Trong bãi đỗ xe Đạm Thủy sơn trang, khi Đỗ Tiểu Âm thấy Lâm Yến nằm ở trong xe đẩy thì không khỏi hoảng sợ.
- Người này rốt cuộc đã làm gì?
Nàng nghĩ Mạc Ngôn chính là thuận tay lấy trộm Computer của Triệu Việt đi ra, lại không nghĩ rằng, người này đúng là lén trộm ra một người đang ngủ. Dùng chữ trộm này, là bởi vì Lâm Yến đang ngủ say, không có bất kỳ dấu hiệu thanh tỉnh. Trên thực tế, loại hành vi của Mạc Ngôn này thậm chí có thể được cho là bắt cóc. Mặc dù có tiền đề là cha Lâm Yến thuê, nhưng nàng dù sao cũng là công dân được luật pháp bảo vệ, nếu hành vi làm trái ý nguyện bản thân nàng, cũng có thể coi là xâm phạm.
Thân là cảnh sát, Đỗ Tiểu Âm tự nhiên có thể ý thức được vấn đề này.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Yến, nàng cảm thấy được cơn đau đầu trước nay chưa có.
Nhạc Duyệt cùng Lâm Tú, Đại Lý cũng trợn mắt há hốc mồm.
Rất lâu Nhạc Duyệt mới nhìn Mạc Ngôn nói:
- Anh ... đây là người sống sao?
Tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt quỷ dị nhìn Mạc Ngôn. Mạc Ngôn cười khổ nói:
- Tôi cũng không muốn, việc này... Ôi, thật sự là nói thì dài dòng lắm!
- Nói dài nữa, anh cũng phải nói rõ ràng cho tôi!
Đỗ Tiểu Âm nghiến răng nghiến lợi nói.
- Không thành vấn đề.
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Nhưng suy nghĩ đến riêng tư cá nhân, tôi chỉ có thể nói với một mình cô!
Nhạc Duyệt nói:
- Em phản đối... Đại ca, anh có muốn làm hay không, chúng ta là cảnh sát mà, có việc gì không thể nói công khai?
Đỗ Tiểu Âm trừng mắt liếc Nhạc Duyệt, nói:
- Phản đối không có hiệu lực!
Nàng lôi tay áo Mạc Ngôn, lại nói:
- Đi theo tôi, qua bên kia.
Hai người đi ra ước chừng cách hơn mười mét, Mạc Ngôn châm điếu thuốc, đơn giản thuật lại ân oán giữa Triệu Việt và Lâm Phi Vũ.
Sau khi nghe xong, Đỗ Tiểu Âm thở dài ra một hơi, nói:
- Thì ra là như vậy, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ đem Lâm Yến ra. Thật không nghĩ tới, chuyện này còn quá khúc mắc như vậy!
Nàng không phải người cổ hủ, trong tình huống này, nếu không Lâm Yến mang ra được, rất có thể trong ân oán giữa Lâm Phi Vũ cùng Triệu Việt, sẽ có thêm bi kịch nữa. Nhất là nghĩ đến tính cách Triệu Việt, tính hiệnt thực của khả năng này thật lớn, có chút dừng lại, nàng hỏi:
- Kế tiếp anh tính sẽ làm gì?
Mạc Ngôn đem Laptop đưa cho Đỗ Tiểu Âm, nói:
- Tôi không tính toán gì, mấu chốt là các cô. Triệu Việt không thấy Computer cùng Lâm Yến, nhất định sẽ có hành động, tôi nghĩ hẳn là cô đã sớm chuẩn bị.
Đỗ Tiểu Âm trầm ngâm một lát, gọi tới Lâm Tú nói:
- Copy toàn bộ tài liệu và bản gốc các file ra...
Nhạc Duyệt theo, ngạc nhiên nói:
- Chị Tiểu Âm, việc này không phải em phụ trách sao?
Nàng là nhân viên kỹ thuật của Thất Xử, chuyện tư liệu gốc đáng lý nên do nàng làm, nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Đỗ Tiểu Âm lại giao việc kỹ thuật này cho Lâm Tú, nhân viên của tổ công tác bên ngoài.
Mạc Ngôn nhịn cười, nói:
- Bởi vì em còn nhỏ.
Nhạc Duyệt không hiểu ra sao, nói:
- Không hiểu ra sao cả, em nhỏ thì làm sao?
Đỗ Tiểu Âm thì thầm vào cái lỗ tai Lâm Tú, nhỏ giọng nói chuyện những ảnh quay chụp Lâm Yến một lần. Lâm Tú vừa mới kết hôn không bao lâu, xem như người từng trải, sau khi hiểu nguyên do, một tay đẩy Đại Lý bu đầu lại vì tò mò, đi vào xe thương vụ copy tư liệu.
