Editor: Nguyetmai
Khóe miệng Tiêu Liên Nhi hơi nhếch lên, thần thức truyền sang: "Khi nào? Ta tới xem kịch."
"Giờ Tý đêm nay. Ở ngay căn phòng của Nhàn đạo quân. Đến muộn ta không đợi đâu."
"Được, ta nhất định sẽ tới."
"Ta muốn hãm hại nàng đấy, sao nàng nhận lời nhanh vậy?"
"Ta rất tò mò, ngươi biết rõ ta sẽ cảnh báo, bên ngoài có hơn mười vị Nguyên Anh trông chừng ngươi. Ta muốn xem ngươi làm sao có thể giết người."
"Ta đã bồi bổ đủ tinh hoa Nguyên Anh. Giết nàng rồi, ta sẽ không cần phải tiếp tục lo lắng bị cản trở nữa. Nàng mới là mục đích của ta."
Tiêu Liên Nhi nhận lời vậy, nhưng trong lòng lại trở nên nặng nề. Rốt cuộc Thạch Thanh Phong có ý gì đây? Nhàn đạo quân chết, bản thân nàng lại có xung đột với bà ta, không thiếu người sẽ hoài nghi nàng. Hắn không sợ mình cảnh báo, hô hào tất cả tu sĩ Nguyên Anh vây quét hắn khi biết rõ giờ Tý hắn sẽ giết người sao?
Tuy Thạch Thanh Phong nói như vậy, nhưng điều duy nhất Tiêu Liên Nhi có thể làm chỉ là cảnh báo cho Nhàn đạo quân thôi.
Tàn tiệc, mọi người rời đi, Thạch Thanh Phong liếc nhìn Tiêu Liên Nhi và Viêm Chân đạo quân, khẽ cười rồi nghênh ngang rời đi.
"Nếu như thật sự là hắn, vì sao hắn lại phách lối như vậy? Thủy Nguyệt đạo quân, xin hãy đợi chút. Lão đạo muốn thương lượng rõ ràng với Tuyệt Kiếm đạo quân." Viêm Chân đạo quân nghĩ mãi mà không hiểu.
Tiêu Liên Nhi cũng không rõ dụng ý của Thạch Thanh Phong. Nhưng lỡ Thạch Thanh Phong ngang ngược đi giết Nhàn đạo quân, Đạo Môn sẽ lại bị tổn thất một phần thực lực.
Một lát sau, Viêm Chân đạo quân và bốn vị trưởng lão Kiếm Tông cùng nhau đi qua: "Thủy Nguyệt đạo quân, để tránh hiềm nghi, mong cô cùng Tuyệt Kiếm đạo quân và Phong Hạo đạo quân ở lại mật thất một đêm. Chỗ Nhàn đạo quân sẽ do lão đạo sắp xếp."
Có thể không cần đối đầu trực tiếp với Thạch Thanh Phong, Tiêu Liên Nhi lập tức đồng ý ngay.
Ba người ngồi trong Khí Kiếm Các.
Đêm dần khuya, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Khí Kiếm Các cao lớn im lặng tới nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Phong Hạo mở to mắt thì thào nói: "Còn một canh giờ nữa là giờ Tý."
Tuyệt Kiếm đạo quân mỉm cười nói: "Không biết Thủy Nguyệt đạo quân có từng giao thủ với Thạch Thanh Phong chưa?"
Tiêu Liên Nhi thành thật đáp: "Ta không phải là đối thủ của hắn. Thực lực của hắn vượt xa tất cả các Nguyên Anh. Chỉ cần không đề phòng sẽ bị hắn khống chế, ngay cả sức chống cự cũng không có. Thực lực chênh lệch quá xa, ví dụ như mười vị Nguyên Anh biến mất lặng lẽ kia chẳng hạn."
Phong Hạo đạo quân cười nói: "Chỉ cần đêm nay hắn dám đi giết Nhàn đạo quân, bên ngoài có mười vị Nguyên Anh đạo quân bảo vệ, ta không tin hắn có thể lấy một địch mười."
Ông ta cầm hũ rượu rót, đặt trước mặt Tuyệt Kiếm đạo quân và Tiêu Liên Nhi: "Chúng ta không cần phải lo lắng thái quá. Uống chén rượu đi. Đây là quà mừng của Viêm Chân đạo quân tặng. Là Thất Tiên Túy Diệp do đích thân ông ta ủ đấy."
