Editor: Nguyetmai
Loan Nguyệt Luân bay ra, một tầng ánh sáng trong sáng thánh khiết bao lấy Minh Triệt.
Vũ Nguyệt cười lạnh một tiếng, ngón tay như hoa lan tách ra.
Minh Triệt cười khổ, Loan Nguyệt Luân là pháp bảo được luyện theo phương pháp luyện khí của Vũ Nguyệt. Hắn vừa ý với nó là vì hắn sợ lò luyện Thiên Địa nên mới nghĩ rằng sẽ có thêm một tầng phòng hộ, nhưng làm sao mà nó ngăn được Vũ Nguyệt.
Năm tia sáng xanh như năm sợi dây đàn sáng long lanh, gảy trên người hắn. Loan Nguyệt Luân không xoay tròn bay lượn nữa mà rơi xuống trong tay Minh Triệt. Trong chớp mắt, ánh sáng trong veo kia liền bay đến trước mắt hắn. Lúc này, đột nhiên hư ảnh Thủy Kỳ Lân màu xanh nhảy ra, há miệng nuốt ánh sáng kia vào, rồi bỗng nhiên hóa thành một luồng sáng mỏng màu xanh phủ lên người Minh Triệt. Trên áo bào màu đen của hắn xuất hiện từng vầng hào quang màu xanh. Ngực hắn hơi lạnh, hư ảnh Thủy Kỳ Lân biến mất.
Minh Triệt như nhìn thấy lại hình ảnh Tiêu Liên Nhi mập mạp trắng nõn đang dặn dò Thủy Kỳ Lân: "Tiểu Thủy à, ngươi giúp ta bảo vệ chàng nhé, được không?" Hắn phủi tay áo, nhẹ nhàng vuốt ve vầng sáng màu xanh kia. Lớp hào quang này giống như làn da mềm mại của Tiêu Liên Nhi vậy, khiến hắn vô cùng trân trọng.
Hắn khiêu khích không chút nể nang: "Ta đã nói từ trước rồi, ơn huệ của Vũ Nguyệt tiên tử, ta đã trả xong. Ta không còn nợ ngươi nữa. Mặt ta trông như thế nào, ta cũng không quan tâm. Nhưng người làm nhục ngươi lại chính là Cưu Thần Quân vì đã coi ngươi như lễ vật mà tặng đi. Chẳng lẽ ta phải nhận ngươi thì mới gọi là tôn trọng ngươi sao?"
Trong lòng Vũ Nguyệt biết Minh Triệt đang khích bác mình, vì bảo vệ tôn nghiêm của mình, Vũ Nguyệt cũng nhất quyết phải khiến Cưu Thần Quân cho mình một lời giải thích: "Ta đã hóa giải Huyễn Thần Đan, thì sẽ không làm cơ thiếp của chàng nữa."
Nàng ta uống Huyễn Thần Đan nên đầu óc mê muội, tất cả mọi người đều thông cảm cho nàng ta, thương tiếc nàng ta. Vì chuyện tranh giành địa bàn, làm bá chủ tiên giới mà biết bao nhiêu người ái mộ nàng ta đã lấy cái danh là bất bình thay cho mỹ nhân để đứng cùng phe với Diệu Nhật kia.
Hiện giờ nàng ta đã hóa giải tác dụng của thuốc mà vẫn làm cơ thiếp của Cưu Thần Quân, vậy thì chỉ có thể trở thành trò cười của Tiên giới mà thôi.
Nếu như Cưu Thần Quân muốn trở mặt, cùng lắm chỉ bắt nàng ta đi. Ai bảo thực lực của nàng ta không bằng hắn chứ? Nàng ta không tin Cưu Thần Quân sẽ nỡ giết nàng.
Cưu Thần Quân khẽ cười nói: "Vũ Nguyệt, ta biết nàng mới là Đan Thần thật sự. Nếu như nàng có thể giúp ta luyện hóa hắn, khiến hắn trở thành kiếm nô của ta thì ta sẽ dùng hôn lễ trang trọng nhất Tiên giới để cưới nàng làm phu nhân của ta. Phu nhân của Cưu Ma ta, sẽ không làm nhục danh hiệu mỹ nhân đẹp nhất Tiên giới, làm nhục danh tiếng vô song của Đan Thần chứ?"
Hai con ngươi màu hổ phách tỏa ra ánh sáng yêu dị nhàn nhạt khiến Vũ Nguyệt cảm thấy tâm trạng của mình không còn nơi nào che giấu. Đây mới là kẻ hùng mạnh của Tiên giới, là người đàn ông có thể sánh vai cùng mình. Hắn căn bản không cần phải nói vòng vo, mà đề đạt thẳng điều kiện với mình.
