“Niệm nha đầu” Một tiếng gọi không nặng không nhẹ, thể hiện sự dịu dàng và vui vẻ quen thuộc làm chấn động màng nhĩ cô. Như vậy, lại trong một buổi sáng với ánh nắng dịu dịu như thế này thêm nữa là sau khi bị Lục Hướng Bắc lạnh lùng, trái tim cô lại ươn ướt vì tiếng gọi này.
“Khang Kỳ” Cô có một sự xúc động đến muốn khóc.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười vừa ý: “Không tồi! Vẫn còn chưa quên mất giọng nói của anh!”
Cô sao có thể quên giọng nói của anh được cơ chứ? Hơn nữa trên thế giới này chỉ có mình Khang Kỳ gọi cô là “Niệm nha đầu” mà thôi.
“Khang Kỳ, anh đã về rồi à?” Cô còn nhớ anh đã nói lần này về để xem mắt nhưng không ngờ lại nhanh như vậy anh đã về rồi.
“Ừm…Nha đầu thông minh! Em ở nhà chờ anh, anh lập tức qua đón em!”
Đây chính là Khang Kỳ, không hỏi cô đang ở đâu, không cần nói sẽ đi đâu, vẫn giống như trước đây chỉ cần anh gọi Niệm nha đầu và Sầm Kiệt Tây ngày trước sẽ cười ha ha vui vẻ chạy sau lưng anh.
Cô liếm môi cười: “Khang Kỳ, em chuyển nhà rồi.” Cô nói ra địa chỉ mới của mình. Khi cô kết hôn Khang Kỳ có quay về cũng biết nhà mới của cô và Lục Hướng Bắc ở đâu nhưng lại không biết gần đây cô mới chuyển nhà mới. Anh do dự một lúc, quãng dừng giữa giọng nói giống như một thứ gì đó ngăn cách giữa anh và Đồng Nhất Niệm, bọn họ cuối cùng cũng không còn như trước đây được nữa. Nhưng anh nhanh chóng bỏ qua sự không tự nhiên này, trong giọng nói vẫn là tiếng cười quen thuộc: “Được rồi cứ ở đó đợi anh, anh lập tức qua đó!”
Đồng Nhất Niệm không ngờ đến nhà cô không chỉ có mình Khang Kỳ mà còn có cả nhà họ Thẩm: “Cháu chào bác trai, bác gái” Cô rất lịch sự chào hỏi hai người lớn.
Ba của Thẩm Khang Kỳ là tư lệnh quân khu nên tất nhiên có sự uy nghiêm nhưng Đồng Nhất Niệm từ nhỏ đã rất thân với nhà họ Thẩm nên không cảm thấy gò bó.
Bà Thẩm thì càng không cần nói. Nhắc đến việc bà Thẩm luôn mơ có một người con gái nhưng lại chỉ sinh được con trai, vì vậy rất yêu quý Đồng Nhất Niệm. Vốn muốn gán ghép con trai mình với Đồng Nhất Niệm nhưng sự việc ở đời luôn không như dự tính của con người.
“Cái thằng này sao lại ngốc đến vậy?” Bà Thẩm nắm chặt tay Đồng Nhất Niệm yêu thương nói.
“Mẹ! Con rốt cuộc có phải là con trai mẹ không vậy? Con trở về cũng chưa thấy mẹ thương gì con, con còn gầy đi đấy! Mẹ mau nhìn xem!” Hôm nay Thẩm Khang Kỳ làm tài xế, lúc này đang đưa mặt qua cho mẹ xem.
Thẩm phu nhân bị chọc cho cười duỗi tay khẽ xoa lên mặt con trai: “Gầy cho đáng đời, ai bảo von bỏ lại cha mẹ chạy đến một nơi xa như vậy? Nếu ở địa phương thì ba mới có thể chăm sóc cho con chứ!”
“Con chính là không muốn được ba chăm sóc!” Thẩm Khang Kỳ nói.
Thẩm tư lệnh nghe xong tỏ ra tán thành: “ Câu này của Khang Kỳ rất đúng, đàn ông đặc biệt là quân nhân rất cần được mài giũa, dù nó ở lại địa phương tôi cũng không thể quan tâm đến nó.”
Đồng Nhất Niệm thấy bà Thẩm mặt tái đi vì hai người đàn ông này bèn ra mặt giảng hòa: “Lời bác gái, bác trai đều có lý, người đàn ông ưu tú như Khang Kỳ của chúng ta đây thì cần phải chăm sóc chỗ nào chứ, chỉ cần anh ấy xuất hiện thì ánh mặt trời cũng phải chán nản vì bị che khuất.Bác xem mới đi được bao lâu mà giờ đã thăng đến chức vụ nào rồi. Bác gái, bác hiểu rộng biết nhiều mong bác giải thích giúp cháu, cháu vẫn chưa thể hiểu nổi.”
