Translator: Nguyetmai
Tại phần ranh giới giữa bí cảnh và di tích đột nhiên có ánh sáng đỏ rực bốc lên. Trên triền đất đen, linh khí màu đỏ phun ra như ngọn lửa, vẽ ra từng đường cong uốn lượn màu đỏ trên nền trời trong xanh, giống như Chu Tước với đôi cánh rực lửa, xinh đẹp lạ thường.
Linh khí có hình ngọn lửa sáng lên, rồi bỗng nhiên sau đó nó bay vút lên bầu trời, hợp thành một đám mây màu tím làm lòng người say mê.
Linh khí tản ra, để lộ một chàng trai trẻ đang ngồi khoanh chân trên triền đất đen. Gió thổi làm áo bào bay phất phơ, người sừng sững bất động tựa như một bức tượng ngọc. Một giọt chất lỏng do linh khí ngưng tụ nhỏ xuống trong đan điền, Thạch Thanh Phong mở hai mắt ra. Đám mây màu tím trên không in vào trong hai mắt hắn. Hắn chậm rãi đứng lên, trong lòng vui sướng vô hạn. Sau khi đột phá Trúc Cơ liền lĩnh ngộ được cảnh giới người và trời đất hòa làm một. Hắn không kìm lòng được, ngẩng đầu cất lên tiếng hét dài.
Trong thoáng chốc, một đôi tay vô hình khuấy động không khí đổ dồn xuống người hắn. Hắn vận chuyển chân khí phản kháng theo bản năng. Sức mạnh dồi dào hơn đột nhiên xông đến, Thạch Thanh Phong lập tức bị đẩy vào không trung.
Hắn cúi đầu nhìn mộ đất được đắp cao dưới khe sâu, ký ức ùa về như thác lũ, thú Hình Thiên, sấm sét, tảng đá, dải lụa Thiên Hỏa Doanh vỡ vụn rơi xuống, dường như còn có cả hình ảnh của Tiêu Liên Nhi tràn vào trong đầu. Hắn hét to một tiếng: "Liên Nhi!"
Hắn gần như không có nhiều cơ hội nhìn nữa, kết giới mờ ảo của bí cảnh xuất hiện ngay trước mắt hắn. Lại một cái chớp mắt, núi xanh cao lớn, linh khí mỏng manh, nơi xa còn thấy cả pháp bảo chân khí rạch ngang bầu trời, thần trí hắn thoáng động, người liền dừng lại ở giữa không trung. Không cần bất cứ pháp bảo gì để bay, tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể tự bay được, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng so với cảnh giới kỳ Luyện Khí.
Hắn đã ra khỏi bí cảnh rồi.
Thạch Thanh Phong bước từng bước từng bước trên không. Đi được mấy bước, hắn dừng lại, nhìn về đỉnh Thủ Ô và nghĩ, nàng và hắn đã ở hai thế giới cách xa nhau rồi. Thân hình hắn biến đổi, nhanh chóng chạy đi. Là kẻ đó! Hắn phải nói cho sư tôn biết, là kẻ đó đã hại chết Tiêu Liên Nhi.
"Tiểu sư thúc đã đột phá Trúc Cơ trở về rồi!" Dư Quang nhìn ráng mây màu tím trên không, thấy Thạch Thanh Phong bay xuống ngay trước mặt thì cực kỳ vui mừng la lớn.
Đệ tử điện Bắc Thần vui sướng vây lại. Thạch Thanh Phong cười yếu ớt chào hỏi, thần thức khẽ động, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Tu Văn xuất hiện ở cửa đại điện, nhìn hắn đầy ân cần. Không ngờ sư tôn lại đích thân ra khỏi điện đón hắn!
"Sư tôn! Đệ tử trở về rồi!" Thạch Thanh Phong vén áo bào quỳ xuống, trong lòng vô cùng chua chát.
Hàn Tu Văn đưa tay đỡ hắn lên, liên tục gật đầu: "Tốt tốt. Trở về là tốt rồi. Vào điện rồi hãy nói!"
Được đệ tử điện Bắc Thần thân mật vây quanh đi vào điện, Thạch Thanh Phong có cảm giác như trở về nhà.
"Tiểu sư thúc, Lãnh Quyền bị hung thú dọa cho thành kẻ ngu rồi! Lưu Nguyên thì mãi không thấy ra. Hư Cốc của điện Dao Quang cũng đột phá Trúc Cơ, vừa ra hôm qua đã lập tức chạy đi tìm Lãnh Quyền đánh nhau. Nhưng lúc thấy dáng vẻ của Lãnh Quyền thì ngỡ ngàng. Hiện tại các chân nhân Kim Đan dẫn đội của điện Dao Quang và điện Thiên Quyền đều ngứa mắt với nhau, chẳng biết là tranh chấp vì chuyện gì, ngày nào cũng tới tìm sư tổ."
Nghe Dư Quang nhỏ giọng kể, lòng Thạch Thanh Phong lại trở nên nặng nề. Đương nhiên hắn biết là vì sao. Hắn vỗ vỗ vai Dư Quang nói: "Ở bí cảnh ta tìm được một gốc mây, chút nữa cho ngươi, đừng nói cho ai biết."
Dư Quang vui đến mức không ngừng xoa tay.
"Các ngươi lui xuống hết đi." Hàn Tu Văn vẫy lui đệ tử, chỉ còn lại Thạch Thanh Phong.
Vừa hỏi tới chuyện sau khi đột phá Trúc Cơ, lòng Thạch Thanh Phong lại đau khổ muôn phần. Lúc đột phá Trúc Cơ thành công, bí cảnh tự nhiên sinh ra lực phản phệ làm hắn vô thức mà vận hành chân khí chống cự, liền bị sức mạnh này đẩy ra khỏi bí cảnh. Hắn còn không kịp nhìn mộ của nàng thêm một lần. Hắn nhớ tới tên tu sĩ Nguyên Anh đóng giả Ngô Bằng kia, nhớ tới cảnh người đó gian nan đi về phía Tiêu Liên Nhi, trong lòng âm thầm bội phục. Muốn ở lại bí cảnh thêm một chút như vậy, không biết kẻ đó đã phải chịu bao nhiêu áp lực nữa. Đôi mắt Thạch Thanh Phong ánh lên hận ý. Không, hắn ta bị như thế cũng đáng! Không phải tại hắn ta thì sao Tiêu Liên Nhi phải chết chứ!
