Editor: Nguyetmai
Chuyện này là sao?
Bên ngoài thành Thanh Khâu lúc này chỉ còn lại những ánh mắt đờ đẫn không hiểu.
Nơi hai người giao chiến là ở giữa biển mây, không ai thấy được rõ ràng gương mặt của Tiêu Liên Nhi bị biến trở về. Họ chỉ thấy kiếm mang phá tan thần quang hộ thể của Diệu Nhật. Sau đó Diệu Nhật Thần Quân cởi áo choàng xuống rồi ôm lấy "Minh Đại tổng quản", cưỡi Vĩnh Ca chạy đi mất.
Bên trên thuyền mây, Cưu Ma đột nhiên mở miệng nói, "Quay về cung Kình Thiên."
Ban đầu là do Diệu Nhật dẫn người đến khiêu khích, nói muốn đánh nhau thì ta mới chạy từ cung Kình Thiên đến nghênh tiếp. Giờ ngươi đã vỗ mông chạy đi rồi, chẳng lẽ ta lại còn ngồi ngây ra đây mà chờ hay sao?
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài thành Thanh Khâu chỉ còn lại Sương Hoa dẫn đầu đám tu sĩ Thanh Khâu đối mặt với cả nghìn chiếc phi thuyền đen kịt cả trời.
"Về thành." Sương Hoa leo lên một chiếc kiệu khổng lồ do mười sáu thiếu niên xinh đẹp nâng lên. Cô ta phất chiếc khăn tay bằng lụa về phía các thần tướng, "Thượng Thành đại nhân trúng phải Huyền Nữ Hương của ta là có diễm phúc đấy. Cố mà hưởng thụ mỹ nhân là được rồi, chớ ghi hận Sương Hoa đấy nhé."
Ngay cả Hồ Tộc Thanh Khâu cũng đi sạch sẽ.
Dùng mỹ nhân giải độc ư? Các thần tướng nhìn về phía Thượng Thành đang nằm im không thể động đậy trên phi thuyền, có chút đồng cảm với hắn ta.
Thượng Thành mắng: "Mẹ kiếp! Nói cái cứt chó ấy! Tới giúp ta ép độc ra đi!"
Thượng Ngao quỳ xuống bên cạnh hắn ta, bàn tay nhỏ khẽ xoa lồng ngực đang không ngừng phập phồng của hắn ta, "Cha đừng nóng giận. Chúng ta về nhà tìm mẹ đi."
"Trẻ con biết cái gì!" Mặt Thượng Thành đỏ bừng lên.
Các thần tướng vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng lúc này, họ lại cũng nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn, đó là… cuộc chiến này có còn đánh nữa không đây?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Bạch Trạch, trong lòng đều đang nghĩ: Mỗi lần trước đại chiến, Bạch Trạch đều tiên đoán cho chủ quân một lần. Lần này đột nhiên đột kích cũng là vì Bạch Trạch nói Cưu Thần Quân đã chết. Nhưng xem ra Cưu Thần Quân còn chưa chết mà Diệu Nhật Thần Quân đã ôm kiếm nô của người ta chạy đi mất rồi.
Bạch Trạch khe khẽ vuốt chòm râu trên cằm. Nhận thấy ánh mắt quỷ dị của các thần tướng, ngón tay y bất chợt dùng lực một cái, giật luôn xuống hai sợi râu, đau đến co quắp cả người, "Ngày xưa Mộ Tử hóa kiếp giúp cho Thần Quân, lần này chủ quân cứu mạng nàng ta cũng là việc nên làm mà!"
"Cái gì cơ!"
"Chẳng phải Mộ Tử dùng đao Lưu Yên sao? Nàng thành kiếm tu từ lúc nào vậy?"
"Ta biết, ta biết!" Hạt đậu nhỏ Thượng Ngao dũng cảm đứng dậy.
Sau một nén hương, phi thuyền rút lui khỏi thành Thanh Khâu. Một trận đại chiến tan thành mây khói.
Vũ Nguyệt nhìn về phía chiếc phi thuyền khổng lồ của Cưu Thần Quân, lòng tràn đầy nghi hoặc. Rốt cuộc tình hình hiện tại là thế nào?
Vũ Nguyệt tin tưởng tuyệt đối rằng chắc chắn việc Diệu Nhật muốn đột kích quy mô lớn thế này không phải là giả. Nếu vậy, chuyện Minh Triệt bị Diệu Nhật đưa đi, và Cưu Thần Quân nói năng lạnh nhạt trên phi thuyền đó lại là thế nào?
Trên thực tế, từ hơn nửa tháng trước, Tiêu Liên Nhi giả trang Minh Triệt ra ngoài cung Kình Thiên cũng đã tính toán vẹn toàn mọi thứ rồi.
Cưu Ma dễ dàng bị người ta vạch trần nhất, nhưng nếu đã nghe được hắn nói rồi thì làm gì có ai dám chất vấn hắn? Cung Kình Thiên sẽ trở thành tấm màn che cuối cùng của Minh Triệt.