Lúc này, Đỗ Tiểu Âm mới đi vào vấn đề mọi người quan tâm nhất.
Nàng nhìn Mạc Ngôn, cau mày nói:
- Anh làm được à?
Mạc Ngôn giả ngu nói:
- Làm được cái gì?
Đỗ Tiểu Âm nhìn thoáng qua Lâm Yến vẫn ngủ ngon lành như trước:
- Đừng giả ngu, có phải anh ra tay hay không?
Mạc Ngôn cười nói:
-Đừng nói giỡn, tôi là cái loại người đó sao?
Đỗ Tiểu Âm chỉ Lâm Yến, nói:
- Vậy hãy giải thích đi? Còn nữa, nếu tôi không đoán sai, Triệu Việt hiện tại hẳn là cũng đang ngủ nhỉ?
Mạc Ngôn nói:
- Đây là bí mật cá nhân, không nói cũng không thể được à?
Đỗ Tiểu Âm phụng phịu nói:
- Anh làm mà không nói, sau này toàn bộ hành động ở Thất Xử cũng không liên can tới anh!
Mạc Ngôn không khỏi thấy đau đầu, hắn tuy rằng mới vừa buôn bán lời ba mươi vạn và thêm một cái chặn giấy bằng ngọc từ Triệu Việt, nhưng vẫn rất thiếu tiền. Chuyện chỗ Thất Xử không làm cũng không sao cả, nhưng nếu như Đỗ Tiểu Âm nói với lão béo một tiếng, đến xử lý lạnh hắn, sẽ là chặt đứt chiêu kiếm tiền này. Tuy rằng ngoài công ty Phương Chính, luôn luôn có chỗ khác kiếm tiền, hắn cũng không phải đặc biệt để ý. Nhưng hắn rất hài lòng đối với hoàn cảnh trước mắt, tính tự do cao, có thể phát huy năng lực đầy đủ, thay đổi nơi khác, chưa chắc sẽ có thích thú như vậy.
Hắn trầm ngâm một lát, quyết định lộ ra một chút 'Bí mật' có hạn độ. Nhất là bởi vì hắn rất hài lòng hoàn cảnh công việc trước mắt, không muốn lại đi tìm. Tiếp theo, năng lực không thể nào giữ bí mật vĩnh viễn, lộ ra một chút có hạn độ, xua tan nghi ngờ của mọi người, chỉ có lợi mà không có hại.
Trong lòng hắn rõ ràng, thế giới này là thời đại khoa học kỹ thuật, cho dù cố gắng, cũng không thể vĩnh viễn không lòi đuôi. Cùng với việc để cho người khác ngờ vực vô căn cứ, không bằng làm cho người ta khiếp sợ, sau đó thì dễ làm.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, tâm trạng Mạc Ngôn lập tức thoải mái hơn.
- Được rồi, tôi nói cho mọi người biết, nhưng mọi người phải giữ bí mật cho tôi!
Mạc Ngôn lại châm điếu thuốc, trên mặt thần bí khó lường.
Nhạc Duyệt là người thứ nhất nói:
- Nói mau, nói mau...
Đại Lý cũng mang vẻ mặt tò mò, thân là bảo kiếm của tổ công tác bên ngoài, thân thủ của hắn là không thể nghi ngờ. Thế nhưng khi Mạc Ngôn dễ dàng lén vào biệt thự Triệu Việt, không chỉ có mang về tư liệu Thất Xử cần, còn thuận tay mang ra một người sống. Bọn họ tự vấn lòng, cảm thấy được bản thân làm không được. Cho dù có thể làm được, cũng không thể nhẹ nhàng giống Mạc Ngôn, như vẽ chấm phá truyền thần, giống như tùy tiện cầm ở nhà.
Trong lòng hắn đã có chút tò mò, cũng mơ hồ có vẻ không phục, lúc này liền phá lệ muốn Mạc Ngôn nói rõ.
- Các vị...
Mạc Ngôn chỉ vào cổ Đại Lý, nói:
- Biết huyệt ngủ yên không? Đúng rồi, chính là vị trí này, nếu dùng thủ pháp cùng độ mạnh yếu thích hợp điểm kích huyệt ngủ yên, có thể khiến người ta ngủ say năm sáu giờ, hơn nữa là ngủ rất say.
Nhạc Duyệt vẻ mặt khiếp sợ, bật thốt lên:
- Anh biết về huyệt?
Mạc Ngôn cười nói:
- Không, chính là điểm huyệt trong truyền thuyết. Không dối gạt các vị, trước đây tôi đi theo một vị lão nhân học qua một ít. Nhưng trước khi ông lão qua đời nói, loại kỹ xảo này nếu tràn ra rộng, tính nguy hại đối với xã hội rất lớn, cho nên ông ấy muốn tôi hứa giữ bí mật, không phải vạn bất đắc dĩ, không được sử dụng.
