Đến phòng của Thượng Quan Nhược Tịch, không ngờ Mộc Nguyệt Kỳ cũng đang ở đây, trên tay cô ấy cầm một chiếc áo bông của trẻ con, đang đưa cho Thượng Quan Nhược Tịch xem, có lẽ là tự mình làm. Thượng Quan Nhược Tịch nói cảm ơn, rồi cười nhận lấy, vừa thấy Nam Cung Cẩm, hai người đều quay ra cười với nàng.
Nam Cung Cẩm gật nhẹ, coi như chào hỏi, sau đó ôm con sói mắt trắng Kinh Lan kia trêu đùa một lúc, để lại vô số dấu nước miếng trên gương mặt mũm mĩm hồng hồng nhỏ xinh của thằng bé. Hôm nay Bách Lý Kinh Hồng không có ở đây, nàng phải tranh thủ hôn cho đã. Hành động của nàng chọc Tiểu Kinh Lan cười khanh khách, đến khi thằng bé quơ bàn tay đầy thịt muốn đẩy Nam Cung Cẩm ra mới thôi.
Nam Cung Cẩm quay đầu sang nhìn Mộc Nguyệt Kỳ rồi cười nói: “Mấy chuyện này tỷ tự mình làm làm gì!”
Mộc Nguyệt Kỳ cười đáp. “Muội đã cho ta ở đây, ta cũng nên giúp đỡ làm vài việc chứ!” Thật ra cô ấy có thể đi, những thuộc hạ cũ của phụ thân cô đều coi cô như đại tiểu thư, chỉ cần cô muốn thì nửa đời sau có thể sống trong vinh quang, dầu gì với năng lực của cô ấy, lúc một mình lang thang khắp nơi vẫn còn sống nổi cơ mà. Nhưng cô lại lựa chọn sống nhờ trong nhà tình địch của mình, nguyên nhân cũng chỉ vì ở chỗ này có thể gần người kia hơn một chút, ở chỗ này cô ấy sẽ có cơ hội gặp mặt người kia nhiều hơn một chút.
“Tỷ cho rằng ta vì thương cảm hay là vì cái gì khác mà giữ tỷ ở lại chỗ này sao? Ta thật sự coi tỷ là bằng hữu, còn có ý muốn tỷ trở thành chị dâu của ta, thế mà tỷ lại nói như vậy!” Nam Cung Cẩm hơi nổi giận.
Mộc Nguyệt Kỳ hơi ngẩn người, cô biết lời mình vừa nói khiến Nam Cung Cẩm hiểu lầm, đành phải cười nói: “Được, được, ta hiểu tấm lòng của muội mà, là vừa rồi ta nói sai. Nhưng mấy tiếng chị dâu này của muội, ta không xứng đâu.”
“Có gì mà không xứng! Tỷ cứ chờ đấy mà xem, người cuối cùng được ở bên cạnh Duệ ca ca nhất định là tỷ!” Giọng điệu của Nam Cung Cẩm rất chắc chắn! Lần trước khi Thượng Quan Cẩn Duệ cầm chiếc áo khoác lông chồn màu xanh của Mộc Nguyệt Kỳ, nàng đã nhận ra Thượng Quan Cẩn Duệ đã hơi thả lỏng rồi. Mà hai người này đều là những thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, rất xứng đôi, cả hai nên thành hôn mới đúng.
Mộc Nguyệt Kỳ hơi bối rối, cô đã ở chung với Nam Cung Cẩm một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa thể làm quen với cá tính thẳng thắn của đối phương, thỉnh thoảng Nam Cung Cẩm lại nói một câu như vậy khiến người khác không biết phải làm thế nào.
Thượng Quan Nhược Tịch là một cô gái cổ đại, đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Mộc Nguyệt Kỳ, nàng vỗ nhẹ lên tay Mộc Nguyệt Kỳ, sau đó nói với Nam Cung Cẩm: “Được rồi, cô thật là, dù sao Mộc cô nương cũng là cô nương chưa xuất giá, cô cứ trêu chọc cô ấy không kiêng dè như vậy là sao!”
Lời này của Thượng Quan Nhược Tịch giúp Nam Cung Cẩn hiểu ra mình vừa vô tình không để ý đến vấn đề quan trọng ở thời cổ đại, bèn lúng túng nói: “Được rồi, do muội bất cẩn thôi mà! Hơn nữa, chúng ta ở đây đều quen biết nhau cả, còn ngượng ngùng gì chứ? Còn cô ấy, từ khi làm mẹ đến giờ lại biến thành mấy bà lão lắm điều, thích dạy dỗ người khác!”
“Cái cô này, muốn ăn đòn phải không!” Thượng Quan Nhược Tịch rất ngượng ngùng, nàng đứng dậy vươn tay ra định đánh Nam Cung Cẩm một cái.
Nam Cung Cẩm cũng vờ vịt trốn tránh, cười đùa rất vui vẻ, mặc dù Tiểu Kinh Lan không hiểu mấy người lớn này đang làm gì, nhưng cũng vẫn cười khanh khách, rất vui vẻ.
Cười đùa một hồi, Nam Cung Cẩm mới nói với Thượng Quan Nhược Tịch: “Lần trước chưa kịp nói với cô, lần sau có ra tay nhớ bàn bạc trước với ta, để ta còn biết. Đừng tự mình hành động vội vàng, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ nếu cô có mệnh hệ gì thì Kinh Lan sẽ biến thành cô nhi sao?”
Nàng đang nói đến chuyện vài ngày trước ở trên điện Kim Loan, Thượng Quan Nhược Tịch hãm hại Hoàng quý phi, nhưng Thượng Quan Nhược Tịch lại không để ý, cười: “Dám hại con của ta, cho dù phải mất cái mạng già này cũng phải cho ả một bài học! Năm đó ta sống trong hoàng cung Bắc Minh cũng không phí công! Vả lại, dù không có ta thì không phải Kinh Lan vẫn còn một người mẹ nuôi như cô sao?” Lúc nàng còn ở Bắc Minh, mấy cái mưu kế nhỏ này chỉ là chuyện thường ngày thôi.
Nhưng có một vấn đề nàng không để ý đến! Đó chính là cá tính của Mộ Dung Thiên Thu hoàn toàn khác biệt với Quân Lâm Uyên, Mộ Dung Thiên Thu làm việc gì cũng dựa vào tâm trạng, lúc hắn vui thì sẽ muốn đào ra hết nguyên nhân hậu quả cho rõ ràng. Mà Quân Lâm Uyên thì chỉ cần thấy kết quả, không để tâm đến quá trình. Cho nên thủ đoạn của Thượng Quan Nhược Tịch có thể dùng thuận lợi ở Bắc Minh, còn ở tại Tây Võ thì rất khó nói.
