Translator: Nguyetmai
(*) Còn gọi là rau hạnh, nymphoides peltata.
Khói xanh tản ra trên võ đài, thân ảnh Vu Hàm như ẩn như hiện trong sương mù.
"Bôn Lôi, đi!" Phong Trảm chỉ vào kiếm Bôn Lôi.
Một đạo ánh sáng xen lẫn hai màu đen và vàng kim bắn về phía Vu Hàm. Kiếm cũng như tên, xé rách không khí, vang lên tiếng sấm nặng nề. Ánh sáng kiếm như một vầng mây đen, trong nháy mắt đã bao phủ trên không nơi Vu Hàm đứng.
Từng sợi khói xanh bay lên, giống như Thanh Hạnh trong nước, mềm mại quấn lên.
Chân khí mềm mại nhưng dẻo dai khiến cho Phong Trảm như rơi vào trong đống bùn, càng đi về phía trước thì hai chân càng nặng nề. Ánh mắt của hắn ngưng trọng hơn, không còn vẻ khinh thường đối với cô gái trẻ tuổi trước mặt nữa.
Tiêu Liên Nhi được mở rộng tầm mắt, "Chân khí hệ Mộc, hóa ra còn có thể dùng giống như là chân khí hệ Thủy."
Nàng đột nhiên nhớ tới ngày nào Thanh Phong trưởng lão cũng căn dặn phải tự mình quấn được dòng nước. Sau khi Ứng Xuân Sơn ăn xong, chân khí hệ Thổ thi triển ra cũng giống như Triền Tự Quyết của chân khí hệ Thủy. Nàng vẫn luôn dùng chân khí hệ Thủy, dù là có chân khí hệ Mộc nhưng hầu như chưa từng dùng qua. Nếu có thể hợp lại pháp thuật của hai loại chân khí, vậy thì phải chăng có ý nghĩa là, chân khí hai màu xanh và trắng trong đan điền của nàng có thể dung hợp lại mà kết đan?
Vừa nghĩ như thế, Tiêu Liên Nhi lại càng chăm chú nhìn hơn.
Pháp thuật hệ Mộc của Vu Hàm đồng thời có tính mềm dẻo của hệ Thủy, lại có sinh cơ của hệ Mộc. Chân khí liên miên không dứt. Vậy mà có thể dây dưa khiến cho chân khí hệ Kim vốn khắc với hệ Mộc không thể tiến thêm được.
"Pháp thuật của Ma Môn quả nhiên cao minh." Tiêu Liên Nhi thì thầm.
Minh Triệt có chút bực mình. Thuật Thanh Hạnh này chẳng có chút liên quan nào đến Cửu Đại Bí Điển của Ma Môn, có gì đáng xem chứ? Hắn gẩy gẩy bàn tay.
Tiêu Liên Nhi đang nhìn mãi không rời thì thân thể đột nhiên lung lay. Nàng giật mình quay người lại, nhận ra cái bàn trà nhỏ dài, rộng khoảng một thước ở giữa ghế của hai người đã bay ra ngoài, di chuyển đến phía cuối.
Hai cái ghế nhẹ nhàng dựa vào nhau. Không có tay vịn, cho nên, nàng và hắn áp sát vào nhau.
Minh Triệt nâng cánh tay lên rồi hạ xuống. Ống tay áo rộng rãi của hắn phủ lên ống tay áo của nàng, tay hắn nắm chặt tay nàng, giọng điệu bình tĩnh, "Dâng trà."
Tầm mắt hoa lên, mười mấy người sau lưng đồng loạt bay tới trước mặt hai người. Trong tay mỗi người đều bưng hai chén trà. Chén trà khác nhau, hương trà khác biệt. Nhưng thần sắc trên mặt họ lại không khác nhau là bao, chẳng hề e dè mà nhìn chăm chú vào phần tay áo đang đặt lên nhau của hai người. Như thể nơi đó đang có một gốc linh thảo vạn năm vậy.
Cho dù Tiêu Liên Nhi đã sống hai trăm năm cũng cảm thấy xấu hổ mà tay chân luống cuống.
Minh Triệt thẹn quá hóa giận, nghiêm mặt kéo Tiêu Liên Nhi bay về phía sau, "Thấy cũng chẳng học được, ta dạy cho nàng thuật Thanh Hạnh."
Hai người vừa đi, đám người nhìn chén trà trong tay mình rồi nhao nhao trách cứ đối phương, "Ta dâng trà cho thiếu quân, các ngươi hóng hớt cái gì chứ?"
