Translator: Nguyetmai
Nhìn thấy con mắt quỷ dị của Thạch Thanh Phong, Hàn Tu Văn lại trấn định xuống. Nguyên anh to khoảng ba tấc lơ lửng ở giữa không trung, đối diện với Thạch Thanh Phong.
Hơn nghìn năm qua, Nguyên Anh của đại lục Thương Lan bước vào di tích Chúc Long sớm nhất, Hàn Tu Văn cũng từng tới đó một lần. Sau khi các tiền bối tìm kiếm vô số lần thì gã chỉ vào đó một lần. Kỳ ngộ có thể gặp nhưng không thể cầu. Gã cũng không tìm thấy di thể của Hỏa Diễm Quân và truyền thừa Chúc Long Quyết. Nhưng những điều này cũng không gây trở ngại cho quá trình hiểu biết của Hàn Tu Văn với Chúc Long Quyết.
Nhìn thấy hai con ngươi của Thạch Thanh Phong ánh lên hai màu sắc quỷ dị một trắng một đen, Chúc Long trong con ngươi nổi lên giống như sợi tơ, Hàn Tu Văn hiểu ngay: "Ngươi lấy được truyền thừa Chúc Long Quyết."
"Ha ha!" Tiếng cười sảng khoái của Thạch Phong phát ra không giống với lúc bình thường, "Sư tôn thật tinh mắt."
Nghe được hai tiếng sư tôn, Hàn Tu Văn như thở phào nhẹ nhõm.
Thạch Thanh Phong nhìn rõ ràng vẻ mặt gã, nói: "Ngươi đang lo lắng ta bị người khác gửi hồn đoạt xác, không dễ thuyết phục phải không?"
Trong lòng Hàn Tu Văn đang tính toán xem nên làm thế nào để cho nguyên anh của mình thoát vây. Gã sợ nhất người ngồi trước mắt là khuôn mặt Thạch Thanh Phong, nhưng bên trong lại không phải là hắn.
Đối với Thạch Thanh Phong, gã tự cho rằng mình vẫn tương đối hiểu rõ hắn. Hắn là thiếu niên thiên tài, xuất thân từ thế gia, tướng mạo thanh tú khôi ngô. Bối cảnh của hắn giúp hắn nhận được sự giáo dục và lễ nghĩa tốt nhất. Cho nên, Thạch Thanh Phong là người rất chính trực, tôn sư trọng đạo. Thiếu niên thiên tài, tạo ra sự kiêu ngạo trong nội tâm hắn. Làm người khiêm tốn ôn hòa, cũng là vì bản chất kiêu ngạo tự sâu trong xương cốt của hắn. Hắn dịu dàng ôn hòa với kẻ nịnh nọt khen ngợi hắn, cũng giống như người có tiền thương hại tên ăn xin vậy.
Lại thêm tướng mạo thanh tú kia, cũng giống như mình năm đó, được các nữ tu sĩ cực kỳ ưu ái. Đừng tưởng trong Nguyên Đạo Tông chỉ có mình Tiêu Minh Y bám lấy hắn. Theo Hàn Tu Văn biết, rất nhiều nữ đệ tử của điện Luyện Đan, nữ đệ tử trẻ tuổi của ngoại môn nội môn cũng rất có cảm tình với Thạch Thanh Phong. Năm đó hắn vào bí cảnh, cái tên Thạch Thanh Phong - đệ tử chân truyền của chưởng giáo Nguyên Đạo Tông được nữ đệ tử các môn phái khác nhắc đến không biết bao nhiêu lần.
Người cho hắn một đòn công kích không phải mình, mà là Tiêu Liên Nhi.
Nghĩ tới Tiêu Liên Nhi, Hàn Tu Văn liền không nhịn được cười. Số của Thạch Thanh Phong quá xui xẻo!
Tiêu Liên Nhi tới tìm mình báo thù. Sau khi trùng sinh, Tiêu Liên Nhi đi theo Tiêu Minh Y vào Nguyên Đạo Tông, trong nội tâm thật ra vẫn là Dịch Khinh Trần, làm sao có thể yêu đương với đồ đệ của mình được? Dịch Khinh Trần không vô liêm sỉ như vậy.
"Kiếp trước gieo nhân, kiếp sau gặt quả. Cả đời này của ta cũng không có gì đáng oán hận." Hàn Tu Văn khẽ thở dài, "Ngươi vẫn là Thạch Thanh Phong, vậy thì hãy để ta nói với ngươi vài lời tâm huyết trước khi nguyên anh vỡ nát đi."
