- Nói đến Duyên Thọ đan, mặc dù cũng coi là đan dược khá tốt, nhưng năm đó cũng chỉ liệt vào hàng ngũ những loại đan dược bình thường. 49 vị thuốc chủ yếu này chỉ có ba loại là linh dược, đến nỗi những vị thuốc chính khác lúc ấy ở núi Hồ Lô cũng có gần hơn 30 loại, có thể nhiều hơn 18 vị thuốc mà ông họ Đỗ kia có trong tay nhiều. Hai bên cùng hợp tác tôi đoán ít cũng phải có đến ít nhất 40 vị thuốc lập tức có thể tìm ra.
Bốn mươi vị?
Nghe xong Mạc Ngôn cảm thấy hưng phấn nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, đối với người bình thường thì Duyên Thọ đan coi đây như là nghịch thiên cải mệnh, nếu không trải qua một chút khó khăn để tìm ra được 49 vị thuốc kia, thì quả là quá viên mãn, e rằng cũng không phải là việc tốt.
Hắc Miêu gật đầu khen:
- Khó trách anh tỉnh táo như thế, anh nói không sai, Duyên Thọ đan tuy không tính là đồ tốt gì, nhưng chỉ là năm đấy, chứ còn bây giờ thì cái thứ nghịch thiên cải mệnh gì đó mà xuất hiện, nếu không trải qua thời gian khó khăn thì sau khi luyện thành đan nhất định sẽ đem đến tai họa cho người luyện đan cũng như người dùng đan.
Mạc Ngôn lại hỏi:
- Sơn Nguyệt, ba vị linh dược mà tôi vừa nói có trong núi Hồ Lô không?
Hắc Miêu trả lời:
- Chỉ có một vị… linh khí dần dần khô cạn, linh dược cũng khó có thể tồn tại, trong núi Hồ Lô lúc này cái được coi là linh dược ước chừng chỉ có hơn mười loại. Mà trong chuyện này chỉ có một loại Duyên Thọ đan là cần dùng.
Mạc Ngôn nói:
- Là loại nào?
Hắc Miêu lại úp úp mở mở nói:
- Anh quên câu tôi vừa nói rồi à?
- Là câu "đúng núi này trông núi nọ" à?
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, xem xét lại câu nói đầy ẩn ý kia.
Hắc Miêu nói:
- Đúng, chính là câu đấy.
Mạc Ngôn trầm ngâm một lát, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời nói:
- Không phải cái cây không ra cây Vân La trồng đằng sau vườn đấy chứ, cái bụi cây không giống bụi cây đấy?
Sau khuôn viên nhà số 36, trồng mấy loại cây không giống cây, không sợ nóng lạnh, chạc cây mỗi năm chỉ cao lên thêm như cây ngô, lúc trước, Vân La còn từng đưa cho Mạc Ngôn làm quà tặng.
Quả này không thể ăn được, nhưng có trong hồ lại rất thích ăn, hơn nữa sau khi ăn lại xuất hiện một số thứ khác thường.
- Đúng vậy, chính là thứ đó, đừng thấy nó không vừa mắt, thực tế nó cũng chính là một loại linh dược.
Hắc Miêu nói.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Khó trách Vân La cho nó là bảo bối sau vườn, hóa ra là có lai lịch như vậy.
Hắc Miêu cũng nói:
- Vân La là linh thể, rất mẫn cảm với những loài thực vật có linh khí, cô biết tất cả tên cũng như cách dùng của các loại linh dược, nhưng có thể cảm nhận được linh khí ở trong đó.
Mạc ngôn trầm ngâm chốc lát rồi tiếp lời:
- Nếu có thể tìm được phần lớn dược liệu trong núi Hồ Lô, như vậy kế hoạch bên Đỗ Khuyết cần chỉnh sửa một chút.
Hắc Miêu lại nói:
- Nếu là tôi, thì căn bản không cần chỉnh sửa.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Tại sao?
Hắc Miêu nói:
- Thứ dễ dàng tìm thấy quá sẽ không ai thấy quý trọng, trước tiên cứ để cho bọn họ tìm để tạo sức ép đã, lòng tham con người là cái hố không đáy, nếu cậu dễ dàng đưa những dược liệu này ra, bọn họ không chừng lại nảy sinh ý đồ khác… Quan trọng nhất là có hai vị thuốc chính nhất ở núi Hồ Lô sớm đã tuyệt chủng, những thứ này nhất định phải dựa vào bọn họ mới tìm ra được.
