Translator: Nguyetmai
"Hàn Tu Văn, năm hai mươi hai tuổi, ta vào núi Vọng Khung lấy được cỏ Linh Tê, giúp ngươi thăng cấp thành đan sư cấp bốn."
"Ba mươi tám tuổi, ta vào hồ Hắc Thủy lấy được Thạc Thủy Châu, một lần nữa giúp ngươi bước vào Kết Đan Trung kỳ."
"Sáu mươi tư tuổi, ta tìm được một phiến cỏ Diễm Tâm cấp năm, giúp ngươi thành công tiến lên đan sư cấp năm."
"Bảy mươi tuổi, ta tới di tích Thượng cổ ở núi Diệu Phong, hái được quả lạ Định Giới, dẫn thiên lôi đánh xuống, giúp ngươi đột phá bình chướng Kết Đan Hậu kỳ."
"Chín mươi ba tuổi, vì một câu nói của ngươi, ta đến tận biển Thương Lang, dùng tám năm để giết chết Thủy Thiên Giao đã hóa hình. Ta hái được quả Linh Lung Băng, giúp ngươi giảm bớt sự quấy nhiễu của tâm ma, kết anh thành công. Nào ngờ lại chôn mầm họa xuống, kiếp này phải hoàn trả!"
***
Chân khí va đập trong không trung phát ra những ánh sáng chói mắt. Giọng Tiêu Liên Nhi bình thản điểm lại hết tất cả sự si tình của mình dành cho Hàn Tu Văn trong suốt một trăm bảy mươi năm của kiếp trước.
Thế nhưng, tất cả đều không chống nổi một câu nói nhẹ nhàng của Hàn Tu Văn: "Ngươi thường không ở trong tông môn, cứ mỗi lần đi là mấy năm, rồi mấy chục năm. Sau này ta mới biết, thì ra ngươi và thiếu quân của Ma Môn đã ngầm có quan hệ riêng. Cách mấy năm ngươi trở về Nguyên Đạo Tông, lại lôi những thứ đó ra để chứng minh ngươi đi ngao du ở ngoài. Vậy mà ngươi còn muốn ta phải mang ơn ngươi sao?"
Sao thế gian lại có kẻ vô liêm sỉ đến mức này chứ!
Tiêu Liên Nhi lạnh nhạt nói: "Ngươi nhầm rồi. Không phải ta muốn ngươi nhớ ân tình của ta, mà ta muốn mình phải nhớ rõ, để đòi lại từng thứ từng thứ, tất cả những gì ngươi đã nợ ta!"
Vì gieo nhân kiếp trước mà kiếp sau gánh hậu quả. Nàng vì Hàn Tu Văn chém Thủy Thiên Giao lấy được quả quý Linh Lung Băng. Ngân Giao muốn báo thù cho con cháu của mình, đương nhiên nàng phải chịu trách nhiệm. Trong cuộc đời của nàng chợt xuất hiện thêm một Minh Triệt, một Minh Triệt không hề muốn giết nàng. Hắn thản nhiên nói với nàng rằng, chỉ khó khăn hơn một chút thôi mà. Nhưng thực sự chỉ khó khăn một chút thôi sao? Nghiệp Hỏa trong cấm chế đã thiêu đốt núi Hắc Ma suốt mười năm ròng rã kia kìa.
Tiêu Liên Nhi không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ nhiều. Ngọn lửa đó như đang thiêu đốt trong tim nàng, thúc giục nàng đi trả nợ kiếp trước. Nợ sư tôn, nợ sư phụ, và nợ Minh Triệt.
Cây trâm xanh trên tóc Tiêu Liên Nhi bay xuống tay nàng, dài ra khoảng ba thước. Từng tia sấm sét phóng ra chạm vào chân khí của Hàn tu Văn, phát ra những tiếng ầm ầm.
Ánh sáng màu trắng bạc chói lọi khiến nàng hoa cả mắt, nhưng vì sao Hàn Tu Văn vẫn nhẹ nhàng hóa giải được hết?
Phải làm thế nào thì Mộc Diệp lão nhân mới chịu xuất hiện giúp nàng chứ? Tiêu Liên Nhi bực bội không yên.
Hàn Tu Văn diễn vai người chồng đau thương thâm tình đủ rồi mới nói tiếp với vẻ đầy thương cảm lại khinh miệt: "Một lần nữa đầu thai làm người, ngươi đã không biết hối cải, còn trở lại Nguyên Đạo Tông, làm gian tế cho Ma Môn, giúp Thanh Phong trưởng lão hại chết sư tôn của mình. Ma Môn bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt rồi. Ngươi thoát được một kiếp thì nên cảm ơn ông trời đã rộng lòng thương xót ngươi mới phải. Thật không ngờ ngươi vẫn nhớ mối hận tự nổ nguyên anh kiếp trước, hôm nay còn đến đây để tất cả các tu sĩ trong đại lục Thương Lan chứng kiến trò cười này. Lẽ ra ta không nên che đậy giúp ngươi, không nên niệm tình nghĩa phu thê kiếp trước. Nếu ngươi đã vô sỉ như vậy, ta còn nể tình với ngươi thì chẳng khác nào có lỗi với liệt tổ liệt tông Nguyên Đạo Tông."
