Translator: Nguyetmai
Minh Triệt nói, để nàng từ từ suy nghĩ.
Hắn nói, đời này để ta thương nàng.
Tiêu Liên Nhi nhớ lại khung cảnh vào lần đầu tiên mình gặp Hàn Tu Văn ở đời này, từ đó đến nay đã mười năm, vậy mà nàng lại cảm thấy như đã trôi qua cả cuộc đời rồi.
Nhìn thấy Hàn Tu Văn mặc trang phục chưởng môn, dẫn theo đám đệ tử triển vọng, nàng hết sức bình tĩnh, chỉ như đang nhìn một kẻ xa lạ. Có lẽ lúc sắp chết rồi mới nhận ra Hàn Tu Văn hoàn toàn khác với người đàn ông mà nàng từng yêu, hai phần ký ức xung đột quá mức kịch liệt, nên khiến cho mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Đời này, nàng cảm thấy về mặt tình cảm, mình vẫn luôn tỉnh táo.
Ví dụ như nàng có thể thấy rõ ràng mối tình vụng dại năm mười bốn tuổi của Thạch Thanh Phong, hắn bất ngờ bị linh hồn này thu hút, rồi tò mò, thương tiếc, muốn tiếp cận nhưng lại dè dặt. Ngay cả khi nói chuyện, cũng sẽ nhanh chóng dời tầm mắt, sau đó vô cớ đỏ mặt.
Nàng nhìn Thạch Thanh Phong, cũng như đang ngắm một bức tranh, ngày càng xa dần. Còn Thạch Thanh Phong là nhân vật trong tranh, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy thiếu nữ trước mặt.
Sau này, nàng từng thấy Thạch Thanh Phong ghen tị nhưng vẫn cố gắng che giấu, lấy cớ là vì muốn tốt cho nàng. Từ một chàng trai ngây thơ, hắn đã biến thành một nam nhân có lòng chiếm hữu. Nội tâm quá kiêu ngạo nên không chịu nổi sự nhục nhã vì nàng không thích hắn.
Ban đầu, nàng cũng nhìn Minh Triệt như vậy.
Lúc nhìn hắn đi bẻ cành cây xanh kia, nàng còn cảm thấy buồn cười. Tu sĩ Nguyên Anh mấy trăm tuổi mà còn nông nổi như một thiếu niên. Mãi cho đến khi được Lôi Kiếp Tâm cứu sống tỉnh lại, tấm mộ hắn đắp đó, không gian được chủy thủ tách ra đó cùng với cành cây xanh trên đầu đó… đều khiến nàng thấy cảm động vô cùng.
Công dụng lớn nhất của Lôi Kiếp Tâm là có thể cứu sống mạng người. Minh Triệt tìm nó, nhất định là muốn dùng trong thời khắc nguy hiểm tới tính mạng. Vậy mà hắn lại cho cho nàng như thế.
Nếu đổi thành Thạch Thanh Phong, nếu như biết Lôi Kiếp Tâm có thể cứu sống nàng, không chừng hắn cũng sẽ cho nàng.
Có lẽ là nàng chê nghèo yêu giàu đi!
Tiêu Liên Nhi không biết Minh Triệt thích mình bắt đầu từ lúc nào. Nàng chỉ biết là, hắn mang tới cảm giác an toàn cho nàng. Dù có là chuyện tày trời, thì dường như chỉ cần gặp Minh Triệt, đều sẽ chẳng còn to tát.
Ngoại trừ việc hắn muốn dùng mạng của Dịch Khinh Trần để đổi lấy loại quả kia.
Trên thực tế thì cũng như Minh Triệt nói, cùng lắm chỉ là khó khăn hơn thôi, chứ cũng không phải không có cách khác.
Tiêu Liên Nhi biết, điều nàng để ý nhất không phải là chuyện hắn chọn cứu mình hay chọn cứu mẹ hắn.
Yêu một người, sẽ luôn muốn bày ra những gì tốt đẹp nhất của mình cho người ta xem. Nhưng ngặt nỗi, nếu để hắn biết những việc trong quá khứ, nàng sẽ không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Người khác biết không sao, nhưng chỉ có hắn là không được.
Chẳng phải ai cũng nói người sống vì thể diện, cây sống vì lớp vỏ hay sao? Hai chữ thể diện là một ranh giới mà rất nhiều người không vượt qua được.
Giống như Thanh Phong vậy. Nếu để người của Ma Môn cứu ông thì ông sẽ không còn mặt mũi làm người ở Đạo Môn nữa.
Dù sao thì trước tiên nàng cũng phải suy nghĩ cho thể diện của sư phụ. Báo thù cho sư tôn, đòi lại món nợ trước với Hàn Tu Văn, thời gian còn rất dài, chuyện nàng cần làm rất nhiều. Hiện tại không giải tỏa được khúc mắc này, có lẽ một ngày nào đó khi phát hiện ra thì nó đã tự giải ra được rồi. Tiêu Liên Nhi nghĩ tới đây thì cũng trở nên bình tĩnh.