Tiêu Liên Nhi cần sự giúp đỡ. Nàng không chút do dự đi tìm bảy trưởng lão Ma Môn và sư huynh Cố Tiểu Phong.
Lúc này, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ của Vũ Nguyệt rơi vào người võ sĩ điều khiển phi thuyền. Trên chiếc phi thuyền trăm trượng chỉ có hai võ sĩ, phía sau khoảng chừng nửa thân thuyền là bốn chiếc phi thuyền chở đầy võ sĩ hộ vệ. Vũ Nguyệt nhìn kĩ một chút mới cảm thấy kinh ngạc không thôi. Không ngờ hai tên võ sĩ lái phi thuyền kia một người có tu vi Nguyên Anh, một người lại là tu vi Kim Đan.
Cả tòa thành Ma Nham, thậm chí phóng mắt khắp cả Tiên giới, có lẽ chỉ có trong đám ba ngàn đệ tử của nàng ta mới có loại tu sĩ cấp thấp này. Lúc phi thuyền đến thành Ma Nham, Vũ Nguyệt liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ kia là Thượng Quan Tiểu Bạch, đệ tử của Hoa Tri Hiểu. Nàng ta kinh ngạc hỏi Hoa Tri Hiểu đứng hầu bên cạnh, "Sao đệ tử của ngươi lại lái phi thuyền cho Thần Quân?"
Tim Hoa Tri Hiểu giật thót lên, ngoài mặt lại ra vẻ ngây người không hiểu, "Tiên tử, là thiếu quân thay mặt Thần Quân ra lệnh, ta cũng không rõ lắm."
Cố Tiểu Phong và Thượng Quan Tiểu Bạch lái phi thuyền bay thẳng về phía cung Kình Thiên.
"Dừng lại!" Vũ Nguyệt chợt sinh lòng cảnh giác.
Trực giác của nàng ta muốn ngăn bọn họ lại. Một khi phi thuyền tiến vào trong cung, bên ngoài sẽ có võ sĩ trung thành với Cưu Ma trông giữ. Mỗi một người đều mặc hộ giáp đặc chế, có thể đạt tới tu vi Linh Quân. Cả bên trong và bên ngoài cung đều có cấm chế dày đặc, nàng ta không có cách nào xâm nhập vào được.
Tà váy màu vàng nhạt tung bay trên không trung, người Vũ Nguyệt vẫn ở trên không, nhưng cánh tay trắng nõn đã duỗi dài ra chộp về phía Cố Tiểu Phong ở trên phi thuyền.
Cố Tiểu Phong tinh thông trận pháp. Mặc dù tu vi của hắn ở Tiên giới không cao, nhưng để kích hoạt phòng ngự trên phi thuyền thì thoải mái. Chín cái đầu chim Cưu ở đầu phi thuyền như sống lại, bảo thạch khảm nạm ở mắt chim phát ra ánh sáng. Toàn bộ phi thuyền lập tức biến thành một tòa trận pháp phòng ngự.
Một luồng lực bắn ngược lại, lớp linh quang trên người Vũ Nguyệt lấp lóe sáng. Mặc dù có linh quang hỗ trợ nhưng nàng ta vẫn bị luồng lực này đánh trúng mà bắn ra xa.
Trong khoảnh khắc nàng ta bị đánh bay ra đó, bảy trưởng lão Ma Môn nhìn nhau một cái rồi đồng thời bay đi.
Cố Tiểu Phong mỉm cười, đóng trận pháp lại, để cho bảy trưởng lão Ma Môn lên trên phi thuyền. Chiếc phi thuyền hình con chim Cưu chín đầu phi nhanh như sao băng vào trong đỉnh núi Ma Nham.
"Tại sao lại như vậy?" Vũ Nguyệt ngơ ngẩn giữa không trung, nhìn theo phi thuyền chở bảy trưởng lão Ma Môn tiến vào trong cung Kình Thiên.
Trong khoảnh khắc tiến lại gần, Vũ Nguyệt thấy Cưu Thần Quân tĩnh lặng như pho tượng. Cách gần như vậy nhưng nàng ta không cảm nhận được một chút uy nghiêm nào của Cưu Ma Thần Quân. Hắn giống như là đã chết rồi vậy.
Đột nhiên Vũ Nguyệt nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn lại. Hình bóng nàng ta khẽ lay động, bay vào trong địa giới Ma Môn. Vừa bước vào Ma Môn, Ngân Giao hóa thân thành người đã mê mẩn nhìn Vũ Nguyệt, vô cùng kính cẩn nói, "Tiên tử đã về rồi sao?"
Bước chân Vũ Nguyệt dừng lại. Nhìn thấy sự si mê và thèm thuồng tới chảy nước miếng trong mắt Ngân Giao, lửa giận trong lòng nàng ta lại bốc lên, cất tiếng trách mắng, "Ai cho phép ngươi nhìn ta như vậy?"
