Translator: Nguyetmai
Dải lụa Thiên Hỏa Doanh đưa Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc bay nhanh về hướng đường vào, đáp xuống dưới gốc cây cổ thụ kia.
Nàng đặt trận đá mà Ứng Xuân Sơn cho nàng xuống dưới đất. Không khí xung quanh hơi dao động một chút, sinh ra một lớp sương mù mờ mờ ảo ảo. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy cây cổ thụ nhưng lại không nhìn thấy được hai người đứng dưới gốc cây.
Mấy trận cờ bắn ra từ nơi đặt thảm dưới gốc cây cổ thụ, rơi vào tay Hư Cốc. Phong cảnh trên mặt đất cũng dần dần thay đổi. Thảm cỏ mà lúc trước Lãnh Quyền nhìn thấy đó biến thành một đám rễ cây đan kết ngoằn ngoèo, chính giữa phần gỗ mục nát có mọc lên một cây nấm cao chừng một tấc. Mũ nấm trắng tinh như ngọc, thân nấm phát ra từng vòng từng vòng ánh sáng bảy màu.
"Một tầng hai tầng… Tiểu sư tổ, tổng cộng có bảy tầng, là nấm Huyễn Thải cấp bảy thật này! Đây là một nguyên liệu luyện chế Dưỡng Nhan Đan cực kỳ khó tìm đấy! Bao nhiêu cô gái tha thiết khao khát có được nó ấy chứ!" Hư Cốc hưng phấn nói.
"Dung mạo quan trọng vậy sao? Chúng ta tu là tiên đạo, lớp vỏ da thịt này sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ đi mới có thể hóa thần thành tiên được." Tiêu Liên Nhi dùng xẻng ngọc cẩn thận đào cả phần gỗ mục bên dưới cây nấm Huyễn Thải kia lên. Đột nhiên, nàng chợt nhớ tới câu nói của Hàn Tu Văn năm đó: "Ngươi nhìn dáng vẻ hiện giờ của ngươi xem, ngươi còn xứng với ta sao?"
Đã qua lâu như vậy rồi mà nàng vẫn còn nhớ câu nói đó đã làm nàng đau đớn đến nhường nào. Phụ nữ mà, có ai không thương tiếc dung mạo cơ chứ? Tiêu Liên Nhi cất nấm Huyễn Thải vào trong hộp ngọc, bĩu môi nói, "Kiếp này, ta phải có được dung mạo như hoa, giữ lại cho mình dùng!"
"Tiểu sư tổ…" Hư Cốc nhìn nàng hơi khó xử.
"Yên tâm đi! Một gốc này ít nhất có thể luyện chế ra được ba viên, chia cho ngươi một viên, để ngươi giữ mãi tuổi thanh xuân!" Tiêu Liên Nhi rất hào phóng hứa hẹn.
Hư Cốc liếc nàng một cái, ấp a ấp úng nói: "Không phải ạ, ý… ý của con là… Tiểu sư tổ này, ngày đó người có nhìn thấy vị nữ tiên tử ở Minh Hương Môn không? Người mà mặc váy đỏ đậm ấy." Hai tay hắn phạt từ trên ngực trượt xuống dưới, "Người hiểu chưa ạ? Giờ chưa phải lúc để dùng Dưỡng Nhan Đan đâu!"
Tiêu Liên Nhi dở khóc dở cười. Nhìn Hư Cốc có vẻ nghiêm túc như vậy, nàng cũng rất nghiêm túc đáp lời: "Ờ! Ta nghe ngươi vậy."
Hư Cốc vui vẻ nói: "Chuyện này á, tiểu sư tổ cứ nghe con đi, đảm bảo không sai được đâu!"
Tiêu Liên Nhi rút cây cỏ Trúc Thanh kia ra, tách rễ cây khỏi tảng đá xanh, lẩm bẩm: "Ngươi nên đổi với Trương Miểu đi, đi làm đồ đệ của Tam sư huynh ấy."
Nàng ném chiếc hộp ngọc đựng hai cây linh thảo kia vào trong vòng gỗ đen.