Nàng nhìn vào đan điền. Một đóa lan Hàn Tinh xanh nhạt, một nhánh cây mọc ra hai chiếc lá xanh biếc, còn có một khối dị hỏa thuộc tính Thổ màu cam. Hai màu xanh trắng hợp lại nom như một chiếc bánh nhân rau, như hai nắm bùn tách ra rồi tụ lại bên dưới lan Hàn Tinh và nhánh cây.
Cần phải thu thập đủ ngũ hành thì mới có thể tương sinh tương khắc, ngưng kết thành đan ư? Tiêu Liên Nhi ngẫm lại lời Minh Triệt nói, nhất thời xúc động vô cùng.
Các tông môn lớn ở đại lục Thương Lan lấy ba tông bốn môn làm đầu, một nguyên nhân trong đó là do nguồn gốc xa xưa của bảy tông môn lớn này. Các sách cổ mà các tu sĩ qua nhiều thế hệ sáng tạo ra được tích lũy cùng một chỗ, hình thành nên một khối tài sản vô hình.
Bí cảnh mà nàng tiến vào kia, các đệ tử Luyện Khí còn sống sót đi ra cũng chỉ biết trong đó là di tích của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần mà thôi, chứ hoàn toàn không biết gì về chủ nhân của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần là Cưu Thần Quân, thú Hình Thiên, lò luyện Thiên Địa, Đan Thần Quân.
Còn Minh Triệt lại quen thuộc như lòng bàn tay.
Hoặc như Nam Hoang ở một bên vực Tiên Kiếm này. Kiếp trước nàng cũng biết, từng có vài chục vị tu sĩ Nguyên Anh của Đạo Môn hợp tác với nhau vượt qua vực Tiên Kiếm, cuối cùng chỉ có hai người trốn về được, hơn nữa còn bị trọng thương. Từ đó, vực Tiên Kiếm trở thành một khu vực cấm của Đạo Môn, truyền lại đời đời. Tông môn ngăn cấm đệ tử, ngay cả tán tu cũng không dám mạo hiểm đi tới hẻm núi thám hiểm.
Không ngờ Ma Môn lại từng có nữ tu sĩ tới đó từ vạn năm trước, còn luyện bảy viên Hóa Hình Đan. Có bảy con yêu thú dùng thuốc, trở thành bảy trưởng lão của Ma Môn.
Nữ tu sĩ kia chính là mẫu thân trong lời Minh Triệt ư? Không lẽ bà ấy chính là người bí ẩn nhất trong ba vị đại đan sư cấp chín trên đại lục Thương Lan? Minh Triệt muốn tìm quả Lang Ngọc để chế thuốc cho bà ấy, nếu như bà ấy chính là tiên nữ đáng thương trong lời nói của Đan Thần Quân kia thì bà ấy đã sống ở Hạ Tiên giới này mấy vạn năm rồi sao?
Tu sĩ nhân loại tới Nguyên Anh cũng chỉ có khoảng tám trăm năm tuổi thọ. Các trưởng lão Ma Môn đã sống bao lâu rồi? Minh Triệt mới khoảng ba trăm tuổi mà thôi, nhưng những trưởng lão Ma Môn kia thì sao? Thật sự đều hơn vạn tuổi rồi sao?
Còn Minh Triệt, hắn nói, chẳng qua hắn không muốn đi Thượng Tiên giới mà thôi.
Tu sĩ Nguyên Anh của Đạo Môn giống như sư tôn Nhược Thủy đạo quân, đều không thể phi thăng vì Hóa Thần thất bại. Chẳng lẽ Minh Triệt đã có thể đạt đến cảnh giới Nguyên Anh Hóa Thần từ lâu rồi?
Tiêu Liên Nhi lại nhớ tới con Thủy Thiên Giao mà nàng giết ở kiếp trước. Thủy Thiên Giao cấp tám đã có thể hóa hình rồi. Vậy mà đám yêu thú trong rừng rậm Nam Hoang, cho dù có tu vi lợi hại hơn tu sĩ Nguyên Anh loài người, nhưng nếu không có Hóa Hình Đan thì không thể hóa hình. Cùng là yêu thú, vì sao lại khác nhau?
Minh Triệt có thể nói ra chuyện ngũ hành hợp nhất, khi kết đan chính là lúc có được tu vi Nguyên Anh. Lời giải thích thế này, tất cả tu sĩ Đạo Môn cũng không biết. Tất cả mọi người đều tuân theo một luật lệ là thể chất gì thì luyện công pháp đó. Cũng có tồn tại tu sĩ có năm loại thể chất, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện tình huống kết đan không thành công.
Có lẽ đúng như lời Minh Triệt nói, trong cơ thể nàng có chân khí hệ Thủy là do lan Hàn Tinh sinh ra, không phải là thứ vốn có của thân thể này. Vì có thêm chân khí hệ Mộc cho nên nàng mới cần tìm đủ ngũ hành thì mới có thể kết đan.
