Editor: Nguyetmai
Ban đầu mặt đất chấn động, sau đó lại lắc lư. Vườn hoa Tiểu Thiên Thần giống như một cây củ cải lớn bị rút lên từ lòng đất vậy.
Hang động rộng rãi cũng bị chấn động lắc lư theo, một khối nham thạch loạt soạt rơi xuống. Trời xanh mây trắng trên đầu xuất hiện một cái lỗ. Nhớ tới ảo cảnh mà Minh Triệt đã dốc lòng bố trí, Tiêu Liên Nhi chợt thấy vô cùng hận bản thân mình.
Nàng bay đến cửa vào kết giới, bên trong sớm đã khôi phục lại sự tĩnh lặng. Trời tối dần, những đám mây trắng ban ngày biến thành màu xanh trắng quỷ dị, lâu lâu lại bay lên.
Tòa cung điện màu trắng cô đơn đứng lặng tại đỉnh núi phía xa. Tiêu Liên Nhi không kìm lòng được tiến lại gần một chút. Tiên giới thật ra chính là Thượng Tiên giới đúng không? Ở Hạ Tiên giới, tu sĩ Nguyên Anh đã là kẻ mạnh trong loài người, nhưng khi đứng ở bên ngoài kết giới của Thượng Tiên giới lại chỉ như đứa trẻ bị nhốt ở ngoài cửa, ngoại trừ khóc to đập cửa ra, thì không còn cách nào khác.
Nàng đã sai rồi sao? Nàng không muốn tiến lên, không muốn hóa thần thành tiên nên chỉ có thể bị giam ở ngoài cửa, vô cùng bất lực.
"Phải làm kẻ mạnh ở Tiên giới." Tiêu Liên Nhi không rời mắt nhìn thế giới bên trong, nhẹ giọng tự nhủ.
Một bóng người bước ra từ đài cao. Cách xa như vậy, nhưng Tiêu Liên Nhi liếc mắt vẫn nhận ra đó là Minh Triệt. Hắn đứng ở ngay rìa đài, Nghiệp Hỏa trên trời phát ra ánh sáng màu xanh trắng nhuộm lên người hắn, áo bào dài màu đen phản xạ một lớp sáng âm u. Cung điện bạch ngọc nguy nga hoa mỹ, giống một vị mỹ nhân đoan trang, mà Minh Triệt, chính là vị mỹ nhân khe khẽ thở dài.
Tay Tiêu Liên Nhi chống vào vách đá, trong đầu cứ quanh quẩn lời của Hoa Tri Hiểu. Nàng chỉ nhớ được hai chữ: Kiếm nô. Minh Triệt của nàng, sao có thể như thế được?
Hoa Tri Hiểu tập trung ý chí, đứng tại cửa tròn của vườn hoa nhẹ nhàng vái: "Tiên tử, Hoa Tri Hiểu đến muộn."
Giọng nói của Vũ Nguyệt tiên tử như vang lên bên tai nàng ta: "Nghe nói ngươi sắp đi thăm hỏi ba ngàn đệ tử Bát Phương Thiên Thần Tướng. Nói với bọn họ, chỉ cần bọn họ tự nguyện, đều có thể đi theo ta về Thượng Tiên giới."
Khi Vũ Nguyệt tiên tử chưa tỉnh lại, Minh Triệt bất chấp cả tính mạng cũng không muốn để nàng ta trở lại bên cạnh Cưu Thần Quân. Thế nhưng khi nàng ta tỉnh dậy, nàng ta lại vui vẻ như thế. Nàng ta hoàn toàn không cảm thấy rằng bởi vì mình ăn Huyễn Thần Đan vào mới cố chấp chờ đợi Cưu Thần Quân như vậy.
Chỉ có bảy trưởng lão của Ma Môn và Minh Triệt mới biết được chuyện này, nhưng bọn họ đã nhận ơn của Vũ Nguyệt tiên tử mới có thể hóa hình. Vũ Nguyệt tiên tử kiên trì muốn chờ Cưu Thần Quân đón nàng ta về Thượng Tiên giới, làm sao bọn họ có thể làm trái với tâm ý của nàng ta chứ?
Kể cả bọn họ có ngăn cản, Hoa Tri Hiểu nghĩ, dựa vào năng lực của Vũ Nguyệt tiên tử, chắc chắn sẽ đuổi toàn bộ bọn họ ra khỏi vườn hoa thôi. Hoa Tri Hiểu thầm thở dài, nếu Vũ Nguyệt muốn một mình về Thượng Tiên giới cùng vườn hoa này, bọn họ cũng sẵn sàng ở lại đây cùng hầu hạ Minh Triệt. Bao nhiêu năm trước, bọn họ đã nghĩ rồi, còn cố ý thắng để giành được núi Phượng Dương. Ở đó có bí cảnh bốn năm xuất hiện một lần, cũng có thể để ba ngàn đệ tử Ma môn có đầy đủ tài nguyên tu luyện.