Ngân Giao không nỡ nhưng cũng từ từ cúi đầu xuống.
Vũ Nguyệt đang muốn rời đi, nhưng trong đầu thoáng nảy ra một suy nghĩ rằng có lẽ lời nói của Diệu Nhật Thần Quân không phải là giả. Cưu Ma đã chết rồi. Là Minh Triệt cắn nuốt nguyên thần của hắn, dùng thần thức điều khiển hắn như con rối mà thôi! Có lẽ bảy trưởng lão Ma Môn đã sớm biết được tình hình. Trong lòng bọn họ, Minh Triệt là người bạn cùng trưởng thành với bọn họ, là thiếu quân của bọn họ. Bọn họ đối với mình chỉ giới hạn ở mức độ ân tình mà thôi. Bây giờ bọn họ dám giấu giếm mình, trốn vào trong cung Kình Thiên, chắc chắn là đã đạt được mệnh lệnh gì đó của Minh Triệt.
Minh Triệt rất hận mình. Nếu để hắn luyện hóa được nguyên thần Cưu Ma rồi trở nên mạnh mẽ hơn thì không hề có gì tốt với mình cả.
"Ngân Giao, ngươi có nguyện dâng hết lòng trung thành của ngươi với ta không?"
Nghe thấy câu hỏi này, trong tai Ngân Giao như được nghe thấy khúc nhạc tiên vậy. Hai đầu gối hắn ta mềm nhũn, quỳ xuống nói, "Ngân Giao thề sống chết trung thành với với tiên tử!"
Nàng ta có tu vi Linh Quân, Ngân Giao cũng là Linh Quân, thực lực mạnh hơn bảy trưởng lão Ma Môn kia rất nhiều.
Vũ Nguyệt mỉm cười, "Từ giờ trở đi, ngươi chính là cận vệ của ta. Ba ngàn đệ tử Ma Môn đều đặt dưới sự quản lý của ngươi."
Từ kẻ gác cửa được thăng lên làm cận vệ trong nháy mắt, lại còn được thống lĩnh ba nghìn thủ hạ. Mặc dù tu vi của ba nghìn thủ hạ này không cao nhưng dù thế nào cũng tốt hơn là làm kẻ gác cửa. Ngân Giao vội ưỡn thẳng lưng lên, hỏi: "Tiên tử có gì cần sai bảo ạ?"
"Nếu có người không phục tùng mệnh lệnh, ăn cây táo rào cây sung, ngươi cứ nhìn mà xử lý, không cần hỏi ý kiến ta." Vũ Nguyệt phân phó, "Mặt khác, ngươi đưa tin cho thành chủ và đảo chủ của ba châu bốn đảo, nói rằng Cưu Thần Quân đã chết. Kẻ giết chết Cưu Thần Quân là Minh Triệt vẫn còn trong cung, mời bọn họ đến cung Kình Thiên họp bàn ra quyết định."
"Ngân Giao sẽ đi làm ngay!"
Bảy trưởng lão Ma Môn phản bội nàng ta, đầu nhập về với Minh Triệt. Những đệ tử cấp thấp kia nàng ta lại không có hứng thú sai bảo. Vũ Nguyệt cảm thấy việc thu phục Ngân Giao là một ý kiến hay.
Phi thuyền dừng trong cái sân rộng rãi của cung Kình Thiên. Cố Tiểu Phong để thi thể Cưu Ma lại chỗ bậc thang.
Thượng Quan Tiểu Bạch tiến tới cầm lấy tay hắn. Cố Tiểu Phong không khỏi thổn thức, "Sư muội chỉ có thể bày kế đến một bước này mà thôi."
Hoa Tri Hiểu thở dài, "Chỉ mong Liên Nhi có thể gặp dữ hóa lành."
Cố Tiểu Phong cười nói, "Sư muội tính toán từng bước một, chưa phạm sai lầm bước nào. Ngay cả việc để Cưu Ma cất tiếng nói lúc cuối cùng cũng đều tính tới. Nhất định sư muội sẽ không gặp phải chuyện gì. Các vị trưởng lão, các vị thật sự muốn cùng ta về Hạ Tiên giới sao?"
Bảy trưởng lão cười ha ha nói, "Đương nhiên là như thế. Chúng ta ở Hạ Tiên giới có thể tự tại thoải mái, lại có đông đảo con cháu để chăm sóc dạy bảo, sao phải ở Thượng Tiên giới này làm tôi tớ cho người ta chứ! Tiêu cô nương đã tính toán vô cùng trọn vẹn. Có phi thuyền này và những thứ Cưu Ma cất giữ, xuyên qua bão Hư Không cũng không phải việc gì khó. Bao giờ sống ở Hạ Tiên giới phát chán thì chúng ta lại đến Thượng Tiên giới cũng không muộn."