Gã ngoắc tay thu hồi sáo trúc rồi thổi lên một khúc sáo không có âm thanh.
Sáo không thành tiếng, nhưng từng luồng chân khí lại toát ra từ tiếng sáo.
Đây là pháp thuật mới mà Hàn Tu Văn đã ngộ ra sau khi thần thức của Lãnh Quyền bị trọng thương. Sóng âm vô thanh như đao đâm về phía thần thức của Tiêu Liên Nhi.
Tiêu Liên Nhi kinh hãi, không kịp nghĩ gì nhiều, vội khoanh chân ngồi xuống.
Con rùa đen nhỏ trong đan điền vỗ cánh bay lên, há miệng gặm viên chân khí ba màu, trên người nàng tỏa ra từng vòng chân dịch màu vàng.
Từng đường chân khí màu vàng dựng thẳng đứng như bức tường, rồi lại đổ sụp xuống dưới sức tấn công từ chân khí của Hàn Tu Văn.
Chân khí của nàng dần dần cạn kiệt. Thần thức căng lên, không dám buông lỏng chút nào. Ngay cả lúc ném đan dược vào trong miệng, nàng cũng không dám lơ là. Tiêu Liên Nhi thở dài. Cho dù nàng đã góp nhặt bốn loại trong ngũ hành, có tu vi Nguyên Anh, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Hàn Tu Văn.
"Đại Diệp Bồ Đề Ấn!" Chín chiếc lá bồ đề bay từ trong tay Tiêu Liên Nhi ra. Mặt lá phóng ra những tia sấm sét màu trắng bạc, phóng to ra theo gió rồi lao ập về phía Hàn Tu Văn.
Nàng không có nguyên anh để tự nổ thêm lần nữa. Nàng dốc hết sức mạnh cuối cùng, dù có chết nàng cũng phải khiến Hàn Tu Văn trọng thương.
Đại Điệp Bồ Đề Ấn là hy vọng cuối cùng của nàng. Nàng không tin, không tin Mộc Diệp lão nhân thực sự dùng kỳ hạn mười năm để lừa gạt nàng.
Một luồng khí thế cuồn cuộn đánh tới, mặt Hàn Tu Văn nghiêm lại, gã dựng kết giới phòng ngự màu xanh lam lên. Sáo trúc dừng lại, chân khí màu xanh tím ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, tung ra chín chưởng.
"Vỡ!"
Lá bồ đề bị sức mạnh từ chín chưởng của gã đập vỡ nát, ánh sáng xanh bắn tóe ra.
Tiêu Liên Nhi nôn ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
Kết giới phòng ngự của Hàn Tu Văn vỡ vụn thành từng mảnh, bàn tay khổng lổ dần tan biến. Gã ném một viên đan dược vào miệng, chân khí ngưng trong chớp mắt rồi từ từ vận chuyển lại.
Bàn tay khổng lồ lại ngưng tụ, áp trên đỉnh đầu Tiêu Liên Nhi. Chỉ cần ấn xuống, nàng sẽ hóa thành cát bụi.
Hàn Tu Văn nhìn nàng chằm chằm, trong lòng dâng lên cảm giác nóng vội. Gã sẽ phong ấn kinh mạch của nàng trước, sau đó lại khiến cho nàng một lần nữa trở thành lô đỉnh. Liệu có khi nào tu vi của gã sẽ tăng thêm hai cấp, thậm chí đột phá luôn bình chướng Hậu kỳ không? Trong mắt gã, nàng như một món ăn ngon, là một viên đan dược, khiến gã không nỡ giết nàng ngay lúc này.
Ánh mắt của Tiêu Liên Nhi chợt dời về phía sau gã, ngân ngấn lệ.
Những mảnh lá vụn vặt tản ra trong không trung như đang bay múa rồi tụ lại. Hư ảnh của chín con thần thú khắc trên vòng bảo hộ lặng lẽ bay ra, hòa làm một với những mảnh lá vụn kia.
"Nhìn kìa!" Cảnh tượng trước mắt khiến các tu sĩ Nguyên Anh khiếp sợ.
Chỉ có Hàn Tu Văn quay lưng lại với đám người kia là vẫn không hay biết gì.
Một luồng sương mù bay ra từ cơ thể gã, hòa vào trong ánh sáng xanh lục của những mảnh lá vụn kia.
Hình bóng của Nhược Thủy đạo quân dần dần hiện rõ.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt Tiêu Liên Nhi: "Sư tôn..."
