Lâm Phi Vũ năm nay bốn mươi tám tuổi, đeo kính mắt, phong độ điềm đạm, từ bên ngoài nhìn vào, thực phù hợp định nghĩa "nho thương" của người trong nước.
Có câu là việc xấu trong nhà không thể lộ ra bên ngoài, hắn một mình lái xe đến, cũng không có mang theo người.
Sau khi hắn thấy Mạc Ngôn cùng Lâm Yến, lại không nói được một lời, trực tiếp mở cửa xe, yên lặng nhìn Lâm Yến ngồi vào.
Mạc Ngôn có thể nhìn ra được mỏi mệt trong mắt người đàn ông này, hơn nữa sắc mặt xem ra cũng thật không tốt, lộ ra một tia tái nhợt của bệnh tật. Xem ra thân thể hắn đích xác không được tốt, lời nói của Triệu Việt cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Lâm Yến xuống xe thì Mạc Ngôn đưa Computer cho nàng.
Mạc Ngôn nghĩ, người duy nhất có quyền xử lý những ảnh chụp kia chỉ có Lâm Yến, cho dù là Lâm Phi Vũ, cũng không có tư cách này. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Lâm Phi Vũ cũng nhìn cái máy tính, đợi con gái ngồi vào trong xe, mới nhìn Mạc Ngôn, cau mày nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thái độ của ông ta nhiều ít có chút vô lễ, nhưng đây cũng là bệnh chung của cố chủ. Có lẽ hắn nghĩ, Mạc Ngôn chính là một công cụ chính mình thuê, không cần phải ... Hàn huyên khách sáo, lại càng không cần dùng câu cảm tạ ...
Thái độ của hắn vô lễ, Mạc Ngôn đương nhiên cũng sẽ không khách khí, thản nhiên nói:
- Tôi chỉ phụ trách mang con gái của ông về nhà, không có nghĩa vụ báo cáo quá trình với ông .
Lâm Phi Vũ ngẩn ra, trên mặt hiện lên một giận dữ, nhưng nghĩ lại, người này dù sao không phải là cấp dưới của mình, vì thế nhịn tức giận xuống, nói :
- Cậu thật sự không có nghĩa vụ này ... Nhưng hiện tại tôi tăng thêm uỷ thác, cần một báo cáo đầy đủ. Nếu cậu không có quyền quyết định, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Lưu Hạ!
Mạc Ngôn nhún vai, nói :
- Xin cứ tự nhiên...
Miệng hắn nói xong, lập tức nổ máy ô tô, chuẩn bị đi.
Lâm Phi Vũ thấy hắn cứng rắn đành mềm mỏng, vội la lên:
- Cậu chờ một chút!
Mạc Ngôn buông bộ ly hợp ra, cũng không nói chuyện, khẽ nhíu mày nhìn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ hít vào một hơi, ít nhất thái độ ở ngoài mặt cũng hạ thấp, thực thành khẩn nói:
- Vị tiên sinh này, việc này quan hệ đến an nguy con gái tôi, tôi hi vọng cậu có thể vì ...
Hắn nói còn chưa dứt, đã bị Mạc Ngôn cắt.
- Tôi biết ông muốn nói cái gì, đồng thời cũng có thể hiểu được lo lắng cùng khổ tâm của một người cha đối với con gái. Nhưng, những chuyện đã trải qua, tốt nhất ông hãy đi hỏi con gái của ông. Lâm tiên sinh, xin nhớ kỹ, tôi không phải kể lại, mà là chân thành khuyên bảo!
Chân thành khuyên bảo?
Lâm Phi Vũ nghe vậy, trong mắt xẹt qua một tia hồ nghi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Yến trong xe, như có suy nghĩ gì.
Có chút dừng lại, ông ta nói:
- Như vậy, máy tính trong tay con gái tôi, là duy nhất sao?
Mạc Ngôn nói :
- Tôi cũng không biết... Tôi nghĩ, vấn đề này ông phải đến hỏi Triệu Việt, quỷ biết ông ta có làm chuẩn bị trước hay không?
Nói xong, hắn nhìn Lâm Yến đang căng thẳng xuyên thấu qua cửa kính xe , mỉm cười, giẫm chân xuống bộ ly hợp, tiến lên, chuyển động tay lái... ô-tô rời đi.
Bận rộn hơn nửa đêm, hắn cũng không gì buồn ngủ, một đường hướng bắc, chạy tới hướng tỉnh sảnh.