Màu rượu xanh biếc như ngọc, hương thơm ngào ngạt
Tuyệt Kiếm đạo quân uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Liên nhi vừa bưng chén rượu lên uống, trước ngực nàng liền nhảy ra một hư ảnh con Tỳ Hưu, phát ra tiếng kêu lớn. Sắc mặt nàng biến đổi, nàng ném chén rượu đi: "Rượu này có vấn đề!"
Một chén rượu vào trong bụng, Tuyệt Kiếm đạo quân không kịp phản ứng, một luồng khí âm hàn bốc lên từ đan điền. Trong chốc lát, trên da thịt ông ta kết thành một tầng sương lạnh. Ông ta lập tức xếp bằng, nhắm mắt nhập định, cố gắng đẩy độc ra bên ngoài cơ thể.
"Có người hạ độc vào trong rượu của Viêm Chân đạo quân! Sư huynh, huynh cố gắng chống đỡ, ta truyền chân khí cho huynh." Phong Hạo kêu một tiếng, đánh một chưởng vào đan điền của Tuyệt Kiếm đạo quân.
Một lá bùa lóe lên trong tay hắn làm Tiêu Liên Nhi cảnh giác. Cành cây xanh trong tay phóng ra một tia sét ngăn cản Phong Hạo đạo quân: "Ngươi muốn làm gì Tuyệt Kiếm đạo quân?"
Hư ảnh Thần thú trên người đột nhiên nhảy ra, hình thành một vòng bảo hộ trong suốt. "Thạch Thanh Phong!" Tiêu Liên Nhi giật mình, chân khí màu trắng giống lớp lụa mềm vây xung quanh người.
Thạch Thanh phong lặng lẽ xuất hiện, một chưởng vỗ vào đan điền của Tuyệt Kiếm đạo quân. Hắn vươn tay ra, nguyên anh của Tuyệt Kiếm giãy giụa trong tay hắn. Diện mạo Thạch Thanh Phong bỗng nhiên biến thành Chúc Long, một mắt như thạch anh trắng, một mắt như đá Hắc Diệu. Một mắt nhắm lại, bốn phía tối sầm xuống. Khi hắn lại mở mắt ra, Phong Hạo và Tiêu Liên Nhi chỉ thấy cái đầu rồng có khuôn mặt người đang làm động tác nuốt.
Hắn nuốt trọn một hơi nguyên anh của Tuyệt Kiếm sao? Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến Tiêu Liên Nhi rùng mình một cái.
Phong Hạo ngước mắt nhìn lên rồi quỳ xuống đất, cơ thể run lên: "Tử Diễm đạo quân."
Giọng nói của Thạch Thanh Phong giống như từ trên trời truyền tới: "Ngươi run cái gì? Ta sẽ không giết ngươi. Tuyệt Kiếm vừa mới chết, ngươi chính là người duy nhất có tư cách kế thừa chưởng giáo Kiếm Tông. Sau này cố gắng vì ta, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sớm ngày hóa thần phi tiên."
"Đa tạ Tử Diễm đạo quân." Phong Hạo quả nhiên không run rẩy nữa, gương mặt tràn đầy vẻ kích động.
Tiêu Liên Nhi chứng kiến mọi việc diễn ra, từng cơn sợ hãi dâng lên: "Ngươi vì điều này mà cam tâm tình nguyện trở thành nô bộc của hắn sao?"
Phong Hạo đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: "Ngươi thì hiểu cái gì? Vị trí chưởng giáo vốn là của ta! Ta suốt ngày bôn ba cực khổ làm việc vì Kiếm Tông. Ông ta đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, ta năm trăm tuổi mới tiến cấp Nguyên Anh trung kỳ." Sau đó hắn lại nịnh nọt Thạch Thanh Phong, "Chỉ cần hầu hạ tốt Tử Diễm đạo quân, ta sẽ có thể nở mày nở mặt làm chưởng giáo, còn có hy vọng hóa thần phi tiên. Vì sao ta lại không đồng ý chứ?"
Đầu rồng dần dần biến đổi, lộ ra gương mặt Thạch Thanh Phong, hắn vô cùng hưởng thụ cách lấy lòng của Phong Hạo: "Có thành chủ làm chứng, nàng chính là hung thủ sát hại Nguyên Anh của đại lục Thương Lan! Ta đã nói, đây là cái bẫy rồi. Nàng xem, nàng vẫn bước một chân vào."
Cành cây xanh trong tay Tiêu Liên Nhi phát ra từng tia sét, xen lẫn chân khí đâm thẳng về phía hắn, trong lòng lại thầm kêu Thượng Ngao, mau trốn đi!
"Phong Hạo!" Chân khí của Thạch Thanh Phong vừa tỏa ra liền phong kín cả tòa Khí Kiếm Các.