Thạch Thanh Phong chớp mắt hỏi: "Ngươi muốn nói đến Tiêu Liên Nhi ư?"
Ngoại trừ nói Tiêu Liên Nhi ra, Hàn Tu Văn có thể dùng cái gì để làm mềm lý trí của Thạch Thanh Phong được nữa chứ? Chỉ có điều bị Thạch Thanh Phong nói một câu đoán trúng tâm sự, vẫn khiến gã cảm thán, Thạch Thanh Phong thật sự rất thông minh: "Trước kia ta chưa chết, nàng ta cũng không có khả năng thích ngươi."
Thạch Thanh Phong gật đầu: "Ta cũng không ngờ được, nàng ấy lại là chuyển thế của Dịch Khinh Trần. Nàng ấy hận ngươi như vậy, làm sao có thể đồng ý hôn ước mà gả cho ta. Bắt nàng ấy dập đầu kính trà cho ngươi, kính ngươi làm trưởng bối, thì có chết nàng ấy cũng không chịu!"
"Đúng thế, với sự hiểu biết của ta về nàng ta, bây giờ muốn cho nàng ta thích ngươi cũng rất khó." Hàn Tu Văn khẽ mỉm cười nói.
Thạch Thanh Phong chăm chú nhìn gã, nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn có cách gì không?"
Trong lòng Hàn Tu Văn rất kích động, chỉ cần Thạch Thanh Phong muốn cầu cạnh mình thì dễ xử rồi: "Đương nhiên ta có cách khiến nàng ta thích ngươi."
Nụ cười trên mặt Thạch Thanh Phong càng lúc càng sâu: "Sư tôn, ngươi nhìn xem tu vi của ta là gì?"
Tu vi gì ư? Hàn Tu Văn thoáng ngẩn người. Nguyên anh bị kẹt trong cấm chế, thần thức cũng không tản ra được, chỉ cân nhắc từ việc Thạch Thanh Phong có thể vây khốn nguyên anh của mình, thì ít nhất tu vi của hắn cũng phải ở Nguyên Anh Sơ kỳ rồi. Mười năm, Thạch Thanh Phong từ tu sĩ Trúc Cơ mà đã kết anh nhanh chóng vậy sao? Tiêu Liên Nhi khiến Hàn Tu Văn ghen ghét đến phát điên, Thạch Thanh Phong lấy được truyền thừa Chúc Long Quyết, cũng nhanh chóng đạt tới tu vi Nguyên Anh. Vì sao bọn họ lại tốt số như vậy?
"Tu sĩ Hạ Tiên giới luôn là Trúc Cơ, kết đan, ngưng tụ thành Nguyên Anh, sau đó cởi bỏ đi xác thịt, Nguyên Anh phi thăng Thượng Tiên giới." Thạch Thanh Phong dang tay ra, ống tay áo rộng lớn dài rũ xuống mặt đất, tiếng cười liên tiếp phát ra từ trong cổ họng hắn, "Ta không cần tu luyện nguyên anh. Hiểu chưa?
Cơ thể hắn bay lên, toàn thân từ từ xảy ra biến hóa.
Y phục biến thành mảnh vụn, từng mảnh vảy rồng hình tròn màu đỏ cam hiện ra trên người hắn. Hai cánh tay của hắn hóa thành vuốt rồng, thân thể dần dần biến thành thân rồng. Toàn thân hắn khoác lên một lớp lửa nhàn nhạt, lơ lửng ở không trung phòng luyện đan.
Mặt người thân rồng.
Hàn Tu Văn trợn mắt há miệng: "Hỏa Diệm Quân!"
"Không, ta không phải là Hỏa Diệm Quân. Ta là người Chúc Long chọn lựa để truyền thừa. Ta có sức mạnh của thần thú thượng cổ!" Thạch Thanh Phong cất tiếng cười to, "Thiếu quân Ma Môn là cái thá gì chứ? Hắn sẽ phải khuất phục trước ta, ta sẽ đòi từng cái trở về!"
Đuôi rồng vẫy một cái, mặt của Thạch Thanh Phong tiến sát lại gần nguyên anh của Hàn Tu Văn: "Tiêu Liên Nhi à… Haha, chỉ cần có được nàng, ta không còn nuối tiếc gì nữa, vậy ta có thể lấy được toàn bộ sức mạnh của Chúc Long rồi! Nàng, là tâm ma của ta. Ta không cần thích nàng, ta chỉ cần có được nàng."