Có chút dừng lại rồi nói:
- Hôm nào tôi đưa Vân La lên núi Hồ Lô tìm những dược liệu kia, đợi đến thời điểm mấu chốt thì anh đưa ra.
Mạc Ngôn hơi trầm ngâm rồi đồng ý với cách của Hắc Miêu.
Hắc Miêu nói rất đúng, việc gì quá dễ dàng sẽ không được ai coi trọng, chẳng trách tên của vật này lại gọi là Duyên Thọ đan.
Ngoài ra, nếu Mạc Ngôn dễ dàng đưa ra 40 vị thuốc chính này, sẽ dễ khiến người khác có tính ỷ lại. dù sao thì Duyên Thọ đan này cũng phải luyện thành trong một lần, khi tìm đủ được dược liệu, thì khi luyện chế nhất định sẽ có cảm giác nơm nớp sợ hãi, có tính cẩn thận hơn. Nếu như thất bại, cuối cùng khó tránh được mở lò luyện thứ hai. Đến lúc ấy Đỗ Khuyết và Thiên Hành nhất định dám đứng trước Mạc Ngôn nói cái gì đó, có thể bọn họ nhất định sẽ khích Mai Tam Đỉnh cầu khẩn Mạc Ngôn, thử hỏi, nhóm dược liệu thứ hai Mạc Ngôn có cầm không?
Đương nhiên sự việc trước sau gì cũng sẽ xảy ra, nhưng phòng bệnh hơn là chữa bệnh.
Quan trọng nhất là, trên đời này không có bức tường nào có thể chắn được gió, tin tức nếu truyền ra ngoài, khó tránh khỏi có người tìm đến Mạc Ngôn. Mạc ngôn không quan tâm đến phương thuốc dân gian này, cũng không quan tâm đến việc Đỗ Khuyết luyện đan cho người khác, nhưng không thể đến dược liệu cũng không cung cấp được chứ?
Thế giới này như một bàn cờ, giao lưu rộng rãi, ai mà không có đến ba bốn người bạn thân thiết.
Nếu tin tức này truyền ra ngoài, cho dù Mạc Ngôn có quyết tâm từ chối thì cũng vẫn gặp phải phiền phức. cho nên ngay từ đầu phải dập tắt ngay cái hi vọng này, và đơn giản nhất là phương pháp ổn thỏa nhất. Phương thuốc dân gian tôi có thể cho anh, người luyện đan cũng có thể giới thiệu cho anh, nhưng dược liệu và linh dược… thực xin lỗi, anh phải tự tìm cách thôi.
- Sơn Nguyệt, cô muốn ăn gì?
Mạc Ngôn đi vào trong nhà ăn, nhìn thấy một bàn thức ăn xếp sẵn, hỏi nhỏ Hắc Miêu.
Hắc Miêu dương dương tự đắc nói:
- Mua cho tôi chai sữa tươi là được rồi, nhưng cũng không thể ăn ở đây chứ, những đứa trẻ này nghịch chết đi được, phiền muốn chết.
Mạc Ngôn cười ha ha, lấy mấy món, mang theo giấy ăn rồi rời khỏi nhà ăn cùng Hắc Miêu.
Dọc đường đi, Hắc Miêu cười nhạo:
- Tôi nói cậu sớm lấy lòng cô bé họ Đỗ kia rồi, anh còn không chịu.
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi còn mua sữa cho cô nữa, chẳng nhẽ cũng là lấy lòng cô chắc?
Hắc Miêu nói:
- Chúng ta ơ cùng dưới một mái hiên, cậu mua sữa cho tôi không phải là việc nên làm sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đừng suy bụng ta ra bụng người… nói đến cái đấy, tôi cũng muốn nói với cô chuyện này, cô ăn không ở không ở đấy mấy ngày thì không sao, nhưng thời gian dài không thấy ngại à?
Cậu vốn dĩ không phải người thích tranh luận với người khác, nhưng cái tên Hắc Miêu này lại là ngoại lệ. Bất luận là việc lớn việc nhỏ, chuyện thị phi, nói đi nói lại phải vài câu mới thấy trong lòng thoải mái được.
