Lúc Mạc Ngôn đi vào quán cà phê, thiếu chút nữa đã không nhận ra Tô Cận, nếu không phải cô ngồi trong góc phòng ngoắc tay, Mạc Ngôn còn tưởng mỹ nhân chân dài này muốn cho mình leo cây.
- Cô làm cái quái qủy gì vậy, trông cứ như là đặc vụ ấy?
Trông thấy bộ răng to của Tô Cận. Mạc Ngôn bật cười, có ý định sẽ mang di động ra mà chụp lại khoẳng khắc này.
Tô Cận tức giận nói:
- Tôi không muốn mấy tay săn ảnh sẽ chụp được hình tôi đang cùng đi với anh thế này.
Mạc Ngôn cười rồi ngồi xuống, nói:
- Cô mà cũng có lúc phải sợ hãi thế này sao?
Tô Cận liếc mắt nói:
- Tôi không muốn mất đi người bạn như Mạch Tuệ, nếu như không phải lo lắng cô ấy hiểu lầm, thì không bao giờ tôi ăn mặc cái kiểu quỷ quái như thế này. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Mạc Ngôn gật gật đầu, nói:
- Coi như cô vẫn còn có chút lương tâm...
Nói xong, hắn gọi phục vụ:
- Một tách cà phê.
Chờ phục vụ mang cà phê lên, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói:
- Trước khi nói cho cô biết chuyện tối hôm đó, tôi muốn hỏi cô một chuyện.
Tô Cận đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng thấy Mạc Ngôn vừa ngồi xuống đã hỏi chuyện trước, trong lòng có chút khó chịu, nói:
- Dựa vào cái gì mà anh lại được hỏi trước.
Mạc Ngôn thản nhiên nói:
- Bởi vì Nhan Phương không phải là sư phụ của tôi.
Sắc mặt Tô Cận hơi ngưng lại, một lúc mới oán hận nói:
- Xem như anh lợi hại, có chuyện gì mau hỏi đi!
Mạc Ngôn nói:
- Vấn đề thứ nhất, làm sao Thích Viễn Sơn lại biết Trương Trường Thanh?
Tô Cận nghe vậy, khẽ nhíu mày, nói:
- Nói thật, tôi cũng không biết tại sao đại bá lại biết Trương Trường Thanh.
Mạc Ngôn cười nói:
- Vậy cô có biết tại sao tôi lại hỏi cô chuyện này không?
Cặp lông mi xinh đẹp của Tô Cận khẽ nhăn, ngoài miệng nói:
- Không biết.
Thật sự, khi cô biết người đứng sau vụ ở tiểu khu Mạc Sầu Hồ là Trương Trường Thanh, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng đối mặt với Thích Viễn Sơn, lại không dám hỏi.
Mạc Ngôn vẫn ung dung, nói:
- Tôi thấy rất lạ...sư phụ của cô gây sóng gió ở tiểu khu Mạc Sầu Hồ, cuối cùng lại chết ở đó, mà tôi cũng xuất hiện ở tiểu khu Mạc Sầu Hồ, là do nhận sự ủy thác của Trương Trường Thanh, bắt sư phụ của cô lại. Cùng lúc đó, sư bá của cô kết giao tâm đầu ý hợp, có ý muốn kết giao bạn vong niên. Tôi nghĩ mãi mà vẫn không rõ, ba người Thích Viễn Sơn, Trương Trường Thanh và sư phụ cô, rốt cục có quan hệ gì?
Lời nói này thật có sự công phá, nếu như Tô Cận chưa từng trải, nói không chừng sẽ nghi ngờ cái chết của sư phụ là do một tay Thích Viễn Sơn làm.
Cũng may từ nhỏ cô đã biết, tình cảm của sư phụ mình và sư bá rất sâu đậm, giữa hai người cũng có những mâu thuẫn và khác biệt, nhưng sẽ không có chuyện huynh đệ tương tàn.
- Anh đang có ý định châm ngòi ly gián sao?
Cô liếc nhìn Mạc Ngôn, tức giận nói.
Nếu là bình thường, Mạc Ngôn sẽ cho rằng rất dễ thương, nhưng khi có cả bộ răng to thế kia, làm Mạc Ngôn nổi hết cả da gà.
- Nói những lời cô không thích nghe, nói ra thực lực này của sư bá cô, thật không xứng để tôi châm ngòi ly gián.
Mạc Ngôn cười cười, nói.
Tô Cận sớm đã biết đến sự ngạo mạn của Mạc Ngôn, lúc này cũng không tức giận, lại còn thản nhiên nói:
- Còn chuyện gì nữa, mau hỏi đi.
Sắc mặt Mạc Ngôn đột nhiên nghiêm nghị, nói:
- Cô có biết đan thư là gì không?
Tô Cận ngẩn ra, nói:
- Đan thư?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, đan thư, đan trong bạch hạc đan, thư trong sách vở.
Tô Cận lắc đầu nói:
- Tôi chưa từng nghe qua thứ này, là một cuốn y thuật sao?
Trong sự theo dõi của ý thức bản ngã, tim đập cùng tốc độ lưu thông máu của Tô Cận bình thường, không có một chút dấu hiệu nói dối nào.
Trong lòng Mạc Ngôn có chút thất vọng, nói:
- Tốt lắm, tôi đã hỏi xong.
Chuyện Mạc Ngôn hỏi thì đã xong, nhưng lại không hề có đáp án.
