Mộ Dung Thiên Thu bó tay, nói: “Yến khanh à, thật ra, gửi thư của Đạm Đài Minh Nguyệt cho Bình Nguyên Hầu, là hành vi cực kỳ vô sỉ!” Điều hắn ta muốn biểu đạt là, bất kể là phe địch hay phe ta, thì cũng đều phỉ nhổ hành vi của họ, thế nên tuyệt đối không thể tồn tài cái trạng thái gọi là “hiện giờ có ai đó đang sùng bái y, sùng bái đến mức khiến y hắt xì” được!
“Hoàng thượng, người ta nói binh bất yếm trá mà. Tự Đạm Đài Minh Nguyệt nhét cái nhược điểm lớn như thế vào tay chúng ta, nếu không dùng thì chẳng phải quá lãng phí sao? Còn một chuyện nữa, xin Hoàng thượng cứ yên tâm, hiện giờ trong lòng bọn họ, kẻ vô sỉ là vi thần, hoàn toàn không liên quan gì đến ngài!” Ông đây giúp ngươi chuyện lớn như thế mà tên khốn nhà ngươi còn chê ông vô sỉ à, cút mẹ ngươi đi!
Nam Cung Cẩm lại chửi ầm lên trong lòng, ngoài mặt vẫn vô cùng chân thành, cung kính, chẳng khác nào đang bái phật tổ.
Mộ Dung Thiên Thu chợt bật cười: “Yến khanh, khanh cho rằng trẫm đang trách móc thủ đoạn của khanh hay sao thế? Trẫm chỉ muốn nói với khanh là, giờ chắc Đạm Đài Minh Nguyệt đã tức đến nôn ra máu rồi, đối phó với quân địch khắp nơi còn không xuể, tuyệt đối không thể, cũng sẽ không có thời gian để mà ngước lên trời sùng bái khanh đâu.”
“Hoàng thượng, ngài sai rồi, thần làm như vậy chẳng qua muốn dạy cho Đạm Đài Minh Nguyệt một bài học sinh động thôi!” Nam Cung Cẩm chắp hai tay sau lưng nhìn về phương xa, dáng vẻ như rất thâm trầm.
Mộ Dung Thiên Thu nhướng mày, đôi môi mỏng cong lên cười âm u: “Lời này có ý gì?”
“Thần đang muốn nói cho Đạm Đài Minh Nguyệt biết rằng, trên thế gian này, loại người vô sỉ đến mức nào cũng đều có cả, không phải cứ ngươi quang minh lỗi lạc, thì kẻ địch của ngươi cũng phải quang minh lỗi lạc. Nếu không muốn bị gài bẫy, thì nên nhanh nhạy một chút, tuyệt đối đừng có giao điểm yếu của mình vào tay người khác, nếu không, sau khi điểm yếu đó bị phát tán rộng rãi, thoải mái lan truyền, nó sẽ biến thành âm mưu cực kỳ kinh khủng, khiến cho ngươi không còn đường cứu vãn nữa!” Lúc nói những lời này, trong giọng điệu của Nam Cung Cẩm còn thoáng như thở dài.
Cuối cùng, nàng lại bồi thêm một câu: “Thần cho rằng, nếu Đạm Đài Minh Nguyệt có thể vượt qua được kiếp nạn này, thì chắc chắn sẽ tự cảnh tỉnh bản thân một cách sâu sắc. Chuyện này thực sự sẽ là một sự trợ giúp rất lớn cho bản thân hắn ta trong tương lai! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết, hắn ta phải là người rộng lượng, cởi mở, sẵn sàng nhìn thấy điểm sai của mình, biết mình yếu ở đâu, biết nút thắt ở chỗ nào. Còn nếu như hắn ta chỉ một mực phẫn nộ chửi rủa vi thần, thì hắn ta sẽ chẳng học được gì cả, mà sau này nhất định cũng sẽ mắc phải những cái bẫy như thế này thôi!”
Nói đến dây, Nam Cung Cẩm lại sờ sờ bộ râu không tồn tại của mình, vẻ mặt càng thâm trầm hơn.
Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy hơi buồn cười, thì ra tiểu tử này cũng biết Đạm Đài Minh Nguyệt bị trúng kế không phải vì vị chiến thần Mạc Bắc kia vô dụng, mà vì tên nhóc Yến Kinh Hồng này vô sỉ một cách quá đáng! Một cái mưu kế khiến người ta tức đến trào máu mà còn có thể bị y lý giải thành ý tốt thế này, thực sự khiến hắn không còn biết nói gì cho phải nữa!
Nhưng hắn lại chợt nghĩ tới chuyện khác, nhíu mày nói: “Yến khanh hiểu biết triệt để như vậy, phải chăng đã từng bị người ta gài bẫy rồi sao?”
“Làm gì có ai cả cuộc đời không từng bị đâm vài đao. Điều quan trọng không phải là chuyện đã từng bị gài bẫy hay chưa, mà là sau khi bị gài bẫy rồi, có học được cách nhìn nhận lại bản thân hay không. Bị lừa lần đầu thì là sơ suất, bị lừa lần thứ hai là chưa đủ cảnh giác, bị lừa lần thứ ba, thì là kẻ vô dụng!” Gài bẫy à, sao có thể chưa từng bị lừa chứ? Trên quang trường, hay trong giới sát thủ cũng đều như thế, có loại tiểu nhân nào mà nàng chưa từng gặp đâu?! Thế nên, nàng cảm nhận một cách sâu sắc rằng, đối phó với dạng người kiêu ngạo như Đạm Đài Minh Nguyệt, dùng thủ đoạn gì cũng không hiệu quả bằng dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi, ai bảo tên kia cứ luôn muốn mưu sát nàng chứ!
Mà lúc này, Mộ Dung Thiên Thu nghi hoặc nhìn khuôn mặt nghiêng của y, lại chỉ thấy đôi mắt phượng kia thoáng lóe sáng, trong ánh mắt ánh lên vẻ bao dung độ lượng và kiên cường bất khuất. Trong lòng hắn ta bất chợt cảm thấy hơi ngỡ ngàng, tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi nhỉ, mới chưa đến hai mươi đúng không, vậy mà sao cứ như đã trải qua bao nhiêu lần thăng trầm vậy. “Yến khanh, trước đây chắc khanh đã từng trải qua rất nhiều chuyện nhỉ?”
Nam Cung Cẩm hơi giật mình, sau đó cười đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là như vậy!”
“Nhưng lại có thể có được tính cách cởi mở thế này, trẫm cảm thấy rất hiếm có!” Theo hắn ta thấy, đã chịu nhiều cản trở, nhìn thấu được lòng người hiểm ác, thì hẳn là đều sẽ nhìn đời bằng ánh mắt tăm tối, giống như những gì mắt họ nhìn thấy cũng sẽ chỉ toàn là bóng đêm, không còn thứ gì khác nữa. Nhưng tiểu tử Yến Kinh Hồng này lại vẫn rất vô tư, ruột để ngoài da, trải qua những chuyện này rồi mà vẫn có thể giữ được thái độ vui vẻ lạc quan như vậy sao?