"Ma Môn đúng là nơi vô cùng bí ẩn."
Tiêu Liên Nhi càng nghĩ sâu thì nghi vấn trong lòng càng nhiều.
Nghĩ mãi mà không rõ, nàng cũng lười nghĩ tiếp. Có lẽ có một ngày nào đó, những đáp án này sẽ giống như những khúc mắc kia trong lòng nàng, tự nhiên được gỡ bỏ.
Nàng tin tưởng Minh Triệt.
Kiến thức của hắn, thực lực của Ma Môn, tất cả đều đang giễu cợt sự nông cạn của các tu sĩ Đạo Môn.
Vậy thì thử một lần đi.
Tiêu Liên Nhi lấy hộp ngọc đựng cỏ Diễm Xà ra.
Đời này, khi kinh mạch nàng bị lan Hàn Tinh chặn lại, nàng đã từng nghĩ tới cỏ Diễm Xà. Trước khi tự nổ Nguyên Anh ở kiếp trước, nàng đã trực tiếp nuốt lan Hàn Tinh. Vậy thì nuốt thêm cỏ Diễm Xà là được.
Trong hộp ngọc, ngọn cỏ Diễm Xà kia bị bùa chú áp chế, bản thể co lại chỉ dài khoảng một tấc, như thể được khắc ra từ mã não, tinh xảo dị thường.
Nàng đặt hộp ngọc bên môi, mở bùa chú ra, một tia sáng màu đỏ xộc vào miệng nàng. Lan Hàn Tinh trong đan điền xảy ra biến hóa. Lúc trước, những khi linh khí tiến vào cơ thể, nó sẽ chuyển động thật chậm rãi. Nhưng bây giờ đóa hoa to cỡ ngón tay đang không ngừng trở nên lớn hơn. Hư ảnh của cánh hoa đưa tới từng bộ phận cơ thể nàng nom hệt như ngọn cỏ Diễm Xà bị ném thẳng vào trong đóa hoa.
Tiêu Liên Nhi đột nhiên phát hiện mình biến thành người ngoài cuộc ngồi xem trận chiến. Lan Hàn Tinh và nhánh cây không cần sự đồng ý của nàng đã hợp tác với nhau. Chân khí màu xanh và trắng tự động tuôn về hướng cỏ Diễm Xà. Cỏ Diễm Xà hóa thành một con rắn nhỏ khoảng hơn một tấc, giãy giụa và uốn lượn trong cơ thể nàng, thỉnh thoảng lại phun ra lửa. Hai luồng chân khí hòa hợp với nhau, Diễm Xà hiển nhiên không chiếm được ưu thế. Nó bị buộc phải tiến vào đan điền, việc nó làm đầu tiên chính là tiêu hóa hết chỗ dị hỏa kia đi, thỉnh thoảng lại nhả ra một ngọn lửa càng nóng rực hơn.
Nhánh cây nhỏ mọc ra hai cái lá xanh biếc lập tức thu lại, giống như dáng vẻ đánh nhau không lại thì ôm đầu co rút. Lan Hàn Tinh thì hung ác dị thường, tuôn ra càng nhiều sương mù hơn. Mỗi lần bị ngọn lửa chạm vào thì đan điền của nàng cũng bị bỏng mà phát ra cảm giác đau đớn vô cùng.
Cũng may mà nhánh cây nhỏ chạy trốn nhưng cũng không quên dùng chân khí hệ Mộc tùy thời đến thăm, chặn đánh Diễm Xà.
Có lẽ Diễm Xà không thể không thể rời khỏi nguyên tố hệ Hỏa nên há miệng to ra. Nguyên tố hệ Hỏa bế tắc trong kinh mạch, giống như một dòng nước màu đỏ, bị hút vào trong miệng nó.
Kinh mạch vừa thông suốt, Tiêu Liên Nhi bỗng chốc cảm thấy mình đã lấy lại được quyền khống chế chân khí. Thần thức điều động hai luồng chân khí chống cự lại ngọn lửa Diễm Xà mới phun ra kia.
Diễm Xà phun lửa ngày càng yếu, cuối cùng chẳng còn phun được gì nữa, rắn nhỏ màu đỏ uể oải nằm sấp trong đan điền. Tiêu Liên Nhi dùng chân khí màu trắng bao vây nó lại. Con rắn nhỏ một lần nữa biến lại về bản thể là ngọn cỏ, cũng chiếm một góc đan điền giống như lan Hàn Tinh và nhánh cây.
Tiêu Liên Nhi lại nuốt thêm một viên Hỏa Dương Đan. Lần này linh khí vận hành trong kinh mạch không có cảm giác nóng rực, cực kỳ ấm áp dễ chịu.
Thần thức xâm nhập vào, lan Hàn Tinh và nhánh cây nhỏ không hề động đậy. Cỏ Diễm Xà thì rất tự giác hấp thu chân dịch trong kinh mạch cơ thể sinh ra. Đợi đến khi dược lực của viên thuốc được sử dụng hết, ngọn cỏ Diễm Xà phun ra một luồng chân dịch màu tím. Trong đan điền xuất hiện ba loại chân khí. Trắng, xanh và tím, mỗi loại một nơi, được chia ra cực kỳ rõ ràng.