Thạch Thanh Phong lại lần nữa biến thành người, lấy y bào trưởng lão Nguyên Đạo Tông ra mặc lên. Hắn sửa sang lại vạt áo, tao nhã ngồi trước mặt Hàn Tu Văn: "Ta không cần tu luyện nguyên anh. Ta chỉ cần… bồi bổ thôi."
Trong lòng Hàn Tu Văn run lên: "Không, ngươi không phải là người nhận được truyền thừa Chúc Long Quyết! Ngươi là nô lệ của Chúc Long!"
"Haha, ta có được sức mạnh Chúc Long, sao sư tôn lại tức giận? Nếu ta có sức mạnh, ta sẽ không bị Tiêu Liên Nhi xem thường nữa. Ta sẽ không để Minh Triệt giẫm dưới chân nữa!"
Thạch Thanh Phong há miệng, phun ra một con Chúc Long màu da cam dài hai thước. Con Chúc Long này còn tinh xảo hơn con Chúc Long mà Thạch Thanh Phong biến thân ra.
Hàn Tu Văn kinh hoàng. Nguyên anh bay qua bay lại trong cấm chế. Con Chúc Long đó cũng bay xung quanh cấm chế, gã không thể nào trốn thoát được ánh mắt chăm chú của Thạch Thanh Phong: "Ngươi muốn làm gì?"
"Nguyên Anh Trung kỳ, đại bổ." Thạch Thanh Phong ngồi mỉm cười.
Chúc Long trườn về hướng nguyên anh của Hàn Tu Văn, phun lửa ra.
Nguyên anh của Hàn Tu Văn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nguyên anh đang vặn vẹo trong lửa đỏ. Gã không ngừng xin khoan dung, chửi rủa, sau đó nguyên anh dần tan đi.
"Chỉ cần nuốt đến khi có đủ tinh huyết là ta có thể bay lượn trên trời, phi thăng Thượng Tiên giới."
Từng giọt tinh huyết nguyên thần trong suốt bay từ trong nguyên anh ra. Thạch Thanh Phong há miệng hút vào, liếm môi, lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Trong lửa đỏ, Hàn Tu Văn suy yếu hét lên: "Tiêu Liên Nhi nhất định sẽ tới núi Hắc Ma tìm Minh Triệt! Nơi đó có cấm chế trời sinh, Nghiệp Hỏa thiêu đốt! Ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được nàng ta!"
Chúc Long liên tiếp phun vô số đốm lửa vào nguyên anh, nguyên anh của Hàn Tu Văn tan biến càng nhanh hơn. Chỉ trong chốc lát sau, Thạch Thanh Phong đã hút đến giọt tinh huyết cuối cùng, thỏa mãn thở ra một hơn: "Cảm thấy lại mạnh mẽ hơn rồi."
Thạch Thanh Phong há miệng, hút con Chúc Long dài hai thước vào trong miệng. Hắn đứng lên, giơ áo bào: "Núi Hắc Ma à? Cho phép vào không cho phép ra, ta cũng đỡ phải tìm khắp nơi."
Hắn bay ra khỏi điện Khai Dương, chắp tay dạo bước, liếc mắt nhìn hai phía, ở bên trái gần mình nhất là điện Dao Quang.
"Thanh Phong trưởng lão à? Giữ ngươi đến cuối cùng vậy." Hắn liếc mắt về bên phải, điện Ngọc Hành vẫn còn trống. Hắn tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy điện Thiên Quyền, "Vậy thì chọn ngươi đi, Thiên Quyền trưởng lão."
…
Tiêu Liên Nhi cũng không hay biết biến hóa xảy ra trên đỉnh Thiên Khung. Nàng đi thẳng một mạch về hướng Tây, lúc trời sáng đã rời khỏi dãy núi Thanh Mục.
Mặt trời mọc lên từ phía Đông, bầu trời phía Tây thoáng hiện lên ánh sáng màu đỏ, cách vạn dặm cũng thấy rất rõ ràng. Mười năm Nghiệp Hỏa thiêu đốt, Ma Môn trong núi Hắc Ma đã thành dạng gì rồi? Trong lòng nàng càng lo lắng hơn, tăng tốc độ lên đường.
Nửa tháng sau, cuối cùng Tiêu Liên Nhi cũng đến được sa mạc Hồng Thạch, từ xa đã nhìn thấy núi Hắc Ma.