Thế nhưng Vũ Nguyệt tiên tử lại muốn đưa Minh Triệt vào tay Cưu Thần Quân.
Khi bảy người bọn họ chỉ vừa khai mở linh trí, Vũ Nguyệt tiên tử đã mang bọn họ về Ma Môn. Sau khi xông ra khỏi cấm chế, Vũ Nguyệt bị thương, vừa hồi cung đã bế quan ngủ say. Bọn họ chỉ có bản năng của yêu thú và pháp thuật thô sơ, làm sao hiểu được công pháp tu luyện cao thâm chứ?
Lúc đó, Minh Triệt chỉ là một hư ảnh. Hắn đã chỉ cho bọn họ biết tàng thư của Vũ Nguyệt, dạy bọn họ học pháp thuật để tăng cao tu vi. Lúc bọn họ hóa hình, Minh Triệt còn chưa ngưng kết hình người. Sau khi hóa hình, họ ngang nhiên xây căn cứ tại núi Hắc Ma, tranh giành chức vị lão đại, ồn ào thu nhận đồ đệ mấy trăm năm. Ngoại trừ việc ăn ý không dám xông bừa vào Ngọc Cung, từ lâu Ma Môn đã chia ra làm bảy Ma Môn rồi. Vừa biến hình, mọi người lập tức dạo chơi trong Đạo Môn, kết thù kết oán với Đạo Môn càng ngày càng sâu.
Sau khi Minh Triệt ngưng tụ thành người thì lần lượt thu phục bọn họ quy về một mối. Lúc đó, phân tranh trong Ma môn mới dần dần lắng lại.
Vũ Nguyệt tiên tử có ơn tái tạo. Nhưng ơn huệ mà Minh Triệt cho bọn họ còn sâu nặng hơn Vũ Nguyệt.
Bọn họ có thể chết vì Vũ Nguyệt tiên tử, lại càng không muốn tổn thương Minh Triệt. Hoa Tri Hiểu có chút đau xót. Lúc trước, khi Ngân Giao tới, bọn họ mong ngóng Vũ Nguyệt tỉnh lại để giết chết con thuồng luồng càn rỡ kia. Bây giờ Vũ Nguyệt tiên tử đã tỉnh, bọn họ lại ước gì nàng ta tiếp tục ngủ say.
Đủ các cảm xúc khó chịu dâng lên trong lòng Hoa Tri Hiểu, nhưng không dám bất kính với Vũ Nguyệt tiên tử: "Các đệ tử đều đã rõ. Bọn họ rất vui mừng, nguyện theo tiên tử rời đi, từ nay về sau phụng dưỡng tiên tử."
Ba ngàn đệ tử vốn dĩ đều là trẻ mồ côi loài người được thu nhận làm đồ đệ. Nếu có thể không cần phải trải qua nguyên anh thoát xác, mà vẫn có thể lên Thượng Tiên giới, ai mà lại không mừng?
"Bảo chúng cứ yên tâm. Đã đi theo bên cạnh ta, chắc chắn ta sẽ bảo hộ chúng. Đến Thượng Tiên giới rồi, chuyên tâm tu luyện, nguyên anh thoát xác, không phải là việc khó. Nghe nói học đan thư ta lưu lại, giờ đã là đan sư cấp chín. Ngươi có thể tự mình luyện đến bước này, cũng coi như là có lòng. Ta sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ."
Hoa Tri Hiểu nhất thời ngây ngẩn cả người. Đây là cơ duyên lớn đến mức nào chứ! Có thể theo Đan Thần trên Thượng Tiên giới tu luyện đan thuật, ngày sau tiền đồ của mình sẽ vô cùng khó lường. Nàng ta hành lễ bái sư về phía cung điện. Đây là ân đức tiên tử ban cho, nàng ta không thể cự tuyệt. Một khi nàng ta đã bái sư, vậy việc giúp đỡ Minh Triệt chính là phản bội. Nàng ta chợt nhớ đến Tiêu Liên Nhi đang lo lắng và Minh Triệt, lại nhớ đến mình và Nhược Thủy, bảo nàng ta làm sao mà nhẫn tâm được đây?
Một luồng lực nhẹ đỡ nàng ta từ dưới đất lên: "Chuyện trong cung từ giờ trở đi đều do con quản lý. Đi đi."