Đang cãi nhau thì trên lôi đài bỗng nhiên có ánh sáng xanh rực rỡ. Một đoàn Bôn Lôi Kiếm dày đặc trên không cuối cùng cũng bị Thanh Hạnh chia cắt ra. Bảy mươi hai luồng ánh sáng của kiếm bị thuật Thanh Hạnh quấn lấy ngừng trệ trên không.
Trong lòng Phong Trảm đầy lo lắng, hắn hét lớn một tiếng, bàn tay đánh ra một ấn ký phức tạp. Ánh sáng kiếm trên không giãy giụa run rẩy, tiếng sấm rền không dứt. Trán Phong Trảm dày đặc mồ hôi.
"Phong sư huynh." Vu Hàm yêu kiều gọi hắn một tiếng.
Thần thức của hắn đã ngưng kết ra một tia kiếm tâm vì hắn vốn là nhân tài kiệt xuất trong các tu sĩ kiếm tu. Tiếng nói kia lọt vào tai, tia kiếm tâm kia bỗng nhiên sáng rực rỡ.
"Sư huynh thất bại rồi."
"Yêu nữ dám hồ ngôn loạn ngữ nhiễu loạn tâm trí ta!" Phong Trảm tức giận mắng, ném một viên đan dược vào trong miệng, trong nháy mắt đã hồi phục rất nhiều chân khí.
Vu Hàm thản nhiên cười, bàn tay trắng như tuyết bay múa, khói xanh dũng mãnh lao tới phía Phong Trảm.
Phong Trảm vội vàng ngưng chân khí làm kiếm, lao nhanh tới luồng khói xanh chém xuống.
Đúng lúc này lại nghe Vu Hàm nở nụ cười, "Phong sư huynh, huynh còn không chịu nhận thua hay sao?"
Khói xanh đột nhiên ngưng tụ lại một chỗ, giống như một thanh đại đao màu xanh trong vắt chém về phía bảy mươi hai đạo ánh sáng của kiếm. Đao kiếm va chạm vào nhau, tiếng leng keng không ngừng vang lên.
Kiếm tu để cho tu vi tăng trưởng, gần như là đồng thời tu luyện với kiếm. Đao chém vào thân kiếm, như là vạch vô số vết thương lên người hắn vậy, đau đến nỗi Phong Trảm nhíu chặt lông mày. Cũng may chủ kiếm Bôn Lôi vẫn còn, tâm thần hắn khẽ động, điều động toàn bộ chân khí. Một đạo chân khí màu vàng óng ngưng kết thành kiếm, phá không đâm tới.
Kiếm ý sắc bén, vạch phá từng tầng từng tầng khói xanh đang ngưng tụ thành cây Thanh Hạnh, dội thẳng vào thân kiếm màu đen.
Kiếm Bôn Lôi nhận được chân khí thêm vào nên phát ra tiếng sấm sét nổ vang.
Lúc này bảy mươi ánh sáng kiếm đã tản đi, bay quanh bên ngoài khói xanh mà di chuyển, không ngừng lượn quan thanh kiếm Bôn Lôi này.
Thanh kiếm màu đen không ngừng run rẩy trên không. Giống như một cây rong đang cuốn lấy con cá.
Nhìn kĩ lại sẽ nhận thấy, thực ra kiếm Bôn Lôi đang không ngừng dùng kiếm khí cắt đứt Thanh Hạnh. Kiếm khí không ngừng tiêu hao. Thanh Hạnh màu xanh cũng đang không ngừng gia tăng.
Vu Hàm vỗ hai tay, trong tay xuất hiện một chiếc Loan Nguyệt Luân óng ánh, nàng quát lên, "Thu!"
Loan Nguyệt Luân xoay tròn như một chiếc mâm, bay về hướng kiếm Bôn Lôi.
Hàn Tu Văn, Thiên Quyền và Thiên Cơ trưởng lão, ba người của Nguyên Đạo Tông bỗng nhiên đứng lên, thầm nghĩ, đây chẳng phải là pháp bảo của Minh Triệt sao? Pháp bảo hay vũ khí của mình cũng có thể thu, huống chi một tên đệ tử Trúc Cơ.
Một tiếng leng keng vang lên, khói xanh tản ra. Loan Nguyệt Luân bay trở lại tay của Vu Hàm.
Từ xa nhìn lại, nàng như đang nâng một mâm băng trong suốt, thanh kiếm Bôn Lôi màu đen đang lẳng lặng nằm im trong đó.
Nàng cứ như vậy mà đưa thanh kiếm tới, "Phong sư huynh, kiếm của huynh này."