Về chuyện của Nhan Phương, mối quan hệ của Thích Viễn Sơn và Trương Trường Thanh, hắn mơ hồ có thể đoán ra một chút. Trên giang hồ có vài trò đã quá cũ rồi, trước đó Nhan Phương và Thích Viễn Sơn đã sắp xếp, sau đó Nhan Phương đến gây sóng gió ở tiểu khu Mạc Sầu Hồ, khi làm cho Trương Trường Thanh sứt đầu mẻ trán thì Thích Viễn Sơn ra tay phá vỡ cục diện, do đó được Trương Trường Thanh tín nhiệm. Quá trình cơ bản là như thế, nhưng mục đích cuối cùng là gì, Mạc Ngôn vẫn chưa biết.
Chuyện Mạc Ngôn quan tâm nhất thực ra là đan thư mà trước khi chết Nhan Phương có nhắc tới, đáng tiếc là chuyện này vẫn chưa có đáp án.
Nhưng hắn có thể xác định được, trong chuyện này thì Tô Cận không hề nói sai, chuyện này chứng tỏ, ít nhất trong chuyện này, cô là người ngoài cuộc.
Đã là người ngoài cuộc, Mạc Ngôn cũng không làm khó cô, đồng thời trong lòng cũng có chút cân nhắc, có nên tìm một cơ hội để nói về chuyện của Thích Viễn Sơn hay không.
- Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, rột cục nguyên nhân cái chết của sư phụ tôi đêm đó là gì?
Tô Cận khẽ hít một hơi, lẳng lặng nhìn Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn nói:
- Chuyện này nói ra rất đơn giản...
Hắn nhắp một ngụm cà phê, kể từ đầu đến cuối chuyện xảy ra đêm đó. Chuyện này cũng không có gì phải dấu giếm, hắn cũng không ngại phải nói ra từng chi tiết.
Sau khi Tô Cận nghe xong, sắc mặt tỏ ra không hề kích động, chỉ là ngồi lặng người ở đó.
Trên thực tế, về cái chết của Nhan Phương, trong lòng cô đã có những phỏng đoán mơ hồ. Cô biết sư phụ của mình, luôn coi trọng sư bá, theo ý nghiêm khắc mà nói, tuyệt đối không phải người tốt. Nếu không, đâu cần phải mai danh ẩn tích bao năm như vậy, ngay cả đồ đệ của mình cũng không dám nhận.
Có câu: người thường sống ở vùng sông nước, có mấy ai đi giày cao gót.
Rất lâu trước đây Tô Cận đã lo lắng ngày này sẽ đến...
Mạc Ngôn thấy cô không nói lời nào, nói:
- Sao vậy, cô không tin lời của tôi sao?
Tô Cận yên lặng lắc đầu, trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Anh có biết tên và địa chỉ của 3 người đã chết ở tiểu khu Mạc Sầu Hồ không?
Mạc Ngôn nói:
- Sao vậy, cô muốn thay sự phụ mình chuộc tội sao?
Tô Cân thở dài một tiếng, nói:
- Có lẽ vậy...nếu những gì anh nói là sự thật, tôi nghĩ, tôi có thể làm cho họ chút gì đó. Chuộc tội cũng tốt, tự tôi đi an ủi cũng tốt, nói chung là tôi có thể làm một chuyện cuối cùng cho sư phụ.
Theo lời của Tô Cận, Mạc Ngôn có thẻ thấy, tuy rằng cô và Nhan Phương là quan hệ thầy trò, nhưng đối với những hành động của Nhan Phương thì thật khó hiểu, cũng không phải hiểu rõ lắm, mà là cũng không tán thành.
- Tên tuổi và địa chỉ của người chết thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng chuyện này cũng không khó hỏi thăm, cô có thể tự đi đến tiểu khu Mạc Sầu Hồ để tìm hiểu. Tuy nhiên, tôi khuyên cô một câu, tốt nhất là không nên đích thân ra mặt, cũng không cần quá trực tiếp, cô có thể dùng một cách gián tiếp để bồi thường cho bọn họ.
Tô Cận gật gật đầu, nói:
- Chuyện này tôi cũng biết, nhưng vẫn cảm ơn đề nghị của anh.
Dừng lại một lát, dường như cô có chút do dự, nhìn ánh mắt của Mạc Ngôn, lại nói:
- Mạc Ngôn, tôi có thể hỏi lại anh một chuyện không?
Mạc Ngôn nói:
- Cứ việc hỏi.
Tô Cận chậm rãi hỏi:
- Nếu sư phụ tôi không tự sát, anh có giết ông ấy không?
Mạc Ngôn không cần suy nghĩ, nói:
- Trong chuyện này, nếu như sư phụ của cô dựa vào điểm yếu chống lại tôi, nói không chừng, tôi sẽ giết ông ấy. Dù có nói thế nào, trong tay ông ấy có ba người đã chết, tôi giết mà trong lòng không hổ thẹn. Đương nhiên, nếu như ông ấy không chống cự, thì có thể tôi sẽ không giết ông ấy. Con người của tôi không có gì tốt đẹp, nhưng cũng không đến nỗi giết một người không hề chống cự gì.
Tô Cận nghe vậy, gật gật đầu, và im lặng.
Một lát sau, cô nói;
- Mặc dù sư phụ tôi tự sát. Nhưng dù sao cũng bị anh dồn ép, từ góc độ này mà nói, anh chính là kẻ thù của tôi, đúng không?
Mạc Ngôn nhún vai, cười nói:
- Hoan nghênh báo thù.
Tô Cận lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Nếu tôi có năng lực như vậy, thù này nhất định tôi sẽ báo, chẳng lẽ anh không lo lắng chút nào sao?
Mạc Ngôn lắc đầu, nói:
- Được, đừng có ở trước mặt tôi mà nói mấy lời đó, nếu là Thích Viễn Sơn thì tôi tin, còn cô, hãy tỉnh lại đi.
Dù gì hắn cũng là thần hồn tu sĩ, hắn mẫn cảm với ác ý và sát ý của người khác, trên người Tô Cận, hắn không hề cảm nhân được.
/340
|