Hư Cốc chỉ vào chiếc vòng đen trên cổ tay nàng, hỏi: "Tiểu sư tổ, người có vòng tay chứa đồ thật à?"
"Sư huynh của ta, sư tổ của ngươi cho đấy! Ngươi không thấy Lưu Nguyên không thắt dây lưng nữa mà đổi thành thắt lưng ngọc, trên tay Thạch Thanh Phong có thêm hai chiếc nhẫn đó sao? Chờ đến lúc đi ra ngoài kiểm tra cơ thể, bị các trưởng lão phát hiện ra rồi nói sau đi. Linh thảo bình thường có thể đặt trong túi chứa đồ dễ bị phát hiện, còn những loại linh thảo cao cấp này đương nhiên phải giấu chỗ khác rồi."
Nói rồi nàng ném chiếc khăn tay màu xanh mà Cố Tiểu Phong tặng ra, căn nhà gỗ nhỏ lập tức xuất hiện trong trận: "Đi nào, đi tu luyện thôi. Còn ba tháng nữa, không vội ngày một ngày hai này được."
Hai người không hề hay biết rằng, hai nhóm người phía trước đã chạm trán rồi.
Thạch Thanh Phong bắn ra một lớp màn ánh sáng, bên trên có vẽ sơ đồ giản lược của bí cảnh, lấy dãy núi chính giữa làm tâm, chia ra thành bảy khu vực khác nhau.
"Mọi người đều biết càng vào trong dãy núi trung tâm thì linh khí càng nồng đậm, phẩm cấp của linh thảo cũng càng cao hơn. Nguyên Đạo Tông chia thành hai đội, ta nghĩ chúng ta cũng chia đôi bản đồ đi được không? Đều là đồng môn cả, tranh cướp giành giật sẽ rất khó coi." Thạch Thanh Phong vạch một đường trên tấm màn ánh sáng kia, phân khu vực Nguyên Đạo Tông thành hai nửa, "Ngươi chọn trước đi."
Cách này cũng coi như là công bằng, chọn nửa nào thì còn phải xem vận may của chính mình. Lưu Nguyên chọn khu vực hiện giờ mình đang đứng. Thạch Thanh Phong đang định đưa các đệ tử đi, chợt nghi hoặc quay đầu hỏi: "Liên Nhi sư muội và Hư Cốc đâu rồi? Sao không thấy họ?"
Lưu Nguyên cũng quay lại nhìn, thấy Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đều biến mất. Hắn ta thấp giọng hỏi hai đệ tử điện Thiên Quyền kia: "Hai người họ đâu?"
Hai đệ tử cười khổ nói: "Vừa rồi vội bay về phía trước quá, quay lại đã không thấy họ đi theo rồi."
Nơi này là địa phận của họ, Lưu Nguyên cũng không tiện rơi xuống thế yếu trước mặt Thạch Thanh Phong: "Họ đang hái linh thảo ở phía sau. Xung quanh đây không có gì nguy hiểm cả, cũng không phiền Thạch sư huynh phải bận tâm đến người trong đội chúng ta."
Biết nàng không xảy ra chuyện gì là được rồi. Thạch Thanh Phong không nói thêm gì nữa, đưa người rời khỏi đây.
Giờ Lưu Nguyên mới gọi Lãnh Quyền sang: "Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đến trước chúng ta một bước. Ta cứ có cảm giác họ đã hái được thứ gì đó trên tảng đá xanh kia rồi. Ngươi đưa hai sư đệ quay ngược lại giám sát họ xem."
Lãnh Quyền mang người đi thẳng một đường về đến nơi hái trúc Thủy Gian ở ven bờ suối, nhưng cũng không phát hiện ra Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đâu. Họ quay lại rừng rậm, nhìn thấy gốc cây cổ thụ kia.