Phong Trảm rõ ràng là còn có liên hệ với kiếm Bôn Lôi, nhưng biết rằng nó đã bị vây ở trong chiếc mâm băng kia không thể động đậy. Đây là thanh kiếm bản mệnh của hắn, có lý nào mà mất đi rồi không tìm lại được nữa. Tâm niệm vừa động, kiếm Bôn Lôi đã bay trở lại trong tay hắn.
Bốn phía yên tĩnh dị thường, chỉ có trên màn sáng đang chớp động hiển thị lên kết quả trận chiến đầu tiên mà thôi.
Đại lục Thương Lan từ Tây sang Đông, từ núi Hắc Ma đến biển Thương Lãng được chia làm mười phần. Lúc này, núi Hắc Ma phía Tây đã có thêm một phần địa giới có màu đen nhàn nhạt.
Các tu sĩ lặng đi, có cảm giác rùng cả mình. Chẳng lẽ bóng đen này sẽ giống như hoàng hôn chậm rãi ăn hết tất cả địa giới của Đạo Môn hay sao?
"Bảo sao mà lại liều mạng như vậy. Đây là sợ Đạo Môn chúng ta thắng đi nơi ở của bọn họ!"
"Dù sao cũng phải cho người ta giữ lại miếng đất không phải sao?"
"Cũng đúng, miễn cho lúc không có nơi ở, lại đi lại trong địa giới của Đạo Môn chúng ta. Như một bát canh tiên có lẫn cát vào thì uống cũng không ngon nữa."
Tu sĩ Đạo Môn tự an ủi mình, trận đầu thất bại cũng không coi ra gì.
Dù sao thì vài thập niên trước, Ma Môn chiếm sáu phần địa giới. Nhưng mà người Ma Môn không nhiều nên cũng không trục xuất người Đạo Môn ra khỏi địa giới mà thôi.
Vu Hàm trở về cung điện, bị đám tỷ muội vây quanh đi lên lầu hai. Thấy trên ban công có các trưởng lão và nhóm Bát Phương Thiên Thần Tướng đang đứng, nàng cúi người hành lễ, "Đệ tử đã thắng."
Ánh mắt của đám trưởng lão và Bát Phương Thiên Thần Tướng như đang có điều suy nghĩ mà chỉ nhìn qua nàng một cái. Cầm trưởng lão khen nàng một tiếng rồi nói, "Đi lầu Kình Thiên báo cho thiếu quân một tiếng."
"Rõ!" Vu Hàm cười đáp lời, theo lối bên trái đi tới lầu Kình Thiên.
Lúc này, Tiêu Liên Nhi đang đứng trong một huyễn cảnh với Minh Triệt.
Bốn phía có núi xanh vây kín, một con sông lớn uốn lượn chảy từ trong sơn cốc về phía Đông. Cây rong thật dài dưới đáy sông bay múa lộn xộn, lắc lư thuận theo dòng nước, khiến cho cả dòng sông như nhiễm màu xanh biếc như ngọc.
Minh Triệt đạp trên đám rong mềm mại đi về phía nàng, tóc đen khẽ bay, tay áo phiêu dật, đáy mắt và đuôi lông mày đều có màu xanh biếc.
Tiêu Liên Nhi cảm thấy tim mình cũng mềm mại và sáng sủa hơn, thấy được vẻ xanh biếc trong mắt hắn càng ngày càng sâu thẳm hơn, nàng càng khó nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Nàng cố ý tìm cách đổi chủ đề, "Huynh nói là Thanh Hạnh như mộc, nước chảy bèo trôi. Thủy Mộc tương sinh gắn bó với nhau…"
Minh Triệt vòng tay ôm eo nàng rồi kéo về phía ngực mình. Ngay lập tức giống như Thanh Hạnh đầy sông quấn tới, khiến cho nàng không có cách nào giãy giụa.
Nàng bị ôm trước ngực hắn, hệt như một gốc Thanh Hạnh vậy, như thể nếu hắn buông lỏng tay ra, nàng sẽ bay xa mất. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy khủng hoảng, nắm chặt lấy áo bào của hắn.
Nắm lấy tay của nàng, đặt ở hông mình, Minh Triệt không nói gì cả, vươn hai tay ôm lấy nàng.
Còn cần phải hỏi nàng có thích mình hay không ư? Cần ư? Có cần phải thế không? Hắn ngẩng mặt lên, nở nụ cười thản nhiên.
Tiêu Liên Nhi chần chừ một lúc, vòng tay ôm lấy eo hắn. Nàng nghe được tiếng tim hắn đập, cũng nghe được tiếng đập của trái tim mình.