Vũ Nguyệt vẫn nhịn không được mà hỏi hắn: "Chàng tới đây, là vì ta hay vì Minh Triệt?"
"Đúng là đàn bà." Cưu Thân Quân lắc đầu thở dài. Bụng dạ đàn bà luôn hẹp hòi như vậy đấy. Khi Ngân Giao nhắc đến Minh Triệt cũng nhắc đến quả Lang Ngọc. Đàn ông mà, đương nhiên đều muốn cả quyền lực và mỹ nhân. Tiên giới đang tranh đấu gay gắt, hiện giờ thứ hắn cần nhất chính là thu phục kiếm linh để nâng cao sức chiến đấu, nhưng tất nhiên cũng muốn hưởng thụ cả mỹ nhân nữa. Nếu mấy vạn năm chỉ khổ luyện để tăng tu vi, chẳng phải sẽ biến thành kẻ như Đan Si sao?
Vũ Nguyệt có khuôn mặt xinh đẹp, lại có đan thuật xuất thần nhập hóa, cũng có lợi cho hắn.
Cưu Thần Quân đưa tay kéo nàng ta vào lòng, mắt khóa chặt lấy ánh mắt của nàng: "Đương nhiên ta không nỡ bỏ nàng."
Hắn có thể lừa nàng ta, nhưng hắn cũng khinh thường việc nói dối rằng Minh Triệt không quan trọng bằng nàng ta.
Câu nói này khiến cho nàng ta bình tĩnh lại. Nàng ta hít sâu một cái, nói: "Sau khi vườn hoa rơi vào hư không, ta hao tổn hết khí huyết mới khiến nó bén rễ sinh chồi ở Hạ Tiên giới. Mọi người trong khu vườn này đều là của ta. Ta muốn đưa họ đi hết, chàng làm được không?"
Nàng ta cần thế lực của mình. Bảy vị trưởng lão Ma Môn đã hóa hình làm người chỉ có tu vi Nguyên Anh, nhưng khi lên Thượng Tiên giới, tu vi ắt sẽ tăng trưởng vượt bậc. Yêu thú rất trung thành, mình có ơn giúp bọn chúng hóa hình, chắc chắn bọn chúng sẽ đánh đổi mạng sống vì mình.
Cưu Thần Quân nhìn thoáng qua ba ngàn đệ tử Ma Môn đứng chỉnh tề dưới núi, trong lòng hơi buồn cười. Cho dù là Nguyên Anh của Hạ Tiên giới hóa thần thành tiên, thì đến Tiên giới cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Quân thấp nhất. Vũ Nguyệt có dã tâm cũng vô ích, đợi tới lúc tu vi của ba ngàn người này thăng cấp thì đã là chuyện của bao nhiêu năm sau rồi.
Phiền toái duy nhất là việc di chuyển một nửa Vườn hoa Thiên Thần này về Thượng Tiên giới.
"Được. Ta đồng ý với nàng." Nói xong, Cưu Thần Quân phất tay áo, một sợi dây thừng óng ánh màu tím bay về phía Minh Triệt.
Ánh sáng màu vàng từ trong tay Minh Triệt xông ra, hóa thành một bóng kiếm chém xuống. Dây thừng màu tím lập tức hóa thành dòng nước, cuốn cả bóng kiếm về Minh Triệt.
Chỉ thử một lần, Minh Triệt liền thu hồi chân khí, mặc cho dòng nước kia thuận theo cánh tay quấn lên trên người rồi thoáng chốc bị siết chặt lại.
Cưu Thần Quân lại vô cùng kinh ngạc: "So với lúc điên cuồng giãy giụa trong lò luyện Thiên Địa thì giờ ngươi biết điều hơn nhiều."
Minh Triệt mỉm cười: "Mặc dù lúc đó linh trí của ta vừa sinh ra, không hiểu lòng người hiểm ác nhưng thời còn lang thang ở Tiên giới cũng thấy được không ít thứ. Ngươi đã sớm chuẩn bị sợi Phược Linh Sách này vì ta rồi, ta cần gì phải giãy giụa cho khó nhìn nữa? Ta không nỡ làm nhàu trang phục của ta."
Các trưởng lão Ma Môn lo lắng nhìn Minh Triệt lại bị ánh mắt của Cưu Thần Quân quét qua, khiến họ sợ hãi cúi gằm đầu xuống.
Cưu Thần Quân bật cười ôm eo Vũ Nguyệt, mang theo Minh Triệt bay lên phi thuyền trên không trung.
Ba người vừa đi, áp lực xung quanh lập tức biến mất. Lúc này Hoa Tri Hiểu mới vội trở về cung điện bằng ngọc.
Các trưởng lão lau mồ hôi lạnh trên trán, thổn thức không thôi.