Tiêu Liên Nhi mở to mắt, gảy nhẹ ngón tay, một ngọn lửa màu tím nhẹ nhàng xuất hiện ở đầu ngón tay nàng. Cảm giác quen thuộc lâu không thấy và Liệt Hỏa Quyết đồng thời hiện lên trong lòng nàng.
Nàng thu chân khí rồi đứng dậy, thả búi tóc ra, thi triển một cái Địch Trần Quyết. Lúc này nàng thấy tóc đã dài hơn vài tấc. Thời gian nàng ngồi xuống thu phục cỏ Diễm Xà ít nhất cũng đã nửa năm.
Nửa năm, Minh Triệt vẫn còn ở đây chứ?
Tiêu Liên Nhi đi ra ngoài.
Trên trời có trăng. Một vầng trăng sáng treo trên đỉnh núi, vừa trắng vừa sáng. Nơi dựng lều không có cây cối che chắn, ánh trăng lạnh lẽo phủ kín mặt đất.
Nơi đây vắng lặng đến nỗi ngay cả một con yêu thú cũng chẳng nhìn thấy.
Tiêu Liên Nhi có chút hụt hẫng, trong lòng cảm thấy buồn bực. Tu luyện khiến thời gian trôi đi rất nhanh. Trong ấn tượng của nàng, Minh Triệt chỉ vừa mới ra khỏi lều mà thôi.
Không biết sau khi sinh ra loại chân khí này thì hiện tại tu vi của nàng ở mức nào?
Nàng điều khiển chân khí, một phiến lá bồ đề bay ra khỏi lòng bàn tay, mang theo ba màu sắc đánh xuống mặt đất trống, phát ra một tiếng vang trầm đục. Mặt đất chấn động rồi bỗng nhiên sụp xuống.
Một miệng hố sâu hoắm bỗng chốc xuất hiện, Tiêu Liên Nhi giật nảy mình. Nàng đứng ở mép hố nhìn xuống dò xét, hình như là tu vi cao hơn một cấp rồi.
Thần thức cảm nhận thấy có người đến, nàng ngẩng đầu lên.
Đằng sau, Minh Triệt đang đứng trên không, cười như không cười mà nhìn nàng: "Xuất quan không thấy ta đâu nên tức giận đến vậy cơ à?"
"Ta chỉ thử tu vi thôi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình." Tiêu Liên Nhi đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Minh Triệt đáp xuống bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn cái hố bự tổ chảng kia: "Chu vi mười dặm quanh ngọn núi này đều đã bị phong tỏa thành vùng cấm địa, ta đây một bước cũng không dám đi xa, có cảm thấy được yêu mà sợ không?"
Nửa năm nay hắn vẫn luôn canh chừng đám yêu thú kia, phòng thủ để nàng bế quan ư? Trong lòng Tiêu Liên Nhi thấy ngọt ngào, nàng cố gắng nở nụ cười: "Ta xinh đẹp, có người xum xoe chẳng phải là bình thường lắm sao?"
Thoáng chốc, như thể lại thấy được cô bé gian xảo nọ đang quấn lấy mình đòi hỏi. Vậy là nàng đã làm rõ được khúc mắc rồi? Trái tim Minh Triệt chợt loạn nhịp, quay sang liếc nàng: "Ta có Tăng Nguyên Đan, muốn không này?"
Nàng đã cho hắn uống Phi Long Tủy rồi, giờ hắn đền nàng một viên Tăng Nguyên Đan cũng là lẽ thường. Dù sao thì thuật luyện đan của nàng vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của đại đan sư cấp chín. Tiêu Liên Nhi xòe tay ra: "Muốn!"
Khuôn mặt dịu dàng, đôi môi mềm mọng khẽ mím, muốn giấu nụ cười đi cũng không được. Nàng giống như một nụ hoa e ấp, chỉ cần thổi một hơi là cánh hoa sẽ run rẩy nở ra. Minh Triệt cảm thấy lòng mình như đang bị cái gì đó đè nén: "Không cho ta lợi ích thì ít ra miệng cũng phải ngọt một chút chứ?"
Tiêu Liên Nhi xòe cả hai tay ra: "Minh thúc thúc, ban thưởng cho tiểu nữ tử một viên Tăng Nguyên Đan đi!"
Gọi hắn là… thúc thúc ư? Minh Triệt buồn bực đến độ suýt nữa hộc máu, không ngừng run rẩy chỉ vào Tiêu Liên Nhi, cuối cùng cũng lao tới chỗ nàng: "Ban thưởng ngươi mấy cái bạt tai thì được!"
Lực sát thương mạnh như vậy ư? Tiêu Liên Nhi xoay người chạy, trên không truyền đến tiếng cười giòn tan.
