Mỗi khi xã giao với người khác, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp mê hoặc của Minh Thành Hữu khiến người ta xoay như chong chóng. Những múi cơ bắp rắn chắc trên cơ thể tráng kiện thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi trắng của anh hệt như một tên yêu nghiệt bẩm sinh đã biết hấp dẫn người khác, muốn thu bớt vẻ phóng túng lại e là cũng hết cách.
Phó Tụng Đình bận rộn tiếp khách. Phó Nhiễm đi rồi nhưng buổi tiệc này tiếp tục. Phạm Nhàn đứng bên cạnh như đang suy tư gì đó, ngay cả khi Minh Thành Hữu lại gần mà cũng không hay biết. Bà càng lúc càng thấy áy náy với Phó Nhiễm. Đứa trẻ ấy tính khí cao ngạo, sợ rằng sau khi về nhà họ Phó càng phải chịu nhiều uất ức hơn.
"Mẹ."
Phạm Nhàn hoàn hồn trở lại, chỉ cảm thấy phía trước như có một ngọn núi chặn đứng khiến bà không sao thở nổi. Sau khi nhìn rõ là Minh Thành Hữu, một vẻ ngượng ngập lướt nhanh qua gương mặt bà.
"Thành Hữu?"
"Mẹ, Tiểu Nhiễm đâu? Sao con không nhìn thấy cô ấy?"
"Nó..." Phạm Nhàn hơi nghẹn ngào nơi cổ họng: "Tiểu Nhiễm về nhà trước rồi".
Minh Thành Hữu dường như có chút thất vọng, ánh mắt tối lại che đi biểu cảm: "Chẳng phải đã hẹn sẽ đợi con đến đón cô ấy sao?". Một chân anh giẫm lên bậc đá bên cạnh, vừa hay nhìn thấy Vưu Ưng Nhụy dìu Vương Nhứ Đình với cái má trái sưng đỏ đi ra ngoài. Vương Nhứ Đình một tay ôm mặt, ánh mắt khó giấu nổi vẻ căm phẫn: "Tớ nhìn thấy cô ta là khó chịu, dựa vào đâu mà cô ta vừa quay về đã hại cậu thê thảm dường này? Cô ta có chỗ nào so được với cậu? Nhụy Nhụy, cậu nhìn xem, bây giờ cậu sống thế nào...".
"Nhứ Đình, dù thế nào cậu cũng không thể đánh người. Bố mẹ muốn tổ chức sinh nhật chung cho hai người đương nhiên là vì muốn tốt cho tớ. Cậu làm ầm ĩ lên như vậy, coi tớ là gì?" Vưu Ưng Nhụy cất giọng nhẹ nhàng. Giờ đây thân thế của cô ta đang trong tình trạng khó xử, Phó Nhiễm bỏ đi giữa chừng ắt sẽ khiến ánh mắt của mọi người tập trung cả vào cô ta.
Phạm Nhàn đi tới, ôm vai Vưu Ưng Nhụy: "Chuyện này không liên quan gì tới con, đừng để trong lòng".
Minh Thành Hữu nghe xong cực kỳ tức giận, khi nói trong khẩu khí vẫn mang vẻ bất cần thường ngày, quyết đè nén cơn giận trong lòng xuống. "Ô hay, đây chẳng phải thiên kim nhà họ Vương ư? Sao mặt lại sưng vù lên thế?".
Vương Nhứ Đình hậm hực: "Tam thiếu cũng ở đây à?".
"Đây cũng là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?" Minh Thành Hữu khoanh hai tay trước ngực, nhón mũi chân trái lên, nghiêng nửa người trên về phía cây cột trụ La Mã màu trắng. "Mẹ, đang yên đang lành sao Tiểu Nhiễm lại bỏ về giữa chừng vậy?"
