Nhiều ngày nay, trải qua quá trình huấn luyện của Tô Cẩm Bình, tuy chỉ mới vài ngày nhưng thực lực của mọi người trong phủ Tam Hoàng tử đều tăng lên rõ rệt! Hiện giờ người của Huyền các đã có thể đảm nhiệm được tốt danh hiệu ‘sát thủ’ trong lòng Tô Cẩm Bình, người của Địa các cũng hoàn toàn thoát khỏi lý luận sách vở, học được cách quyết đấu thực chiến cũng như cách hợp tác với nhau, Tô Cẩm Bình cũng vẻ vang thăng cấp thành vị thần thứ hai trong phủ Tam Hoàng tử, thực sự được thừa nhận là nữ chủ nhân của nơi này! Mấy ngày nay, Bách Lý Kinh Hồng cũng luôn lén lút học nấu ăn, không dám để Tô Cẩm Bình biết nữa.
“Dĩ Mạch, đêm nay kỵ binh kinh thành sẽ thao diễn đúng không?” Tô Cẩm Bình thản nhiên hỏi, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn, đúng thế, là hưng phấn. Toàn bộ thù hận trong lòng nàng, hôm nay sẽ kết thúc cùng Mộ Dung gia!
“Đúng thế, cô nương. À phải rồi, thuộc hạ cảm thấy…” Hiên Viên Dĩ Mạch khẽ nhíu mày.
Tô Cẩm Bình quay sang nhìn cô: “Cảm thấy cái gì?”
“Cảm thấy Thiển Thương kia có chút kỳ quái.” Điều này cô nghi hoặc đã lâu nhưng vì thấy cô nương luôn đối xử với Thiển Thương kia như muội muội ruột thịt, nên cô cũng khó nói được gì.
“Em nghĩ nhiều quá thôi. Thiển Thương là muội muội của Thiển Ức, chắc chắn Thiển Ức sẽ không phản bội ta!” Thiển Thương hơi kỳ quái sao? Thật ra nàng cũng cảm nhận được, từ lần trước Vàng bị cô ta vô ý thả ra, nàng đã để ý đến rồi, nhưng nha đầu đó là muội muội của Thiển Ức, có lẽ cũng sẽ không phản bội mình. Hơn nữa, mình lẳng lặng quan sát cô ta lâu như vậy cũng không phát hiện manh mối gì, có lẽ chỉ do mình nghĩ quá nhiều thôi.
Nhưng Thiển Thương không phải là Thiển Ức! Mấy lời này lên tới miệng, nhưng Hiên Viên Dĩ Mạch lại không thể nói nó ra, vì cô biết dung mạo của hai người kia giống nhau như đúc, trong lòng cô nương cũng thường coi Thiển Thương là Thiển Ức! Cô hít sâu một hơi, nói: “Cô nương, mấy tên lưu manh trêu chọc Thiển Thương ngày ấy đều chết một cách kỳ quái, chết trong ngôi miếu đổ của thành Tây. Điện hạ đã sớm sai chúng ta đi thăm dò nghe ngóng, nhưng trừ tin tức mà ngày ấy Vân công tử phái người điều tra ra, thì không tra được gì nữa, nhưng lại phát hiện không ít manh mối kỳ lạ, những người biết rõ chuyện này cũng không ngoại lệ, đều chết hết!” Đây là điểm nghi ngờ lớn nhất!
“Đủ rồi!” Tô Cẩm Bình đứng dậy, mặt thoáng giận dữ: “Thiển Thương là người của ta, không cho mọi người điều tra về cô ta nữa!” Dù có nhiều điểm đáng ngờ hơn nữa, dù Thiển Thương thực sự đi theo mình vì có ý đồ khác, dù nha đầu kia muốn lấy mạng nàng, thì nàng cũng phải giữ cô ta ở bên cạnh để chăm sóc, đây là lời hứa của nàng với Thiển Ức, cũng là điều nàng nợ Thiển Ức! Lúc trước, nếu không phải vì nàng, Thiển Ức cũng đã không phải chết. Thứ nàng nợ Thiển Ức và Thiển Thương, là một mạng sống!
Dĩ Mạch cũng hiểu tính Tô Cẩm Bình, nói: “Cô nương, trọng tình nghĩa rất tốt, nhưng cô vẫn nên đề phòng cô ta một chút thì hơn. Thuộc hạ sẽ bẩm báo với điện hạ ý của cô.”
“Ta biết.” Mạng của Tô Cẩm Bình rất cứng rắn, đâu mất dễ dàng như thế được, “Truyền tin cho đại biểu huynh ta ở phủ Tề Quốc công. Tối nay sẽ là ngày tàn của Mộ Dung gia.”
“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch đáp rồi lui ra ngoài.
Chờ cô ấy đi khuất, Tô Cẩm Bình mệt mỏi ngồi sụp xuống ghế, xoa xoa lọ sứ trong ngực mình, nhỏ giọng thở than: “Thiển Ức, muội muội của em hẳn sẽ không hại ta đâu, đúng không? Vì… cô ấy là muội muội của em mà…” Hai khuôn mặt giống nhau như đúc như vậy, sao có thể phản bội nàng chứ!
“Điện hạ, cô nương nổi giận, rất khó chịu vì chúng ta điều tra chuyện của Thiển Thương, cũng nói không cho chúng ta tiếp tục điều tra cô ta nữa!” Dĩ Mạch đứng ở thư phòng bẩm báo.
Bàn tay cầm bút hơi ngừng lại rồi lãnh đạm nói: “Làm theo ý Hoàng tử phi đi.” Nàng không thích đương nhiên không thể tra tiếp nữa.
“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch đáp rồi lui ra ngoài, cô hiểu ý điện hạ, với trí tuệ của Hoàng tử phi, cũng sẽ không dễ dàng bị người khác gài bẫy.
Sau khi cô ấy đi rồi, Bách Lý Kinh Hồng lại đặt bút xuống, nhớ đến những lời hôm qua sư phụ nói với mình, đáy mắt như nổi sóng to, sâu không thấy đáy…
Trong địa lao.
Tô Cẩm Bình thảnh thơi bước vào, nhìn Mộ Dung Phong đã phát điên trong nhà lao, cười nói: “Mộ Dung đại công tử, đã lâu không gặp!”
Vừa nghe thấy giọng nàng, Mộ Dung Phong sững lại rồi như phát điên lên lao về phía nàng, có điều, tấm song sắt kiên quyết ngăn hắn ta lại, khiến hắn ta thậm chí còn không chạm được vào vạt áo của Tô Cẩm Bình.
Nhìn bộ dạng này của hắn ta, Tô Cẩm Bình lại cười tiếp: “Nhìn Mộ Dung đại công tử thế này, có vẻ cũng chưa điên nhỉ, ít ra vẫn còn nhận ra ta! Hôm nay ta đến đây, để tiễn ngươi một đoạn đường!”
“Tô Cẩm Bình! Rốt cuộc Mộ Dung gia ta đắc tội với ngươi thế nào mà ả đàn bà ác độc nhà ngươi cứ nhất quyết không chịu buông tha chứ?!”
“Ngươi không biết đã đắc tội với ta như thế nào sao?” Nụ cười trên mặt nàng chợt biến mất, ánh mắt sắc bén hơn rắn độc, lạnh lùng nhìn hắn ta, chỉ muốn lột da lóc xương hắn ta, hoặc dùng ánh mắt để độc chết hắn ta cùng với tất cả những người đều có tên “Mộ Dung thị” như hắn ta vậy.
Ánh mắt của nàng khiến Mộ Dung Phong hơi kinh ngạc, cảm giác lạnh lẽo toát ra từ đáy lòng khiến hắn ta run rẩy hỏi: “Ta… ta chỉ muốn làm ngươi mất mặt một chút, nhưng người đã chặt một tay của ta, phá hoại tiền đồ của ta, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Đúng thế, ngươi chẳng qua chỉ muốn làm ta mất mặt thôi, nếu đúng như ngươi nói, thì hình như ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng mà, người của Mộ Dung gia các ngươi giết người của ta, không nghĩ đến nợ máu trả máu sao?” Đôi môi nhếch lên cười lạnh, nhìn hắn ta đầy trào phúng.
“Chỉ là một nha đầu thôi, mạng của một hạ nhân thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ, ta…”
“Xoảng!” một tiếng, cửa nhà lao bị Tô Cẩm Bình đạp văng ra, xiềng xích bên trên cũng đứt từng đoạn, xem ra nàng thực sự tức giận! Nàng bước nhanh vài bước vào, đạp hắn ta xuống lòng bàn chân: “Đúng thế, trong mắt đám con dòng cháu giống các ngươi, mạng của một hạ nhân chẳng đáng mấy đồng tiền, nhưng mà, thứ các ngươi cướp của ta, là máu là thịt, cảm giác đau đớn tới tận xương tủy này, chỉ khi các ngươi cùng trải nghiệm thì mới hiểu được! Mộ Dung Phong, ta quên nói cho ngươi biết, Mộ Dung Hoa chết rồi! Sao hả? Nghe xong thấy có cảm giác gì? Hận không? Oán không?”
“Cái gì?!” Mộ Dung Phong vốn bị đạp xuống đất không nhúc nhích được, lại giãy dụa muốn bật dậy như phát điên, mặt tím xanh lại, “Đồ đàn bà độc ác nhà ngươi, ta giết ngươi! Chỉ cần Mộ Dung gia ta còn lại một người, họ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Yên tâm, bọn họ sẽ lập tức biến mất hết thôi! Mộ Dung Phong, ngươi vì muốn hãm hại ta mà hủy hoại Vân Lam, Mộ Dung Hoa cũng làm không ít chuyện táng tận lương tâm, Mộ Dung Hạo dùng mưu ma chước quỷ giết biết bao nhiêu người tử tế, chuyện này không cần ta nói ngươi cũng biết chứ?! Còn Mộ Dung Song kia, ả phải đền mạng Thiển Ức cho ta!!! Tính ra, nhà các ngươi có chết hết cũng không ai oan uổng, hiểu chưa?” Mặt nàng như tỏa ra luồng khí hắc ám, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
Mấy lời này khiến Mộ Dung Phong đang nổi điên dần tìm lại lý trí, ngẩng đầu oán hận nhìn nàng.
“À, phải rồi, còn phụ thân đại nhân của ngươi nữa, nói ra thì lão cũng vô tội, cũng không đắc tội ta, cả các chi các nhánh của Mộ Dung gia, cũng có thể đều vô tội nhỉ. Chắc chắn là ngươi cảm thấy ta không nên xuống tay với họ đúng không? Vậy ngươi có biết không, thật ra Thiển Ức cũng vô tội, muội muội ngươi hại cô ấy chỉ vì muốn ta khó chịu mà thôi. Ta cũng rất muốn biết, nếu ta giết hết mọi người trong Mộ Dung gia, thì muội muội ngươi có khó chịu không? Ngươi thấy thế nào?”
“Tô Cẩm Bình, ngươi là đồ điên!!! Ngươi là đồ điên!!!!” Mộ Dung Phong gào lên giận dữ.
“Dù ta điên, thì cũng do các người ép ta phải điên. Được rồi, xuống địa ngục đi!” Bàn tay đưa ra bóp chặt lấy cổ hắn ta, khiến sắc mặt hắn ta xanh tím.
Nhưng mà, trước khi Mộ Dung Phong trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt hắn ta lại như cười lạnh, nói với Tô Cẩm Bình: “Tô Cẩm Bình, ngươi đừng cao hứng sớm quá, ngươi… ngươi… sẽ lập tức đi theo chúng ta thôi…”
“Vậy ngươi cứ đứng dưới suối vàng chờ mà xem!” Nàng dùng sức một cái, cổ Mộ Dung Phong vẹo sang một bên, tắt thở.
“Hành xác!!! Đánh càng thảm càng tốt. Nghĩ cách dùng danh nghĩa của Thất Hoàng tử ném vào doanh trại luyện binh!” Những người khác muốn vào doanh trại rất khó, nhưng đối với thủ hạ của Bách Lý Kinh Hồng, chuyện này rất đơn giản.
Người trong địa lao quay sang nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kính nể nhìn theo bóng Tô Cẩm Bình, một người phụ nữ lại có thể nói ra những điều tàn khốc như vậy mà không hề biến sắc. Hành xác à!!! Chuyện này…
…
Trong doanh trại luyện binh, Mộ Dung Hạo đang luyện binh, những thủ hạ vốn hơi khinh bỉ hắn ta cũng dần dần thần phục lại dưới chính sách vừa mềm vừa rắn của hắn ta.