Hắn ôm rất chặt. Hơi thở của hắn rất rõ ràng. Nàng nhận được cảm giác an toàn mạnh mẽ.
Sư phụ, sư tôn, Hàn Tu Văn, dường như đều không phải là vấn đề khiến nàng nôn nóng nữa. Nàng như thể đã hấp thụ được sức mạnh trên người hắn, có cảm giác sảng khoái như trời cao cho nàng thỏa sức bay lượn.
"Chờ ta làm xong một chuyện."
"Ta làm xong một số chuyện…"
Hai người đồng thời nói ra.
Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên, Minh Triệt cúi đầu xuống nhìn nàng, bàn tay nâng cằm nàng lên. Thấy hắn liếm môi, mặt Tiêu Liên Nhi nóng bừng, tim đập thình thịch.
Minh Triệt nói, "Nàng đỏ mặt cái gì?"
Ta… có thể mặt dày mà nói cho huynh sao? Trong nháy mắt, Tiêu Liên Nhi cực kỳ lúng túng, quay đầu sang nơi khác nói, "Huynh… muốn làm chuyện gì?"
Minh Triệt cúi đầu xuống, Tiêu Liên Nhi theo phản xạ nhắm mắt lại. Giữa hai hơi thở, bờ môi hắn chạm vào bờ môi mềm mại của nàng, ôm chặt lấy hông nàng, nàng như được khắc vào trong lồng ngực của hắn.
Thần trí nàng hoảng hốt, khoảnh khắc này giống như là thời gian phi hành ngàn năm. Cảnh vật lui lại cực nhanh, nàng cố gắng muốn nhìn cho rõ, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lại không sao bắt được. Tựa như gốc Thanh Hạnh dưới đáy nước kia, thứ mà nàng có thể dựa dẫm, chỉ có mình hắn.
Giọng nói của Minh Triệt truyền đến từ nơi xa nôi, nhẹ nhàng và dịu dàng, "Ma Môn sẽ thắng mười trận. Ta không muốn đại lục Thương Lan, dùng những chiến thắng này để đổi một mình Dịch Khinh Trần là được."
Ba chữ "Dịch Khinh Trần" lọt vào tai, Tiêu Liên Nhi liền bị đánh thức. Ngón tay Minh Triệt đang mơn trớn đôi môi nàng, sau đó liếm môi một cái. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Đạo Môn không giao người cũng không sao, chỉ cần nàng ta chết là được."
Chỉ cần nàng ta chết là được!
Tiêu Liên Nhi rùng mình, "Huynh muốn nàng ta chết ư?"
Minh Triệt khẽ khàng thở dài, "Không phải ta muốn nàng ta chết, mà là mạng của nàng ta trị giá một quả Lang Ngọc."
"Quả Lang Ngọc." Tiêu Liên Nhi thì thầm đọc lấy cái tên này mà ghi nhớ lại.
"Bản thần quân nhất thời hồ đồ cưới một người phụ nữ…"
"Bản quân liền lừa nàng ta uống Huyễn Thần Đan, đổi lấy tòa Thiên Địa Dung Lô này, để Cưu Thần Quân thu nàng ta làm cơ thiếp."
"Không có thuốc giải sao?"
"… Trong Vườn hoa Thiên Thần chân chính có một gốc cây tiên Lang Hoàn, ngàn năm kết một quả Lang Ngọc. Thần Quân quản lý hoa viên tiên giới, há có thể khiến người ta tùy ý vào hái chứ?"
Mặt mũi giống hệt Đan Thần Quân. Minh Triệt muốn quả Lang Ngọc ngàn năm mới có một kia là để đi cứu nữ tiên đáng thương kia sao?
"Huynh muốn quả Lang Ngọc làm gì?" Tiêu Liên Nhi cúi đầu, không muốn để cho Minh Triệt thấy được ánh mắt của mình.
"Nàng ngốc quá. Họ gọi ta là thiếu quân, Ma Môn dĩ nhiên sẽ có một vị chủ quân rồi. Người ấy bị bệnh, cần quả Lang Ngọc làm thuốc." Minh Triệt nói đến đây thì nở nụ cười rồi bảo, "Sau này nàng tới núi Hắc Ma thì sẽ biết."
Nàng nên làm gì bây giờ? Tiêu Liên Nhi vùi đầu mình vào trong ngực hắn, nghe được giọng của mình như đang phát run, "Tại sao lại là Dịch Khinh Trần? Đại lục Thương Lan có nhiều con gái như vậy, tại sao lại là nàng ta?"