“Ừm, dù sao cũng có người mẹ nuôi như ta rồi, vậy cô cứ ra ngoài liều mạng đi, chờ cô liều hết cái mạng già của cô rồi, khi Kinh Lan lớn lên, ta sẽ nói cho nó biết ta mới là mẹ ruột của nó, Bách Lý Kinh Hồng là cha ruột. Nó chẳng có một xu quan hệ nào với cô và Quân Lâm Uyên cả!” Nam Cung Cẩm nói một cách lạnh nhạt.
“Cô dám!” Lông mày của Thượng Quan Nhược Tịch cau lại, nhưng nàng cũng biết trước giờ tính tình của Nam Cung Cẩm này đều là nói được làm được.
Nam Cung Cẩm nhún vai: “Cô cứ thử xem ta có dám hay không! Nếu cô không sợ thì cứ yên tâm đi chết đi.”
Thượng Quan Nhược Tịch hít sâu mấy hơi, hung dữ nhìn Nam Cung Cẩm nửa ngày mới vươn tay ra ôm lấy con trai bảo bối của mình vào lòng: “Chưa thấy ai lòng dạ đen tối như cô!” Đến cả cách quan tâm người khác cũng phải khác biệt như vậy.
“Ừm! Lòng dạ ta hiểm độc đấy, nếu cô không muốn tương lai con mình cũng độc ác như ta thì sống cho tốt vào!” Nam Cung Cẩm không hề biết rằng, cho dù sau này Thượng Quan Nhược Tịch vẫn luôn sống thật tốt, thì nhiều năm về sau, thằng nhóc Quân Kinh Lan kia vẫn có lòng dạ vô cùng hiểm độc, mà mức độ hiểm độc của nó thì một con chim non chỉ vừa bước vào cảnh giới hiểm độc như Nam Cung Cẩm hoàn toàn không thể đạt tới được!
“Ta biết rồi!” Nói rồi Thượng Quan Nhược Tịch chợt nhớ đến một chuyện: “À phải rồi, hôm nay cô có nhìn thấy Tử Mạch không?”
“Hả? Không! Cô ấy lại mất tích à?” Hôm nay nàng quá bận bịu chuyện của Đạm Đài Minh Nguyệt, hoàn toàn không để ý đến chuyện trong phủ.
Thượng Quan Nhược Tịch lắc đầu: “À không, nhưng ta thấy con bé ra ngoài từ sáng sớm, giờ còn chưa biết đã về chưa, vừa rồi ta đã phái người sang hỏi rồi!”
Đang nói đến đây, thì hạ nhân được phái đi hỏi thăm cũng vừa khéo quay về. Nhìn thấy người trong phòng, gã bèn nói: “Tướng gia, phu nhân, Mộc cô nương, Hề phu nhân đã quay về từ lâu rồi, hơn nữa...”
“Hơn nữa làm sao?” Trong lòng Nam Cung Cẩm cũng thầm có suy đoán của mình rồi.
Hạ nhân kia cũng không để nàng phải thất vọng, nói tiếp: “Hơn nữa, nghe nha đầu trong viện của Hề phu nhân nói, sau khi quay về, Hề phu nhân cứ lúc thì ngồi cười ngơ ngẩn, lúc thì lại nhăn nhó mặt mày, kỳ kỳ quái quái suốt cả buổi chiều!” Đây cũng chính là nguyên nhân khiến gã quay về mà do dự không dám nói ra. Hề phu nhân là thiếp của Tướng gia, nhưng chạy ra ngoài một chuyến về lại cười như thể nhớ người yêu là thế nào? Chẳng lẽ ngài ấy vượt tường sao? Thế nên, gã thực sự không dám bàn luận nhiều.
“Phụt… ta hiểu rồi, ngươi lui ra đi!” Quả nhiên là chạy đi gặp Lãnh Tử Hàn, nhưng không biết tình tiết phát triển thế nào rồi mà lại vừa cười ngơ ngẩn vừa nhăn nhăn nhó nhó như vậy. Xem ra tiểu nha đầu kia thực sự lún vào rồi, chờ có cơ hội phải đi tìm hiểu xem thế nào mới được!
Thấy Thừa tướng không chỉ không tức giận mà thậm chí còn có vẻ nhịn cười, tay hạ nhân kia lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Thượng Quan Nhược Tịch lại đầy vẻ nghi hoặc, ban đầu khi còn ở hoàng cung Bắc Minh, nàng không thích Quân Tử Mạch lắm, nhưng sau khi rời khỏi Bắc Minh, hai người sống nương tựa vào nhau lâu như vậy, nên dần dần nàng cũng thực sự coi tiểu nha đầu Quân Tử Mạch kia thành muội muội của mình. Vì thế, lúc này trong lòng nàng cũng hơi lo lắng. “Chuyện gì thế?”
“Chuyện gì thì tạm thời ta không nói nhiều, có thời gian, thì người làm chị dâu như cô tự đi hỏi xem thế nào! Ta về trước đã, nếu không ai đó lại tức giận mất!” Nam Cung Cẩm nói rồi muốn đi.
Hai người còn lại gật đầu.
Thượng Quan Nhược Tịch nhìn theo bóng nàng, thở dài: “Cô ấy thật hạnh phúc, nhất là so với chúng ta!”
“Nhưng chẳng phải cô ấy cũng xứng đáng với hạnh phúc đó sao?” Mộc Nguyệt Kỳ cười đáp. Nam Cung Cẩm biết rõ ban đầu mình có thành kiến với cô ấy, nhưng vì cảm thấy mình xứng đôi với Thượng Quan Cẩn Duệ mà đưa mình về đây, trở thành bạn bè.
Nam Cung Cẩm, nhìn thì có vẻ rất máu lạnh, nhưng tâm địa thực sự rất lương thiện. Cô ấy là một cô gái thực sự rất có cá tính, rất chân thành!
Thượng Quan Nhược Tịch mỉm cười: “Đúng thế, cô ấy thực sự xứng đáng!”
...
Quay về phòng mình, trong phòng đã đốt lên một ngọn đèn leo lét.
Người đàn ông tuyệt mỹ mặc áo trắng ngồi bên cạnh bàn, ngón tay như ngọc cầm bút đang phê duyệt trên tấu chương. Khoảnh khắc này, trong lòng nàng chợt cảm thấy vô cùng dịu dàng, ấm áp. Một vị đế vương vốn nên ngồi trên long ỷ, ngồi trên phồn hoa, giờ lại vì nàng mà thắp lên ngọn đèn nhỏ, ngồi trong căn phòng như thế này xử lý việc nước mà không một lời oán trách.