Điều này có nghĩa là Hắc Miêu bình thường thì thấy tao nhã lịch sự, nhưng lúc gặp Mạc Ngôn thì hoàn toàn khác. Điều này là cách mà cô đối đãi với một Tiểu Vân La kiên nhẫn tỉ mỉ, thái độ dịu dàng thân thiết, đã hình thành một sự tương phản.
Lúc này cô nghe Mạc Ngôn nói mình ăn không ở không lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác nói:
- Cậu có lương tâm không thế? Người ta khở sở ở đây, làm bảo mẫu, hai hôm nữa còn phải vào núi tìm thuốc cho cậu, lại còn dám nói tôi ăn không ở không à?
Có chút dừng lại nói:
- Cái khác thì không nhắc đến, nhưng những dược liệu trong núi kia thì tùy tiện lấy một gốc ra thì uống sữa cả trăm năm cũng có gì là nhiều… tâm địa của anh đen tối đến mức nào, da mặt dầy đến mức nào mới dám nói là tôi ăn chùa uống chùa.
Mạc ngôn sờ cằm nói:
- Cũng là tại tôi quên mất những dược liệu trong núi Hồ Lô kia.
Có chút dừng lại cậu nói với vẻ mặt không hề xấu hổ:
- Được rồi, nhiệm vụ của cô là vào trong núi tìm thuốc, coi như là phí ăn uống và ở đây ba năm được chưa…
- Anh đi chết đi… Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Một người một mèo đấu khẩu tận đến lúc về tới tổ chuyên án ở kí túc xá.
Sau khi lên lầu đúng lúc Đỗ Tiểu Âm cùng Cam Lam, Mai Thanh Giản rửa mặt xong.
- Oa, anh Mạc, anh học cách chăm sóc người khác từ bao giờ thế? Lại còn mua đồ ăn sáng cho bọn em nữa chứ, thực là cảm động chết đi được…
Cam Lam lấy một hộp sữa tươi từ trong túi ra, miệng oa oa kêu lên. Cô vốn dĩ rất thích gọi những câu như " đại hiệp, anh chàng đẹp trai, nhưng sau khi ở cùng Mai Thanh Giản một thời gian cũng học Thanh Giản gọi anh Mạc.
- Đừng có mà tưởng bỏ, đây là anh nịnh bợ lãnh đạo, liên quan gì đến em chứ?
Mạc Ngôn cười nói.
Cam lam làm mặt xấu cười hì hì nói:
- Để em đi mách chị Mạch Tuệ, anh đi nịnh bợ lãnh đạo, không chịu yên thân yên phận…
Mạc Ngôn cười nói:
-Nói thì nói làm gì, mau thực hiện đi chứ.
Nói xong, cậu đặt một túi giấy đựng đầy đồ ăn lên bàn rồi nói với Đỗ Tiểu Âm:
- Tôi mua đồ ăn sáng cho sáu người, cô gọi cả hai tên kia dậy đi…
Hai tên kia mà cậu nói đến là hai nam cảnh sát cũng ít tuổi, cũng lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ như Nhạc Duyệt.
Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:
- Được, để tôi đi gọi bọn họ, tối qua chỉnh sửa tài liệu cả đêm, chỉ sợ không dậy nổi thôi.
Nói xong cô quay người đi gọi hai nam đồng sự kia.
Mai Thanh Giản là người có tính khí dịu dàng, cầm một chiếc bánh bao từ từ ăn, ngồi bên cạnh Hắc Miêu.
Cam Lam cắn ống hút, nhìn về phía Mạc Ngôn cười hì hì:
- Đại hiệp, chị Tiểu Âm nói anh là người chủ đạo trong vụ phá án bắt người lần này, bước tiếp theo anh định thế nào?
Mạc ngôn trả lời:
- Sao thế? Muốn học gì à?
Cam Lam không ngừng gật đầu nói:
- Đúng thế, em muốn đứng sau anh học chút gì đó.
Mạc ngôn cười nói:
- Tặng em hai chữ.
Cam Lam hỏi:
- Chữ gì?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chỗ nào mát thì đến.
Cam Lam sớm quen với việc bị Mạc Ngôn quản thúc và trêu chọc rồi, nghe vậy cũng không hề tức giận, chỉ bĩu môi nói:
- Không muốn dậy thì tí nữa em đi tìm chị Tiểu Âm.