"Ngươi nói lại lần nữa xem, ngươi đã gặp cái tên Ngô Bằng giả mạo đệ tử Vạn Thú Môn kia như thế nào?"
Hàn Tu Văn im lặng nghe xong, lấy ra một bức lụa trắng, nhớ lại dáng vẻ của gã đàn ông Ma Môn đã xuất hiện trong hội đấu giá ở thành Thanh Dương, vẽ hình hắn: "Là kẻ này sao?"
"Đúng!" Thạch Thanh Phong không bao giờ quên được gương mặt Minh Triệt khi hắn đứng trên không và quay đầu lại. Ánh mắt Thạch Thanh Phong hằn đỏ: "Sư tôn, Liên Nhi sư muội đã bị hắn hại chết!"
"Ngươi chắc chắn là nàng ta chết rồi chứ?"
"Đúng…" Thạch Thanh Phong nhắm mắt lại, nói nhẹ, "Kẻ đó chạm vào tóc của nàng, vừa chạm vào liền thành tro." Nói đến chữ cuối, mắt hắn lại ướt lệ.
"Đạo cao một thước, Ma cao một trượng! Pháp thuật Ma Môn quỷ dị hơn Đạo Môn. Không ngờ còn có thể làm cho tu sĩ Nguyên Anh áp chế được tu vi." Hàn Tu Văn khẽ thở dài. Nếu như Đạo Môn cũng có dạng pháp thuật này, chỉ sợ tất cả các tu sĩ Nguyên Anh đều sẵn sàng áp chế tu vi để vào bí cảnh tìm kiếm thiên tài dị bảo. Tu sĩ Nguyên Anh có hiểu biết cao thâm hơn, chắc chắn sẽ thu hoạch hơn gấp mười lần những đệ tử Luyện Khí. Nếu như gã có thể học được pháp thuật này, trực tiếp vào bên trong bí cảnh lấy nguyên liệu luyện đan, gã sẽ có thể đột phá đan thuật cấp bảy, từ đó không cần dựa vào Đan Tông nữa.
Đạo Môn ghen ghét bí thuật Ma Môn có quá nhiều tiện ích, chỉ hận không thể trừ bỏ cho thống khoái. Ma Môn cũng không phải quả hồng mềm để người ta thích bóp thế nào thì bóp. Hai bên mâu thuẫn, thù hận kéo dài vạn năm, thâm căn cố đế.
Thạch Thanh Phong nghệt ra: "Sư tôn nói kẻ đó là người trong Ma Môn ư?"
Hàn Tu Văn thở dài: "Nếu không phải tà pháp Ma Môn, làm sao có thể áp chế tu vi Nguyên Anh chứ? Vi sư sẽ thông báo cho những tông môn khác, xem xét xem liệu còn có người trong Ma Môn trà trộn vào hay không. Bí cảnh phía sau núi Phượng Dương cách khoảng ba bốn năm sẽ xuất hiện, nếu bị Ma Môn ngấp nghé, chỉ e không phải là phúc của bảy tông môn chúng ta!"
Tu sĩ Nguyên Anh của Ma Môn! Kẻ đó là người trong Ma môn! Thảo nào hắn cứ cảm thấy kẻ đó dung tục đáng ghét. Lòng Thạch Thanh Phong tràn đầy hi vọng, hắn hỏi: "Sư tôn, kẻ đó để Nguyên Anh rời khỏi thân thể, vậy chẳng phải hắn ta không có thân xác hay sao?"
"Không phải như thế." Hàn Tu Văn lắc đầu nói: "Lúc trước vi sư chưa vào Nguyên Anh, từng nghe Nhược Thủy đạo quân nói, Ma Môn có Cửu Đại Bí Điển. Ông ấy từng được chứng kiến bốn loại, có Ngàn Hoa Nhập Mộng, Ma Âm Ẩn Hiện, Thần Niệm Phá Hư, còn có một loại gọi là Vạn Biến Phân Thần Thuật. Nghe ngươi nói như vậy, nhất định là hắn dùng Vạn Biến Phân Thần Thuật. Nguyên Anh của hắn thoát thân mà đi, để lại cái xác Ngô Bằng mà thôi. Giờ thêm bí thuật áp chế tu vi, coi như ta lại biết thêm một loại nữa. Chín bí thuật của Ma Môn, mỗi loại đều có sức mạnh thật ghê gớm!"
Thạch Thanh Phong lẳng lặng lắng nghe, hai tay nắm chặt. Cho dù kẻ đó có nắm bao nhiêu pháp thuật Ma Môn đi chăng nữa, một ngày nào đó mình sẽ đánh thắng hắn, báo thù thay cho Liên Nhi.
Hắn lấy ngọc bội ra rồi trình lên bằng hai tay: "Sau khi đệ tử vào di tích, tùy ý hái được một ít nguyên liệu, thời gian gấp gáp, không có cách nào tìm được nhiều hơn cho sư tôn."
"Có thể bình an trở về, còn thuận lợi đột phá Trúc Cơ, vi sư đã rất vui rồi. Đi đi. Đi nói với người của điện Dao Quang về tình hình đã xảy ra. Sau đó đến Vạn Thú Môn, Thái chưởng môn cũng muốn hỏi thăm tình hình của ngươi đấy." Hàn Tu Văn nhận lấy ngọc bội, ôn hòa nói.
"Đệ tử nhất định sẽ nói sự thật. Tiêu Minh Y Tiêu sư muội cũng ở đó, có thể làm chứng!" Thạch Thanh Phong cúi đầu xuống, "Sư tôn, có thể ban cho đệ tử chân dung người kia được không?"
Hàn Tu Văn ngẩn người, đưa bức chân dung Minh Triệt cho hắn: "Đừng quá đau buồn. Thanh Phong, Ma và Đạo không cùng tồn tại. Con phải biết là Tiêu Liên Nhi bị người trong Ma Môn mê hoặc, nên mới mất mạng."