Trên đường, hắn bấm điện thoại cho Hoàng Lưu Hạ.
-Giáo sư, tôi đã hoàn thành xong...
Hoàng Lưu Hạ tựa hồ đang đánh răng, cắn đầu lưỡi nói :
- Không lưu cái đuôi đấy chứ?
Mạc Ngôn cười nói:
-Yên tâm đi, chính là cả đương sự ở bên trong, ma quỷ cũng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì!
Hoàng Lưu Hạ hạ súc miệng xong, cười nói:
- Tự tin như vậy à? Lời này của cậu đang khơi mào lòng hiếu kỳ của tôi ...
Mạc Ngôn cười ha ha, nói :
- Xà có xà đường bò, tôm có đường tôm, tôi cũng là mưu lợi, hơn nữa người của Thất Xử cũng bỏ ra không ít sức lực.
Hoàng Lưu Hạ khẽ nhíu mày, thân là đồng bọn hợp tác của Thất Xử, đối với phong cách của Thất Xử hắn tương đối quen thuộc. Người của Thất Xử có lẽ sẽ trợ giúp Mạc Ngôn về tình báo và tư liệu, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất động nhân công trực tiếp can dự vào. Nói đến cùng, Mạc Ngôn có thể mang Lâm Yến về từ trong tay Triệu Việt, hơn phân nửa là hắn dựa vào năng lực của chính mình. Hắn thật sự thấy rất kỳ quái, Mạc Ngôn này nhìn như chàng thanh niên hào hoa phong nhã, rốt cục là làm như thế nào? Hơn nữa nghe khẩu khí người nầy, tựa hồ cũng dễ dàng, cũng không mất nhiều khí lực.
Trong lòng Hoàng Lưu Hạ tò mò tới cực điểm, nhưng cũng có chừng mực. Hắn biết sự tình gì nên hỏi, sự tình gì không nên hỏi. Chính như lời Mạc Ngôn, xà có đường xà, tôm có đường tôm, mỗi người đều có cách thức cùng bí mật của mình, nếu quá tò mò, không chỉ có khiến người khác ghét, thậm chí có thể đưa tới phiền toái không cần thiết. Hoàng Lưu Hạ là một người từng trải, hơn nữa trong công ti Phương Chính đầy người thần tiên giống như Mạc Ngôn, nhìn quen không thấy lạ. Huống hồ chuyện này còn có bóng dáng Thất Xử, hắn không thể tiếp tục hỏi tiếp.
Mạc Ngôn tới Tỉnh Sảnh, Mạch Tuệ gọi điện thoại tới. Lúc này nàng đã ở phi trường, muời phút sau, nàng cùng Cừu Vãn Tình sẽ cùng nhau bước trên con đường tìm kiếm khách mời cho tiết mục.
- Đúng rồi, chính là Tô Cận, nhà thám hiểm và vận động nổi tiếng nhất hịên nay, năm ngoái em từng phỏng vấn qua. Thế nào, khách mời này cũng được chứ?
Mạch Tuệ nói chuyện công tác, khua môi múa mép, khiến nỗi buôn ly biệt bị hòa tan rất nhiều.
Mạc Ngôn thật là có chút kinh ngạc, nói :
- Không phải nói cô ấy không làm khách mời của TV sao?
Mạch Tuệ đắc ý nói:
- Đó là trước kia... Không phải em nói khoác, sau khi em quyết định tiến quân vào truyền thông, rất nhiều lịch sử cố định sắp bị sửa đổi!
Mạc Ngôn cười to nói:
- Em như thế mà còn nói không nói khoác à? Sắp tâng lên trời rồi, anh thấy em đừng mù mịt nữa, trực tiếp cưỡi mây được rồi, lại chém kinh tế và bảo vệ môi trường nữa!
Hai người hàn huyên năm sáu phút, khi Mạc Ngôn chuẩn bị cúp điện thoại, Mạch Tuệ nói :
- Đúng rồi, chị Vãn Tình nhờ em nói với anh tiếng cám ơn.
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Lấy tiền làm việc, không cần phải cám tạ gì anh!
Mạch Tuệ sẵng giọng:
- Anh làm sao như vậy? Người ta là thật tâm có thành ý...
Mạc Ngôn cười nói:
- Tiểu tăng cảm tạ thành ý thật tâm, một câu 'Cám ơn' không biết ai nói nhỉ?
Hắn không biết, lúc này Cừu Vãn Tình đang bên cạnh Mạch Tuệ, đang lén nghe.