"Vâng, đệ tử xin cáo lui." Cái đỡ này khiến cho Hoa Tri Hiểu hiểu rõ khoảng cách thực lực giữa Vũ Nguyệt và mình. Nàng ta chỉ cảm thấy đây không khác nào một thế cờ chết. Nàng ta hành lễ xong liền rời khỏi vườn hoa, tiến vào điện Nghị Sự.
Vũ Nguyệt đã dùng thần thức thông báo chuyện bái sư cho người khác. Hoa Tri Hiểu tiến vào điện, nhìn thấy sáu người mang sắc mặt phức tạp hành lễ chào mình.
Nàng ta chậm rãi ngồi xuống, bản năng của yêu thú giúp nàng ta có thể dùng thần thức trò chuyện cùng mấy người đó: "Làm sao bây giờ?"
Cầm trưởng lão nói: "Ta cảm thấy tiên tử ngủ say hơn một vạn năm nên không còn giống lúc trước lắm."
Họa trưởng lão nói: "Lúc trước tiên tử từ ái thiện lương biết bao, hết lòng cứu giúp những yêu thú bị nhốt tại Nam Hoang như chúng ta. Minh Triệt là người bạn sớm nhất ở bên cạnh người, sao người lại nhẫn tâm tâm để hắn đi làm kiếm nô gì đó cho người ta chứ?"
Đám người xôn xao nói một hồi. Hoa Tri Hiểu bắt đầu bực bội: "Công ơn tiên tử tái tạo, chúng ta phải báo. Ơn huệ của thiếu quân, chúng ta cũng phải báo. Thả người đi đi, chúng ta mang mạng mình giao cho tiên tử là được. Đan thuật của ta là được học từ sách mà tiên tử lưu lại, nên Phệ Xương Hương và Phấn Hồng Hương ta dùng đều có độc tính như nhau."
Cầm trưởng lão nói: "Trước tiên cứ đi nghe xem thiếu quân nói thế nào đã. Tẩm cung thiếu quân ở là chỗ tu luyện của Cưu Thần Quân, nơi có phòng ngự mạnh nhất, tiên tử cũng không thể nhìn trộm, sẽ không nghe được chúng ta nói chuyện. Ở với nhau đã nhiều năm như vậy rồi, chúng ta đi thăm thiếu quân cũng là chuyện hợp tình hợp lý, tiên tử sẽ không nảy sinh nghi ngờ."
Minh Triệt đứng ở rìa đài cao, không có chân khí cũng không cản trở được việc hắn dùng thần thức. Cảm nhận được bảy người lén lút tiến đến, đóng cửa điện lại, hắn không khỏi bật cười.
"Thiếu quân, chỉ có ở chỗ này, tiên tử mới không nghe được chúng ta nói chuyện."
"Xin thiếu quân thứ tội, chúng ta cũng bị rơi vào tình thế khó xử."
"Người đã tỉnh, người mới là chủ nhân khu vườn này. Đừng gọi ta là thiếu quân nữa." Minh Triệt xoay người, mỉm cười nói: "Mọi người không cần tự trách mình. Vũ Nguyệt tiên tử có ơn tái tạo với các ngươi. Theo người đi đến Thượng Tiên giới đi, bản tính của người lương thiện, chỉ vì dùng Huyễn Thần Đan nên mới một lòng một dạ yêu Cưu Thần Quân mà thôi."
Bảy trưởng lão không biết nói gì cho phải. Hoa Tri Hiểu tiến lên một bước, nói: "Nếu thiếu quân còn có dặn dò gì khác, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chúng ta nhất định sẽ không từ chối."
Ánh mắt Minh Triệt lướt qua mặt bảy người, hắn nhìn thấy sự áy náy và bất an trong bọn họ. Để Tiêu Liên Nhi tránh xa trận tai họa này, chờ sau khi Cưu Thần Quân lấy vườn hoa đi sẽ thả nàng, hay là... Đôi tay đang chắp sau lưng của Minh Triệt siết thật chặt, ra quyết định: "Ta muốn gặp nàng ấy, nhưng không thể để cho Vũ Nguyệt biết."
Gặp ai? Sáu vị trưởng lão không hiểu gì.
Hoa Tri Hiểu lại thấp giọng nói: "Tiêu Liên Nhi đã tiến vào cấm chế, đang ở động đá vôi bên trong vườn hoa."
Lông mày Cầm trưởng lão run lên bần bật, nói: "Thiếu quân, người đi đi, đi cùng Tiêu cô nương đi."
Mấy người cùng đồng thanh nói: "Thiếu quân, chúng ta không đành lòng nhìn người biến thành kiếm nô của Cưu Thần Quân. Tiên tử thích hắn, muốn quay về bên cạnh hắn cũng không có gì đáng trách, nhưng không thể lấy người ra làm vật thể hiện tình cảm được."