(*) Còn gọi là rau hạnh, nymphoides peltata.
Khói xanh tản ra trên võ đài, thân ảnh Vu Hàm như ẩn như hiện trong sương mù.
"Bôn Lôi, đi!" Phong Trảm chỉ vào kiếm Bôn Lôi.
Một đạo ánh sáng xen lẫn hai màu đen và vàng kim bắn về phía Vu Hàm. Kiếm cũng như tên, xé rách không khí, vang lên tiếng sấm nặng nề. Ánh sáng kiếm như một vầng mây đen, trong nháy mắt đã bao phủ trên không nơi Vu Hàm đứng.
Từng sợi khói xanh bay lên, giống như Thanh Hạnh trong nước, mềm mại quấn lên.
Chân khí mềm mại nhưng dẻo dai khiến cho Phong Trảm như rơi vào trong đống bùn, càng đi về phía trước thì hai chân càng nặng nề. Ánh mắt của hắn ngưng trọng hơn, không còn vẻ khinh thường đối với cô gái trẻ tuổi trước mặt nữa.
Tiêu Liên Nhi được mở rộng tầm mắt, "Chân khí hệ Mộc, hóa ra còn có thể dùng giống như là chân khí hệ Thủy."
Nàng đột nhiên nhớ tới ngày nào Thanh Phong trưởng lão cũng căn dặn phải tự mình quấn được dòng nước. Sau khi Ứng Xuân Sơn ăn xong, chân khí hệ Thổ thi triển ra cũng giống như Triền Tự Quyết của chân khí hệ Thủy. Nàng vẫn luôn dùng chân khí hệ Thủy, dù là có chân khí hệ Mộc nhưng hầu như chưa từng dùng qua. Nếu có thể hợp lại pháp thuật của hai loại chân khí, vậy thì phải chăng có ý nghĩa là, chân khí hai màu xanh và trắng trong đan điền của nàng có thể dung hợp lại mà kết đan?
Vừa nghĩ như thế, Tiêu Liên Nhi lại càng chăm chú nhìn hơn.
Pháp thuật hệ Mộc của Vu Hàm đồng thời có tính mềm dẻo của hệ Thủy, lại có sinh cơ của hệ Mộc. Chân khí liên miên không dứt. Vậy mà có thể dây dưa khiến cho chân khí hệ Kim vốn khắc với hệ Mộc không thể tiến thêm được.
"Pháp thuật của Ma Môn quả nhiên cao minh." Tiêu Liên Nhi thì thầm.
Minh Triệt có chút bực mình. Thuật Thanh Hạnh này chẳng có chút liên quan nào đến Cửu Đại Bí Điển của Ma Môn, có gì đáng xem chứ? Hắn gẩy gẩy bàn tay.
Tiêu Liên Nhi đang nhìn mãi không rời thì thân thể đột nhiên lung lay. Nàng giật mình quay người lại, nhận ra cái bàn trà nhỏ dài, rộng khoảng một thước ở giữa ghế của hai người đã bay ra ngoài, di chuyển đến phía cuối.
Hai cái ghế nhẹ nhàng dựa vào nhau. Không có tay vịn, cho nên, nàng và hắn áp sát vào nhau.
Minh Triệt nâng cánh tay lên rồi hạ xuống. Ống tay áo rộng rãi của hắn phủ lên ống tay áo của nàng, tay hắn nắm chặt tay nàng, giọng điệu bình tĩnh, "Dâng trà."
Tầm mắt hoa lên, mười mấy người sau lưng đồng loạt bay tới trước mặt hai người. Trong tay mỗi người đều bưng hai chén trà. Chén trà khác nhau, hương trà khác biệt. Nhưng thần sắc trên mặt họ lại không khác nhau là bao, chẳng hề e dè mà nhìn chăm chú vào phần tay áo đang đặt lên nhau của hai người. Như thể nơi đó đang có một gốc linh thảo vạn năm vậy.
Cho dù Tiêu Liên Nhi đã sống hai trăm năm cũng cảm thấy xấu hổ mà tay chân luống cuống.
Minh Triệt thẹn quá hóa giận, nghiêm mặt kéo Tiêu Liên Nhi bay về phía sau, "Thấy cũng chẳng học được, ta dạy cho nàng thuật Thanh Hạnh."
Hai người vừa đi, đám người nhìn chén trà trong tay mình rồi nhao nhao trách cứ đối phương, "Ta dâng trà cho thiếu quân, các ngươi hóng hớt cái gì chứ?"