Xung quanh cây cổ thụ có một màn sương mù mỏng manh bay lên, cũng do Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc không nghĩ Lãnh Quyền sẽ cố tình quay lại tìm nên sơ ý. Lãnh Quyền còn nhớ lúc uống trà, ở đây không hề có sương mù gì cả. Hắn ta quan sát những nơi khác cũng không thấy có sương mù, trong lòng thầm hiểu ra: "Hư Cốc, ta biết ngươi am hiểu trận pháp! Ngươi đang trốn trong trận phải không? Mau ra đi, Lưu sư huynh lo lắng cho hai người, nên sai ta tới tìm các ngươi đấy."
"Đúng là bám dai như đỉa ấy! Vẫn tiếp tục theo dõi chúng ta kìa. Tiểu sư tổ, làm sao bây giờ?" Hư Cốc cũng thấy bực mình.
Tiêu Liên Nhi ngồi xếp bằng luyện công, mắt còn không thèm mở: "Trận pháp này do sư tổ của ngươi làm ra, một tên đệ tử kỳ Luyện Khí có thể phá được trận pháp của chân nhân kỳ Kim Đan sao? Đừng để ý đến hắn ta!"
Hai người không nói câu gì, Lãnh Quyền lại không dám vào trong trận, chỉ đành sai đệ tử đi báo tin, còn mình và một đệ tử khác thì ngồi bên cạnh chờ.
Từ khi vào trong bí cảnh, đóa lan Hàn Tinh bé xíu xinh xinh trong đan điền đã tự động vận chuyển rồi, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp mười lần so với lúc ở đỉnh Thiên Khung. Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đều đang là Luyện Khí tầng chín, sau khi ngồi thiền, họ cảm nhận được chân khí trong đan điền gia tăng lên rất nhiều, không bao lâu sau đã bỏ quên luôn chuyện đám Lãnh Quyền kia ra khỏi đầu.
Lãnh Quyền và một đệ tử khác đã ở tu vi Luyện Khí tầng chín viên mãn rồi, không dám tu luyện nữa. Ở đây linh khí quá nồng đậm, chỉ vừa ngồi thiền một chút thôi, chưa biết chừng sẽ tiến vào giai đoạn đột phá kỳ Trúc Cơ mất. Đã không thể tu luyện, cả hai chỉ có thể ngồi chờ suông, hít thở được linh khí trong không khí mà giờ lại không được phép tu luyện khiến cho hai người cảm thấy thời gian trôi qua dài miên man vô tận.
"Lãnh sư huynh này, hay là chúng ta thử đột phá vào trận pháp, lôi cổ họ ra đi?"
Lãnh Quyền cười khổ nói: "Trong mấy vị trưởng lão của tông môn, Nhược Thủy đạo quân và Thanh Phong đạo quân hiểu biết về trận pháp nhất. Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc vào bí cảnh, Thanh Phong trưởng lão và Ứng Xuân Sơn có thể không cho họ vài trận pháp cao cấp phòng thân sao? Chúng ta không phá được đâu! Chờ đi, họ cũng không thể ở trong trận đó mãi được."
Trời dần tối, trong rừng rậm bỗng vang lên một tiếng gầm rú trầm thấp.
Lãnh Quyền và đệ tử kia sợ hãi đến nhảy dựng lên. Tay Lãnh Quyền siết chặt đá sáng, nhìn vào rừng sâu tối đen như mực, trong lòng hơi hoảng loạn: "Hư Cốc! Liên Nhi sư muội! Hai người có nghe thấy tiếng gì không?"
Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đã sớm thức tỉnh vì âm thanh kia, nhưng ỷ vào có trận pháp bảo vệ nên chỉ tập trung đề phòng mà thôi.
Tiếng thú gầm giống như sấm sét đánh từ trên trời xuống, dồn ép từ trong rừng rậm vọng ra.
Lãnh Quyền cao giọng hô to: "Hư Cốc! Liên Nhi sư muội! Nếu có nguy hiểm, xin hai người cho chúng ta vào trận tránh với!"