Hàn Tu Văn vẫn không hay biết gì. Gã nhìn Tiêu Liên Nhi chằm chằm, dùng thần thức truyền âm: "Nhược Thủy không sống lại được đâu! Ta đã phong ấn huyết mạch của ông ta, hồn phách của ông ta cũng chết cùng với thân thể của ông ta rồi! Dù là kiếp này hay kiếp trước thì ngươi cũng đã được ấn định là sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của Hàn Tu Văn ta rồi. Đợi xử lý xong Thanh Phong trưởng lão, tối nay ta sẽ dịu dàng một chút, để cho ngươi được đắm chìm trong cảm giác lên tiên mà làm lô đỉnh của ta một lần nữa!"
"Hàn Tu Văn!"
Âm thanh của Nhược Thủy đạo quân vang lên sau lưng gã.
Đây chỉ là ảo giác của gã thôi! Hàn Tu Văn không thèm quan tâm, nở nụ cười nhìn Tiêu Liên Nhi. Trong lòng gã đã quyết định xong, chân khí màu tím xanh trong lòng bàn tay chia thành vài nhánh phóng về phía Tiêu Liên Nhi.
"Hàn Tu Văn, ngươi dám!" Tiếng quát chợt vang lên sau lưng gã.
Âm thanh cực lớn, ầm ầm chấn động đến mức khiến màng nhĩ của gã ong cả lên. Tay Hàn Tu Văn run rẩy, chân khí biến mất. Gã vội quay đầu lại, hoảng loạn lùi lại hai bước.
Cơ thể của Nhược Thủy đạo quân được bao quanh bởi ánh sáng màu xanh lục, mái tóc trắng xõa bay bay, giận dữ nhìn gã. Các tu sĩ Nguyên Anh trên đại sảnh trố mắt đứng nhìn.
"Sư tôn!" Tiêu Liên Nhi nhìn ông, nước mắt thi nhau chảy xuống. Sư tôn chưa chết! Tiêu Liên Nhi bổ nhào qua ôm lấy Nhược Thủy. Thân thể của ông hơi lạnh, nhưng ông không phải là ảo ảnh. Thần kinh của Tiêu Liên Nhi buông lỏng hơn một chút, càng khóc to hơn.
Nhược Thủy đạo quân khẽ lau đi vết máu bên môi nàng, ôm nàng vào lòng.
Nhờ chín chiếc lá bồ đề dẫn tới sức mạnh thần thú nên ông mới có thể tạm thời có thân thể.
Hàn Tu Văn há to miệng: "Không, không thể nào! Thi thể của ông ở phòng luyện đan của điện Thiên Xu. Chính mắt ta đã nhìn thấy. Ông chỉ là ảo ảnh do huyễn thuật của Ma Môn biến hóa thành mà thôi!"
Gã tung một chưởng về phía Nhược Thủy đạo quân.
Hư ảnh của chín con thần thú nhảy ra từ trong lồng ngực của Nhược Thủy đạo quân, ngăn lại chưởng này của gã.
Thần thú giận dữ hét lên.
Ngực Hàn Tu Văn như bị búa tạ nện vào, xương sườn đứt đoạn, ngã bay ra ngoài.
Trong không trung, gã nhìn thấy Nhược Thủy đạo quân cách mình càng ngày càng xa, thân thể rơi bịch xuống đất. Gã nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy, máu tươi cũng phun ra từ miệng gã. Hàn Tu Văn há hốc miệng, một tay chống xuống đất, sững sờ nhìn Nhược Thủy đạo quân, giống như không hiểu được vì sao mình bị thương vậy.
"Hàn Tu Văn, ngươi ngưng tụ chân khí thành kim châm để đề phòng hồn phách lão phu rời khỏi thân thể chuyển thế làm người. Ngay từ lúc lấy được ngọc bài bản mệnh của Khinh Trần, lão phu đã phân một nửa linh hồn ra ẩn thân trong ngọc bài bản mệnh của Khinh Trần rồi. Lão phu cố ý để lộ sơ hở cho ngươi vào được phòng luyện đan của điện Thiên Xu, kích động ngươi cướp ngọc bài đi."
Ngọc bài bản bệnh của Dịch Khinh Trần là ông ta cố ý kích động mình lấy đi à?
Lão già gian trá! Đêm đó, Nhược Thủy đạo quân chỉ diễn kịch mà thôi.
Lúc Hàn Tu Văn muốn lấy ngọc bài đi, Nhược Thủy đạo quân cố làm ra vẻ đáng thương đưa tay muốn đoạt lại, giống như đang oán hận đến mức cắn nát răng vậy.
"Trước kia lão phu có được một hạt bồ đề của tổ sư gia kiến tông truyền lại, có thể bảo hộ hồn phách ẩn nấp trong thần thức của ngươi suốt mười năm, chính là vì ngày hôm nay đây."
Hàn Tu Văn trợn trừng mắt như sắp nứt ra vậy.
Nhược Thủy đạo quân không biết phải làm thế nào mới có thể thuận lợi lấy lại ngọc bài của Dịch Khinh Trần về bên mình. Vì vậy, ông cố ý diễn một màn kịch, khiến gã cho rằng bản thân ông đã yếu ớt, tay trói gà không chặt, cũng khiến gã chủ động lấy đi tấm ngọc bài có ẩn giấu hồn phách của ông.