Nàng bay đến giữa không trung, phóng tầm mắt nhìn tới. Ngọn núi màu đen bay lơ lửng có từng đám lửa lớn màu lam trắng bay vờn quanh, giống như mây trên trời bay vào trong núi vậy. Bên ngoài cấm chế không cảm nhận được chút hơi nóng nào, nhưng có thể nhìn thấy không khí chuyển động trong cấm chế, vặn vẹo biến hình dưới sức đốt nóng bỏng của ngọn lửa kia.
"Minh Triệt." Nàng lẩm bẩm gọi tên hắn, tim thoáng nhói đau.
Mười năm, hắn còn ở đó không?
Không vào xem một chút, nàng tuyệt đối sẽ không chết tâm.
Tiêu Liên Nhi không nhìn thấy cấm chế ở đâu, nàng quan sát phạm vi hỏa diễm liền hiểu ngay. Cả ngọn núi Hắc Ma đều bị giam trong cấm chế vô hình.
Tiêu Liên Nhi gọi chân khí hệ Thủy màu trắng ngưng tụ thành vòng bảo hộ, hít sâu một hơi, bay về phía núi Hắc Ma.
Cảm nhận được phía trước có một lớp ngăn cách, nàng dùng chân khí màu trắng bao vây lấy cánh tay, duỗi tay vào trong. Giống như đưa tay vào trong nước sền sệt vậy, tiếng xèo xèo cùng với hơi nước màu trắng dâng lên, da thịt cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng. Nàng chỉ kiên trì được trong chốc lát rồi vội rụt tay về.
Theo khoảng thời gian này, có lẽ nàng còn chưa tìm được Ma Môn thì đã bị đốt thành hơi nước rồi.
Tiêu Liên Nhi thử lại lần nữa, lấy chân khí hệ Thổ với hệ Thủy ra cùng lúc bao vây lấy cánh tay đưa vào. Lần này, nàng kiên trì được thời gian một nén hương.
Vẫn chưa đủ. Nàng hơi buồn bực, sử dụng cùng lúc chân khí bốn màu, ánh sáng lưu chuyển trên cánh tay.
Ba canh giờ.
Có thể kiên trì ba canh giờ. Nếu như nàng đi vào, trong ba canh giờ nhất định phải tìm được nơi ẩn thân tránh lửa thiêu đốt.
Tiêu Liên Nhi kiểm tra đồ vật mình mang theo, quay đầu nhìn đại lục Thương Lan, phủ lên người bốn tầng bảo hộ, rồi bay vào cấm chế.
Thân thể chợt nhẹ hẫng. Nàng bước vào thế giới của Nghiệp Hỏa rồi. Ngọn lửa bùng cháy màu trắng xanh nhảy nhót dưới chân nàng. Nàng không có nhiều thời gian ở lại lâu, tăng thêm chân khí, gọi to: "Minh Triệt! Minh Triệt huynh ở đâu? Ma Môn có ai không? Có ai nghe thấy không?"
Bóng người bay nhanh như gió qua đỉnh núi. Tiêu Liên Nhi căng thẳng tìm kiếm vết tích kiến trúc trên mặt đất.
Vòng bảo hộ mỏng dần mỏng dần từng tầng. Ba canh giờ, mặt trời đã lặn xuống phía Tây, núi đá màu đen nhuộm màu xanh trắng được quết lên một lớp vàng óng ả ấm áp. Tiêu Liên Nhi không còn cách nào khác. Nàng đáp xuống mắt đất, cành cây xanh trong tay phóng ra một tia sấm sét cực lớn, đâm trúng mặt đất. Chân khí hệ Mộc bỗng mạnh hẳn lên, mang nàng theo rồi không ngừng xuyên xuống lòng đất.
Bay thẳng xuống khoảng mười dặm, Tiêu Liên Nhi mới cảm nhận được nhiệt độ giảm đi một chút. Nàng ném vào miệng một viên đan dược, ngồi khoanh chân, trong lòng khấp khởi mừng thầm: "Chỉ có mười dặm thôi. Nếu người trong Ma Môn ẩn nấp dưới đất mười dặm, thì không sợ Nghiệp hỏa nữa."
Vòng bảo hộ có thể chống đỡ ba canh giờ. Nàng dùng nửa canh giờ hồi phục rồi lại một lần nữa bay ra ngoài.
"Muội tới rồi, Minh Triệt! Huynh nghe thấy không? Muội tới tìm huynh rồi!"
Âm thanh của nàng vang vọng thật lâu trong núi Hắc Ma. Tiêu Liên Nhi tin rằng, ở một nơi nào đó, Minh Triệt sẽ có thể nghe thấy âm thanh của nàng.