Nghe xong những lời này, mặt của nàng nhất thời đỏ hồng, kiễng chân, hướng về phía di động nói :
- Lão nương cảm tạ cậu, về nhà cắn mình đi!
Mạc Ngôn hoảng sợ, rất lâu mới hồi phục lại tinh thần. Ôi trời, còn nghe lén à?
Đầu kia di động, Mạch Tuệ cười cười rung hết cả người, vui sướng khi người gặp họa nói :
- Nghe thấy không, cho anh về nhà cắn mình đi ...
Mạc Ngôn cả giận nói:
- Em đáng ghét, dám để loa ngoài?
Mạch Tuệ cười đến hết hơi, khó khăn lắm mới ngừng được tiếng cười, nói :
- Thôi, mau lên máy bay, không thèm nghe anh nói nữa. Nhớ kỹ, không được trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nơi, phải ngoan ngoãn nha.
Có chút dừng lại, thanh âm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, lại nói:
- Đúng rồi, chị Vãn Tình muốn em nhắc nhở anh, Trương Trường Thanh là một người cố chấp, tham lam, anh ta sẽ trả thù, anh phải đề phòng anh ta.
Mạc Ngôn đâu có để Trương Trường Thanh vào mắt, cười nói:
- Chính các em cẩn thận mới phải, ra ngoài, để ý kẻo bị người giựt tiền cướp của...
Cúp điện thoại, đã là giờ làm việc, cổng Tỉnh Sảnh vốn quạnh quẽ bắt đầu náo nhiệt lên.
Mạc Ngôn trực tiếp lái xe chạy nhanh tiến đến bãi đỗ xe trước Tứ Hào lâu, vừa xuống xe, đã thấy Nhạc Duyệt đang cầm trong tay một túi bánh bao vừa đi đường vừa ăn hướng đến Tứ Hào lâu.
- Buổi sáng tốt lành, mỹ nữ.
Mạc Ngôn bắt chuyện, nhìn chằm chằm bánh bao trong tay Nhạc Duyệt, cười nói:
- Em thật sự là quá khách khí...
Nhạc Duyệt ngẩn ngơ, nói :
- Em khách khí cái gì?
Mạc Ngôn chỉ về phía bánh bao trong tay nàng, kinh ngạc nói:
- Đây không phải chuẩn bị cho anh sao?
Nhạc Duyệt nhịn không được cười nói:
- Muốn ăn thì nói nha, luẩn quẩn vòng vo nhiễu như vậy...
Nàng thực sảng khoái đưa bánh bao cho Mạc Ngôn, lại nói:
- Mùi vị không tệ đâu, anh ăn nhiều một chút, không đủ thì em giúp anh đi nhà ăn mua.
Mạc Ngôn liên tục gật đầu, nói :
- Đủ rồi, đủ rồi...
Nhạc Duyệt nói :
- Làm sao anh tới sớm như vậy, không ngủ sao?
Mạc Ngôn theo nàng đi vào trong, nói :
- Ở trong xe chợp mắt trong chốc lát... Lãnh đạo có dặn dò, anh không dám muộn!
Nhạc Duyệt nói :
- Xí, ngay cả Đạm Thủy sơn trang anh cũng dám xông vào, còn sợ muộn? Hơn nữa, anh là cố vấn, chị Tiểu Âm lại không dám mắng anh!
Hai người cùng cười chạy lên lầu, Đỗ Tiểu Âm đến sớm hơn so với Nhạc Duyệt, nhìn thấy Mạc Ngôn, kinh ngạc nói:
- Sớm như vậy?
Không đợi Mạc Ngôn đáp lời, nàng xoay người đi đến phòng làm việc của mình, lại nói:
- Nếu đến đây, vậy bắt đầu thôi!
Mạc Ngôn chú ý thấy trong mắt Đỗ Tiểu Âm mang theo một vài tia máu, nhỏ giọng hỏi Nhạc Duyệt :
- Lãnh đạo của em tối hôm qua phải thức đêm sao?
Nhạc Duyệt thở dài, gật đầu nói:
- Vâng, chị ấy luôn như thế này, trong tay có vụ án nào, luôn một thích thức đêm. Tối hôm qua có được tài liệu của Triệu Việt, nghiên cứu mất nửa đêm.
Mạc Ngôn không khỏi khẽ nhíu mày, nói :
- Xem ra khẳng định không có thu hoạch gì, nếu không sẽ không vội vã bắt đầu như vậy!
/340
|