Đúng rồi, lúc gã ở phòng luyện đan của điện Bắc Thần có từng lấy ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần ra. Trong phòng luyện đan rất an toàn, gã không đề phòng nên hồn phách của Nhược Thủy đã nhân cơ hội ẩn vào thần thức của gã.
Đúng rồi, gã từng rất nhiều lần nghe thấy tiếng nói của Nhược Thủy. Ông ta cố ý! Ông ta muốn dằn vặt chính mình, muốn làm cho thần kinh của mình bị rối loạn.
Không không, gã không thể hoảng sợ được! Chẳng qua chỉ là hồn phách của Nhược Thủy thôi mà, sao gã phải sợ chứ? Chỉ là ảo ảnh do hồn phách ngưng tụ thành, làm sao có thể có sức mạnh làm mình bị thương được?
Nhược Thủy bật cười to: "Nếu lão phu chưa chết, với sức mạnh Nguyên Anh viên mãn cũng không tiếp nổi một đòn đánh toàn lực của đại trận Bắc Đẩu, huống gì là ngươi!"
Đại trận Bắc Đẩu ư? Nhìn về phía chín con thần thú ngồi xổm trên mái cong của đỉnh điện Bắc Thần, Hàn Tu Văn lập tức hiểu ngay.
Điện Bắc Thần là mắt trận của đại trận Bắc Đẩu. Lực tấn công mạnh nhất của đại trận Bắc Đẩu là sức mạnh của chín con thần thú bảo hộ điện Bắc Thần. Chín con thần thú như một viên nam châm, hút đi uy lực của đại trận Bắc Đẩu trên đỉnh Thiên Khung, sau đó phóng toàn bộ vào người đối thủ.
Hàn Tu Văn lại ném đan dược vào miệng, cảm nhận được dược lực đang tu bổ thân thể và nguyên anh. Gã chậm rãi đứng lên, vô cùng phẫn nộ: "Vì sao? Ta mới là chủ nhân của điện Bắc Thần! Ta là chưởng giáo Nguyên Đạo Tông, vì sao…"
Vì sao thần thú bảo vệ điện Bắc Thần lại đi giúp Nhược Thủy, giúp một hồn phách chứ? Gã không hiểu, không cam tâm!
Tất cả mọi người cũng không hiểu, lẽ nào chỉ vì Nhược Thủy là chưởng giáo tiền nhiệm sao?
Nhược Thủy lấy một chiếc lá bồ đề từ trong thân thể ra: "Tổ sư gia kiến tông của Nguyên Đạo Tông không tạ thế mà là hóa thần thành tiên. Thân xác được mai táng ở đây. Tổ sư gia quan tâm đến đời sau của tông môn, lúc phi tiên bèn chém một phần nguyên anh ra chôn cùng cơ thể của mình. Năm sau, nơi chôn cất di thể mọc ra một cây bồ đề. Chín lá bồ đề này hàm chứa khí huyết và tinh thần thuần khiết nhất của tổ sư gia. Một lá một ấn bồ đề, chín chiếc lá làm thức tỉnh thần thú. Ngươi chỉ là một tên tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ, làm sao có thể chống lại một đòn của tu sĩ Hóa Thần chứ?"
Tổ sư gia kiến tông của Nguyên Đạo Tông lại hóa thần thăng thiên ư? Tu sĩ Nguyên Anh có mặt ở đây không khỏi sinh lòng kính nể.
Ánh mắt Hàn Tu Văn vô cùng oán độc.
Đương nhiên gã biết rõ cây bồ đề trong từ đường kia. Gã cũng là chưởng giáo, nhưng vì sao trước giờ gã chưa hề biết về chuyện bí mật này.
Rõ ràng gã đã bị các Ẩn Lão bày mưu tính toán. Họ đã nói rõ sẽ không nhúng tay vào việc của tông môn, nhưng lại âm thầm tặng lá bồ đề có chứa thân thể và tinh thần khi còn sống của tổ sư gia cho Tiêu Liên Nhi.
Hàn Tu Văn lấy tay áo lau đi vết máu bên môi. Gã bắn ra một tia sáng, hét lớn: "Chưởng giáo Hàn Tu Văn Nguyên Đạo Tông, triệu tập Ẩn Lão tông môn!"
Gã âm thầm xem xét tình hình của mình. Xương vỡ vụn, nội tạng bị tổn thương, nguyên anh bị tổn thương nhưng không bị đánh nát. Gã vẫn còn có cơ hội. Hiện giờ gã vẫn là chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông, gã vẫn còn hai lần cơ hội xin Ẩn Lão tông môn giúp đỡ. Cho dù bọn họ âm thầm thiên vị Nhược Thủy đạo quân và Tiêu Liên Nhi thì cũng tuyệt đối không dám làm trái lời thề của mình.