Đúng lúc này, Vân Dật đột ngột xuất hiện, thoải mái bước đến trước mặt hắn ta: “Ồ, đây không phải là Mộ Dung huynh sao?”
Mộ Dung Hạo biến sắc, nhìn hắn đầy vẻ thù địch: “Vân công tử có gì cần chỉ giáo?” Mới vài ngày trước, nhị ca mất mạng trên tay họ, vì thế ánh mắt Mộ Dung Hạo nhìn Vân Dật như phun ra lửa!
“Chỉ giáo thì không dám, có điều gần đây Mộ Dung gia thảm quá, đầu tiên là Đại công tử bị người ta chọc tức chết, Nhị công tử cũng bệnh nặng qua đời, tại hạ chỉ muốn tới dặn dò Mộ Dung huynh một chút, có lẽ gần đây nhà huynh đắc tội thần phật nhà ai rồi, nên cân nhắc mời một đạo sĩ tới cúng viếng cho cẩn thận, tránh tà ma quỷ quái. Ta nghe nói ở thành Tây có vị Trương thiên sư rất giỏi, nếu Mộ Dung huynh có thời gian thì có thể đi qua đó xem, đỡ để người tiếp theo gặp nạn là chính mình!” Mục đích của hắn à, chỉ là chọc tức Mộ Dung Hạo thôi, càng giận càng tốt, như thế mới tiện cho kế hoạch tiếp theo của họ!
Hắn vừa dứt lời, xung quanh đều vang lên tiếng cười trộm, những tiếng khúc khích này khiến khuôn mặt vốn tái xanh vì tức của Mộ Dung Hạo giờ lại thay đổi hết xanh đến tím, vô cùng khó coi. “Vân Dật, ngươi nói mấy câu đó không phải là rất quá đáng hay sao?”
Dường như cũng đến tận hôm nay, đám thuộc hạ của Vân Dật mới biết miệng lưỡi của Tướng quân nhà mình lại độc địa như vậy!
Vân Dật cười lắc đầu: “Đâu có, đâu có! Tại hạ chỉ xuất phát từ lòng tốt, xuất phát từ sự quan tâm với Mộ Dung Tướng quân thôi mà!”
Quan tâm à?! Quan tâm ta có chết hay không hả?! Loại quan tâm này dù có thì cũng phải giấu trong lòng không nói ra mới đúng chứ?! Mộ Dung Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy bản Tướng quân phải cảm tạ sự quan tâm của ngươi rồi!” Nếu có thể, hắn ta thực sự muốn tống thẳng một quyền thật mạnh vào mặt hắn!
Cứ tưởng rằng đối phương đã chiếm lợi thế ngoài miệng rồi thì sẽ câm đi, ai ngờ Vân Dật vẫn không buông tha, còn vỗ vai hắn ta như huynh đệ tốt: “Mộ Dung huynh cần gì phải khách khí vậy, tại hạ cũng muốn đề xuất với huynh thế này, sau buổi thao diễn này, huynh nên ngoan ngoãn ngồi trong nhà đi, đừng ra ngoài nữa. Bên ngoài thực sự không an toàn với huynh đâu! Có điều, trốn trong nhà cũng chưa chắc đã an toàn…” Nói xong hắn lại ra vẻ trầm tư.
Mộ Dung Hạo tức xanh mặt: “Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải trốn trong nhà! Không phiền các hạ bận tâm!” Nói xong hắn ta vung tay ra hiệu cho thủ hạ để đổi sân tập.
Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn ta lại nghe giọng Vân Dật truyền tới: “Ta nói với Mộ Dung huynh mấy lời này là vì gần đây Mộ Dung gia thật sự bị quỷ thần chú ý, dù ngươi có trốn trong nhà thì cũng không an toàn. Mấy ngày trước tại hạ có được một cái mai rùa ngàn năm, nghe nói là có thể được phật quang bảo hộ, tại hạ tình nguyện tặng nó cho Mộ Dung huynh trốn trong đó trừ tà, không biết ý Mộ Dung huynh thế nào?”
Mấy lời này vừa dứt, mặt Mộ Dung Hạo tái đi: “Vân Dật, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Khinh người?! Người ở đâu?” Vân Dật còn giả vờ giả vịt nhìn khắp nơi.
“Ngươi!” Mộ Dung Hạo đang muốn ra tay, lại bị hai phó tướng kéo lại: “Tướng quân bớt giận! Đánh nhau ở thao trường, ai ra tay trước sẽ bị tội chết!” Hai phó tướng này đều là gia thần của Mộ Dung gia nên vô cùng chân thành!
Cục tức của Mộ Dung Hạo lên đến cổ, muốn phát ra lại không dám, nhất thời tái mét mặt, răng nghiến vào nhau ken két khiến người ta hoàn toàn tin tưởng rằng, nếu không phải bị người ta kéo lại, chắc chắn hắn ta sẽ lao tới xé xác Vân Dật thành từng mảnh nhỏ mới thôi! Mà lúc này, Vân Dật chỉ cười lạnh, mắt đầy vẻ khiêu khích như dám chắc đối phương chỉ là kẻ hèn nhát không dám ra tay vậy!
Ngọn lửa giận của Mộ Dung Hạo còn chưa có chỗ phát, thì đúng lúc này một hạ nhân của Mộ Dung gia mang theo vẻ oán hận chạy tới, ghé tai Mộ Dung Hạo nói nhỏ gì đó. Hai mắt Mộ Dung Hạo lập tức như phun ra lửa, chút ranh giới còn sót lại cùng với cảm xúc không thể khống chế được liền lao vọt ra, hắn ta chạy nhanh ra ngoài thao trường! Vân Dật đứng vòng hai tay trước ngực nhìn theo bóng hắn ta cười lạnh…
Đến cửa thao trường, bước chân Mộ Dung Hạo lảo đảo suýt ngất xỉu, nhìn thi thể đại ca mình bị tra tấn đến mức không khác gì người tàn tật, hắn ta chợt cảm thấy như trời đất đảo điên! Mọi người đứng xung quanh đều xôn xao: “Đây không phải là Mộ Dung đại công tử sao? Sao lại ở đây?”
“Ai biết được, không phải Mộ Dung đại công tử đã chết gần nửa tháng rồi sao?! Sao thi thể cứ như vừa chết được mấy ngày vậy?”
“Chuyện này ai mà biết chứ, có điều hắn chết cũng thảm thật, đã chết rồi còn bị hành xác, giày vò đến mức này. Ôi! Gây tội lỗi gì mà đến mức này?”
Mộ Dung Hạo giận đến dựng tóc gáy, gầm lên với hạ nhân bên cạnh: “Còn không mau đưa thi thể đại ca ta về!”
“Vâng!” Hạ nhân vội bước tới đưa thi thể của Mộ Dung Phong đi.
Chờ bọn họ đi khuất, Mộ Dung Hạo đã giận hoa cả mắt, chạy đến chuồng ngựa, lôi ngựa của mình ra rồi nhảy lên phi ra ngoài! Phó tướng thấy vậy vô cùng sợ hãi. Bình thường không có chiến sự mà muốn điều động binh mã là phải có hổ phù. Mộ Dung Việt biết tính tình Mộ Dung Hạo dễ kích động nên mới giữ hổ phù thay hắn ta để tránh xảy ra chuyện gì, chỉ có duy nhất hôm nay là ngày thao luyện binh mã, Mộ Dung Việt mới giao lại hổ phù cho Mộ Dung Hạo, ai ngờ xảy ra chuyện ngay thế này! Tam Hoàng tử như vậy hẳn là muốn tới phủ Thất Hoàng tử! Hai người muốn ngăn cũng không ngăn được, vội quay về phủ Trấn Quốc công bẩm báo việc này. Trong ngày thao luyện binh mã mà tự ý rời vị trí là tội lớn, mà dẫn binh vây phủ Thất Hoàng tử lại là tội chết, nếu để người xấu lợi dụng, không biết hậu quả sẽ thế nào!
Hai người đang định đi, Vân Dật lại đột ngột lên tiếng: “Hai vị Tướng quân định đi đâu vậy? Chẳng lẽ cũng muốn bắt chước Tướng quân nhà các ngươi, tự ý rời đi như thế sao?”
Vân Dật là Tướng quân tam phẩm, bọn họ là quan tứ phẩm, cho nên đối phương hoàn toàn có quyền xử lý bọn họ! Hai người liền nói: “Chúng ta không được khỏe lắm, muốn tới chỗ chủ soái xin lệnh để về nghỉ một chút.”
“Ồ? Không khỏe à?! Người đâu, truyền quân y.” Nói xong, Vân Dật nhìn sắc mặt cứng đờ của hai người kia, lại nói tiếp, “Vẻ mặt của hai vị Tướng quân thế kia là sao?! Sợ gặp quân y à?! Hai người nên biết rằng, vào ngày thao luyện, dù là quân hay là tướng, nếu dám viện cớ bị ốm để lười biếng sẽ bị xử lý y như binh lính đào ngũ!”
Đào ngũ, trừ chết ra không còn kết quả nào khác! Hai người vội đáp: “Không, vừa rồi chúng ta chỉ hơi choáng váng một chút thôi, bây giờ không sao nữa!” Dứt lời, họ vội vàng quay về vị trí của mình.
Xem ra nhất thời không thể về phủ Trấn Quốc công bẩm báo được, chỉ mong Tam công tử không gặp chuyện quá lớn!
Vân Dật cười lạnh, tiếp tục quay về luyện binh mã của mình…
…
“Bách Lý Nghị, ngươi lăn ra đây cho ông!” Mộ Dung Hạo đưa mấy vạn kiêu kỵ binh đến vây chặt lấy phủ Thất Hoàng tử! Cơn giận vừa bị Vân Dật khơi lên, sự uất nghẹn của Mộ Dung gia mấy hôm nay, thêm cảm xúc bi thương khi nhìn thấy thi thể của đại ca vừa rồi, tất cả đều chuyển thành lửa giận không thể dập tắt trong lòng hắn ta. Hoàng gia, người của hoàng gia thì hay lắm sao?! Mộ Dung Hạo hắn hôm nay nhất định phải bắt Bách Lý Nghị trả giá đắt! Dân chúng nhìn thấy tình cảnh này đều sợ trắng mặt, hoảng hốt bỏ chạy…
Chỉ một lát sau, Bách Lý Nghị mặc trường bào trắng bước ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền nhíu mày: “Mộ Dung Hạo, ngươi muốn tạo phản sao?”
Vừa nghe hai chữ tạo phản, binh lĩnh sau lưng Bách Lý Nghị lập tức chần chừ! Bọn họ đi theo Tướng quân tới đây không phải là đều tham gia vào việc tạo phản sao?! Đó là trọng tội diệt môn!!!
Thấy mặt đám lính đều có vẻ do dự, Mộ Dung Hạo giơ cao hổ phù nói: “Hổ phù ở đây, quân lệnh như sơn, ai dám không theo?”
Đám tướng sĩ lập tức im lặng, đúng thế, chống lại mệnh lệnh của Tướng quân mới thực sự là tội chết!!! Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng quân lệnh!!! Hổ phù trong tay ai, thì phải nghe người đó!
Mộ Dung Hạo thấy lòng quân ổn định, lại cười lạnh nhìn Bách Lý Nghị: “Bách Lý Nghị, ngươi giết đại ca của ta đã đành, ngươi lại còn tra tấn huynh ấy như vậy, mối thù này, Mộ Dung Hạo ta nhất định phải bắt ngươi trả bằng máu!!! Dù có kinh động đến Hoàng thượng, thì Mộ Dung gia ta cũng có lý!”
“Ngươi nói bậy cái gì đó?! Ta giết Mộ Dung Phong bao giờ?! Không phải Mộ Dung Phong đã chết lâu rồi sao?!” Đầu Bách Lý Nghị chợt choáng váng, cũng cảm thấy vô cùng hoảng hốt, chẳng lẽ mấy hôm nay Mộ Dung gia luôn đối đầu với mình là vì họ cho rằng mình động đến Mộ Dung Phong sao?!