Phạm Nhàn ngượng ngập, Vưu Ưng Nhụy thấy bà do dự không biết mở lời thế nào. "Có thể là Tiểu Nhiễm không khỏe trong người, anh mau về nhà xem sao."
Minh Thành Hữu chuyển dời tầm mắt qua cô ta, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm khiến cô ta dựng tóc gáy.
Phạm Nhàn nhẹ nhàng kéo tay Vưu Ưng Nhụy: "Thành Hữu, đây là Nhụy Nhụy".
"Nhụy Nhụy nào ạ?"
"Nó là một đứa con gái khác của mẹ."
Minh Thành Hữu cũng loáng thoáng biết được chuyện của nhà họ Phó nhưng tìm hiểu không sâu. Lý Vận Linh từng nhắc đến một lần, chỉ nói là trước đây Phó Nhiễm và người khác bị tráo đổi nhầm.
"Chào anh, tôi là Vưu Ưng Nhụy."
Minh Thành Hữu cái khác thì nghe không rõ nhưng chữ "Vưu" thì đặc biệt đậm nét. Phó Nhiễm, Vưu Nhiễm...
Chẳng trách mỗi khi anh gọi cô là "Hữu Nhiễm", cô lại bài xích đến vậy.
"Mẹ, người nào mới là con gái ruột của mẹ?"
Bàn tay đang giơ ra của Vưu Ưng Nhụy cứng đờ giữa không trung.
Phạm Nhàn cũng đứng người.
Minh Thành Hữu bỏ lại câu đó xong, chuẩn bị rời đi. Những chùm sáng của những ngọn đèn trong vườn giao hòa vào nhau, hàng tầng ly rượu vang được xếp chồng lấp lánh như thủy tinh, chất lỏng màu vàng nhạt có thể phản chiếu từng gương mặt giả tạo, lạnh nhạt, những bọt khí nhỏ nhặt thơm nồng, nhu tình. Nhưng nhân vật chính đã đi rồi, đám người này còn chúc tụng cái nỗi gì?
Anh chỉ nhẹ nhàng đá chân qua, một vẻ đẹp khó khăn lắm mới dựng lên được vỡ vụn hoàn toàn, cực kỳ yếu ớt. Rượu trào ra bắn hết về phía đám đông, thấy động tĩnh có không ít người kéo đến.
"Thành Hữu, con làm cái gì vậy?"
"Dù có thế nào, cô ấy cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Minh. Chính các người còn không biết yêu thương, chẳng trách bị người khác chà đạp. Tôi không đánh phụ nữ, nhưng ai dám đánh người phụ nữ của tôi thì tôi nhất định không để cô ta sống yên." Minh Thành Hữu khẽ cúi xuống phủi ống quần, lạnh lùng buông một câu: "Cô cứ chờ đó".
Ở địa bàn của nhà họ Minh, không ai dám làm gì vị "thái tử gia" này, chỉ còn cách nhìn anh ngông nghênh bỏ đi, không coi ai ra gì.
Đi ra ngoài chưa được bao lâu, lại thấy anh dừng bước nói: "Nếu đã hết lần này tới lần khác gây chuyện ầm ĩ như vậy, lần sau dứt khoát đừng để cô ta quay về nữa".
Minh Thành Hữu gọi cho Phó Nhiễm không dưới chục lần nhưng di động của cô vẫn tắt máy.
Tìm kiếm một vòng không có kết quả, Minh Thành Hữu chỉ còn cách trở về Y Vân Thủ Phủ. Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ dài trong vườn bắt đầu đợi cô. Gần về đêm, trời đổ mưa nhỏ. Phó Nhiễm luôn không may mắn như vậy, lần trước từ nhà họ Phó đi ra đã gặp mưa, lần này lại thế.
Minh Thành Hữu vắt chéo hai chân, ánh mắt nhìn ra cửa chẳng biết từ lúc nào đã có thêm sự lo lắng. Phó Nhiễm ngày ngày nằm bên cạnh, chia đôi chiếc giường với anh. Giờ không có cô lại bỗng dưng thấy không quen.