"Hàn Tu Văn, năm hai mươi hai tuổi, ta vào núi Vọng Khung lấy được cỏ Linh Tê, giúp ngươi thăng cấp thành đan sư cấp bốn."
"Ba mươi tám tuổi, ta vào hồ Hắc Thủy lấy được Thạc Thủy Châu, một lần nữa giúp ngươi bước vào Kết Đan Trung kỳ."
"Sáu mươi tư tuổi, ta tìm được một phiến cỏ Diễm Tâm cấp năm, giúp ngươi thành công tiến lên đan sư cấp năm."
"Bảy mươi tuổi, ta tới di tích Thượng cổ ở núi Diệu Phong, hái được quả lạ Định Giới, dẫn thiên lôi đánh xuống, giúp ngươi đột phá bình chướng Kết Đan Hậu kỳ."
"Chín mươi ba tuổi, vì một câu nói của ngươi, ta đến tận biển Thương Lang, dùng tám năm để giết chết Thủy Thiên Giao đã hóa hình. Ta hái được quả Linh Lung Băng, giúp ngươi giảm bớt sự quấy nhiễu của tâm ma, kết anh thành công. Nào ngờ lại chôn mầm họa xuống, kiếp này phải hoàn trả!"
***
Chân khí va đập trong không trung phát ra những ánh sáng chói mắt. Giọng Tiêu Liên Nhi bình thản điểm lại hết tất cả sự si tình của mình dành cho Hàn Tu Văn trong suốt một trăm bảy mươi năm của kiếp trước.
Thế nhưng, tất cả đều không chống nổi một câu nói nhẹ nhàng của Hàn Tu Văn: "Ngươi thường không ở trong tông môn, cứ mỗi lần đi là mấy năm, rồi mấy chục năm. Sau này ta mới biết, thì ra ngươi và thiếu quân của Ma Môn đã ngầm có quan hệ riêng. Cách mấy năm ngươi trở về Nguyên Đạo Tông, lại lôi những thứ đó ra để chứng minh ngươi đi ngao du ở ngoài. Vậy mà ngươi còn muốn ta phải mang ơn ngươi sao?"
Sao thế gian lại có kẻ vô liêm sỉ đến mức này chứ!
Tiêu Liên Nhi lạnh nhạt nói: "Ngươi nhầm rồi. Không phải ta muốn ngươi nhớ ân tình của ta, mà ta muốn mình phải nhớ rõ, để đòi lại từng thứ từng thứ, tất cả những gì ngươi đã nợ ta!"
Vì gieo nhân kiếp trước mà kiếp sau gánh hậu quả. Nàng vì Hàn Tu Văn chém Thủy Thiên Giao lấy được quả quý Linh Lung Băng. Ngân Giao muốn báo thù cho con cháu của mình, đương nhiên nàng phải chịu trách nhiệm. Trong cuộc đời của nàng chợt xuất hiện thêm một Minh Triệt, một Minh Triệt không hề muốn giết nàng. Hắn thản nhiên nói với nàng rằng, chỉ khó khăn hơn một chút thôi mà. Nhưng thực sự chỉ khó khăn một chút thôi sao? Nghiệp Hỏa trong cấm chế đã thiêu đốt núi Hắc Ma suốt mười năm ròng rã kia kìa.
Tiêu Liên Nhi không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ nhiều. Ngọn lửa đó như đang thiêu đốt trong tim nàng, thúc giục nàng đi trả nợ kiếp trước. Nợ sư tôn, nợ sư phụ, và nợ Minh Triệt.
Cây trâm xanh trên tóc Tiêu Liên Nhi bay xuống tay nàng, dài ra khoảng ba thước. Từng tia sấm sét phóng ra chạm vào chân khí của Hàn tu Văn, phát ra những tiếng ầm ầm.
Ánh sáng màu trắng bạc chói lọi khiến nàng hoa cả mắt, nhưng vì sao Hàn Tu Văn vẫn nhẹ nhàng hóa giải được hết?
Phải làm thế nào thì Mộc Diệp lão nhân mới chịu xuất hiện giúp nàng chứ? Tiêu Liên Nhi bực bội không yên.
Hàn Tu Văn diễn vai người chồng đau thương thâm tình đủ rồi mới nói tiếp với vẻ đầy thương cảm lại khinh miệt: "Một lần nữa đầu thai làm người, ngươi đã không biết hối cải, còn trở lại Nguyên Đạo Tông, làm gian tế cho Ma Môn, giúp Thanh Phong trưởng lão hại chết sư tôn của mình. Ma Môn bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt rồi. Ngươi thoát được một kiếp thì nên cảm ơn ông trời đã rộng lòng thương xót ngươi mới phải. Thật không ngờ ngươi vẫn nhớ mối hận tự nổ nguyên anh kiếp trước, hôm nay còn đến đây để tất cả các tu sĩ trong đại lục Thương Lan chứng kiến trò cười này. Lẽ ra ta không nên che đậy giúp ngươi, không nên niệm tình nghĩa phu thê kiếp trước. Nếu ngươi đã vô sỉ như vậy, ta còn nể tình với ngươi thì chẳng khác nào có lỗi với liệt tổ liệt tông Nguyên Đạo Tông."