Minh Triệt nói, để nàng từ từ suy nghĩ.
Hắn nói, đời này để ta thương nàng.
Tiêu Liên Nhi nhớ lại khung cảnh vào lần đầu tiên mình gặp Hàn Tu Văn ở đời này, từ đó đến nay đã mười năm, vậy mà nàng lại cảm thấy như đã trôi qua cả cuộc đời rồi.
Nhìn thấy Hàn Tu Văn mặc trang phục chưởng môn, dẫn theo đám đệ tử triển vọng, nàng hết sức bình tĩnh, chỉ như đang nhìn một kẻ xa lạ. Có lẽ lúc sắp chết rồi mới nhận ra Hàn Tu Văn hoàn toàn khác với người đàn ông mà nàng từng yêu, hai phần ký ức xung đột quá mức kịch liệt, nên khiến cho mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Đời này, nàng cảm thấy về mặt tình cảm, mình vẫn luôn tỉnh táo.
Ví dụ như nàng có thể thấy rõ ràng mối tình vụng dại năm mười bốn tuổi của Thạch Thanh Phong, hắn bất ngờ bị linh hồn này thu hút, rồi tò mò, thương tiếc, muốn tiếp cận nhưng lại dè dặt. Ngay cả khi nói chuyện, cũng sẽ nhanh chóng dời tầm mắt, sau đó vô cớ đỏ mặt.
Nàng nhìn Thạch Thanh Phong, cũng như đang ngắm một bức tranh, ngày càng xa dần. Còn Thạch Thanh Phong là nhân vật trong tranh, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy thiếu nữ trước mặt.
Sau này, nàng từng thấy Thạch Thanh Phong ghen tị nhưng vẫn cố gắng che giấu, lấy cớ là vì muốn tốt cho nàng. Từ một chàng trai ngây thơ, hắn đã biến thành một nam nhân có lòng chiếm hữu. Nội tâm quá kiêu ngạo nên không chịu nổi sự nhục nhã vì nàng không thích hắn.
Ban đầu, nàng cũng nhìn Minh Triệt như vậy.
Lúc nhìn hắn đi bẻ cành cây xanh kia, nàng còn cảm thấy buồn cười. Tu sĩ Nguyên Anh mấy trăm tuổi mà còn nông nổi như một thiếu niên. Mãi cho đến khi được Lôi Kiếp Tâm cứu sống tỉnh lại, tấm mộ hắn đắp đó, không gian được chủy thủ tách ra đó cùng với cành cây xanh trên đầu đó… đều khiến nàng thấy cảm động vô cùng.
Công dụng lớn nhất của Lôi Kiếp Tâm là có thể cứu sống mạng người. Minh Triệt tìm nó, nhất định là muốn dùng trong thời khắc nguy hiểm tới tính mạng. Vậy mà hắn lại cho cho nàng như thế.
Nếu đổi thành Thạch Thanh Phong, nếu như biết Lôi Kiếp Tâm có thể cứu sống nàng, không chừng hắn cũng sẽ cho nàng.
Có lẽ là nàng chê nghèo yêu giàu đi!
Tiêu Liên Nhi không biết Minh Triệt thích mình bắt đầu từ lúc nào. Nàng chỉ biết là, hắn mang tới cảm giác an toàn cho nàng. Dù có là chuyện tày trời, thì dường như chỉ cần gặp Minh Triệt, đều sẽ chẳng còn to tát.
Ngoại trừ việc hắn muốn dùng mạng của Dịch Khinh Trần để đổi lấy loại quả kia.
Trên thực tế thì cũng như Minh Triệt nói, cùng lắm chỉ là khó khăn hơn thôi, chứ cũng không phải không có cách khác.
Tiêu Liên Nhi biết, điều nàng để ý nhất không phải là chuyện hắn chọn cứu mình hay chọn cứu mẹ hắn.
Yêu một người, sẽ luôn muốn bày ra những gì tốt đẹp nhất của mình cho người ta xem. Nhưng ngặt nỗi, nếu để hắn biết những việc trong quá khứ, nàng sẽ không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Người khác biết không sao, nhưng chỉ có hắn là không được.
Chẳng phải ai cũng nói người sống vì thể diện, cây sống vì lớp vỏ hay sao? Hai chữ thể diện là một ranh giới mà rất nhiều người không vượt qua được.
Giống như Thanh Phong vậy. Nếu để người của Ma Môn cứu ông thì ông sẽ không còn mặt mũi làm người ở Đạo Môn nữa.
Dù sao thì trước tiên nàng cũng phải suy nghĩ cho thể diện của sư phụ. Báo thù cho sư tôn, đòi lại món nợ trước với Hàn Tu Văn, thời gian còn rất dài, chuyện nàng cần làm rất nhiều. Hiện tại không giải tỏa được khúc mắc này, có lẽ một ngày nào đó khi phát hiện ra thì nó đã tự giải ra được rồi. Tiêu Liên Nhi nghĩ tới đây thì cũng trở nên bình tĩnh.