"Không! Liên Nhi không biết hắn là người trong Ma Môn! Nàng ấy không biết! Là Lưu Nguyên, Lãnh Quyền truy sát nàng ấy và Hư Cốc, người kia tình cờ cứu được nàng ấy nên trong lòng nàng ấy mới biết ơn! Nếu như nàng ấy biết hắn là người trong Ma Môn, nhất định nàng ấy sẽ không đẩy tảng đá kia để cứu hắn!"
Thái độ Thạch Thanh Phong quyết liệt làm cho Hàn Tu Văn giật mình, sắc mặt của gã sa sầm: "Thanh Phong, ngươi không tin vi sư sao?"
"Đệ tử không dám!"
"Ngươi đó, rơi vào biển tình rồi!" Hàn Tu Văn lắc đầu, chỉ vào bức chân dung trong tay hắn nói, "Hắn chính là người đại náo hội đấu giá ở thành Thanh Dương. Lúc ấy, Tiêu Liên Nhi cũng có mặt. Bây giờ vào bí cảnh, cái người trong Ma Môn này lại trùng hợp cứu được Tiêu Liên Nhi, ngươi không cảm thấy quá mức trùng hợp sao? Cứ coi như Tiêu Liên Nhi không biết hắn là người trong Ma Môn, nhưng nhất định bọn họ đã quen nhau từ trước. Còn chuyện Lưu Nguyên và Lãnh Quyền truy sát đệ tử điện Dao Quang, ngươi là đệ tử điện Bắc Thần, cũng không tận mắt chứng kiến, để tránh xử sự bất công, việc này trước tiên đừng nhắc đến trước mặt người khác. Ta cũng đã khuyên bảo Tiêu Minh Y không được lan truyền chuyện này ra ngoài. Về tông môn rồi, các trưởng lão sẽ có định đoạt."
Nhìn thấy vẻ mặt Thạch Thanh Phong tràn đầy sự kinh ngạc, Hàn Tu Văn vỗ vai hắn thở dài: "Nghỉ ngơi trước đi. Ngươi cũng cố gắng nhớ lại xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Tiêu Liên Nhi và gã đàn ông Ma Môn đóng giả Ngô Bằng kia."
Thạch Thanh Phong hành lễ, mờ mịt đi ra khỏi điện. Bước chân hắn nặng nề. Mặc dù hắn phủ nhận kịch liệt trước mặt Hàn Tu Văn, nhưng trong lòng hắn cũng lờ mờ cảm thấy, sư tôn nói rất đúng.
Hắn nhớ tới hình ảnh Tiêu Liên Nhi tựa vào người kia, đau khổ nhắm mắt lại. Không ngờ nàng lại thích người trong Ma Môn. Bí mật của nàng… Chẳng lẽ nàng vốn chính là đệ tử của Ma Môn ư? Thạch Thanh Phong bị ý nghĩ này làm cho giật mình. Hắn ra sức lắc đầu. Không, hắn không tin!
Hắn dừng lại. Nếu như nàng thật sự là đệ tử Ma Môn thì sao? Hắn lại nghĩ tới ánh mắt của Tiêu Liên Nhi nhìn hắn lúc bị tia sét quấn lấy rồi ném lên không trung, trái tim đột nhiên như bị bóp nghẹt. Ánh mắt đó… Hắn ôm đầu ngồi xổm xuống. Nàng từ chối hắn, nàng đối xử lạnh nhạt với hắn là bởi vì thân phận của nàng! Cho nên, ánh mắt nàng mới tràn ngập áy náy như vậy.
Một đôi chân dừng lại trước mặt hắn. Thạch Thanh Phong ngẩng đầu, thấy là Hư Cốc.
"Ngươi nói đi, tiểu sư tổ của ta đã chết như thế nào?"
Ai cũng muốn hỏi hắn. Ai cũng muốn hắn nói rõ chi tiết. Mỗi người đều lần lượt moi tim hắn ra chém nát. Thạch Thanh Phong bùng nổ: "Ngươi tưởng ta muốn nhìn thấy nàng ấy chết lắm sao? Ngươi tưởng…" Nước mắt của hắn chảy xuống hai gò má, "Ta còn chẳng dám chạm vào nàng ấy, sợ nàng ấy sẽ tan biến!"
"Có phải Tiêu Minh Y giở trò xấu không? Có phải là ả hay không?" Hư Cốc lớn tiếng nói.
"Là Ngô Bằng! Nàng ấy vì cứu Ngô Bằng mới chết!" Thạch Thanh Phong gào lên, "Ngô Bằng cứu nàng ấy và ngươi nên nàng ấy trả lại ân tình cho hắn! Không phải vì nàng ấy thích hắn, không phải!"
Hư Cốc túm chặt cổ áo hắn, tức giận nói: "Tại sao ngươi và Tiêu Minh Y không chết? Tại sao người lại chết là tiểu sư tổ chứ? Tiểu sư tổ của ta làm sao có thể thích cái tên lưu manh mắt hí kia được! Làm sao có thể chết vì cứu hắn được chứ?"
"Hư Cốc, buông tay!" Hư Cốc quay đầu, nhìn thấy Ứng Xuân Sơn dẫn theo Đạo Nhân, Đạo Ngọc đứng cách mấy bậc thang.
Ứng Xuân Sơn trầm mặt trách mắng: "Vừa ra khỏi bí cảnh liền gây chuyện khắp nơi. Lãnh Quyền của điện Thiên Quyền hoảng sợ quá độ, tâm trí điên cuồng. Ngươi lại chạy đến điện Bắc Thần gây sự. Việc này chờ quay về, tông môn sẽ tự có định đoạt. Xem ngươi có giống con ruồi không đầu hay không, có giống tu sĩ Trúc Cơ hay không? Lập tức chỉnh đốn, lên thuyền Mây quay về tông môn ngay!"
"Vâng." Hư Cốc cúi đầu nhận lỗi, cũng không nhìn Thạch Thanh Phong thêm một chút nào nữa, bay khỏi điện Bắc Thần.
Ứng Xuân Sơn nhìn Thạch Thanh Phong một cái, nói: "Đừng để tâm. Hắn và Liên Nhi rất thân nhau nên mới đau buồn trong lòng."
