Translator: Nguyetmai
Trên đài, tất cả các vị trưởng lão, chân nhân đã sớm nhắm mắt nhập định, nhưng chuyện xảy ra trên đài Tiểu Vân đều được nhìn thấy rất rõ ràng thông qua thần niệm.
Hai dải thần thức ngẫu nhiên đụng phải nhau tại vùng gần võ đài chữ Thân. Thanh Phong trưởng lão và Hàn Tu Văn đồng thời mở mắt.
Tính theo tuổi tác hay tu vi thì Thanh Phong trưởng lão đều cao hơn Hàn Tu Văn, ông nói thẳng không chút khách khí: "Tu Văn đạo quân, hình như bộ y phục Tuyết Tàm kia ngươi tặng nhầm người rồi."
Hàn Tu Văn ôn hòa cười đáp: "Tính cách của Thanh Phong chỉ hơi mềm yếu chút thôi, nhưng đồ nhi nhà người, tuổi tác tuy nhỏ, mà miệng lưỡi lại sắc bén quá..."
"Nếu lời nói có thể giết chết người thì còn cần đánh trên võ đài làm gì nữa? Tu Văn đạo quân, nên dạy dỗ đồ đệ của ngươi cho cẩn thận, chớ để cho vị thiếu niên này lầm đường lạc lối! Đạo Minh này, tỷ thí thế là được rồi, gọi bọn chúng trở về đi, trông coi tiểu sư thúc của ngươi cho tốt vào, đừng để người khác lừa đi mất!"
Thanh Phong trưởng lão phất tay áo rời khỏi chỗ ngồi.
Hàn Tu Văn nhanh chóng dùng thần thức liên lạc với Thanh Phong trưởng lão: "Trưởng lão chớ giận. Tuổi Thanh Phong vẫn còn nhỏ, chỉ là thương hại Tiêu Minh Y bị người khác đối xử lạnh nhạt mà thôi. Không hề có ý một chân đạp hai thuyền, làm nhục đồ nhi của người."
"Tu Văn đạo quân, không thể nói như thế được. Đồ nhi của ta đạo tâm kiên định, trong sáng lương thiện, chân đạp hai thuyền? Thạch Thanh Phong bằng được một góc của đồ nhi ta ư?" Thanh Phong đáp trả.
Thấy tất cả đệ tử quay về, ông cũng không nói nhiều nữa, ném quạt Ba Tiêu trên tay ra, chở mọi người bay trở về điện Dao Quang.
Tính khí của Hàn Tu Văn đã tốt lên nhiều rồi, nhưng cũng bị chọc giận tới đỏ cả mặt. Gã gọi Ngọc Kê qua: "Bảo với tiểu sư đệ của ngươi, trước khi đệ tử nội môn thi đấu, nó không được rời khỏi vườn thuốc, chuyên tâm tu luyện pháp thuật. Nếu dám đến điện Dao Quang nữa, ta sẽ đánh gãy chân nó!"
Ngọc Kê nhận lệnh rời đi. Trong lòng hắn cũng giận Thạch Thanh Phong. Ngươi che chở cho ai không quan trọng. Nhưng đang yên đang lành ngươi lại đi trêu chọc nữ đồ đệ của Thanh Phong trưởng lão là sao?
Quay về điện Dao Quang, Tiêu Liên Nhi đã sớm được Đạo Minh nhắc khéo, nói tâm trạng của sư phụ không được tốt. Nàng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe Thanh Phong hỏi các đệ tử rút ra được kinh nghiệm gì sau khi quan sát trận chiến.
Có thể được sư tổ đích thân chỉ bảo là một cơ hội rất hiếm có, các đệ tử vô cùng vui mừng.
Thanh Phong trưởng lão kiên nhẫn giảng giải xong, thở dài nói: "Hai ngày này quan sát đệ tử ngoại môn thi đấu, hi vọng có thể giúp ích cho tu vi của các ngươi. Sau khi đệ tử ngoại môn thi đấu thì sẽ đến lượt đệ tử chân truyền của sáu vị trưởng lão. Một tháng luyện công cũng không thể hi vọng tu vi của các ngươi đột nhiên tăng mạnh được. Năm nay, điện Dao Quang có thể tranh được một viên đan dược cũng là tốt rồi."