Nàng nhìn vào đan điền. Một đóa lan Hàn Tinh xanh nhạt, một nhánh cây mọc ra hai chiếc lá xanh biếc, còn có một khối dị hỏa thuộc tính Thổ màu cam. Hai màu xanh trắng hợp lại nom như một chiếc bánh nhân rau, như hai nắm bùn tách ra rồi tụ lại bên dưới lan Hàn Tinh và nhánh cây.
Cần phải thu thập đủ ngũ hành thì mới có thể tương sinh tương khắc, ngưng kết thành đan ư? Tiêu Liên Nhi ngẫm lại lời Minh Triệt nói, nhất thời xúc động vô cùng.
Các tông môn lớn ở đại lục Thương Lan lấy ba tông bốn môn làm đầu, một nguyên nhân trong đó là do nguồn gốc xa xưa của bảy tông môn lớn này. Các sách cổ mà các tu sĩ qua nhiều thế hệ sáng tạo ra được tích lũy cùng một chỗ, hình thành nên một khối tài sản vô hình.
Bí cảnh mà nàng tiến vào kia, các đệ tử Luyện Khí còn sống sót đi ra cũng chỉ biết trong đó là di tích của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần mà thôi, chứ hoàn toàn không biết gì về chủ nhân của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần là Cưu Thần Quân, thú Hình Thiên, lò luyện Thiên Địa, Đan Thần Quân.
Còn Minh Triệt lại quen thuộc như lòng bàn tay.
Hoặc như Nam Hoang ở một bên vực Tiên Kiếm này. Kiếp trước nàng cũng biết, từng có vài chục vị tu sĩ Nguyên Anh của Đạo Môn hợp tác với nhau vượt qua vực Tiên Kiếm, cuối cùng chỉ có hai người trốn về được, hơn nữa còn bị trọng thương. Từ đó, vực Tiên Kiếm trở thành một khu vực cấm của Đạo Môn, truyền lại đời đời. Tông môn ngăn cấm đệ tử, ngay cả tán tu cũng không dám mạo hiểm đi tới hẻm núi thám hiểm.
Không ngờ Ma Môn lại từng có nữ tu sĩ tới đó từ vạn năm trước, còn luyện bảy viên Hóa Hình Đan. Có bảy con yêu thú dùng thuốc, trở thành bảy trưởng lão của Ma Môn.
Nữ tu sĩ kia chính là mẫu thân trong lời Minh Triệt ư? Không lẽ bà ấy chính là người bí ẩn nhất trong ba vị đại đan sư cấp chín trên đại lục Thương Lan? Minh Triệt muốn tìm quả Lang Ngọc để chế thuốc cho bà ấy, nếu như bà ấy chính là tiên nữ đáng thương trong lời nói của Đan Thần Quân kia thì bà ấy đã sống ở Hạ Tiên giới này mấy vạn năm rồi sao?
Tu sĩ nhân loại tới Nguyên Anh cũng chỉ có khoảng tám trăm năm tuổi thọ. Các trưởng lão Ma Môn đã sống bao lâu rồi? Minh Triệt mới khoảng ba trăm tuổi mà thôi, nhưng những trưởng lão Ma Môn kia thì sao? Thật sự đều hơn vạn tuổi rồi sao?
Còn Minh Triệt, hắn nói, chẳng qua hắn không muốn đi Thượng Tiên giới mà thôi.
Tu sĩ Nguyên Anh của Đạo Môn giống như sư tôn Nhược Thủy đạo quân, đều không thể phi thăng vì Hóa Thần thất bại. Chẳng lẽ Minh Triệt đã có thể đạt đến cảnh giới Nguyên Anh Hóa Thần từ lâu rồi?
Tiêu Liên Nhi lại nhớ tới con Thủy Thiên Giao mà nàng giết ở kiếp trước. Thủy Thiên Giao cấp tám đã có thể hóa hình rồi. Vậy mà đám yêu thú trong rừng rậm Nam Hoang, cho dù có tu vi lợi hại hơn tu sĩ Nguyên Anh loài người, nhưng nếu không có Hóa Hình Đan thì không thể hóa hình. Cùng là yêu thú, vì sao lại khác nhau?
Minh Triệt có thể nói ra chuyện ngũ hành hợp nhất, khi kết đan chính là lúc có được tu vi Nguyên Anh. Lời giải thích thế này, tất cả tu sĩ Đạo Môn cũng không biết. Tất cả mọi người đều tuân theo một luật lệ là thể chất gì thì luyện công pháp đó. Cũng có tồn tại tu sĩ có năm loại thể chất, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện tình huống kết đan không thành công.
Có lẽ đúng như lời Minh Triệt nói, trong cơ thể nàng có chân khí hệ Thủy là do lan Hàn Tinh sinh ra, không phải là thứ vốn có của thân thể này. Vì có thêm chân khí hệ Mộc cho nên nàng mới cần tìm đủ ngũ hành thì mới có thể kết đan.