Thạch Thanh Phong miễn cưỡng cười nói: "Ta biết, sư tôn lệnh ta nói cho mọi người biết những việc đã xảy ra."
"Việc đã đến nước này, không nên vội vàng, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Sau đó về tông môn rồi nói cho sư tôn của ta." Ứng Xuân Sơn thở dài nói.
Không cần hắn phải bẩm báo nhiều lần, Thạch Thanh Phong cảm kích nhẹ gật đầu.
Sau đó mấy ngày, đệ tử của bảy tông môn chia nhóm rời núi Phượng Dương.
Mười ngày sau, đệ tử có thể đột phá Trúc Cơ đều bị đẩy ra khỏi bí cảnh. Người chưa đột phá Trúc Cơ thành công cũng chẳng có nhiều. Sau một tháng khi bí cảnh xuất hiện, ba tông bốn môn liền quyết định từ bỏ phòng ngự.
Bảy trận pháp lớn bên ngoài đỉnh núi Thủ Ô lần lượt bị tháo bỏ. Trưởng lão bảy tông môn tề tụ trong đám mây. Các môn phái và tán tu đang tiến đánh đỉnh Thủ Ô ở bên ngoài nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
Viêm Chân đạo quân nhìn qua đông đảo các tu sĩ, thở dài nói: "Các vị đạo hữu, tất cả mọi tranh chấp xảy ra đều bởi vì bí cảnh xuất hiện ở phía sau núi Phượng Dương. Lần này bí cảnh cực kỳ lạ thường, có hung thú thượng cổ xuất hiện, chuyên ăn hồn phách tu sĩ. Đệ tử ba tông bốn môn bị thương hơn phân nửa. Vì sự an toàn của các đệ tử, chúng ta không nên phái thêm đệ tử vào bí cảnh. Nếu như các ngươi cứ khăng khăng phái đệ tử đi vào, vậy thì cứ tự nhiên."
Nói xong, bảy vị đạo quân Nguyên Anh hóa thành bảy đường ánh sáng, từng người trở về điện, để lại mấy vạn tu sĩ đang ngơ ngác nhìn nhau ngoài đỉnh Thủ Ô.
"Ông đây tu luyện hơn trăm năm, muốn có linh thảo ở trong bí cảnh để gia tăng tu vi. Đến thì cũng đến rồi, nhất định phải phái đệ tử trong môn đi vào một chuyến." Có tu sĩ nói xong lời này liền bay về phía đỉnh núi Thủ Ô.
"Chúng ta có mấy ngàn đệ tử, cho dù có hung thú, mọi người cùng nhau xông lên, chẳng lẽ còn sợ không được hay sao!"
Vừa nói chuyện, các môn phái cùng tán tu liền dẫn đệ tử kỳ Luyện Khí đua nhau bay về phía bí cảnh.
Tại quảng trường trên đỉnh núi, một trưởng lão của Đan Tông đứng ở bên cạnh, ôn hòa nhã nhặn lại nói một lần nữa về tình hình hung thú. Chúng tu sĩ nghe xong thì đều dừng lại.
Có người cười: "Nếu quả thật như lời trưởng lão nói, vào ban đêm hung thú sẽ về di tích ngủ, vậy đệ tử chúng ta sẽ đi vào ban đêm, hái linh thảo xong liền ra, chẳng phải là rất an toàn sao?"
Trưởng lão Đan Tông lắc đầu: "Đây là tình hình công phá di tích đêm đó, không ai biết được sẽ có biến hóa thế nào. Đan Tông ta đã khuyên can hết mực, muốn vào bí cảnh hay không là quyền quyết định tự do của các vị đạo hữu, xin chớ có vượt qua giới hạn đã vạch ra của Đan Tông, quấy rối sự thanh tĩnh của Đan Tông ta."
Ông biến ra một màn ánh sáng dọc theo lối đi bên ngoài bí cảnh, phía trên nói rõ cách ra vào trận ảo bày ngay cửa lối đi, nói xong liền phi thân rời đi.
Đêm vừa xuống, vô số đệ tử Luyện Khí tràn vào lối đi.
Bên ngoài đại điện của Đan Tông trên núi Phượng Dương, Viêm Chân đạo quân và các trưởng lão chân nhân của Đan Tông đứng quan sát, đều lắc đầu.
"Nếu cố ngăn cản, họ sẽ nói chúng ta không muốn để họ vào. Không bằng cứ mặc kệ họ, để cho họ nếm thử sự lợi hại của hung thú. Sức của Đan Tông chúng ta chưa đủ mạnh, ba tông bốn môn lại không thể ở núi Phượng Dương lâu dài, bọn họ vừa đi, sao có thể để Đan Tông một mình đối mặt với sự tức giận của các tu sĩ đại lục Thương Lan được chứ? Nhớ để ý theo dõi động tĩnh trên đỉnh Thủ Ô. Tất cả giải tán đi."
Đợi khi các trưởng lão rời đi, Viêm Chân đạo quân tiến vào động phủ của mình. Sau khi bố trí cấm chế ông liền vén áo bào xông vào phòng chứa đan. Viêm Chân đạo quân nhìn người đang liếc ngang liếc dọc, lật hết bình ngọc nọ đến bình ngọc kia, giận không có chỗ xả: "Ngươi dám lấy một viên đan dược của ta, ta sẽ…"
Minh Triệt phất tay, trên không xuất hiện hai hộp ngọc: "Cho ngươi đấy."
Viêm Chân đạo quân gắng gượng nuốt lời đe dọa vào bụng, nhào qua vồ lấy hộp ngọc. Mở ra xem thì vẻ mặt đỏ ửng vì phấn khởi: "Quả Đan vạn năm! Ít nhất có thể luyện được năm viên Tăng Nguyên Đan! Hai mươi gốc cỏ Trúc Thanh năm ngàn năm! Quý giá quá, quý giá quá!"
Ông ta ôm chặt hộp ngọc, cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi muốn cái gì?"
Minh Triệt nhìn bốn phía, vẻ mặt ghét bỏ: "Ta muốn núi Phượng Dương, ngươi chuyển nhà đi!"
Viêm Chân đạo quân ngây ra như phỗng.