"Y như thuốc cao da chó vậy!" Hư Cốc tức nghẹn họng, "Tiểu sư tổ, người nghĩ xem, sao họ cứ canh chừng chúng ta như phòng trộm vậy? Nói đến chuyện tìm linh thảo, chúng ta chỉ có mỗi hai người, làm thế nào cũng đâu thể tìm được nhiều như họ được!"
"Điều này chứng tỏ rằng, Lưu Nguyên của điện Thiên Quyền không chỉ tham lam, mà bụng dạ còn nhỏ nhen nữa! Nếu không thể nắm được thứ tốt trong lòng bàn tay mình, thì tuyệt đối cũng không để cho người khác được lợi!"
Đá sáng trong phòng tỏa ra ánh sáng rất nhu hòa dịu nhẹ, trong căn nhà gỗ cũng được sắp xếp đầy đủ mọi thứ. Tiêu Liên Nhi lấy từ trong túi chứa đồ ra một chút cơm canh, hai người vừa ăn tối vừa thưởng thức tư thế ngồi của hai người ở trên cây cách đó hơn mười trượng.
Tiếng thú gầm càng lúc càng lớn, nó giống như vị chúa tể của bí cảnh đang phát tiết sự giận dữ bất mãn với những kẻ xâm nhập vào lãnh địa vậy.
"Tiểu sư tổ, chúng ta không để ý đến họ thật sao?" Hư Cốc vừa bới cơm linh mễ, vừa nhìn Lãnh Quyền và đệ tử kia cô đơn ngồi trên cành cây, "Đáng thương thật đấy!"
Tiêu Liên Nhi không chút động lòng: "Hung thú đã đến chưa nào? Nếu đến rồi… thì xem xem liệu nó có biết trèo cây không."
…
Trong bóng đêm, tại khu vực của Vạn Thú Môn, một đệ tử có vẻ mặt rất uể oải biếng nhác đang vểnh tai lên nghe tiếng thú gầm, trong mắt hắn lộ ra sắc thái hưng phấn. Hắn không triệu hoán đại bàng Kim Sí ra, chỉ xuyên qua rừng thẳm, lao về phía trung tâm dãy núi.
Dải lụa Thiên Hỏa Doanh đưa Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc bay nhanh về hướng đường vào, đáp xuống dưới gốc cây cổ thụ kia.
Nàng đặt trận đá mà Ứng Xuân Sơn cho nàng xuống dưới đất. Không khí xung quanh hơi dao động một chút, sinh ra một lớp sương mù mờ mờ ảo ảo. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy cây cổ thụ nhưng lại không nhìn thấy được hai người đứng dưới gốc cây.
Mấy trận cờ bắn ra từ nơi đặt thảm dưới gốc cây cổ thụ, rơi vào tay Hư Cốc. Phong cảnh trên mặt đất cũng dần dần thay đổi. Thảm cỏ mà lúc trước Lãnh Quyền nhìn thấy đó biến thành một đám rễ cây đan kết ngoằn ngoèo, chính giữa phần gỗ mục nát có mọc lên một cây nấm cao chừng một tấc. Mũ nấm trắng tinh như ngọc, thân nấm phát ra từng vòng từng vòng ánh sáng bảy màu.
"Một tầng hai tầng… Tiểu sư tổ, tổng cộng có bảy tầng, là nấm Huyễn Thải cấp bảy thật này! Đây là một nguyên liệu luyện chế Dưỡng Nhan Đan cực kỳ khó tìm đấy! Bao nhiêu cô gái tha thiết khao khát có được nó ấy chứ!" Hư Cốc hưng phấn nói.
"Dung mạo quan trọng vậy sao? Chúng ta tu là tiên đạo, lớp vỏ da thịt này sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ đi mới có thể hóa thần thành tiên được." Tiêu Liên Nhi dùng xẻng ngọc cẩn thận đào cả phần gỗ mục bên dưới cây nấm Huyễn Thải kia lên. Đột nhiên, nàng chợt nhớ tới câu nói của Hàn Tu Văn năm đó: "Ngươi nhìn dáng vẻ hiện giờ của ngươi xem, ngươi còn xứng với ta sao?"