Cố Tiểu Phong nghiêm túc nói, "Chỉ mong các vị trưởng lão ghi nhớ cho, rằng chớ có làm khó tu sĩ nhân loại ở Hạ Tiên giới."
Hoa Tri Hiểu cười nói, "Chỉ cần nhân loại không xâm phạm rừng rậm Nam Hoang, đương nhiên chúng ta cũng sẽ không đối địch với nhân loại."
Mọi người nhìn qua cung điện cuối cùng với ba lớp khóa, ai cũng cung kính hành lễ, "Mong thiếu quân thuận lợi luyện hóa được nguyên thần Cưu Ma."
Cố Tiểu Phong khẽ nói, "Sau khi ngươi xuất quan, hy vọng đừng phụ tấm lòng của sư muội ta."
Phi thuyền lại một lần nữa bay lên từ trong cung điện, hóa thành một hình ảnh mơ hồ, tiến sâu vào Hư Không trong biển mây.
Nửa tháng sau, thành chủ và đảo chủ của ba châu bốn đảo tụ tập bên ngoài cung Kình Thiên.
Cho dù bọn họ cầu kiến bái kiến thế nào ở ngoài cung thì cung Kình Thiên vẫn yên tĩnh dị thường.
Ba ngày sau đó nữa, các võ sĩ canh giữ cửa cung bắt đầu dao động, Vũ Nguyệt dẫn theo người của ba châu bốn đảo cùng nhau công kích lớp phòng ngự của cung Kình Thiên.
Trong cung điện cao lớn và tĩnh mịch, bên trong kiếm tâm chỉ còn lại chín hạt châu màu vàng óng. Minh Triệt mở mắt ra. Hắn phân một tia nguyên thần, biến ra một hư ảnh, nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa cung.
Sau khi luyện hóa phần lớn nguyên thần của Cưu Ma, hắn đã không cần phải thông qua thân thể của Cưu Ma để nói chuyện nữa.
Cửa cung mở ra, trước mặt nhiều thêm một tầng cấm chế nặng nề. Hư ảnh phân thân của Minh Triệt vỗ nhẹ một chưởng, cấm chế trước mặt hắn ầm ầm vỡ vụn.
Giống như bóc đi một lớp màng bịt tai vậy, các loại âm thanh như thủy triều tràn vào trong tai hắn.
Minh Triệt bay từ trong cung điện ra, trong chốc lát đã dung nhập với phân thân nguyên thần của mình.
Hắn vung ống tay áo lên, các lớp cửa cung trùng trùng điệp điệp bỗng nhiên được mở rộng. Hắn nhìn thấy hàng trăm ngàn tu sĩ đang tràn vào cung Kình Thiên, chỉ thoáng cái đã xuất hiện trước mặt mình.
"Quả nhiên là ngươi đã cắn nuốt nguyên thần của Thần Quân!" Nhìn thấy Minh Triệt và thi thể Cưu Ma ngồi như pho tượng, Vũ Nguyệt cố tình lên tiếng gây khó dễ trước.
Minh Triệt giống như không nghe thấy gì, thân thể hiện lên một lớp thần quang.
Người của ba châu bốn đảo hoảng hốt đến mức phải lui lại mấy bước.
"Cưu Ma chết rồi. Muốn báo thù cho Cưu Ma thì cứ tùy ý." Nói xong, Minh Triệt cất bước đi thẳng về phía tẩm cung của Cưu Ma.
Đám người kia không biết làm thế nào cho phải, chỉ đành nhìn hắn đi qua bên cạnh mình.
Một chưởng của Minh Triệt đẩy ba lớp cửa cung nặng nề ra. Chính giữa tẩm cung, một cây đao đang lơ lửng trong cấm chế, xanh biếc như thu thủy. Lưu Yên, con sư tử màu tím có hai cánh ngẩng đầu lên từ cây đao.
"Nàng ấy để ngươi lại cho ta. Ngươi có gì có thể nói cho ta biết sao?"
Một cảm giác uy hiếp dồn ép về phía Lưu Yên. Nó nằm bò trên cây đao mà vẫy đuôi, há mồm phun ra một màn ánh sáng, đó là hình ảnh mà linh phách của nó bị Diệu Nhật bắt đi thu được, chiếu lại trước mắt Minh Triệt cuộc hội thoại của Diệu Nhật và Bạch Trạch.
Minh Triệt bật cười ha hả, cấm chế cũng vỡ vụn theo tiếng cười của hắn. Hắn duỗi tay nắm lấy đao Lưu Yên, ngón tay xoa một cái, một vệt thần quang phong ấn Lưu Yên lại vào trong thân đao một lần nữa, "Kế ly gián và phản gián à, không hổ với cái danh xưng thần tướng đứng đầu. Muốn làm chủ quân Tiên giới, còn phải xem xem ta có đồng ý hay không đã chứ."
Một sợi kiếm mang màu vàng chói mắt từ cung Kình Thiên bay vút lên trời, bay về hướng thành Diệu Nhật.