Tại phần ranh giới giữa bí cảnh và di tích đột nhiên có ánh sáng đỏ rực bốc lên. Trên triền đất đen, linh khí màu đỏ phun ra như ngọn lửa, vẽ ra từng đường cong uốn lượn màu đỏ trên nền trời trong xanh, giống như Chu Tước với đôi cánh rực lửa, xinh đẹp lạ thường.
Linh khí có hình ngọn lửa sáng lên, rồi bỗng nhiên sau đó nó bay vút lên bầu trời, hợp thành một đám mây màu tím làm lòng người say mê.
Linh khí tản ra, để lộ một chàng trai trẻ đang ngồi khoanh chân trên triền đất đen. Gió thổi làm áo bào bay phất phơ, người sừng sững bất động tựa như một bức tượng ngọc. Một giọt chất lỏng do linh khí ngưng tụ nhỏ xuống trong đan điền, Thạch Thanh Phong mở hai mắt ra. Đám mây màu tím trên không in vào trong hai mắt hắn. Hắn chậm rãi đứng lên, trong lòng vui sướng vô hạn. Sau khi đột phá Trúc Cơ liền lĩnh ngộ được cảnh giới người và trời đất hòa làm một. Hắn không kìm lòng được, ngẩng đầu cất lên tiếng hét dài.
Trong thoáng chốc, một đôi tay vô hình khuấy động không khí đổ dồn xuống người hắn. Hắn vận chuyển chân khí phản kháng theo bản năng. Sức mạnh dồi dào hơn đột nhiên xông đến, Thạch Thanh Phong lập tức bị đẩy vào không trung.
Hắn cúi đầu nhìn mộ đất được đắp cao dưới khe sâu, ký ức ùa về như thác lũ, thú Hình Thiên, sấm sét, tảng đá, dải lụa Thiên Hỏa Doanh vỡ vụn rơi xuống, dường như còn có cả hình ảnh của Tiêu Liên Nhi tràn vào trong đầu. Hắn hét to một tiếng: "Liên Nhi!"
Hắn gần như không có nhiều cơ hội nhìn nữa, kết giới mờ ảo của bí cảnh xuất hiện ngay trước mắt hắn. Lại một cái chớp mắt, núi xanh cao lớn, linh khí mỏng manh, nơi xa còn thấy cả pháp bảo chân khí rạch ngang bầu trời, thần trí hắn thoáng động, người liền dừng lại ở giữa không trung. Không cần bất cứ pháp bảo gì để bay, tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể tự bay được, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng so với cảnh giới kỳ Luyện Khí.
Hắn đã ra khỏi bí cảnh rồi.
Thạch Thanh Phong bước từng bước từng bước trên không. Đi được mấy bước, hắn dừng lại, nhìn về đỉnh Thủ Ô và nghĩ, nàng và hắn đã ở hai thế giới cách xa nhau rồi. Thân hình hắn biến đổi, nhanh chóng chạy đi. Là kẻ đó! Hắn phải nói cho sư tôn biết, là kẻ đó đã hại chết Tiêu Liên Nhi.
"Tiểu sư thúc đã đột phá Trúc Cơ trở về rồi!" Dư Quang nhìn ráng mây màu tím trên không, thấy Thạch Thanh Phong bay xuống ngay trước mặt thì cực kỳ vui mừng la lớn.
Đệ tử điện Bắc Thần vui sướng vây lại. Thạch Thanh Phong cười yếu ớt chào hỏi, thần thức khẽ động, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Tu Văn xuất hiện ở cửa đại điện, nhìn hắn đầy ân cần. Không ngờ sư tôn lại đích thân ra khỏi điện đón hắn!
"Sư tôn! Đệ tử trở về rồi!" Thạch Thanh Phong vén áo bào quỳ xuống, trong lòng vô cùng chua chát.
Hàn Tu Văn đưa tay đỡ hắn lên, liên tục gật đầu: "Tốt tốt. Trở về là tốt rồi. Vào điện rồi hãy nói!"
Được đệ tử điện Bắc Thần thân mật vây quanh đi vào điện, Thạch Thanh Phong có cảm giác như trở về nhà.
"Tiểu sư thúc, Lãnh Quyền bị hung thú dọa cho thành kẻ ngu rồi! Lưu Nguyên thì mãi không thấy ra. Hư Cốc của điện Dao Quang cũng đột phá Trúc Cơ, vừa ra hôm qua đã lập tức chạy đi tìm Lãnh Quyền đánh nhau. Nhưng lúc thấy dáng vẻ của Lãnh Quyền thì ngỡ ngàng. Hiện tại các chân nhân Kim Đan dẫn đội của điện Dao Quang và điện Thiên Quyền đều ngứa mắt với nhau, chẳng biết là tranh chấp vì chuyện gì, ngày nào cũng tới tìm sư tổ."
Nghe Dư Quang nhỏ giọng kể, lòng Thạch Thanh Phong lại trở nên nặng nề. Đương nhiên hắn biết là vì sao. Hắn vỗ vỗ vai Dư Quang nói: "Ở bí cảnh ta tìm được một gốc mây, chút nữa cho ngươi, đừng nói cho ai biết."
Dư Quang vui đến mức không ngừng xoa tay.
"Các ngươi lui xuống hết đi." Hàn Tu Văn vẫy lui đệ tử, chỉ còn lại Thạch Thanh Phong.
Vừa hỏi tới chuyện sau khi đột phá Trúc Cơ, lòng Thạch Thanh Phong lại đau khổ muôn phần. Lúc đột phá Trúc Cơ thành công, bí cảnh tự nhiên sinh ra lực phản phệ làm hắn vô thức mà vận hành chân khí chống cự, liền bị sức mạnh này đẩy ra khỏi bí cảnh. Hắn còn không kịp nhìn mộ của nàng thêm một lần. Hắn nhớ tới tên tu sĩ Nguyên Anh đóng giả Ngô Bằng kia, nhớ tới cảnh người đó gian nan đi về phía Tiêu Liên Nhi, trong lòng âm thầm bội phục. Muốn ở lại bí cảnh thêm một chút như vậy, không biết kẻ đó đã phải chịu bao nhiêu áp lực nữa. Đôi mắt Thạch Thanh Phong ánh lên hận ý. Không, hắn ta bị như thế cũng đáng! Không phải tại hắn ta thì sao Tiêu Liên Nhi phải chết chứ!