Tỏ ra không có mẹ không thích người khác khen con trai mình, Đồng Nhất Niệm đồng thời còn nịnh bà nữa, bà Thẩm lúc này bèn lộ ra nụ cười tự hào.
******
Hết chương 42 Đăng bởi: admin
“Khang Kỳ” Cô có một sự xúc động đến muốn khóc.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười vừa ý: “Không tồi! Vẫn còn chưa quên mất giọng nói của anh!”
Cô sao có thể quên giọng nói của anh được cơ chứ? Hơn nữa trên thế giới này chỉ có mình Khang Kỳ gọi cô là “Niệm nha đầu” mà thôi.
“Khang Kỳ, anh đã về rồi à?” Cô còn nhớ anh đã nói lần này về để xem mắt nhưng không ngờ lại nhanh như vậy anh đã về rồi.
“Ừm…Nha đầu thông minh! Em ở nhà chờ anh, anh lập tức qua đón em!”
Đây chính là Khang Kỳ, không hỏi cô đang ở đâu, không cần nói sẽ đi đâu, vẫn giống như trước đây chỉ cần anh gọi Niệm nha đầu và Sầm Kiệt Tây ngày trước sẽ cười ha ha vui vẻ chạy sau lưng anh.
Cô liếm môi cười: “Khang Kỳ, em chuyển nhà rồi.” Cô nói ra địa chỉ mới của mình. Khi cô kết hôn Khang Kỳ có quay về cũng biết nhà mới của cô và Lục Hướng Bắc ở đâu nhưng lại không biết gần đây cô mới chuyển nhà mới. Anh do dự một lúc, quãng dừng giữa giọng nói giống như một thứ gì đó ngăn cách giữa anh và Đồng Nhất Niệm, bọn họ cuối cùng cũng không còn như trước đây được nữa. Nhưng anh nhanh chóng bỏ qua sự không tự nhiên này, trong giọng nói vẫn là tiếng cười quen thuộc: “Được rồi cứ ở đó đợi anh, anh lập tức qua đó!”
Đồng Nhất Niệm không ngờ đến nhà cô không chỉ có mình Khang Kỳ mà còn có cả nhà họ Thẩm: “Cháu chào bác trai, bác gái” Cô rất lịch sự chào hỏi hai người lớn.
Ba của Thẩm Khang Kỳ là tư lệnh quân khu nên tất nhiên có sự uy nghiêm nhưng Đồng Nhất Niệm từ nhỏ đã rất thân với nhà họ Thẩm nên không cảm thấy gò bó.
Bà Thẩm thì càng không cần nói. Nhắc đến việc bà Thẩm luôn mơ có một người con gái nhưng lại chỉ sinh được con trai, vì vậy rất yêu quý Đồng Nhất Niệm. Vốn muốn gán ghép con trai mình với Đồng Nhất Niệm nhưng sự việc ở đời luôn không như dự tính của con người.
“Cái thằng này sao lại ngốc đến vậy?” Bà Thẩm nắm chặt tay Đồng Nhất Niệm yêu thương nói.
“Mẹ! Con rốt cuộc có phải là con trai mẹ không vậy? Con trở về cũng chưa thấy mẹ thương gì con, con còn gầy đi đấy! Mẹ mau nhìn xem!” Hôm nay Thẩm Khang Kỳ làm tài xế, lúc này đang đưa mặt qua cho mẹ xem.
Thẩm phu nhân bị chọc cho cười duỗi tay khẽ xoa lên mặt con trai: “Gầy cho đáng đời, ai bảo von bỏ lại cha mẹ chạy đến một nơi xa như vậy? Nếu ở địa phương thì ba mới có thể chăm sóc cho con chứ!”
“Con chính là không muốn được ba chăm sóc!” Thẩm Khang Kỳ nói.
Thẩm tư lệnh nghe xong tỏ ra tán thành: “ Câu này của Khang Kỳ rất đúng, đàn ông đặc biệt là quân nhân rất cần được mài giũa, dù nó ở lại địa phương tôi cũng không thể quan tâm đến nó.”
Đồng Nhất Niệm thấy bà Thẩm mặt tái đi vì hai người đàn ông này bèn ra mặt giảng hòa: “Lời bác gái, bác trai đều có lý, người đàn ông ưu tú như Khang Kỳ của chúng ta đây thì cần phải chăm sóc chỗ nào chứ, chỉ cần anh ấy xuất hiện thì ánh mặt trời cũng phải chán nản vì bị che khuất.Bác xem mới đi được bao lâu mà giờ đã thăng đến chức vụ nào rồi. Bác gái, bác hiểu rộng biết nhiều mong bác giải thích giúp cháu, cháu vẫn chưa thể hiểu nổi.”
Tỏ ra không có mẹ không thích người khác khen con trai mình, Đồng Nhất Niệm đồng thời còn nịnh bà nữa, bà Thẩm lúc này bèn lộ ra nụ cười tự hào.
******
Hết chương 42 Đăng bởi: admin
/281
|