Trên không trung có vô số phù bảo dán vào kết giới. Bảo quang lóe sáng, củng cố kết giới.
"Sao ta vẫn muốn ở lại Hạ Tiên giới nhỉ?" Họa trưởng lão lẩm bẩm một câu.
"Muộn rồi. Kết giới được gia cố, dùng huyết phù cũng không phá được." Hoa Tri Hiểu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, "Cấm chế ở hẻm núi Tiên Kiếm là do Diệu Nhật Thần Quân bố trí. Có lẽ khi đến Thượng Tiên giới, sẽ có thể tìm được cách giải trừ cấm chế đó, như vậy cũng có thể khiến hậu duệ của chúng ta được tự do."
Câu nói này như nguồn động viên cho các trưởng lão, họ mồm năm miệng mười bàn luận: "Tìm được cách giải trừ cấm chế thì chúng ta có thể xuyên qua hư không trở về nhỉ. Hạ Tiên giới còn ai là đối thủ của chúng ta nữa chứ? Đến lúc đó thì tự tại biết bao."
"Tiên tử có ơn giúp chúng ta hóa hình, chúng ta nhất định phải báo ơn. Nhưng chúng ta cũng không muốn làm đầy tớ cho tên Cưu Thần Quân kia."
"Thiếu quân cũng có ơn với chúng ta. Chúng ta lên Thượng Tiên giới cũng phải nghĩ cách giúp thiếu quân."
Đang bàn luận thì trên phi thuyền có mấy trăm chiếc dây thừng phát ra ánh sáng rực rỡ được ném xuống, cột chặt toàn bộ địa giới Ma Môn.
Tiêu Liên Nhi mở mắt ra.
Phi thuyền đã khởi hành, dưới ánh mặt trời mới mọc, những sợi dây thừng giống như bầy chim vẫy cánh, kéo địa giới Ma Môn bay lên trời cao.
"Minh Triệt!" Nàng ngẩng đầu, thấy bọn họ bay càng lúc càng xa, dần dần biến mất. Minh Triệt, sau mười năm mới gặp lại, vậy mà chỉ ngắn ngủi thế này đã lại phải xa cách. Chàng nhất định phải đợi ta đến nhé! Nước mắt phút chốc đong đầy trong hốc mắt nàng.
Khắp nơi đột nhiên chấn động, Tiêu Liên Nhi bay lên, cấm chế trên núi Hắc Ma cũng biến mất. Gió thổi từ Đông sang Tây điên cuồng tàn phá, thổi bay từng tầng lớp băng tuyết cùng với đất đen bị thiêu đốt.
Vùng núi Hắc Ma hoang vắng thê lương, chỉ lộ ra một bãi đất lõm thể hiện rằng Ma Môn từng ở nơi này.
"Dù sao thì ta cũng tới kịp để gặp được chàng." Tiêu Liên Nhi cảm thấy tim mình như lõm xuống, trống vắng rất khó chịu.
Nàng lặng lẽ bay đi. Ở giữa thung lũng trên dãy núi, nàng nhìn thấy những cung điện mà đệ tử Ma Môn đã từng ở, giờ đây đều trống không.
Cơ thể nàng dần nhẹ bẫng, Tiêu Liên Nhi giơ tay lên, mười ngón đã mượt mà mảnh mai trở lại. Nguy hiểm qua đi, cuối cùng Thượng Ngao cũng trở về đan điền.
"Ngươi nói xem, đi đâu để tìm bảo bối linh khí hệ Kim bây giờ?" Tiêu Liên Nhi hững hờ hỏi.
Thượng Ngao vươn cái đầu nhỏ, nói: "Lá bồ đề kia rất có thần khí. Ta thấy nó rất giống với pháp bảo của Thượng Tiên giới. Hay là, ngươi trở về Nguyên Đạo Tông hỏi thử xem."
"Không được. Ta không đợi được mười năm."
Tiêu Liên Nhi kiên quyết từ chối. Trở về, nếu Mộc Diệp lão nhân muốn giữ nàng lại thì sao? Nàng nghĩ: "Minh Triệt là kiếm linh. Đa phần những người thể chất hệ Kim đều tu kiếm. Kiếm Tông chiếm vị trí thứ hai trong ba tông bốn môn, công pháp của thể chất hệ Kim càng tinh thông hơn so với các tông môn khác. Nói không chừng chúng ta có thể tìm được linh vật hệ Kim ở Kiếm Tông đấy."
Đã có mục tiêu, Tiêu Liên Nhi liền bay về phía núi Tử Kim của Kiếm Tông.