"Ma Môn đúng là nơi vô cùng bí ẩn."
Tiêu Liên Nhi càng nghĩ sâu thì nghi vấn trong lòng càng nhiều.
Nghĩ mãi mà không rõ, nàng cũng lười nghĩ tiếp. Có lẽ có một ngày nào đó, những đáp án này sẽ giống như những khúc mắc kia trong lòng nàng, tự nhiên được gỡ bỏ.
Nàng tin tưởng Minh Triệt.
Kiến thức của hắn, thực lực của Ma Môn, tất cả đều đang giễu cợt sự nông cạn của các tu sĩ Đạo Môn.
Vậy thì thử một lần đi.
Tiêu Liên Nhi lấy hộp ngọc đựng cỏ Diễm Xà ra.
Đời này, khi kinh mạch nàng bị lan Hàn Tinh chặn lại, nàng đã từng nghĩ tới cỏ Diễm Xà. Trước khi tự nổ Nguyên Anh ở kiếp trước, nàng đã trực tiếp nuốt lan Hàn Tinh. Vậy thì nuốt thêm cỏ Diễm Xà là được.
Trong hộp ngọc, ngọn cỏ Diễm Xà kia bị bùa chú áp chế, bản thể co lại chỉ dài khoảng một tấc, như thể được khắc ra từ mã não, tinh xảo dị thường.
Nàng đặt hộp ngọc bên môi, mở bùa chú ra, một tia sáng màu đỏ xộc vào miệng nàng. Lan Hàn Tinh trong đan điền xảy ra biến hóa. Lúc trước, những khi linh khí tiến vào cơ thể, nó sẽ chuyển động thật chậm rãi. Nhưng bây giờ đóa hoa to cỡ ngón tay đang không ngừng trở nên lớn hơn. Hư ảnh của cánh hoa đưa tới từng bộ phận cơ thể nàng nom hệt như ngọn cỏ Diễm Xà bị ném thẳng vào trong đóa hoa.
Tiêu Liên Nhi đột nhiên phát hiện mình biến thành người ngoài cuộc ngồi xem trận chiến. Lan Hàn Tinh và nhánh cây không cần sự đồng ý của nàng đã hợp tác với nhau. Chân khí màu xanh và trắng tự động tuôn về hướng cỏ Diễm Xà. Cỏ Diễm Xà hóa thành một con rắn nhỏ khoảng hơn một tấc, giãy giụa và uốn lượn trong cơ thể nàng, thỉnh thoảng lại phun ra lửa. Hai luồng chân khí hòa hợp với nhau, Diễm Xà hiển nhiên không chiếm được ưu thế. Nó bị buộc phải tiến vào đan điền, việc nó làm đầu tiên chính là tiêu hóa hết chỗ dị hỏa kia đi, thỉnh thoảng lại nhả ra một ngọn lửa càng nóng rực hơn.
Nhánh cây nhỏ mọc ra hai cái lá xanh biếc lập tức thu lại, giống như dáng vẻ đánh nhau không lại thì ôm đầu co rút. Lan Hàn Tinh thì hung ác dị thường, tuôn ra càng nhiều sương mù hơn. Mỗi lần bị ngọn lửa chạm vào thì đan điền của nàng cũng bị bỏng mà phát ra cảm giác đau đớn vô cùng.
Cũng may mà nhánh cây nhỏ chạy trốn nhưng cũng không quên dùng chân khí hệ Mộc tùy thời đến thăm, chặn đánh Diễm Xà.
Có lẽ Diễm Xà không thể không thể rời khỏi nguyên tố hệ Hỏa nên há miệng to ra. Nguyên tố hệ Hỏa bế tắc trong kinh mạch, giống như một dòng nước màu đỏ, bị hút vào trong miệng nó.
Kinh mạch vừa thông suốt, Tiêu Liên Nhi bỗng chốc cảm thấy mình đã lấy lại được quyền khống chế chân khí. Thần thức điều động hai luồng chân khí chống cự lại ngọn lửa Diễm Xà mới phun ra kia.
Diễm Xà phun lửa ngày càng yếu, cuối cùng chẳng còn phun được gì nữa, rắn nhỏ màu đỏ uể oải nằm sấp trong đan điền. Tiêu Liên Nhi dùng chân khí màu trắng bao vây nó lại. Con rắn nhỏ một lần nữa biến lại về bản thể là ngọn cỏ, cũng chiếm một góc đan điền giống như lan Hàn Tinh và nhánh cây.
Tiêu Liên Nhi lại nuốt thêm một viên Hỏa Dương Đan. Lần này linh khí vận hành trong kinh mạch không có cảm giác nóng rực, cực kỳ ấm áp dễ chịu.
Thần thức xâm nhập vào, lan Hàn Tinh và nhánh cây nhỏ không hề động đậy. Cỏ Diễm Xà thì rất tự giác hấp thu chân dịch trong kinh mạch cơ thể sinh ra. Đợi đến khi dược lực của viên thuốc được sử dụng hết, ngọn cỏ Diễm Xà phun ra một luồng chân dịch màu tím. Trong đan điền xuất hiện ba loại chân khí. Trắng, xanh và tím, mỗi loại một nơi, được chia ra cực kỳ rõ ràng.