Tiêu Liên Nhi im lặng không lên tiếng. Ngoại trừ Nhược Thủy đạo quân đang bế quan ra, đệ tử chân truyền của năm vị tu sĩ Nguyên Anh trong Nguyên Đạo Tông đều sẽ tham gia thi đấu cuối năm nay. Các trưởng lão cử ra một người kỳ Kim Đan, hai người kỳ Trúc Cơ, hai đệ tử kỳ Luyện Khí tham gia. Tổng cộng tranh giành năm viên đan dược cấp bảy. Làm sao có thể tới lượt bản thân mình lên đài?
Nàng lại nghĩ tới Thạch Thanh Phong. Vốn nàng cho rằng Hàn Tu Văn không cho Thạch Thanh Phong lên kỳ Trúc Cơ vì bí cảnh bốn năm sau, nhưng nàng lại quên mất lý do hàng năm còn có việc đệ tử tranh giành đan dược cấp bảy nữa.
Đại sư huynh Hoa Viễn của điện Dao Quang đang bế quan trùng kích kết anh, không thể xuất quan. Nhị sư huynh Ứng Xuân Sơn tu vi Kim Đan Trung kỳ. Nàng đi xa tới Bắc Mạc ba mươi năm nên không hiểu rõ lắm về tu vi của các vị sư huynh điện khác. Nghe giọng điệu của Thanh Phong trưởng lão thì cơ hội thắng của Ứng Xuân Sơn không lớn.
Hai người thuộc kỳ Trúc Cơ được cử ra sẽ tranh hai viên đan dược. Tam sư huynh Cố Tiểu Phong là Trúc Cơ Hậu kỳ, còn có sức đánh một trận. Người tiếp theo được chọn là một trong mấy người Đạo Minh, tỷ lệ thắng cũng không cao.
Còn về kỳ Luyện Khí, bao gồm cả mình thì điện Dao Quang có bốn đệ tử kỳ Luyện Khí, không một ai vượt qua nổi Thạch Thanh Phong. Tu vi tốt nhất là Trần Uyên cũng chỉ mới đạt tới tầng tám Luyện Khí. Đệ tử Luyện Khí tranh giành hai viên đan dược, cũng không thể nắm chắc.
Cố Tiểu Phong thắng, Thanh Phong trưởng lão sẽ có thêm một viên đan dược. Cố Tiểu Phong thua, thì Thanh Phong trưởng lão chỉ có một viên đan dược.
Đối với chuyện này Tiêu Liên Nhi đúng là lực bất tòng tâm.
Thanh Phong đảo mắt: "Liên Nhi, hôm nay con biết sai rồi chứ?"
Cuối cùng cũng đến lúc dạy dỗ mình rồi. Tiêu Liên Nhi cũng không ngụy biện: "Đệ tử không nên dựa vào thân phận đệ tử chân truyền, bắt nạt đệ tử ngoại môn. Chỉ là lúc đó đệ tử thấy tức giận..."
"Sai!" Chòm râu của Thanh Phong trưởng lão lay động, "Trước đây con là nha hoàn của nó, không sai! Nhưng hiện tại con là đồ đệ của ta, bị người khác lén lút giễu cợt thì đáng ra con phải nhảy ngay lên võ đài, dạy dỗ Tiêu Minh Y mới đúng chứ!"
"Dạ?"
"Dạ cái gì mà dạ? Để cho bọn họ nhìn cho rõ, đệ tử chân truyền là như thế nào. Nhìn cho rõ vì sao đệ tử nội môn vượt trội, giỏi hơn đệ tử ngoại môn!"
Đệ tử không làm được mà! Tiêu Liên Nhi rơi lệ đầy mặt: "Sư phụ... Với tu vi hiện tại của đệ tử, lên đài có khác nào tặng không đồ cho người ta đâu!"
Ngón tay của Thanh Phong trưởng lão chỉ về phía Hư Cốc: "Không có tiền đồ! Ngốc! Con không thể oai phong lẫm liệt nói xong, sau đó e ngại thân phận đệ tử chân truyền mang tiếng bắt nạt người khác rồi bảo sư điệt của con lên thay à! Tu vi của nó là Luyện Khí tầng sáu, dựa vào trận pháp và pháp bảo được ban thưởng, chẳng lẽ còn không đánh được Luyện Khí tầng bốn chắc?"
Hóa ra còn có thể vô sỉ đến mức như thế này à! Trong mắt Tiêu Liên Nhi sáng lấp lánh như sao, nàng nhìn Thanh Phong trưởng lão với vẻ đầy ngưỡng mộ.