"Ngươi nói lại lần nữa xem, ngươi đã gặp cái tên Ngô Bằng giả mạo đệ tử Vạn Thú Môn kia như thế nào?"
Hàn Tu Văn im lặng nghe xong, lấy ra một bức lụa trắng, nhớ lại dáng vẻ của gã đàn ông Ma Môn đã xuất hiện trong hội đấu giá ở thành Thanh Dương, vẽ hình hắn: "Là kẻ này sao?"
"Đúng!" Thạch Thanh Phong không bao giờ quên được gương mặt Minh Triệt khi hắn đứng trên không và quay đầu lại. Ánh mắt Thạch Thanh Phong hằn đỏ: "Sư tôn, Liên Nhi sư muội đã bị hắn hại chết!"
"Ngươi chắc chắn là nàng ta chết rồi chứ?"
"Đúng…" Thạch Thanh Phong nhắm mắt lại, nói nhẹ, "Kẻ đó chạm vào tóc của nàng, vừa chạm vào liền thành tro." Nói đến chữ cuối, mắt hắn lại ướt lệ.
"Đạo cao một thước, Ma cao một trượng! Pháp thuật Ma Môn quỷ dị hơn Đạo Môn. Không ngờ còn có thể làm cho tu sĩ Nguyên Anh áp chế được tu vi." Hàn Tu Văn khẽ thở dài. Nếu như Đạo Môn cũng có dạng pháp thuật này, chỉ sợ tất cả các tu sĩ Nguyên Anh đều sẵn sàng áp chế tu vi để vào bí cảnh tìm kiếm thiên tài dị bảo. Tu sĩ Nguyên Anh có hiểu biết cao thâm hơn, chắc chắn sẽ thu hoạch hơn gấp mười lần những đệ tử Luyện Khí. Nếu như gã có thể học được pháp thuật này, trực tiếp vào bên trong bí cảnh lấy nguyên liệu luyện đan, gã sẽ có thể đột phá đan thuật cấp bảy, từ đó không cần dựa vào Đan Tông nữa.
Đạo Môn ghen ghét bí thuật Ma Môn có quá nhiều tiện ích, chỉ hận không thể trừ bỏ cho thống khoái. Ma Môn cũng không phải quả hồng mềm để người ta thích bóp thế nào thì bóp. Hai bên mâu thuẫn, thù hận kéo dài vạn năm, thâm căn cố đế.
Thạch Thanh Phong nghệt ra: "Sư tôn nói kẻ đó là người trong Ma Môn ư?"
Hàn Tu Văn thở dài: "Nếu không phải tà pháp Ma Môn, làm sao có thể áp chế tu vi Nguyên Anh chứ? Vi sư sẽ thông báo cho những tông môn khác, xem xét xem liệu còn có người trong Ma Môn trà trộn vào hay không. Bí cảnh phía sau núi Phượng Dương cách khoảng ba bốn năm sẽ xuất hiện, nếu bị Ma Môn ngấp nghé, chỉ e không phải là phúc của bảy tông môn chúng ta!"
Tu sĩ Nguyên Anh của Ma Môn! Kẻ đó là người trong Ma môn! Thảo nào hắn cứ cảm thấy kẻ đó dung tục đáng ghét. Lòng Thạch Thanh Phong tràn đầy hi vọng, hắn hỏi: "Sư tôn, kẻ đó để Nguyên Anh rời khỏi thân thể, vậy chẳng phải hắn ta không có thân xác hay sao?"
"Không phải như thế." Hàn Tu Văn lắc đầu nói: "Lúc trước vi sư chưa vào Nguyên Anh, từng nghe Nhược Thủy đạo quân nói, Ma Môn có Cửu Đại Bí Điển. Ông ấy từng được chứng kiến bốn loại, có Ngàn Hoa Nhập Mộng, Ma Âm Ẩn Hiện, Thần Niệm Phá Hư, còn có một loại gọi là Vạn Biến Phân Thần Thuật. Nghe ngươi nói như vậy, nhất định là hắn dùng Vạn Biến Phân Thần Thuật. Nguyên Anh của hắn thoát thân mà đi, để lại cái xác Ngô Bằng mà thôi. Giờ thêm bí thuật áp chế tu vi, coi như ta lại biết thêm một loại nữa. Chín bí thuật của Ma Môn, mỗi loại đều có sức mạnh thật ghê gớm!"
Thạch Thanh Phong lẳng lặng lắng nghe, hai tay nắm chặt. Cho dù kẻ đó có nắm bao nhiêu pháp thuật Ma Môn đi chăng nữa, một ngày nào đó mình sẽ đánh thắng hắn, báo thù thay cho Liên Nhi.
Hắn lấy ngọc bội ra rồi trình lên bằng hai tay: "Sau khi đệ tử vào di tích, tùy ý hái được một ít nguyên liệu, thời gian gấp gáp, không có cách nào tìm được nhiều hơn cho sư tôn."
"Có thể bình an trở về, còn thuận lợi đột phá Trúc Cơ, vi sư đã rất vui rồi. Đi đi. Đi nói với người của điện Dao Quang về tình hình đã xảy ra. Sau đó đến Vạn Thú Môn, Thái chưởng môn cũng muốn hỏi thăm tình hình của ngươi đấy." Hàn Tu Văn nhận lấy ngọc bội, ôn hòa nói.
"Đệ tử nhất định sẽ nói sự thật. Tiêu Minh Y Tiêu sư muội cũng ở đó, có thể làm chứng!" Thạch Thanh Phong cúi đầu xuống, "Sư tôn, có thể ban cho đệ tử chân dung người kia được không?"
Hàn Tu Văn ngẩn người, đưa bức chân dung Minh Triệt cho hắn: "Đừng quá đau buồn. Thanh Phong, Ma và Đạo không cùng tồn tại. Con phải biết là Tiêu Liên Nhi bị người trong Ma Môn mê hoặc, nên mới mất mạng."