Vừa ra khỏi núi Hắc Ma không xa, nàng nhìn thấy rất nhiều tu sĩ bay tới. Dẫn đầu chính là Viêm Chân đạo quân, cũng vừa khéo đụng phải nàng. Tiêu Liên Nhi tiến lên chào: "Viêm Chân đạo quân, sau khi ta cùng Thanh Phong trưởng lão trao đổi, quyết định tới núi Hắc Ma thăm dò tin tức Ma Môn. May mà không làm nhục sứ mệnh. Ma Môn đã bị người Thượng Tiên giới dẫn đi rồi. Đạo hiệu của ta là Thủy Nguyệt, ngài có thể gọi ta là Thủy Nguyệt cũng được."
Mấy tháng trước, lúc Nguyên Đạo Tông phế chức chưởng môn của Hàn Tu Văn, Viêm Chân cũng có mặt ở đỉnh Thiên Khung, biết nàng đã trở thành trưởng lão Nguyên Đạo Tông. Nghe ý trong lời nói của nàng là nàng đến đây thăm dò tình huống của Ma Môn vì Đạo Môn, trong lòng ông ta biết rõ quan hệ giữa Tiêu Liên Nhi với Minh Triệt, nhưng cũng không vạch trần. Từ nay Hạ Tiên giới không còn Ma Môn nữa, sẽ chỉ còn các tông phái Đạo Môn tranh đấu với nhau thôi, ông ta đâu cần phải đắc tội với một tu sĩ Nguyên Anh.
"Thủy Nguyệt đạo quân vất vả quá, cô có muốn tới tông môn uống ly trà không?" Viêm Chân dùng đạo hiệu gọi Tiêu Liên Nhi. Biết nàng vừa từ núi Hắc Ma ra, ông ta mới ra hiệu cho hai vị trưởng lão dẫn đệ tử đi xem xét.
Tiêu Liên Nhi biết ông ta muốn hỏi tình hình cụ thể, nàng cũng muốn tiếp cận Viêm Chân thăm dò chuyện của Kiếm Tông nên lập tức đồng ý.
Từ lúc Ma Môn xuất hiện cấm chế, người trong Ma Môn biến mất, Đan Tông lại chuyển về núi Phượng Dương. Những tông môn nhỏ đi theo Ma Môn không dám chống lại, nào dám nói nửa chữ không. Thấy chỗ cũ có xây trận pháp Tụ Linh cỡ lớn, họ cũng chẳng thiệt thòi gì, nên ngoan ngoãn trả lại núi Phượng Dương.
Trở lại núi Phượng Dương, từ xa đã thấy được đỉnh núi Thủ Ô bỗng nhiên thấp đi một đoạn, Tiêu Liên Nhi nghĩ đến chuyến đi bí cảnh năm đó, cảm thán: "Chưa tới hai năm, bí cảnh đã lại xuất hiện dấu vết sao?"
Viêm Chân đạo quân cười nói: "Từ khi Ma Môn phổ biến ra cách lấy dị hỏa làm đan hỏa, người vào bí cảnh càng ngày càng nhiều. Lão đạo không có yêu cầu gì khác, chỉ mong có thể quay về trấn Phượng Hồi để kiếm nhiều linh thạch giúp các đệ tử một chút thôi."
Nàng nhìn đỉnh núi, ánh mắt mông lung như chứa đầy nước mắt, nhíu mày không nói gì.
Nghĩ đến việc toàn bộ Ma Môn bay lên trời, trong lòng Viêm Chân thầm thở dài, nhẹ giọng nói: "Năm đó cô ở trong bí cảnh không thể đi ra, Minh Triệt suýt nữa chiếm núi Phượng Dương ép lão đạo dọn nhà."
Tiêu Liên Nhi ngẩn ra.
"Ba tông bốn môn biết sự lợi hại của hung thú không đầu, tất cả các đệ tử đều đã đi ra. Các tu sĩ bên ngoài không tin, bọn họ tự mình đi vào. Lúc đó Ma Môn có hơn một nghìn người đến, dáng vẻ như muốn chiếm bí cảnh vậy. Tu sĩ Nguyên Anh của hai bên Đạo và Ma đánh nhau, một mình Minh Triệt đánh lại mười mấy tu sĩ Nguyên Anh, mạnh mẽ đánh sập núi Thủ Ô, vì vậy nên bí cảnh sớm biến mất, Ma Môn thấy thế mới rút đi. Bây giờ xem ra, hắn đã sớm biết cô chưa chết, nên muốn đưa cô ra mà thôi."
Viêm Chân đạo quân trêu ghẹo nói: "Cũng may bốn năm sau cô ra được, nếu không cứ cách ba đến bốn năm, Đan Tông sẽ lại bị hắn quấy rối một phen mất thôi. Đạo Ma không cùng đường, nỗi khổ của lão đạo khó có thể nói cùng người ngoài."
