Edit: Tình
Beta: Khốc
“Ngô~” Dồn dập lui về phía sau ba bước, khó khăn lắm mới đứng vững được, Thanh Thư phun ra một ngụm máu tươi, vốn dĩ sắc mặt tái nhợt như người bệnh, giờ phút này càng thêm khó coi.
“Thanh Thư?” Bạch Hà bị biến cố đột ngột làm hoảng sợ, vô duyên vô cớ, Thanh Thư đột nhiên ói ra một búng máu, Bạch Tiểu Song ngồi ở một bên cũng bị dọa, vội vàng nhảy tới đứng cạnh.
Mấy hộ vệ cải trang vội nhảy lên trước bảo hộ Bạch Hà, cảnh giác nhìn bốn phía, vài người khác vội đến bên cạnh Thanh Thư, giúp hắn chuyển vận chân khí hộ thể, sau một lúc lâu, sắc mặt của Thanh Thư tốt hơn một chút.
“Sao lại thế này?” Bạch Hà nhíu mày, thực lực của Thanh Thư hắn thực hiểu được, bình thường Thanh Thư dùng trí để thắng địch, nhưng nhìn bề ngoài thư sinh bệnh hoạn, thật sự võ công cũng không thấp, ngày thường cũng có bệnh trong người nhưng không thể đột nhiên nôn ra máu như vậy, huống chi tình huống vừa rồi rõ ràng là hắn bị ngoại lực tác động mới nôn ra máu.
Trong lòng Bạch Hà nhất thời cảm thấy có chút bất an, sợ biến cố xảy ra ảnh hưởng kế hoạch của hội đấu giá.
“Bệ hạ, người nọ rất nguy hiểm, tạm thời không thể tiếp cận!” Dần dần khôi phục lại, trong lòng Thanh Thư còn hơi hơi có chút phát run, vừa mới trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt mà thôi, đối phương chẳng những cảm nhận được sự tồn tại của hắn mà còn sử dụng không biết loại võ công thần kỳ nào đó tập trung đánh vào tâm thần của hắn.
Tại sao có thể như vậy? Trước đó còn tự tin tràn đầy, có thể nghĩ ra biện pháp giúp Hoàng thượng thu phục nam tử tóc trắng, nhưng ngay sau đó liền bị đối phương cảnh cáo.
Võ công của hắn tuy không cao nhưng cũng không thấp, bất quá trải qua tình huống trong nháy mắt vừa rồi, Thanh Thư thập phần tin tưởng đối phương nếu nguyện ý có thể giết hắn dễ như trở bàn tay.
Nam nhân tóc trắng kia không có sử dụng toàn lực, là cảnh cáo? Hay là cảm thấy đối phó với một người không cần phải…….sử dụng toàn lực? Thanh Thư cảm nhận được cả hai đều có khả năng rất cao.
“Hoàng thượng, người này thập phần nguy hiểm, vì tránh biến cố kinh khủng có thể xảy ra, nơi này không nên ở lại lâu, thần thỉnh bệ hạ tạm thời rời đi.” Thanh Thư quỳ trên mặt đất.
Bạch Hà phất tay cho hộ vệ lui về nguyên vị trí, lúc này hội đấu giá đã bắt đầu, thành chủ Giang thành đứng trước vũ đài nói, Bạch Hà liếc mắt nhìn người ở tửu lâu phía dưới, quay đầu nói với Thanh Thư: “Ý của ngươi là nam tử tóc trắng kia vừa rồi làm ngươi bị thương?”
Đè nén nội tâm rối bời, Thanh Thư nói cho Bạch Hà hắn vừa bị tập kích trong nháy mắt đáng sợ thế nào, Thanh Thư không phải sợ người nọ lại tập kích hắn lần nữa, mà là sợ người nọ tổn thương đến Hoàng thượng thì không xong.
Bạch Hà lại chỉ cười cười, hiển nhiên cũng không quá để ý, nhìn hai nam tử một đen một trắng dưới lầu nói: “Hai người này ta đã gặp qua ở Yên Hoa lâu, nếu bọn họ muốn hại đến ta thì đã sớm làm, không cần lo, có lẽ vừa rồi ngươi nhìn họ với ánh mắt quá mức công kích, người nọ mới cảnh cáo ngươi.”
“A, hai người đó đáng sợ như vậy sao?” Bạch Tiểu Song nhìn Bộ Phong Trần nói thầm: “Hoàng đế ca ca, ở Yên Hoa lâu, nam tử tóc trắng kia còn rất ôn hòa, như thế nào lúc này lại trở nên đáng sợ.”