Chuyện này là sao?
Bên ngoài thành Thanh Khâu lúc này chỉ còn lại những ánh mắt đờ đẫn không hiểu.
Nơi hai người giao chiến là ở giữa biển mây, không ai thấy được rõ ràng gương mặt của Tiêu Liên Nhi bị biến trở về. Họ chỉ thấy kiếm mang phá tan thần quang hộ thể của Diệu Nhật. Sau đó Diệu Nhật Thần Quân cởi áo choàng xuống rồi ôm lấy "Minh Đại tổng quản", cưỡi Vĩnh Ca chạy đi mất.
Bên trên thuyền mây, Cưu Ma đột nhiên mở miệng nói, "Quay về cung Kình Thiên."
Ban đầu là do Diệu Nhật dẫn người đến khiêu khích, nói muốn đánh nhau thì ta mới chạy từ cung Kình Thiên đến nghênh tiếp. Giờ ngươi đã vỗ mông chạy đi rồi, chẳng lẽ ta lại còn ngồi ngây ra đây mà chờ hay sao?
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài thành Thanh Khâu chỉ còn lại Sương Hoa dẫn đầu đám tu sĩ Thanh Khâu đối mặt với cả nghìn chiếc phi thuyền đen kịt cả trời.
"Về thành." Sương Hoa leo lên một chiếc kiệu khổng lồ do mười sáu thiếu niên xinh đẹp nâng lên. Cô ta phất chiếc khăn tay bằng lụa về phía các thần tướng, "Thượng Thành đại nhân trúng phải Huyền Nữ Hương của ta là có diễm phúc đấy. Cố mà hưởng thụ mỹ nhân là được rồi, chớ ghi hận Sương Hoa đấy nhé."
Ngay cả Hồ Tộc Thanh Khâu cũng đi sạch sẽ.
Dùng mỹ nhân giải độc ư? Các thần tướng nhìn về phía Thượng Thành đang nằm im không thể động đậy trên phi thuyền, có chút đồng cảm với hắn ta.
Thượng Thành mắng: "Mẹ kiếp! Nói cái cứt chó ấy! Tới giúp ta ép độc ra đi!"
Thượng Ngao quỳ xuống bên cạnh hắn ta, bàn tay nhỏ khẽ xoa lồng ngực đang không ngừng phập phồng của hắn ta, "Cha đừng nóng giận. Chúng ta về nhà tìm mẹ đi."
"Trẻ con biết cái gì!" Mặt Thượng Thành đỏ bừng lên.
Các thần tướng vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng lúc này, họ lại cũng nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn, đó là… cuộc chiến này có còn đánh nữa không đây?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Bạch Trạch, trong lòng đều đang nghĩ: Mỗi lần trước đại chiến, Bạch Trạch đều tiên đoán cho chủ quân một lần. Lần này đột nhiên đột kích cũng là vì Bạch Trạch nói Cưu Thần Quân đã chết. Nhưng xem ra Cưu Thần Quân còn chưa chết mà Diệu Nhật Thần Quân đã ôm kiếm nô của người ta chạy đi mất rồi.
Bạch Trạch khe khẽ vuốt chòm râu trên cằm. Nhận thấy ánh mắt quỷ dị của các thần tướng, ngón tay y bất chợt dùng lực một cái, giật luôn xuống hai sợi râu, đau đến co quắp cả người, "Ngày xưa Mộ Tử hóa kiếp giúp cho Thần Quân, lần này chủ quân cứu mạng nàng ta cũng là việc nên làm mà!"
"Cái gì cơ!"
"Chẳng phải Mộ Tử dùng đao Lưu Yên sao? Nàng thành kiếm tu từ lúc nào vậy?"
"Ta biết, ta biết!" Hạt đậu nhỏ Thượng Ngao dũng cảm đứng dậy.
Sau một nén hương, phi thuyền rút lui khỏi thành Thanh Khâu. Một trận đại chiến tan thành mây khói.
Vũ Nguyệt nhìn về phía chiếc phi thuyền khổng lồ của Cưu Thần Quân, lòng tràn đầy nghi hoặc. Rốt cuộc tình hình hiện tại là thế nào?
Vũ Nguyệt tin tưởng tuyệt đối rằng chắc chắn việc Diệu Nhật muốn đột kích quy mô lớn thế này không phải là giả. Nếu vậy, chuyện Minh Triệt bị Diệu Nhật đưa đi, và Cưu Thần Quân nói năng lạnh nhạt trên phi thuyền đó lại là thế nào?
Trên thực tế, từ hơn nửa tháng trước, Tiêu Liên Nhi giả trang Minh Triệt ra ngoài cung Kình Thiên cũng đã tính toán vẹn toàn mọi thứ rồi.
Cưu Ma dễ dàng bị người ta vạch trần nhất, nhưng nếu đã nghe được hắn nói rồi thì làm gì có ai dám chất vấn hắn? Cung Kình Thiên sẽ trở thành tấm màn che cuối cùng của Minh Triệt.