Nam Cung Cẩm thản nhiên cười: “Hoàng thượng, đừng bao giờ dùng những quy ước thông thường để phán đoán sự việc, đừng vì đã quen nhìn bóng tối mà cho rằng trên thế gian này chỉ toàn bóng đêm. Theo quan điểm của thần, vạn vật đều sẽ biến hóa, sự đời cũng giống như đám mây trôi trên bầu trời kia thôi, đừng quá bận tâm, bản thân mình sống thật vui vẻ thoải mái mới là quan trọng nhất. Vĩnh viễn không buông bỏ, vĩnh viễn không từ bỏ, vĩnh viễn giữ thái độ lạc quan, yêu đời. Nhìn hướng về phía mặt trời, mới có thể nhìn thấy cảnh phồn hoa thịnh vượng hiếm có trên thế gian, mới có thể nhìn thấy xuân về hoa nở. Còn cứ quay lưng về phía mặt trời, thì sẽ chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của mình, tự giam mình trong bóng đêm mà thôi. Bất luận là sống như thế nào thì cũng đều là sống, như vậy, vì sao không để cho mình được sống vui vẻ một chút?”
Y nói dứt lời, đôi mắt xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu bất giác lóe lên một chút, hắn ta chợt hiểu rõ vì sao mình luôn không kìm chế được chính mình, cứ muốn lại gần bé con này hơn một chút. Vì cái ngai vàng kia, dường như hắn ta đã tự đặt mình vào trong bóng tối rồi, làm biết bao nhiêu chuyện tăm tối, cũng nhìn thấy quá nhiều cảnh gài bẫy, toan tính… Những người sống lâu trong bóng tối, thực sự cũng vô cùng khát vọng ánh mặt trời! “Yến khanh, trạng thái tâm lý của khanh rất tốt, nhưng trên thế gian này, đen thì quá nhiều, mà trắng lại chẳng bao nhiêu!”
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thiên Thu nói với Nam Cung Cẩm những lời như chạm vào đáy lòng thế này. Nó vừa giống sự than thở, cũng là sự mơ hồ, lại cũng như thổ lộ tâm tình.
Nam Cung Cẩm nghe vậy, lại cười càng xán lạn hơn: “Nhưng Hoàng thượng à, ngài không cảm thấy chính vì thế gian này có quá nhiều thứ đen tối, trong sáng lại chẳng bao nhiêu, thế nên, vì mình ít nhìn thấy ánh sáng, thì mới càng đáng để trân trọng hơn sao?” Giống như Lăng Viễn Sơn, người đàn ông giống như đóa sen trắng đó, đã sớm trở thành một ánh trăng sáng trong lòng nàng, vĩnh viễn không lụi tàn.
Mộ Dung Thiên Thu hơi sững sờ, nhìn Nam Cung Cẩm bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Sau đó, hắn ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha... Yến khanh của trẫm, nếu trẫm có thể rộng rãi được như khanh...” Như vậy, hắn sẽ sống vui vẻ hơn thế này rất nhiều!
Nam Cung Cẩm thì lại chẳng vui chút nào, sao tự dưng cứ nói một hồi lại nói đến chuyện này chứ. Chẳng phải đang nói về chuyện Đạm Đài Minh Nguyệt sao? Mấy lời này nói với Tiểu Hồng Hồng nhà bọn họ còn được, tự dưng đi tâm tình củ tỏi với tên đoạn tụ chết tiệt này chẳng phải là lãng phí cảm xúc của mình hay sao? Nhưng nàng lại nhanh chóng xìu xuống, cái tên Bách Lý Kinh Hồng ngậm hột thị cả ngày chẳng đánh được cái rắm nào kia, làm gì có hứng mà ngồi nghe nàng nói mấy chuyện này.
Mà lúc này, Mộ Dung Thiên Thu lại nhìn ra sau lưng nàng bằng vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Ở cách đó hơn trăm mét, một bóng người màu tím nhạt đứng thẳng trong gió, lạnh lùng cao quý, thoát tục như thần tiên, ánh mắt nhìn về phía hai người bên này, trong mắt đã thoáng có vẻ ghen tuông. Lúc bắt gặp ánh mắt khiêu khích đắc ý của Mộ Dung Thiên Thu, cánh môi mỏng hơi cong lên nở nụ cười châm chọc trào phúng. Nụ cười đó rất nhạt, cũng chỉ trong thoáng giây rồi biến mất hẳn.
Hắn lại nhìn hai người một cái nữa rồi quay lưng bỏ đi.
Hiện giờ nếu hắn bước tới kéo Cẩm Nhi đi, thì cũng chỉ là biện pháp nhất thời thôi, ngày mai Mộ Dung Thiên Thu lại vẫn có thể gọi nàng đi. Thế nên, hắn phải nghĩ một kế sách lâu dài.
...
Lúc này, đại quân Mạc Bắc và binh mã của Bình Nguyên Hầu đã bị binh sĩ Tây Võ bao vây, hơn nữa, ba vạn binh mã cũng đã giết đến đỏ mắt rồi!
Mà lúc nhìn thấy binh mã Tây Võ, Bình Nguyên Hầu cũng cảm nhận một cách sâu sắc rằng mình đã bị người ta gài bẫy! Chờ bọn họ đánh nhau tưng bừng khói lửa thế nay, binh mã Tây Võ lại ập tới, chứng tỏ là gì? Chứng tỏ là hoàn toàn không có chuyện như Yến Kinh Hồng kia nói! Cái gọi là Hoàng thượng đã có ý định hợp tác với Đạm Đài Minh Nguyệt ấy hoàn toàn là bốc phét thôi! Thật nực cười khi mình già đầu thế này rồi mà còn bị một thằng ranh hỉ mũi chưa sạch cho vào bẫy, chưa gì nội bộ đã đánh nhau trước rồi!
Vừa rồi trong lúc đánh nhau, chính ông ta còn ra tay giết mất vài thân vệ mà Đạm Đài Minh Nguyệt đưa từ vương triều Mạc Bắc tới nữa. Ai mà không biết vị Hữu Dực Vương này của Mạc Bắc bênh vực che chở cho thân vệ trong tay mình như thế nào. Năm xưa ngay cả đại vương tử Mạc Bắc, hoàng huynh của hắn ta, chỉ lỡ tay giết chết một thân vệ của hắn ta thôi, mà hắn ta ngang ngược chèn ép huynh trưởng ruột thịt của mình lấy mạng đền mạng rồi. Ông ta không cho rằng đối với Đạm Đài Minh Nguyệt, địa vị của mình có thể cao hơn đại ca của hắn ta. Thế nên, lần này ông ta chỉ có thể trở mặt hoàn toàn với Mạc Bắc mà thôi!