Loan Nguyệt Luân bay ra, một tầng ánh sáng trong sáng thánh khiết bao lấy Minh Triệt.
Vũ Nguyệt cười lạnh một tiếng, ngón tay như hoa lan tách ra.
Minh Triệt cười khổ, Loan Nguyệt Luân là pháp bảo được luyện theo phương pháp luyện khí của Vũ Nguyệt. Hắn vừa ý với nó là vì hắn sợ lò luyện Thiên Địa nên mới nghĩ rằng sẽ có thêm một tầng phòng hộ, nhưng làm sao mà nó ngăn được Vũ Nguyệt.
Năm tia sáng xanh như năm sợi dây đàn sáng long lanh, gảy trên người hắn. Loan Nguyệt Luân không xoay tròn bay lượn nữa mà rơi xuống trong tay Minh Triệt. Trong chớp mắt, ánh sáng trong veo kia liền bay đến trước mắt hắn. Lúc này, đột nhiên hư ảnh Thủy Kỳ Lân màu xanh nhảy ra, há miệng nuốt ánh sáng kia vào, rồi bỗng nhiên hóa thành một luồng sáng mỏng màu xanh phủ lên người Minh Triệt. Trên áo bào màu đen của hắn xuất hiện từng vầng hào quang màu xanh. Ngực hắn hơi lạnh, hư ảnh Thủy Kỳ Lân biến mất.
Minh Triệt như nhìn thấy lại hình ảnh Tiêu Liên Nhi mập mạp trắng nõn đang dặn dò Thủy Kỳ Lân: "Tiểu Thủy à, ngươi giúp ta bảo vệ chàng nhé, được không?" Hắn phủi tay áo, nhẹ nhàng vuốt ve vầng sáng màu xanh kia. Lớp hào quang này giống như làn da mềm mại của Tiêu Liên Nhi vậy, khiến hắn vô cùng trân trọng.
Hắn khiêu khích không chút nể nang: "Ta đã nói từ trước rồi, ơn huệ của Vũ Nguyệt tiên tử, ta đã trả xong. Ta không còn nợ ngươi nữa. Mặt ta trông như thế nào, ta cũng không quan tâm. Nhưng người làm nhục ngươi lại chính là Cưu Thần Quân vì đã coi ngươi như lễ vật mà tặng đi. Chẳng lẽ ta phải nhận ngươi thì mới gọi là tôn trọng ngươi sao?"
Trong lòng Vũ Nguyệt biết Minh Triệt đang khích bác mình, vì bảo vệ tôn nghiêm của mình, Vũ Nguyệt cũng nhất quyết phải khiến Cưu Thần Quân cho mình một lời giải thích: "Ta đã hóa giải Huyễn Thần Đan, thì sẽ không làm cơ thiếp của chàng nữa."
Nàng ta uống Huyễn Thần Đan nên đầu óc mê muội, tất cả mọi người đều thông cảm cho nàng ta, thương tiếc nàng ta. Vì chuyện tranh giành địa bàn, làm bá chủ tiên giới mà biết bao nhiêu người ái mộ nàng ta đã lấy cái danh là bất bình thay cho mỹ nhân để đứng cùng phe với Diệu Nhật kia.
Hiện giờ nàng ta đã hóa giải tác dụng của thuốc mà vẫn làm cơ thiếp của Cưu Thần Quân, vậy thì chỉ có thể trở thành trò cười của Tiên giới mà thôi.
Nếu như Cưu Thần Quân muốn trở mặt, cùng lắm chỉ bắt nàng ta đi. Ai bảo thực lực của nàng ta không bằng hắn chứ? Nàng ta không tin Cưu Thần Quân sẽ nỡ giết nàng.
Cưu Thần Quân khẽ cười nói: "Vũ Nguyệt, ta biết nàng mới là Đan Thần thật sự. Nếu như nàng có thể giúp ta luyện hóa hắn, khiến hắn trở thành kiếm nô của ta thì ta sẽ dùng hôn lễ trang trọng nhất Tiên giới để cưới nàng làm phu nhân của ta. Phu nhân của Cưu Ma ta, sẽ không làm nhục danh hiệu mỹ nhân đẹp nhất Tiên giới, làm nhục danh tiếng vô song của Đan Thần chứ?"
Hai con ngươi màu hổ phách tỏa ra ánh sáng yêu dị nhàn nhạt khiến Vũ Nguyệt cảm thấy tâm trạng của mình không còn nơi nào che giấu. Đây mới là kẻ hùng mạnh của Tiên giới, là người đàn ông có thể sánh vai cùng mình. Hắn căn bản không cần phải nói vòng vo, mà đề đạt thẳng điều kiện với mình.