Nàng có tài đức gì chứ!
Nghĩ rồi nàng bước đến bên bàn rót một tách trà nóng, bê tới cho hắn. Hắn hơi sững sờ, đôi mắt xám bạc màu ánh trăng còn có chút khó hiểu. Vừa rồi nàng bước vào không nói không rằng, hắn đã cảm thấy lạ rồi, nhưng cũng không nói gì, không ngờ nàng lại rót trà cho mình ư?
“Sao thế? Không quen à? Chàng không quen thì ta tự uống vậy!” Mặt Nam Cung Cẩm lập tức xụ xuống, hiếm lắm mới có khi nàng giống hiền thê lương mẫu, muốn hầu hạ tên này một lần, vậy mà tên khốn này còn không nể mặt nàng như vậy!
“Không phải, chỉ là những chuyện như thế này không cần nàng tự làm đâu.” Tuy nói vậy, nhưng khóe môi mỏng của hắn khẽ cong lên, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt.
Nam Cung Cẩm lườm hắn một cái, mặt hùng hổ như nữ hán tử, trong lòng lại ngầm lúng túng xấu hổ, tức tối nói: “Chàng chỉ cần nói chàng có uống hay không thôi!” Thật đúng là, một tách trà thôi mà, có cần phải làm cho nàng ngượng như thế không hả?!
“Xấu hổ à?” Hắn ngước lên nhìn nàng, giọng điệu rất nhẹ nhàng, đáy mắt tràn ngập nụ cười.
Nam Cung Cẩm nghiến rằng: “Quên đi! Bà đây chả có gì phải xấu hổ nhé!”
“Lúc trước ở vườn Lê, nàng chủ động bôi thuốc giúp ta ấy cũng có thấy nàng xấu hổ ngại ngùng đâu.” Hắn như bỗng nổi hứng, nhất quyết phải trêu chọc nàng một phen mới chịu thôi.
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Nam Cung Cẩm càng khó coi hơn! “Đúng là chó cắn Lã Động Tân, năm đó ta tốt bụng bôi thuốc giúp chàng, giờ chàng lại dám lôi chuyện đó ra cười ta! Ta nói cho chàng biết, hảo hán không được nhắc chuyện xưa nhé!”
Hảo hán không nhắc chuyện xưa ư? Câu này dùng ở trường hợp này dường như không hợp lắm nhỉ? Hắn hơi buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn cố nín nhịn, giọng nói thanh lạnh vang lên với vẻ rất nghe lời: “Được rồi, ta không nói nữa.”
Nói rồi hắn cầm tách trà lên nhấp một ngụm, vẫn là loại trà bình thường hắn hay uống, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy uống ngon hơn hẳn thường ngày.
Tuy hắn không nói nữa, nhưng dù sao Nam Cung Cẩm cũng vẫn tức giận. Giờ thì nàng đã hiểu ra, không thể đối xử quá tốt với tên này, vì trong lòng hắn hoàn toàn không có cái gọi là “lòng biết ơn” đâu, sẽ chỉ lôi ra mà châm chọc nàng thôi.
“Nàng giận à?” Hắn lại ngước lên nhìn nàng, môi cong lên cười như có như không.
“Không!” Nàng cố gân cổ chối.
“Còn không à?!” Nụ cười hiện rõ trong đôi mắt hắn.
Nam Cung Cẩm nhìn thấy vậy liền bùng nổ: “Ta đã nói không là kh…. Ưm!”
Mẹ kiếp, lại giở chiêu này ra!
...
Ngày hôm sau, Nam Cung Cẩm vốn không định lên triều, vì giờ nàng là người bị thương, nhưng cân nhắc đến chuyện Đạm Đài Minh Nguyệt nói, nàng lại quyết định đi. Thậm chí nàng còn không biết cái bản đồ bố binh gì gì đó kia bây giờ đang ở trong tay Mộ Dung Thiên Thu hay ở Binh bộ, đương nhiên phải thăm dò một chút mới được.
Trên triều, đôi mắt xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu vẫn luôn dính trên người nàng, trong mắt lấp lóe ánh sáng âm u, mà tia sáng kia quét qua đến đâu là khiến người ta có cảm giác như có thứ gì đó quấn lấy chân mình đến đấy, một luồng hơi lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu. Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện ngày hôm đó Lãnh Tử Hàn nói với mình, con người của Mộ Dung Thiên Thu này, vì thứ mình muốn, thậm chí hắn còn không thèm để ý đến máu mủ ruột già. Một kẻ bị hắn coi như một món đồ chơi như mình đây, đương nhiên sẽ càng dễ vứt bỏ hơn.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, lương thảo đã được sắp xếp gọn gàng trong đêm, chỉ chờ ngài hạ lệnh là có thể vận chuyển tới Mạc Bắc!” Mị Văn Dạ bước ra khỏi hàng, ngắt đứt ánh mắt vẫn luôn nhìn Nam Cung Cẩm của Mộ Dung Thiên Thu. Thật không biết gần đây tên tiểu tử này chọc gì đến Hoàng thượng nữa, đúng là khiến người ta thực sự phải lo ngại.
Mộ Dung Thiên Thu hơi hài lòng gật đầu, tán thưởng: “Năng lực làm việc của Mị ái khanh rất có phong thái của Thừa tướng!”
Câu nói này vừa cất lên, bốn phía đều hoảng hốt.
Hoàng thượng nói vậy là có ý gì?! Là khen thưởng Mị Văn Dạ làm việc đắc lực như bình thường thôi, hay là có ý gì đối với Thừa tướng? Rất có phong thái của Thừa tướng à? Như vậy chẳng phải là có thể gánh vác được trách nhiệm của Thừa tướng sau?
Sắc mặt của Mị Văn Dạ cũng thoáng thay đổi, rất trịnh trọng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần tự biết mình biết ta, với năng lực của thần thì tuyệt đối không thể so sánh với Thừa tướng đại nhân được ạ!”
“Mị đại nhân khiêm tốn quá!” Câu này là do Nam Cung Cẩm nói.
Giờ thì mọi người đều choáng váng, tình huống này rốt cuộc là thế nào? Hoàng thượng muốn thay đổi Thừa tướng, mà Thừa tướng cũng cảm thấy cực kỳ tán thành sao?
Nhưng trong lòng hai người Mộ Dung Thiên Thu và Nam Cung Cẩm lại hiểu rõ như gương! Người trước, là muốn dùng vị trí Thừa tướng để uy hiếp Nam Cung Cẩm, còn Nam Cung Cẩm cũng coi như biểu đạt ra rằng mình không hề bị uy hiếp chút nào!
Sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu chợt lạnh đi, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Cẩm cũng thêm vài phần sát khí! Nam Cung Cẩm thầm nghĩ không ổn, vội vàng làm ra vẻ tức tối nhìn Mộ Dung Thiên Thu một cái sau đó quay đầu đi không nhìn hắn ta nữa!
Dáng vẻ đó vừa xuất hiện, Mộ Dung Thiên Thu lại bình tĩnh hẳn. Hóa ra bé con đang giận dỗi, cho nên mới làm mình làm mẩy với mình à?! Nghĩ vậy lửa giận trong lòng hắn tự nhiên cũng vơi đi nhiều. Hắn nhìn thoáng qua Mị Văn Dạ, phẩy tay không mấy bận tâm: “Ừm, đúng là ngươi cần tôi luyện nhiều hơn một chút mới có thể gánh vác trọng trách được.”
“Thần cẩn tuân lời dạy bảo của Hoàng thượng!” Nói xong, Mị Văn Dạ lập tức quay về vị trí của mình.
Nhìn Hoàng thượng có vẻ đang khá cao hứng, rồi lại nhìn Thừa tướng như đang giận dỗi kia, chúng đại thần lại chợt nhớ tới hình như gần đây Đạm Đài Minh Nguyệt tới thăm. Vì vậy, trong lòng họ cũng tự cho ra một kết luận: Có người thứ ba xen vào giữa tình cảm của Hoàng thượng và Thừa tướng! Mà người thứ ba kia, chính là Mạc Bắc Vương Đạm Đài Minh Nguyệt! Vì thế, Thừa tướng bắt đầu giận dỗi Hoàng thượng!
Ôi, ba cái chuyện tình cảm này ấy mà! Thật quá phức tạp!
Yến Kinh Hồng lại như cảm thấy bây giờ trong lòng đám đại thần vẫn chưa đủ vặn vẹo, liền lên tiếng nói với Mộ Dung Thiên Thu bằng giọng điệu quái gở: “Không biết hôm qua Hoàng thượng đưa Mạc Bắc Vương đi du ngoạn như vậy, có chăm sóc Mạc Bắc Vương chu đáo không ạ?”
Giọng điệu này rõ ràng là tràn ngập vẻ ghen tuông! Thế nên, đám đại thần lại vội vàng cúi thấp đầu, vểnh tai chờ câu trả lời của Hoàng thượng. Giờ rốt cuộc họ cũng hiểu vì sao mấy phu nhân thiếp thất ở nhà lại thích nghe chuyện thiên hạ như vậy rồi, bởi vì mấy chuyện buôn dưa này thật sự rất thú vị, nhất là chuyện về Hoàng thượng, Thừa tướng và Mạc Bắc Vương!
“Sao thế? Yến khanh ghen à?” Mộ Dung Thiên Thu nhìn y như cười như không, trong lòng lại hơi nghi hoặc, chẳng phải bé con này cố tình để cho mình đi với Mạc Bắc Vương sao? Sao giờ lại như làm mình làm mẩy vậy?!
Nam Cung Cẩm cười lạnh: “Hoàng thượng nghĩ nhiều quá, thần có cái gì đâu mà phải ghen chứ?!”
Vừa rồi nàng đã nghĩ được cách đối phó rồi! Nếu Mộ Dung Thiên Thu đã bắt đầu nhen nhóm ý định muốn ra tay với mình, thì nàng sẽ diễn để che mắt Mộ Dung Thiên Thu, làm cho đối phương cho rằng mình ghen với Đạm Đài Minh Nguyệt, đang hờn dỗi nên mới không chịu giao Thần binh bất tử ra. Với tình huống này, Mộ Dung Thiên Thu sẽ không vội vàng ra tay với mình, ngược lại sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để lấy lòng nàng. Chưa biết chừng, hắn ta sẽ còn hỏi cái gì nói cái đó nữa, như vậy khả năng nàng cầm được bản đồ bố binh tương nhiên cũng sẽ tăng lên.
Câu nói này, giọng điệu này, còn cả vẻ mặt này mà nói là không ghen thì làm gì có ai tin được chứ?! Đám đại thần đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một cái, trong lòng thầm nghĩ, xem ra, việc theo đuổi của Hoàng thượng có hy vọng rồi! Cũng phải cảm ơn sự xuất hiện của Mạc Bắc Vương, nhờ có hắn ta mà Thừa tướng đại nhân mới bị kích thích như thế! Nhưng chẳng lẽ sau này ngày nào bọn họ cũng phải trơ mắt ra mà nhìn Hoàng thượng bọn họ kính trọng chơi trò yêu đương đoạn tụ với Thừa tướng đại nhân ngay trước mặt bọn họ sao?!
“Yến khanh, khanh nói vậy thì oan cho trẫm quá. Rõ ràng chính khanh để cho trẫm đi cùng với Mạc Bắc Vương mà!” Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy rất đắc ý trong lòng. Lẽ nào bé con này bị Đạm Đài Minh Nguyệt kích thích, cuối cùng cũng nhận ra điểm tốt của mình, nên mới...
Vừa nghe hắn ta nói vậy, vẻ mặt Nam Cung Cẩm từ lạnh lùng biến thành châm chọc, trào phúng: “Đúng thế, thần vừa nói một cái, Hoàng thượng đã lập tức vui vẻ nhận lời ngay mà!” Ẩn ý của nàng là, nếu ngươi vốn không muốn đi cùng thì ngươi nhận lời nhanh thế làm gì? Cho nên là từ ban đầu, ngươi đã không nên nhận lời rồi!
Giờ thì Mộ Dung Thiên Thu coi như hoàn toàn đắc chí. Hắn ta chợt cảm thấy có một cảm giác vui vẻ, hạnh phúc mà thỏa mãn bao phủ lấy mình, giống như trời trong xanh không gợn một bóng mây vậy: “Yến khanh không nói mình không vui, thì làm sao trẫm biết được chứ? Cho nên lần sau, chỉ cần Yến khanh lên tiếng nói không, thì chắc chắn trẫm sẽ không đi cùng!”