Tiêu Liên Nhi cần sự giúp đỡ. Nàng không chút do dự đi tìm bảy trưởng lão Ma Môn và sư huynh Cố Tiểu Phong.
Lúc này, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ của Vũ Nguyệt rơi vào người võ sĩ điều khiển phi thuyền. Trên chiếc phi thuyền trăm trượng chỉ có hai võ sĩ, phía sau khoảng chừng nửa thân thuyền là bốn chiếc phi thuyền chở đầy võ sĩ hộ vệ. Vũ Nguyệt nhìn kĩ một chút mới cảm thấy kinh ngạc không thôi. Không ngờ hai tên võ sĩ lái phi thuyền kia một người có tu vi Nguyên Anh, một người lại là tu vi Kim Đan.
Cả tòa thành Ma Nham, thậm chí phóng mắt khắp cả Tiên giới, có lẽ chỉ có trong đám ba ngàn đệ tử của nàng ta mới có loại tu sĩ cấp thấp này. Lúc phi thuyền đến thành Ma Nham, Vũ Nguyệt liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ kia là Thượng Quan Tiểu Bạch, đệ tử của Hoa Tri Hiểu. Nàng ta kinh ngạc hỏi Hoa Tri Hiểu đứng hầu bên cạnh, "Sao đệ tử của ngươi lại lái phi thuyền cho Thần Quân?"
Tim Hoa Tri Hiểu giật thót lên, ngoài mặt lại ra vẻ ngây người không hiểu, "Tiên tử, là thiếu quân thay mặt Thần Quân ra lệnh, ta cũng không rõ lắm."
Cố Tiểu Phong và Thượng Quan Tiểu Bạch lái phi thuyền bay thẳng về phía cung Kình Thiên.
"Dừng lại!" Vũ Nguyệt chợt sinh lòng cảnh giác.
Trực giác của nàng ta muốn ngăn bọn họ lại. Một khi phi thuyền tiến vào trong cung, bên ngoài sẽ có võ sĩ trung thành với Cưu Ma trông giữ. Mỗi một người đều mặc hộ giáp đặc chế, có thể đạt tới tu vi Linh Quân. Cả bên trong và bên ngoài cung đều có cấm chế dày đặc, nàng ta không có cách nào xâm nhập vào được.
Tà váy màu vàng nhạt tung bay trên không trung, người Vũ Nguyệt vẫn ở trên không, nhưng cánh tay trắng nõn đã duỗi dài ra chộp về phía Cố Tiểu Phong ở trên phi thuyền.
Cố Tiểu Phong tinh thông trận pháp. Mặc dù tu vi của hắn ở Tiên giới không cao, nhưng để kích hoạt phòng ngự trên phi thuyền thì thoải mái. Chín cái đầu chim Cưu ở đầu phi thuyền như sống lại, bảo thạch khảm nạm ở mắt chim phát ra ánh sáng. Toàn bộ phi thuyền lập tức biến thành một tòa trận pháp phòng ngự.
Một luồng lực bắn ngược lại, lớp linh quang trên người Vũ Nguyệt lấp lóe sáng. Mặc dù có linh quang hỗ trợ nhưng nàng ta vẫn bị luồng lực này đánh trúng mà bắn ra xa.
Trong khoảnh khắc nàng ta bị đánh bay ra đó, bảy trưởng lão Ma Môn nhìn nhau một cái rồi đồng thời bay đi.
Cố Tiểu Phong mỉm cười, đóng trận pháp lại, để cho bảy trưởng lão Ma Môn lên trên phi thuyền. Chiếc phi thuyền hình con chim Cưu chín đầu phi nhanh như sao băng vào trong đỉnh núi Ma Nham.
"Tại sao lại như vậy?" Vũ Nguyệt ngơ ngẩn giữa không trung, nhìn theo phi thuyền chở bảy trưởng lão Ma Môn tiến vào trong cung Kình Thiên.
Trong khoảnh khắc tiến lại gần, Vũ Nguyệt thấy Cưu Thần Quân tĩnh lặng như pho tượng. Cách gần như vậy nhưng nàng ta không cảm nhận được một chút uy nghiêm nào của Cưu Ma Thần Quân. Hắn giống như là đã chết rồi vậy.
Đột nhiên Vũ Nguyệt nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn lại. Hình bóng nàng ta khẽ lay động, bay vào trong địa giới Ma Môn. Vừa bước vào Ma Môn, Ngân Giao hóa thân thành người đã mê mẩn nhìn Vũ Nguyệt, vô cùng kính cẩn nói, "Tiên tử đã về rồi sao?"
Bước chân Vũ Nguyệt dừng lại. Nhìn thấy sự si mê và thèm thuồng tới chảy nước miếng trong mắt Ngân Giao, lửa giận trong lòng nàng ta lại bốc lên, cất tiếng trách mắng, "Ai cho phép ngươi nhìn ta như vậy?"