Minh Triệt cười lắc đầu: "Bên ngoài có cấm chế Nghiệp Hỏa. Đừng nói đến Cưu Thần Quân, chỉ bằng năng lực của Vũ Nguyệt, cho dù chúng ta chui xuống đất, sớm muộn gì cũng sẽ bị người tìm ra được. Người là tiên, chúng ta vẫn là người. Tiên đạo và Nhân đạo vốn là hai con đường khác nhau. Chưa bước được lên Tiên đạo, ai trong chúng ta có thể là đối thủ của người chứ? Thả ta đi, chắc chắn sẽ liên lụy khiến các ngươi mất mạng. Để cho ta gặp Liên Nhi, giúp ta giấu Vũ Nguyệt là ta cảm kích lắm rồi."
Bảy người nhìn nhau một cái, thi lễ với Minh Triệt rồi cáo lui.
Họa trưởng lão dùng thần thức truyền âm nói: "Ta đi đưa nàng ấy đến. Thần trí của ta mạnh nhất."
Một chiếc áo choàng trong suốt được ném vào trong tay lão, Thi trưởng lão nói: "Dùng pháp bảo của ta đi, lại dùng cả thần thức của ngươi ngăn lại nữa. Dù tiên tử phát hiện được có người đi qua, thì chắc chắn cũng sẽ tưởng là ta."
Hoa Tri Hiểu cười: "Tắc kè hoa, tấm da ngươi luyện ra này cuối cùng cũng hữu dụng."
Cầm trưởng lão cũng cười: "Ta đi đánh một khúc đàn cho tiên tử. Lúc trước người đã nói cầm nghệ của ta thật tuyệt vời, có thể làm cho tinh thần người mơ màng."
Mấy người ở chung nhiều năm đã ăn ý từ lâu, tự tản ra đi lo việc của mình.
Trên đỉnh núi Ngọc Cung văng vẳng tiếng đàn mơ hồ.
Họa trưởng lão một mình trở về Ngọc Cung. Cửa điện mở ra, lại đóng lại.
Tiêu Liên Nhi cởi áo choàng trong suốt ra, trong tay có thêm ra một vật trong suốt.
Minh Triệt dang hai cánh tay, trên mặt nở nụ cười quen thuộc.
Lại một lần nữa được gặp hắn, không cần giải thích gì, cũng không cần xin lỗi. Đổi trái tim ta lấy trái tim chàng, ký ức về nhau đã quá sâu đậm. Từ trước đến nay giữa hắn và nàng vẫn luôn như thế.
Tiêu Liên Nhi nhào vào trong ngực hắn không chút do dự. Nàng đã biết hết tất cả từ miệng Họa trưởng lão, nhanh chóng nói: "Họa trưởng lão nói đan thuật của bà là học được từ sách mà Vũ Nguyệt tiên tử lưu truyền lại. Trăm sông đổ về một biển, dù không thể giải hết được Phệ Xương Hương trong người chàng, nhưng cũng được một ít…"
Minh Triệt cúi đầu lấp kín miệng của nàng.
Lúc này không thích hợp để thân mật, Tiêu Liên Nhi muốn đẩy hắn ra, Minh Triệt thấp giọng nói ra: "Đừng! Ta nhớ nàng!"
Thân thể Tiêu Liên Nhi mềm nhũn, ôm lấy cổ hắn. Hơn thở của hắn quanh quẩn bên người nàng, giống một gốc Thanh Hạnh cuốn lấy nàng khiến nàng hít thở không thông. Nụ hôn mãnh liệt đó như muốn cắn nuốt nàng vậy. Lòng nàng rất đau, nàng thấp giọng gọi tên hắn: "Đừng đuổi ta đi. Ta tới, chính là muốn ở bên chàng."
Minh Triệt quay đầu, cắn vai nàng một cái, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống. Cơn đau đớn khiến nàng run lên, dùng sức ôm chặt hắn. Môi của hắn chuyển qua bên tai nàng, hơi thở ấm nóng phả ra: "Xin lỗi nàng."
Một cây trâm ngọc nhỏ dài đập vào huyệt Thần Đạo phía sau lưng Tiêu Liên Nhi. Nàng đau đớn hét lên.
Huyệt Thần Đạo bị phong bế khiến dương khí đốc mạch bị chặn lại, Tiêu Liên Nhi váng đầu mờ mắt. Ngay sau đó trâm ngọc tiến vào kinh mạch. Nàng cảm thấy mình giống như con cóc há hốc miệng ra, chỉ lo hít khí, đau đến nỗi không thể nói nổi thành tiếng.
Mắt Minh Triệt dần đỏ lên: "Ta không có chân khí, chỉ có thể làm như thế này. Ta biết là rất đau nên nàng hãy cố gắng chịu đựng nhé."
