Mạc Ngôn vụt qua một cái, hắn dễ dàng vượt qua đám bảo vệ, nhưng hắn cũng ý thức được mình hù được Mai Thanh cũng không đơn giản, vì thế cách chỗ cô gái khoảng 200m, hắn dừng bước, tươi cười thoải mái nói:
- Tôi là Mạc Ngôn, hẳn là cô đã nghe tên tôi rồi đúng không?
Mai Thanh Thiển giật mình, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Có nghe ông nội nói rồi. Text được lấy tại http://truyenyy.com
Mạc Ngôn thấy cô gái có vẻ e sợ, kiền không muốn bước thêm nữa:
- Vậy ông cô có nói tôi có thể trị khỏi bệnh cho cô được không?
Mai Thanh Thiển nói, hai mắt cô đượm buồn, hẳn là cô cũng không tin người đàn ông này có thể trị khỏi bệnh cho mình nhưng xuất phát từ sự lễ phép cô vẫn gật đầu nhẹ nhàng…
Lúc này Milro mới đuổi theo, giận dữ nói với bảo vệ:
- Các ngươi làm ăn kiểu gì đấy hả, sao không ngăn hắn lại?
- Tiểu Lạc, rốt cục sao lại thế này?
Mai Việt Sơn rất không hài lòng với cảnh hỗn loạn này…
Vừa rồi thấy y đi ra, Mạc Ngôn và Milro cảm thấy hình như có chuyện gì đó không thoải mái. Nhưng không biết tại sao, lập tức đi về phía Mai Thanh Thiển, sau đó thì Milro đuổi theo sắc mặt không chỉ có khó coi mà còn có vẻ giận giữ.
- Cha là người lừa đảo, cha có biết vừa rồi hắn nói những gì không?
Milro đã cho rằng Mặc Ngôn là một kẻ lừa đảo, lạt mềm buộc chặt, nghĩ đến vết thương sao cái cô gái trước mặt thì đáng thương mà lại có mánh khóe bịp người thế chứ.
Sắc mặt của Mai Việt Sơn trầm xuồng, nói:
- Con nói rõ ra xem sao lại thế này?
Tuy y không nhìn Mạc Ngôn nhưng sâu trong nội tâm y vẫn ôm một tia hi vọng ở người thanh niên này. Lúc này khi nghe Milro nói là kẻ lừa đảo ngay tức khắc ông ta cảm thấy xui xẻo. Những năm gần đây Mai gia gặp hàng tá những kẻ lừa đảo, thêm một người như Mạc Ngôn cũng không hề gì nhưng ông ta không ngờ con gái lại nói chuyện này, bởi vì một trò lừa bịp đối với cô gái là một đả kích rất lớn.
Chỉ là Milro đã nói ra thì ông ta phải hỏi cho rõ ràng, thậm chí lúc này ông ta còn không thèm nhìn biểu hiện của Mai Thanh Thiển, bởi vì ông ta biết thực tâm cô ấy đang rất thất vọng…
Quả nhiên, Mai Thanh Thiển nghe thấy Milro nói, cơ thể gầy yếu trong xe lắn ngoài sự thất vọng ra thì còn có cả sự hối tiếc…
Mạc Ngôn không nhịn được mắng thầm một câu thô tục, thực là không ra sao cả ta biến thành kẻ lừa đảo sao?
Vừa rồi lúc hắn đi, đơn giản là trong lòng cảm thấy khó chịu mà dừng xe quay lại là vì trên tay Mai Thanh Thiển có tràng hạt Phật châu.
Hai phút trước, hắn lái xe không đến 10m thì bỗng nhiên phát hiện trước ngực có hơi nhiệt tản mát…
Tình hình này là cực kì giống giằng co với Concha một đêm ở mỏ than, là ngoại vật khiến cho hắn dị động. Chẳng qua là đêm đó bị nóng hắn nhe răng trợn mắt. Lần này dị động chậm hơn rất nhiều nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói thì cái gì khiến cho bội sức dị động cũng đều đáng để mình đuổi theo. Thậm chí là có thể thả trước con quỷ đang tu luyện trong núi Hồ Lô kia.
Dù sao thì bội sức này cũng cất giấu một thế giới mới còn chưa biết!