Vũ Nguyệt vẫn nhịn không được mà hỏi hắn: "Chàng tới đây, là vì ta hay vì Minh Triệt?"
"Đúng là đàn bà." Cưu Thân Quân lắc đầu thở dài. Bụng dạ đàn bà luôn hẹp hòi như vậy đấy. Khi Ngân Giao nhắc đến Minh Triệt cũng nhắc đến quả Lang Ngọc. Đàn ông mà, đương nhiên đều muốn cả quyền lực và mỹ nhân. Tiên giới đang tranh đấu gay gắt, hiện giờ thứ hắn cần nhất chính là thu phục kiếm linh để nâng cao sức chiến đấu, nhưng tất nhiên cũng muốn hưởng thụ cả mỹ nhân nữa. Nếu mấy vạn năm chỉ khổ luyện để tăng tu vi, chẳng phải sẽ biến thành kẻ như Đan Si sao?
Vũ Nguyệt có khuôn mặt xinh đẹp, lại có đan thuật xuất thần nhập hóa, cũng có lợi cho hắn.
Cưu Thần Quân đưa tay kéo nàng ta vào lòng, mắt khóa chặt lấy ánh mắt của nàng: "Đương nhiên ta không nỡ bỏ nàng."
Hắn có thể lừa nàng ta, nhưng hắn cũng khinh thường việc nói dối rằng Minh Triệt không quan trọng bằng nàng ta.
Câu nói này khiến cho nàng ta bình tĩnh lại. Nàng ta hít sâu một cái, nói: "Sau khi vườn hoa rơi vào hư không, ta hao tổn hết khí huyết mới khiến nó bén rễ sinh chồi ở Hạ Tiên giới. Mọi người trong khu vườn này đều là của ta. Ta muốn đưa họ đi hết, chàng làm được không?"
Nàng ta cần thế lực của mình. Bảy vị trưởng lão Ma Môn đã hóa hình làm người chỉ có tu vi Nguyên Anh, nhưng khi lên Thượng Tiên giới, tu vi ắt sẽ tăng trưởng vượt bậc. Yêu thú rất trung thành, mình có ơn giúp bọn chúng hóa hình, chắc chắn bọn chúng sẽ đánh đổi mạng sống vì mình.
Cưu Thần Quân nhìn thoáng qua ba ngàn đệ tử Ma Môn đứng chỉnh tề dưới núi, trong lòng hơi buồn cười. Cho dù là Nguyên Anh của Hạ Tiên giới hóa thần thành tiên, thì đến Tiên giới cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Quân thấp nhất. Vũ Nguyệt có dã tâm cũng vô ích, đợi tới lúc tu vi của ba ngàn người này thăng cấp thì đã là chuyện của bao nhiêu năm sau rồi.
Phiền toái duy nhất là việc di chuyển một nửa Vườn hoa Thiên Thần này về Thượng Tiên giới.
"Được. Ta đồng ý với nàng." Nói xong, Cưu Thần Quân phất tay áo, một sợi dây thừng óng ánh màu tím bay về phía Minh Triệt.
Ánh sáng màu vàng từ trong tay Minh Triệt xông ra, hóa thành một bóng kiếm chém xuống. Dây thừng màu tím lập tức hóa thành dòng nước, cuốn cả bóng kiếm về Minh Triệt.
Chỉ thử một lần, Minh Triệt liền thu hồi chân khí, mặc cho dòng nước kia thuận theo cánh tay quấn lên trên người rồi thoáng chốc bị siết chặt lại.
Cưu Thần Quân lại vô cùng kinh ngạc: "So với lúc điên cuồng giãy giụa trong lò luyện Thiên Địa thì giờ ngươi biết điều hơn nhiều."
Minh Triệt mỉm cười: "Mặc dù lúc đó linh trí của ta vừa sinh ra, không hiểu lòng người hiểm ác nhưng thời còn lang thang ở Tiên giới cũng thấy được không ít thứ. Ngươi đã sớm chuẩn bị sợi Phược Linh Sách này vì ta rồi, ta cần gì phải giãy giụa cho khó nhìn nữa? Ta không nỡ làm nhàu trang phục của ta."
Các trưởng lão Ma Môn lo lắng nhìn Minh Triệt lại bị ánh mắt của Cưu Thần Quân quét qua, khiến họ sợ hãi cúi gằm đầu xuống.
Cưu Thần Quân bật cười ôm eo Vũ Nguyệt, mang theo Minh Triệt bay lên phi thuyền trên không trung.
Ba người vừa đi, áp lực xung quanh lập tức biến mất. Lúc này Hoa Tri Hiểu mới vội trở về cung điện bằng ngọc.
Các trưởng lão lau mồ hôi lạnh trên trán, thổn thức không thôi.