Ban đầu mặt đất chấn động, sau đó lại lắc lư. Vườn hoa Tiểu Thiên Thần giống như một cây củ cải lớn bị rút lên từ lòng đất vậy.
Hang động rộng rãi cũng bị chấn động lắc lư theo, một khối nham thạch loạt soạt rơi xuống. Trời xanh mây trắng trên đầu xuất hiện một cái lỗ. Nhớ tới ảo cảnh mà Minh Triệt đã dốc lòng bố trí, Tiêu Liên Nhi chợt thấy vô cùng hận bản thân mình.
Nàng bay đến cửa vào kết giới, bên trong sớm đã khôi phục lại sự tĩnh lặng. Trời tối dần, những đám mây trắng ban ngày biến thành màu xanh trắng quỷ dị, lâu lâu lại bay lên.
Tòa cung điện màu trắng cô đơn đứng lặng tại đỉnh núi phía xa. Tiêu Liên Nhi không kìm lòng được tiến lại gần một chút. Tiên giới thật ra chính là Thượng Tiên giới đúng không? Ở Hạ Tiên giới, tu sĩ Nguyên Anh đã là kẻ mạnh trong loài người, nhưng khi đứng ở bên ngoài kết giới của Thượng Tiên giới lại chỉ như đứa trẻ bị nhốt ở ngoài cửa, ngoại trừ khóc to đập cửa ra, thì không còn cách nào khác.
Nàng đã sai rồi sao? Nàng không muốn tiến lên, không muốn hóa thần thành tiên nên chỉ có thể bị giam ở ngoài cửa, vô cùng bất lực.
"Phải làm kẻ mạnh ở Tiên giới." Tiêu Liên Nhi không rời mắt nhìn thế giới bên trong, nhẹ giọng tự nhủ.
Một bóng người bước ra từ đài cao. Cách xa như vậy, nhưng Tiêu Liên Nhi liếc mắt vẫn nhận ra đó là Minh Triệt. Hắn đứng ở ngay rìa đài, Nghiệp Hỏa trên trời phát ra ánh sáng màu xanh trắng nhuộm lên người hắn, áo bào dài màu đen phản xạ một lớp sáng âm u. Cung điện bạch ngọc nguy nga hoa mỹ, giống một vị mỹ nhân đoan trang, mà Minh Triệt, chính là vị mỹ nhân khe khẽ thở dài.
Tay Tiêu Liên Nhi chống vào vách đá, trong đầu cứ quanh quẩn lời của Hoa Tri Hiểu. Nàng chỉ nhớ được hai chữ: Kiếm nô. Minh Triệt của nàng, sao có thể như thế được?
Hoa Tri Hiểu tập trung ý chí, đứng tại cửa tròn của vườn hoa nhẹ nhàng vái: "Tiên tử, Hoa Tri Hiểu đến muộn."
Giọng nói của Vũ Nguyệt tiên tử như vang lên bên tai nàng ta: "Nghe nói ngươi sắp đi thăm hỏi ba ngàn đệ tử Bát Phương Thiên Thần Tướng. Nói với bọn họ, chỉ cần bọn họ tự nguyện, đều có thể đi theo ta về Thượng Tiên giới."
Khi Vũ Nguyệt tiên tử chưa tỉnh lại, Minh Triệt bất chấp cả tính mạng cũng không muốn để nàng ta trở lại bên cạnh Cưu Thần Quân. Thế nhưng khi nàng ta tỉnh dậy, nàng ta lại vui vẻ như thế. Nàng ta hoàn toàn không cảm thấy rằng bởi vì mình ăn Huyễn Thần Đan vào mới cố chấp chờ đợi Cưu Thần Quân như vậy.
Chỉ có bảy trưởng lão của Ma Môn và Minh Triệt mới biết được chuyện này, nhưng bọn họ đã nhận ơn của Vũ Nguyệt tiên tử mới có thể hóa hình. Vũ Nguyệt tiên tử kiên trì muốn chờ Cưu Thần Quân đón nàng ta về Thượng Tiên giới, làm sao bọn họ có thể làm trái với tâm ý của nàng ta chứ?
Kể cả bọn họ có ngăn cản, Hoa Tri Hiểu nghĩ, dựa vào năng lực của Vũ Nguyệt tiên tử, chắc chắn sẽ đuổi toàn bộ bọn họ ra khỏi vườn hoa thôi. Hoa Tri Hiểu thầm thở dài, nếu Vũ Nguyệt muốn một mình về Thượng Tiên giới cùng vườn hoa này, bọn họ cũng sẵn sàng ở lại đây cùng hầu hạ Minh Triệt. Bao nhiêu năm trước, bọn họ đã nghĩ rồi, còn cố ý thắng để giành được núi Phượng Dương. Ở đó có bí cảnh bốn năm xuất hiện một lần, cũng có thể để ba ngàn đệ tử Ma môn có đầy đủ tài nguyên tu luyện.