“Hoàng thượng à, thần làm gì có thể diện lớn đến mức có thể chi phối suy nghĩ của ngài chứ. Ngài cần đi cùng thì cứ đi cùng thôi, nếu không để truyền ra ngoài, thì người ta sẽ nói Tây Võ chúng ta đãi khách không chu toàn thôi!” Mấy lời này hôm qua Nam Cung Cẩm đã nói rồi, nhưng hôm qua lúc nói lời này nàng còn rất khí phách, mạnh mẽ, còn hôm nay dường như hơi đổi vị rồi. Nàng nói xogn chỉ khiến người ta cảm thấy giọng điệu kia vô cùng kỳ quái, ẩn dưới nó còn có vô số lớp nghĩa khác nữa, cũng giống như đang trách móc Hoàng thượng vì thanh danh của Tây Võ mà lơ là với Nam Cung Cẩm vậy!
Vì thế, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia của Mộ Dung Thiên Thu, ngoài nụ cười ra thì đã không còn tìm thấy hắn lộ ra vẻ gì khác nữa. Giọng nói âm u tàn độc của hắn ta hiếm khi dịu dàng như vậy. Hắn cất tiếng, nói: “Yến khanh, người ngoài bàn tán như thế nào cũng đã sao? Mấy cái thanh danh kia thì có là gì? Đối với trẫm, chỉ có Yến khanh mới là quan trọng nhất! Trước đây rất lâu trẫm cũng đã từng nói rồi, thà mất nửa giang sơn, trẫm cũng không muốn mất đi mỹ tướng của trẫm!”
“Nói thì hay lắm...” Câu này nàng làu bàu trong miệng thôi, nhưng âm thanh nhỏ xíu này cũng đủ khiến mọi người trong đại điện đều nghe thấy.
Ánh mắt Lãnh Tử Hàn nhìn về phía Nam Cung Cẩm cũng đầy vẻ tán thưởng. Kế hoãn binh hay lắm!
“Ha ha ha… thôi được rồi, bãi triều!” Mộ Dung Thiên Thu cũng không nói thêm nữa, tâm trạng rất tốt tuyên bố bãi triều. Xem ra bé con này đã hơi thích hắn rồi, giờ thì đừng dây dưa lằng nhằng nhiều quá vẫn hơn, có đôi khi, muốn mà không có được cũng chưa chắc đã phải là một kế sách dở tệ.
Trên nét mặt của hắn lộ rõ, lộ rất rõ suy nghĩ ‘muốn mà không được’ của hắn. Nhìn sắc mặt hắn, đám đại thần không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, quỳ xuống hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Sau đó, mọi người ôm lấy tam quan, nhặt hết đạo đức mà mình vừa bị sững sờ đánh rơi xuống đất, rồi mang tâm trạng phức tạp, bối rối ra về. Rốt cuộc là họ vào triều hay đi xem kịch đây?!
Nam Cung Cẩm khẽ cắn môi dưới, vốn định hỏi tiếp để thăm dò tin tức của bản đồ bố binh từ Mộ Dung Thiên Thu, nhưng tên này lại hoàn toàn không cho mình chút cơ hội nào! Đột nhiên nàng nhìn thấy Lãnh Tử Hàn đứng bên cạnh, trong lòng thầm cười một tiếng, có lẽ tên này sẽ biết!
Chờ khi toàn bộ các đại thần ra khỏi điện Kim Loan đi về phía cửa hoàng cung, một đôi mắt màu xanh lục lại đứng trong cung cấm, lẳng lặng nhìn theo bóng Nam Cung Cẩm. Yến Kinh Hồng, trẫm cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc vì sao khanh lại dùng kế hoãn binh như vậy!
Hắn vốn định trực tiếp ra tay diệt trừ tai họa ngầm trước khi Yến Kinh Hồng có hành động gì khác biệt. Nhưng hôm nay, sau màn này, hắn lại thay đổi ý định! Yến khanh, nếu khanh muốn chơi, trẫm sẽ chơi với khanh. Có điều, trò chơi này, tốt nhất khanh đừng để trẫm thấy nhàm chán. Trước giờ, Mộ Dung Thiên Thu hắn chỉ thích mạo hiểm mà thôi.
...
Nhìn Lãnh Tử Hàn đứng trước mặt, Nam Cung Cẩm còn chưa kịp nói gì, đối phương đã nhét một mẩu giấy vào tay nàng. Đôi mày thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, một lúc lâu sau cũng không mở ra. Giọng nói ngông cuồng ngạo nghễ của Lãnh Tử Hàn cũng vang lên rất đúng lúc: “Tiểu Cẩm, mặc dù biện pháp của nàng không tệ lắm, nhưng Hoàng huynh của ta cũng không phải kẻ ngu ngốc!”
Có lẽ vừa rồi Hoàng huynh ta thực sự vui vẻ đắc ý đến quên hết trời đất, mất đi khả năng phán đoán của mình, nhưng hắn tin rằng, với sự khôn khéo của Mộ Dung Thiên Thu, thì hắn sẽ phản ứng rất nhanh.
Nam Cung Cẩm cười không mấy bận tâm: “Đương nhiên là ta biết chứ, thật ra vừa rồi hắn không tin chút nào cả. Nếu không thì cũng sẽ không dốc toàn lực lộ ra vẻ mặt muốn mà không được đó. Nhưng ta cũng biết, hứng thú của hắn đã bị khơi dậy rồi!
“Xem ra là ta lo lắng quá, nàng biết chừng mực là tốt rồi!” Lãnh Tử Hàn gật đầu mỉm cười sau đó nhanh chân đi về phía Vương phủ của mình.
Nam Cung Cẩm lên xe ngựa của mình, phu xe chậm rãi thúc ngựa đi. Nàng mở mẩu giấy trong tay ra, trong thư chỉ viết mấy chữ: “Huyền Cơ các”. Huyền Cơ các thoạt nhìn là một nơi như không có ai bảo vệ, phòng thủ, thật ra là nơi ám vệ, ẩn vệ đi dọc đi ngang ở trong Hoàng cung. Xung quanh còn có trận pháp ngũ hành bát quái rất kỳ lạ, năm xưa nàng cũng từng vô tình đi ngang qua, còn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn vài lần. Chẳng lẽ… Lãnh Tử Hàn đã biết mình muốn gì, còn Huyền Cơ Các này thực ra chính là nơi cất bản đồ bố binh hay sao?
Nàng đang mải nghĩ ngợi, xe ngựa chợt khựng lại, phía trước còn có rất nhiều tiếng cãi cọ truyền tới. Nam Cung Cẩm nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Phu xe bên ngoài vội đáp: “Tướng gia, hình như phía trước có người đánh nhau, để tiểu nhân ra xem thử!”
“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Không bao lâu sau, phu xe kia quay về nói: “Tướng gia, phía trước có người tranh đường thôi, một bên là công tử nhà Hình bộ Thượng thư, một bên còn lại là một cô gái mà tiểu nhân không biết. Hai người tranh giành mãi mà không ai chịu nhường ai, tính cách cô gái kia cũng vô cùng mạnh mẽ, lập tức phái người ra tay ngay trên đường phố!”