Tiêu Liên Nhi mở to mắt, gảy nhẹ ngón tay, một ngọn lửa màu tím nhẹ nhàng xuất hiện ở đầu ngón tay nàng. Cảm giác quen thuộc lâu không thấy và Liệt Hỏa Quyết đồng thời hiện lên trong lòng nàng.
Nàng thu chân khí rồi đứng dậy, thả búi tóc ra, thi triển một cái Địch Trần Quyết. Lúc này nàng thấy tóc đã dài hơn vài tấc. Thời gian nàng ngồi xuống thu phục cỏ Diễm Xà ít nhất cũng đã nửa năm.
Nửa năm, Minh Triệt vẫn còn ở đây chứ?
Tiêu Liên Nhi đi ra ngoài.
Trên trời có trăng. Một vầng trăng sáng treo trên đỉnh núi, vừa trắng vừa sáng. Nơi dựng lều không có cây cối che chắn, ánh trăng lạnh lẽo phủ kín mặt đất.
Nơi đây vắng lặng đến nỗi ngay cả một con yêu thú cũng chẳng nhìn thấy.
Tiêu Liên Nhi có chút hụt hẫng, trong lòng cảm thấy buồn bực. Tu luyện khiến thời gian trôi đi rất nhanh. Trong ấn tượng của nàng, Minh Triệt chỉ vừa mới ra khỏi lều mà thôi.
Không biết sau khi sinh ra loại chân khí này thì hiện tại tu vi của nàng ở mức nào?
Nàng điều khiển chân khí, một phiến lá bồ đề bay ra khỏi lòng bàn tay, mang theo ba màu sắc đánh xuống mặt đất trống, phát ra một tiếng vang trầm đục. Mặt đất chấn động rồi bỗng nhiên sụp xuống.
Một miệng hố sâu hoắm bỗng chốc xuất hiện, Tiêu Liên Nhi giật nảy mình. Nàng đứng ở mép hố nhìn xuống dò xét, hình như là tu vi cao hơn một cấp rồi.
Thần thức cảm nhận thấy có người đến, nàng ngẩng đầu lên.
Đằng sau, Minh Triệt đang đứng trên không, cười như không cười mà nhìn nàng: "Xuất quan không thấy ta đâu nên tức giận đến vậy cơ à?"
"Ta chỉ thử tu vi thôi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình." Tiêu Liên Nhi đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Minh Triệt đáp xuống bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn cái hố bự tổ chảng kia: "Chu vi mười dặm quanh ngọn núi này đều đã bị phong tỏa thành vùng cấm địa, ta đây một bước cũng không dám đi xa, có cảm thấy được yêu mà sợ không?"
Nửa năm nay hắn vẫn luôn canh chừng đám yêu thú kia, phòng thủ để nàng bế quan ư? Trong lòng Tiêu Liên Nhi thấy ngọt ngào, nàng cố gắng nở nụ cười: "Ta xinh đẹp, có người xum xoe chẳng phải là bình thường lắm sao?"
Thoáng chốc, như thể lại thấy được cô bé gian xảo nọ đang quấn lấy mình đòi hỏi. Vậy là nàng đã làm rõ được khúc mắc rồi? Trái tim Minh Triệt chợt loạn nhịp, quay sang liếc nàng: "Ta có Tăng Nguyên Đan, muốn không này?"
Nàng đã cho hắn uống Phi Long Tủy rồi, giờ hắn đền nàng một viên Tăng Nguyên Đan cũng là lẽ thường. Dù sao thì thuật luyện đan của nàng vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của đại đan sư cấp chín. Tiêu Liên Nhi xòe tay ra: "Muốn!"
Khuôn mặt dịu dàng, đôi môi mềm mọng khẽ mím, muốn giấu nụ cười đi cũng không được. Nàng giống như một nụ hoa e ấp, chỉ cần thổi một hơi là cánh hoa sẽ run rẩy nở ra. Minh Triệt cảm thấy lòng mình như đang bị cái gì đó đè nén: "Không cho ta lợi ích thì ít ra miệng cũng phải ngọt một chút chứ?"
Tiêu Liên Nhi xòe cả hai tay ra: "Minh thúc thúc, ban thưởng cho tiểu nữ tử một viên Tăng Nguyên Đan đi!"
Gọi hắn là… thúc thúc ư? Minh Triệt buồn bực đến độ suýt nữa hộc máu, không ngừng run rẩy chỉ vào Tiêu Liên Nhi, cuối cùng cũng lao tới chỗ nàng: "Ban thưởng ngươi mấy cái bạt tai thì được!"
Lực sát thương mạnh như vậy ư? Tiêu Liên Nhi xoay người chạy, trên không truyền đến tiếng cười giòn tan.
/192
|