Chỉ cần là kiếm tiền bằng nỗ lực của mình, trên thế giới này không có ai chê cười cả, Trương Hiệp Lâm cùng Lâm Cao Quân cũng không ngoại lệ, sau khi 2 người khách khí vài câu thì đồng ý với lời mời của Mạc Ngôn.
Sở dĩ Lâm Cao Quân đồng ý trước tiên là do thù lao lớn, tiếp theo, từ sâu trong nội tâm hắn thực sự không muốn tham gia vì băn khoăn về năng lực bản thân, cuối cùng lại ỉu xìu ra về mà chẳng làm được việc. Phải biết rằng, lúc nhận đơn của công ty, do số tiền thù lao lớn nên nội bộ công ty cũng tranh giành 1 phen, cuối cùng Hoàng Lưu Hạ quyết định, đơn này dành cho ông ta và Trương Hiệp Lâm, cậu cũng biết, Hoàng Lưu Hạ sở dĩ làm như vậy hoàn toàn là vì thân phận của Trương Hiệp Lâm, mình cũng được thơm lây, nhưng bất kể nói thế nào, đơn này cũng nhận rồi, nếu trở về mà không giải quyết định, sau này lại có đơn thế này mình chắc chắn sẽ bị loại đầu tiên.
Cạnh tranh ở khắp mọi nơi, trong công ty Chính Phương cũng là như vậy.
So với Lâm Cao Quân, hoạt động tâm lý Trương Hiệp Lâm đơn giản hơn nhiều, chủ yếu là muốn tận mắt xem Mạc Ngôn phá vụ án này như thế nào, loại đơn thế này không chỉ giúp hắn hiểu thêm về Mạc Ngôn mà còn có thể tạo quan hệ thân thiết hơn, nhằm vào người này, không nhất định phải đứng ở 1 nơi xa quan sát, có đôi khi, phải thâm nhập vào cuộc sống và công việc của mục tiêu mới là cách tốt nhất.
Thời gian tiếp theo, mọi người vừa ăn trưa vừa nói chuyện, đề tài lớn nhất là tập trung vào vụ án này.
Mạc Ngôn thì không nói gì, phần lớn thời gian là ngồi 1 bên yên lặng lắng nghe.
Bản thân vụ án này không có nhiều tư liệu, thành phố cũng đến phỏng vấn vài lần, Trương Hiệp Lâm cùng Lâm Cao Quân trong 2 ngày này cũng đến thăm 1 vài người dân gặp ác mộng, trong tư liệu vốn không có chỗ nào đáng chú ý, những câu hỏi đặ ra đơn giản chỉ là gần đây tiếp xúc với người nào, đi qua những nơi nào, có thấy người lạ nào xuất hiện xung quanh đó không.
Những câu hỏi này thì có đủ các câu trả lời, bình thường, vun vặt, không có gì đáng nói.
- Mạc Ngôn, người bên bất động sản Kim Điền đã mang bản sơ đồ qua đây rồi.
Lúc bữa trưa sắp xong, Đỗ Tiểu Âm nhận được điện thoại từ công ty bất động sản Kim Điền gọi tới.
Mạc Ngôn nói:
- Nếu như vậy, thì chúng ta qua đó xem xem.
Trương Hiệp Lâm nhìn đồng hồ, nói:
- Đang là thời gian nghỉ trưa, những người mà cậu muốn tập trung lúc này chắc đều đang ở nhà đấy, hỏi lúc này đúng là rất thích hợp.
Lâm Cao Quân thấy mọi người đều có ý làm việc nhanh chóng, vì thế đứng dậy trả tiền cơm, lập tức mấy người nối đuôi nhau ra khỏi quán cơm.
Chỗ này cách tiểu khu Mạc Sầu Hồ chỉ hơn 100 mét, mấy người đi bộ tới chỗ quản lý tiểu khu, người của bất động sản Kim Điền đã đứng chờ ở đó.
- Đỗ cảnh quan, đây là bản sơ đồ mà các cô cần.