Ông ta tức đến mức chỉ muốn gầm lên mà chửi thằng khốn nạn Yến Kinh Hồng đó, hại chết ông ta rồi còn gì! Lúc trước ông ta để cho người Mạc Bắc vào là vì muốn tìm đồng minh, giờ đồng minh này lại bị Yến Kinh Hồng gây chia rẽ, trở mặt thành kẻ thù, cuối cùng lại khiến ông ta rơi vào tình thế phải đối đầu với hai kẻ địch hùng mạnh, thực sự khiến ông ta tức điên người! Vì thế, tình hình biến thành nhân mã ba phe cùng tàn sát lẫn nhau.
Tuy binh mã của Mạc Bắc ít nhất, nhưng ai cũng dũng mãnh thiện chiến, bình thường không làm gì được, nên nhất thời cũng khó lòng phân cao thấp. Vương Tử Dịch được đánh một trận cực kỳ sảng khoái, trong lòng lại sùng bái sự bỉ ổi hèn hạ của Thừa tướng đại nhân đến cùng cực. Quá bỉ ổi, nhưng bỉ ổi một cách vô cùng có thần thái!!!
Hai người còn lại đều căm hận như thể phải băm vằm Yến Kinh Hồng ra thành trăm nghìn mảnh mới vơi được mối hận trong lòng vậy!
Binh mã ba bên đều thiệt hại rất nhiều, Vương Tử Dịch cũng không ngây thơ đến mức cho rằng nhân cơ hội này bọn họ cũng có thể diệt gọn quân địch, thế nên hắn ta tuân thủ triệt để lời dặn của Yến Kinh Hồng, nhặt được đủ lợi ích rồi thì lập tức thu binh quay về ngay.
Lần này cả Đạm Đài Minh Nguyệt và Bình Nguyên Hầu đều tổn thất nặng nề, hoàn toàn không có tinh lực để mà truy sát nữa!
Cuối cùng, chỉ còn lại người của Mạc Bắc chiến đấu với người của Bình Nguyên Hầu. Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ quỷ của Đạm Đài Minh Nguyệt xanh mét, gân xanh ở thái dương run lên bần bật, hắn gọi thẳng tên của Bình Nguyên Hầu: “Khuông Anh Trạch, ông là đồ ngu xuẩn, lại đi trúng cái kế sách vụng về thế này!”
Bình Nguyên Hầu cũng biết mình bị trúng kế của tiểu nhân, trong lòng rất bực bội, nhưng bị Đạm Đài Minh Nguyệt chửi bới trước mặt bao nhiêu người thế này thì ông ta không vui chút nào. Khuôn mặt đỏ của ông ta đã sớm vấy máu vì chiến tranh, nhìn vô cùng đáng sợ, hai mắt trợn trừng, khó chịu nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt: “Nếu không phải tự ngươi viết lá thư hòa đàm cái khỉ gì đó cho Mộ Dung Thiên Thu, thì làm sao ta lại bị lừa được?!”
Đạm Đài Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn Bình Nguyên Hầu bằng ánh mắt như nhìn con lợn ngốc: “Trong đầu ông chứa toàn cứt bò à?! Nếu bản vương thực sự vì ân oán cá nhân, muốn lấy mạng Yến Kinh Hồng mà giao ông ra, thì Mạc Bắc của ta chỉ dựa vào năm vạn binh mã ít ỏi này mà đòi chống chọi với Mộ Dung Thiên Thu sao? Dù bản vương có sống được để về đến Mạc Bắc, thì phụ hoàng cũng sẽ không tha cho bản vương!”
Hắn ta viết như vậy chẳng qua chỉ là muốn thăm dò xem trọng lượng của Yến Kinh Hồng trong lòng Mộ Dung Thiên Thu được bao nhiêu, cũng để thăm dò xem giá trị của Yến Kinh Hồng đến đâu. Điều kiện này cũng tương đương với việc nói với Mộ Dung Thiên Thu rằng, nếu hắn ta giết Yến Kinh Hồng, là có thể đổi lấy tính mạng của Bình Nguyên Hầu, hơn nữa, ngươi còn có thể cắn ngược lại một miếng, cuối cùng còn có thể tống tiễn được năm vạn binh mã Mạc Bắc cùng với hai mươi vạn binh mã của Bình Nguyên Hầu đi! Nhưng điều kiện hấp dẫn đến như vậy, mà Mộ Dung Thiên Thu vẫn từ chối!
Nghe hắn nói vậy, Bình Nguyên Hầu chợt trầm mặc, lúc đó ông ta chỉ mải để ý rằng đúng là chính Đạm Đài Minh Nguyệt đã viết bức thư này, không phải thư giả, nhất thời tức giận rồi lại lo lắng cho sự an toàn của mình, nên mới triệu tập binh mã bao vây lại, làm gì có thời gian rảnh mà nghĩ nhiều như thế được!
Đúng lúc này, thuộc hạ bước tới báo cáo tình hình thương vong: “Vương, bên chúng ta chết hơn bảy ngàn người, bị thương hơn một vạn ba ngàn người!”
Đạm Đài Minh Nguyệt siết chặt thanh kiếm, gân xanh trên mu bàn tay đã như muốn bật ra ngoài. Hắn tung hoành trên chiến trường bao nhiêu năm nay, trước giờ chưa từng có trận chiến nào mà binh mã trong tay hắn chịu thương vong khủng khiếp đến thế này! Vì thế, ánh mắt hắn nhìn Bình Nguyên Hầu cũng ngập tràn sát khí, cứ như chỉ một giây tiếp theo sẽ chém ông ta thành ngàn mảnh vậy!
Bên phía Bình Nguyên Hầu cũng chẳng khá khẩm gì hơn, không bao lâu sau đã có người đến bẩm báo: “Hầu gia, chúng ta tổn thất nặng nề, hơn ba vạn người chết trong trận hỗn chiến, còn có hơn năm vạn bảy ngàn người trọng thương!”
Từ trước đến giờ, trong các trận chiến tranh trên bình nguyên của đại lục này, suốt một trăm năm nay, chưa từng có con số thương vong nào khủng khiếp đến thế! Bình Nguyên Hầu nghe vậy, khuôn mặt đỏ hồng tái xanh cả đi!
Nhưng tâm trạng của Đạm Đài Minh Nguyệt cũng nhanh chóng cân bằng lại! Hiện giờ cả hai phe đều tổn thất nặng nề, chỉ riêng binh mã của Mộ Dung Thiên Thu là được lợi lớn nhất. Hắn hít sâu vài hơi, nghiến răng nói: “Yến Kinh Hồng, ngươi mà lọt vào tay bản vương, thì chắc chắn bản vương sẽ băm vằm ngươi ra thành ngàn mảnh!”