Đã qua lâu như vậy rồi mà nàng vẫn còn nhớ câu nói đó đã làm nàng đau đớn đến nhường nào. Phụ nữ mà, có ai không thương tiếc dung mạo cơ chứ? Tiêu Liên Nhi cất nấm Huyễn Thải vào trong hộp ngọc, bĩu môi nói, "Kiếp này, ta phải có được dung mạo như hoa, giữ lại cho mình dùng!"
"Tiểu sư tổ…" Hư Cốc nhìn nàng hơi khó xử.
"Yên tâm đi! Một gốc này ít nhất có thể luyện chế ra được ba viên, chia cho ngươi một viên, để ngươi giữ mãi tuổi thanh xuân!" Tiêu Liên Nhi rất hào phóng hứa hẹn.
Hư Cốc liếc nàng một cái, ấp a ấp úng nói: "Không phải ạ, ý… ý của con là… Tiểu sư tổ này, ngày đó người có nhìn thấy vị nữ tiên tử ở Minh Hương Môn không? Người mà mặc váy đỏ đậm ấy." Hai tay hắn phạt từ trên ngực trượt xuống dưới, "Người hiểu chưa ạ? Giờ chưa phải lúc để dùng Dưỡng Nhan Đan đâu!"
Tiêu Liên Nhi dở khóc dở cười. Nhìn Hư Cốc có vẻ nghiêm túc như vậy, nàng cũng rất nghiêm túc đáp lời: "Ờ! Ta nghe ngươi vậy."
Hư Cốc vui vẻ nói: "Chuyện này á, tiểu sư tổ cứ nghe con đi, đảm bảo không sai được đâu!"
Tiêu Liên Nhi rút cây cỏ Trúc Thanh kia ra, tách rễ cây khỏi tảng đá xanh, lẩm bẩm: "Ngươi nên đổi với Trương Miểu đi, đi làm đồ đệ của Tam sư huynh ấy."
Nàng ném chiếc hộp ngọc đựng hai cây linh thảo kia vào trong vòng gỗ đen.
Hư Cốc chỉ vào chiếc vòng đen trên cổ tay nàng, hỏi: "Tiểu sư tổ, người có vòng tay chứa đồ thật à?"
"Sư huynh của ta, sư tổ của ngươi cho đấy! Ngươi không thấy Lưu Nguyên không thắt dây lưng nữa mà đổi thành thắt lưng ngọc, trên tay Thạch Thanh Phong có thêm hai chiếc nhẫn đó sao? Chờ đến lúc đi ra ngoài kiểm tra cơ thể, bị các trưởng lão phát hiện ra rồi nói sau đi. Linh thảo bình thường có thể đặt trong túi chứa đồ dễ bị phát hiện, còn những loại linh thảo cao cấp này đương nhiên phải giấu chỗ khác rồi."
Nói rồi nàng ném chiếc khăn tay màu xanh mà Cố Tiểu Phong tặng ra, căn nhà gỗ nhỏ lập tức xuất hiện trong trận: "Đi nào, đi tu luyện thôi. Còn ba tháng nữa, không vội ngày một ngày hai này được."
Hai người không hề hay biết rằng, hai nhóm người phía trước đã chạm trán rồi.
Thạch Thanh Phong bắn ra một lớp màn ánh sáng, bên trên có vẽ sơ đồ giản lược của bí cảnh, lấy dãy núi chính giữa làm tâm, chia ra thành bảy khu vực khác nhau.
"Mọi người đều biết càng vào trong dãy núi trung tâm thì linh khí càng nồng đậm, phẩm cấp của linh thảo cũng càng cao hơn. Nguyên Đạo Tông chia thành hai đội, ta nghĩ chúng ta cũng chia đôi bản đồ đi được không? Đều là đồng môn cả, tranh cướp giành giật sẽ rất khó coi." Thạch Thanh Phong vạch một đường trên tấm màn ánh sáng kia, phân khu vực Nguyên Đạo Tông thành hai nửa, "Ngươi chọn trước đi."