Trên không trung có vô số phù bảo dán vào kết giới. Bảo quang lóe sáng, củng cố kết giới.
"Sao ta vẫn muốn ở lại Hạ Tiên giới nhỉ?" Họa trưởng lão lẩm bẩm một câu.
"Muộn rồi. Kết giới được gia cố, dùng huyết phù cũng không phá được." Hoa Tri Hiểu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, "Cấm chế ở hẻm núi Tiên Kiếm là do Diệu Nhật Thần Quân bố trí. Có lẽ khi đến Thượng Tiên giới, sẽ có thể tìm được cách giải trừ cấm chế đó, như vậy cũng có thể khiến hậu duệ của chúng ta được tự do."
Câu nói này như nguồn động viên cho các trưởng lão, họ mồm năm miệng mười bàn luận: "Tìm được cách giải trừ cấm chế thì chúng ta có thể xuyên qua hư không trở về nhỉ. Hạ Tiên giới còn ai là đối thủ của chúng ta nữa chứ? Đến lúc đó thì tự tại biết bao."
"Tiên tử có ơn giúp chúng ta hóa hình, chúng ta nhất định phải báo ơn. Nhưng chúng ta cũng không muốn làm đầy tớ cho tên Cưu Thần Quân kia."
"Thiếu quân cũng có ơn với chúng ta. Chúng ta lên Thượng Tiên giới cũng phải nghĩ cách giúp thiếu quân."
Đang bàn luận thì trên phi thuyền có mấy trăm chiếc dây thừng phát ra ánh sáng rực rỡ được ném xuống, cột chặt toàn bộ địa giới Ma Môn.
Tiêu Liên Nhi mở mắt ra.
Phi thuyền đã khởi hành, dưới ánh mặt trời mới mọc, những sợi dây thừng giống như bầy chim vẫy cánh, kéo địa giới Ma Môn bay lên trời cao.
"Minh Triệt!" Nàng ngẩng đầu, thấy bọn họ bay càng lúc càng xa, dần dần biến mất. Minh Triệt, sau mười năm mới gặp lại, vậy mà chỉ ngắn ngủi thế này đã lại phải xa cách. Chàng nhất định phải đợi ta đến nhé! Nước mắt phút chốc đong đầy trong hốc mắt nàng.
Khắp nơi đột nhiên chấn động, Tiêu Liên Nhi bay lên, cấm chế trên núi Hắc Ma cũng biến mất. Gió thổi từ Đông sang Tây điên cuồng tàn phá, thổi bay từng tầng lớp băng tuyết cùng với đất đen bị thiêu đốt.
Vùng núi Hắc Ma hoang vắng thê lương, chỉ lộ ra một bãi đất lõm thể hiện rằng Ma Môn từng ở nơi này.
"Dù sao thì ta cũng tới kịp để gặp được chàng." Tiêu Liên Nhi cảm thấy tim mình như lõm xuống, trống vắng rất khó chịu.
Nàng lặng lẽ bay đi. Ở giữa thung lũng trên dãy núi, nàng nhìn thấy những cung điện mà đệ tử Ma Môn đã từng ở, giờ đây đều trống không.
Cơ thể nàng dần nhẹ bẫng, Tiêu Liên Nhi giơ tay lên, mười ngón đã mượt mà mảnh mai trở lại. Nguy hiểm qua đi, cuối cùng Thượng Ngao cũng trở về đan điền.
"Ngươi nói xem, đi đâu để tìm bảo bối linh khí hệ Kim bây giờ?" Tiêu Liên Nhi hững hờ hỏi.
Thượng Ngao vươn cái đầu nhỏ, nói: "Lá bồ đề kia rất có thần khí. Ta thấy nó rất giống với pháp bảo của Thượng Tiên giới. Hay là, ngươi trở về Nguyên Đạo Tông hỏi thử xem."
"Không được. Ta không đợi được mười năm."
Tiêu Liên Nhi kiên quyết từ chối. Trở về, nếu Mộc Diệp lão nhân muốn giữ nàng lại thì sao? Nàng nghĩ: "Minh Triệt là kiếm linh. Đa phần những người thể chất hệ Kim đều tu kiếm. Kiếm Tông chiếm vị trí thứ hai trong ba tông bốn môn, công pháp của thể chất hệ Kim càng tinh thông hơn so với các tông môn khác. Nói không chừng chúng ta có thể tìm được linh vật hệ Kim ở Kiếm Tông đấy."
Đã có mục tiêu, Tiêu Liên Nhi liền bay về phía núi Tử Kim của Kiếm Tông.