Vườn hoa tĩnh lặng là thế, đêm tối như bưng, cơn mưa phùn ngấm qua quần có chút ướt át, cảm giác se lạnh thấm vào tận trái tim. Chẳng biết Minh Thành Hữu đã ngẩng đầu lên bao nhiêu lần, lúc ấy mới nhìn thấy Phó Nhiễm tập tễnh trở về.
Cô cúi gằm, nét mặt uể oải.
Minh Thành Hữu đứng dậy bước tới, đứng ở bậc thềm đá cao nhất nhìn xuống cô.
Phó Nhiễm đi liền mấy bước, lúc này mới phát hiện ra một cái bóng đột ngột xuất hiện trước mắt. Cô dừng bước, ngẩng đầu lên, dấu ngón tay một bên má vẫn còn hằn rõ, bộ lễ phục trên người nhăn nhúm lại, mái tóc cũng xõa tung sau gáy.
"Cô đi đâu vậy?"
"Sao anh còn chưa ngủ?"
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Minh Thành Hữu bước xuống một bậc. Vì anh đứng cao hơn cô nên Phó Nhiễm chỉ đứng bằng ngực anh. Minh Thành Hữu thấy cô tóc tai ướt rượt, chắc chắn là đã dầm mưa rất lâu rồi: "Cô bị người ta tát à?".
"Lộ rõ vậy sao?" Phó Nhiễm cười khổ, giơ tay xoa lên má: "S-s...".
Đau dữ dội.
"Sưng cả rồi, đã đánh trả chưa?"
Mái đầu đen nhánh ngẩng lên, một gương mặt mộc nhỏ nhắn lộ ra, cho dù mặt sưng vù vẫn không thể che giấu thần thái xinh đẹp. Ánh mắt Phó Nhiễm u tối, Minh Thành Hữu thấy đáy mắt cô như đọng sương mù. Cô khẽ hít vào một hơi, cố gắng dùng ngữ điệu bình thản để xoa dịu phiền muộn trong lòng: "Đương nhiên rồi, tôi là loại người để mình chịu thiệt sao?".
Cô muốn ép mình cười nhưng nụ cười trông rất khó coi.
Minh Thành Hữu giơ hai ngón tay gầy ra, bấu chặt lấy má Phó Nhiễm. Cô đau đớn, đập mạnh: "Minh Thành Hữu, anh buông tay!".
"Để cho hai bên của cô được đau đều nhau." Nói xong, anh quả thật đã dùng sức kéo.
"Đau, bỏ ra!"
Anh không muốn nhìn thấy biểu cảm này của cô thế nên dứt khoát muốn giật lớp mặt nạ khổ sở này xuống.
Sau khi Minh Thành Hữu buông tay, Phó Nhiễm ra sức ôm mặt. Khi bóng đen trên đỉnh đầu đè xuống, cô chỉ cảm thấy đôi mắt chợt mơ màng, cánh tay bị gạt mạnh ra, eo lập tức được đỡ lấy. Nụ hôn mát rượi, ngang ngược của người đàn ông mạnh mẽ ập tới, đầu lưỡi nóng bỏng cậy mở hàm răng. Dường như cô nhìn thấy khóe môi Minh Thành Hữu hơi cong lên, tư duy đã chìm vào hỗn loạn vô bờ. Phó Nhiễm chỉ cảm thấy cổ họng bỏng rát như bị thiêu đốt. Anh hôn rất sâu, rất mãnh liệt, đầu lưỡi linh hoạt chọc ghẹo, mút lấy đầu lưỡi cô. Mùi bạc hà thanh mát trong miệng sau khi hút thuốc phả ra một sức hấp hẫn khó tả. Hơi thở của Phó Nhiễm dần dần yếu đi, đứng im mặc cho anh ôm chặt lấy hông.
Hết chương 15
/94
|