Gã ngoắc tay thu hồi sáo trúc rồi thổi lên một khúc sáo không có âm thanh.
Sáo không thành tiếng, nhưng từng luồng chân khí lại toát ra từ tiếng sáo.
Đây là pháp thuật mới mà Hàn Tu Văn đã ngộ ra sau khi thần thức của Lãnh Quyền bị trọng thương. Sóng âm vô thanh như đao đâm về phía thần thức của Tiêu Liên Nhi.
Tiêu Liên Nhi kinh hãi, không kịp nghĩ gì nhiều, vội khoanh chân ngồi xuống.
Con rùa đen nhỏ trong đan điền vỗ cánh bay lên, há miệng gặm viên chân khí ba màu, trên người nàng tỏa ra từng vòng chân dịch màu vàng.
Từng đường chân khí màu vàng dựng thẳng đứng như bức tường, rồi lại đổ sụp xuống dưới sức tấn công từ chân khí của Hàn Tu Văn.
Chân khí của nàng dần dần cạn kiệt. Thần thức căng lên, không dám buông lỏng chút nào. Ngay cả lúc ném đan dược vào trong miệng, nàng cũng không dám lơ là. Tiêu Liên Nhi thở dài. Cho dù nàng đã góp nhặt bốn loại trong ngũ hành, có tu vi Nguyên Anh, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Hàn Tu Văn.
"Đại Diệp Bồ Đề Ấn!" Chín chiếc lá bồ đề bay từ trong tay Tiêu Liên Nhi ra. Mặt lá phóng ra những tia sấm sét màu trắng bạc, phóng to ra theo gió rồi lao ập về phía Hàn Tu Văn.
Nàng không có nguyên anh để tự nổ thêm lần nữa. Nàng dốc hết sức mạnh cuối cùng, dù có chết nàng cũng phải khiến Hàn Tu Văn trọng thương.
Đại Điệp Bồ Đề Ấn là hy vọng cuối cùng của nàng. Nàng không tin, không tin Mộc Diệp lão nhân thực sự dùng kỳ hạn mười năm để lừa gạt nàng.
Một luồng khí thế cuồn cuộn đánh tới, mặt Hàn Tu Văn nghiêm lại, gã dựng kết giới phòng ngự màu xanh lam lên. Sáo trúc dừng lại, chân khí màu xanh tím ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, tung ra chín chưởng.
"Vỡ!"
Lá bồ đề bị sức mạnh từ chín chưởng của gã đập vỡ nát, ánh sáng xanh bắn tóe ra.
Tiêu Liên Nhi nôn ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
Kết giới phòng ngự của Hàn Tu Văn vỡ vụn thành từng mảnh, bàn tay khổng lổ dần tan biến. Gã ném một viên đan dược vào miệng, chân khí ngưng trong chớp mắt rồi từ từ vận chuyển lại.
Bàn tay khổng lồ lại ngưng tụ, áp trên đỉnh đầu Tiêu Liên Nhi. Chỉ cần ấn xuống, nàng sẽ hóa thành cát bụi.
Hàn Tu Văn nhìn nàng chằm chằm, trong lòng dâng lên cảm giác nóng vội. Gã sẽ phong ấn kinh mạch của nàng trước, sau đó lại khiến cho nàng một lần nữa trở thành lô đỉnh. Liệu có khi nào tu vi của gã sẽ tăng thêm hai cấp, thậm chí đột phá luôn bình chướng Hậu kỳ không? Trong mắt gã, nàng như một món ăn ngon, là một viên đan dược, khiến gã không nỡ giết nàng ngay lúc này.
Ánh mắt của Tiêu Liên Nhi chợt dời về phía sau gã, ngân ngấn lệ.
Những mảnh lá vụn vặt tản ra trong không trung như đang bay múa rồi tụ lại. Hư ảnh của chín con thần thú khắc trên vòng bảo hộ lặng lẽ bay ra, hòa làm một với những mảnh lá vụn kia.
"Nhìn kìa!" Cảnh tượng trước mắt khiến các tu sĩ Nguyên Anh khiếp sợ.
Chỉ có Hàn Tu Văn quay lưng lại với đám người kia là vẫn không hay biết gì.
Một luồng sương mù bay ra từ cơ thể gã, hòa vào trong ánh sáng xanh lục của những mảnh lá vụn kia.
Hình bóng của Nhược Thủy đạo quân dần dần hiện rõ.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt Tiêu Liên Nhi: "Sư tôn..."