Chân khí màu vàng phun ra ngoài, xuyên thấu qua bệ đá trong điện. Tiêu Liên Nhi bổ một chưởng về phía đỉnh điện, đỉnh điện Khí Kiếm Các bị khí mạnh đánh bay. Kiếm treo trên tường kêu leng keng dữ dội như gặp phải kẻ địch vậy.
Phong Hạo kêu lớn một tiếng: "Bắt lấy hung thủ! Nàng ta không chạy thoát được!"
Một thanh kiếm nhỏ bạch ngọc từ trong tay ông ta bay ra, kiếm khí màu trắng tung hoành, đánh về phía Tiêu Liên Nhi.
Ông ta vốn là Nguyên Anh trung kỳ, Tiêu Liên Nhi sử dụng tất cả pháp thuật để chống lại, trên trán dần dần xuất hiện mồ hôi.
Lúc này sau lưng truyền đến tiếng leng keng. Kiếm treo trên tường đã bay lên. Kiếm quang lộ ra, đâm thẳng về phía Tiêu Liên Nhi.
"Đại Diệp Bồ Đề Ấn!" Tiêu Liên Nhi hô to, thần thú trên váy áo bay ra, hình thành một vòng bảo hộ trong suốt. Bàn tay bắt ấn lật qua lật lại, lá bồ đề đỡ lấy kiếm quang đánh tới.
Thiếu một lá nên vòng bảo hộ lộ ra một lỗ hổng, một tia kiếm quang đâm trúng nàng.
Trong nháy mắt, kiếm quang trong tay Phong Hạo và Sơn Hà Võng chạm vào nhau, truyền đến một tiếng vang thật lớn, nửa tòa Khí Kiếm Các bị chân khí chấn động đến nỗi sụp đổ xuống.
Một con Chúc Long khoác ngọn lửa màu vàng dùng móng rồng thò vào lỗ hổng của vòng bảo hộ, mạnh mẽ xé toạc ra. Hư ảnh thần thú trong vòng bảo hộ dần dần bị xé ra làm đôi: "Uy của Long tộc, vòng bảo hộ của Hạ Tiên giới các ngươi làm sao có khả năng ngăn cản!"
Tiêu Liên Nhi bỗng nhớ tới cảnh Ngân Giao xé rách không gian, phù trận tu sĩ Nguyên Anh thiết lập bị nó xé rách như tờ giấy.
Thời gian gấp gáp, nàng tập hợp tất cả chân khí đánh một chưởng lên trên móng rồng. Chân khí cuồn cuộn giống thủy triều cuốn đến, dọc theo cánh tay của nàng bắn ngược lên, ống tay áo phình to, phát ra tiếng soạt soạt rồi vỡ vụn thành từng mảnh. Kinh mạch của cánh tay trong chớp mắt giống một cây trúc bị sức mạnh xé toạc ra. Nàng đau đến nỗi mắt tối sầm lại, suýt chút nữa hôn mê.
Cổ nàng hơi lành lạnh, Thạch Thanh Phong bóp cổ nàng ấn lên trên tường. Mặt của hắn cách nàng rất gần, nàng thấy rõ hai con Chúc Long màu da cam đang trườn trong hai con ngươi của hắn.
"Cầu xin ta đi!" Trên mặt Thạch Thanh Phong hiện rõ vẻ hưng phấn. Khuôn mặt Thạch Thanh Phong và khuôn mặt rồng đang không ngừng biến ảo.
Thỏa mãn hắn rồi, phải chăng mặt của hắn sẽ không biến ảo nữa? Tiêu Liên Nhi phun một ngụm máu cùng nước bọt lên mặt hắn: "Ngươi đã không phải là người nữa rồi!"
Thân thể nhẹ bẫng bị nhấc lên cao. Tay Thạch Thanh Phong hóa thành vuốt rồng có ngọn lửa quấn quanh, mấy tiếng răng rắc vang lên giòn giã, xương cốt tứ chi của Tiêu Liên Nhi bị hắn bẻ gãy, ném phịch xuống đất.
Tóc hắn bỗng xõa ra, Thạch Thanh Phong rống to: "Vì sao nàng không nói gì?" Nói xong, hắn bổ một chưởng vào chân nàng, chân nàng bị gãy đến co quắp lại, xương cốt bị đánh vỡ nát.
Tiêu Liên Nhi không rên tiếng nào nhìn hắn chằm chằm, đau đến nỗi chân tóc nàng tứa mồ hôi lạnh.