Bình Nguyên Hầu cũng vô cùng tức giận, cắm mạnh trường mâu trong tay mình xuống tuyết, nghiến răng ken két nói: “Không giết thằng khốn kiếp đó, Khuông Anh Trạch ta thề không làm người!” Sau đó, ông ta lại nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt nói, “Hữu Dực Vương, bản hầu đề nghị chúng ta hãy tạm thời bỏ qua hiềm khích cá nhân, diệt trừ tên tiểu nhân Yến Kinh Hồng đó đã rồi tính sau!”
Nói một hồi, ước nguyện ban đầu của ông ta cũng thay đổi luôn! Ban đầu ông ta vốn định mưu phản để làm Hoàng đế, nhưng bị Yến Kinh Hồng chọc tức đến mức trong đầu chỉ còn lại duy nhất năm chữ “Diệt trừ Yến Kinh Hồng” cỏn con đó mà thôi!
Đạm Đài Minh Nguyệt nhìn ông ta một lúc lâu, cuối cùng giọng nói phong lưu mới vang lên, phun ra sáu chữ cực kỳ động chạm đến dân tộc: “Người Trung Nguyên thật ngu xuẩn!”
Chúng tướng sĩ Mạc Bắc cũng hoàn toàn đồng ý, ánh mắt nhìn về phía Bình Nguyên Hầu cùng với đám “người trung nguyên ngu xuẩn” kia chẳng khác nào đang nhìn một đàn lợn ngu ngốc!
Bình Nguyên Hầu tức nghẹn ở cổ, cơn tức dâng lên đến ngực rồi nhưng lại cố nhẫn nhịn không bùng phát. Nếu bây giờ trở mặt với người Mạc Bắc, thì ông ta chết chắc! Chỉ có thể nhịn cục tức này xuống, trong lòng thầm tự an ủi mình rằng, người Trung Nguyên nhiều như vậy, mình chỉ là một trong số đó thôi, cần gì phải đặt lòng tự hào dân tộc lên quá cao! Sau đó, ông ta lì mặt ra nói: “Chuyện này đúng là do lỗi của bản hầu nên mới tạo thành cục diện như thế này. Nhưng tổn thất của bản hầu cũng chẳng ít hơn các hạ, hẳn là chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, giết tên khốn Yến Kinh Hồng đó trước mới đúng!”
Cuối cùng câu nói này cũng an ủi được cơn giận ngập trời của Đạm Đài Minh Nguyệt, Khuông Anh Trạch nói không sai, giết tên khốn Yến Kinh Hồng đó trước rồi tính sau!
...
Vương Tử Dịch hào hứng về bẩm báo tình hình chiến sự: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng thần nghe theo mệnh lệnh của Thừa tướng đại nhân, tiêu diệt gần hai vạn quân địch, hơn nữa, lúc chúng thần rút lui, Đạm Đài Minh Nguyệt và Khuông Anh Trạch đang chém giết lẫn nhau đến đỏ cả mắt, thây chất đầy đồng, hẳn là cũng chết rất nhiều người!”
“Vương Tướng quân có vẻ cao hứng quá nhỉ?” Nam Cung Cẩm nhìn hắn ta như cười như không, nhưng trong mắt lại chất chứa vẻ không bằng lòng.
Vương Tử Dịch sững người: “Thừa tướng đại nhân, bên phía ta chỉ tổn thất hơn một nghìn người, quân địch lại chết nhiều như vậy, chẳng lẽ không đáng để cao hứng sao?”
“Vương Tướng quân, thắng không kiêu, bại không nản, mới là đạo làm tướng!” Nàng rất tán thưởng người như Vương Tử Dịch này, thế nên giờ mới tốt bụng nhắc nhở hắn ta đừng quá đắc ý.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vương Tử Dịch tắt ngóm, đúng là hắn ta đắc ý hơi quá, vì trận chiến này hắn đánh quá thoải mái sung sướng. “Đa tạ Thừa tướng đại nhân nhắc nhở, hạ quan thụ giáo!”
“Yến khanh, trẫm chợt nhận ra khanh đúng là vạn năng. Bất luận là trên triều đình hay ngoài sa trường, bày mưu lập kế, quyết định thắng thua. Trẫm có khanh làm Thừa tướng, đúng là phúc của Tây Võ ta!” Đây vốn là một lời khen ngợi, nhưng bị Mộ Dung Thiên Thu dùng giọng điệu quái gở nói ra, chỉ khiến người ta cảm thấy quái quái, toàn thân đều khó chịu ấm ách.
Khóe môi Nam Cung Cẩm giật giật, nói: “Thế mà Hoàng thượng còn thường xuyên cắt trừ bổng lộc của bậc hiền tài quốc gia như thần!”
“Ha ha ha...” Mộ Dung Thiên Thu ngẩng đầu lên trời cười to.
Hắn đang cười sung sướng, đột nhiên lại thấy một người đàn ông lạ mặt vội vàng chạy vào, nhìn thấy Nam Cung Cẩm, hắn ta liền nói ngay: “Thừa tướng, chủ nhân nhà chúng ta bị ốm!”
“Bị ốm á?” Nam Cung Cẩm nhíu mày, trong lòng thấy hơi kỳ quái, buổi sáng lúc mình ra ngoài vẫn còn bình thường cơ mà? Sao tự dưng lại ốm rồi?
“Cũng không hẳn là ốm, chỉ là không được thoải mái ạ.” Phong tiếp lời ngay.
Nam Cung Cẩm quay đầu: “Hoàng thượng, nếu đã không có chuyện gì nữa, thì thần xin cáo từ trước.”
Đôi mắt xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu thoáng lóe sáng, hắn ta chợt có cảm giác chuyện này chỉ là trò ma mãnh của người nào đó bày ra mà thôi! Rõ ràng ban nãy mình vừa nhìn thấy hắn đến đây xong, còn đang yên đang lành sao tự dưng lại bị ốm chứ? Hắn ta cũng chợt nhớ tới, chẳng phải đám phi tử ở hậu cung của mình lúc tranh sủng cũng đều hơi một tí là giả ốm đó sao?! Thế nên, trong lòng hắn ta chợt dâng lên cảm giác khinh bỉ tay Mộ Cẩn Thần kia, nói: “Yến khanh có việc thì cứ về trước đi!”
“Tạ ơn Hoàng thượng, vi thần cáo từ!” Nam Cung Cẩm cúi người hành lễ rồi vội vàng đi theo Phong.