Nhân viên công ty bất động sản Kim Điền đưa bản thiết kế cho Đỗ Tiểu Âm, nói:
- Bản thi công, bản vẽ đường dẫn ống nước ngầm bao gồm cả bản đồ phân bố kiến trúc cũng ở trong đó.
Đỗ Tiểu Âm nhận bản vẽ, hỏi Mạc Ngôn:
- Bước tiếp theo nên làm thế nào?
Mạc Ngôn nói:
- Tôi chỉ cần bản thiết kế phân bố kiến trúc thôi, các khác không cần đâu.
Nói xong, cậu quan sát chỗ phòng họp quản lý diện tích không lớn lắm này, liếc mắt 1 cái đã nhìn thấy bảng thông báo ở góc tường.
- Anh Trương, giúp tôi 1 cái, mang khối bảng thông báo đến đây đi.
Mạc Ngôn không chút khách khí bắt đầu sai khiến nhân viên, lại nói với nhân viên quản lý:
- Có đinh không, nếu có, thì phiền mang 1 hộp đến đây.
Mọi người bận rộn 1 hồi, vài phút sau, Mạc Ngôn đinh bản thiết kế lên trên bảng thông báo.
Đối diện với bảng thông báo, tất cả bàn đều bị gom lại, chỉ để lại ghế ngồi chuẩn bị cho dân.
Đỗ Tiểu Âm thấy bảng thông báo quay lưng với ghế ngồi, tò mò hỏi:
- Bảng thông báo này không phải để mọi người xem sao?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Cái này dùng để tổng kết quy luật, không nhất thiết phải để cho người dân xem.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Quy luật gì?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đến lúc ấy cô khác biết.
Đỗ Tiểu Âm thật sự không hiểu Mạc Ngôn ậm ừ rốt cuộc là muốn làm cái gì, nhưng đành chịu, tên này thừa nước đục thả câu, cô đành phải yên lặng xem diễn biến thế nào.
10 phút sau, người dân bị ác mông quấy rầy hoặc là đang hoang mang hoặc là đang đợi biểu tình, ầm ầm kéo nhau vào trong phòng họp.
- Lão Lý, ông có biết cục quản lý triệu tập chúng ta làm gì không?
- Lão mập Kim không nói với ông sao?
- Lão Kim không nói, chỉ nói là mở cuộc họp gì đó.
- Thế mà tôi nghe lão mập Kim nói, đây là buổi cảnh sát triệu tập, nói là để phá án.
- Chả trách… tôi nói ông với lão Trương, còn có cả bà Hồ sao đều đến cả thế nàyi, hóa ra đều là người bị hại à.
- Người bị hại? Những lời này của ông nói hơi sớm rồi… hôm qua tôi có nhờ 1 vị chuyên gia tới, ông ta nói là chúng ta là người thường xuyên bị gặp ác mộng, kỳ thực là 1 chứng bệnh tập thể, theo cách nói của chuyên gia, chúng ta nhiều nhất chỉ là người bệnh, chứ hoàn toàn không phải là người bị hại.
- Lão Lý, chuyên gia bây giờ có mấy người đáng tin chứ? Tôi thà tin vào cảnh sát chứ không tin chuyên gia, cảnh sát đến đây phá án nói rõ chúng ta bị bọn tiểu nhân ám hại, tôi cũng sống 60 năm rồi, thể xác và tinh thần cũng chưa đến nỗi tệ, càng không làm những chuyện áy náy với lương tâm, bây giờ gặp ác mộng liên tiếp, chắc chắn là do bọn tiểu nhân làm chuyện xấu.
Sau khi mấy chục người dân vào phòng họp, lập tức đứng chặt kín phòng họp vốn diện tích không lớn này, cũng may chỗ quản lý chuẩn bị ghế nhựa đặt vào đây, sau khi mọi người ngồi xuống, toàn bộ phòng họp giống như 1 lớp sinh viên chật ních.