"Không! Liên Nhi không biết hắn là người trong Ma Môn! Nàng ấy không biết! Là Lưu Nguyên, Lãnh Quyền truy sát nàng ấy và Hư Cốc, người kia tình cờ cứu được nàng ấy nên trong lòng nàng ấy mới biết ơn! Nếu như nàng ấy biết hắn là người trong Ma Môn, nhất định nàng ấy sẽ không đẩy tảng đá kia để cứu hắn!"
Thái độ Thạch Thanh Phong quyết liệt làm cho Hàn Tu Văn giật mình, sắc mặt của gã sa sầm: "Thanh Phong, ngươi không tin vi sư sao?"
"Đệ tử không dám!"
"Ngươi đó, rơi vào biển tình rồi!" Hàn Tu Văn lắc đầu, chỉ vào bức chân dung trong tay hắn nói, "Hắn chính là người đại náo hội đấu giá ở thành Thanh Dương. Lúc ấy, Tiêu Liên Nhi cũng có mặt. Bây giờ vào bí cảnh, cái người trong Ma Môn này lại trùng hợp cứu được Tiêu Liên Nhi, ngươi không cảm thấy quá mức trùng hợp sao? Cứ coi như Tiêu Liên Nhi không biết hắn là người trong Ma Môn, nhưng nhất định bọn họ đã quen nhau từ trước. Còn chuyện Lưu Nguyên và Lãnh Quyền truy sát đệ tử điện Dao Quang, ngươi là đệ tử điện Bắc Thần, cũng không tận mắt chứng kiến, để tránh xử sự bất công, việc này trước tiên đừng nhắc đến trước mặt người khác. Ta cũng đã khuyên bảo Tiêu Minh Y không được lan truyền chuyện này ra ngoài. Về tông môn rồi, các trưởng lão sẽ có định đoạt."
Nhìn thấy vẻ mặt Thạch Thanh Phong tràn đầy sự kinh ngạc, Hàn Tu Văn vỗ vai hắn thở dài: "Nghỉ ngơi trước đi. Ngươi cũng cố gắng nhớ lại xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Tiêu Liên Nhi và gã đàn ông Ma Môn đóng giả Ngô Bằng kia."
Thạch Thanh Phong hành lễ, mờ mịt đi ra khỏi điện. Bước chân hắn nặng nề. Mặc dù hắn phủ nhận kịch liệt trước mặt Hàn Tu Văn, nhưng trong lòng hắn cũng lờ mờ cảm thấy, sư tôn nói rất đúng.
Hắn nhớ tới hình ảnh Tiêu Liên Nhi tựa vào người kia, đau khổ nhắm mắt lại. Không ngờ nàng lại thích người trong Ma Môn. Bí mật của nàng… Chẳng lẽ nàng vốn chính là đệ tử của Ma Môn ư? Thạch Thanh Phong bị ý nghĩ này làm cho giật mình. Hắn ra sức lắc đầu. Không, hắn không tin!
Hắn dừng lại. Nếu như nàng thật sự là đệ tử Ma Môn thì sao? Hắn lại nghĩ tới ánh mắt của Tiêu Liên Nhi nhìn hắn lúc bị tia sét quấn lấy rồi ném lên không trung, trái tim đột nhiên như bị bóp nghẹt. Ánh mắt đó… Hắn ôm đầu ngồi xổm xuống. Nàng từ chối hắn, nàng đối xử lạnh nhạt với hắn là bởi vì thân phận của nàng! Cho nên, ánh mắt nàng mới tràn ngập áy náy như vậy.
Một đôi chân dừng lại trước mặt hắn. Thạch Thanh Phong ngẩng đầu, thấy là Hư Cốc.
"Ngươi nói đi, tiểu sư tổ của ta đã chết như thế nào?"
Ai cũng muốn hỏi hắn. Ai cũng muốn hắn nói rõ chi tiết. Mỗi người đều lần lượt moi tim hắn ra chém nát. Thạch Thanh Phong bùng nổ: "Ngươi tưởng ta muốn nhìn thấy nàng ấy chết lắm sao? Ngươi tưởng…" Nước mắt của hắn chảy xuống hai gò má, "Ta còn chẳng dám chạm vào nàng ấy, sợ nàng ấy sẽ tan biến!"
"Có phải Tiêu Minh Y giở trò xấu không? Có phải là ả hay không?" Hư Cốc lớn tiếng nói.
"Là Ngô Bằng! Nàng ấy vì cứu Ngô Bằng mới chết!" Thạch Thanh Phong gào lên, "Ngô Bằng cứu nàng ấy và ngươi nên nàng ấy trả lại ân tình cho hắn! Không phải vì nàng ấy thích hắn, không phải!"
Hư Cốc túm chặt cổ áo hắn, tức giận nói: "Tại sao ngươi và Tiêu Minh Y không chết? Tại sao người lại chết là tiểu sư tổ chứ? Tiểu sư tổ của ta làm sao có thể thích cái tên lưu manh mắt hí kia được! Làm sao có thể chết vì cứu hắn được chứ?"
"Hư Cốc, buông tay!" Hư Cốc quay đầu, nhìn thấy Ứng Xuân Sơn dẫn theo Đạo Nhân, Đạo Ngọc đứng cách mấy bậc thang.
Ứng Xuân Sơn trầm mặt trách mắng: "Vừa ra khỏi bí cảnh liền gây chuyện khắp nơi. Lãnh Quyền của điện Thiên Quyền hoảng sợ quá độ, tâm trí điên cuồng. Ngươi lại chạy đến điện Bắc Thần gây sự. Việc này chờ quay về, tông môn sẽ tự có định đoạt. Xem ngươi có giống con ruồi không đầu hay không, có giống tu sĩ Trúc Cơ hay không? Lập tức chỉnh đốn, lên thuyền Mây quay về tông môn ngay!"
"Vâng." Hư Cốc cúi đầu nhận lỗi, cũng không nhìn Thạch Thanh Phong thêm một chút nào nữa, bay khỏi điện Bắc Thần.
Ứng Xuân Sơn nhìn Thạch Thanh Phong một cái, nói: "Đừng để tâm. Hắn và Liên Nhi rất thân nhau nên mới đau buồn trong lòng."