Nhìn thấy con mắt quỷ dị của Thạch Thanh Phong, Hàn Tu Văn lại trấn định xuống. Nguyên anh to khoảng ba tấc lơ lửng ở giữa không trung, đối diện với Thạch Thanh Phong.
Hơn nghìn năm qua, Nguyên Anh của đại lục Thương Lan bước vào di tích Chúc Long sớm nhất, Hàn Tu Văn cũng từng tới đó một lần. Sau khi các tiền bối tìm kiếm vô số lần thì gã chỉ vào đó một lần. Kỳ ngộ có thể gặp nhưng không thể cầu. Gã cũng không tìm thấy di thể của Hỏa Diễm Quân và truyền thừa Chúc Long Quyết. Nhưng những điều này cũng không gây trở ngại cho quá trình hiểu biết của Hàn Tu Văn với Chúc Long Quyết.
Nhìn thấy hai con ngươi của Thạch Thanh Phong ánh lên hai màu sắc quỷ dị một trắng một đen, Chúc Long trong con ngươi nổi lên giống như sợi tơ, Hàn Tu Văn hiểu ngay: "Ngươi lấy được truyền thừa Chúc Long Quyết."
"Ha ha!" Tiếng cười sảng khoái của Thạch Phong phát ra không giống với lúc bình thường, "Sư tôn thật tinh mắt."
Nghe được hai tiếng sư tôn, Hàn Tu Văn như thở phào nhẹ nhõm.
Thạch Thanh Phong nhìn rõ ràng vẻ mặt gã, nói: "Ngươi đang lo lắng ta bị người khác gửi hồn đoạt xác, không dễ thuyết phục phải không?"
Trong lòng Hàn Tu Văn đang tính toán xem nên làm thế nào để cho nguyên anh của mình thoát vây. Gã sợ nhất người ngồi trước mắt là khuôn mặt Thạch Thanh Phong, nhưng bên trong lại không phải là hắn.
Đối với Thạch Thanh Phong, gã tự cho rằng mình vẫn tương đối hiểu rõ hắn. Hắn là thiếu niên thiên tài, xuất thân từ thế gia, tướng mạo thanh tú khôi ngô. Bối cảnh của hắn giúp hắn nhận được sự giáo dục và lễ nghĩa tốt nhất. Cho nên, Thạch Thanh Phong là người rất chính trực, tôn sư trọng đạo. Thiếu niên thiên tài, tạo ra sự kiêu ngạo trong nội tâm hắn. Làm người khiêm tốn ôn hòa, cũng là vì bản chất kiêu ngạo tự sâu trong xương cốt của hắn. Hắn dịu dàng ôn hòa với kẻ nịnh nọt khen ngợi hắn, cũng giống như người có tiền thương hại tên ăn xin vậy.
Lại thêm tướng mạo thanh tú kia, cũng giống như mình năm đó, được các nữ tu sĩ cực kỳ ưu ái. Đừng tưởng trong Nguyên Đạo Tông chỉ có mình Tiêu Minh Y bám lấy hắn. Theo Hàn Tu Văn biết, rất nhiều nữ đệ tử của điện Luyện Đan, nữ đệ tử trẻ tuổi của ngoại môn nội môn cũng rất có cảm tình với Thạch Thanh Phong. Năm đó hắn vào bí cảnh, cái tên Thạch Thanh Phong - đệ tử chân truyền của chưởng giáo Nguyên Đạo Tông được nữ đệ tử các môn phái khác nhắc đến không biết bao nhiêu lần.
Người cho hắn một đòn công kích không phải mình, mà là Tiêu Liên Nhi.
Nghĩ tới Tiêu Liên Nhi, Hàn Tu Văn liền không nhịn được cười. Số của Thạch Thanh Phong quá xui xẻo!
Tiêu Liên Nhi tới tìm mình báo thù. Sau khi trùng sinh, Tiêu Liên Nhi đi theo Tiêu Minh Y vào Nguyên Đạo Tông, trong nội tâm thật ra vẫn là Dịch Khinh Trần, làm sao có thể yêu đương với đồ đệ của mình được? Dịch Khinh Trần không vô liêm sỉ như vậy.
"Kiếp trước gieo nhân, kiếp sau gặt quả. Cả đời này của ta cũng không có gì đáng oán hận." Hàn Tu Văn khẽ thở dài, "Ngươi vẫn là Thạch Thanh Phong, vậy thì hãy để ta nói với ngươi vài lời tâm huyết trước khi nguyên anh vỡ nát đi."