Trong lòng nàng từ trước đến nay chỉ có một vị sư phụ là Nhược Thủy đạo quân. Mặt dày bái Thanh Phong làm sư phụ cũng chỉ là vì muốn nhanh chóng gia tăng tu vi. Nhưng mà lúc này đây, Tiêu Linh Nhi thực sự cảm động.
Chẳng lẽ chỉ vì trước đây nàng là một nha đầu nô tỳ không thể tu luyện, giờ thành đệ tử chân truyền rồi thì vẫn cần phải cụp đuôi làm người sao? Tiêu Minh Y oan lắm à? Nếu không phải sợ bị phạt thì sáng sớm ngày hôm đó, ở bên ngoài vườn thuốc, nàng ta đã sớm ra tay với mình rồi. Thạch Thanh Phong cảm thấy Tiêu Minh Y đáng thương, nhưng hắn đâu có nhìn thấy đám đệ tử gia tộc tu tiên khiêu khích nàng thế nào? Còn nói là vì tốt cho mình nữa chứ. Hắn nói nàng dựa vào thân phận đệ tử chân truyền mà đi bắt nạt người khác. Hắn muốn làm người tốt nhưng lại chẳng thèm nghĩ tới cảm giác trong lòng nàng. Hắn còn chẳng bằng vị sư phụ đã miễn cưỡng nhận mình này.
Không cần phải nói lý. Ta bao che đấy, bao che cho đệ tử của ta thì làm sao nào?
Tiêu Liên Nhi nhìn Thanh Phong trưởng lão như nhìn thấy Nhược Thủy đạo quân, trong lòng dâng lên cảm giác như của con cái đối với cha mẹ vậy. Cơn tức giận, ấm ức vì bị Thạch Thanh Phong chọc giận trực tiếp dâng lên khoang mũi khiến nàng cảm thấy vô cùng chua chát. Nàng không kìm lòng được chạy lại ôm Thanh Phong trưởng lão, lập tức òa khóc: "Sư phụ! Sư phụ! Con sẽ tu luyện thật giỏi, sau này sẽ không làm mất mặt sư phụ nữa."
Môn hạ của Thanh Phong toàn là nam, từ trước đến nay chưa có người nào vừa chạy lại ôm ông vừa khóc như thế này. Ông nhất thời luống cuống tay chân, vội dỗ nàng: "Ngoan! Liên Nhi ngoan! Không phải sư phụ muốn mắng con đâu. Thằng nhãi kia không phải là người tốt! Muốn một chân đạp hai thuyền ư, không có cửa đâu! Nếu còn dám tới hồ Trừng Tâm, lão phu cho Trường Mi ném nó xuống dưới núi!"
Ôi, tổ sư gia còn biết dỗ dành người kìa! Tất cả đệ tử nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Liên Nhi ngẩng mặt lên, hùng hồn nói một câu: "Sư phụ! Nếu Liên Nhi tu luyện thành công, nhất định sẽ mang đan dược về cho người làm điểm tâm ăn!"
Hư Cốc là người đầu tiên không nhịn nổi nữa, phì cười ra tiếng.
Trong ba vị đệ tử của ông, Hoa Viễn nói năng thận trọng. Ứng Xuân Sơn dày dạn kinh nghiệm, là người rất trầm ổn. Cố Thập Cửu thì khỏi nói, suốt ngày chỉ biết thò tay ra đòi cái nọ cái kia ở chỗ mình, không có lấy một người nào tri kỉ như Tiêu Liên Nhi. Thanh Phong trưởng lão mát lòng: "Sư phụ biết con có lòng hiếu thảo. Chờ tới ngày mười lăm, thành Thanh Dương tổ chức đại hội bán đấu giá cuối năm, náo nhiệt hơn lúc bình thường rất nhiều. Con đi nhìn xem có nguyên liệu luyện khí nào tốt, sư phụ mua tặng cho con."
Tiêu Liên Nhi mừng rỡ: "Đa tạ sư phụ!"
Các đệ tử vừa xem đã hiểu, tiểu sư tổ thật biết cách nịnh cho tổ sư gia vui vẻ. Vật liệu luyện khí tốt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, một khi xuất hiện thì sẽ có giá trên trời. Túi chứa đồ của tổ sư gia sẽ phải tiêu hao nhiều rồi.
Hư Cốc nhỏ tuổi nhất, mới mười sáu tuổi. Nghe những lời này, cậu cũng rất muốn chạy đến ôm đùi của tổ sư gia mà khóc, nhưng mà cậu không dám, chỉ có thể nhìn Tiêu Liên Nhi một cách ngưỡng mộ.