“Đủ rồi! Ngươi đừng giả vờ giả vịt! Gần đây không phải chính ngươi luôn đối đầu với Mộ Dung gia ta như dầu sôi lửa bỏng sao? Nếu thật sự không phải do ngươi làm, thì đã sớm đến giải hòa rồi, ngươi coi Mộ Dung Hạo ta là tên ngốc, chỉ nghe vài ba câu nói của ngươi đã bị lừa sao?” Sắc mặt Mộ Dung Hạo xanh mét, cứ như chỉ một giây nữa sẽ lao vào xé nát Bách Lý Nghị ra từng mảnh nhỏ vậy!
Lúc này Bách Lý Nghị mới biết ngày đó mình không nghe theo đề nghị của mưu thần là ngu ngốc cỡ nào, lại khiến cho hiểu lầm phát triển thành tình huống này! Nhưng gần đây hắn và Mộ Dung gia càng đấu càng gay gắt, mưu thần của hắn cũng không khuyên can nữa, ngược lại còn thêm dầu vào lửa là sao?! Hắn đâu biết rằng, mưu thần của hắn đã bị Tô Cẩm Bình túm được nhược điểm từ lâu. Qua Băng Tâm, Tô Cẩm Bình biết được rằng người kia rất thích đánh bạc, nên mới làm người ta động tay động chân khiến người kia thua sạch sẽ, thậm chí còn nợ chồng nợ chất. Nếu không nghe lời Tô Cẩm Bình, để người ta báo lên nha môn, không giữ được chức quan chỉ là chuyện nhỏ, bị chủ nợ đánh chết là chuyện đương nhiên. Tiền đồ của Bách Lý Nghị quan trọng hay mạng của mình quan trọng? Điều này còn cần nghĩ nữa sao?!
Nhìn tình hình trước mặt, Bách Lý Nghị nhíu mày, dường như tình cảnh có vẻ bất lợi với mình: “Mộ Dung Hạo, bây giờ ngươi muốn thế nào?”
“Vương tử phạm pháp xử như thứ dân, đương nhiên ngươi phải đền mạng cho đại ca ta!” Nói xong, hắn ta phi thân lao về phía Bách Lý Nghị.
Võ công của Bách Lý Nghị cũng cực kỳ lợi hại. So đấu một hồi, Mộ Dung Hạo bại trận. Sự thua kém này không làm giảm đi nhuệ khí của hắn ta, ngược lại còn khiến lửa giận trong lòng hắn ta càng sâu hơn. Đại ca chết rồi, thể diện của mình cũng mất hết, hắn ta nghiến răng cười lạnh: “Người đâu! Bắn tên!”
Cái gì?! Đám lính không dám động đậy chút nào, sợ hãi trợn trừng mắt nhìn! Bách Lý Nghị cũng hoảng hốt, vội kêu lên: “Mộ Dung Hạo, ngươi điên à?”
Mộ Dung Hạo quay đầu nhìn quân lính: “Bắn tên!!! Xảy ra chuyện gì, một mình bản Tướng quân chịu! Nhưng nếu cãi quân lệnh, các ngươi biết hậu quả chưa?!”
Hắn ta dứt lời, mấy vạn quân lính đồng loạt rút mũi tên ra, bắn thẳng về phía Bách Lý Nghị. Bách Lý Nghị nhón chân nhảy vài cái, lao nhanh vào phủ Hoàng tử. Đám hạ nhân lập tức đóng cửa lại. Dưới sự chỉ huy của Mộ Dung Hạo, đám lính lại bắt đầu phá cửa, Bách Lý Nghị lập tức dùng bồ câu gửi tin cho ngoại công của mình, nhưng bồ câu chỉ vừa bay qua tường đã bị bắn chết.
Không bao lâu sau, Kinh Triệu phủ doãn nghe tin chạy tới, nhưng binh mã trong tay ông ta không địch lại được Mộ Dung Hạo, nên không ngăn được trận chiến này!
“Rầm” một tiếng, cửa phủ Thất Hoàng tử bị phá, mặt Bách Lý Nghị xám ngoét, dung nhan tuấn tú đầy vẻ lo lắng tức giận, quát Mộ Dung Hạo: “Mộ Dung Hạo, ngươi có biết ngươi làm thế này sẽ có hậu quả gì không?”
“Cùng lắm là chết, Mộ Dung Hạo ta không sợ!” Vừa dứt lời, hắn ta đang định nói tiếp thì một tiểu tướng chạy tới, “Tướng quân, không hay rồi, chúng ta bị Lý Trụ Quốc bao vây!”
Lý Trụ Quốc và gia chủ Lý gia, cũng là ngoại công của Bách Lý Nghị, nghe tin này Bách Lý Nghị yên lòng hơn nhiều! Chắc là ngoại công nghe tin tức xôn xao bên ngoài nên đưa người tới cứu mình.
Mộ Dung Hạo lại cười lạnh: “Đến thì đã sao? Chỉ là một lão già hết hơi, ông còn sợ lão sao?” Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn Bách Lý Nghị một cái rồi bước nhanh ra ngoài.
Bách Lý Nghị vốn cho rằng Mộ Dung Hạo lùi bước, ai ngờ lại nghe bên ngoài vang lên tiếng chém giết! Chân hắn nhũn ra suýt ngất xỉu! Ngoại công đưa quân đến giúp mình tuy cũng vi phạm quốc pháp, nhưng xét trên phương diện ngoại công tới vì muốn cứu mạng mình, phụ Hoàng cũng sẽ không phạt nặng. Nhưng hiện giờ ngoại công giao đấu với Mộ Dung Hạo ở ngoài kia, dù không tính là âm mưu tạo phản, thì chắc chắn cũng là tội chết! Dù phụ hoàng không trách phạt, quốc pháp cũng không buông tha! Nếu ngoại công chết, chuyện mình ngồi lên ngai vàng chỉ là chuyện trong mơ!
Thật xấu hổ cho hắn tự cho rằng mình thông minh nhưng lại không dự đoán được sự tình sẽ diễn biến như thế này! Nếu biết trước, hắn đã nghe lời can của mưu thần. Hắn quay sang nhìn mưu thần đang cúi đầu trách: “Vì sao lúc trước ngươi không khuyên can bản cung thêm vài lần chứ?”
Vì ta bị người ta dùng nợ uy hiếp mà! Nhưng lời nói phát ra lại thành: “Điện hạ thứ tội, hạ quan nhất thời hồ đồ, cảm thấy Mộ Dung gia đáng bị giáo huấn một chút, nên…”
Bách Lý Nghị không phải kẻ ngu ngốc, hắn âm u nhìn gã một lúc lâu, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái. Hừ, chờ chuyện này kết thúc, bản cung sẽ điều tra kỹ càng!!! Nhưng hắn đâu biết rằng, hắn đã không còn cơ hội điều tra đối phương nữa.
Lý Trụ Quốc cũng không ngờ Mộ Dung Hạo không cần cả mạng sống, lao tới giằng co với mình. Lão vốn tính toán đối phương chưa đến một vạn binh mã, lão dẫn tới đây hai vạn binh mã có thể đe dọa uy hiếp được hắn ta, sau khi giữ được mạng cho ngoại tôn thì sẽ tới xin chịu tội với Hoàng thượng, cùng lắm chỉ bị phạt bổng lộc nửa năm này nọ thôi. Ai ngờ Mộ Dung Hạo vừa lao ra đã ra tay ngay, lão không thể ngồi chờ chết được, không có cơ hội nói lời nào đã làm cho sự việc phát triển tới mức này!
Trận đấu này y như chiến tranh, đánh một lúc lâu tin tức mới lọt vào Hoàng cung. Khi Lão Hoàng đế nghe được tin này, cả kinh thành máu đã chảy thành sông! Cuối cùng, hai bên binh mã bị mười vạn binh mã phụng mệnh bao vây, áp giải vào cung, mà người áp giải chính là Bách Lý Kinh Hồng trong tay đang nắm giữ hai mươi vạn binh mã. Lúc này Bách Lý Nghị mới biết mình trúng bẫy của ai, thảo nào, lần trước mình động thủ với hắn, nhưng hắn vẫn luôn im lặng không đáp trả gì. Thì ra hắn chờ đến ngày hôm nay!!! Nhưng dù Bách Lý Nghị hắn có thông minh đến đâu, cũng không thể đoán được kết cục này!
Bách Lý Nghị không phạm pháp, nên Bách Lý Kinh Hồng không cần bắt hắn ta, nhưng vì hắn ta muốn cầu xin cho ngoại công mình nên tự đi vào cung theo.
Vừa bước vào ngự thư phòng, tiếng quát giận dữ vang lên: “Các ngươi to gan lớn mật thật!!!” Hoàng thượng nổi trận lôi đình.
Lý Trụ Quốc sợ hãi run chân, quỳ vội xuống. Mà dường như cũng đến lúc này Mộ Dung Hạo mới bị tiếng quát đó đánh thức, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng cũng cảm thấy hơi hoảng sợ!
Thời khắc này, văn võ bá quan đều đứng đầy đủ trong Ngự thư phòng. Bị triệu tập khẩn cấp, trong lòng họ đều cảm thấy chuyện hôm nay quá hoang đường! Nam Nhạc khai quốc mấy trăm năm nhưng lần đầu xảy ra chuyện này! Hai Tướng quân dẫn mấy vạn binh mã đánh nhau trong kinh thành, thật là…
“Hoàng thượng, thần biết tội rồi, xin Hoàng thượng…” Hai người cùng lên tiếng.
“Biết tội à?! Các ngươi coi mạng người là trò đùa sao?! Hay các ngươi nghĩ binh mã của trẫm là tài sản riêng của nhà hai ngươi, có thể lôi ra để đấu đá với nhau?” Bách Lý Ngạo Thiên tức giận đến đứng cũng không vững.
Câu nói này của lão rất nặng, coi quân đội là tài sản riêng, không phải là âm mưu phản loạn sao?
“Hoàng thượng, thần tuyệt đối không có ý đó, chỉ là…”
“Đủ rồi! Trẫm không muốn nghe nữa! Người đâu, truyền chỉ của trẫm, Lý Trụ Quốc và Mộ Dung Hạo cầm trọng binh trong tay lại ngang nhiên đấu đá với nhau tạo ra thảm cảnh như thế, tổn thất mấy vạn binh mã của trẫm. Bắt hết toàn bộ phủ Trụ Quốc và phủ Mộ Dung, xử trảm toàn tộc!” Giọng nói uy nghiêm pha lẫn sự giận dữ nồng đậm vang lên!
Triều thần vội quỳ xuống cầu xin cho hai phủ: “Hoàng thượng, hai vị Tướng quân chỉ nhất thời hồ đồ, xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ!”
Nhưng Bách Lý Ngạo Thiên nghe vậy cũng không hề dao động. Bách Lý Nghị liền lên tiếng: “Phụ hoàng, xin cho nhi thần nói một lời!”
Lão Hoàng đế nhìn hắn ta một cái mới kiềm chế được một chút cơn giận vừa rồi, Lý Trụ Quốc phạm tội lớn như vậy, đáng chết vạn lần, nhưng nếu mình thực sự diệt trừ Lý gia, thì người mà lão coi trọng nhất hiện giờ sẽ mất hậu thuẫn để tranh đoạt ngôi vị: “Nói!”
“Thật ra đây đều là lỗi của Mộ Dung gia…” hắn giải thích hết đầu đuôi câu chuyện, Mộ Dung Hạo muốn phản bác nhưng lại không thể nói được, dù sao trong tay hắn ta không hề có chứng cứ chính xác chuyện Bách Lý Nghị hại đại ca nhà mình, hơn nữa Mộ Dung Phong vốn đã ‘chết’ từ ngày đại hôn, nếu bị lôi ra chuyện đến bây giờ mới chết, thì phủ Mộ Dung bọn họ sẽ còn phải gánh thêm cả tội khi quân nữa.
Cả ngự thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, nếu đúng như Thất Hoàng tử nói, thì quả thật hành vi của Lý Trụ Quốc cũng có thể hiểu được, nhưng hậu quả của việc này thật sự đáng sợ, dù có lý do đó cũng không thể gỡ tội được!
Một người trước giờ chưa từng lên tiếng trên triều như Bách Lý Kinh Hồng lại đột ngột lên tiếng: “Tính mạng của Thất hoàng đệ quả thật quan trọng hơn tính mạng của mấy vạn tướng sĩ nhiều.”