Bạch Hà cũng có chút kỳ quái, dù Bộ Phong Trần ở cách họ khá xa nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ cảm giác được Bộ Phong Trần lúc này và lúc ở Yên Hoa lâu có chút khác biệt.
“Con người………Đều thật phức tạp.” Bạch Hà cảm khái mà nói một câu.
Nhìn thấy trên mặt Thanh Thư vẫn đầy lo âu, Bạch Hà nhẹ giọng cười nói: “Trẫm là chân long thiên tử……Lại có thể dễ dàng để người ta làm bị thương sao?”
“Phải” Ý tứ của Hoàng thượng đã rõ, Thanh Thư không thể quá mức lỗ mãng, trong lòng hắn thủy chung có chút nghi hoặc cùng lo lắng, cho dù Bạch Hà thông minh hơn người, như thế nào lại bình tĩnh như vậy?
……………
……………
Sau khi Thành chủ nói xong một đống những lời cằn nhằn liên miên vô nghĩa, hội đấu giá rốt cục bắt đầu, lần này chiêu bài của tửu lâu không hề nghi ngờ đảm đương vị trí người giới thiệu, quần áo vàng nhạt xinh tươi động lòng người, diện mạo kiều diễm, khuôn mặt như trứng thiên nga, làn mi cong như vầng trăng non, đôi mắt hạnh, kinh diễm nhường nào, tinh tế, lại thập phần trong sáng.
Tại nơi tràn ngập mùi vị rượu thịt xa hoa lại giống như một cỗ gió xuân tươi mát đi vào lòng người, tên cũng thật đặc biệt, gọi tiểu Thảo.
Tiểu Thảo cô nương mở miệng chính là thanh âm êm tai, không hổ là chiêu bài ca nữ của tửu lâu, thanh âm trong suốt, từng chữ rõ ràng, tiết tấu nhịp nhàng, giống như hạt châu rơi vào nước “leng keng” rung động.
Này trong sạch diện mạo, tươi mát thanh âm, không biết nơi đây có mấy người đang nghe tiểu Thảo cô nương giới thiệu vật phẩm đấu giá thứ nhất hôm nay. Vật phẩm thứ nhất đấu giá hôm nay là một bộ tranh chữ do họa sĩ nổi danh vẽ, phía trên còn được một thi nhân đề thơ.
Trừ bỏ những người chân chính yêu thích bức tranh, nơi này đều là những người học đòi văn vẻ, trên người tiền nhiều, lại sợ người khác cảm thấy trên người hắn đầy hơi tiền, vì thế ngày thường liền mua một ít tranh chữ loạn thất bát tao về treo trong nhà, giống như bức tranh chữ hiện tại, kỳ thật thoạt nhìn cũng bình thường, lại có người ngu ngốc nguyện ý mua.
Tiểu Thảo cô nương chẳng những hát tốt, thuyết minh cũng rất tài tình, một phen thổi phồng giá trị bức tranh, làm cho nhất thời không ít nhà giàu mới nổi đưa giá, cái sau cao hơn cái trước, thật náo nhiệt.
“Vật phẩm rách nát thế này cũng có người mua, thật đúng là người ngu, tiền nhiều, không có chỗ tiêu.” Cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, ta chỉ cảm thấy có chút vui vẻ, hôm nay cho dù không đến mua đồ này nọ, nhìn xem lũ người ngu trước mắt biểu diễn cũng hay, chẳng qua những người tổ chức ra hội đấu giá cũng thật thông minh, nắm rõ khẩu vị của một số nhà giàu mới nổi, muốn kiếm bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Người nhiều, trong phòng có chút oi bức, Đồng Đồng cùng Tô Tô ở bên cạnh cầm cây quạt ra sức quạt cho chủ nhân.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên nhanh chóng được một phú thương bụng to mua, vật phẩm thứ hai được đưa lên sân khấu, là một người, nói là người nhưng bộ dáng thật đặc biệt, tóc vàng, mũi cao, mắt xanh, làn da trắng như tuyết, là nữ tử đến từ dị quốc, rất nhanh hấp dẫn không ít sự chú ý của đám nam nhân.
Tiểu Thảo cô nương lại bắt đầu giới thiệu, quả thật là đem nữ nhân tóc vàng nói đến mức trên trời mới có, mà dưới đất thì không, thế nhưng còn ám chỉ nữ tử dị quốc này là yêu hóa thành người, nếu thường tiến hành làm việc kia còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Ta không khỏi cảm thấy buồn cười, còn có cái gì yêu, kéo dài tuổi thọ, đều là do bọn người kia nói mà thôi, không phải chỉ là nữ tử dị quốc bình thường, nơi này là Giang thành ở sâu trong đất liền, không biết bên ngoài còn có người có màu da khác biệt mà thôi.