Mộ Dung Thiên Thu khẽ nhíu mày nhìn theo bóng hai người kia rời đi, không hiểu sao bóng người đàn ông áo đen đó nhìn rất quen! Nhìn một lúc lâu, cuối cùng bóng người kia cũng trùng khớp lên bóng người đã dẫn đường cho mình vào phòng tắm đêm hôm đó! Mặt Mộ Dung Thiên Thu lập tức xanh mét...
“Hoàng thượng, người ta nói binh bất yếm trá mà. Tự Đạm Đài Minh Nguyệt nhét cái nhược điểm lớn như thế vào tay chúng ta, nếu không dùng thì chẳng phải quá lãng phí sao? Còn một chuyện nữa, xin Hoàng thượng cứ yên tâm, hiện giờ trong lòng bọn họ, kẻ vô sỉ là vi thần, hoàn toàn không liên quan gì đến ngài!” Ông đây giúp ngươi chuyện lớn như thế mà tên khốn nhà ngươi còn chê ông vô sỉ à, cút mẹ ngươi đi!
Nam Cung Cẩm lại chửi ầm lên trong lòng, ngoài mặt vẫn vô cùng chân thành, cung kính, chẳng khác nào đang bái phật tổ.
Mộ Dung Thiên Thu chợt bật cười: “Yến khanh, khanh cho rằng trẫm đang trách móc thủ đoạn của khanh hay sao thế? Trẫm chỉ muốn nói với khanh là, giờ chắc Đạm Đài Minh Nguyệt đã tức đến nôn ra máu rồi, đối phó với quân địch khắp nơi còn không xuể, tuyệt đối không thể, cũng sẽ không có thời gian để mà ngước lên trời sùng bái khanh đâu.”
“Hoàng thượng, ngài sai rồi, thần làm như vậy chẳng qua muốn dạy cho Đạm Đài Minh Nguyệt một bài học sinh động thôi!” Nam Cung Cẩm chắp hai tay sau lưng nhìn về phương xa, dáng vẻ như rất thâm trầm.
Mộ Dung Thiên Thu nhướng mày, đôi môi mỏng cong lên cười âm u: “Lời này có ý gì?”
“Thần đang muốn nói cho Đạm Đài Minh Nguyệt biết rằng, trên thế gian này, loại người vô sỉ đến mức nào cũng đều có cả, không phải cứ ngươi quang minh lỗi lạc, thì kẻ địch của ngươi cũng phải quang minh lỗi lạc. Nếu không muốn bị gài bẫy, thì nên nhanh nhạy một chút, tuyệt đối đừng có giao điểm yếu của mình vào tay người khác, nếu không, sau khi điểm yếu đó bị phát tán rộng rãi, thoải mái lan truyền, nó sẽ biến thành âm mưu cực kỳ kinh khủng, khiến cho ngươi không còn đường cứu vãn nữa!” Lúc nói những lời này, trong giọng điệu của Nam Cung Cẩm còn thoáng như thở dài.
Cuối cùng, nàng lại bồi thêm một câu: “Thần cho rằng, nếu Đạm Đài Minh Nguyệt có thể vượt qua được kiếp nạn này, thì chắc chắn sẽ tự cảnh tỉnh bản thân một cách sâu sắc. Chuyện này thực sự sẽ là một sự trợ giúp rất lớn cho bản thân hắn ta trong tương lai! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết, hắn ta phải là người rộng lượng, cởi mở, sẵn sàng nhìn thấy điểm sai của mình, biết mình yếu ở đâu, biết nút thắt ở chỗ nào. Còn nếu như hắn ta chỉ một mực phẫn nộ chửi rủa vi thần, thì hắn ta sẽ chẳng học được gì cả, mà sau này nhất định cũng sẽ mắc phải những cái bẫy như thế này thôi!”
Nói đến dây, Nam Cung Cẩm lại sờ sờ bộ râu không tồn tại của mình, vẻ mặt càng thâm trầm hơn.
Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy hơi buồn cười, thì ra tiểu tử này cũng biết Đạm Đài Minh Nguyệt bị trúng kế không phải vì vị chiến thần Mạc Bắc kia vô dụng, mà vì tên nhóc Yến Kinh Hồng này vô sỉ một cách quá đáng! Một cái mưu kế khiến người ta tức đến trào máu mà còn có thể bị y lý giải thành ý tốt thế này, thực sự khiến hắn không còn biết nói gì cho phải nữa!
Nhưng hắn lại chợt nghĩ tới chuyện khác, nhíu mày nói: “Yến khanh hiểu biết triệt để như vậy, phải chăng đã từng bị người ta gài bẫy rồi sao?”
“Làm gì có ai cả cuộc đời không từng bị đâm vài đao. Điều quan trọng không phải là chuyện đã từng bị gài bẫy hay chưa, mà là sau khi bị gài bẫy rồi, có học được cách nhìn nhận lại bản thân hay không. Bị lừa lần đầu thì là sơ suất, bị lừa lần thứ hai là chưa đủ cảnh giác, bị lừa lần thứ ba, thì là kẻ vô dụng!” Gài bẫy à, sao có thể chưa từng bị lừa chứ? Trên quang trường, hay trong giới sát thủ cũng đều như thế, có loại tiểu nhân nào mà nàng chưa từng gặp đâu?! Thế nên, nàng cảm nhận một cách sâu sắc rằng, đối phó với dạng người kiêu ngạo như Đạm Đài Minh Nguyệt, dùng thủ đoạn gì cũng không hiệu quả bằng dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi, ai bảo tên kia cứ luôn muốn mưu sát nàng chứ!
Mà lúc này, Mộ Dung Thiên Thu nghi hoặc nhìn khuôn mặt nghiêng của y, lại chỉ thấy đôi mắt phượng kia thoáng lóe sáng, trong ánh mắt ánh lên vẻ bao dung độ lượng và kiên cường bất khuất. Trong lòng hắn ta bất chợt cảm thấy hơi ngỡ ngàng, tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi nhỉ, mới chưa đến hai mươi đúng không, vậy mà sao cứ như đã trải qua bao nhiêu lần thăng trầm vậy. “Yến khanh, trước đây chắc khanh đã từng trải qua rất nhiều chuyện nhỉ?”
Nam Cung Cẩm hơi giật mình, sau đó cười đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là như vậy!”
“Nhưng lại có thể có được tính cách cởi mở thế này, trẫm cảm thấy rất hiếm có!” Theo hắn ta thấy, đã chịu nhiều cản trở, nhìn thấu được lòng người hiểm ác, thì hẳn là đều sẽ nhìn đời bằng ánh mắt tăm tối, giống như những gì mắt họ nhìn thấy cũng sẽ chỉ toàn là bóng đêm, không còn thứ gì khác nữa. Nhưng tiểu tử Yến Kinh Hồng này lại vẫn rất vô tư, ruột để ngoài da, trải qua những chuyện này rồi mà vẫn có thể giữ được thái độ vui vẻ lạc quan như vậy sao?