Thạch Thanh Phong miễn cưỡng cười nói: "Ta biết, sư tôn lệnh ta nói cho mọi người biết những việc đã xảy ra."
"Việc đã đến nước này, không nên vội vàng, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Sau đó về tông môn rồi nói cho sư tôn của ta." Ứng Xuân Sơn thở dài nói.
Không cần hắn phải bẩm báo nhiều lần, Thạch Thanh Phong cảm kích nhẹ gật đầu.
Sau đó mấy ngày, đệ tử của bảy tông môn chia nhóm rời núi Phượng Dương.
Mười ngày sau, đệ tử có thể đột phá Trúc Cơ đều bị đẩy ra khỏi bí cảnh. Người chưa đột phá Trúc Cơ thành công cũng chẳng có nhiều. Sau một tháng khi bí cảnh xuất hiện, ba tông bốn môn liền quyết định từ bỏ phòng ngự.
Bảy trận pháp lớn bên ngoài đỉnh núi Thủ Ô lần lượt bị tháo bỏ. Trưởng lão bảy tông môn tề tụ trong đám mây. Các môn phái và tán tu đang tiến đánh đỉnh Thủ Ô ở bên ngoài nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
Viêm Chân đạo quân nhìn qua đông đảo các tu sĩ, thở dài nói: "Các vị đạo hữu, tất cả mọi tranh chấp xảy ra đều bởi vì bí cảnh xuất hiện ở phía sau núi Phượng Dương. Lần này bí cảnh cực kỳ lạ thường, có hung thú thượng cổ xuất hiện, chuyên ăn hồn phách tu sĩ. Đệ tử ba tông bốn môn bị thương hơn phân nửa. Vì sự an toàn của các đệ tử, chúng ta không nên phái thêm đệ tử vào bí cảnh. Nếu như các ngươi cứ khăng khăng phái đệ tử đi vào, vậy thì cứ tự nhiên."
Nói xong, bảy vị đạo quân Nguyên Anh hóa thành bảy đường ánh sáng, từng người trở về điện, để lại mấy vạn tu sĩ đang ngơ ngác nhìn nhau ngoài đỉnh Thủ Ô.
"Ông đây tu luyện hơn trăm năm, muốn có linh thảo ở trong bí cảnh để gia tăng tu vi. Đến thì cũng đến rồi, nhất định phải phái đệ tử trong môn đi vào một chuyến." Có tu sĩ nói xong lời này liền bay về phía đỉnh núi Thủ Ô.
"Chúng ta có mấy ngàn đệ tử, cho dù có hung thú, mọi người cùng nhau xông lên, chẳng lẽ còn sợ không được hay sao!"
Vừa nói chuyện, các môn phái cùng tán tu liền dẫn đệ tử kỳ Luyện Khí đua nhau bay về phía bí cảnh.
Tại quảng trường trên đỉnh núi, một trưởng lão của Đan Tông đứng ở bên cạnh, ôn hòa nhã nhặn lại nói một lần nữa về tình hình hung thú. Chúng tu sĩ nghe xong thì đều dừng lại.
Có người cười: "Nếu quả thật như lời trưởng lão nói, vào ban đêm hung thú sẽ về di tích ngủ, vậy đệ tử chúng ta sẽ đi vào ban đêm, hái linh thảo xong liền ra, chẳng phải là rất an toàn sao?"
Trưởng lão Đan Tông lắc đầu: "Đây là tình hình công phá di tích đêm đó, không ai biết được sẽ có biến hóa thế nào. Đan Tông ta đã khuyên can hết mực, muốn vào bí cảnh hay không là quyền quyết định tự do của các vị đạo hữu, xin chớ có vượt qua giới hạn đã vạch ra của Đan Tông, quấy rối sự thanh tĩnh của Đan Tông ta."
Ông biến ra một màn ánh sáng dọc theo lối đi bên ngoài bí cảnh, phía trên nói rõ cách ra vào trận ảo bày ngay cửa lối đi, nói xong liền phi thân rời đi.
Đêm vừa xuống, vô số đệ tử Luyện Khí tràn vào lối đi.
Bên ngoài đại điện của Đan Tông trên núi Phượng Dương, Viêm Chân đạo quân và các trưởng lão chân nhân của Đan Tông đứng quan sát, đều lắc đầu.
"Nếu cố ngăn cản, họ sẽ nói chúng ta không muốn để họ vào. Không bằng cứ mặc kệ họ, để cho họ nếm thử sự lợi hại của hung thú. Sức của Đan Tông chúng ta chưa đủ mạnh, ba tông bốn môn lại không thể ở núi Phượng Dương lâu dài, bọn họ vừa đi, sao có thể để Đan Tông một mình đối mặt với sự tức giận của các tu sĩ đại lục Thương Lan được chứ? Nhớ để ý theo dõi động tĩnh trên đỉnh Thủ Ô. Tất cả giải tán đi."
Đợi khi các trưởng lão rời đi, Viêm Chân đạo quân tiến vào động phủ của mình. Sau khi bố trí cấm chế ông liền vén áo bào xông vào phòng chứa đan. Viêm Chân đạo quân nhìn người đang liếc ngang liếc dọc, lật hết bình ngọc nọ đến bình ngọc kia, giận không có chỗ xả: "Ngươi dám lấy một viên đan dược của ta, ta sẽ…"
Minh Triệt phất tay, trên không xuất hiện hai hộp ngọc: "Cho ngươi đấy."
Viêm Chân đạo quân gắng gượng nuốt lời đe dọa vào bụng, nhào qua vồ lấy hộp ngọc. Mở ra xem thì vẻ mặt đỏ ửng vì phấn khởi: "Quả Đan vạn năm! Ít nhất có thể luyện được năm viên Tăng Nguyên Đan! Hai mươi gốc cỏ Trúc Thanh năm ngàn năm! Quý giá quá, quý giá quá!"
Ông ta ôm chặt hộp ngọc, cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi muốn cái gì?"
Minh Triệt nhìn bốn phía, vẻ mặt ghét bỏ: "Ta muốn núi Phượng Dương, ngươi chuyển nhà đi!"
Viêm Chân đạo quân ngây ra như phỗng.
/192
|