Không đau sao? Không phải! Nàng rất khó hiểu, không ngờ mình vẫn rất bình tĩnh thế này. Mặt nàng trắng bệch như tờ giấy chậm rãi nở nụ cười. Tiêu Liên Nhi nói rõ từng chữ từng câu: "Ta sẽ không cho ngươi được như ý."
Nàng nhắm mắt lại, trong lòng âm ỉ cảm giác đau đớn. Nàng sẽ chết thật sao? Nàng đã quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ, nhưng vẫn bị Thạch Thanh Phong chặn đường. Minh Triệt, từ nay về sau nàng sẽ không được nhìn thấy hắn nữa thật sao?
"Mở to mắt nhìn ta!" Trong lòng Thạch Thanh Phong dâng lên cảm giác khó chịu. Hắn tàn nhẫn nói, "Nàng chỉ cần nói một câu nàng thích ta, ta sẽ tha mạng cho nàng!"
Đây chính là tâm ma của hắn phải không? Chỉ cần một câu nói kia, khi hắn hòa làm một thể với Chúc Long sẽ không còn trở ngại gì nữa.
"Ta thà... bị người Kiếm Tông chém thành từng mảnh, cũng sẽ không cầu xin ngươi!" Cổ họng Tiêu Liên Nhi dâng lên vị tanh nhưng vội nuốt ực xuống.
Thạch Thanh Phong chợt buông tay, mặc cho nàng ngã xuống mặt đất. Hắn ở trên cao nhìn xuống nàng: "Như nàng mong muốn." Giết nàng ta đi! Chỉ cần nàng ta chết rồi, hắn sẽ không còn chút chấp niệm nào đối với cô gái này nữa.
Động tĩnh ở Khí Kiếm Các kinh động đến các tu sĩ Nguyên Anh đang canh giữ bên ngoài phòng Nhàn đạo quân. Trong nháy mắt tất cả đều đã chạy đến.
Khí Kiếm Các sụp đổ, Tuyệt Kiếm đạo quân chết không nhắm mắt, tứ chi Tiêu Liên Nhi bị bẻ gãy... Phong Hạo bổ nhào vào người Tuyệt Kiếm đạo quân khóc lớn tiếng: "Yêu nữ thật ác độc!"
Thạch Thanh Phong tiếc nuối nói: "Ta vô tình phát hiện ra động tĩnh ở Khí Kiếm Các. Kết quả là bắt gặp Tiêu Liên Nhi mưu hại Tuyệt Kiếm đạo quân."
Phong Hạo buông lỏng tay, đỏ mắt nói lời cảm tạ Thạch Thanh Phong: "Nếu không phải Tử Diễm đạo quân tới kịp thời, ta cũng uống phải rượu độc của yêu nữ kia!"
Hai mắt Tuyệt Kiếm đạo quân mở trừng trừng, lớp băng sương kết dày nửa tấc trên gương mặt trắng bệch. Khuôn mặt biến thành màu xanh trắng đáng sợ, vùng đan điền có một lỗ hổng lớn.
Đây là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đấy, đã sắp ngưng thực rồi, thế mà ngay cả đan điền cũng bị xuyên thủng. Đám người hít một hơi lạnh. Chỉ nghe Nhàn đạo quân giận dữ nói: "Ta đã nói nàng ta không có lòng tốt mà! Điệu hổ ly sơn, thừa cơ sát hại Tuyệt Kiếm đạo quân."
Phong Hạo giận dữ hét: "Đưa tin về tông môn, đêm nay mở Kiếm Trủng! Để nàng ta bị vạn kiếm xuyên tim báo thù cho chưởng giáo!"
Thiên Quyền trưởng lão tiến lên một bước nói: "Không được! Thủy Nguyệt đạo quân đã là trưởng lão của Nguyên Đạo Tông. Nàng ta mới chỉ ở Nguyên Anh sơ kỳ đại viên mãn, sao có gan xuống tay với hai vị có tu vi cao hơn mình? Việc này cần phải chờ Nguyên Đạo Tông ta điều tra rồi mới có thể để Kiếm Tông xử lý."
Viêm Chân đạo quân cũng nói: "Không phải chúng ta không tin lời Phong Hạo đạo quân và Tử Diễm đạo quân. Nhưng việc xử lý tu sĩ Nguyên Anh không phải việc nhỏ, cần chứng cứ xác thực mới có thể định tội được. Cho dù Thủy Nguyệt đạo quân là hung thủ, vậy động cơ của nàng ta là gì? Lão đạo cho rằng, vẫn cần điều tra rõ ràng cho thỏa đáng."