Mấy lời này không khác gì cầm lửa châm vào kíp nổ! Nếu dùng phương pháp giá trị để phân tích, không phải là Lý Trụ Quốc vì muốn cứu tính mạng của một mình Thất Hoàng tử mà hy sinh mấy vạn tướng sĩ sao? Chưa bàn đến chuyện mạng của Hoàng tử quan trọng, hay mạng của mấy vạn tướng sĩ quan trọng, nhưng câu vừa rồi của hắn lại châm bùng lửa giận của các võ tướng, chẳng lẽ mạng của họ không đáng giá sao?! Trấn quốc Đại Tướng quân bước lên nói: “Hoàng thượng, tuy hành động này của Lý Trụ Quốc có thể lý giải được, nhưng quốc pháp khó dung tha, xin Hoàng thượng xử phạt theo quốc pháp!”
“Xin Hoàng thượng xử phạt theo quốc pháp!” Các võ tướng đồng loạt quỳ xuống. Không ít quan văn đứng đây đều thầm giơ ngón tay cái với Bách Lý Kinh Hồng, hay cho một chiêu giết người không cần dao!
Ánh mắt lão Hoàng đế nhìn Bách Lý Kinh Hồng càng thâm sâu hơn, cân nhắc một lúc lâu, càng ngày càng nhíu chặt mày, nhưng vẫn không muốn bỏ rơi Bách Lý Nghị. Nghĩ vậy, lão quay sang nhìn Đại Tư Không bình thường luôn bênh vực Bách Lý Nghị trong mọi tình huống, nói: “Y khanh, khanh thấy thế nào?”
Lúc này Bách Lý Nghị mới thở phào nhẹ nhõm, Đại Tư Không là người của mình, hỏi ông ta có khác nào mở cho mình đường sống.
Nhưng chuyện khiến hắn ta không tin được lại xảy ra: “Hoàng thượng, cựu thần cho rằng ngài nên xử lý nghiêm Lý Trụ Quốc và Thất Hoàng tử!”
Cái gì?! Trừ Bách Lý Kinh Hồng, mọi người đều trợn mắt kinh ngạc, sao Đại Tư Không lại nói như vậy?
“Ái khanh nói vậy là sao?” Lão Hoàng đế nhíu mày, dù Lý Trụ Quốc có tội thì cũng đâu liên lụy đến Tiểu Thất?! Chuyện này Tiểu Thất rõ ràng là người bị hại!
Đại Tư Không quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, cựu thần có tội, biết rõ Thất Hoàng tử có ý đồ phản loạn nhưng lại lần lữa không bẩm báo với ngài! Thất Hoàng tử không chỉ một lần nói với cựu thần rằng hắn muốn làm Hoàng đế, oán giận Hoàng thương sao không mau… mau… Dù cựu thần khuyên can thế nào, hắn cũng không hề hối cải. Chuyện của Lý Trụ Quốc hôm nay cũng là do bình thường Thất Hoàng tử quá ngông cuồng nên ảnh hưởng tới Lý Trụ Quốc! Do cựu thần lo lắng cho mình nên không bẩm báo sớm mới tạo ra đại họa thế này!”
“Nói láo! Bản cung nói như thế bao giờ?!” Bách Lý Nghị bừng bừng lửa giận.
“Thất Hoàng tử điện hạ, dù ngài có thừa nhận hay không, thì những lời cựu thần nói đều là thật. Cựu thần dám thề rằng, nếu như có nửa lời nói dối, cựu thần chết không toàn thây!” Nói xong, Đại Tư Không vội cúi đầu. Thật ra, mấy lời của lão hoàn toàn là nói dối, Thất Hoàng tử vốn không hề nói như thế, nhưng thằng con trai mất nết Y Băng Khả của lão lại trúng độc, mời rất nhiều danh y cũng không giải được. Khi y sắp không qua khỏi, lại đột nhiên nhận được một tờ giấy nói nếu lão làm theo lời đối phương thì có thể giữ được mạng của con trai mình. Lão làm thế này cũng chỉ vì không còn cách nào khác thôi!
Người xưa đều rất coi trọng lời thề, Đại Tư Không thậm chí còn thề độc như vậy, đương nhiên không còn ai nghi ngờ là lão nói dối nữa!
Lão Hoàng đế nghe xong suýt không đứng vững, lão hoàn toàn không ngờ đứa con mà lão coi trọng nhất lại luôn ao ước mình chết sớm một chút! Cơn giận của lão nhất thời không kiềm chế được, quát: “Nghiệp chướng! Súc sinh!!! Người đâu, lôi Thất Hoàng tử cùng bọn họ ra ngoài chém hết đi!!!”
Mọi người đều ngẩn ra, không ai dám cầu xin cho Thất Hoàng tử nữa. Đã đến nước này rồi, nếu còn cầu xin chẳng khác nào bọn họ cũng mong lão Hoàng đế chết sớm!
“Phụ hoàng, nhi thần bị oan! Phụ hoàng, có người hãm hại nhi thần, phụ hoàng!” Nhìn thấy có người kéo mình xuống, Bách Lý Nghị sợ hãi trắng bệch mặt mũi vội kêu lên thanh minh cho mình.
Lão Hoàng đế cười lạnh: “Oan à? Nếu người khác nói thì trẫm còn tin là ngươi bị oan, nhưng Đại Tư Không trước giờ luôn bảo vệ ngươi cũng nói như vậy, thì ngươi còn oan uổng gì nữa?! Lôi xuống!!!” Đại Tư Không là nguyên lão hai triều, sao có thể vô duyên vô cớ hãm hại người khác? Đặc biệt lại còn là Bách Lý Nghị mà lão hỗ trợ bấy lâu nay nữa?!
“Không, phụ hoàng... nhi thần bị oan mà phụ hoàng…”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng, cựu thần…”
“Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha cho mọi người của phủ Trấn Quốc công, đây là lỗi của một mình thần, Hoàng thượng…”
Ngàn vạn lời nói cũng không xoa dịu được cơn giận của lão Hoàng đế! Cho đến khi bọn họ đều bị kéo ra ngoài chém, cấm vệ quân đi đến Lý gia và Mộ Dung gia bắt người, tinh thần của lo Hoàng đế mới tỉnh táo hơn một chút. Lão quét mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng, hiện giờ lão chỉ còn hai đứa con trai, một là Bách Lý Kinh Hồng, một là Bách Lý Hề. Về lý về tình mà nói thì lão nên lựa chọn Bách Lý Kinh Hồng, nhưng không hiểu sao, từ trước tới giờ lão không thích đứa con trai quá ưu tú này, truyền ngôi Hoàng đế cho ai lại trở thành một vấn đề lớn!
Cũng không lâu sau, Thống lĩnh cấm vệ quân bước vào: “Hoàng thượng, đã bắt hết mọi người của phủ Trấn Quốc công về thụ án, chỉ còn lại Mộ Dung Song đang ở phủ Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử nói Mộ Dung Song đã mang thai, xin Hoàng thượng tha cho một mạng.”
Mộ Dung Song và Đại Hoàng tử làm mấy chuyện đồi phong bại tục như vậy, bây giờ chưa gả đã có thai, thật đúng là đê tiện đến cùng cực! Trong đầu lão Hoàng đế vốn đang do dự xem nên chọn ai kế vị, vừa nghe câu nói này, lập tức không còn chút do dự nào nữa, chỉ có lửa giận ngập trời, tên nghiệt tử này hoàn toàn không xứng với sự mong đợi của mình: “Một kẻ lòng dạ đàn bà như vậy làm sao xứng là người của Hoàng gia ta!!! Truyền chỉ của trẫm, chém Mộ Dung Song, Đại Hoàng tử không phân biệt phải trái, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, biếm làm thứ dân!”
Hiện giờ nghe ý chỉ của lão, Bách Lý Kinh Hồng lại không hề cảm thấy bất ngờ. Đôi môi mỏng cong lên cười châm biếm, nếu là những vị đế vương khác, có lẽ sẽ thực sự tha cho Mộ Dung Song vì cốt nhục của Hoàng gia, nhưng vị phụ hoàng này của hắn, ngay cả con trai ruột mà lão còn hạ độc mù mắt rồi đưa đi làm con tin, tính cách tàn độc như vậy làm sao có thể bận tâm đến một đứa cháu còn chưa chào đời?! Hành động này của Bách Lý Hề chỉ khiến cho người này vô cùng căm ghét mà thôi!
Mọi người đều nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng theo phản xạ, mấy vị Hoàng tử, người thì chết, người thì bị phế, hiện giờ chỉ còn lại một mình Tam Hoàng tử! Ngôi vị Hoàng đế này…
Dường như lão Hoàng đế cũng nghe được tiếng lòng của họ, dù không thích Bách Lý Kinh Hồng thì hiện giờ lão cũng không thể không thừa nhận rằng đối phương là người thích hợp nhất để kế thừa ngôi vị, hơn nữa, giờ lão cũng không còn lựa chọn nào khác. Lão hít sâu một hơi, nói: “Chiêu cáo thiên hạ, phong Tam Hoàng tử làm Hoàng Thái tử, chờ trẫm băng hà sẽ đăng cơ kế vị!”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Chúng đại thần đều quỳ xuống.
…
Khi nghe Dĩ Mạch báo lại kết quả chuyện này, Tô Cẩm Bình rất hài lòng. Nàng vốn định để Mộ Dung Hạo giết Bách Lý Nghị, rồi sắp đặt cho Mộ Dung Hạo bao vây hoàng cung. Không ngờ Bách Lý Kinh Hồng sửa lại kế hoạch để người ta cố tình phao tin đến tai Lý Trụ Quốc nên sự tình mới diễn biến như thế này.
Với kế hoạch của nàng, lần này có thể diệt trừ được Bách Lý Nghị và Mộ Dung gia, báo mối thù lần trước Bách Lý Nghị muốn bắn chết nàng và Bách Lý Kinh Hồng, nhưng cái tên lòng dạ hiểm độc kia muốn kéo toàn bộ Lý gia vào theo, diệt cỏ tận gốc, vô cùng tàn nhẫn!! Không hổ là người đàn ông mà nàng nhìn trúng! Hoàng đế ban thưởng phủ Thái tử tuy không rực rỡ khí phách như phủ Tam Hoàng tử hiện nay, nhưng cũng coi như là uy vũ, trang nghiêm.
…
Ngoài chợ, Mộ Dung gia và Lý gia bị xử tử, Tô Cẩm Bình mặc nam trang, tâm trạng rất tốt, ôm Vàng ra xem. Mấy trăm người của hai gia tộc, kể cả gia đinh, ám vệ đều không thoát khỏi! Vừa nhìn thấy nàng, Mộ Dung Song như phát điên đứng bật dậy lao về phía này: “Tô Cẩm Bình, tiện nhân nhà ngươi, ngươi…”
Tô Cẩm Bình đứng từ xa làm khẩu hình nói với ả ta: “Là do ngươi tự chuốc lấy! Giết người của ta lại không muốn trả giá đắt sao?”
Mộ Dung Song ngẩn người, lại chợt bật cười. Nụ cười này khiến Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày: “Ha ha ha… Tô Cẩm Bình, ngươi muốn báo thù cho Thiển Ức đúng không, Ha ha ha… Thì ra ngươi cũng có lúc tính toán sai lầm, ha ha ha…” Cười đến đây, ả cũng không mở miệng ra nữa, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình đầy vẻ giễu cợt. Ả biết mình không tránh được tai họa lần này, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng đối phương dồn ép mình hết lần này đến lần khác, lại chỉ vì một nha đầu kia. Tô Cẩm Bình, cuộc đời này cũng có lúc ngươi tính toán sai!!! Mặt Mộ Dung Việt cũng đầy vẻ suy sụp, không ngờ tính mạng cả gia tộc nhà mình lại chôn vùi trong tay một tiểu nha đầu chưa tới hai mươi tuổi!
Nghe Mộ Dung Song nói mấy lời này, thêm vẻ giễu cợt trong đáy mắt, Tô Cẩm Bình nhíu mày ngẫm nghĩ, trong đôi mắt phượng cũng hiện lên vẻ u ám, ả có ý gì?!
Còn đang suy nghĩ, nàng lại cảm giác có người đứng cạnh mình, xiêm y trắng muốt khuynh thành, mắt ngài mày phượng, vừa xuất hiện đã cướp đi hô hấp của mọi người. Ánh mắt sáng như ánh trăng lẳng lặng nhìn những đầu người rơi xuống trên đài cao, lãnh đạm nói: “Người của Mộ Dung gia bị diệt rồi!”
Tô Cẩm Bình khó hiểu nhìn hắn, vậy thì sao?!