Cách này cũng coi như là công bằng, chọn nửa nào thì còn phải xem vận may của chính mình. Lưu Nguyên chọn khu vực hiện giờ mình đang đứng. Thạch Thanh Phong đang định đưa các đệ tử đi, chợt nghi hoặc quay đầu hỏi: "Liên Nhi sư muội và Hư Cốc đâu rồi? Sao không thấy họ?"
Lưu Nguyên cũng quay lại nhìn, thấy Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đều biến mất. Hắn ta thấp giọng hỏi hai đệ tử điện Thiên Quyền kia: "Hai người họ đâu?"
Hai đệ tử cười khổ nói: "Vừa rồi vội bay về phía trước quá, quay lại đã không thấy họ đi theo rồi."
Nơi này là địa phận của họ, Lưu Nguyên cũng không tiện rơi xuống thế yếu trước mặt Thạch Thanh Phong: "Họ đang hái linh thảo ở phía sau. Xung quanh đây không có gì nguy hiểm cả, cũng không phiền Thạch sư huynh phải bận tâm đến người trong đội chúng ta."
Biết nàng không xảy ra chuyện gì là được rồi. Thạch Thanh Phong không nói thêm gì nữa, đưa người rời khỏi đây.
Giờ Lưu Nguyên mới gọi Lãnh Quyền sang: "Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đến trước chúng ta một bước. Ta cứ có cảm giác họ đã hái được thứ gì đó trên tảng đá xanh kia rồi. Ngươi đưa hai sư đệ quay ngược lại giám sát họ xem."
Lãnh Quyền mang người đi thẳng một đường về đến nơi hái trúc Thủy Gian ở ven bờ suối, nhưng cũng không phát hiện ra Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đâu. Họ quay lại rừng rậm, nhìn thấy gốc cây cổ thụ kia.
Xung quanh cây cổ thụ có một màn sương mù mỏng manh bay lên, cũng do Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc không nghĩ Lãnh Quyền sẽ cố tình quay lại tìm nên sơ ý. Lãnh Quyền còn nhớ lúc uống trà, ở đây không hề có sương mù gì cả. Hắn ta quan sát những nơi khác cũng không thấy có sương mù, trong lòng thầm hiểu ra: "Hư Cốc, ta biết ngươi am hiểu trận pháp! Ngươi đang trốn trong trận phải không? Mau ra đi, Lưu sư huynh lo lắng cho hai người, nên sai ta tới tìm các ngươi đấy."
"Đúng là bám dai như đỉa ấy! Vẫn tiếp tục theo dõi chúng ta kìa. Tiểu sư tổ, làm sao bây giờ?" Hư Cốc cũng thấy bực mình.
Tiêu Liên Nhi ngồi xếp bằng luyện công, mắt còn không thèm mở: "Trận pháp này do sư tổ của ngươi làm ra, một tên đệ tử kỳ Luyện Khí có thể phá được trận pháp của chân nhân kỳ Kim Đan sao? Đừng để ý đến hắn ta!"
Hai người không nói câu gì, Lãnh Quyền lại không dám vào trong trận, chỉ đành sai đệ tử đi báo tin, còn mình và một đệ tử khác thì ngồi bên cạnh chờ.
Từ khi vào trong bí cảnh, đóa lan Hàn Tinh bé xíu xinh xinh trong đan điền đã tự động vận chuyển rồi, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp mười lần so với lúc ở đỉnh Thiên Khung. Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đều đang là Luyện Khí tầng chín, sau khi ngồi thiền, họ cảm nhận được chân khí trong đan điền gia tăng lên rất nhiều, không bao lâu sau đã bỏ quên luôn chuyện đám Lãnh Quyền kia ra khỏi đầu.
Lãnh Quyền và một đệ tử khác đã ở tu vi Luyện Khí tầng chín viên mãn rồi, không dám tu luyện nữa. Ở đây linh khí quá nồng đậm, chỉ vừa ngồi thiền một chút thôi, chưa biết chừng sẽ tiến vào giai đoạn đột phá kỳ Trúc Cơ mất. Đã không thể tu luyện, cả hai chỉ có thể ngồi chờ suông, hít thở được linh khí trong không khí mà giờ lại không được phép tu luyện khiến cho hai người cảm thấy thời gian trôi qua dài miên man vô tận.