Khóe miệng Tiêu Liên Nhi hơi nhếch lên, thần thức truyền sang: "Khi nào? Ta tới xem kịch."
"Giờ Tý đêm nay. Ở ngay căn phòng của Nhàn đạo quân. Đến muộn ta không đợi đâu."
"Được, ta nhất định sẽ tới."
"Ta muốn hãm hại nàng đấy, sao nàng nhận lời nhanh vậy?"
"Ta rất tò mò, ngươi biết rõ ta sẽ cảnh báo, bên ngoài có hơn mười vị Nguyên Anh trông chừng ngươi. Ta muốn xem ngươi làm sao có thể giết người."
"Ta đã bồi bổ đủ tinh hoa Nguyên Anh. Giết nàng rồi, ta sẽ không cần phải tiếp tục lo lắng bị cản trở nữa. Nàng mới là mục đích của ta."
Tiêu Liên Nhi nhận lời vậy, nhưng trong lòng lại trở nên nặng nề. Rốt cuộc Thạch Thanh Phong có ý gì đây? Nhàn đạo quân chết, bản thân nàng lại có xung đột với bà ta, không thiếu người sẽ hoài nghi nàng. Hắn không sợ mình cảnh báo, hô hào tất cả tu sĩ Nguyên Anh vây quét hắn khi biết rõ giờ Tý hắn sẽ giết người sao?
Tuy Thạch Thanh Phong nói như vậy, nhưng điều duy nhất Tiêu Liên Nhi có thể làm chỉ là cảnh báo cho Nhàn đạo quân thôi.
Tàn tiệc, mọi người rời đi, Thạch Thanh Phong liếc nhìn Tiêu Liên Nhi và Viêm Chân đạo quân, khẽ cười rồi nghênh ngang rời đi.
"Nếu như thật sự là hắn, vì sao hắn lại phách lối như vậy? Thủy Nguyệt đạo quân, xin hãy đợi chút. Lão đạo muốn thương lượng rõ ràng với Tuyệt Kiếm đạo quân." Viêm Chân đạo quân nghĩ mãi mà không hiểu.
Tiêu Liên Nhi cũng không rõ dụng ý của Thạch Thanh Phong. Nhưng lỡ Thạch Thanh Phong ngang ngược đi giết Nhàn đạo quân, Đạo Môn sẽ lại bị tổn thất một phần thực lực.
Một lát sau, Viêm Chân đạo quân và bốn vị trưởng lão Kiếm Tông cùng nhau đi qua: "Thủy Nguyệt đạo quân, để tránh hiềm nghi, mong cô cùng Tuyệt Kiếm đạo quân và Phong Hạo đạo quân ở lại mật thất một đêm. Chỗ Nhàn đạo quân sẽ do lão đạo sắp xếp."
Có thể không cần đối đầu trực tiếp với Thạch Thanh Phong, Tiêu Liên Nhi lập tức đồng ý ngay.
Ba người ngồi trong Khí Kiếm Các.
Đêm dần khuya, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Khí Kiếm Các cao lớn im lặng tới nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Phong Hạo mở to mắt thì thào nói: "Còn một canh giờ nữa là giờ Tý."
Tuyệt Kiếm đạo quân mỉm cười nói: "Không biết Thủy Nguyệt đạo quân có từng giao thủ với Thạch Thanh Phong chưa?"
Tiêu Liên Nhi thành thật đáp: "Ta không phải là đối thủ của hắn. Thực lực của hắn vượt xa tất cả các Nguyên Anh. Chỉ cần không đề phòng sẽ bị hắn khống chế, ngay cả sức chống cự cũng không có. Thực lực chênh lệch quá xa, ví dụ như mười vị Nguyên Anh biến mất lặng lẽ kia chẳng hạn."
Phong Hạo đạo quân cười nói: "Chỉ cần đêm nay hắn dám đi giết Nhàn đạo quân, bên ngoài có mười vị Nguyên Anh đạo quân bảo vệ, ta không tin hắn có thể lấy một địch mười."
Ông ta cầm hũ rượu rót, đặt trước mặt Tuyệt Kiếm đạo quân và Tiêu Liên Nhi: "Chúng ta không cần phải lo lắng thái quá. Uống chén rượu đi. Đây là quà mừng của Viêm Chân đạo quân tặng. Là Thất Tiên Túy Diệp do đích thân ông ta ủ đấy."