Thấy nàng còn chưa hiểu ra, hắn nhất thời ủ rũ: “Nàng đã hứa với ta…”
“Hứa cái gì?” Nàng cong môi cười gian xảo.
Biết nàng lại trêu chọc mình, hắn mới bình tĩnh một chút, ánh mắt tràn ngập chân tình, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chúng ta sẽ thành thân.” Dứt lời, trong lòng hắn hơi căng thẳng, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tô Cẩm Bình nhìn hắn một lúc lâu, rồi chợt cong môi cười khẽ: “Được!”
“Dĩ Mạch, đêm nay kỵ binh kinh thành sẽ thao diễn đúng không?” Tô Cẩm Bình thản nhiên hỏi, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn, đúng thế, là hưng phấn. Toàn bộ thù hận trong lòng nàng, hôm nay sẽ kết thúc cùng Mộ Dung gia!
“Đúng thế, cô nương. À phải rồi, thuộc hạ cảm thấy…” Hiên Viên Dĩ Mạch khẽ nhíu mày.
Tô Cẩm Bình quay sang nhìn cô: “Cảm thấy cái gì?”
“Cảm thấy Thiển Thương kia có chút kỳ quái.” Điều này cô nghi hoặc đã lâu nhưng vì thấy cô nương luôn đối xử với Thiển Thương kia như muội muội ruột thịt, nên cô cũng khó nói được gì.
“Em nghĩ nhiều quá thôi. Thiển Thương là muội muội của Thiển Ức, chắc chắn Thiển Ức sẽ không phản bội ta!” Thiển Thương hơi kỳ quái sao? Thật ra nàng cũng cảm nhận được, từ lần trước Vàng bị cô ta vô ý thả ra, nàng đã để ý đến rồi, nhưng nha đầu đó là muội muội của Thiển Ức, có lẽ cũng sẽ không phản bội mình. Hơn nữa, mình lẳng lặng quan sát cô ta lâu như vậy cũng không phát hiện manh mối gì, có lẽ chỉ do mình nghĩ quá nhiều thôi.
Nhưng Thiển Thương không phải là Thiển Ức! Mấy lời này lên tới miệng, nhưng Hiên Viên Dĩ Mạch lại không thể nói nó ra, vì cô biết dung mạo của hai người kia giống nhau như đúc, trong lòng cô nương cũng thường coi Thiển Thương là Thiển Ức! Cô hít sâu một hơi, nói: “Cô nương, mấy tên lưu manh trêu chọc Thiển Thương ngày ấy đều chết một cách kỳ quái, chết trong ngôi miếu đổ của thành Tây. Điện hạ đã sớm sai chúng ta đi thăm dò nghe ngóng, nhưng trừ tin tức mà ngày ấy Vân công tử phái người điều tra ra, thì không tra được gì nữa, nhưng lại phát hiện không ít manh mối kỳ lạ, những người biết rõ chuyện này cũng không ngoại lệ, đều chết hết!” Đây là điểm nghi ngờ lớn nhất!
“Đủ rồi!” Tô Cẩm Bình đứng dậy, mặt thoáng giận dữ: “Thiển Thương là người của ta, không cho mọi người điều tra về cô ta nữa!” Dù có nhiều điểm đáng ngờ hơn nữa, dù Thiển Thương thực sự đi theo mình vì có ý đồ khác, dù nha đầu kia muốn lấy mạng nàng, thì nàng cũng phải giữ cô ta ở bên cạnh để chăm sóc, đây là lời hứa của nàng với Thiển Ức, cũng là điều nàng nợ Thiển Ức! Lúc trước, nếu không phải vì nàng, Thiển Ức cũng đã không phải chết. Thứ nàng nợ Thiển Ức và Thiển Thương, là một mạng sống!
Dĩ Mạch cũng hiểu tính Tô Cẩm Bình, nói: “Cô nương, trọng tình nghĩa rất tốt, nhưng cô vẫn nên đề phòng cô ta một chút thì hơn. Thuộc hạ sẽ bẩm báo với điện hạ ý của cô.”
“Ta biết.” Mạng của Tô Cẩm Bình rất cứng rắn, đâu mất dễ dàng như thế được, “Truyền tin cho đại biểu huynh ta ở phủ Tề Quốc công. Tối nay sẽ là ngày tàn của Mộ Dung gia.”
“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch đáp rồi lui ra ngoài.
Chờ cô ấy đi khuất, Tô Cẩm Bình mệt mỏi ngồi sụp xuống ghế, xoa xoa lọ sứ trong ngực mình, nhỏ giọng thở than: “Thiển Ức, muội muội của em hẳn sẽ không hại ta đâu, đúng không? Vì… cô ấy là muội muội của em mà…” Hai khuôn mặt giống nhau như đúc như vậy, sao có thể phản bội nàng chứ!
“Điện hạ, cô nương nổi giận, rất khó chịu vì chúng ta điều tra chuyện của Thiển Thương, cũng nói không cho chúng ta tiếp tục điều tra cô ta nữa!” Dĩ Mạch đứng ở thư phòng bẩm báo.
Bàn tay cầm bút hơi ngừng lại rồi lãnh đạm nói: “Làm theo ý Hoàng tử phi đi.” Nàng không thích đương nhiên không thể tra tiếp nữa.
“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch đáp rồi lui ra ngoài, cô hiểu ý điện hạ, với trí tuệ của Hoàng tử phi, cũng sẽ không dễ dàng bị người khác gài bẫy.
Sau khi cô ấy đi rồi, Bách Lý Kinh Hồng lại đặt bút xuống, nhớ đến những lời hôm qua sư phụ nói với mình, đáy mắt như nổi sóng to, sâu không thấy đáy…
Trong địa lao.
Tô Cẩm Bình thảnh thơi bước vào, nhìn Mộ Dung Phong đã phát điên trong nhà lao, cười nói: “Mộ Dung đại công tử, đã lâu không gặp!”
Vừa nghe thấy giọng nàng, Mộ Dung Phong sững lại rồi như phát điên lên lao về phía nàng, có điều, tấm song sắt kiên quyết ngăn hắn ta lại, khiến hắn ta thậm chí còn không chạm được vào vạt áo của Tô Cẩm Bình.
Nhìn bộ dạng này của hắn ta, Tô Cẩm Bình lại cười tiếp: “Nhìn Mộ Dung đại công tử thế này, có vẻ cũng chưa điên nhỉ, ít ra vẫn còn nhận ra ta! Hôm nay ta đến đây, để tiễn ngươi một đoạn đường!”
“Tô Cẩm Bình! Rốt cuộc Mộ Dung gia ta đắc tội với ngươi thế nào mà ả đàn bà ác độc nhà ngươi cứ nhất quyết không chịu buông tha chứ?!”
“Ngươi không biết đã đắc tội với ta như thế nào sao?” Nụ cười trên mặt nàng chợt biến mất, ánh mắt sắc bén hơn rắn độc, lạnh lùng nhìn hắn ta, chỉ muốn lột da lóc xương hắn ta, hoặc dùng ánh mắt để độc chết hắn ta cùng với tất cả những người đều có tên “Mộ Dung thị” như hắn ta vậy.
Ánh mắt của nàng khiến Mộ Dung Phong hơi kinh ngạc, cảm giác lạnh lẽo toát ra từ đáy lòng khiến hắn ta run rẩy hỏi: “Ta… ta chỉ muốn làm ngươi mất mặt một chút, nhưng người đã chặt một tay của ta, phá hoại tiền đồ của ta, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Đúng thế, ngươi chẳng qua chỉ muốn làm ta mất mặt thôi, nếu đúng như ngươi nói, thì hình như ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng mà, người của Mộ Dung gia các ngươi giết người của ta, không nghĩ đến nợ máu trả máu sao?” Đôi môi nhếch lên cười lạnh, nhìn hắn ta đầy trào phúng.
“Chỉ là một nha đầu thôi, mạng của một hạ nhân thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ, ta…”
“Xoảng!” một tiếng, cửa nhà lao bị Tô Cẩm Bình đạp văng ra, xiềng xích bên trên cũng đứt từng đoạn, xem ra nàng thực sự tức giận! Nàng bước nhanh vài bước vào, đạp hắn ta xuống lòng bàn chân: “Đúng thế, trong mắt đám con dòng cháu giống các ngươi, mạng của một hạ nhân chẳng đáng mấy đồng tiền, nhưng mà, thứ các ngươi cướp của ta, là máu là thịt, cảm giác đau đớn tới tận xương tủy này, chỉ khi các ngươi cùng trải nghiệm thì mới hiểu được! Mộ Dung Phong, ta quên nói cho ngươi biết, Mộ Dung Hoa chết rồi! Sao hả? Nghe xong thấy có cảm giác gì? Hận không? Oán không?”
“Cái gì?!” Mộ Dung Phong vốn bị đạp xuống đất không nhúc nhích được, lại giãy dụa muốn bật dậy như phát điên, mặt tím xanh lại, “Đồ đàn bà độc ác nhà ngươi, ta giết ngươi! Chỉ cần Mộ Dung gia ta còn lại một người, họ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Yên tâm, bọn họ sẽ lập tức biến mất hết thôi! Mộ Dung Phong, ngươi vì muốn hãm hại ta mà hủy hoại Vân Lam, Mộ Dung Hoa cũng làm không ít chuyện táng tận lương tâm, Mộ Dung Hạo dùng mưu ma chước quỷ giết biết bao nhiêu người tử tế, chuyện này không cần ta nói ngươi cũng biết chứ?! Còn Mộ Dung Song kia, ả phải đền mạng Thiển Ức cho ta!!! Tính ra, nhà các ngươi có chết hết cũng không ai oan uổng, hiểu chưa?” Mặt nàng như tỏa ra luồng khí hắc ám, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
Mấy lời này khiến Mộ Dung Phong đang nổi điên dần tìm lại lý trí, ngẩng đầu oán hận nhìn nàng.
“À, phải rồi, còn phụ thân đại nhân của ngươi nữa, nói ra thì lão cũng vô tội, cũng không đắc tội ta, cả các chi các nhánh của Mộ Dung gia, cũng có thể đều vô tội nhỉ. Chắc chắn là ngươi cảm thấy ta không nên xuống tay với họ đúng không? Vậy ngươi có biết không, thật ra Thiển Ức cũng vô tội, muội muội ngươi hại cô ấy chỉ vì muốn ta khó chịu mà thôi. Ta cũng rất muốn biết, nếu ta giết hết mọi người trong Mộ Dung gia, thì muội muội ngươi có khó chịu không? Ngươi thấy thế nào?”
“Tô Cẩm Bình, ngươi là đồ điên!!! Ngươi là đồ điên!!!!” Mộ Dung Phong gào lên giận dữ.
“Dù ta điên, thì cũng do các người ép ta phải điên. Được rồi, xuống địa ngục đi!” Bàn tay đưa ra bóp chặt lấy cổ hắn ta, khiến sắc mặt hắn ta xanh tím.
Nhưng mà, trước khi Mộ Dung Phong trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt hắn ta lại như cười lạnh, nói với Tô Cẩm Bình: “Tô Cẩm Bình, ngươi đừng cao hứng sớm quá, ngươi… ngươi… sẽ lập tức đi theo chúng ta thôi…”
“Vậy ngươi cứ đứng dưới suối vàng chờ mà xem!” Nàng dùng sức một cái, cổ Mộ Dung Phong vẹo sang một bên, tắt thở.
“Hành xác!!! Đánh càng thảm càng tốt. Nghĩ cách dùng danh nghĩa của Thất Hoàng tử ném vào doanh trại luyện binh!” Những người khác muốn vào doanh trại rất khó, nhưng đối với thủ hạ của Bách Lý Kinh Hồng, chuyện này rất đơn giản.
Người trong địa lao quay sang nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kính nể nhìn theo bóng Tô Cẩm Bình, một người phụ nữ lại có thể nói ra những điều tàn khốc như vậy mà không hề biến sắc. Hành xác à!!! Chuyện này…
…
Trong doanh trại luyện binh, Mộ Dung Hạo đang luyện binh, những thủ hạ vốn hơi khinh bỉ hắn ta cũng dần dần thần phục lại dưới chính sách vừa mềm vừa rắn của hắn ta.
Đúng lúc này, Vân Dật đột ngột xuất hiện, thoải mái bước đến trước mặt hắn ta: “Ồ, đây không phải là Mộ Dung huynh sao?”