Nữ nhân của dị quốc xinh đẹp thì đúng là có xinh đẹp thật, nhưng rồi cũng sẽ mau già, làn da cũng không phải đặc biệt đẹp, bất quá trên đài coi như là cực phẩm, chân dài eo nhỏ, làn da nhẵn nhụi, nói là yêu tinh cũng có vài nét tương đồng.
Liếc mắt Bộ Phong Trần bên cạnh, ta cười, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn ngươi áp lực nặng nề, muốn hay không ta mua nàng về tặng cho ngươi? Người này cũng có thể coi như là mỹ nhân.”
Bộ Phong Trần cho ta một ánh nhìn khinh miệt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, hiển nhiên nữ tử trên đài không lọt vào được tròng mắt của nam nhân này. Bất quá, vẻ đẹp của nàng kia, nếu đem so với Bộ Phong Trần thì còn kém xa.
“Ở thế gian này tìm một người vĩ đai hơn ta là không có khả năng.” Bộ Phong Trần thập phần bình tĩnh nói, trên mặt không chút ngượng ngùng, sự thật tuy rằng như thế, nhưng nam nhân này sẽ không thể có chút rụt rè sao?
Vừa nói, Bộ Phong Trần cư nhiên đưa tay lên, thanh âm không lớn, đủ để mọi người đều nghe thấy: “Năm nghìn lượng.” Bộ Phong Trần thật đúng là kêu giá.
“Vị khách nhân này, vị kia vừa rồi kêu giá là năm nghìn lượng, theo quy tắc ngài phải thêm tiền mới có thể.” Tiểu Thảo cô nương mặt hướng Bộ Phong Trần, đối mặt một nam nhân như vậy, nữ tử một thân kinh nghiệm tựa hồ lơ đãng xoa xoa ngón tay che dấu khẩn trương trong lòng.
Lúc mọi người phát ra tiếng cười, Bộ Phong Trần thản nhiên bổ sung một câu: “Hoàng kim.”
“Phốc~” đang uống trà, ta nhất thời phun hết một miệng trà.
Năm nghìn lượng? Hoàng kim (vàng)? Mua một nữ nhân?
Beta: Khốc
“Ngô~” Dồn dập lui về phía sau ba bước, khó khăn lắm mới đứng vững được, Thanh Thư phun ra một ngụm máu tươi, vốn dĩ sắc mặt tái nhợt như người bệnh, giờ phút này càng thêm khó coi.
“Thanh Thư?” Bạch Hà bị biến cố đột ngột làm hoảng sợ, vô duyên vô cớ, Thanh Thư đột nhiên ói ra một búng máu, Bạch Tiểu Song ngồi ở một bên cũng bị dọa, vội vàng nhảy tới đứng cạnh.
Mấy hộ vệ cải trang vội nhảy lên trước bảo hộ Bạch Hà, cảnh giác nhìn bốn phía, vài người khác vội đến bên cạnh Thanh Thư, giúp hắn chuyển vận chân khí hộ thể, sau một lúc lâu, sắc mặt của Thanh Thư tốt hơn một chút.
“Sao lại thế này?” Bạch Hà nhíu mày, thực lực của Thanh Thư hắn thực hiểu được, bình thường Thanh Thư dùng trí để thắng địch, nhưng nhìn bề ngoài thư sinh bệnh hoạn, thật sự võ công cũng không thấp, ngày thường cũng có bệnh trong người nhưng không thể đột nhiên nôn ra máu như vậy, huống chi tình huống vừa rồi rõ ràng là hắn bị ngoại lực tác động mới nôn ra máu.
Trong lòng Bạch Hà nhất thời cảm thấy có chút bất an, sợ biến cố xảy ra ảnh hưởng kế hoạch của hội đấu giá.
“Bệ hạ, người nọ rất nguy hiểm, tạm thời không thể tiếp cận!” Dần dần khôi phục lại, trong lòng Thanh Thư còn hơi hơi có chút phát run, vừa mới trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt mà thôi, đối phương chẳng những cảm nhận được sự tồn tại của hắn mà còn sử dụng không biết loại võ công thần kỳ nào đó tập trung đánh vào tâm thần của hắn.
Tại sao có thể như vậy? Trước đó còn tự tin tràn đầy, có thể nghĩ ra biện pháp giúp Hoàng thượng thu phục nam tử tóc trắng, nhưng ngay sau đó liền bị đối phương cảnh cáo.