Hắn nói lời này ba phần là thực, bảy phần là giả, hơn nữa nói ra rồi, cũng không có ý định trình bày quá nhiều tính kỹ thuật, còn lại thì dựa vào đầu óc người khác. Nguồn: http://truyenyy.com
Đại Lý cũng mang vẻ mặt không tin, bĩu môi nói:
- Anh bạn, anh đừng lừa dối , tôi được học võ từ nhiều thầy cô giáo. Bát Quái, Nam Quyền, Đàm Chân, tôi đều luyện qua, nội khí công cũng có biết, sao tôi không nghe người ta nói đến còn có môn điểm huyệt này đây?
Đối mặt nghi ngờ của người khác, nắm quyền thực sự là phương thức tốt nhất.
Mạc Ngôn cười cười, tay phải như tia chớp xẹt qua cổ Đại Lý, chạm nhẹ vào huyệt ngủ yên của hắn.
Sắc mặt Đại Lý lập tức hốt hoảng, đứng ở nơi đó lung lay sắp đổ, ánh mắt mông lung, tựa hồ ngay sau đó sẽ té trên mặt đất...
Mạc Ngôn tự nhiên sẽ không để cho hắn ngủ thật sự, vài giây sau, đầu ngón tay lại điểm nhẹ, để cho hắn thoát khỏi loại trạng thái này.
Nhìn trước mắt một màn, tất cả mọi người chấn kinh, ngay cả người bình tĩnh như Đỗ Tiểu Âm cũng nhịn không được nữa lấy tay che miệng lại, kinh ngạc nói không ra lời.
- Sao?
Sau khi Đại Lý tỉnh lại thấy vẻ mặt Nhạc Duyệt cùng Đỗ Tiểu Âm không thể tưởng tượng nổi nhìn mình, trong lòng không khỏi không hiểu ra sao cả. Nhưng chợt nhớ tới lời nói vừa rồi cùng với một cơn buồn ngủ tới cũng nhanh mà đi còn nhanh hơn, không khỏi vỗ ót, như gặp ma nhìn về phía Mạc Ngôn, nói:
- Mẹ ơi, người này, anh thật sự biết điểm huyệt?
Mạc Ngôn cười nói:
- Không cần khiếp sợ như vậy, Trên thực tế chỉ cần nắm giữ tốt thủ pháp cùng độ mạnh yếu, tiếp tục trải qua quanh năm suốt tháng huấn luyện, tất cả mọi người đều có thể làm được.
Ánh mắt Nhạc Duyệt tỏa sáng, lập tức nói:
- Anh đẹp trai, có thể dạy em không?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Thật có lỗi, tôi đáp ứng với vị lão nhân gia đó, kỹ xảo này chờ tới năm tôi năm mươi tuổi mới có thể truyền thụ. Hơn nữa, kỹ xảo này không thể học cấp tốc, từ nhỏ huấn luyện, ước chừng mười lăm năm mới có thể chân chánh thành công.
Nhạc Duyệt tính một chút, lập tức uể oải, muốn điểm huyệt được, phải đợi đến sáu mươi lăm tuổi mới có thể.
Nàng là cô gái tâm tư đơn thuần, hoàn toàn không nghĩ đây là Mạc Ngôn đang lừa dối. Hơn nữa cũng không giống những cô gái khác, nhõng nhẽo đòi hỏi Mạc Ngôn, chỉ uể oải thở dài.
Đại Lý là một người sảng khoái, bội phục nhất là người có năng lực, hắn dùng lực một đập bả vai Mạc Ngôn, cười nói:
- Cậu thật là… lại có thể lấy tôi làm thí nghiệm. nhưng nói thật, bản thân tôi thật tâm bội phục cậu, được mở rộng tầm mắt rồi. Tục ngữ nói thật là đúng, không có Kim Cương Toản không biết đồ sứ có hạn, khó trách cậu dám một thân một mình xông vào biệt thự Triệu Việt!
Quả nhiên đã xem nhẹ người này...
Khiếp sợ đi qua, trong lòng Đỗ Tiểu Âm tự giễu cười cười. Biết người này là một người lý trí, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nắm chắc, lại giống như đầu heo lừa gạt mình, lần nữa hoài nghi năng lực của hắn. Xem ra tiến sĩ tâm lý học này, cần phải quay về trường học tiến tu. Nhưng nói lại, điểm huyệt… loại phương pháp trong truyền thuyết này lại có thể thật sự tồn tại, đây mới là điều không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này, Lâm Tú mở cửa xe đi ra, nói:
- Tư liệu đã được copy xong...
/340
|