Mộ Dung Hạo biến sắc, nhìn hắn đầy vẻ thù địch: “Vân công tử có gì cần chỉ giáo?” Mới vài ngày trước, nhị ca mất mạng trên tay họ, vì thế ánh mắt Mộ Dung Hạo nhìn Vân Dật như phun ra lửa!
“Chỉ giáo thì không dám, có điều gần đây Mộ Dung gia thảm quá, đầu tiên là Đại công tử bị người ta chọc tức chết, Nhị công tử cũng bệnh nặng qua đời, tại hạ chỉ muốn tới dặn dò Mộ Dung huynh một chút, có lẽ gần đây nhà huynh đắc tội thần phật nhà ai rồi, nên cân nhắc mời một đạo sĩ tới cúng viếng cho cẩn thận, tránh tà ma quỷ quái. Ta nghe nói ở thành Tây có vị Trương thiên sư rất giỏi, nếu Mộ Dung huynh có thời gian thì có thể đi qua đó xem, đỡ để người tiếp theo gặp nạn là chính mình!” Mục đích của hắn à, chỉ là chọc tức Mộ Dung Hạo thôi, càng giận càng tốt, như thế mới tiện cho kế hoạch tiếp theo của họ!
Hắn vừa dứt lời, xung quanh đều vang lên tiếng cười trộm, những tiếng khúc khích này khiến khuôn mặt vốn tái xanh vì tức của Mộ Dung Hạo giờ lại thay đổi hết xanh đến tím, vô cùng khó coi. “Vân Dật, ngươi nói mấy câu đó không phải là rất quá đáng hay sao?”
Dường như cũng đến tận hôm nay, đám thuộc hạ của Vân Dật mới biết miệng lưỡi của Tướng quân nhà mình lại độc địa như vậy!
Vân Dật cười lắc đầu: “Đâu có, đâu có! Tại hạ chỉ xuất phát từ lòng tốt, xuất phát từ sự quan tâm với Mộ Dung Tướng quân thôi mà!”
Quan tâm à?! Quan tâm ta có chết hay không hả?! Loại quan tâm này dù có thì cũng phải giấu trong lòng không nói ra mới đúng chứ?! Mộ Dung Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy bản Tướng quân phải cảm tạ sự quan tâm của ngươi rồi!” Nếu có thể, hắn ta thực sự muốn tống thẳng một quyền thật mạnh vào mặt hắn!
Cứ tưởng rằng đối phương đã chiếm lợi thế ngoài miệng rồi thì sẽ câm đi, ai ngờ Vân Dật vẫn không buông tha, còn vỗ vai hắn ta như huynh đệ tốt: “Mộ Dung huynh cần gì phải khách khí vậy, tại hạ cũng muốn đề xuất với huynh thế này, sau buổi thao diễn này, huynh nên ngoan ngoãn ngồi trong nhà đi, đừng ra ngoài nữa. Bên ngoài thực sự không an toàn với huynh đâu! Có điều, trốn trong nhà cũng chưa chắc đã an toàn…” Nói xong hắn lại ra vẻ trầm tư.
Mộ Dung Hạo tức xanh mặt: “Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải trốn trong nhà! Không phiền các hạ bận tâm!” Nói xong hắn ta vung tay ra hiệu cho thủ hạ để đổi sân tập.
Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn ta lại nghe giọng Vân Dật truyền tới: “Ta nói với Mộ Dung huynh mấy lời này là vì gần đây Mộ Dung gia thật sự bị quỷ thần chú ý, dù ngươi có trốn trong nhà thì cũng không an toàn. Mấy ngày trước tại hạ có được một cái mai rùa ngàn năm, nghe nói là có thể được phật quang bảo hộ, tại hạ tình nguyện tặng nó cho Mộ Dung huynh trốn trong đó trừ tà, không biết ý Mộ Dung huynh thế nào?”
Mấy lời này vừa dứt, mặt Mộ Dung Hạo tái đi: “Vân Dật, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Khinh người?! Người ở đâu?” Vân Dật còn giả vờ giả vịt nhìn khắp nơi.
“Ngươi!” Mộ Dung Hạo đang muốn ra tay, lại bị hai phó tướng kéo lại: “Tướng quân bớt giận! Đánh nhau ở thao trường, ai ra tay trước sẽ bị tội chết!” Hai phó tướng này đều là gia thần của Mộ Dung gia nên vô cùng chân thành!
Cục tức của Mộ Dung Hạo lên đến cổ, muốn phát ra lại không dám, nhất thời tái mét mặt, răng nghiến vào nhau ken két khiến người ta hoàn toàn tin tưởng rằng, nếu không phải bị người ta kéo lại, chắc chắn hắn ta sẽ lao tới xé xác Vân Dật thành từng mảnh nhỏ mới thôi! Mà lúc này, Vân Dật chỉ cười lạnh, mắt đầy vẻ khiêu khích như dám chắc đối phương chỉ là kẻ hèn nhát không dám ra tay vậy!
Ngọn lửa giận của Mộ Dung Hạo còn chưa có chỗ phát, thì đúng lúc này một hạ nhân của Mộ Dung gia mang theo vẻ oán hận chạy tới, ghé tai Mộ Dung Hạo nói nhỏ gì đó. Hai mắt Mộ Dung Hạo lập tức như phun ra lửa, chút ranh giới còn sót lại cùng với cảm xúc không thể khống chế được liền lao vọt ra, hắn ta chạy nhanh ra ngoài thao trường! Vân Dật đứng vòng hai tay trước ngực nhìn theo bóng hắn ta cười lạnh…
Đến cửa thao trường, bước chân Mộ Dung Hạo lảo đảo suýt ngất xỉu, nhìn thi thể đại ca mình bị tra tấn đến mức không khác gì người tàn tật, hắn ta chợt cảm thấy như trời đất đảo điên! Mọi người đứng xung quanh đều xôn xao: “Đây không phải là Mộ Dung đại công tử sao? Sao lại ở đây?”
“Ai biết được, không phải Mộ Dung đại công tử đã chết gần nửa tháng rồi sao?! Sao thi thể cứ như vừa chết được mấy ngày vậy?”
“Chuyện này ai mà biết chứ, có điều hắn chết cũng thảm thật, đã chết rồi còn bị hành xác, giày vò đến mức này. Ôi! Gây tội lỗi gì mà đến mức này?”
Mộ Dung Hạo giận đến dựng tóc gáy, gầm lên với hạ nhân bên cạnh: “Còn không mau đưa thi thể đại ca ta về!”
“Vâng!” Hạ nhân vội bước tới đưa thi thể của Mộ Dung Phong đi.
Chờ bọn họ đi khuất, Mộ Dung Hạo đã giận hoa cả mắt, chạy đến chuồng ngựa, lôi ngựa của mình ra rồi nhảy lên phi ra ngoài! Phó tướng thấy vậy vô cùng sợ hãi. Bình thường không có chiến sự mà muốn điều động binh mã là phải có hổ phù. Mộ Dung Việt biết tính tình Mộ Dung Hạo dễ kích động nên mới giữ hổ phù thay hắn ta để tránh xảy ra chuyện gì, chỉ có duy nhất hôm nay là ngày thao luyện binh mã, Mộ Dung Việt mới giao lại hổ phù cho Mộ Dung Hạo, ai ngờ xảy ra chuyện ngay thế này! Tam Hoàng tử như vậy hẳn là muốn tới phủ Thất Hoàng tử! Hai người muốn ngăn cũng không ngăn được, vội quay về phủ Trấn Quốc công bẩm báo việc này. Trong ngày thao luyện binh mã mà tự ý rời vị trí là tội lớn, mà dẫn binh vây phủ Thất Hoàng tử lại là tội chết, nếu để người xấu lợi dụng, không biết hậu quả sẽ thế nào!
Hai người đang định đi, Vân Dật lại đột ngột lên tiếng: “Hai vị Tướng quân định đi đâu vậy? Chẳng lẽ cũng muốn bắt chước Tướng quân nhà các ngươi, tự ý rời đi như thế sao?”
Vân Dật là Tướng quân tam phẩm, bọn họ là quan tứ phẩm, cho nên đối phương hoàn toàn có quyền xử lý bọn họ! Hai người liền nói: “Chúng ta không được khỏe lắm, muốn tới chỗ chủ soái xin lệnh để về nghỉ một chút.”
“Ồ? Không khỏe à?! Người đâu, truyền quân y.” Nói xong, Vân Dật nhìn sắc mặt cứng đờ của hai người kia, lại nói tiếp, “Vẻ mặt của hai vị Tướng quân thế kia là sao?! Sợ gặp quân y à?! Hai người nên biết rằng, vào ngày thao luyện, dù là quân hay là tướng, nếu dám viện cớ bị ốm để lười biếng sẽ bị xử lý y như binh lính đào ngũ!”
Đào ngũ, trừ chết ra không còn kết quả nào khác! Hai người vội đáp: “Không, vừa rồi chúng ta chỉ hơi choáng váng một chút thôi, bây giờ không sao nữa!” Dứt lời, họ vội vàng quay về vị trí của mình.
Xem ra nhất thời không thể về phủ Trấn Quốc công bẩm báo được, chỉ mong Tam công tử không gặp chuyện quá lớn!
Vân Dật cười lạnh, tiếp tục quay về luyện binh mã của mình…
…
“Bách Lý Nghị, ngươi lăn ra đây cho ông!” Mộ Dung Hạo đưa mấy vạn kiêu kỵ binh đến vây chặt lấy phủ Thất Hoàng tử! Cơn giận vừa bị Vân Dật khơi lên, sự uất nghẹn của Mộ Dung gia mấy hôm nay, thêm cảm xúc bi thương khi nhìn thấy thi thể của đại ca vừa rồi, tất cả đều chuyển thành lửa giận không thể dập tắt trong lòng hắn ta. Hoàng gia, người của hoàng gia thì hay lắm sao?! Mộ Dung Hạo hắn hôm nay nhất định phải bắt Bách Lý Nghị trả giá đắt! Dân chúng nhìn thấy tình cảnh này đều sợ trắng mặt, hoảng hốt bỏ chạy…
Chỉ một lát sau, Bách Lý Nghị mặc trường bào trắng bước ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền nhíu mày: “Mộ Dung Hạo, ngươi muốn tạo phản sao?”
Vừa nghe hai chữ tạo phản, binh lĩnh sau lưng Bách Lý Nghị lập tức chần chừ! Bọn họ đi theo Tướng quân tới đây không phải là đều tham gia vào việc tạo phản sao?! Đó là trọng tội diệt môn!!!
Thấy mặt đám lính đều có vẻ do dự, Mộ Dung Hạo giơ cao hổ phù nói: “Hổ phù ở đây, quân lệnh như sơn, ai dám không theo?”
Đám tướng sĩ lập tức im lặng, đúng thế, chống lại mệnh lệnh của Tướng quân mới thực sự là tội chết!!! Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng quân lệnh!!! Hổ phù trong tay ai, thì phải nghe người đó!
Mộ Dung Hạo thấy lòng quân ổn định, lại cười lạnh nhìn Bách Lý Nghị: “Bách Lý Nghị, ngươi giết đại ca của ta đã đành, ngươi lại còn tra tấn huynh ấy như vậy, mối thù này, Mộ Dung Hạo ta nhất định phải bắt ngươi trả bằng máu!!! Dù có kinh động đến Hoàng thượng, thì Mộ Dung gia ta cũng có lý!”
“Ngươi nói bậy cái gì đó?! Ta giết Mộ Dung Phong bao giờ?! Không phải Mộ Dung Phong đã chết lâu rồi sao?!” Đầu Bách Lý Nghị chợt choáng váng, cũng cảm thấy vô cùng hoảng hốt, chẳng lẽ mấy hôm nay Mộ Dung gia luôn đối đầu với mình là vì họ cho rằng mình động đến Mộ Dung Phong sao?!
“Đủ rồi! Ngươi đừng giả vờ giả vịt! Gần đây không phải chính ngươi luôn đối đầu với Mộ Dung gia ta như dầu sôi lửa bỏng sao? Nếu thật sự không phải do ngươi làm, thì đã sớm đến giải hòa rồi, ngươi coi Mộ Dung Hạo ta là tên ngốc, chỉ nghe vài ba câu nói của ngươi đã bị lừa sao?” Sắc mặt Mộ Dung Hạo xanh mét, cứ như chỉ một giây nữa sẽ lao vào xé nát Bách Lý Nghị ra từng mảnh nhỏ vậy!
