-Bác của cô?
Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Sở Ngọc.
Sở Ngọc nức nở gật đầu, đang muốn nói gì đó thì Phương Chính nói:
-Sở Ngọc, hay là để tôi nói cho, ở trong nhà cậu Mạc mà khóc khóc mếu mếu như vậy thật thất lễ quá, việc bác của cô cứ để tôi nói, cô đi rửa mặt trước đi.
Sở Ngọc cũng hiểu được là mình đã hơi bất lịch sự, không ngừng xin lỗi Mạc Ngôn rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tính cách của cô vốn bướng bỉnh và tùy hứng, nhưng khi cầu Mạc Ngôn lại có vẻ nhu thuận khác thường.
Sau khi Sở Ngọc rời đi, Phương Chính nói:
-Cậu Mạc, sự việc là như thế này… bác Sở Ngọc tên là Sở Chấn Đường, cũng là tu sĩ, ngoài việc đến từ thái châu Trường Thanh môn ra, ông ta còn có một thân phận khác là trưởng phòng bộ tổng hợp của cục an ninh, với trí tuệ của Mạc tiên sinh chắc cũng đoán ra nhiệm vụ chính của bộ tổng hợp rồi, nhiệm vụ chính của nó chính là đặc biệt xử lí những sự việc kì dị, và quản lí theo dõi hậu duệ của đạo môn.
Nói tới đây, ông ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, có chút xấu hổ nói:
-Tôi biết cậu Mạc đây là tu sĩ, có thể sẽ có phản cảm với từ "theo dõi" nhưng tôi đây là nói thẳng nói thật, hi vọng cậu đừng để ý.
Mạc Ngôn cười cười, nói:
-Không có gì phản cảm cả, tôi cũng nghe nhiều rồi, hơn nữa cục an ninh cũng tốt, bộ an ninh cũng được, đều là hệ thống xã hội bình thường, cơ quan cần thiết, nếu như không có những ban bộ này trái lại tôi mới thấy kinh ngạc… cục trưởng Phương… ông cứ nói tiếp đi.
-Cậu hiểu là tốt rồi…
Phương Chính gật đầu nói tiếp:
-Nói ngắn gọn một chút chuyện về Vân La đạo cung đi, trưởng phòng Sở một năm trước đã theo dõi chuyện này, có liên quan đến thái châu Trường Thanh, cụ thể việc trải qua thì tôi cũng không rõ, tôi cũng chỉ mới biết sáng nay, tôi nhận được điện thoại của trên tổng bộ, mới biết được rằng trưởng phòng Sở thời gian trước đã đến Uyển Lăng, khoảng vào ba giờ sáng nay thì gián đoạn liên lạc với tổng cục.
-Bây giờ tổng cục muốn xác định trưởng phòng Sở và hai nhân viên của ông đã đi vào đầm tiên nữ ở núi Hồ Lô và mất tích, ngoài ra, theo như tin tức mà trưởng phòng chuyển đến tổng bộ trước khi mất tích thì lúc đó đã xảy ra một chuyện rất kì quái.
Nói xong ông quay đầu về phía Lộ Lương.
Lộ Lương hiểu ý, lập tức đưa tài lệu trong cặp mình ra, cùng với một máy phát thanh.
Phương Chính nói:
-Mạc tiên sinh, đây là tài liệu mà trưởng phòng Sở chuyển đến cho tổng cục trước khi mất tích, ghi chép âm thanh này là việc cuối cùng phát sinh khi đó.
Mạc Ngôn cầm tài liệu, nhưng không vội vã nghe bản thu âm mà xem tư liệu trước.
Sau khi xem xong không khỏi cười khổ.
-Thật không ngờ ngoài Thích Viễn Sơn và Đỗ Khuyết ra lại có nhiều người tiềm kiếm đan thư như vậy.
Từ tập tài liệu này có thể nhận ra những người có mặt ở đầm tiên nữ sáng nay có khoảng gần 20 người, Thích Viễn Sơn và Trương Trường Thanh rõ ràng được liệt vào danh sách đấy. Hơn nữa tâm điểm của cả tập tài liệu này là một cái đầu xà nhà.
Lúc ấy Thích Viễn Sơn xuống nước để tìm báu vật, còn Trương Trường Thanh đứng bên hồ hộ tống, chung quanh đầm tiên nữ có cả Sở Chấn Đường, ít nhất cũng có mười mấy người vây xem Thích Viễn Sơn và Trương Trường Thanh.
Trên tập tư liệu này thì thân phận của những người này được chú thích rõ có người thì chỉ dùng dẫy số hoặc mẫu để thay thế.
Người có thân phận được chú thích hiển nhiên là người bị cục an ninh theo dõi, còn người không chú thích thân phận phần lớn là mãi mới gia nhập hoặc cũng là tu sĩ ẩn nấp đêm khuya.