Trong khoảng thời gian tới, Mạc Ngôn sẽ không ngừng nghiên cứu bội sức, có thời gian rảnh dỗi hắn sẽ cố gắng tra xét tư liệu để tìm hiểu xem cái khiến cho bội sức dị động đến tột cùng rốt cục là chất liệu gỗ gì, nhưng đáng tiếc thay, hắn tìm các loại tư liệu cũng đã lên mạng thỉnh giáo các chuyên gia nhưng cuối cùng vẫn không thu được kết quả gì.
Cái gọi là đi mòn cả giày mà không tìm thấy ắt đâu, hắn đang tính tạm thời bỏ truy tìm Mai Thanh Thiển cho bọn họ tia hi vọng.
Sau khi thấy bội sức di động. trước tiên hắn huy động vốn ý thức cuối cùng đem mục tiêu tập trung trên chuỗi vòng Phật châu của Mai Thanh thiện.
Chuỗi Phật châu này không có gì là lạ, thậm chí là có vẻ cũ kĩ nhưng sau khi tập trung vốn ý thức vào đó thì nó cho ra số liệu rất bình thường.
Vì thế mà Mạc Ngôn không hao phí tinh thần mở thiên nhãn nữa.
Mà trong mắt chuỗi vòng Phật này bên trong rõ ràng là có một loại hơi thở gì đó rất khó hiểu…
Loại hơi thở này có vẻ kì lạ, không phân âm dương, cũng không phải ngũ hành, có thể nói là nó huyền diệu khó mà giải thích được.
Nhưng Mạc Ngôn có thể khẳng định, hơi thở này và nguyên liệu ngọc lúc trước Dũng ca làm bùa hộ mệnh có chứa một ánh sáng, cùng là một loại hơi thở. Nhưng trong Phật châu này có một mùi rõ ràng là rất hổ thẹn…
Đối với Mạc Ngôn mà nói loại khí tức này chính là chía khóa để bội sức mở ra thế giới bên kia nhưng dù có thể nào thì cũng phỉa làm rõ nguồn gốc của nó.
Cho nên hắn và Milro đã quay về điều tra…
Đổi lại là người thường thì thì hành động lật lọng này là hành động điển hình để đuổi người khác ra khỏi cửa nhưng bị người ta cho là bịp bợm thì nó cũng thành bình thường.
- Cha, chuyện là như vậy…
Milro ghé vào tai Mai Việt Sơn, nhỏ giọng đem chuyện vừa rồi đi nói lại một lần nữa. Anh ta cũng không có thêm mắm thếm muối gì chỉ thuật lại từ đầu đến cuối lời của Mạc Ngôn mà thôi…
Sắc mặt của Mai Việt Sơn chìm xuống, cũng đoám ra lòng của Milro.
Ông ta nhìn về phía Mạc Ngôn, lạnh lùng nói:
- Vị Mạc tiên sinh này, tôi nghĩ tốt nhất là anh nên dời khỏi đây…
Mạc Ngôn là do Mai Tam Đỉnh mời đến, vì chiếu cố cha trước mặt con nên Mai Việt Sơn cảm thấy lời của mình đã thực sự rất là khách sáo.
Mạc Ngôn thở dài nói:
- Đi khỏi đây thì không vấn đề gì, Mai tiên sinh trước khi tôi đi thì tốt nhất là ông nên gọi điện báo cho cha mình một tiếng…
Hắn biết hành động của mình có chút cao ngạo, có vẻ tiễn khách nhưng đã rơi vào đường cùng thì cũng chỉ còn biết đem Mai lão gia để tính toán.
Mai Việt Sơn cũng không nề hà, lạnh lùng nói với hắn:
- Hà tất phải thế, ta hi vọng ngay lập tức cậu hãy dời khỏi nơi này.
Nói xong, ông ta nhìn bảo vệ gật đầu có ý bảo họ cần phải hành động.
Mạc Ngôn nhún vai nói:
- Mai tiên sinh, có thể ông quên đây là khu công cộng…
Mai Việt Sơn ngẩn người ra, lúc này mới nhớ ra là cửa biệt thự không phải là của nhà mình.
Ông ta căm giận, nghiêm mặt nói với bảo mẫu của Mai Thanh Thiển:
- Còn đực ra đấy làm gì, đưa tiểu thư vào trong đi…
Mạc Ngôn không biết phải làm sao, trơ mắt nhìn người ta đẩy xe lăn của Mai Thanh Thiển vào. Trong lòng hắn không nhịn được muốn dạy bảo người này một bài học nhưng lại sợ ông ta động thủ giết người cướp đi vòng Phật châu kia?