Nam Cung Cẩm thản nhiên cười: “Hoàng thượng, đừng bao giờ dùng những quy ước thông thường để phán đoán sự việc, đừng vì đã quen nhìn bóng tối mà cho rằng trên thế gian này chỉ toàn bóng đêm. Theo quan điểm của thần, vạn vật đều sẽ biến hóa, sự đời cũng giống như đám mây trôi trên bầu trời kia thôi, đừng quá bận tâm, bản thân mình sống thật vui vẻ thoải mái mới là quan trọng nhất. Vĩnh viễn không buông bỏ, vĩnh viễn không từ bỏ, vĩnh viễn giữ thái độ lạc quan, yêu đời. Nhìn hướng về phía mặt trời, mới có thể nhìn thấy cảnh phồn hoa thịnh vượng hiếm có trên thế gian, mới có thể nhìn thấy xuân về hoa nở. Còn cứ quay lưng về phía mặt trời, thì sẽ chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của mình, tự giam mình trong bóng đêm mà thôi. Bất luận là sống như thế nào thì cũng đều là sống, như vậy, vì sao không để cho mình được sống vui vẻ một chút?”
Y nói dứt lời, đôi mắt xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu bất giác lóe lên một chút, hắn ta chợt hiểu rõ vì sao mình luôn không kìm chế được chính mình, cứ muốn lại gần bé con này hơn một chút. Vì cái ngai vàng kia, dường như hắn ta đã tự đặt mình vào trong bóng tối rồi, làm biết bao nhiêu chuyện tăm tối, cũng nhìn thấy quá nhiều cảnh gài bẫy, toan tính… Những người sống lâu trong bóng tối, thực sự cũng vô cùng khát vọng ánh mặt trời! “Yến khanh, trạng thái tâm lý của khanh rất tốt, nhưng trên thế gian này, đen thì quá nhiều, mà trắng lại chẳng bao nhiêu!”
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thiên Thu nói với Nam Cung Cẩm những lời như chạm vào đáy lòng thế này. Nó vừa giống sự than thở, cũng là sự mơ hồ, lại cũng như thổ lộ tâm tình.
Nam Cung Cẩm nghe vậy, lại cười càng xán lạn hơn: “Nhưng Hoàng thượng à, ngài không cảm thấy chính vì thế gian này có quá nhiều thứ đen tối, trong sáng lại chẳng bao nhiêu, thế nên, vì mình ít nhìn thấy ánh sáng, thì mới càng đáng để trân trọng hơn sao?” Giống như Lăng Viễn Sơn, người đàn ông giống như đóa sen trắng đó, đã sớm trở thành một ánh trăng sáng trong lòng nàng, vĩnh viễn không lụi tàn.
Mộ Dung Thiên Thu hơi sững sờ, nhìn Nam Cung Cẩm bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Sau đó, hắn ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha... Yến khanh của trẫm, nếu trẫm có thể rộng rãi được như khanh...” Như vậy, hắn sẽ sống vui vẻ hơn thế này rất nhiều!
Nam Cung Cẩm thì lại chẳng vui chút nào, sao tự dưng cứ nói một hồi lại nói đến chuyện này chứ. Chẳng phải đang nói về chuyện Đạm Đài Minh Nguyệt sao? Mấy lời này nói với Tiểu Hồng Hồng nhà bọn họ còn được, tự dưng đi tâm tình củ tỏi với tên đoạn tụ chết tiệt này chẳng phải là lãng phí cảm xúc của mình hay sao? Nhưng nàng lại nhanh chóng xìu xuống, cái tên Bách Lý Kinh Hồng ngậm hột thị cả ngày chẳng đánh được cái rắm nào kia, làm gì có hứng mà ngồi nghe nàng nói mấy chuyện này.
Mà lúc này, Mộ Dung Thiên Thu lại nhìn ra sau lưng nàng bằng vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Ở cách đó hơn trăm mét, một bóng người màu tím nhạt đứng thẳng trong gió, lạnh lùng cao quý, thoát tục như thần tiên, ánh mắt nhìn về phía hai người bên này, trong mắt đã thoáng có vẻ ghen tuông. Lúc bắt gặp ánh mắt khiêu khích đắc ý của Mộ Dung Thiên Thu, cánh môi mỏng hơi cong lên nở nụ cười châm chọc trào phúng. Nụ cười đó rất nhạt, cũng chỉ trong thoáng giây rồi biến mất hẳn.
Hắn lại nhìn hai người một cái nữa rồi quay lưng bỏ đi.
Hiện giờ nếu hắn bước tới kéo Cẩm Nhi đi, thì cũng chỉ là biện pháp nhất thời thôi, ngày mai Mộ Dung Thiên Thu lại vẫn có thể gọi nàng đi. Thế nên, hắn phải nghĩ một kế sách lâu dài.
...
Lúc này, đại quân Mạc Bắc và binh mã của Bình Nguyên Hầu đã bị binh sĩ Tây Võ bao vây, hơn nữa, ba vạn binh mã cũng đã giết đến đỏ mắt rồi!
Mà lúc nhìn thấy binh mã Tây Võ, Bình Nguyên Hầu cũng cảm nhận một cách sâu sắc rằng mình đã bị người ta gài bẫy! Chờ bọn họ đánh nhau tưng bừng khói lửa thế nay, binh mã Tây Võ lại ập tới, chứng tỏ là gì? Chứng tỏ là hoàn toàn không có chuyện như Yến Kinh Hồng kia nói! Cái gọi là Hoàng thượng đã có ý định hợp tác với Đạm Đài Minh Nguyệt ấy hoàn toàn là bốc phét thôi! Thật nực cười khi mình già đầu thế này rồi mà còn bị một thằng ranh hỉ mũi chưa sạch cho vào bẫy, chưa gì nội bộ đã đánh nhau trước rồi!
Vừa rồi trong lúc đánh nhau, chính ông ta còn ra tay giết mất vài thân vệ mà Đạm Đài Minh Nguyệt đưa từ vương triều Mạc Bắc tới nữa. Ai mà không biết vị Hữu Dực Vương này của Mạc Bắc bênh vực che chở cho thân vệ trong tay mình như thế nào. Năm xưa ngay cả đại vương tử Mạc Bắc, hoàng huynh của hắn ta, chỉ lỡ tay giết chết một thân vệ của hắn ta thôi, mà hắn ta ngang ngược chèn ép huynh trưởng ruột thịt của mình lấy mạng đền mạng rồi. Ông ta không cho rằng đối với Đạm Đài Minh Nguyệt, địa vị của mình có thể cao hơn đại ca của hắn ta. Thế nên, lần này ông ta chỉ có thể trở mặt hoàn toàn với Mạc Bắc mà thôi!