“Kệ đi, chúng ta đi đường vòng!” Những chuyện thế này đương nhiên có Kinh Triệu phủ doãn để ý, quan tâm. Dám to gan hành hung ngang nhiên trên phố như vậy, chắc chắn thân phận không thấp, mà Hình bộ Thượng thư vốn luôn chống đối nàng, thì vì sao nàng phải vì con trai của kẻ thù chính trị mà đi đắc tội với người khác chứ?! Nàng có điên đâu!
Thế nhưng, đi chưa được mấy bước, một giọng nữ ngang ngược đã vang lên: “Các ngươi định đi đường vòng sao? Các ngươi đã hỏi ý bà đây chưa?” Giọng nói rất non nớt trẻ trung, xem ra chỉ là một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi thôi.
Gân xanh trên trán Nam Cung Cẩm nảy run lên, nói thật, nàng sống trên đời bao nhiêu năm nay, thật đúng là chưa có ai dám xưng bà đây với nàng như vậy! Nhưng nghĩ đến kiếp trước của mình với kiếp này đã là hai mươi ba rồi. Vì thế, một người lớn tuổi rộng lượng như nàng cũng không cần thiết phải so đo với một tiểu nha đầu như thế. Nghĩ vậy nàng liền lên tiếng phân phó xa phu: “Đừng để ý tới nàng ta, đi thôi!”
“Vâng, tướng gia!” Phu xe đáp rồi vung roi ngựa, quất đét một tiếng vào lưng ngựa.
Nhưng cũng cùng lúc đó, một tiếng “vút” vang lên, sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của phu xe. “Á….”
“Đã bảo bà đây chưa đồng ý, thì các ngươi không được phép đi đường vòng!” Giọng con gái đầy phách lối lại vang lên, rõ ràng nàng ta đã ra tay với phu xe!
Một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Nam Cung Cẩm, lại dám đánh hạ nhân của nàng, thì thật là quá đủ rồi, con mẹ nó chứ! Nàng kéo rẹt rèm ra, định nhảy ra ngoài, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, nàng lại sững sờ tại chỗ…
Nam Cung Cẩm gật nhẹ, coi như chào hỏi, sau đó ôm con sói mắt trắng Kinh Lan kia trêu đùa một lúc, để lại vô số dấu nước miếng trên gương mặt mũm mĩm hồng hồng nhỏ xinh của thằng bé. Hôm nay Bách Lý Kinh Hồng không có ở đây, nàng phải tranh thủ hôn cho đã. Hành động của nàng chọc Tiểu Kinh Lan cười khanh khách, đến khi thằng bé quơ bàn tay đầy thịt muốn đẩy Nam Cung Cẩm ra mới thôi.
Nam Cung Cẩm quay đầu sang nhìn Mộc Nguyệt Kỳ rồi cười nói: “Mấy chuyện này tỷ tự mình làm làm gì!”
Mộc Nguyệt Kỳ cười đáp. “Muội đã cho ta ở đây, ta cũng nên giúp đỡ làm vài việc chứ!” Thật ra cô ấy có thể đi, những thuộc hạ cũ của phụ thân cô đều coi cô như đại tiểu thư, chỉ cần cô muốn thì nửa đời sau có thể sống trong vinh quang, dầu gì với năng lực của cô ấy, lúc một mình lang thang khắp nơi vẫn còn sống nổi cơ mà. Nhưng cô lại lựa chọn sống nhờ trong nhà tình địch của mình, nguyên nhân cũng chỉ vì ở chỗ này có thể gần người kia hơn một chút, ở chỗ này cô ấy sẽ có cơ hội gặp mặt người kia nhiều hơn một chút.
“Tỷ cho rằng ta vì thương cảm hay là vì cái gì khác mà giữ tỷ ở lại chỗ này sao? Ta thật sự coi tỷ là bằng hữu, còn có ý muốn tỷ trở thành chị dâu của ta, thế mà tỷ lại nói như vậy!” Nam Cung Cẩm hơi nổi giận.
Mộc Nguyệt Kỳ hơi ngẩn người, cô biết lời mình vừa nói khiến Nam Cung Cẩm hiểu lầm, đành phải cười nói: “Được, được, ta hiểu tấm lòng của muội mà, là vừa rồi ta nói sai. Nhưng mấy tiếng chị dâu này của muội, ta không xứng đâu.”
“Có gì mà không xứng! Tỷ cứ chờ đấy mà xem, người cuối cùng được ở bên cạnh Duệ ca ca nhất định là tỷ!” Giọng điệu của Nam Cung Cẩm rất chắc chắn! Lần trước khi Thượng Quan Cẩn Duệ cầm chiếc áo khoác lông chồn màu xanh của Mộc Nguyệt Kỳ, nàng đã nhận ra Thượng Quan Cẩn Duệ đã hơi thả lỏng rồi. Mà hai người này đều là những thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, rất xứng đôi, cả hai nên thành hôn mới đúng.
Mộc Nguyệt Kỳ hơi bối rối, cô đã ở chung với Nam Cung Cẩm một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa thể làm quen với cá tính thẳng thắn của đối phương, thỉnh thoảng Nam Cung Cẩm lại nói một câu như vậy khiến người khác không biết phải làm thế nào.
Thượng Quan Nhược Tịch là một cô gái cổ đại, đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Mộc Nguyệt Kỳ, nàng vỗ nhẹ lên tay Mộc Nguyệt Kỳ, sau đó nói với Nam Cung Cẩm: “Được rồi, cô thật là, dù sao Mộc cô nương cũng là cô nương chưa xuất giá, cô cứ trêu chọc cô ấy không kiêng dè như vậy là sao!”
Lời này của Thượng Quan Nhược Tịch giúp Nam Cung Cẩn hiểu ra mình vừa vô tình không để ý đến vấn đề quan trọng ở thời cổ đại, bèn lúng túng nói: “Được rồi, do muội bất cẩn thôi mà! Hơn nữa, chúng ta ở đây đều quen biết nhau cả, còn ngượng ngùng gì chứ? Còn cô ấy, từ khi làm mẹ đến giờ lại biến thành mấy bà lão lắm điều, thích dạy dỗ người khác!”
“Cái cô này, muốn ăn đòn phải không!” Thượng Quan Nhược Tịch rất ngượng ngùng, nàng đứng dậy vươn tay ra định đánh Nam Cung Cẩm một cái.