Mạc Ngôn tự hỏi lòng, việc hôm nay, bắt nguồn từ chỗ Milro kia không hiểu ra sao cả, cảm giác ưu việt nhưng thực ra mình cũng đã có chút dọa người, chẳng trách người ta lại cho rằng mình là người lừa đảo. Quan trọng nhất là mình cũng không có mặt mũi nào mà đi cướp cái Phật châu từ tay cô bé kia.
- Bỏ đi, việc này để nói sau, không cần ngay bây giờ.
Trong lòng hắn rất rõ, trọng lượng của mình, những người này cũng không biết, Mai Tam Đỉnh cũng hiểu rõ, ở chỗ này với Mai Việt Sơn, Milro còn không bằng đến chỗ lão Mai nhận lỗi.
Nghĩ đến đây, Mạc Ngôn để cho Mai Thanh Thiện và chiếc vòng Phật châu kia vào trong kí ức và tính chuyện dời khỏi đây.
Có ấn tượng thì vòng Phật châu nàu cũng không thể chạy khỏi bàn tay của hắn được…
Đúng lúc này, bảo mẫu bỗng nhiên hô lên:
- Không hay rồi, Mai tiểu thư ngất đi rồi.
Một câu làm sóng dậy…
- Các ngươi chăm sóc kiểu gì thế hả, mới vừa rồi mà đã không hay là sao hả?
Mai Việt Sơn nghe thấy vậy liền luống cuống, vội la lên:
- Bác sĩ, bác sĩ đâu?
Mạc Ngôn hút điếu thuốc, thấy bóng người hắn đã bỏ ý định dời đi.
Cũng không phải là hắn chế giễu mà hắn cảm thấy ngộ nhỡ Mai Thanh Thiển này có xảy ra chuyện gì, thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm. Một màn vừa rồi cô giá bị kích động một chút, lúc này cô bị ngất cũng là do cảm xúc đó…
Mạc Ngôn đứng ở ngoài lẳng lặng nhìn bác sĩ và đám người kia.
- Thật sự là gặp quỷ… oxi, dưỡng khí, tôi cần dưỡng khí…
- Thượng đế đang nhìn, Mai nhất định cô sẽ tỉnh lại!
- Quái lạ, không ấn nhân trung, ta đã sơm nói với ông đây là vu thuật chứ không phải y thuật…
Mạc Ngôn không ngờ là tên mũi to này một hơi nói không sai chứ hán nào, mặc dù có chút khó chịu nhưng từng chữ được nhấn mạnh. Hơn nữa cái khó chính là người này còn biết nhân trung…
Trong lúc hoảng loạn, thời gian trôi đi rất nhanh, gần 10 phút trôi qua, Mai Thanh Thiển vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại hơn nữa hơi thở lại càng ngày càng yếu.
Trên mặt Chirs tỏ ra chán nản, tay cũng dần chậm lại…
Mặc Ngôn cảm thấy thời cơ đã đến, hắn tiến lên vài bước nhẹ nhàng vỗ bả vài Mai Việt Sơn nói:
- Có câu gọi ngựa chết làm như ngựa sống, chi bằng để tôi thử xem?
Ngựa chết làm như ngựa sống?
Nét mặt già nua của Mai Việt Sơn đỏ bừng lên, giận dữ nói:
- Không nói tiếng người tránh ra!
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi nói như vậy không phải là để chọc giân ông, mà chỉ muốn cho ông thấy rõ sự thực. Nói cho ông biết, ở đây cách bệnh viện có 500m nhưng phòng khám trong đó phương tiện còn kém xa đồ mà ông mang đến. Còn bệnh viện lớn cách đây chí ít cũng 30 phút nhưng lại đang tắc đường. Mai tiên sinh, với tình hình của con gái ông bây giờ ông thấy có thể qua được 30 phút sao?
Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:
- Trong mắt các ông bây giờ có thể tôi là kẻ lừa gạt, tôi không muốn giải thích gì cả. Nhưng tôi phải nhắc nhở ông, một kẻ lừa gạt quan trọng nhất là lừa được bao nhiêu tiền chứ không nhất thiết phải phiêu lưu. Nếu tôi là người lừa gạt thì ông cảm thấy tôi có cần quan tâm đến mạng người sao?
Mai Việt Sơn không khỏi ngẩn ra, đúng vậy nếu hắn là một tên lừa gạt thì sao cần xuất hiện lúc này?
/340
|