Cam Lam bỗng nhiên ngẩng đầu nói nghiêm túc:
- Anh Mạc, câu anh nói không chỉ có hai chữ đâu.
Mạc Ngôn còn chưa nói gì, Cam Lam lại nói tiếp:
- Xin anh đấy, đại tiểu thư, hài hước một chút có được không?
Sau khi mấy người vừa ăn vừa cười xong, Cam Lam và Mai Thanh Giản bị Mạc Ngôn đuổi về phòng học, hai nam cảnh sát sớm quay về văn phòng, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu trong tay.
- Mạc Ngôn, hôm nay anh định bắt đầu điều tra từ phương án thứ hai sao?
Đỗ Tiểu Âm hỏi.
Mạc Ngôn nói:
- Tối hôm qua Trương Tiếu ĐIền không có động tĩnh gì, bây giờ là ban ngày, chắc hẳn cũng sẽ không có động tĩnh gì đâu. Hắn thì nhàn rỗi nhưng chúng ta không thể nhàn rỗi được, đợi lát nữa chúng ta đến chỗ Khải Sắt Lâm- người làm công vụ trước đây xem sao.
Có chút dừng lại nói tiếp:
- Thực ra thi thể người chết mới là manh mối tốt nhất, chỉ tiếc là bọn họ đã đem hỏa táng mất rồi.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Báo cáo khám nghiệm tử thi của bọn họ anh cũng xem qua rồi, không có manh mối nào khả nghi à?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Góc độ quan sát cà pháp y của tôi không giống họ, thứ bọn nhìn thấy là tầm vĩ mô, còn tôi là tầm vi mô.
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy khám nghiệm tử thi của pháp y cũng có mặt vi mô vi mô đấy, có phải quá khoa trương không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Vi mô vi mô cũng là tương đối thôi, theo tôi thấy thì bọn họ kiểm tra được là vĩ mô… thông thường mà nói thì bọn họ kiểm tra và quan sát cấp tế bào, còn tôi lại bắt đầu từ nguyên tử nhỏ bé nhất của thế giới này.
Đỗ Tiểu Âm sớm được lĩnh hội sự thần kì của Mạc Ngôn, nên có rất nhiều tò mò và nghi vấn.
Lúc này thấy Mạc Ngôn chủ động nhắc đến nhân tiện nói:
- Nguyên tử nhỏ nhất? Tôi có thể hỏi đó là cái gì không?
Có chút dừng lại rồi nói tiếp:
- Nếu tôi đoán không nhầm, nó hẳn không phải là loại phân tử nguyên tử gì đó mà là một lại tồn tại mà tôi không biết được, đúng không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô tất nhiên là không biết rồi.
Đỗ Tiểu Âm ngẩn ra nói:
- Chẳng lẽ còn nhỏ hơn cả nguyên tử, nơ-tron à?
Mạc Ngôn nói:
- Những thứ mà cô nói đến là dạng vật chất tồn tại, là nguyên tử nhỏ nhất cấu thành nên vật chất. Còn thứ mà tôi nhắc đến lại là một nguyên tử nhỏ nhất …
Có chút dừng lại rồi nói tiếp:
- Cô có còn nhớ năng lượng phụ mà tôi từng nói qua không?
Đỗ Tiểu Âm chợt nói:
- Hóa ra là nó à?
Mạc Ngôn vẫn lắc đầu nói:
- Cũng không phải chỉ chỉ nó. Nói nghiêm túc thì nó chỉ là một trong những loại đấy, theo tôi theo cách nói của con người thì có một tên gọi là "khí", khí này cũng gọi là "khí".
Cậu viết trên không chữ "khí" rồi nói:
- Khí này là tiên thiên chi khí, phía trước là khí, còn lại là khí thiên, đều là loại năng lượng thần bí được miêu tả trong điển tích Đạo gia. Lại ví dụ năng lượng phụ ở thôn Dân Tộc, kì thật cũng là một loại khí, mà còn là sát khí tương đương với một chất độc, là tinh khí biến hóa từ khí tồn tại trong xác ướp cổ, nên cũng được gọi là thi sát.
Mạc Ngôn nói một cách hồ hởi làm Tiểu Âm mê mẩn ngồi nghe.