"Lãnh sư huynh này, hay là chúng ta thử đột phá vào trận pháp, lôi cổ họ ra đi?"
Lãnh Quyền cười khổ nói: "Trong mấy vị trưởng lão của tông môn, Nhược Thủy đạo quân và Thanh Phong đạo quân hiểu biết về trận pháp nhất. Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc vào bí cảnh, Thanh Phong trưởng lão và Ứng Xuân Sơn có thể không cho họ vài trận pháp cao cấp phòng thân sao? Chúng ta không phá được đâu! Chờ đi, họ cũng không thể ở trong trận đó mãi được."
Trời dần tối, trong rừng rậm bỗng vang lên một tiếng gầm rú trầm thấp.
Lãnh Quyền và đệ tử kia sợ hãi đến nhảy dựng lên. Tay Lãnh Quyền siết chặt đá sáng, nhìn vào rừng sâu tối đen như mực, trong lòng hơi hoảng loạn: "Hư Cốc! Liên Nhi sư muội! Hai người có nghe thấy tiếng gì không?"
Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đã sớm thức tỉnh vì âm thanh kia, nhưng ỷ vào có trận pháp bảo vệ nên chỉ tập trung đề phòng mà thôi.
Tiếng thú gầm giống như sấm sét đánh từ trên trời xuống, dồn ép từ trong rừng rậm vọng ra.
Lãnh Quyền cao giọng hô to: "Hư Cốc! Liên Nhi sư muội! Nếu có nguy hiểm, xin hai người cho chúng ta vào trận tránh với!"
"Y như thuốc cao da chó vậy!" Hư Cốc tức nghẹn họng, "Tiểu sư tổ, người nghĩ xem, sao họ cứ canh chừng chúng ta như phòng trộm vậy? Nói đến chuyện tìm linh thảo, chúng ta chỉ có mỗi hai người, làm thế nào cũng đâu thể tìm được nhiều như họ được!"
"Điều này chứng tỏ rằng, Lưu Nguyên của điện Thiên Quyền không chỉ tham lam, mà bụng dạ còn nhỏ nhen nữa! Nếu không thể nắm được thứ tốt trong lòng bàn tay mình, thì tuyệt đối cũng không để cho người khác được lợi!"
Đá sáng trong phòng tỏa ra ánh sáng rất nhu hòa dịu nhẹ, trong căn nhà gỗ cũng được sắp xếp đầy đủ mọi thứ. Tiêu Liên Nhi lấy từ trong túi chứa đồ ra một chút cơm canh, hai người vừa ăn tối vừa thưởng thức tư thế ngồi của hai người ở trên cây cách đó hơn mười trượng.
Tiếng thú gầm càng lúc càng lớn, nó giống như vị chúa tể của bí cảnh đang phát tiết sự giận dữ bất mãn với những kẻ xâm nhập vào lãnh địa vậy.
"Tiểu sư tổ, chúng ta không để ý đến họ thật sao?" Hư Cốc vừa bới cơm linh mễ, vừa nhìn Lãnh Quyền và đệ tử kia cô đơn ngồi trên cành cây, "Đáng thương thật đấy!"
Tiêu Liên Nhi không chút động lòng: "Hung thú đã đến chưa nào? Nếu đến rồi… thì xem xem liệu nó có biết trèo cây không."
…
Trong bóng đêm, tại khu vực của Vạn Thú Môn, một đệ tử có vẻ mặt rất uể oải biếng nhác đang vểnh tai lên nghe tiếng thú gầm, trong mắt hắn lộ ra sắc thái hưng phấn. Hắn không triệu hoán đại bàng Kim Sí ra, chỉ xuyên qua rừng thẳm, lao về phía trung tâm dãy núi.
/192
|