Đang cãi nhau thì trên lôi đài bỗng nhiên có ánh sáng xanh rực rỡ. Một đoàn Bôn Lôi Kiếm dày đặc trên không cuối cùng cũng bị Thanh Hạnh chia cắt ra. Bảy mươi hai luồng ánh sáng của kiếm bị thuật Thanh Hạnh quấn lấy ngừng trệ trên không.
Trong lòng Phong Trảm đầy lo lắng, hắn hét lớn một tiếng, bàn tay đánh ra một ấn ký phức tạp. Ánh sáng kiếm trên không giãy giụa run rẩy, tiếng sấm rền không dứt. Trán Phong Trảm dày đặc mồ hôi.
"Phong sư huynh." Vu Hàm yêu kiều gọi hắn một tiếng.
Thần thức của hắn đã ngưng kết ra một tia kiếm tâm vì hắn vốn là nhân tài kiệt xuất trong các tu sĩ kiếm tu. Tiếng nói kia lọt vào tai, tia kiếm tâm kia bỗng nhiên sáng rực rỡ.
"Sư huynh thất bại rồi."
"Yêu nữ dám hồ ngôn loạn ngữ nhiễu loạn tâm trí ta!" Phong Trảm tức giận mắng, ném một viên đan dược vào trong miệng, trong nháy mắt đã hồi phục rất nhiều chân khí.
Vu Hàm thản nhiên cười, bàn tay trắng như tuyết bay múa, khói xanh dũng mãnh lao tới phía Phong Trảm.
Phong Trảm vội vàng ngưng chân khí làm kiếm, lao nhanh tới luồng khói xanh chém xuống.
Đúng lúc này lại nghe Vu Hàm nở nụ cười, "Phong sư huynh, huynh còn không chịu nhận thua hay sao?"
Khói xanh đột nhiên ngưng tụ lại một chỗ, giống như một thanh đại đao màu xanh trong vắt chém về phía bảy mươi hai đạo ánh sáng của kiếm. Đao kiếm va chạm vào nhau, tiếng leng keng không ngừng vang lên.
Kiếm tu để cho tu vi tăng trưởng, gần như là đồng thời tu luyện với kiếm. Đao chém vào thân kiếm, như là vạch vô số vết thương lên người hắn vậy, đau đến nỗi Phong Trảm nhíu chặt lông mày. Cũng may chủ kiếm Bôn Lôi vẫn còn, tâm thần hắn khẽ động, điều động toàn bộ chân khí. Một đạo chân khí màu vàng óng ngưng kết thành kiếm, phá không đâm tới.
Kiếm ý sắc bén, vạch phá từng tầng từng tầng khói xanh đang ngưng tụ thành cây Thanh Hạnh, dội thẳng vào thân kiếm màu đen.
Kiếm Bôn Lôi nhận được chân khí thêm vào nên phát ra tiếng sấm sét nổ vang.
Lúc này bảy mươi ánh sáng kiếm đã tản đi, bay quanh bên ngoài khói xanh mà di chuyển, không ngừng lượn quan thanh kiếm Bôn Lôi này.
Thanh kiếm màu đen không ngừng run rẩy trên không. Giống như một cây rong đang cuốn lấy con cá.
Nhìn kĩ lại sẽ nhận thấy, thực ra kiếm Bôn Lôi đang không ngừng dùng kiếm khí cắt đứt Thanh Hạnh. Kiếm khí không ngừng tiêu hao. Thanh Hạnh màu xanh cũng đang không ngừng gia tăng.
Vu Hàm vỗ hai tay, trong tay xuất hiện một chiếc Loan Nguyệt Luân óng ánh, nàng quát lên, "Thu!"
Loan Nguyệt Luân xoay tròn như một chiếc mâm, bay về hướng kiếm Bôn Lôi.
Hàn Tu Văn, Thiên Quyền và Thiên Cơ trưởng lão, ba người của Nguyên Đạo Tông bỗng nhiên đứng lên, thầm nghĩ, đây chẳng phải là pháp bảo của Minh Triệt sao? Pháp bảo hay vũ khí của mình cũng có thể thu, huống chi một tên đệ tử Trúc Cơ.
Một tiếng leng keng vang lên, khói xanh tản ra. Loan Nguyệt Luân bay trở lại tay của Vu Hàm.
Từ xa nhìn lại, nàng như đang nâng một mâm băng trong suốt, thanh kiếm Bôn Lôi màu đen đang lẳng lặng nằm im trong đó.
Nàng cứ như vậy mà đưa thanh kiếm tới, "Phong sư huynh, kiếm của huynh này."