Trên đài, tất cả các vị trưởng lão, chân nhân đã sớm nhắm mắt nhập định, nhưng chuyện xảy ra trên đài Tiểu Vân đều được nhìn thấy rất rõ ràng thông qua thần niệm.
Hai dải thần thức ngẫu nhiên đụng phải nhau tại vùng gần võ đài chữ Thân. Thanh Phong trưởng lão và Hàn Tu Văn đồng thời mở mắt.
Tính theo tuổi tác hay tu vi thì Thanh Phong trưởng lão đều cao hơn Hàn Tu Văn, ông nói thẳng không chút khách khí: "Tu Văn đạo quân, hình như bộ y phục Tuyết Tàm kia ngươi tặng nhầm người rồi."
Hàn Tu Văn ôn hòa cười đáp: "Tính cách của Thanh Phong chỉ hơi mềm yếu chút thôi, nhưng đồ nhi nhà người, tuổi tác tuy nhỏ, mà miệng lưỡi lại sắc bén quá..."
"Nếu lời nói có thể giết chết người thì còn cần đánh trên võ đài làm gì nữa? Tu Văn đạo quân, nên dạy dỗ đồ đệ của ngươi cho cẩn thận, chớ để cho vị thiếu niên này lầm đường lạc lối! Đạo Minh này, tỷ thí thế là được rồi, gọi bọn chúng trở về đi, trông coi tiểu sư thúc của ngươi cho tốt vào, đừng để người khác lừa đi mất!"
Thanh Phong trưởng lão phất tay áo rời khỏi chỗ ngồi.
Hàn Tu Văn nhanh chóng dùng thần thức liên lạc với Thanh Phong trưởng lão: "Trưởng lão chớ giận. Tuổi Thanh Phong vẫn còn nhỏ, chỉ là thương hại Tiêu Minh Y bị người khác đối xử lạnh nhạt mà thôi. Không hề có ý một chân đạp hai thuyền, làm nhục đồ nhi của người."
"Tu Văn đạo quân, không thể nói như thế được. Đồ nhi của ta đạo tâm kiên định, trong sáng lương thiện, chân đạp hai thuyền? Thạch Thanh Phong bằng được một góc của đồ nhi ta ư?" Thanh Phong đáp trả.
Thấy tất cả đệ tử quay về, ông cũng không nói nhiều nữa, ném quạt Ba Tiêu trên tay ra, chở mọi người bay trở về điện Dao Quang.
Tính khí của Hàn Tu Văn đã tốt lên nhiều rồi, nhưng cũng bị chọc giận tới đỏ cả mặt. Gã gọi Ngọc Kê qua: "Bảo với tiểu sư đệ của ngươi, trước khi đệ tử nội môn thi đấu, nó không được rời khỏi vườn thuốc, chuyên tâm tu luyện pháp thuật. Nếu dám đến điện Dao Quang nữa, ta sẽ đánh gãy chân nó!"
Ngọc Kê nhận lệnh rời đi. Trong lòng hắn cũng giận Thạch Thanh Phong. Ngươi che chở cho ai không quan trọng. Nhưng đang yên đang lành ngươi lại đi trêu chọc nữ đồ đệ của Thanh Phong trưởng lão là sao?
Quay về điện Dao Quang, Tiêu Liên Nhi đã sớm được Đạo Minh nhắc khéo, nói tâm trạng của sư phụ không được tốt. Nàng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe Thanh Phong hỏi các đệ tử rút ra được kinh nghiệm gì sau khi quan sát trận chiến.
Có thể được sư tổ đích thân chỉ bảo là một cơ hội rất hiếm có, các đệ tử vô cùng vui mừng.
Thanh Phong trưởng lão kiên nhẫn giảng giải xong, thở dài nói: "Hai ngày này quan sát đệ tử ngoại môn thi đấu, hi vọng có thể giúp ích cho tu vi của các ngươi. Sau khi đệ tử ngoại môn thi đấu thì sẽ đến lượt đệ tử chân truyền của sáu vị trưởng lão. Một tháng luyện công cũng không thể hi vọng tu vi của các ngươi đột nhiên tăng mạnh được. Năm nay, điện Dao Quang có thể tranh được một viên đan dược cũng là tốt rồi."