Đương nhiên không phải tất cả trong số này đều là tu sĩ, tỉ dụ như Trương Trường Thanh và lão Hắc, và hai tâm phúc dưới tay Trương Trường Thanh, cũng là người bình thường.
Mạc Ngôn đặt tập tư liệu xuống, cười nói:
-Không giấu gì hai người, tôi vốn dĩ định tối nay đi lấy đan, lại không ngờ rằng lại có nhiều người tìm đến trước tôi như vậy.
Cậu vừa nói xong, trong lòng lại nghĩ, nếu Đỗ lão biết có người đến đấy trước mình chắc cũng sẽ bị giật mình lắm.
Nghĩ tới Đỗ Khuyết, cậu theo bản năng cảm nhận dấu vết lưu lại trên người Đỗ Khuyết.
Cảm ứng lần này thần sắc của Mạc Ngôn đột nhiên biến đổi.
Điều này sao có thể!
Thần sắc trên mặt Mạc Ngôn khẽ chuyển biến, nhưng trong lòng như sóng cuộn.
Đến bây giờ cậu mới phát hiện dấu vết trên người Đỗ Khuyết đã không cánh mà bay.
Dưới tình huống bình thường như vậy, sự biến mất của dấu vết thần hòn có hai khả năng.
Một là Mạc Ngôn chết hai là Đỗ Khuyết tử vong.
Nhưng Mạc Ngôn bây giờ vẫn ngồi thoải mái ở đây vậy chỉ có thể là…
-Đỗ lão đã chết?
Mạc Ngôn trong lòng kinh ngạc khó hiểu, nhưng lại rất nhanh liền phát hiện ra mình cảm nhận sai.
-không đúng, dấu vết không hề biến mất, chỉ là bị che phủ kín đi mà thôi.
Dấu vết mà Mạc Ngôn lưu lại là một phần của thần hồn của mình, nếu như tiêu tán đi, tất nhiên ngay từ đầu sẽ cảm nhận được, nhưng bây giờ dấu ấn mà cậu lưu lại trên người Đỗ Khuyết chỉ là không thể cảm nhận được, chứ không hề có bằng chứng tiêu tán xác thực. nếu không với thần hồn của "cơ thể mẹ" nhất định là có cảm ứng.
-Thú vị đấy, trên đời này còn nhiều người có thể che đậy dấu vết mà tôi đã lưu lại! đây rốt cuộc là do Đỗ Khuyết tự làm, hay là mượn lực bên ngoài để làm?
Mạc Ngôn đè sự sợ hãi trong lòng xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Khuyết, không nằm ngoài dự kiến, điện thoại không có ai nghe cả.
Phương Chính nhìn thấy Mạc Ngôn sau khi xem xong tập tài liệu bỗng nhiên gọi điện thoại liền hỏi:
-Mạc tiên sinh, đây là…
Mạc Ngôn cười nói:
-không có gì, chỉ là chợt nhớ tới một người bạn thôi.
Lời này của cậu rõ ràng chỉ nói cho có lệ, nhưng Phương Chính và Lộ Lương muốn nhờ cậu lúc này cũng không gặng hỏi kĩ.
Mạc Ngôn đặt điện thoại xuống, trong lòng mơ hồ đoán được, người vây xem Thích Viễn Sơn và Trương Trường Thanh ở đầm tiên nữ phân nửa là có ông Đỗ.
-Vẫn có điểm chưa thông… trong lòng Đỗ lão hẳn rõ một điều là dựa vào ông ta nhất định sẽ không thể xuyên qua lớp thủy triều dưới nền đất đấy được, hơn nữa mình cũng đã đồng ý hợp tác với ông ấy rồi, ngồi nhà và chờ hưởng thành quả chứ không có lí gì mà chạy đến đây góp vui chứ?
Mạc Ngôn không lí giải được, sau khi châm điếu thuốc thì cầm chiếc máy ghi âm lên, quyết định là trước tiên cứ làm rõ xem lúc ấy đã xảy ra chuyện gì đã.
Phương Chính nói:
-Đoạn ghi âm này dài khoảng 5 phút, nội dung khá kì lạ mà tôi và Lộ Lương đều là người ngoài ngành, nghe thì không rõ tên Đường gì đấy mà Sở Ngọc thì vì lo lắng cho trưởng phòng Sở dẫn đến không thể tập trung nghe được, hơn nữa lai lịch thì không đủ, kinh nghiệm còn thiếu nên không thể đoán được rốt cuộc nội dung của đoạn ghi âm này là gì… Mạc tiên sinh, tôi hi vọng là cậu có thể giúp được chúng tôi.