Phong Trảm rõ ràng là còn có liên hệ với kiếm Bôn Lôi, nhưng biết rằng nó đã bị vây ở trong chiếc mâm băng kia không thể động đậy. Đây là thanh kiếm bản mệnh của hắn, có lý nào mà mất đi rồi không tìm lại được nữa. Tâm niệm vừa động, kiếm Bôn Lôi đã bay trở lại trong tay hắn.
Bốn phía yên tĩnh dị thường, chỉ có trên màn sáng đang chớp động hiển thị lên kết quả trận chiến đầu tiên mà thôi.
Đại lục Thương Lan từ Tây sang Đông, từ núi Hắc Ma đến biển Thương Lãng được chia làm mười phần. Lúc này, núi Hắc Ma phía Tây đã có thêm một phần địa giới có màu đen nhàn nhạt.
Các tu sĩ lặng đi, có cảm giác rùng cả mình. Chẳng lẽ bóng đen này sẽ giống như hoàng hôn chậm rãi ăn hết tất cả địa giới của Đạo Môn hay sao?
"Bảo sao mà lại liều mạng như vậy. Đây là sợ Đạo Môn chúng ta thắng đi nơi ở của bọn họ!"
"Dù sao cũng phải cho người ta giữ lại miếng đất không phải sao?"
"Cũng đúng, miễn cho lúc không có nơi ở, lại đi lại trong địa giới của Đạo Môn chúng ta. Như một bát canh tiên có lẫn cát vào thì uống cũng không ngon nữa."
Tu sĩ Đạo Môn tự an ủi mình, trận đầu thất bại cũng không coi ra gì.
Dù sao thì vài thập niên trước, Ma Môn chiếm sáu phần địa giới. Nhưng mà người Ma Môn không nhiều nên cũng không trục xuất người Đạo Môn ra khỏi địa giới mà thôi.
Vu Hàm trở về cung điện, bị đám tỷ muội vây quanh đi lên lầu hai. Thấy trên ban công có các trưởng lão và nhóm Bát Phương Thiên Thần Tướng đang đứng, nàng cúi người hành lễ, "Đệ tử đã thắng."
Ánh mắt của đám trưởng lão và Bát Phương Thiên Thần Tướng như đang có điều suy nghĩ mà chỉ nhìn qua nàng một cái. Cầm trưởng lão khen nàng một tiếng rồi nói, "Đi lầu Kình Thiên báo cho thiếu quân một tiếng."
"Rõ!" Vu Hàm cười đáp lời, theo lối bên trái đi tới lầu Kình Thiên.
Lúc này, Tiêu Liên Nhi đang đứng trong một huyễn cảnh với Minh Triệt.
Bốn phía có núi xanh vây kín, một con sông lớn uốn lượn chảy từ trong sơn cốc về phía Đông. Cây rong thật dài dưới đáy sông bay múa lộn xộn, lắc lư thuận theo dòng nước, khiến cho cả dòng sông như nhiễm màu xanh biếc như ngọc.
Minh Triệt đạp trên đám rong mềm mại đi về phía nàng, tóc đen khẽ bay, tay áo phiêu dật, đáy mắt và đuôi lông mày đều có màu xanh biếc.
Tiêu Liên Nhi cảm thấy tim mình cũng mềm mại và sáng sủa hơn, thấy được vẻ xanh biếc trong mắt hắn càng ngày càng sâu thẳm hơn, nàng càng khó nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Nàng cố ý tìm cách đổi chủ đề, "Huynh nói là Thanh Hạnh như mộc, nước chảy bèo trôi. Thủy Mộc tương sinh gắn bó với nhau…"
Minh Triệt vòng tay ôm eo nàng rồi kéo về phía ngực mình. Ngay lập tức giống như Thanh Hạnh đầy sông quấn tới, khiến cho nàng không có cách nào giãy giụa.
Nàng bị ôm trước ngực hắn, hệt như một gốc Thanh Hạnh vậy, như thể nếu hắn buông lỏng tay ra, nàng sẽ bay xa mất. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy khủng hoảng, nắm chặt lấy áo bào của hắn.
Nắm lấy tay của nàng, đặt ở hông mình, Minh Triệt không nói gì cả, vươn hai tay ôm lấy nàng.
Còn cần phải hỏi nàng có thích mình hay không ư? Cần ư? Có cần phải thế không? Hắn ngẩng mặt lên, nở nụ cười thản nhiên.
Tiêu Liên Nhi chần chừ một lúc, vòng tay ôm lấy eo hắn. Nàng nghe được tiếng tim hắn đập, cũng nghe được tiếng đập của trái tim mình.