Nam Cung Cẩm cũng vờ vịt trốn tránh, cười đùa rất vui vẻ, mặc dù Tiểu Kinh Lan không hiểu mấy người lớn này đang làm gì, nhưng cũng vẫn cười khanh khách, rất vui vẻ.
Cười đùa một hồi, Nam Cung Cẩm mới nói với Thượng Quan Nhược Tịch: “Lần trước chưa kịp nói với cô, lần sau có ra tay nhớ bàn bạc trước với ta, để ta còn biết. Đừng tự mình hành động vội vàng, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ nếu cô có mệnh hệ gì thì Kinh Lan sẽ biến thành cô nhi sao?”
Nàng đang nói đến chuyện vài ngày trước ở trên điện Kim Loan, Thượng Quan Nhược Tịch hãm hại Hoàng quý phi, nhưng Thượng Quan Nhược Tịch lại không để ý, cười: “Dám hại con của ta, cho dù phải mất cái mạng già này cũng phải cho ả một bài học! Năm đó ta sống trong hoàng cung Bắc Minh cũng không phí công! Vả lại, dù không có ta thì không phải Kinh Lan vẫn còn một người mẹ nuôi như cô sao?” Lúc nàng còn ở Bắc Minh, mấy cái mưu kế nhỏ này chỉ là chuyện thường ngày thôi.
Nhưng có một vấn đề nàng không để ý đến! Đó chính là cá tính của Mộ Dung Thiên Thu hoàn toàn khác biệt với Quân Lâm Uyên, Mộ Dung Thiên Thu làm việc gì cũng dựa vào tâm trạng, lúc hắn vui thì sẽ muốn đào ra hết nguyên nhân hậu quả cho rõ ràng. Mà Quân Lâm Uyên thì chỉ cần thấy kết quả, không để tâm đến quá trình. Cho nên thủ đoạn của Thượng Quan Nhược Tịch có thể dùng thuận lợi ở Bắc Minh, còn ở tại Tây Võ thì rất khó nói.
“Ừm, dù sao cũng có người mẹ nuôi như ta rồi, vậy cô cứ ra ngoài liều mạng đi, chờ cô liều hết cái mạng già của cô rồi, khi Kinh Lan lớn lên, ta sẽ nói cho nó biết ta mới là mẹ ruột của nó, Bách Lý Kinh Hồng là cha ruột. Nó chẳng có một xu quan hệ nào với cô và Quân Lâm Uyên cả!” Nam Cung Cẩm nói một cách lạnh nhạt.
“Cô dám!” Lông mày của Thượng Quan Nhược Tịch cau lại, nhưng nàng cũng biết trước giờ tính tình của Nam Cung Cẩm này đều là nói được làm được.
Nam Cung Cẩm nhún vai: “Cô cứ thử xem ta có dám hay không! Nếu cô không sợ thì cứ yên tâm đi chết đi.”
Thượng Quan Nhược Tịch hít sâu mấy hơi, hung dữ nhìn Nam Cung Cẩm nửa ngày mới vươn tay ra ôm lấy con trai bảo bối của mình vào lòng: “Chưa thấy ai lòng dạ đen tối như cô!” Đến cả cách quan tâm người khác cũng phải khác biệt như vậy.
“Ừm! Lòng dạ ta hiểm độc đấy, nếu cô không muốn tương lai con mình cũng độc ác như ta thì sống cho tốt vào!” Nam Cung Cẩm không hề biết rằng, cho dù sau này Thượng Quan Nhược Tịch vẫn luôn sống thật tốt, thì nhiều năm về sau, thằng nhóc Quân Kinh Lan kia vẫn có lòng dạ vô cùng hiểm độc, mà mức độ hiểm độc của nó thì một con chim non chỉ vừa bước vào cảnh giới hiểm độc như Nam Cung Cẩm hoàn toàn không thể đạt tới được!
“Ta biết rồi!” Nói rồi Thượng Quan Nhược Tịch chợt nhớ đến một chuyện: “À phải rồi, hôm nay cô có nhìn thấy Tử Mạch không?”
“Hả? Không! Cô ấy lại mất tích à?” Hôm nay nàng quá bận bịu chuyện của Đạm Đài Minh Nguyệt, hoàn toàn không để ý đến chuyện trong phủ.
Thượng Quan Nhược Tịch lắc đầu: “À không, nhưng ta thấy con bé ra ngoài từ sáng sớm, giờ còn chưa biết đã về chưa, vừa rồi ta đã phái người sang hỏi rồi!”
Đang nói đến đây, thì hạ nhân được phái đi hỏi thăm cũng vừa khéo quay về. Nhìn thấy người trong phòng, gã bèn nói: “Tướng gia, phu nhân, Mộc cô nương, Hề phu nhân đã quay về từ lâu rồi, hơn nữa...”
“Hơn nữa làm sao?” Trong lòng Nam Cung Cẩm cũng thầm có suy đoán của mình rồi.
Hạ nhân kia cũng không để nàng phải thất vọng, nói tiếp: “Hơn nữa, nghe nha đầu trong viện của Hề phu nhân nói, sau khi quay về, Hề phu nhân cứ lúc thì ngồi cười ngơ ngẩn, lúc thì lại nhăn nhó mặt mày, kỳ kỳ quái quái suốt cả buổi chiều!” Đây cũng chính là nguyên nhân khiến gã quay về mà do dự không dám nói ra. Hề phu nhân là thiếp của Tướng gia, nhưng chạy ra ngoài một chuyến về lại cười như thể nhớ người yêu là thế nào? Chẳng lẽ ngài ấy vượt tường sao? Thế nên, gã thực sự không dám bàn luận nhiều.
“Phụt… ta hiểu rồi, ngươi lui ra đi!” Quả nhiên là chạy đi gặp Lãnh Tử Hàn, nhưng không biết tình tiết phát triển thế nào rồi mà lại vừa cười ngơ ngẩn vừa nhăn nhăn nhó nhó như vậy. Xem ra tiểu nha đầu kia thực sự lún vào rồi, chờ có cơ hội phải đi tìm hiểu xem thế nào mới được!
Thấy Thừa tướng không chỉ không tức giận mà thậm chí còn có vẻ nhịn cười, tay hạ nhân kia lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Thượng Quan Nhược Tịch lại đầy vẻ nghi hoặc, ban đầu khi còn ở hoàng cung Bắc Minh, nàng không thích Quân Tử Mạch lắm, nhưng sau khi rời khỏi Bắc Minh, hai người sống nương tựa vào nhau lâu như vậy, nên dần dần nàng cũng thực sự coi tiểu nha đầu Quân Tử Mạch kia thành muội muội của mình. Vì thế, lúc này trong lòng nàng cũng hơi lo lắng. “Chuyện gì thế?”