Tiêu Liên Nhi im lặng không lên tiếng. Ngoại trừ Nhược Thủy đạo quân đang bế quan ra, đệ tử chân truyền của năm vị tu sĩ Nguyên Anh trong Nguyên Đạo Tông đều sẽ tham gia thi đấu cuối năm nay. Các trưởng lão cử ra một người kỳ Kim Đan, hai người kỳ Trúc Cơ, hai đệ tử kỳ Luyện Khí tham gia. Tổng cộng tranh giành năm viên đan dược cấp bảy. Làm sao có thể tới lượt bản thân mình lên đài?
Nàng lại nghĩ tới Thạch Thanh Phong. Vốn nàng cho rằng Hàn Tu Văn không cho Thạch Thanh Phong lên kỳ Trúc Cơ vì bí cảnh bốn năm sau, nhưng nàng lại quên mất lý do hàng năm còn có việc đệ tử tranh giành đan dược cấp bảy nữa.
Đại sư huynh Hoa Viễn của điện Dao Quang đang bế quan trùng kích kết anh, không thể xuất quan. Nhị sư huynh Ứng Xuân Sơn tu vi Kim Đan Trung kỳ. Nàng đi xa tới Bắc Mạc ba mươi năm nên không hiểu rõ lắm về tu vi của các vị sư huynh điện khác. Nghe giọng điệu của Thanh Phong trưởng lão thì cơ hội thắng của Ứng Xuân Sơn không lớn.
Hai người thuộc kỳ Trúc Cơ được cử ra sẽ tranh hai viên đan dược. Tam sư huynh Cố Tiểu Phong là Trúc Cơ Hậu kỳ, còn có sức đánh một trận. Người tiếp theo được chọn là một trong mấy người Đạo Minh, tỷ lệ thắng cũng không cao.
Còn về kỳ Luyện Khí, bao gồm cả mình thì điện Dao Quang có bốn đệ tử kỳ Luyện Khí, không một ai vượt qua nổi Thạch Thanh Phong. Tu vi tốt nhất là Trần Uyên cũng chỉ mới đạt tới tầng tám Luyện Khí. Đệ tử Luyện Khí tranh giành hai viên đan dược, cũng không thể nắm chắc.
Cố Tiểu Phong thắng, Thanh Phong trưởng lão sẽ có thêm một viên đan dược. Cố Tiểu Phong thua, thì Thanh Phong trưởng lão chỉ có một viên đan dược.
Đối với chuyện này Tiêu Liên Nhi đúng là lực bất tòng tâm.
Thanh Phong đảo mắt: "Liên Nhi, hôm nay con biết sai rồi chứ?"
Cuối cùng cũng đến lúc dạy dỗ mình rồi. Tiêu Liên Nhi cũng không ngụy biện: "Đệ tử không nên dựa vào thân phận đệ tử chân truyền, bắt nạt đệ tử ngoại môn. Chỉ là lúc đó đệ tử thấy tức giận..."
"Sai!" Chòm râu của Thanh Phong trưởng lão lay động, "Trước đây con là nha hoàn của nó, không sai! Nhưng hiện tại con là đồ đệ của ta, bị người khác lén lút giễu cợt thì đáng ra con phải nhảy ngay lên võ đài, dạy dỗ Tiêu Minh Y mới đúng chứ!"
"Dạ?"
"Dạ cái gì mà dạ? Để cho bọn họ nhìn cho rõ, đệ tử chân truyền là như thế nào. Nhìn cho rõ vì sao đệ tử nội môn vượt trội, giỏi hơn đệ tử ngoại môn!"
Đệ tử không làm được mà! Tiêu Liên Nhi rơi lệ đầy mặt: "Sư phụ... Với tu vi hiện tại của đệ tử, lên đài có khác nào tặng không đồ cho người ta đâu!"
Ngón tay của Thanh Phong trưởng lão chỉ về phía Hư Cốc: "Không có tiền đồ! Ngốc! Con không thể oai phong lẫm liệt nói xong, sau đó e ngại thân phận đệ tử chân truyền mang tiếng bắt nạt người khác rồi bảo sư điệt của con lên thay à! Tu vi của nó là Luyện Khí tầng sáu, dựa vào trận pháp và pháp bảo được ban thưởng, chẳng lẽ còn không đánh được Luyện Khí tầng bốn chắc?"
Hóa ra còn có thể vô sỉ đến mức như thế này à! Trong mắt Tiêu Liên Nhi sáng lấp lánh như sao, nàng nhìn Thanh Phong trưởng lão với vẻ đầy ngưỡng mộ.