Hắn ôm rất chặt. Hơi thở của hắn rất rõ ràng. Nàng nhận được cảm giác an toàn mạnh mẽ.
Sư phụ, sư tôn, Hàn Tu Văn, dường như đều không phải là vấn đề khiến nàng nôn nóng nữa. Nàng như thể đã hấp thụ được sức mạnh trên người hắn, có cảm giác sảng khoái như trời cao cho nàng thỏa sức bay lượn.
"Chờ ta làm xong một chuyện."
"Ta làm xong một số chuyện…"
Hai người đồng thời nói ra.
Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên, Minh Triệt cúi đầu xuống nhìn nàng, bàn tay nâng cằm nàng lên. Thấy hắn liếm môi, mặt Tiêu Liên Nhi nóng bừng, tim đập thình thịch.
Minh Triệt nói, "Nàng đỏ mặt cái gì?"
Ta… có thể mặt dày mà nói cho huynh sao? Trong nháy mắt, Tiêu Liên Nhi cực kỳ lúng túng, quay đầu sang nơi khác nói, "Huynh… muốn làm chuyện gì?"
Minh Triệt cúi đầu xuống, Tiêu Liên Nhi theo phản xạ nhắm mắt lại. Giữa hai hơi thở, bờ môi hắn chạm vào bờ môi mềm mại của nàng, ôm chặt lấy hông nàng, nàng như được khắc vào trong lồng ngực của hắn.
Thần trí nàng hoảng hốt, khoảnh khắc này giống như là thời gian phi hành ngàn năm. Cảnh vật lui lại cực nhanh, nàng cố gắng muốn nhìn cho rõ, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lại không sao bắt được. Tựa như gốc Thanh Hạnh dưới đáy nước kia, thứ mà nàng có thể dựa dẫm, chỉ có mình hắn.
Giọng nói của Minh Triệt truyền đến từ nơi xa nôi, nhẹ nhàng và dịu dàng, "Ma Môn sẽ thắng mười trận. Ta không muốn đại lục Thương Lan, dùng những chiến thắng này để đổi một mình Dịch Khinh Trần là được."
Ba chữ "Dịch Khinh Trần" lọt vào tai, Tiêu Liên Nhi liền bị đánh thức. Ngón tay Minh Triệt đang mơn trớn đôi môi nàng, sau đó liếm môi một cái. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Đạo Môn không giao người cũng không sao, chỉ cần nàng ta chết là được."
Chỉ cần nàng ta chết là được!
Tiêu Liên Nhi rùng mình, "Huynh muốn nàng ta chết ư?"
Minh Triệt khẽ khàng thở dài, "Không phải ta muốn nàng ta chết, mà là mạng của nàng ta trị giá một quả Lang Ngọc."
"Quả Lang Ngọc." Tiêu Liên Nhi thì thầm đọc lấy cái tên này mà ghi nhớ lại.
"Bản thần quân nhất thời hồ đồ cưới một người phụ nữ…"
"Bản quân liền lừa nàng ta uống Huyễn Thần Đan, đổi lấy tòa Thiên Địa Dung Lô này, để Cưu Thần Quân thu nàng ta làm cơ thiếp."
"Không có thuốc giải sao?"
"… Trong Vườn hoa Thiên Thần chân chính có một gốc cây tiên Lang Hoàn, ngàn năm kết một quả Lang Ngọc. Thần Quân quản lý hoa viên tiên giới, há có thể khiến người ta tùy ý vào hái chứ?"
Mặt mũi giống hệt Đan Thần Quân. Minh Triệt muốn quả Lang Ngọc ngàn năm mới có một kia là để đi cứu nữ tiên đáng thương kia sao?
"Huynh muốn quả Lang Ngọc làm gì?" Tiêu Liên Nhi cúi đầu, không muốn để cho Minh Triệt thấy được ánh mắt của mình.
"Nàng ngốc quá. Họ gọi ta là thiếu quân, Ma Môn dĩ nhiên sẽ có một vị chủ quân rồi. Người ấy bị bệnh, cần quả Lang Ngọc làm thuốc." Minh Triệt nói đến đây thì nở nụ cười rồi bảo, "Sau này nàng tới núi Hắc Ma thì sẽ biết."
Nàng nên làm gì bây giờ? Tiêu Liên Nhi vùi đầu mình vào trong ngực hắn, nghe được giọng của mình như đang phát run, "Tại sao lại là Dịch Khinh Trần? Đại lục Thương Lan có nhiều con gái như vậy, tại sao lại là nàng ta?"
/192
|