Thế nhưng Vũ Nguyệt tiên tử lại muốn đưa Minh Triệt vào tay Cưu Thần Quân.
Khi bảy người bọn họ chỉ vừa khai mở linh trí, Vũ Nguyệt tiên tử đã mang bọn họ về Ma Môn. Sau khi xông ra khỏi cấm chế, Vũ Nguyệt bị thương, vừa hồi cung đã bế quan ngủ say. Bọn họ chỉ có bản năng của yêu thú và pháp thuật thô sơ, làm sao hiểu được công pháp tu luyện cao thâm chứ?
Lúc đó, Minh Triệt chỉ là một hư ảnh. Hắn đã chỉ cho bọn họ biết tàng thư của Vũ Nguyệt, dạy bọn họ học pháp thuật để tăng cao tu vi. Lúc bọn họ hóa hình, Minh Triệt còn chưa ngưng kết hình người. Sau khi hóa hình, họ ngang nhiên xây căn cứ tại núi Hắc Ma, tranh giành chức vị lão đại, ồn ào thu nhận đồ đệ mấy trăm năm. Ngoại trừ việc ăn ý không dám xông bừa vào Ngọc Cung, từ lâu Ma Môn đã chia ra làm bảy Ma Môn rồi. Vừa biến hình, mọi người lập tức dạo chơi trong Đạo Môn, kết thù kết oán với Đạo Môn càng ngày càng sâu.
Sau khi Minh Triệt ngưng tụ thành người thì lần lượt thu phục bọn họ quy về một mối. Lúc đó, phân tranh trong Ma môn mới dần dần lắng lại.
Vũ Nguyệt tiên tử có ơn tái tạo. Nhưng ơn huệ mà Minh Triệt cho bọn họ còn sâu nặng hơn Vũ Nguyệt.
Bọn họ có thể chết vì Vũ Nguyệt tiên tử, lại càng không muốn tổn thương Minh Triệt. Hoa Tri Hiểu có chút đau xót. Lúc trước, khi Ngân Giao tới, bọn họ mong ngóng Vũ Nguyệt tỉnh lại để giết chết con thuồng luồng càn rỡ kia. Bây giờ Vũ Nguyệt tiên tử đã tỉnh, bọn họ lại ước gì nàng ta tiếp tục ngủ say.
Đủ các cảm xúc khó chịu dâng lên trong lòng Hoa Tri Hiểu, nhưng không dám bất kính với Vũ Nguyệt tiên tử: "Các đệ tử đều đã rõ. Bọn họ rất vui mừng, nguyện theo tiên tử rời đi, từ nay về sau phụng dưỡng tiên tử."
Ba ngàn đệ tử vốn dĩ đều là trẻ mồ côi loài người được thu nhận làm đồ đệ. Nếu có thể không cần phải trải qua nguyên anh thoát xác, mà vẫn có thể lên Thượng Tiên giới, ai mà lại không mừng?
"Bảo chúng cứ yên tâm. Đã đi theo bên cạnh ta, chắc chắn ta sẽ bảo hộ chúng. Đến Thượng Tiên giới rồi, chuyên tâm tu luyện, nguyên anh thoát xác, không phải là việc khó. Nghe nói học đan thư ta lưu lại, giờ đã là đan sư cấp chín. Ngươi có thể tự mình luyện đến bước này, cũng coi như là có lòng. Ta sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ."
Hoa Tri Hiểu nhất thời ngây ngẩn cả người. Đây là cơ duyên lớn đến mức nào chứ! Có thể theo Đan Thần trên Thượng Tiên giới tu luyện đan thuật, ngày sau tiền đồ của mình sẽ vô cùng khó lường. Nàng ta hành lễ bái sư về phía cung điện. Đây là ân đức tiên tử ban cho, nàng ta không thể cự tuyệt. Một khi nàng ta đã bái sư, vậy việc giúp đỡ Minh Triệt chính là phản bội. Nàng ta chợt nhớ đến Tiêu Liên Nhi đang lo lắng và Minh Triệt, lại nhớ đến mình và Nhược Thủy, bảo nàng ta làm sao mà nhẫn tâm được đây?
Một luồng lực nhẹ đỡ nàng ta từ dưới đất lên: "Chuyện trong cung từ giờ trở đi đều do con quản lý. Đi đi."
"Vâng, đệ tử xin cáo lui." Cái đỡ này khiến cho Hoa Tri Hiểu hiểu rõ khoảng cách thực lực giữa Vũ Nguyệt và mình. Nàng ta chỉ cảm thấy đây không khác nào một thế cờ chết. Nàng ta hành lễ xong liền rời khỏi vườn hoa, tiến vào điện Nghị Sự.