Vừa ra khỏi núi Hắc Ma không xa, nàng nhìn thấy rất nhiều tu sĩ bay tới. Dẫn đầu chính là Viêm Chân đạo quân, cũng vừa khéo đụng phải nàng. Tiêu Liên Nhi tiến lên chào: "Viêm Chân đạo quân, sau khi ta cùng Thanh Phong trưởng lão trao đổi, quyết định tới núi Hắc Ma thăm dò tin tức Ma Môn. May mà không làm nhục sứ mệnh. Ma Môn đã bị người Thượng Tiên giới dẫn đi rồi. Đạo hiệu của ta là Thủy Nguyệt, ngài có thể gọi ta là Thủy Nguyệt cũng được."
Mấy tháng trước, lúc Nguyên Đạo Tông phế chức chưởng môn của Hàn Tu Văn, Viêm Chân cũng có mặt ở đỉnh Thiên Khung, biết nàng đã trở thành trưởng lão Nguyên Đạo Tông. Nghe ý trong lời nói của nàng là nàng đến đây thăm dò tình huống của Ma Môn vì Đạo Môn, trong lòng ông ta biết rõ quan hệ giữa Tiêu Liên Nhi với Minh Triệt, nhưng cũng không vạch trần. Từ nay Hạ Tiên giới không còn Ma Môn nữa, sẽ chỉ còn các tông phái Đạo Môn tranh đấu với nhau thôi, ông ta đâu cần phải đắc tội với một tu sĩ Nguyên Anh.
"Thủy Nguyệt đạo quân vất vả quá, cô có muốn tới tông môn uống ly trà không?" Viêm Chân dùng đạo hiệu gọi Tiêu Liên Nhi. Biết nàng vừa từ núi Hắc Ma ra, ông ta mới ra hiệu cho hai vị trưởng lão dẫn đệ tử đi xem xét.
Tiêu Liên Nhi biết ông ta muốn hỏi tình hình cụ thể, nàng cũng muốn tiếp cận Viêm Chân thăm dò chuyện của Kiếm Tông nên lập tức đồng ý.
Từ lúc Ma Môn xuất hiện cấm chế, người trong Ma Môn biến mất, Đan Tông lại chuyển về núi Phượng Dương. Những tông môn nhỏ đi theo Ma Môn không dám chống lại, nào dám nói nửa chữ không. Thấy chỗ cũ có xây trận pháp Tụ Linh cỡ lớn, họ cũng chẳng thiệt thòi gì, nên ngoan ngoãn trả lại núi Phượng Dương.
Trở lại núi Phượng Dương, từ xa đã thấy được đỉnh núi Thủ Ô bỗng nhiên thấp đi một đoạn, Tiêu Liên Nhi nghĩ đến chuyến đi bí cảnh năm đó, cảm thán: "Chưa tới hai năm, bí cảnh đã lại xuất hiện dấu vết sao?"
Viêm Chân đạo quân cười nói: "Từ khi Ma Môn phổ biến ra cách lấy dị hỏa làm đan hỏa, người vào bí cảnh càng ngày càng nhiều. Lão đạo không có yêu cầu gì khác, chỉ mong có thể quay về trấn Phượng Hồi để kiếm nhiều linh thạch giúp các đệ tử một chút thôi."
Nàng nhìn đỉnh núi, ánh mắt mông lung như chứa đầy nước mắt, nhíu mày không nói gì.
Nghĩ đến việc toàn bộ Ma Môn bay lên trời, trong lòng Viêm Chân thầm thở dài, nhẹ giọng nói: "Năm đó cô ở trong bí cảnh không thể đi ra, Minh Triệt suýt nữa chiếm núi Phượng Dương ép lão đạo dọn nhà."
Tiêu Liên Nhi ngẩn ra.
"Ba tông bốn môn biết sự lợi hại của hung thú không đầu, tất cả các đệ tử đều đã đi ra. Các tu sĩ bên ngoài không tin, bọn họ tự mình đi vào. Lúc đó Ma Môn có hơn một nghìn người đến, dáng vẻ như muốn chiếm bí cảnh vậy. Tu sĩ Nguyên Anh của hai bên Đạo và Ma đánh nhau, một mình Minh Triệt đánh lại mười mấy tu sĩ Nguyên Anh, mạnh mẽ đánh sập núi Thủ Ô, vì vậy nên bí cảnh sớm biến mất, Ma Môn thấy thế mới rút đi. Bây giờ xem ra, hắn đã sớm biết cô chưa chết, nên muốn đưa cô ra mà thôi."
Viêm Chân đạo quân trêu ghẹo nói: "Cũng may bốn năm sau cô ra được, nếu không cứ cách ba đến bốn năm, Đan Tông sẽ lại bị hắn quấy rối một phen mất thôi. Đạo Ma không cùng đường, nỗi khổ của lão đạo khó có thể nói cùng người ngoài."
/192
|