Không hề để ý là một tiếng đã trôi qua.
Đỗ Tiểu Âm bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Những việc này từ trước đến giờ anh chưa hề nói qua, sao hôm nay lại nói vậy?
Mạc Ngôn lẳng lặng nhìn Tiểu Âm một lúc rồi nói:
- Nhân sinh khó tìm được tri kỉ, nhất là hồng nhan tri kỉ, tôi chỉ muốn cho cô hiểu hơn thôi.
Chỉ là tri kỉ thôi sao?
Đỗ Tiểu Âm trong lòng dậy sóng, ngồi trước mặt Mạc Ngôn nhưng lặng lẽ không nói gì.
Ánh sáng rạng rỡ buổi sớm xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt hai người, dung nhan Đỗ Tiểu Âm xinh đẹp tuyệt trần và có chút mê hoặc lòng người, đặc biệt là đôi lông mi cong vút.
- Ngày hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, hi vọng là cứ như thế này mãi.
Đỗ Tiểu Âm bỗng hạ ánh mắt xuống, nhẹ nhàng nói một câu.
Mạc Ngôn cười cười, đang muốn nói gì đó thì có tiếng bước chân truyền lại từ phía sau.
- Cảnh sát Đỗ, chào cô.
Cùng với tiếng bước chân là một âm thanh hơi khàn khàn truyền đến.
Người đang nói là một cô gái khoảng 30 tuổi, tướng mạo bình thường, đi giày cao bình thường, mặc bộ váy màu xám.
- Giáo sư Tiêu?
Đỗ Tiểu Âm nhìn về phía cô gái kia, mỉm cười hỏi:
- Sao hôm nay cô lại có thời gian đến đây thế? Trong trường không có hoạt động gì sao?
Nói xong cô giới thiệu với Mạc Ngôn:
- Người này là giáo sư Tiêu Nhã trưởng khoa hành chính đại học A, văn phòng của chúng ta ở đây cũng là do cô ý sắp xếp.
Mạc Ngôn khẽ gật đầu với Tiêu Nhã nói:
- Chào cô.
Đỗ Tiểu Âm tiếp tục giới thiệu:
- Giáo sư Tiêu, đây là cố vấn Mạc Ngôn ở chỗ chúng tôi.
Mạc Ngôn?
Tiêu Nhã nhìn thấy Mạc Ngôn thầm nghĩ, sao lại có thêm một cố vấn nữa?
Cô vươn tay ra bắt tay Mạc Ngôn rồi nói với Đỗ Tiểu Âm:
- Tôi đúng lúc đi qua đây, tiện thể qua xem thế nào. Cảnh sát Đỗ, nếu cần bên trường giúp đỡ gì thì cứ nói ra, có điều gì làm không được thì cứ nói, phía nhà trường nhất định sẽ giúp được với tốc độ nhanh nhất.
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Giáo sư Tiêu, cô khách khí quá, mọi chuyện ở đây đều ổn, không có chuyện gì đâu.
- Vậy là tốt rồi…
Tiêu Nhã mỉm cười gật đầu nói:
- Hôm nay trong trường có hoạt động bán hoa quả, tôi cũng mang đến cho mọi người một ít, học sinh sắp mang đến đây rồi, mong cảnh sát Đỗ đừng từ chối.
Khi nói chuyện một người đeo kính, có vẻ cứng ngắc và có vẻ lo lắng đang cầm hai giỏ hoa quả đi đến, giọng ấp úng:
- Giáo sư Tiêu, những thứ này để ở đâu ạ?
- Giáo sư Tiêu, cô thực sự quá khách khí rồi.
Đỗ Tiểu Âm nói.
Tiêu Nhã cười:
- Là việc nên làm mà, đúng rồi, cảnh sát Đỗ, cô xem giỏ hoa quả này để ở chỗ nào được?
Đỗ Tiểu Âm trả lời:
- Phiền cậu học sinh này đem đến văn phòng đi, là căn phòng phía trước kia.
Nam học sinh gật đầu, đem giỏ hoa quả đi đến gian phòng bên kia.
Khi đi sát qua người Mạc Ngôn, hắn lơ đãng nhìn Mạc Ngôn qua chiếc kính.