Vũ Nguyệt đã dùng thần thức thông báo chuyện bái sư cho người khác. Hoa Tri Hiểu tiến vào điện, nhìn thấy sáu người mang sắc mặt phức tạp hành lễ chào mình.
Nàng ta chậm rãi ngồi xuống, bản năng của yêu thú giúp nàng ta có thể dùng thần thức trò chuyện cùng mấy người đó: "Làm sao bây giờ?"
Cầm trưởng lão nói: "Ta cảm thấy tiên tử ngủ say hơn một vạn năm nên không còn giống lúc trước lắm."
Họa trưởng lão nói: "Lúc trước tiên tử từ ái thiện lương biết bao, hết lòng cứu giúp những yêu thú bị nhốt tại Nam Hoang như chúng ta. Minh Triệt là người bạn sớm nhất ở bên cạnh người, sao người lại nhẫn tâm tâm để hắn đi làm kiếm nô gì đó cho người ta chứ?"
Đám người xôn xao nói một hồi. Hoa Tri Hiểu bắt đầu bực bội: "Công ơn tiên tử tái tạo, chúng ta phải báo. Ơn huệ của thiếu quân, chúng ta cũng phải báo. Thả người đi đi, chúng ta mang mạng mình giao cho tiên tử là được. Đan thuật của ta là được học từ sách mà tiên tử lưu lại, nên Phệ Xương Hương và Phấn Hồng Hương ta dùng đều có độc tính như nhau."
Cầm trưởng lão nói: "Trước tiên cứ đi nghe xem thiếu quân nói thế nào đã. Tẩm cung thiếu quân ở là chỗ tu luyện của Cưu Thần Quân, nơi có phòng ngự mạnh nhất, tiên tử cũng không thể nhìn trộm, sẽ không nghe được chúng ta nói chuyện. Ở với nhau đã nhiều năm như vậy rồi, chúng ta đi thăm thiếu quân cũng là chuyện hợp tình hợp lý, tiên tử sẽ không nảy sinh nghi ngờ."
Minh Triệt đứng ở rìa đài cao, không có chân khí cũng không cản trở được việc hắn dùng thần thức. Cảm nhận được bảy người lén lút tiến đến, đóng cửa điện lại, hắn không khỏi bật cười.
"Thiếu quân, chỉ có ở chỗ này, tiên tử mới không nghe được chúng ta nói chuyện."
"Xin thiếu quân thứ tội, chúng ta cũng bị rơi vào tình thế khó xử."
"Người đã tỉnh, người mới là chủ nhân khu vườn này. Đừng gọi ta là thiếu quân nữa." Minh Triệt xoay người, mỉm cười nói: "Mọi người không cần tự trách mình. Vũ Nguyệt tiên tử có ơn tái tạo với các ngươi. Theo người đi đến Thượng Tiên giới đi, bản tính của người lương thiện, chỉ vì dùng Huyễn Thần Đan nên mới một lòng một dạ yêu Cưu Thần Quân mà thôi."
Bảy trưởng lão không biết nói gì cho phải. Hoa Tri Hiểu tiến lên một bước, nói: "Nếu thiếu quân còn có dặn dò gì khác, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chúng ta nhất định sẽ không từ chối."
Ánh mắt Minh Triệt lướt qua mặt bảy người, hắn nhìn thấy sự áy náy và bất an trong bọn họ. Để Tiêu Liên Nhi tránh xa trận tai họa này, chờ sau khi Cưu Thần Quân lấy vườn hoa đi sẽ thả nàng, hay là... Đôi tay đang chắp sau lưng của Minh Triệt siết thật chặt, ra quyết định: "Ta muốn gặp nàng ấy, nhưng không thể để cho Vũ Nguyệt biết."
Gặp ai? Sáu vị trưởng lão không hiểu gì.
Hoa Tri Hiểu lại thấp giọng nói: "Tiêu Liên Nhi đã tiến vào cấm chế, đang ở động đá vôi bên trong vườn hoa."
Lông mày Cầm trưởng lão run lên bần bật, nói: "Thiếu quân, người đi đi, đi cùng Tiêu cô nương đi."
Mấy người cùng đồng thanh nói: "Thiếu quân, chúng ta không đành lòng nhìn người biến thành kiếm nô của Cưu Thần Quân. Tiên tử thích hắn, muốn quay về bên cạnh hắn cũng không có gì đáng trách, nhưng không thể lấy người ra làm vật thể hiện tình cảm được."