Lúc này Bách Lý Nghị mới biết ngày đó mình không nghe theo đề nghị của mưu thần là ngu ngốc cỡ nào, lại khiến cho hiểu lầm phát triển thành tình huống này! Nhưng gần đây hắn và Mộ Dung gia càng đấu càng gay gắt, mưu thần của hắn cũng không khuyên can nữa, ngược lại còn thêm dầu vào lửa là sao?! Hắn đâu biết rằng, mưu thần của hắn đã bị Tô Cẩm Bình túm được nhược điểm từ lâu. Qua Băng Tâm, Tô Cẩm Bình biết được rằng người kia rất thích đánh bạc, nên mới làm người ta động tay động chân khiến người kia thua sạch sẽ, thậm chí còn nợ chồng nợ chất. Nếu không nghe lời Tô Cẩm Bình, để người ta báo lên nha môn, không giữ được chức quan chỉ là chuyện nhỏ, bị chủ nợ đánh chết là chuyện đương nhiên. Tiền đồ của Bách Lý Nghị quan trọng hay mạng của mình quan trọng? Điều này còn cần nghĩ nữa sao?!
Nhìn tình hình trước mặt, Bách Lý Nghị nhíu mày, dường như tình cảnh có vẻ bất lợi với mình: “Mộ Dung Hạo, bây giờ ngươi muốn thế nào?”
“Vương tử phạm pháp xử như thứ dân, đương nhiên ngươi phải đền mạng cho đại ca ta!” Nói xong, hắn ta phi thân lao về phía Bách Lý Nghị.
Võ công của Bách Lý Nghị cũng cực kỳ lợi hại. So đấu một hồi, Mộ Dung Hạo bại trận. Sự thua kém này không làm giảm đi nhuệ khí của hắn ta, ngược lại còn khiến lửa giận trong lòng hắn ta càng sâu hơn. Đại ca chết rồi, thể diện của mình cũng mất hết, hắn ta nghiến răng cười lạnh: “Người đâu! Bắn tên!”
Cái gì?! Đám lính không dám động đậy chút nào, sợ hãi trợn trừng mắt nhìn! Bách Lý Nghị cũng hoảng hốt, vội kêu lên: “Mộ Dung Hạo, ngươi điên à?”
Mộ Dung Hạo quay đầu nhìn quân lính: “Bắn tên!!! Xảy ra chuyện gì, một mình bản Tướng quân chịu! Nhưng nếu cãi quân lệnh, các ngươi biết hậu quả chưa?!”
Hắn ta dứt lời, mấy vạn quân lính đồng loạt rút mũi tên ra, bắn thẳng về phía Bách Lý Nghị. Bách Lý Nghị nhón chân nhảy vài cái, lao nhanh vào phủ Hoàng tử. Đám hạ nhân lập tức đóng cửa lại. Dưới sự chỉ huy của Mộ Dung Hạo, đám lính lại bắt đầu phá cửa, Bách Lý Nghị lập tức dùng bồ câu gửi tin cho ngoại công của mình, nhưng bồ câu chỉ vừa bay qua tường đã bị bắn chết.
Không bao lâu sau, Kinh Triệu phủ doãn nghe tin chạy tới, nhưng binh mã trong tay ông ta không địch lại được Mộ Dung Hạo, nên không ngăn được trận chiến này!
“Rầm” một tiếng, cửa phủ Thất Hoàng tử bị phá, mặt Bách Lý Nghị xám ngoét, dung nhan tuấn tú đầy vẻ lo lắng tức giận, quát Mộ Dung Hạo: “Mộ Dung Hạo, ngươi có biết ngươi làm thế này sẽ có hậu quả gì không?”
“Cùng lắm là chết, Mộ Dung Hạo ta không sợ!” Vừa dứt lời, hắn ta đang định nói tiếp thì một tiểu tướng chạy tới, “Tướng quân, không hay rồi, chúng ta bị Lý Trụ Quốc bao vây!”
Lý Trụ Quốc và gia chủ Lý gia, cũng là ngoại công của Bách Lý Nghị, nghe tin này Bách Lý Nghị yên lòng hơn nhiều! Chắc là ngoại công nghe tin tức xôn xao bên ngoài nên đưa người tới cứu mình.
Mộ Dung Hạo lại cười lạnh: “Đến thì đã sao? Chỉ là một lão già hết hơi, ông còn sợ lão sao?” Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn Bách Lý Nghị một cái rồi bước nhanh ra ngoài.
Bách Lý Nghị vốn cho rằng Mộ Dung Hạo lùi bước, ai ngờ lại nghe bên ngoài vang lên tiếng chém giết! Chân hắn nhũn ra suýt ngất xỉu! Ngoại công đưa quân đến giúp mình tuy cũng vi phạm quốc pháp, nhưng xét trên phương diện ngoại công tới vì muốn cứu mạng mình, phụ Hoàng cũng sẽ không phạt nặng. Nhưng hiện giờ ngoại công giao đấu với Mộ Dung Hạo ở ngoài kia, dù không tính là âm mưu tạo phản, thì chắc chắn cũng là tội chết! Dù phụ hoàng không trách phạt, quốc pháp cũng không buông tha! Nếu ngoại công chết, chuyện mình ngồi lên ngai vàng chỉ là chuyện trong mơ!
Thật xấu hổ cho hắn tự cho rằng mình thông minh nhưng lại không dự đoán được sự tình sẽ diễn biến như thế này! Nếu biết trước, hắn đã nghe lời can của mưu thần. Hắn quay sang nhìn mưu thần đang cúi đầu trách: “Vì sao lúc trước ngươi không khuyên can bản cung thêm vài lần chứ?”
Vì ta bị người ta dùng nợ uy hiếp mà! Nhưng lời nói phát ra lại thành: “Điện hạ thứ tội, hạ quan nhất thời hồ đồ, cảm thấy Mộ Dung gia đáng bị giáo huấn một chút, nên…”
Bách Lý Nghị không phải kẻ ngu ngốc, hắn âm u nhìn gã một lúc lâu, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái. Hừ, chờ chuyện này kết thúc, bản cung sẽ điều tra kỹ càng!!! Nhưng hắn đâu biết rằng, hắn đã không còn cơ hội điều tra đối phương nữa.
Lý Trụ Quốc cũng không ngờ Mộ Dung Hạo không cần cả mạng sống, lao tới giằng co với mình. Lão vốn tính toán đối phương chưa đến một vạn binh mã, lão dẫn tới đây hai vạn binh mã có thể đe dọa uy hiếp được hắn ta, sau khi giữ được mạng cho ngoại tôn thì sẽ tới xin chịu tội với Hoàng thượng, cùng lắm chỉ bị phạt bổng lộc nửa năm này nọ thôi. Ai ngờ Mộ Dung Hạo vừa lao ra đã ra tay ngay, lão không thể ngồi chờ chết được, không có cơ hội nói lời nào đã làm cho sự việc phát triển tới mức này!
Trận đấu này y như chiến tranh, đánh một lúc lâu tin tức mới lọt vào Hoàng cung. Khi Lão Hoàng đế nghe được tin này, cả kinh thành máu đã chảy thành sông! Cuối cùng, hai bên binh mã bị mười vạn binh mã phụng mệnh bao vây, áp giải vào cung, mà người áp giải chính là Bách Lý Kinh Hồng trong tay đang nắm giữ hai mươi vạn binh mã. Lúc này Bách Lý Nghị mới biết mình trúng bẫy của ai, thảo nào, lần trước mình động thủ với hắn, nhưng hắn vẫn luôn im lặng không đáp trả gì. Thì ra hắn chờ đến ngày hôm nay!!! Nhưng dù Bách Lý Nghị hắn có thông minh đến đâu, cũng không thể đoán được kết cục này!
Bách Lý Nghị không phạm pháp, nên Bách Lý Kinh Hồng không cần bắt hắn ta, nhưng vì hắn ta muốn cầu xin cho ngoại công mình nên tự đi vào cung theo.
Vừa bước vào ngự thư phòng, tiếng quát giận dữ vang lên: “Các ngươi to gan lớn mật thật!!!” Hoàng thượng nổi trận lôi đình.
Lý Trụ Quốc sợ hãi run chân, quỳ vội xuống. Mà dường như cũng đến lúc này Mộ Dung Hạo mới bị tiếng quát đó đánh thức, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng cũng cảm thấy hơi hoảng sợ!
Thời khắc này, văn võ bá quan đều đứng đầy đủ trong Ngự thư phòng. Bị triệu tập khẩn cấp, trong lòng họ đều cảm thấy chuyện hôm nay quá hoang đường! Nam Nhạc khai quốc mấy trăm năm nhưng lần đầu xảy ra chuyện này! Hai Tướng quân dẫn mấy vạn binh mã đánh nhau trong kinh thành, thật là…
“Hoàng thượng, thần biết tội rồi, xin Hoàng thượng…” Hai người cùng lên tiếng.
“Biết tội à?! Các ngươi coi mạng người là trò đùa sao?! Hay các ngươi nghĩ binh mã của trẫm là tài sản riêng của nhà hai ngươi, có thể lôi ra để đấu đá với nhau?” Bách Lý Ngạo Thiên tức giận đến đứng cũng không vững.
Câu nói này của lão rất nặng, coi quân đội là tài sản riêng, không phải là âm mưu phản loạn sao?
“Hoàng thượng, thần tuyệt đối không có ý đó, chỉ là…”
“Đủ rồi! Trẫm không muốn nghe nữa! Người đâu, truyền chỉ của trẫm, Lý Trụ Quốc và Mộ Dung Hạo cầm trọng binh trong tay lại ngang nhiên đấu đá với nhau tạo ra thảm cảnh như thế, tổn thất mấy vạn binh mã của trẫm. Bắt hết toàn bộ phủ Trụ Quốc và phủ Mộ Dung, xử trảm toàn tộc!” Giọng nói uy nghiêm pha lẫn sự giận dữ nồng đậm vang lên!
Triều thần vội quỳ xuống cầu xin cho hai phủ: “Hoàng thượng, hai vị Tướng quân chỉ nhất thời hồ đồ, xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ!”
Nhưng Bách Lý Ngạo Thiên nghe vậy cũng không hề dao động. Bách Lý Nghị liền lên tiếng: “Phụ hoàng, xin cho nhi thần nói một lời!”
Lão Hoàng đế nhìn hắn ta một cái mới kiềm chế được một chút cơn giận vừa rồi, Lý Trụ Quốc phạm tội lớn như vậy, đáng chết vạn lần, nhưng nếu mình thực sự diệt trừ Lý gia, thì người mà lão coi trọng nhất hiện giờ sẽ mất hậu thuẫn để tranh đoạt ngôi vị: “Nói!”
“Thật ra đây đều là lỗi của Mộ Dung gia…” hắn giải thích hết đầu đuôi câu chuyện, Mộ Dung Hạo muốn phản bác nhưng lại không thể nói được, dù sao trong tay hắn ta không hề có chứng cứ chính xác chuyện Bách Lý Nghị hại đại ca nhà mình, hơn nữa Mộ Dung Phong vốn đã ‘chết’ từ ngày đại hôn, nếu bị lôi ra chuyện đến bây giờ mới chết, thì phủ Mộ Dung bọn họ sẽ còn phải gánh thêm cả tội khi quân nữa.
Cả ngự thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, nếu đúng như Thất Hoàng tử nói, thì quả thật hành vi của Lý Trụ Quốc cũng có thể hiểu được, nhưng hậu quả của việc này thật sự đáng sợ, dù có lý do đó cũng không thể gỡ tội được!
Một người trước giờ chưa từng lên tiếng trên triều như Bách Lý Kinh Hồng lại đột ngột lên tiếng: “Tính mạng của Thất hoàng đệ quả thật quan trọng hơn tính mạng của mấy vạn tướng sĩ nhiều.”
Mấy lời này không khác gì cầm lửa châm vào kíp nổ! Nếu dùng phương pháp giá trị để phân tích, không phải là Lý Trụ Quốc vì muốn cứu tính mạng của một mình Thất Hoàng tử mà hy sinh mấy vạn tướng sĩ sao? Chưa bàn đến chuyện mạng của Hoàng tử quan trọng, hay mạng của mấy vạn tướng sĩ quan trọng, nhưng câu vừa rồi của hắn lại châm bùng lửa giận của các võ tướng, chẳng lẽ mạng của họ không đáng giá sao?! Trấn quốc Đại Tướng quân bước lên nói: “Hoàng thượng, tuy hành động này của Lý Trụ Quốc có thể lý giải được, nhưng quốc pháp khó dung tha, xin Hoàng thượng xử phạt theo quốc pháp!”