Sau khi Tiêu Nhã và cậu nam sinh này đến, nụ cười mỉm trên mặt Mạc Ngôn không hề tắt, nhìn qua rất có lực tương tác.
Nhưng không ai chú ý tới, trong nụ cười đó bao hàm nhiều suy nghĩ.
Tiêu Nhã cơ hồ có chút hứng với Mạc Ngôn, cố tình nói chuyện với cậu vài câu.
Sau khi cô biết Mạc Ngôn là người mới bên quân chi viện ở Thất Xử thì ánh mắt lóe sáng.
Một lát sau, người sinh viên nam đeo kính từ văn phòng đi ra.
Tiêu Nhã lập tức nhìn về phía cậu ta, ý muốn hỏi ý kiến.
Thừa dịp Mạc Ngôn và Đỗ Tiểu Âm không để ý, cậu ta lắc đầu.
Tiêu Nhã không hiểu là nên phấn khởi hay thất vọng, đột nhiên cất cao giọng nói với Mạc Ngôn:
- Mạc tiên sinh hôm nay mới đến à? Năm nay cậu chắc mới hơn 20 tuổi hả? Với diện mạo của cậu nếu như gặp trong sân trường nhất định sẽ nhầm là sinh viên trường này chứ không phải là cố vấn của Thất Xử.
Cô cố tình nhắc đến, lập tức nam sinh đeo kính chú ý đến Mạc Ngôn.
Cố vấn của Thất Xử?
Nam sinh đeo kính này là người chạm mặt với Sở Ngọc ngày hôm qua, lần này đến đây là để đánh giá lần thứ hai.
Hắn lặng yên chăm chú nhìn sau lưng Mạc Ngôn, thầm nghĩ trong lòng.
-Trong văn phòng hai người cảnh sát đều là người thường, tuyệt đối không phải là tu sĩ… còn cố vấn Mạc này hơi thở không có gì đặc biệt, chắc cũng không có vấn đề gì.
Lúc này ngoài Tiểu Âm ra, thì mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, đến Hắc Miêu đứng bên cạnh không ai chú ý đến cũng vậy.
Cô nhìn Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên thầm nghĩ:
- Càng ngày càng không có ý tứ gì cả, tự dưng cái chỗ này lại lắm tu sĩ thế, thật là kì…đặc biệt là hai người này, rõ ràng là có mục đích gì đó mới tới đây. Có ý gì…từ chiều hôm qua đến giờ, chưa đến 24 tiếng, đã gặp đến ba tu sĩ, bên trong trường này không biết còn bao nhiêu người nữa, đúng là như trong sách nói giờ nhiều tu sĩ thế. Nói đến đấy mới nhớ trước đây đến khu trường này luôn luôn bình thường, rất là yên tĩnh.
Hắc Miêu có thể nhận ra hai người này là tu sĩ, Mạc Ngôn thì càng không cần phải nói.
Thực ra khi Tiêu Nhã vừa đi vào phòng làm việc là cậu đã nhận ra cô là tu sĩ rồi.
Lần này cách nghĩ của Mạc Ngôn và Hắc Miêu giống nhau, cảm thấy chuyện này càng lúc càng thú vị.
Trường đại học A có quy mô đứng đầu cả nước, có đến cả vạn học sinh và giáo viên. Nhưng lấy một ví dụ, tu sĩ xuất hiện ở trường này có vẻ hơi nhiều thì phải, nói nhiều thì có vẻ hơi khoa trương. Cần hiểu rằng bình thường một thành phố có dân số triệu người, mới có thể xuất hiện một tu sĩ.
- Hai người này một là học sinh một là giáo viên, giữa hai người không chỉ là quen biết, mà rõ rang còn có một sự ăn ý nào đó, có thể nào là họ cùng ở trong một tổ chứ nào đó ?
Nét mặt Mạc Ngôn bề ngoài thì mỉm cười khách sáo, nhưng trong lòng thì không ngừng suy nghĩ, hợp tác giữa hai người cùng lắm có thể coi là một tổ hợp, nhưng Mạc Ngôn mơ hồ cảm nhận được, Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên còn có đồng bọn khác.
- Chẳng nhẽ ở thành phố A thực sự là có tồn tại một tổ chức tu sĩ nào đó sao?
Mạc ngôn vừa nghĩ vừa gieo thần hồn lên kí ức của Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên.
/340
|