Ông ta tức đến mức chỉ muốn gầm lên mà chửi thằng khốn nạn Yến Kinh Hồng đó, hại chết ông ta rồi còn gì! Lúc trước ông ta để cho người Mạc Bắc vào là vì muốn tìm đồng minh, giờ đồng minh này lại bị Yến Kinh Hồng gây chia rẽ, trở mặt thành kẻ thù, cuối cùng lại khiến ông ta rơi vào tình thế phải đối đầu với hai kẻ địch hùng mạnh, thực sự khiến ông ta tức điên người! Vì thế, tình hình biến thành nhân mã ba phe cùng tàn sát lẫn nhau.
Tuy binh mã của Mạc Bắc ít nhất, nhưng ai cũng dũng mãnh thiện chiến, bình thường không làm gì được, nên nhất thời cũng khó lòng phân cao thấp. Vương Tử Dịch được đánh một trận cực kỳ sảng khoái, trong lòng lại sùng bái sự bỉ ổi hèn hạ của Thừa tướng đại nhân đến cùng cực. Quá bỉ ổi, nhưng bỉ ổi một cách vô cùng có thần thái!!!
Hai người còn lại đều căm hận như thể phải băm vằm Yến Kinh Hồng ra thành trăm nghìn mảnh mới vơi được mối hận trong lòng vậy!
Binh mã ba bên đều thiệt hại rất nhiều, Vương Tử Dịch cũng không ngây thơ đến mức cho rằng nhân cơ hội này bọn họ cũng có thể diệt gọn quân địch, thế nên hắn ta tuân thủ triệt để lời dặn của Yến Kinh Hồng, nhặt được đủ lợi ích rồi thì lập tức thu binh quay về ngay.
Lần này cả Đạm Đài Minh Nguyệt và Bình Nguyên Hầu đều tổn thất nặng nề, hoàn toàn không có tinh lực để mà truy sát nữa!
Cuối cùng, chỉ còn lại người của Mạc Bắc chiến đấu với người của Bình Nguyên Hầu. Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ quỷ của Đạm Đài Minh Nguyệt xanh mét, gân xanh ở thái dương run lên bần bật, hắn gọi thẳng tên của Bình Nguyên Hầu: “Khuông Anh Trạch, ông là đồ ngu xuẩn, lại đi trúng cái kế sách vụng về thế này!”
Bình Nguyên Hầu cũng biết mình bị trúng kế của tiểu nhân, trong lòng rất bực bội, nhưng bị Đạm Đài Minh Nguyệt chửi bới trước mặt bao nhiêu người thế này thì ông ta không vui chút nào. Khuôn mặt đỏ của ông ta đã sớm vấy máu vì chiến tranh, nhìn vô cùng đáng sợ, hai mắt trợn trừng, khó chịu nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt: “Nếu không phải tự ngươi viết lá thư hòa đàm cái khỉ gì đó cho Mộ Dung Thiên Thu, thì làm sao ta lại bị lừa được?!”
Đạm Đài Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn Bình Nguyên Hầu bằng ánh mắt như nhìn con lợn ngốc: “Trong đầu ông chứa toàn cứt bò à?! Nếu bản vương thực sự vì ân oán cá nhân, muốn lấy mạng Yến Kinh Hồng mà giao ông ra, thì Mạc Bắc của ta chỉ dựa vào năm vạn binh mã ít ỏi này mà đòi chống chọi với Mộ Dung Thiên Thu sao? Dù bản vương có sống được để về đến Mạc Bắc, thì phụ hoàng cũng sẽ không tha cho bản vương!”
Hắn ta viết như vậy chẳng qua chỉ là muốn thăm dò xem trọng lượng của Yến Kinh Hồng trong lòng Mộ Dung Thiên Thu được bao nhiêu, cũng để thăm dò xem giá trị của Yến Kinh Hồng đến đâu. Điều kiện này cũng tương đương với việc nói với Mộ Dung Thiên Thu rằng, nếu hắn ta giết Yến Kinh Hồng, là có thể đổi lấy tính mạng của Bình Nguyên Hầu, hơn nữa, ngươi còn có thể cắn ngược lại một miếng, cuối cùng còn có thể tống tiễn được năm vạn binh mã Mạc Bắc cùng với hai mươi vạn binh mã của Bình Nguyên Hầu đi! Nhưng điều kiện hấp dẫn đến như vậy, mà Mộ Dung Thiên Thu vẫn từ chối!
Nghe hắn nói vậy, Bình Nguyên Hầu chợt trầm mặc, lúc đó ông ta chỉ mải để ý rằng đúng là chính Đạm Đài Minh Nguyệt đã viết bức thư này, không phải thư giả, nhất thời tức giận rồi lại lo lắng cho sự an toàn của mình, nên mới triệu tập binh mã bao vây lại, làm gì có thời gian rảnh mà nghĩ nhiều như thế được!
Đúng lúc này, thuộc hạ bước tới báo cáo tình hình thương vong: “Vương, bên chúng ta chết hơn bảy ngàn người, bị thương hơn một vạn ba ngàn người!”
Đạm Đài Minh Nguyệt siết chặt thanh kiếm, gân xanh trên mu bàn tay đã như muốn bật ra ngoài. Hắn tung hoành trên chiến trường bao nhiêu năm nay, trước giờ chưa từng có trận chiến nào mà binh mã trong tay hắn chịu thương vong khủng khiếp đến thế này! Vì thế, ánh mắt hắn nhìn Bình Nguyên Hầu cũng ngập tràn sát khí, cứ như chỉ một giây tiếp theo sẽ chém ông ta thành ngàn mảnh vậy!
Bên phía Bình Nguyên Hầu cũng chẳng khá khẩm gì hơn, không bao lâu sau đã có người đến bẩm báo: “Hầu gia, chúng ta tổn thất nặng nề, hơn ba vạn người chết trong trận hỗn chiến, còn có hơn năm vạn bảy ngàn người trọng thương!”
Từ trước đến giờ, trong các trận chiến tranh trên bình nguyên của đại lục này, suốt một trăm năm nay, chưa từng có con số thương vong nào khủng khiếp đến thế! Bình Nguyên Hầu nghe vậy, khuôn mặt đỏ hồng tái xanh cả đi!
Nhưng tâm trạng của Đạm Đài Minh Nguyệt cũng nhanh chóng cân bằng lại! Hiện giờ cả hai phe đều tổn thất nặng nề, chỉ riêng binh mã của Mộ Dung Thiên Thu là được lợi lớn nhất. Hắn hít sâu vài hơi, nghiến răng nói: “Yến Kinh Hồng, ngươi mà lọt vào tay bản vương, thì chắc chắn bản vương sẽ băm vằm ngươi ra thành ngàn mảnh!”