Võ công của hắn tuy không cao nhưng cũng không thấp, bất quá trải qua tình huống trong nháy mắt vừa rồi, Thanh Thư thập phần tin tưởng đối phương nếu nguyện ý có thể giết hắn dễ như trở bàn tay.
Nam nhân tóc trắng kia không có sử dụng toàn lực, là cảnh cáo? Hay là cảm thấy đối phó với một người không cần phải…….sử dụng toàn lực? Thanh Thư cảm nhận được cả hai đều có khả năng rất cao.
“Hoàng thượng, người này thập phần nguy hiểm, vì tránh biến cố kinh khủng có thể xảy ra, nơi này không nên ở lại lâu, thần thỉnh bệ hạ tạm thời rời đi.” Thanh Thư quỳ trên mặt đất.
Bạch Hà phất tay cho hộ vệ lui về nguyên vị trí, lúc này hội đấu giá đã bắt đầu, thành chủ Giang thành đứng trước vũ đài nói, Bạch Hà liếc mắt nhìn người ở tửu lâu phía dưới, quay đầu nói với Thanh Thư: “Ý của ngươi là nam tử tóc trắng kia vừa rồi làm ngươi bị thương?”
Đè nén nội tâm rối bời, Thanh Thư nói cho Bạch Hà hắn vừa bị tập kích trong nháy mắt đáng sợ thế nào, Thanh Thư không phải sợ người nọ lại tập kích hắn lần nữa, mà là sợ người nọ tổn thương đến Hoàng thượng thì không xong.
Bạch Hà lại chỉ cười cười, hiển nhiên cũng không quá để ý, nhìn hai nam tử một đen một trắng dưới lầu nói: “Hai người này ta đã gặp qua ở Yên Hoa lâu, nếu bọn họ muốn hại đến ta thì đã sớm làm, không cần lo, có lẽ vừa rồi ngươi nhìn họ với ánh mắt quá mức công kích, người nọ mới cảnh cáo ngươi.”
“A, hai người đó đáng sợ như vậy sao?” Bạch Tiểu Song nhìn Bộ Phong Trần nói thầm: “Hoàng đế ca ca, ở Yên Hoa lâu, nam tử tóc trắng kia còn rất ôn hòa, như thế nào lúc này lại trở nên đáng sợ.”
Bạch Hà cũng có chút kỳ quái, dù Bộ Phong Trần ở cách họ khá xa nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ cảm giác được Bộ Phong Trần lúc này và lúc ở Yên Hoa lâu có chút khác biệt.
“Con người………Đều thật phức tạp.” Bạch Hà cảm khái mà nói một câu.
Nhìn thấy trên mặt Thanh Thư vẫn đầy lo âu, Bạch Hà nhẹ giọng cười nói: “Trẫm là chân long thiên tử……Lại có thể dễ dàng để người ta làm bị thương sao?”
“Phải” Ý tứ của Hoàng thượng đã rõ, Thanh Thư không thể quá mức lỗ mãng, trong lòng hắn thủy chung có chút nghi hoặc cùng lo lắng, cho dù Bạch Hà thông minh hơn người, như thế nào lại bình tĩnh như vậy?
……………
……………
Sau khi Thành chủ nói xong một đống những lời cằn nhằn liên miên vô nghĩa, hội đấu giá rốt cục bắt đầu, lần này chiêu bài của tửu lâu không hề nghi ngờ đảm đương vị trí người giới thiệu, quần áo vàng nhạt xinh tươi động lòng người, diện mạo kiều diễm, khuôn mặt như trứng thiên nga, làn mi cong như vầng trăng non, đôi mắt hạnh, kinh diễm nhường nào, tinh tế, lại thập phần trong sáng.
Tại nơi tràn ngập mùi vị rượu thịt xa hoa lại giống như một cỗ gió xuân tươi mát đi vào lòng người, tên cũng thật đặc biệt, gọi tiểu Thảo.
Tiểu Thảo cô nương mở miệng chính là thanh âm êm tai, không hổ là chiêu bài ca nữ của tửu lâu, thanh âm trong suốt, từng chữ rõ ràng, tiết tấu nhịp nhàng, giống như hạt châu rơi vào nước “leng keng” rung động.
Này trong sạch diện mạo, tươi mát thanh âm, không biết nơi đây có mấy người đang nghe tiểu Thảo cô nương giới thiệu vật phẩm đấu giá thứ nhất hôm nay. Vật phẩm thứ nhất đấu giá hôm nay là một bộ tranh chữ do họa sĩ nổi danh vẽ, phía trên còn được một thi nhân đề thơ.