“Xin Hoàng thượng xử phạt theo quốc pháp!” Các võ tướng đồng loạt quỳ xuống. Không ít quan văn đứng đây đều thầm giơ ngón tay cái với Bách Lý Kinh Hồng, hay cho một chiêu giết người không cần dao!
Ánh mắt lão Hoàng đế nhìn Bách Lý Kinh Hồng càng thâm sâu hơn, cân nhắc một lúc lâu, càng ngày càng nhíu chặt mày, nhưng vẫn không muốn bỏ rơi Bách Lý Nghị. Nghĩ vậy, lão quay sang nhìn Đại Tư Không bình thường luôn bênh vực Bách Lý Nghị trong mọi tình huống, nói: “Y khanh, khanh thấy thế nào?”
Lúc này Bách Lý Nghị mới thở phào nhẹ nhõm, Đại Tư Không là người của mình, hỏi ông ta có khác nào mở cho mình đường sống.
Nhưng chuyện khiến hắn ta không tin được lại xảy ra: “Hoàng thượng, cựu thần cho rằng ngài nên xử lý nghiêm Lý Trụ Quốc và Thất Hoàng tử!”
Cái gì?! Trừ Bách Lý Kinh Hồng, mọi người đều trợn mắt kinh ngạc, sao Đại Tư Không lại nói như vậy?
“Ái khanh nói vậy là sao?” Lão Hoàng đế nhíu mày, dù Lý Trụ Quốc có tội thì cũng đâu liên lụy đến Tiểu Thất?! Chuyện này Tiểu Thất rõ ràng là người bị hại!
Đại Tư Không quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, cựu thần có tội, biết rõ Thất Hoàng tử có ý đồ phản loạn nhưng lại lần lữa không bẩm báo với ngài! Thất Hoàng tử không chỉ một lần nói với cựu thần rằng hắn muốn làm Hoàng đế, oán giận Hoàng thương sao không mau… mau… Dù cựu thần khuyên can thế nào, hắn cũng không hề hối cải. Chuyện của Lý Trụ Quốc hôm nay cũng là do bình thường Thất Hoàng tử quá ngông cuồng nên ảnh hưởng tới Lý Trụ Quốc! Do cựu thần lo lắng cho mình nên không bẩm báo sớm mới tạo ra đại họa thế này!”
“Nói láo! Bản cung nói như thế bao giờ?!” Bách Lý Nghị bừng bừng lửa giận.
“Thất Hoàng tử điện hạ, dù ngài có thừa nhận hay không, thì những lời cựu thần nói đều là thật. Cựu thần dám thề rằng, nếu như có nửa lời nói dối, cựu thần chết không toàn thây!” Nói xong, Đại Tư Không vội cúi đầu. Thật ra, mấy lời của lão hoàn toàn là nói dối, Thất Hoàng tử vốn không hề nói như thế, nhưng thằng con trai mất nết Y Băng Khả của lão lại trúng độc, mời rất nhiều danh y cũng không giải được. Khi y sắp không qua khỏi, lại đột nhiên nhận được một tờ giấy nói nếu lão làm theo lời đối phương thì có thể giữ được mạng của con trai mình. Lão làm thế này cũng chỉ vì không còn cách nào khác thôi!
Người xưa đều rất coi trọng lời thề, Đại Tư Không thậm chí còn thề độc như vậy, đương nhiên không còn ai nghi ngờ là lão nói dối nữa!
Lão Hoàng đế nghe xong suýt không đứng vững, lão hoàn toàn không ngờ đứa con mà lão coi trọng nhất lại luôn ao ước mình chết sớm một chút! Cơn giận của lão nhất thời không kiềm chế được, quát: “Nghiệp chướng! Súc sinh!!! Người đâu, lôi Thất Hoàng tử cùng bọn họ ra ngoài chém hết đi!!!”
Mọi người đều ngẩn ra, không ai dám cầu xin cho Thất Hoàng tử nữa. Đã đến nước này rồi, nếu còn cầu xin chẳng khác nào bọn họ cũng mong lão Hoàng đế chết sớm!
“Phụ hoàng, nhi thần bị oan! Phụ hoàng, có người hãm hại nhi thần, phụ hoàng!” Nhìn thấy có người kéo mình xuống, Bách Lý Nghị sợ hãi trắng bệch mặt mũi vội kêu lên thanh minh cho mình.
Lão Hoàng đế cười lạnh: “Oan à? Nếu người khác nói thì trẫm còn tin là ngươi bị oan, nhưng Đại Tư Không trước giờ luôn bảo vệ ngươi cũng nói như vậy, thì ngươi còn oan uổng gì nữa?! Lôi xuống!!!” Đại Tư Không là nguyên lão hai triều, sao có thể vô duyên vô cớ hãm hại người khác? Đặc biệt lại còn là Bách Lý Nghị mà lão hỗ trợ bấy lâu nay nữa?!
“Không, phụ hoàng... nhi thần bị oan mà phụ hoàng…”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng, cựu thần…”
“Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha cho mọi người của phủ Trấn Quốc công, đây là lỗi của một mình thần, Hoàng thượng…”
Ngàn vạn lời nói cũng không xoa dịu được cơn giận của lão Hoàng đế! Cho đến khi bọn họ đều bị kéo ra ngoài chém, cấm vệ quân đi đến Lý gia và Mộ Dung gia bắt người, tinh thần của lo Hoàng đế mới tỉnh táo hơn một chút. Lão quét mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng, hiện giờ lão chỉ còn hai đứa con trai, một là Bách Lý Kinh Hồng, một là Bách Lý Hề. Về lý về tình mà nói thì lão nên lựa chọn Bách Lý Kinh Hồng, nhưng không hiểu sao, từ trước tới giờ lão không thích đứa con trai quá ưu tú này, truyền ngôi Hoàng đế cho ai lại trở thành một vấn đề lớn!
Cũng không lâu sau, Thống lĩnh cấm vệ quân bước vào: “Hoàng thượng, đã bắt hết mọi người của phủ Trấn Quốc công về thụ án, chỉ còn lại Mộ Dung Song đang ở phủ Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử nói Mộ Dung Song đã mang thai, xin Hoàng thượng tha cho một mạng.”
Mộ Dung Song và Đại Hoàng tử làm mấy chuyện đồi phong bại tục như vậy, bây giờ chưa gả đã có thai, thật đúng là đê tiện đến cùng cực! Trong đầu lão Hoàng đế vốn đang do dự xem nên chọn ai kế vị, vừa nghe câu nói này, lập tức không còn chút do dự nào nữa, chỉ có lửa giận ngập trời, tên nghiệt tử này hoàn toàn không xứng với sự mong đợi của mình: “Một kẻ lòng dạ đàn bà như vậy làm sao xứng là người của Hoàng gia ta!!! Truyền chỉ của trẫm, chém Mộ Dung Song, Đại Hoàng tử không phân biệt phải trái, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, biếm làm thứ dân!”
Hiện giờ nghe ý chỉ của lão, Bách Lý Kinh Hồng lại không hề cảm thấy bất ngờ. Đôi môi mỏng cong lên cười châm biếm, nếu là những vị đế vương khác, có lẽ sẽ thực sự tha cho Mộ Dung Song vì cốt nhục của Hoàng gia, nhưng vị phụ hoàng này của hắn, ngay cả con trai ruột mà lão còn hạ độc mù mắt rồi đưa đi làm con tin, tính cách tàn độc như vậy làm sao có thể bận tâm đến một đứa cháu còn chưa chào đời?! Hành động này của Bách Lý Hề chỉ khiến cho người này vô cùng căm ghét mà thôi!
Mọi người đều nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng theo phản xạ, mấy vị Hoàng tử, người thì chết, người thì bị phế, hiện giờ chỉ còn lại một mình Tam Hoàng tử! Ngôi vị Hoàng đế này…
Dường như lão Hoàng đế cũng nghe được tiếng lòng của họ, dù không thích Bách Lý Kinh Hồng thì hiện giờ lão cũng không thể không thừa nhận rằng đối phương là người thích hợp nhất để kế thừa ngôi vị, hơn nữa, giờ lão cũng không còn lựa chọn nào khác. Lão hít sâu một hơi, nói: “Chiêu cáo thiên hạ, phong Tam Hoàng tử làm Hoàng Thái tử, chờ trẫm băng hà sẽ đăng cơ kế vị!”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Chúng đại thần đều quỳ xuống.
…
Khi nghe Dĩ Mạch báo lại kết quả chuyện này, Tô Cẩm Bình rất hài lòng. Nàng vốn định để Mộ Dung Hạo giết Bách Lý Nghị, rồi sắp đặt cho Mộ Dung Hạo bao vây hoàng cung. Không ngờ Bách Lý Kinh Hồng sửa lại kế hoạch để người ta cố tình phao tin đến tai Lý Trụ Quốc nên sự tình mới diễn biến như thế này.
Với kế hoạch của nàng, lần này có thể diệt trừ được Bách Lý Nghị và Mộ Dung gia, báo mối thù lần trước Bách Lý Nghị muốn bắn chết nàng và Bách Lý Kinh Hồng, nhưng cái tên lòng dạ hiểm độc kia muốn kéo toàn bộ Lý gia vào theo, diệt cỏ tận gốc, vô cùng tàn nhẫn!! Không hổ là người đàn ông mà nàng nhìn trúng! Hoàng đế ban thưởng phủ Thái tử tuy không rực rỡ khí phách như phủ Tam Hoàng tử hiện nay, nhưng cũng coi như là uy vũ, trang nghiêm.
…
Ngoài chợ, Mộ Dung gia và Lý gia bị xử tử, Tô Cẩm Bình mặc nam trang, tâm trạng rất tốt, ôm Vàng ra xem. Mấy trăm người của hai gia tộc, kể cả gia đinh, ám vệ đều không thoát khỏi! Vừa nhìn thấy nàng, Mộ Dung Song như phát điên đứng bật dậy lao về phía này: “Tô Cẩm Bình, tiện nhân nhà ngươi, ngươi…”
Tô Cẩm Bình đứng từ xa làm khẩu hình nói với ả ta: “Là do ngươi tự chuốc lấy! Giết người của ta lại không muốn trả giá đắt sao?”
Mộ Dung Song ngẩn người, lại chợt bật cười. Nụ cười này khiến Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày: “Ha ha ha… Tô Cẩm Bình, ngươi muốn báo thù cho Thiển Ức đúng không, Ha ha ha… Thì ra ngươi cũng có lúc tính toán sai lầm, ha ha ha…” Cười đến đây, ả cũng không mở miệng ra nữa, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình đầy vẻ giễu cợt. Ả biết mình không tránh được tai họa lần này, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng đối phương dồn ép mình hết lần này đến lần khác, lại chỉ vì một nha đầu kia. Tô Cẩm Bình, cuộc đời này cũng có lúc ngươi tính toán sai!!! Mặt Mộ Dung Việt cũng đầy vẻ suy sụp, không ngờ tính mạng cả gia tộc nhà mình lại chôn vùi trong tay một tiểu nha đầu chưa tới hai mươi tuổi!
Nghe Mộ Dung Song nói mấy lời này, thêm vẻ giễu cợt trong đáy mắt, Tô Cẩm Bình nhíu mày ngẫm nghĩ, trong đôi mắt phượng cũng hiện lên vẻ u ám, ả có ý gì?!
Còn đang suy nghĩ, nàng lại cảm giác có người đứng cạnh mình, xiêm y trắng muốt khuynh thành, mắt ngài mày phượng, vừa xuất hiện đã cướp đi hô hấp của mọi người. Ánh mắt sáng như ánh trăng lẳng lặng nhìn những đầu người rơi xuống trên đài cao, lãnh đạm nói: “Người của Mộ Dung gia bị diệt rồi!”
Tô Cẩm Bình khó hiểu nhìn hắn, vậy thì sao?!
Thấy nàng còn chưa hiểu ra, hắn nhất thời ủ rũ: “Nàng đã hứa với ta…”
“Hứa cái gì?” Nàng cong môi cười gian xảo.
Biết nàng lại trêu chọc mình, hắn mới bình tĩnh một chút, ánh mắt tràn ngập chân tình, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chúng ta sẽ thành thân.” Dứt lời, trong lòng hắn hơi căng thẳng, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tô Cẩm Bình nhìn hắn một lúc lâu, rồi chợt cong môi cười khẽ: “Được!”
/323
|