Bình Nguyên Hầu cũng vô cùng tức giận, cắm mạnh trường mâu trong tay mình xuống tuyết, nghiến răng ken két nói: “Không giết thằng khốn kiếp đó, Khuông Anh Trạch ta thề không làm người!” Sau đó, ông ta lại nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt nói, “Hữu Dực Vương, bản hầu đề nghị chúng ta hãy tạm thời bỏ qua hiềm khích cá nhân, diệt trừ tên tiểu nhân Yến Kinh Hồng đó đã rồi tính sau!”
Nói một hồi, ước nguyện ban đầu của ông ta cũng thay đổi luôn! Ban đầu ông ta vốn định mưu phản để làm Hoàng đế, nhưng bị Yến Kinh Hồng chọc tức đến mức trong đầu chỉ còn lại duy nhất năm chữ “Diệt trừ Yến Kinh Hồng” cỏn con đó mà thôi!
Đạm Đài Minh Nguyệt nhìn ông ta một lúc lâu, cuối cùng giọng nói phong lưu mới vang lên, phun ra sáu chữ cực kỳ động chạm đến dân tộc: “Người Trung Nguyên thật ngu xuẩn!”
Chúng tướng sĩ Mạc Bắc cũng hoàn toàn đồng ý, ánh mắt nhìn về phía Bình Nguyên Hầu cùng với đám “người trung nguyên ngu xuẩn” kia chẳng khác nào đang nhìn một đàn lợn ngu ngốc!
Bình Nguyên Hầu tức nghẹn ở cổ, cơn tức dâng lên đến ngực rồi nhưng lại cố nhẫn nhịn không bùng phát. Nếu bây giờ trở mặt với người Mạc Bắc, thì ông ta chết chắc! Chỉ có thể nhịn cục tức này xuống, trong lòng thầm tự an ủi mình rằng, người Trung Nguyên nhiều như vậy, mình chỉ là một trong số đó thôi, cần gì phải đặt lòng tự hào dân tộc lên quá cao! Sau đó, ông ta lì mặt ra nói: “Chuyện này đúng là do lỗi của bản hầu nên mới tạo thành cục diện như thế này. Nhưng tổn thất của bản hầu cũng chẳng ít hơn các hạ, hẳn là chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, giết tên khốn Yến Kinh Hồng đó trước mới đúng!”
Cuối cùng câu nói này cũng an ủi được cơn giận ngập trời của Đạm Đài Minh Nguyệt, Khuông Anh Trạch nói không sai, giết tên khốn Yến Kinh Hồng đó trước rồi tính sau!
...
Vương Tử Dịch hào hứng về bẩm báo tình hình chiến sự: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng thần nghe theo mệnh lệnh của Thừa tướng đại nhân, tiêu diệt gần hai vạn quân địch, hơn nữa, lúc chúng thần rút lui, Đạm Đài Minh Nguyệt và Khuông Anh Trạch đang chém giết lẫn nhau đến đỏ cả mắt, thây chất đầy đồng, hẳn là cũng chết rất nhiều người!”
“Vương Tướng quân có vẻ cao hứng quá nhỉ?” Nam Cung Cẩm nhìn hắn ta như cười như không, nhưng trong mắt lại chất chứa vẻ không bằng lòng.
Vương Tử Dịch sững người: “Thừa tướng đại nhân, bên phía ta chỉ tổn thất hơn một nghìn người, quân địch lại chết nhiều như vậy, chẳng lẽ không đáng để cao hứng sao?”
“Vương Tướng quân, thắng không kiêu, bại không nản, mới là đạo làm tướng!” Nàng rất tán thưởng người như Vương Tử Dịch này, thế nên giờ mới tốt bụng nhắc nhở hắn ta đừng quá đắc ý.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vương Tử Dịch tắt ngóm, đúng là hắn ta đắc ý hơi quá, vì trận chiến này hắn đánh quá thoải mái sung sướng. “Đa tạ Thừa tướng đại nhân nhắc nhở, hạ quan thụ giáo!”
“Yến khanh, trẫm chợt nhận ra khanh đúng là vạn năng. Bất luận là trên triều đình hay ngoài sa trường, bày mưu lập kế, quyết định thắng thua. Trẫm có khanh làm Thừa tướng, đúng là phúc của Tây Võ ta!” Đây vốn là một lời khen ngợi, nhưng bị Mộ Dung Thiên Thu dùng giọng điệu quái gở nói ra, chỉ khiến người ta cảm thấy quái quái, toàn thân đều khó chịu ấm ách.
Khóe môi Nam Cung Cẩm giật giật, nói: “Thế mà Hoàng thượng còn thường xuyên cắt trừ bổng lộc của bậc hiền tài quốc gia như thần!”
“Ha ha ha...” Mộ Dung Thiên Thu ngẩng đầu lên trời cười to.
Hắn đang cười sung sướng, đột nhiên lại thấy một người đàn ông lạ mặt vội vàng chạy vào, nhìn thấy Nam Cung Cẩm, hắn ta liền nói ngay: “Thừa tướng, chủ nhân nhà chúng ta bị ốm!”
“Bị ốm á?” Nam Cung Cẩm nhíu mày, trong lòng thấy hơi kỳ quái, buổi sáng lúc mình ra ngoài vẫn còn bình thường cơ mà? Sao tự dưng lại ốm rồi?
“Cũng không hẳn là ốm, chỉ là không được thoải mái ạ.” Phong tiếp lời ngay.
Nam Cung Cẩm quay đầu: “Hoàng thượng, nếu đã không có chuyện gì nữa, thì thần xin cáo từ trước.”
Đôi mắt xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu thoáng lóe sáng, hắn ta chợt có cảm giác chuyện này chỉ là trò ma mãnh của người nào đó bày ra mà thôi! Rõ ràng ban nãy mình vừa nhìn thấy hắn đến đây xong, còn đang yên đang lành sao tự dưng lại bị ốm chứ? Hắn ta cũng chợt nhớ tới, chẳng phải đám phi tử ở hậu cung của mình lúc tranh sủng cũng đều hơi một tí là giả ốm đó sao?! Thế nên, trong lòng hắn ta chợt dâng lên cảm giác khinh bỉ tay Mộ Cẩn Thần kia, nói: “Yến khanh có việc thì cứ về trước đi!”
“Tạ ơn Hoàng thượng, vi thần cáo từ!” Nam Cung Cẩm cúi người hành lễ rồi vội vàng đi theo Phong.
Mộ Dung Thiên Thu khẽ nhíu mày nhìn theo bóng hai người kia rời đi, không hiểu sao bóng người đàn ông áo đen đó nhìn rất quen! Nhìn một lúc lâu, cuối cùng bóng người kia cũng trùng khớp lên bóng người đã dẫn đường cho mình vào phòng tắm đêm hôm đó! Mặt Mộ Dung Thiên Thu lập tức xanh mét...
/323
|