Mạc Ngôn không đồng ý cũng không từ chối nói:
-Trong tổng bộ mọi người chẳng nhẽ không còn ai là tu sĩ chuyên nghiệp nữa sao?
Phương Chính cười khổ nói:
-Tổng hợp lại hậu duệ đạo môn, cũng chỉ là chuyện của mấy năm gần đây, nhân viên vẫn thiếu hụt…sự theo đuổi của tu sĩ và người bình thường không giống nhau, mà con đường của chúng tôi thì không chỉ vất vả mà còn vô cùng áp lực và nguy hiểm, đừng nói là tu sĩ, đến người bình thường cũng chưa chắc đã muốn giữ vững trận địa, không giấu gì cậu, phòng tổng hợp bây giờ ngoài trưởng phòng Sở là trụ cột ra, cũng có hai ba người, hơn nữa đều là người trẻ.
Có chút dừng lại, ông ta thấy Mạc Ngôn có chút hoài nghi lại tiếp tục giải thích:
-Đương nhiên mặc dù về mặt nhân viên hơi căng thẳng nhưng trưởng phòng Sở có quan hệ khá rộng, giao lưu nhiều với hậu duệ đạo môn. Khi cần thiết sẽ có thể tìm được sự trợ giúp thích hợp. lấy chuyện đan thư làm ví dụ, lúc đầu làm công tác tình báo đã có được sự trợ giúp của rất nhiều hậu duệ đạo môn, cái gọi là nước xa không cứu được lửa gần, những người khác mặc dù đồng ý giúp đỡ, nhưng ngay lập tức cũng không thể đến Uyển Lăng được, cho nên…
Mạc Ngôn nhún vai, nói:
-Cho nên mấy người mới tìm tới tôi?
Phương Chính nói:
-Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân chúng tôi đến đây nhờ giúp đỡ, nhưng đây chỉ là nguyên nhân thứ hai.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
-Vẫn có nguyên nhân chính?
Phương Chính gật đầu:
-Đúng thế, nguyên nhân chính để chúng tôi tới đây chính là vì tu vi và thực lực của Mạc tiên sinh…nhân tiện nói luôn, đây không phải là cách nghĩ của riêng tôi và Lộ Lương mà là ý kiến của cả tổng bộ.
Mạc Ngôn cười cười nói:
-Không cần phải nịnh nọt thế đâu, tôi không đồng ý thì nói gì cũng thế mà thôi.
Phương Chính nói với vẻ mặt kì vọng:
-Mạc tiên sinh, cậu sẽ giúp việc này, đúng không?
Mạc Ngôn cải chính:
-không phải là tôi đồng ý giúp hay không mà căn bản là tôi không có hứng thú với chuyện này.
Có chút dừng lại rồi nói tiếp:
-Thôi không nói chuyện phiến nữa, những chuyện khác để tôi nghe đoạn ghi âm này đã rồi nói tiếp.
Phương Chính và Lộ Lương nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Còn Sở Ngọc vừa rửa mặt ra ngoài xong sau khi nghe thấy Mạc Ngôn nói thế bộ mặt tái nhợt cũng thoải mái hơn một chút.
Mạc Ngôn ấn máy ghi âm, sau đó đặt lên bàn trà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Âm thanh của máy ghi âm này khá tốt, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng tạp âm lẫn trong tiếng gió hiu hiu.
-Tiểu phàm, tầng sương mù này có phần không đúng, thu hồi kinh khí cầu lại đi, chuẩn bị rời khỏi đây.
-Sếp, phải rút lui thật sao?
-Ừ, lớp sương mù này có lực khắc chế cao đối với linh giác, hơn nữa còn có tác dụng sinh ra ảo giác rất nhanh, mấy người đừng có chậm chạp như thế nữa, tôi hình như đã bắt đầu có ảo giác rồi đây này.
-Sếp, chúng ta phải đi đâu, chúng không phải rút lui sao?
-Lâm Hi, Lâm Hi, cô thất thần làm gì thế? Trưởng phòng hình như có ảo giác rồi, sao không ngăn ông ấy lại đi?
-Lâm Hi, sao trên đầu cô lại mọc hai cái sừng thế?
-Lâm Hi, cô đâu, tôi là Hồ Phàm, là Hồ Phàm đây, tôi nói cho cô biết đừng có mà chạy lung tung…
Đoạn trước của cuốn ghi âm này cũng khó lí giải, chắc là vì lớp sương mù này mà Sở Chấn Đường bắt đầu xuất hiện ảo giác, sau đó dưới tác dụng của ảo giác vội vàng rời đi, cô gái tên Lâm Hi và cậu thanh niên Hồ Phàm cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác, chẳng qua là mức độ tỉnh táo khác nhau tựa hồ như vì linh giác càng mạnh thì ảo giác càng mạnh.
/340
|