Trừ bỏ những người chân chính yêu thích bức tranh, nơi này đều là những người học đòi văn vẻ, trên người tiền nhiều, lại sợ người khác cảm thấy trên người hắn đầy hơi tiền, vì thế ngày thường liền mua một ít tranh chữ loạn thất bát tao về treo trong nhà, giống như bức tranh chữ hiện tại, kỳ thật thoạt nhìn cũng bình thường, lại có người ngu ngốc nguyện ý mua.
Tiểu Thảo cô nương chẳng những hát tốt, thuyết minh cũng rất tài tình, một phen thổi phồng giá trị bức tranh, làm cho nhất thời không ít nhà giàu mới nổi đưa giá, cái sau cao hơn cái trước, thật náo nhiệt.
“Vật phẩm rách nát thế này cũng có người mua, thật đúng là người ngu, tiền nhiều, không có chỗ tiêu.” Cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, ta chỉ cảm thấy có chút vui vẻ, hôm nay cho dù không đến mua đồ này nọ, nhìn xem lũ người ngu trước mắt biểu diễn cũng hay, chẳng qua những người tổ chức ra hội đấu giá cũng thật thông minh, nắm rõ khẩu vị của một số nhà giàu mới nổi, muốn kiếm bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Người nhiều, trong phòng có chút oi bức, Đồng Đồng cùng Tô Tô ở bên cạnh cầm cây quạt ra sức quạt cho chủ nhân.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên nhanh chóng được một phú thương bụng to mua, vật phẩm thứ hai được đưa lên sân khấu, là một người, nói là người nhưng bộ dáng thật đặc biệt, tóc vàng, mũi cao, mắt xanh, làn da trắng như tuyết, là nữ tử đến từ dị quốc, rất nhanh hấp dẫn không ít sự chú ý của đám nam nhân.
Tiểu Thảo cô nương lại bắt đầu giới thiệu, quả thật là đem nữ nhân tóc vàng nói đến mức trên trời mới có, mà dưới đất thì không, thế nhưng còn ám chỉ nữ tử dị quốc này là yêu hóa thành người, nếu thường tiến hành làm việc kia còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Ta không khỏi cảm thấy buồn cười, còn có cái gì yêu, kéo dài tuổi thọ, đều là do bọn người kia nói mà thôi, không phải chỉ là nữ tử dị quốc bình thường, nơi này là Giang thành ở sâu trong đất liền, không biết bên ngoài còn có người có màu da khác biệt mà thôi.
Nữ nhân của dị quốc xinh đẹp thì đúng là có xinh đẹp thật, nhưng rồi cũng sẽ mau già, làn da cũng không phải đặc biệt đẹp, bất quá trên đài coi như là cực phẩm, chân dài eo nhỏ, làn da nhẵn nhụi, nói là yêu tinh cũng có vài nét tương đồng.
Liếc mắt Bộ Phong Trần bên cạnh, ta cười, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn ngươi áp lực nặng nề, muốn hay không ta mua nàng về tặng cho ngươi? Người này cũng có thể coi như là mỹ nhân.”
Bộ Phong Trần cho ta một ánh nhìn khinh miệt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, hiển nhiên nữ tử trên đài không lọt vào được tròng mắt của nam nhân này. Bất quá, vẻ đẹp của nàng kia, nếu đem so với Bộ Phong Trần thì còn kém xa.
“Ở thế gian này tìm một người vĩ đai hơn ta là không có khả năng.” Bộ Phong Trần thập phần bình tĩnh nói, trên mặt không chút ngượng ngùng, sự thật tuy rằng như thế, nhưng nam nhân này sẽ không thể có chút rụt rè sao?
Vừa nói, Bộ Phong Trần cư nhiên đưa tay lên, thanh âm không lớn, đủ để mọi người đều nghe thấy: “Năm nghìn lượng.” Bộ Phong Trần thật đúng là kêu giá.
“Vị khách nhân này, vị kia vừa rồi kêu giá là năm nghìn lượng, theo quy tắc ngài phải thêm tiền mới có thể.” Tiểu Thảo cô nương mặt hướng Bộ Phong Trần, đối mặt một nam nhân như vậy, nữ tử một thân kinh nghiệm tựa hồ lơ đãng xoa xoa ngón tay che dấu khẩn trương trong lòng.
Lúc mọi người phát ra tiếng cười, Bộ Phong Trần thản nhiên bổ sung một câu: “Hoàng kim.”
“Phốc~” đang uống trà, ta nhất thời phun hết một miệng trà.
Năm nghìn lượng? Hoàng kim (vàng)? Mua một nữ nhân?
/58
|