Màu rượu xanh biếc như ngọc, hương thơm ngào ngạt
Tuyệt Kiếm đạo quân uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Liên nhi vừa bưng chén rượu lên uống, trước ngực nàng liền nhảy ra một hư ảnh con Tỳ Hưu, phát ra tiếng kêu lớn. Sắc mặt nàng biến đổi, nàng ném chén rượu đi: "Rượu này có vấn đề!"
Một chén rượu vào trong bụng, Tuyệt Kiếm đạo quân không kịp phản ứng, một luồng khí âm hàn bốc lên từ đan điền. Trong chốc lát, trên da thịt ông ta kết thành một tầng sương lạnh. Ông ta lập tức xếp bằng, nhắm mắt nhập định, cố gắng đẩy độc ra bên ngoài cơ thể.
"Có người hạ độc vào trong rượu của Viêm Chân đạo quân! Sư huynh, huynh cố gắng chống đỡ, ta truyền chân khí cho huynh." Phong Hạo kêu một tiếng, đánh một chưởng vào đan điền của Tuyệt Kiếm đạo quân.
Một lá bùa lóe lên trong tay hắn làm Tiêu Liên Nhi cảnh giác. Cành cây xanh trong tay phóng ra một tia sét ngăn cản Phong Hạo đạo quân: "Ngươi muốn làm gì Tuyệt Kiếm đạo quân?"
Hư ảnh Thần thú trên người đột nhiên nhảy ra, hình thành một vòng bảo hộ trong suốt. "Thạch Thanh Phong!" Tiêu Liên Nhi giật mình, chân khí màu trắng giống lớp lụa mềm vây xung quanh người.
Thạch Thanh phong lặng lẽ xuất hiện, một chưởng vỗ vào đan điền của Tuyệt Kiếm đạo quân. Hắn vươn tay ra, nguyên anh của Tuyệt Kiếm giãy giụa trong tay hắn. Diện mạo Thạch Thanh Phong bỗng nhiên biến thành Chúc Long, một mắt như thạch anh trắng, một mắt như đá Hắc Diệu. Một mắt nhắm lại, bốn phía tối sầm xuống. Khi hắn lại mở mắt ra, Phong Hạo và Tiêu Liên Nhi chỉ thấy cái đầu rồng có khuôn mặt người đang làm động tác nuốt.
Hắn nuốt trọn một hơi nguyên anh của Tuyệt Kiếm sao? Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến Tiêu Liên Nhi rùng mình một cái.
Phong Hạo ngước mắt nhìn lên rồi quỳ xuống đất, cơ thể run lên: "Tử Diễm đạo quân."
Giọng nói của Thạch Thanh Phong giống như từ trên trời truyền tới: "Ngươi run cái gì? Ta sẽ không giết ngươi. Tuyệt Kiếm vừa mới chết, ngươi chính là người duy nhất có tư cách kế thừa chưởng giáo Kiếm Tông. Sau này cố gắng vì ta, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sớm ngày hóa thần phi tiên."
"Đa tạ Tử Diễm đạo quân." Phong Hạo quả nhiên không run rẩy nữa, gương mặt tràn đầy vẻ kích động.
Tiêu Liên Nhi chứng kiến mọi việc diễn ra, từng cơn sợ hãi dâng lên: "Ngươi vì điều này mà cam tâm tình nguyện trở thành nô bộc của hắn sao?"
Phong Hạo đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: "Ngươi thì hiểu cái gì? Vị trí chưởng giáo vốn là của ta! Ta suốt ngày bôn ba cực khổ làm việc vì Kiếm Tông. Ông ta đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, ta năm trăm tuổi mới tiến cấp Nguyên Anh trung kỳ." Sau đó hắn lại nịnh nọt Thạch Thanh Phong, "Chỉ cần hầu hạ tốt Tử Diễm đạo quân, ta sẽ có thể nở mày nở mặt làm chưởng giáo, còn có hy vọng hóa thần phi tiên. Vì sao ta lại không đồng ý chứ?"
Đầu rồng dần dần biến đổi, lộ ra gương mặt Thạch Thanh Phong, hắn vô cùng hưởng thụ cách lấy lòng của Phong Hạo: "Có thành chủ làm chứng, nàng chính là hung thủ sát hại Nguyên Anh của đại lục Thương Lan! Ta đã nói, đây là cái bẫy rồi. Nàng xem, nàng vẫn bước một chân vào."
Cành cây xanh trong tay Tiêu Liên Nhi phát ra từng tia sét, xen lẫn chân khí đâm thẳng về phía hắn, trong lòng lại thầm kêu Thượng Ngao, mau trốn đi!
"Phong Hạo!" Chân khí của Thạch Thanh Phong vừa tỏa ra liền phong kín cả tòa Khí Kiếm Các.