Trong lòng nàng từ trước đến nay chỉ có một vị sư phụ là Nhược Thủy đạo quân. Mặt dày bái Thanh Phong làm sư phụ cũng chỉ là vì muốn nhanh chóng gia tăng tu vi. Nhưng mà lúc này đây, Tiêu Linh Nhi thực sự cảm động.
Chẳng lẽ chỉ vì trước đây nàng là một nha đầu nô tỳ không thể tu luyện, giờ thành đệ tử chân truyền rồi thì vẫn cần phải cụp đuôi làm người sao? Tiêu Minh Y oan lắm à? Nếu không phải sợ bị phạt thì sáng sớm ngày hôm đó, ở bên ngoài vườn thuốc, nàng ta đã sớm ra tay với mình rồi. Thạch Thanh Phong cảm thấy Tiêu Minh Y đáng thương, nhưng hắn đâu có nhìn thấy đám đệ tử gia tộc tu tiên khiêu khích nàng thế nào? Còn nói là vì tốt cho mình nữa chứ. Hắn nói nàng dựa vào thân phận đệ tử chân truyền mà đi bắt nạt người khác. Hắn muốn làm người tốt nhưng lại chẳng thèm nghĩ tới cảm giác trong lòng nàng. Hắn còn chẳng bằng vị sư phụ đã miễn cưỡng nhận mình này.
Không cần phải nói lý. Ta bao che đấy, bao che cho đệ tử của ta thì làm sao nào?
Tiêu Liên Nhi nhìn Thanh Phong trưởng lão như nhìn thấy Nhược Thủy đạo quân, trong lòng dâng lên cảm giác như của con cái đối với cha mẹ vậy. Cơn tức giận, ấm ức vì bị Thạch Thanh Phong chọc giận trực tiếp dâng lên khoang mũi khiến nàng cảm thấy vô cùng chua chát. Nàng không kìm lòng được chạy lại ôm Thanh Phong trưởng lão, lập tức òa khóc: "Sư phụ! Sư phụ! Con sẽ tu luyện thật giỏi, sau này sẽ không làm mất mặt sư phụ nữa."
Môn hạ của Thanh Phong toàn là nam, từ trước đến nay chưa có người nào vừa chạy lại ôm ông vừa khóc như thế này. Ông nhất thời luống cuống tay chân, vội dỗ nàng: "Ngoan! Liên Nhi ngoan! Không phải sư phụ muốn mắng con đâu. Thằng nhãi kia không phải là người tốt! Muốn một chân đạp hai thuyền ư, không có cửa đâu! Nếu còn dám tới hồ Trừng Tâm, lão phu cho Trường Mi ném nó xuống dưới núi!"
Ôi, tổ sư gia còn biết dỗ dành người kìa! Tất cả đệ tử nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Liên Nhi ngẩng mặt lên, hùng hồn nói một câu: "Sư phụ! Nếu Liên Nhi tu luyện thành công, nhất định sẽ mang đan dược về cho người làm điểm tâm ăn!"
Hư Cốc là người đầu tiên không nhịn nổi nữa, phì cười ra tiếng.
Trong ba vị đệ tử của ông, Hoa Viễn nói năng thận trọng. Ứng Xuân Sơn dày dạn kinh nghiệm, là người rất trầm ổn. Cố Thập Cửu thì khỏi nói, suốt ngày chỉ biết thò tay ra đòi cái nọ cái kia ở chỗ mình, không có lấy một người nào tri kỉ như Tiêu Liên Nhi. Thanh Phong trưởng lão mát lòng: "Sư phụ biết con có lòng hiếu thảo. Chờ tới ngày mười lăm, thành Thanh Dương tổ chức đại hội bán đấu giá cuối năm, náo nhiệt hơn lúc bình thường rất nhiều. Con đi nhìn xem có nguyên liệu luyện khí nào tốt, sư phụ mua tặng cho con."
Tiêu Liên Nhi mừng rỡ: "Đa tạ sư phụ!"
Các đệ tử vừa xem đã hiểu, tiểu sư tổ thật biết cách nịnh cho tổ sư gia vui vẻ. Vật liệu luyện khí tốt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, một khi xuất hiện thì sẽ có giá trên trời. Túi chứa đồ của tổ sư gia sẽ phải tiêu hao nhiều rồi.
Hư Cốc nhỏ tuổi nhất, mới mười sáu tuổi. Nghe những lời này, cậu cũng rất muốn chạy đến ôm đùi của tổ sư gia mà khóc, nhưng mà cậu không dám, chỉ có thể nhìn Tiêu Liên Nhi một cách ngưỡng mộ.
/192
|