Minh Triệt cười lắc đầu: "Bên ngoài có cấm chế Nghiệp Hỏa. Đừng nói đến Cưu Thần Quân, chỉ bằng năng lực của Vũ Nguyệt, cho dù chúng ta chui xuống đất, sớm muộn gì cũng sẽ bị người tìm ra được. Người là tiên, chúng ta vẫn là người. Tiên đạo và Nhân đạo vốn là hai con đường khác nhau. Chưa bước được lên Tiên đạo, ai trong chúng ta có thể là đối thủ của người chứ? Thả ta đi, chắc chắn sẽ liên lụy khiến các ngươi mất mạng. Để cho ta gặp Liên Nhi, giúp ta giấu Vũ Nguyệt là ta cảm kích lắm rồi."
Bảy người nhìn nhau một cái, thi lễ với Minh Triệt rồi cáo lui.
Họa trưởng lão dùng thần thức truyền âm nói: "Ta đi đưa nàng ấy đến. Thần trí của ta mạnh nhất."
Một chiếc áo choàng trong suốt được ném vào trong tay lão, Thi trưởng lão nói: "Dùng pháp bảo của ta đi, lại dùng cả thần thức của ngươi ngăn lại nữa. Dù tiên tử phát hiện được có người đi qua, thì chắc chắn cũng sẽ tưởng là ta."
Hoa Tri Hiểu cười: "Tắc kè hoa, tấm da ngươi luyện ra này cuối cùng cũng hữu dụng."
Cầm trưởng lão cũng cười: "Ta đi đánh một khúc đàn cho tiên tử. Lúc trước người đã nói cầm nghệ của ta thật tuyệt vời, có thể làm cho tinh thần người mơ màng."
Mấy người ở chung nhiều năm đã ăn ý từ lâu, tự tản ra đi lo việc của mình.
Trên đỉnh núi Ngọc Cung văng vẳng tiếng đàn mơ hồ.
Họa trưởng lão một mình trở về Ngọc Cung. Cửa điện mở ra, lại đóng lại.
Tiêu Liên Nhi cởi áo choàng trong suốt ra, trong tay có thêm ra một vật trong suốt.
Minh Triệt dang hai cánh tay, trên mặt nở nụ cười quen thuộc.
Lại một lần nữa được gặp hắn, không cần giải thích gì, cũng không cần xin lỗi. Đổi trái tim ta lấy trái tim chàng, ký ức về nhau đã quá sâu đậm. Từ trước đến nay giữa hắn và nàng vẫn luôn như thế.
Tiêu Liên Nhi nhào vào trong ngực hắn không chút do dự. Nàng đã biết hết tất cả từ miệng Họa trưởng lão, nhanh chóng nói: "Họa trưởng lão nói đan thuật của bà là học được từ sách mà Vũ Nguyệt tiên tử lưu truyền lại. Trăm sông đổ về một biển, dù không thể giải hết được Phệ Xương Hương trong người chàng, nhưng cũng được một ít…"
Minh Triệt cúi đầu lấp kín miệng của nàng.
Lúc này không thích hợp để thân mật, Tiêu Liên Nhi muốn đẩy hắn ra, Minh Triệt thấp giọng nói ra: "Đừng! Ta nhớ nàng!"
Thân thể Tiêu Liên Nhi mềm nhũn, ôm lấy cổ hắn. Hơn thở của hắn quanh quẩn bên người nàng, giống một gốc Thanh Hạnh cuốn lấy nàng khiến nàng hít thở không thông. Nụ hôn mãnh liệt đó như muốn cắn nuốt nàng vậy. Lòng nàng rất đau, nàng thấp giọng gọi tên hắn: "Đừng đuổi ta đi. Ta tới, chính là muốn ở bên chàng."
Minh Triệt quay đầu, cắn vai nàng một cái, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống. Cơn đau đớn khiến nàng run lên, dùng sức ôm chặt hắn. Môi của hắn chuyển qua bên tai nàng, hơi thở ấm nóng phả ra: "Xin lỗi nàng."
Một cây trâm ngọc nhỏ dài đập vào huyệt Thần Đạo phía sau lưng Tiêu Liên Nhi. Nàng đau đớn hét lên.
Huyệt Thần Đạo bị phong bế khiến dương khí đốc mạch bị chặn lại, Tiêu Liên Nhi váng đầu mờ mắt. Ngay sau đó trâm ngọc tiến vào kinh mạch. Nàng cảm thấy mình giống như con cóc há hốc miệng ra, chỉ lo hít khí, đau đến nỗi không thể nói nổi thành tiếng.
Mắt Minh Triệt dần đỏ lên: "Ta không có chân khí, chỉ có thể làm như thế này. Ta biết là rất đau nên nàng hãy cố gắng chịu đựng nhé."
/192
|