Chân khí màu vàng phun ra ngoài, xuyên thấu qua bệ đá trong điện. Tiêu Liên Nhi bổ một chưởng về phía đỉnh điện, đỉnh điện Khí Kiếm Các bị khí mạnh đánh bay. Kiếm treo trên tường kêu leng keng dữ dội như gặp phải kẻ địch vậy.
Phong Hạo kêu lớn một tiếng: "Bắt lấy hung thủ! Nàng ta không chạy thoát được!"
Một thanh kiếm nhỏ bạch ngọc từ trong tay ông ta bay ra, kiếm khí màu trắng tung hoành, đánh về phía Tiêu Liên Nhi.
Ông ta vốn là Nguyên Anh trung kỳ, Tiêu Liên Nhi sử dụng tất cả pháp thuật để chống lại, trên trán dần dần xuất hiện mồ hôi.
Lúc này sau lưng truyền đến tiếng leng keng. Kiếm treo trên tường đã bay lên. Kiếm quang lộ ra, đâm thẳng về phía Tiêu Liên Nhi.
"Đại Diệp Bồ Đề Ấn!" Tiêu Liên Nhi hô to, thần thú trên váy áo bay ra, hình thành một vòng bảo hộ trong suốt. Bàn tay bắt ấn lật qua lật lại, lá bồ đề đỡ lấy kiếm quang đánh tới.
Thiếu một lá nên vòng bảo hộ lộ ra một lỗ hổng, một tia kiếm quang đâm trúng nàng.
Trong nháy mắt, kiếm quang trong tay Phong Hạo và Sơn Hà Võng chạm vào nhau, truyền đến một tiếng vang thật lớn, nửa tòa Khí Kiếm Các bị chân khí chấn động đến nỗi sụp đổ xuống.
Một con Chúc Long khoác ngọn lửa màu vàng dùng móng rồng thò vào lỗ hổng của vòng bảo hộ, mạnh mẽ xé toạc ra. Hư ảnh thần thú trong vòng bảo hộ dần dần bị xé ra làm đôi: "Uy của Long tộc, vòng bảo hộ của Hạ Tiên giới các ngươi làm sao có khả năng ngăn cản!"
Tiêu Liên Nhi bỗng nhớ tới cảnh Ngân Giao xé rách không gian, phù trận tu sĩ Nguyên Anh thiết lập bị nó xé rách như tờ giấy.
Thời gian gấp gáp, nàng tập hợp tất cả chân khí đánh một chưởng lên trên móng rồng. Chân khí cuồn cuộn giống thủy triều cuốn đến, dọc theo cánh tay của nàng bắn ngược lên, ống tay áo phình to, phát ra tiếng soạt soạt rồi vỡ vụn thành từng mảnh. Kinh mạch của cánh tay trong chớp mắt giống một cây trúc bị sức mạnh xé toạc ra. Nàng đau đến nỗi mắt tối sầm lại, suýt chút nữa hôn mê.
Cổ nàng hơi lành lạnh, Thạch Thanh Phong bóp cổ nàng ấn lên trên tường. Mặt của hắn cách nàng rất gần, nàng thấy rõ hai con Chúc Long màu da cam đang trườn trong hai con ngươi của hắn.
"Cầu xin ta đi!" Trên mặt Thạch Thanh Phong hiện rõ vẻ hưng phấn. Khuôn mặt Thạch Thanh Phong và khuôn mặt rồng đang không ngừng biến ảo.
Thỏa mãn hắn rồi, phải chăng mặt của hắn sẽ không biến ảo nữa? Tiêu Liên Nhi phun một ngụm máu cùng nước bọt lên mặt hắn: "Ngươi đã không phải là người nữa rồi!"
Thân thể nhẹ bẫng bị nhấc lên cao. Tay Thạch Thanh Phong hóa thành vuốt rồng có ngọn lửa quấn quanh, mấy tiếng răng rắc vang lên giòn giã, xương cốt tứ chi của Tiêu Liên Nhi bị hắn bẻ gãy, ném phịch xuống đất.
Tóc hắn bỗng xõa ra, Thạch Thanh Phong rống to: "Vì sao nàng không nói gì?" Nói xong, hắn bổ một chưởng vào chân nàng, chân nàng bị gãy đến co quắp lại, xương cốt bị đánh vỡ nát.
Tiêu Liên Nhi không rên tiếng nào nhìn hắn chằm chằm, đau đến nỗi chân tóc nàng tứa mồ hôi lạnh.