Trong phòng họp, tiếng bàn luận, tiếng hỏi thăm, tiếng nghi ngờ, bên tai không dứt, nếu nhắm mắt lại chỉ dùng tai để nghe sẽ có cảm giác đang đi vào 1 khu chợ.
- Mạc Ngôn nhìn thấy những người dân này, khóe miệng mỉm cười.
Lúc này, cậu đã xác định, cái gọi là ác mộng tuyệt đối là do người làm! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Đỗ Tiểu Âm lúc lúc chú ý đến Mạc Ngôn, thấy cậu hơi mỉm cười, biết rằng người này chắc chắn có phát hiện gì rồi.
- Này, cười cái gì đấy?
Cô khẽ huých nhẹ vào khủy tay Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn nhìn về phía dân chúng, cười hỏi:
- Nhìn những người dân đó, cô không cảm thấy có gì kỳ quái sao?
Đỗ Tiểu Âm hơi nhíu mày, nhìn theo hướng nhìn của Mạc Ngôn, đang định hỏi rốt cuộc kỳ quái ở chỗ này, lúc này đột nhiên chột dạ.
- A, đúng là gặp quỷ, chuyện rõ ràng như vậy, sao mình lại không phát hiện ra!
Cô không khỏi thở nhẹ 1 tiếng.
Mạc Ngôn nhẹ giọng nói:
- Cô đã thấy chưa?
Đỗ Tiểu Âm gật gật đầu, cười mếu nói:
- Nếu không tu tập đám dân đó lại 1 chỗ, tôi sợ là không chỉ mình tôi nhìn không ra, nói cho cùng, tôi chưa thực sự quan tâm đến vụ án này, thậm chí không coi nó là 1 vụ án, trong thâm tâm chỉ coi họ là những người bệnh, chứ không phải là người bị hại, vì thế vô tình đã coi nhẹ những dấu vết rõ ràng này.
Cô hơi cười mếu, ngữ khí mang ý tự trách mình.
Dấu vết theo như lời nói của Đỗ Tiểu Âm thực sự là rõ ràng, nhìn lại toàn bộ người dân đang chen chúc trong phòng họp rất ít người dưới 50 tuổi, mà những người chưa đến 50 tuổi, nhìn khí chất và trang phục, căn bản đều là những phụ nữ nội trợ không có nghề nghiệp.
Nếu như đây là chứng bệnh quần thể, không lý do nào chỉ tập trung vào những người này!
Tuy rằng phần lớn họ trên 50 tuổi, nhưng không có nghĩa yếu tố tâm lý bọn họ kém đi, trên thực tế, ở đây có rất nhiều người là công nhân viên chức đã về hưu, nếu luận về yếu tố tâm lý và kinh nghiệm sống, bọn họ hơn 1 nửa là khỏe mạnh hơn cả thanh niên, mà người mắc chứng bệnh quần thể đa số đều có tính dễ bị tổn thương, hay phóng đại, trong công việc là tình cảm luôn tự cho mình là trung tâm, thường là do yếu tố tâm lý hay là do bệnh ngầm gây nên, về lý luận mà nói, người mắc chứng bệnh này tâm trí không toàn toàn như 1 vị thành niên hay 1 đứa trẻ.
Trong đám người xung quanh Mạc Ngôn, Đỗ Tiểu Âm là người thứ 2 phát hiện ra manh mối này, sau Trương Hiệp Lâm, hắn từng là đặc công bảo vệ lãnh thổ quốc gia, nếu ngay cả điểm ấy cũng nhận không ra thực sự là hổ thẹn cho thân phận trước đó của mình, còn về Lâm Cao Quân vẫn như lúc đầu vẫn không phát hiện ra điều kỳ quái ở trong đó.
- Đây có phải có nghĩa là đằng sau vụ án này đích thực có 1 bàn tay đen nhúng vào?
Đỗ Tiểu Âm đứng bên cạnh Mạc Ngôn hỏi.