Ngân Giao không nỡ nhưng cũng từ từ cúi đầu xuống.
Vũ Nguyệt đang muốn rời đi, nhưng trong đầu thoáng nảy ra một suy nghĩ rằng có lẽ lời nói của Diệu Nhật Thần Quân không phải là giả. Cưu Ma đã chết rồi. Là Minh Triệt cắn nuốt nguyên thần của hắn, dùng thần thức điều khiển hắn như con rối mà thôi! Có lẽ bảy trưởng lão Ma Môn đã sớm biết được tình hình. Trong lòng bọn họ, Minh Triệt là người bạn cùng trưởng thành với bọn họ, là thiếu quân của bọn họ. Bọn họ đối với mình chỉ giới hạn ở mức độ ân tình mà thôi. Bây giờ bọn họ dám giấu giếm mình, trốn vào trong cung Kình Thiên, chắc chắn là đã đạt được mệnh lệnh gì đó của Minh Triệt.
Minh Triệt rất hận mình. Nếu để hắn luyện hóa được nguyên thần Cưu Ma rồi trở nên mạnh mẽ hơn thì không hề có gì tốt với mình cả.
"Ngân Giao, ngươi có nguyện dâng hết lòng trung thành của ngươi với ta không?"
Nghe thấy câu hỏi này, trong tai Ngân Giao như được nghe thấy khúc nhạc tiên vậy. Hai đầu gối hắn ta mềm nhũn, quỳ xuống nói, "Ngân Giao thề sống chết trung thành với với tiên tử!"
Nàng ta có tu vi Linh Quân, Ngân Giao cũng là Linh Quân, thực lực mạnh hơn bảy trưởng lão Ma Môn kia rất nhiều.
Vũ Nguyệt mỉm cười, "Từ giờ trở đi, ngươi chính là cận vệ của ta. Ba ngàn đệ tử Ma Môn đều đặt dưới sự quản lý của ngươi."
Từ kẻ gác cửa được thăng lên làm cận vệ trong nháy mắt, lại còn được thống lĩnh ba nghìn thủ hạ. Mặc dù tu vi của ba nghìn thủ hạ này không cao nhưng dù thế nào cũng tốt hơn là làm kẻ gác cửa. Ngân Giao vội ưỡn thẳng lưng lên, hỏi: "Tiên tử có gì cần sai bảo ạ?"
"Nếu có người không phục tùng mệnh lệnh, ăn cây táo rào cây sung, ngươi cứ nhìn mà xử lý, không cần hỏi ý kiến ta." Vũ Nguyệt phân phó, "Mặt khác, ngươi đưa tin cho thành chủ và đảo chủ của ba châu bốn đảo, nói rằng Cưu Thần Quân đã chết. Kẻ giết chết Cưu Thần Quân là Minh Triệt vẫn còn trong cung, mời bọn họ đến cung Kình Thiên họp bàn ra quyết định."
"Ngân Giao sẽ đi làm ngay!"
Bảy trưởng lão Ma Môn phản bội nàng ta, đầu nhập về với Minh Triệt. Những đệ tử cấp thấp kia nàng ta lại không có hứng thú sai bảo. Vũ Nguyệt cảm thấy việc thu phục Ngân Giao là một ý kiến hay.
Phi thuyền dừng trong cái sân rộng rãi của cung Kình Thiên. Cố Tiểu Phong để thi thể Cưu Ma lại chỗ bậc thang.
Thượng Quan Tiểu Bạch tiến tới cầm lấy tay hắn. Cố Tiểu Phong không khỏi thổn thức, "Sư muội chỉ có thể bày kế đến một bước này mà thôi."
Hoa Tri Hiểu thở dài, "Chỉ mong Liên Nhi có thể gặp dữ hóa lành."
Cố Tiểu Phong cười nói, "Sư muội tính toán từng bước một, chưa phạm sai lầm bước nào. Ngay cả việc để Cưu Ma cất tiếng nói lúc cuối cùng cũng đều tính tới. Nhất định sư muội sẽ không gặp phải chuyện gì. Các vị trưởng lão, các vị thật sự muốn cùng ta về Hạ Tiên giới sao?"
Bảy trưởng lão cười ha ha nói, "Đương nhiên là như thế. Chúng ta ở Hạ Tiên giới có thể tự tại thoải mái, lại có đông đảo con cháu để chăm sóc dạy bảo, sao phải ở Thượng Tiên giới này làm tôi tớ cho người ta chứ! Tiêu cô nương đã tính toán vô cùng trọn vẹn. Có phi thuyền này và những thứ Cưu Ma cất giữ, xuyên qua bão Hư Không cũng không phải việc gì khó. Bao giờ sống ở Hạ Tiên giới phát chán thì chúng ta lại đến Thượng Tiên giới cũng không muộn."
