĩ đến hình ảnh khó coi của hai người kia, hô hấp Đông Tâm như ngừng lại, cô không nhịn được lửa giận trong lòng bấm số điện thoại của Tô Lịch. Cuộc gọi đầu tiên, không có người nhận. Lần thứ hai, bị tắt máy. Lân thứ ba, Đông Tâm nghe âm thanh tút tút từ đầu dây bên kia cả thấy cơ thể như không ngừng chìm xuống vực sâu tuyệt vọng.
Giờ phút này tâm trạng kìm nén cả một ngày của Đông Tâm cuối cùng bộc phát, bật khóc thành tiếng, cùng lúc đó điện thoại ngoài ý muốn được kết nối. Nghe được tiếng Alo nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia, Đông Tâm hétlên như một người điên: "Tô Lịch! Anh là đồ khốn kiếp!! Tôi muốn ly hôn!!!!!"
Cô không chịu nổi, thực sự không chịu nổi. Cho dù bản thân cô có yêu Tô Lịch như thế nào thì cô cũng không chấp nhận được một cuộc hôn nhân không sạch sẽ. Cô không muốn sống một cuộc sống tràn ngập nghi ngờ và đố kị trong tương lại, cũng không muốn như một oán phụ ngày ngày đi điều tra Tô Lịch. Bây giờ, ngay giây phút này, cô sẽ chấm dứt tất cả.
Đầu dây bên kia nghe được những lời của Đông Tâm xong dừng lại trong chốc lát, sau đó một giọng đàn ông xa lạ truyền đến: "Xin chào, xin hỏi cô có phải là vợ của ngài Tô Lịch không ạ?"
Đông Tâm nghe giọng người đàn ông xa lạ thì có chút sợ sệt, mờ mịt nhìn màn hình điện thoại, xác định đây đúng là số của Tô Lịch, sau đó mới dừng việc khóc lóc lại, "Anh là ai?"
Đầu bên kia trả lời: "Chào cô, chúng tôi là cảnh sát giao thông đường số 5, bây giờ chồng cô đang ở trong đồn cảnh sát, phiền cô tới đây một chuyến."
Đông Tâm cả kinh, líu lưỡi nói: "Cái gì cơ?!!"
"Chồng cô say rượu gây chuyện, bây giờ bị bắt rồi vẫn chưa có tỉnh lại đâu. Cô cứ tới đây trước đi đã."
Đông Tâm: !!!!
/59
|