Hàn Tu Văn vẫn không hay biết gì. Gã nhìn Tiêu Liên Nhi chằm chằm, dùng thần thức truyền âm: "Nhược Thủy không sống lại được đâu! Ta đã phong ấn huyết mạch của ông ta, hồn phách của ông ta cũng chết cùng với thân thể của ông ta rồi! Dù là kiếp này hay kiếp trước thì ngươi cũng đã được ấn định là sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của Hàn Tu Văn ta rồi. Đợi xử lý xong Thanh Phong trưởng lão, tối nay ta sẽ dịu dàng một chút, để cho ngươi được đắm chìm trong cảm giác lên tiên mà làm lô đỉnh của ta một lần nữa!"
"Hàn Tu Văn!"
Âm thanh của Nhược Thủy đạo quân vang lên sau lưng gã.
Đây chỉ là ảo giác của gã thôi! Hàn Tu Văn không thèm quan tâm, nở nụ cười nhìn Tiêu Liên Nhi. Trong lòng gã đã quyết định xong, chân khí màu tím xanh trong lòng bàn tay chia thành vài nhánh phóng về phía Tiêu Liên Nhi.
"Hàn Tu Văn, ngươi dám!" Tiếng quát chợt vang lên sau lưng gã.
Âm thanh cực lớn, ầm ầm chấn động đến mức khiến màng nhĩ của gã ong cả lên. Tay Hàn Tu Văn run rẩy, chân khí biến mất. Gã vội quay đầu lại, hoảng loạn lùi lại hai bước.
Cơ thể của Nhược Thủy đạo quân được bao quanh bởi ánh sáng màu xanh lục, mái tóc trắng xõa bay bay, giận dữ nhìn gã. Các tu sĩ Nguyên Anh trên đại sảnh trố mắt đứng nhìn.
"Sư tôn!" Tiêu Liên Nhi nhìn ông, nước mắt thi nhau chảy xuống. Sư tôn chưa chết! Tiêu Liên Nhi bổ nhào qua ôm lấy Nhược Thủy. Thân thể của ông hơi lạnh, nhưng ông không phải là ảo ảnh. Thần kinh của Tiêu Liên Nhi buông lỏng hơn một chút, càng khóc to hơn.
Nhược Thủy đạo quân khẽ lau đi vết máu bên môi nàng, ôm nàng vào lòng.
Nhờ chín chiếc lá bồ đề dẫn tới sức mạnh thần thú nên ông mới có thể tạm thời có thân thể.
Hàn Tu Văn há to miệng: "Không, không thể nào! Thi thể của ông ở phòng luyện đan của điện Thiên Xu. Chính mắt ta đã nhìn thấy. Ông chỉ là ảo ảnh do huyễn thuật của Ma Môn biến hóa thành mà thôi!"
Gã tung một chưởng về phía Nhược Thủy đạo quân.
Hư ảnh của chín con thần thú nhảy ra từ trong lồng ngực của Nhược Thủy đạo quân, ngăn lại chưởng này của gã.
Thần thú giận dữ hét lên.
Ngực Hàn Tu Văn như bị búa tạ nện vào, xương sườn đứt đoạn, ngã bay ra ngoài.
Trong không trung, gã nhìn thấy Nhược Thủy đạo quân cách mình càng ngày càng xa, thân thể rơi bịch xuống đất. Gã nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy, máu tươi cũng phun ra từ miệng gã. Hàn Tu Văn há hốc miệng, một tay chống xuống đất, sững sờ nhìn Nhược Thủy đạo quân, giống như không hiểu được vì sao mình bị thương vậy.
"Hàn Tu Văn, ngươi ngưng tụ chân khí thành kim châm để đề phòng hồn phách lão phu rời khỏi thân thể chuyển thế làm người. Ngay từ lúc lấy được ngọc bài bản mệnh của Khinh Trần, lão phu đã phân một nửa linh hồn ra ẩn thân trong ngọc bài bản mệnh của Khinh Trần rồi. Lão phu cố ý để lộ sơ hở cho ngươi vào được phòng luyện đan của điện Thiên Xu, kích động ngươi cướp ngọc bài đi."
Ngọc bài bản bệnh của Dịch Khinh Trần là ông ta cố ý kích động mình lấy đi à?
Lão già gian trá! Đêm đó, Nhược Thủy đạo quân chỉ diễn kịch mà thôi.
Lúc Hàn Tu Văn muốn lấy ngọc bài đi, Nhược Thủy đạo quân cố làm ra vẻ đáng thương đưa tay muốn đoạt lại, giống như đang oán hận đến mức cắn nát răng vậy.
"Trước kia lão phu có được một hạt bồ đề của tổ sư gia kiến tông truyền lại, có thể bảo hộ hồn phách ẩn nấp trong thần thức của ngươi suốt mười năm, chính là vì ngày hôm nay đây."
Hàn Tu Văn trợn trừng mắt như sắp nứt ra vậy.
Nhược Thủy đạo quân không biết phải làm thế nào mới có thể thuận lợi lấy lại ngọc bài của Dịch Khinh Trần về bên mình. Vì vậy, ông cố ý diễn một màn kịch, khiến gã cho rằng bản thân ông đã yếu ớt, tay trói gà không chặt, cũng khiến gã chủ động lấy đi tấm ngọc bài có ẩn giấu hồn phách của ông.