Không đau sao? Không phải! Nàng rất khó hiểu, không ngờ mình vẫn rất bình tĩnh thế này. Mặt nàng trắng bệch như tờ giấy chậm rãi nở nụ cười. Tiêu Liên Nhi nói rõ từng chữ từng câu: "Ta sẽ không cho ngươi được như ý."
Nàng nhắm mắt lại, trong lòng âm ỉ cảm giác đau đớn. Nàng sẽ chết thật sao? Nàng đã quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ, nhưng vẫn bị Thạch Thanh Phong chặn đường. Minh Triệt, từ nay về sau nàng sẽ không được nhìn thấy hắn nữa thật sao?
"Mở to mắt nhìn ta!" Trong lòng Thạch Thanh Phong dâng lên cảm giác khó chịu. Hắn tàn nhẫn nói, "Nàng chỉ cần nói một câu nàng thích ta, ta sẽ tha mạng cho nàng!"
Đây chính là tâm ma của hắn phải không? Chỉ cần một câu nói kia, khi hắn hòa làm một thể với Chúc Long sẽ không còn trở ngại gì nữa.
"Ta thà... bị người Kiếm Tông chém thành từng mảnh, cũng sẽ không cầu xin ngươi!" Cổ họng Tiêu Liên Nhi dâng lên vị tanh nhưng vội nuốt ực xuống.
Thạch Thanh Phong chợt buông tay, mặc cho nàng ngã xuống mặt đất. Hắn ở trên cao nhìn xuống nàng: "Như nàng mong muốn." Giết nàng ta đi! Chỉ cần nàng ta chết rồi, hắn sẽ không còn chút chấp niệm nào đối với cô gái này nữa.
Động tĩnh ở Khí Kiếm Các kinh động đến các tu sĩ Nguyên Anh đang canh giữ bên ngoài phòng Nhàn đạo quân. Trong nháy mắt tất cả đều đã chạy đến.
Khí Kiếm Các sụp đổ, Tuyệt Kiếm đạo quân chết không nhắm mắt, tứ chi Tiêu Liên Nhi bị bẻ gãy... Phong Hạo bổ nhào vào người Tuyệt Kiếm đạo quân khóc lớn tiếng: "Yêu nữ thật ác độc!"
Thạch Thanh Phong tiếc nuối nói: "Ta vô tình phát hiện ra động tĩnh ở Khí Kiếm Các. Kết quả là bắt gặp Tiêu Liên Nhi mưu hại Tuyệt Kiếm đạo quân."
Phong Hạo buông lỏng tay, đỏ mắt nói lời cảm tạ Thạch Thanh Phong: "Nếu không phải Tử Diễm đạo quân tới kịp thời, ta cũng uống phải rượu độc của yêu nữ kia!"
Hai mắt Tuyệt Kiếm đạo quân mở trừng trừng, lớp băng sương kết dày nửa tấc trên gương mặt trắng bệch. Khuôn mặt biến thành màu xanh trắng đáng sợ, vùng đan điền có một lỗ hổng lớn.
Đây là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đấy, đã sắp ngưng thực rồi, thế mà ngay cả đan điền cũng bị xuyên thủng. Đám người hít một hơi lạnh. Chỉ nghe Nhàn đạo quân giận dữ nói: "Ta đã nói nàng ta không có lòng tốt mà! Điệu hổ ly sơn, thừa cơ sát hại Tuyệt Kiếm đạo quân."
Phong Hạo giận dữ hét: "Đưa tin về tông môn, đêm nay mở Kiếm Trủng! Để nàng ta bị vạn kiếm xuyên tim báo thù cho chưởng giáo!"
Thiên Quyền trưởng lão tiến lên một bước nói: "Không được! Thủy Nguyệt đạo quân đã là trưởng lão của Nguyên Đạo Tông. Nàng ta mới chỉ ở Nguyên Anh sơ kỳ đại viên mãn, sao có gan xuống tay với hai vị có tu vi cao hơn mình? Việc này cần phải chờ Nguyên Đạo Tông ta điều tra rồi mới có thể để Kiếm Tông xử lý."
Viêm Chân đạo quân cũng nói: "Không phải chúng ta không tin lời Phong Hạo đạo quân và Tử Diễm đạo quân. Nhưng việc xử lý tu sĩ Nguyên Anh không phải việc nhỏ, cần chứng cứ xác thực mới có thể định tội được. Cho dù Thủy Nguyệt đạo quân là hung thủ, vậy động cơ của nàng ta là gì? Lão đạo cho rằng, vẫn cần điều tra rõ ràng cho thỏa đáng."
/192
|