Cố Tiểu Phong nghiêm túc nói, "Chỉ mong các vị trưởng lão ghi nhớ cho, rằng chớ có làm khó tu sĩ nhân loại ở Hạ Tiên giới."
Hoa Tri Hiểu cười nói, "Chỉ cần nhân loại không xâm phạm rừng rậm Nam Hoang, đương nhiên chúng ta cũng sẽ không đối địch với nhân loại."
Mọi người nhìn qua cung điện cuối cùng với ba lớp khóa, ai cũng cung kính hành lễ, "Mong thiếu quân thuận lợi luyện hóa được nguyên thần Cưu Ma."
Cố Tiểu Phong khẽ nói, "Sau khi ngươi xuất quan, hy vọng đừng phụ tấm lòng của sư muội ta."
Phi thuyền lại một lần nữa bay lên từ trong cung điện, hóa thành một hình ảnh mơ hồ, tiến sâu vào Hư Không trong biển mây.
Nửa tháng sau, thành chủ và đảo chủ của ba châu bốn đảo tụ tập bên ngoài cung Kình Thiên.
Cho dù bọn họ cầu kiến bái kiến thế nào ở ngoài cung thì cung Kình Thiên vẫn yên tĩnh dị thường.
Ba ngày sau đó nữa, các võ sĩ canh giữ cửa cung bắt đầu dao động, Vũ Nguyệt dẫn theo người của ba châu bốn đảo cùng nhau công kích lớp phòng ngự của cung Kình Thiên.
Trong cung điện cao lớn và tĩnh mịch, bên trong kiếm tâm chỉ còn lại chín hạt châu màu vàng óng. Minh Triệt mở mắt ra. Hắn phân một tia nguyên thần, biến ra một hư ảnh, nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa cung.
Sau khi luyện hóa phần lớn nguyên thần của Cưu Ma, hắn đã không cần phải thông qua thân thể của Cưu Ma để nói chuyện nữa.
Cửa cung mở ra, trước mặt nhiều thêm một tầng cấm chế nặng nề. Hư ảnh phân thân của Minh Triệt vỗ nhẹ một chưởng, cấm chế trước mặt hắn ầm ầm vỡ vụn.
Giống như bóc đi một lớp màng bịt tai vậy, các loại âm thanh như thủy triều tràn vào trong tai hắn.
Minh Triệt bay từ trong cung điện ra, trong chốc lát đã dung nhập với phân thân nguyên thần của mình.
Hắn vung ống tay áo lên, các lớp cửa cung trùng trùng điệp điệp bỗng nhiên được mở rộng. Hắn nhìn thấy hàng trăm ngàn tu sĩ đang tràn vào cung Kình Thiên, chỉ thoáng cái đã xuất hiện trước mặt mình.
"Quả nhiên là ngươi đã cắn nuốt nguyên thần của Thần Quân!" Nhìn thấy Minh Triệt và thi thể Cưu Ma ngồi như pho tượng, Vũ Nguyệt cố tình lên tiếng gây khó dễ trước.
Minh Triệt giống như không nghe thấy gì, thân thể hiện lên một lớp thần quang.
Người của ba châu bốn đảo hoảng hốt đến mức phải lui lại mấy bước.
"Cưu Ma chết rồi. Muốn báo thù cho Cưu Ma thì cứ tùy ý." Nói xong, Minh Triệt cất bước đi thẳng về phía tẩm cung của Cưu Ma.
Đám người kia không biết làm thế nào cho phải, chỉ đành nhìn hắn đi qua bên cạnh mình.
Một chưởng của Minh Triệt đẩy ba lớp cửa cung nặng nề ra. Chính giữa tẩm cung, một cây đao đang lơ lửng trong cấm chế, xanh biếc như thu thủy. Lưu Yên, con sư tử màu tím có hai cánh ngẩng đầu lên từ cây đao.
"Nàng ấy để ngươi lại cho ta. Ngươi có gì có thể nói cho ta biết sao?"
Một cảm giác uy hiếp dồn ép về phía Lưu Yên. Nó nằm bò trên cây đao mà vẫy đuôi, há mồm phun ra một màn ánh sáng, đó là hình ảnh mà linh phách của nó bị Diệu Nhật bắt đi thu được, chiếu lại trước mắt Minh Triệt cuộc hội thoại của Diệu Nhật và Bạch Trạch.
Minh Triệt bật cười ha hả, cấm chế cũng vỡ vụn theo tiếng cười của hắn. Hắn duỗi tay nắm lấy đao Lưu Yên, ngón tay xoa một cái, một vệt thần quang phong ấn Lưu Yên lại vào trong thân đao một lần nữa, "Kế ly gián và phản gián à, không hổ với cái danh xưng thần tướng đứng đầu. Muốn làm chủ quân Tiên giới, còn phải xem xem ta có đồng ý hay không đã chứ."
Một sợi kiếm mang màu vàng chói mắt từ cung Kình Thiên bay vút lên trời, bay về hướng thành Diệu Nhật.
/192
|