Đúng rồi, lúc gã ở phòng luyện đan của điện Bắc Thần có từng lấy ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần ra. Trong phòng luyện đan rất an toàn, gã không đề phòng nên hồn phách của Nhược Thủy đã nhân cơ hội ẩn vào thần thức của gã.
Đúng rồi, gã từng rất nhiều lần nghe thấy tiếng nói của Nhược Thủy. Ông ta cố ý! Ông ta muốn dằn vặt chính mình, muốn làm cho thần kinh của mình bị rối loạn.
Không không, gã không thể hoảng sợ được! Chẳng qua chỉ là hồn phách của Nhược Thủy thôi mà, sao gã phải sợ chứ? Chỉ là ảo ảnh do hồn phách ngưng tụ thành, làm sao có thể có sức mạnh làm mình bị thương được?
Nhược Thủy bật cười to: "Nếu lão phu chưa chết, với sức mạnh Nguyên Anh viên mãn cũng không tiếp nổi một đòn đánh toàn lực của đại trận Bắc Đẩu, huống gì là ngươi!"
Đại trận Bắc Đẩu ư? Nhìn về phía chín con thần thú ngồi xổm trên mái cong của đỉnh điện Bắc Thần, Hàn Tu Văn lập tức hiểu ngay.
Điện Bắc Thần là mắt trận của đại trận Bắc Đẩu. Lực tấn công mạnh nhất của đại trận Bắc Đẩu là sức mạnh của chín con thần thú bảo hộ điện Bắc Thần. Chín con thần thú như một viên nam châm, hút đi uy lực của đại trận Bắc Đẩu trên đỉnh Thiên Khung, sau đó phóng toàn bộ vào người đối thủ.
Hàn Tu Văn lại ném đan dược vào miệng, cảm nhận được dược lực đang tu bổ thân thể và nguyên anh. Gã chậm rãi đứng lên, vô cùng phẫn nộ: "Vì sao? Ta mới là chủ nhân của điện Bắc Thần! Ta là chưởng giáo Nguyên Đạo Tông, vì sao…"
Vì sao thần thú bảo vệ điện Bắc Thần lại đi giúp Nhược Thủy, giúp một hồn phách chứ? Gã không hiểu, không cam tâm!
Tất cả mọi người cũng không hiểu, lẽ nào chỉ vì Nhược Thủy là chưởng giáo tiền nhiệm sao?
Nhược Thủy lấy một chiếc lá bồ đề từ trong thân thể ra: "Tổ sư gia kiến tông của Nguyên Đạo Tông không tạ thế mà là hóa thần thành tiên. Thân xác được mai táng ở đây. Tổ sư gia quan tâm đến đời sau của tông môn, lúc phi tiên bèn chém một phần nguyên anh ra chôn cùng cơ thể của mình. Năm sau, nơi chôn cất di thể mọc ra một cây bồ đề. Chín lá bồ đề này hàm chứa khí huyết và tinh thần thuần khiết nhất của tổ sư gia. Một lá một ấn bồ đề, chín chiếc lá làm thức tỉnh thần thú. Ngươi chỉ là một tên tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ, làm sao có thể chống lại một đòn của tu sĩ Hóa Thần chứ?"
Tổ sư gia kiến tông của Nguyên Đạo Tông lại hóa thần thăng thiên ư? Tu sĩ Nguyên Anh có mặt ở đây không khỏi sinh lòng kính nể.
Ánh mắt Hàn Tu Văn vô cùng oán độc.
Đương nhiên gã biết rõ cây bồ đề trong từ đường kia. Gã cũng là chưởng giáo, nhưng vì sao trước giờ gã chưa hề biết về chuyện bí mật này.
Rõ ràng gã đã bị các Ẩn Lão bày mưu tính toán. Họ đã nói rõ sẽ không nhúng tay vào việc của tông môn, nhưng lại âm thầm tặng lá bồ đề có chứa thân thể và tinh thần khi còn sống của tổ sư gia cho Tiêu Liên Nhi.
Hàn Tu Văn lấy tay áo lau đi vết máu bên môi. Gã bắn ra một tia sáng, hét lớn: "Chưởng giáo Hàn Tu Văn Nguyên Đạo Tông, triệu tập Ẩn Lão tông môn!"
Gã âm thầm xem xét tình hình của mình. Xương vỡ vụn, nội tạng bị tổn thương, nguyên anh bị tổn thương nhưng không bị đánh nát. Gã vẫn còn có cơ hội. Hiện giờ gã vẫn là chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông, gã vẫn còn hai lần cơ hội xin Ẩn Lão tông môn giúp đỡ. Cho dù bọn họ âm thầm thiên vị Nhược Thủy đạo quân và Tiêu Liên Nhi thì cũng tuyệt đối không dám làm trái lời thề của mình.
/192
|