Mạc Ngôn nói:
- Với tôi mà nói, 100 % chính xác là như vậy, thế nhưng…
Cậu hơi do dự 1 chút, lại nói:
- Thôi bỏ đi, vẫn Theo kế hoạch từng bước một, dù sao cũng tốn không nhiều thời gian đâu.
Đỗ Tiểu Âm lại hỏi:
- Dựa theo kế hoạch của cậu, chắc chắc có thể bắt được kẻ đứng sau không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì đúng là như vậy, đối với tôi mà nói, chỉ cần xác định trong đó có hành vi người làm, những chuyện khác chỉ cần dựa theo từng bước là được rồi.
Lúc nói chuyện, sắc mặt cậu vẫn bình tĩnh như cũ, giống như nói 1 + 1 = 2 là 1 chân lý vĩnh cửu vậy, trên nét mặt không có chút gì là tự đắc.
Nhưng trong mắt Đỗ Tiểu Âm, trên người Mạc Ngôn phát ra 1 loại ánh sáng chói lóa khó nói bằng lời được.
Đàn ông tự tin quả nhiên là ma lực lớn nhất, đặc biết cái loại tự tin này đã thâm nhập vào trong xương cốt, đàn ông mà ngu si đần độn, trong lòng con gái khẽ thở dài 1 tiếng, trong lòng tự nhiên có chút yên lặng.
Mạc Ngôn cũng không để ý đến tâm tình của Đỗ Tiểu Âm, nói với Trương Hiệp Lâm:
- Anh Trương, phiền anh với anh Lâm Cao Quân giúp tôi lấy giấy bút cho những người dân đó.
Trương Hiệp Lâm nói:
- Không thành vấn đề.
Sau vài phút, Mạc Ngôn giơ tay lấy 1 cây bút cọ màu đỏ, đứng lên bảng hiển thị, nói:
- Các vị, tôi nghĩ mọi người đã biết mục đích tôi mời mọi người đến đây, tôi cũng không nói nhiều lời nữa, chúng ta vào vấn đề luôn.
Ngập ngừng 1 chút, cậu nói tiếp:
- Các vị, đầu tiên mời mọi người viết tên và địa chỉ mình lên trên giấy, chú ý, tầng và số nhà là phải viết rõ ràng.
Chờ mọi người viết xong, Mạc Ngôn nói:
- Bây giờ mời bác gái ở hàng ghế thứ nhất bên trái ngoài cùng đó nói tên và địa chỉ của bác ra ạ.
- Tôi tên là Trương Tố Lan, năm nay 60 tuổi, trong nhà có 5 người, ông xã tôi, con trai, con dâu…
Mạc Ngôn cười ngắt lời bà bác này, nói:
- Bác gái, bác chỉ cần nói tên và địa chỉ là được, những cái khác không cần nói, chúng ta hôm nay đến đây để điều tra vụ án chứ không phải điều tra hộ khẩu.
Bác gái cười nói:
- Tôi tưởng là phải nói hết… thế thì, cậu trai, tôi thấy cậu cũng khá khôi ngô tuấn tú đấy, có bạn gái chưa? Nếu chưa có, thì bác giới thiệu cho 1 cô?
Mọi người nghe vậy, cười vang.
Đỗ Tiêu Âm phì cười, cười cực kỳ vui vẻ.
Sau khi pha chút hài hước hài, bác Trương nhiệt tình khai báo tên và địa chỉ rồi ngồi xuống.
- Phòng 204, lầu 2, Trương Tố Lan.
Mạc Ngôn sau khi tìm được phòng 204 trên bản vẽ, dùng bút đỏ viết tên bác Trương vào, sau đó nói:
- Chúng ta dựa theo trình tự, mời vị bên cạnh bác Trương đó, phiền ông tự giới thiệu đi.
Số dân cư đến đây hôm nay đại đa số đều tậm trung ở 3 tầng dưới cùng, nhưng có 20 người chuyển đến tiểu khu vào đợt sau đều ở các tầng khác.
Sau khoảng 40 phút, Mạc Ngôn vẽ tên người đầy khắp trên bảng hiển thị.
/340
|