Thạch Thanh Phong chớp mắt hỏi: "Ngươi muốn nói đến Tiêu Liên Nhi ư?"
Ngoại trừ nói Tiêu Liên Nhi ra, Hàn Tu Văn có thể dùng cái gì để làm mềm lý trí của Thạch Thanh Phong được nữa chứ? Chỉ có điều bị Thạch Thanh Phong nói một câu đoán trúng tâm sự, vẫn khiến gã cảm thán, Thạch Thanh Phong thật sự rất thông minh: "Trước kia ta chưa chết, nàng ta cũng không có khả năng thích ngươi."
Thạch Thanh Phong gật đầu: "Ta cũng không ngờ được, nàng ấy lại là chuyển thế của Dịch Khinh Trần. Nàng ấy hận ngươi như vậy, làm sao có thể đồng ý hôn ước mà gả cho ta. Bắt nàng ấy dập đầu kính trà cho ngươi, kính ngươi làm trưởng bối, thì có chết nàng ấy cũng không chịu!"
"Đúng thế, với sự hiểu biết của ta về nàng ta, bây giờ muốn cho nàng ta thích ngươi cũng rất khó." Hàn Tu Văn khẽ mỉm cười nói.
Thạch Thanh Phong chăm chú nhìn gã, nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn có cách gì không?"
Trong lòng Hàn Tu Văn rất kích động, chỉ cần Thạch Thanh Phong muốn cầu cạnh mình thì dễ xử rồi: "Đương nhiên ta có cách khiến nàng ta thích ngươi."
Nụ cười trên mặt Thạch Thanh Phong càng lúc càng sâu: "Sư tôn, ngươi nhìn xem tu vi của ta là gì?"
Tu vi gì ư? Hàn Tu Văn thoáng ngẩn người. Nguyên anh bị kẹt trong cấm chế, thần thức cũng không tản ra được, chỉ cân nhắc từ việc Thạch Thanh Phong có thể vây khốn nguyên anh của mình, thì ít nhất tu vi của hắn cũng phải ở Nguyên Anh Sơ kỳ rồi. Mười năm, Thạch Thanh Phong từ tu sĩ Trúc Cơ mà đã kết anh nhanh chóng vậy sao? Tiêu Liên Nhi khiến Hàn Tu Văn ghen ghét đến phát điên, Thạch Thanh Phong lấy được truyền thừa Chúc Long Quyết, cũng nhanh chóng đạt tới tu vi Nguyên Anh. Vì sao bọn họ lại tốt số như vậy?
"Tu sĩ Hạ Tiên giới luôn là Trúc Cơ, kết đan, ngưng tụ thành Nguyên Anh, sau đó cởi bỏ đi xác thịt, Nguyên Anh phi thăng Thượng Tiên giới." Thạch Thanh Phong dang tay ra, ống tay áo rộng lớn dài rũ xuống mặt đất, tiếng cười liên tiếp phát ra từ trong cổ họng hắn, "Ta không cần tu luyện nguyên anh. Hiểu chưa?
Cơ thể hắn bay lên, toàn thân từ từ xảy ra biến hóa.
Y phục biến thành mảnh vụn, từng mảnh vảy rồng hình tròn màu đỏ cam hiện ra trên người hắn. Hai cánh tay của hắn hóa thành vuốt rồng, thân thể dần dần biến thành thân rồng. Toàn thân hắn khoác lên một lớp lửa nhàn nhạt, lơ lửng ở không trung phòng luyện đan.
Mặt người thân rồng.
Hàn Tu Văn trợn mắt há miệng: "Hỏa Diệm Quân!"
"Không, ta không phải là Hỏa Diệm Quân. Ta là người Chúc Long chọn lựa để truyền thừa. Ta có sức mạnh của thần thú thượng cổ!" Thạch Thanh Phong cất tiếng cười to, "Thiếu quân Ma Môn là cái thá gì chứ? Hắn sẽ phải khuất phục trước ta, ta sẽ đòi từng cái trở về!"
Đuôi rồng vẫy một cái, mặt của Thạch Thanh Phong tiến sát lại gần nguyên anh của Hàn Tu Văn: "Tiêu Liên Nhi à… Haha, chỉ cần có được nàng, ta không còn nuối tiếc gì nữa, vậy ta có thể lấy được toàn bộ sức mạnh của Chúc Long rồi! Nàng, là tâm ma của ta. Ta không cần thích nàng, ta chỉ cần có được nàng."
Thạch Thanh Phong lại lần nữa biến thành người, lấy y bào trưởng lão Nguyên Đạo Tông ra mặc lên. Hắn sửa sang lại vạt áo, tao nhã ngồi trước mặt Hàn Tu Văn: "Ta không cần tu luyện nguyên anh. Ta chỉ cần… bồi bổ thôi."
Trong lòng Hàn Tu Văn run lên: "Không, ngươi không phải là người nhận được truyền thừa Chúc Long Quyết! Ngươi là nô lệ của Chúc Long!"
"Haha, ta có được sức mạnh Chúc Long, sao sư tôn lại tức giận? Nếu ta có sức mạnh, ta sẽ không bị Tiêu Liên Nhi xem thường nữa. Ta sẽ không để Minh Triệt giẫm dưới chân nữa!"
Thạch Thanh Phong há miệng, phun ra một con Chúc Long màu da cam dài hai thước. Con Chúc Long này còn tinh xảo hơn con Chúc Long mà Thạch Thanh Phong biến thân ra.
Hàn Tu Văn kinh hoàng. Nguyên anh bay qua bay lại trong cấm chế. Con Chúc Long đó cũng bay xung quanh cấm chế, gã không thể nào trốn thoát được ánh mắt chăm chú của Thạch Thanh Phong: "Ngươi muốn làm gì?"
"Nguyên Anh Trung kỳ, đại bổ." Thạch Thanh Phong ngồi mỉm cười.
Chúc Long trườn về hướng nguyên anh của Hàn Tu Văn, phun lửa ra.
Nguyên anh của Hàn Tu Văn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nguyên anh đang vặn vẹo trong lửa đỏ. Gã không ngừng xin khoan dung, chửi rủa, sau đó nguyên anh dần tan đi.
"Chỉ cần nuốt đến khi có đủ tinh huyết là ta có thể bay lượn trên trời, phi thăng Thượng Tiên giới."
Từng giọt tinh huyết nguyên thần trong suốt bay từ trong nguyên anh ra. Thạch Thanh Phong há miệng hút vào, liếm môi, lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Trong lửa đỏ, Hàn Tu Văn suy yếu hét lên: "Tiêu Liên Nhi nhất định sẽ tới núi Hắc Ma tìm Minh Triệt! Nơi đó có cấm chế trời sinh, Nghiệp Hỏa thiêu đốt! Ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được nàng ta!"
Chúc Long liên tiếp phun vô số đốm lửa vào nguyên anh, nguyên anh của Hàn Tu Văn tan biến càng nhanh hơn. Chỉ trong chốc lát sau, Thạch Thanh Phong đã hút đến giọt tinh huyết cuối cùng, thỏa mãn thở ra một hơn: "Cảm thấy lại mạnh mẽ hơn rồi."
Thạch Thanh Phong há miệng, hút con Chúc Long dài hai thước vào trong miệng. Hắn đứng lên, giơ áo bào: "Núi Hắc Ma à? Cho phép vào không cho phép ra, ta cũng đỡ phải tìm khắp nơi."
Hắn bay ra khỏi điện Khai Dương, chắp tay dạo bước, liếc mắt nhìn hai phía, ở bên trái gần mình nhất là điện Dao Quang.
"Thanh Phong trưởng lão à? Giữ ngươi đến cuối cùng vậy." Hắn liếc mắt về bên phải, điện Ngọc Hành vẫn còn trống. Hắn tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy điện Thiên Quyền, "Vậy thì chọn ngươi đi, Thiên Quyền trưởng lão."
…
Tiêu Liên Nhi cũng không hay biết biến hóa xảy ra trên đỉnh Thiên Khung. Nàng đi thẳng một mạch về hướng Tây, lúc trời sáng đã rời khỏi dãy núi Thanh Mục.
Mặt trời mọc lên từ phía Đông, bầu trời phía Tây thoáng hiện lên ánh sáng màu đỏ, cách vạn dặm cũng thấy rất rõ ràng. Mười năm Nghiệp Hỏa thiêu đốt, Ma Môn trong núi Hắc Ma đã thành dạng gì rồi? Trong lòng nàng càng lo lắng hơn, tăng tốc độ lên đường.
Nửa tháng sau, cuối cùng Tiêu Liên Nhi cũng đến được sa mạc Hồng Thạch, từ xa đã nhìn thấy núi Hắc Ma.
Nàng bay đến giữa không trung, phóng tầm mắt nhìn tới. Ngọn núi màu đen bay lơ lửng có từng đám lửa lớn màu lam trắng bay vờn quanh, giống như mây trên trời bay vào trong núi vậy. Bên ngoài cấm chế không cảm nhận được chút hơi nóng nào, nhưng có thể nhìn thấy không khí chuyển động trong cấm chế, vặn vẹo biến hình dưới sức đốt nóng bỏng của ngọn lửa kia.
"Minh Triệt." Nàng lẩm bẩm gọi tên hắn, tim thoáng nhói đau.
Mười năm, hắn còn ở đó không?
Không vào xem một chút, nàng tuyệt đối sẽ không chết tâm.
Tiêu Liên Nhi không nhìn thấy cấm chế ở đâu, nàng quan sát phạm vi hỏa diễm liền hiểu ngay. Cả ngọn núi Hắc Ma đều bị giam trong cấm chế vô hình.
Tiêu Liên Nhi gọi chân khí hệ Thủy màu trắng ngưng tụ thành vòng bảo hộ, hít sâu một hơi, bay về phía núi Hắc Ma.
Cảm nhận được phía trước có một lớp ngăn cách, nàng dùng chân khí màu trắng bao vây lấy cánh tay, duỗi tay vào trong. Giống như đưa tay vào trong nước sền sệt vậy, tiếng xèo xèo cùng với hơi nước màu trắng dâng lên, da thịt cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng. Nàng chỉ kiên trì được trong chốc lát rồi vội rụt tay về.
Theo khoảng thời gian này, có lẽ nàng còn chưa tìm được Ma Môn thì đã bị đốt thành hơi nước rồi.
Tiêu Liên Nhi thử lại lần nữa, lấy chân khí hệ Thổ với hệ Thủy ra cùng lúc bao vây lấy cánh tay đưa vào. Lần này, nàng kiên trì được thời gian một nén hương.
Vẫn chưa đủ. Nàng hơi buồn bực, sử dụng cùng lúc chân khí bốn màu, ánh sáng lưu chuyển trên cánh tay.
Ba canh giờ.
Có thể kiên trì ba canh giờ. Nếu như nàng đi vào, trong ba canh giờ nhất định phải tìm được nơi ẩn thân tránh lửa thiêu đốt.
Tiêu Liên Nhi kiểm tra đồ vật mình mang theo, quay đầu nhìn đại lục Thương Lan, phủ lên người bốn tầng bảo hộ, rồi bay vào cấm chế.
Thân thể chợt nhẹ hẫng. Nàng bước vào thế giới của Nghiệp Hỏa rồi. Ngọn lửa bùng cháy màu trắng xanh nhảy nhót dưới chân nàng. Nàng không có nhiều thời gian ở lại lâu, tăng thêm chân khí, gọi to: "Minh Triệt! Minh Triệt huynh ở đâu? Ma Môn có ai không? Có ai nghe thấy không?"
Bóng người bay nhanh như gió qua đỉnh núi. Tiêu Liên Nhi căng thẳng tìm kiếm vết tích kiến trúc trên mặt đất.
Vòng bảo hộ mỏng dần mỏng dần từng tầng. Ba canh giờ, mặt trời đã lặn xuống phía Tây, núi đá màu đen nhuộm màu xanh trắng được quết lên một lớp vàng óng ả ấm áp. Tiêu Liên Nhi không còn cách nào khác. Nàng đáp xuống mắt đất, cành cây xanh trong tay phóng ra một tia sấm sét cực lớn, đâm trúng mặt đất. Chân khí hệ Mộc bỗng mạnh hẳn lên, mang nàng theo rồi không ngừng xuyên xuống lòng đất.
Bay thẳng xuống khoảng mười dặm, Tiêu Liên Nhi mới cảm nhận được nhiệt độ giảm đi một chút. Nàng ném vào miệng một viên đan dược, ngồi khoanh chân, trong lòng khấp khởi mừng thầm: "Chỉ có mười dặm thôi. Nếu người trong Ma Môn ẩn nấp dưới đất mười dặm, thì không sợ Nghiệp hỏa nữa."
Vòng bảo hộ có thể chống đỡ ba canh giờ. Nàng dùng nửa canh giờ hồi phục rồi lại một lần nữa bay ra ngoài.
"Muội tới rồi, Minh Triệt! Huynh nghe thấy không? Muội tới tìm huynh rồi!"
Âm thanh của nàng vang vọng thật lâu trong núi Hắc Ma. Tiêu Liên Nhi tin rằng, ở một nơi nào đó, Minh Triệt sẽ có thể nghe thấy âm thanh của nàng.
/192
|