“Chuyện gì thì tạm thời ta không nói nhiều, có thời gian, thì người làm chị dâu như cô tự đi hỏi xem thế nào! Ta về trước đã, nếu không ai đó lại tức giận mất!” Nam Cung Cẩm nói rồi muốn đi.
Hai người còn lại gật đầu.
Thượng Quan Nhược Tịch nhìn theo bóng nàng, thở dài: “Cô ấy thật hạnh phúc, nhất là so với chúng ta!”
“Nhưng chẳng phải cô ấy cũng xứng đáng với hạnh phúc đó sao?” Mộc Nguyệt Kỳ cười đáp. Nam Cung Cẩm biết rõ ban đầu mình có thành kiến với cô ấy, nhưng vì cảm thấy mình xứng đôi với Thượng Quan Cẩn Duệ mà đưa mình về đây, trở thành bạn bè.
Nam Cung Cẩm, nhìn thì có vẻ rất máu lạnh, nhưng tâm địa thực sự rất lương thiện. Cô ấy là một cô gái thực sự rất có cá tính, rất chân thành!
Thượng Quan Nhược Tịch mỉm cười: “Đúng thế, cô ấy thực sự xứng đáng!”
...
Quay về phòng mình, trong phòng đã đốt lên một ngọn đèn leo lét.
Người đàn ông tuyệt mỹ mặc áo trắng ngồi bên cạnh bàn, ngón tay như ngọc cầm bút đang phê duyệt trên tấu chương. Khoảnh khắc này, trong lòng nàng chợt cảm thấy vô cùng dịu dàng, ấm áp. Một vị đế vương vốn nên ngồi trên long ỷ, ngồi trên phồn hoa, giờ lại vì nàng mà thắp lên ngọn đèn nhỏ, ngồi trong căn phòng như thế này xử lý việc nước mà không một lời oán trách.
Nàng có tài đức gì chứ!
Nghĩ rồi nàng bước đến bên bàn rót một tách trà nóng, bê tới cho hắn. Hắn hơi sững sờ, đôi mắt xám bạc màu ánh trăng còn có chút khó hiểu. Vừa rồi nàng bước vào không nói không rằng, hắn đã cảm thấy lạ rồi, nhưng cũng không nói gì, không ngờ nàng lại rót trà cho mình ư?
“Sao thế? Không quen à? Chàng không quen thì ta tự uống vậy!” Mặt Nam Cung Cẩm lập tức xụ xuống, hiếm lắm mới có khi nàng giống hiền thê lương mẫu, muốn hầu hạ tên này một lần, vậy mà tên khốn này còn không nể mặt nàng như vậy!
“Không phải, chỉ là những chuyện như thế này không cần nàng tự làm đâu.” Tuy nói vậy, nhưng khóe môi mỏng của hắn khẽ cong lên, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt.
Nam Cung Cẩm lườm hắn một cái, mặt hùng hổ như nữ hán tử, trong lòng lại ngầm lúng túng xấu hổ, tức tối nói: “Chàng chỉ cần nói chàng có uống hay không thôi!” Thật đúng là, một tách trà thôi mà, có cần phải làm cho nàng ngượng như thế không hả?!
“Xấu hổ à?” Hắn ngước lên nhìn nàng, giọng điệu rất nhẹ nhàng, đáy mắt tràn ngập nụ cười.
Nam Cung Cẩm nghiến rằng: “Quên đi! Bà đây chả có gì phải xấu hổ nhé!”
“Lúc trước ở vườn Lê, nàng chủ động bôi thuốc giúp ta ấy cũng có thấy nàng xấu hổ ngại ngùng đâu.” Hắn như bỗng nổi hứng, nhất quyết phải trêu chọc nàng một phen mới chịu thôi.
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Nam Cung Cẩm càng khó coi hơn! “Đúng là chó cắn Lã Động Tân, năm đó ta tốt bụng bôi thuốc giúp chàng, giờ chàng lại dám lôi chuyện đó ra cười ta! Ta nói cho chàng biết, hảo hán không được nhắc chuyện xưa nhé!”
Hảo hán không nhắc chuyện xưa ư? Câu này dùng ở trường hợp này dường như không hợp lắm nhỉ? Hắn hơi buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn cố nín nhịn, giọng nói thanh lạnh vang lên với vẻ rất nghe lời: “Được rồi, ta không nói nữa.”
Nói rồi hắn cầm tách trà lên nhấp một ngụm, vẫn là loại trà bình thường hắn hay uống, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy uống ngon hơn hẳn thường ngày.
Tuy hắn không nói nữa, nhưng dù sao Nam Cung Cẩm cũng vẫn tức giận. Giờ thì nàng đã hiểu ra, không thể đối xử quá tốt với tên này, vì trong lòng hắn hoàn toàn không có cái gọi là “lòng biết ơn” đâu, sẽ chỉ lôi ra mà châm chọc nàng thôi.
“Nàng giận à?” Hắn lại ngước lên nhìn nàng, môi cong lên cười như có như không.
“Không!” Nàng cố gân cổ chối.
“Còn không à?!” Nụ cười hiện rõ trong đôi mắt hắn.
Nam Cung Cẩm nhìn thấy vậy liền bùng nổ: “Ta đã nói không là kh…. Ưm!”
Mẹ kiếp, lại giở chiêu này ra!
...
Ngày hôm sau, Nam Cung Cẩm vốn không định lên triều, vì giờ nàng là người bị thương, nhưng cân nhắc đến chuyện Đạm Đài Minh Nguyệt nói, nàng lại quyết định đi. Thậm chí nàng còn không biết cái bản đồ bố binh gì gì đó kia bây giờ đang ở trong tay Mộ Dung Thiên Thu hay ở Binh bộ, đương nhiên phải thăm dò một chút mới được.
Trên triều, đôi mắt xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu vẫn luôn dính trên người nàng, trong mắt lấp lóe ánh sáng âm u, mà tia sáng kia quét qua đến đâu là khiến người ta có cảm giác như có thứ gì đó quấn lấy chân mình đến đấy, một luồng hơi lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu. Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện ngày hôm đó Lãnh Tử Hàn nói với mình, con người của Mộ Dung Thiên Thu này, vì thứ mình muốn, thậm chí hắn còn không thèm để ý đến máu mủ ruột già. Một kẻ bị hắn coi như một món đồ chơi như mình đây, đương nhiên sẽ càng dễ vứt bỏ hơn.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, lương thảo đã được sắp xếp gọn gàng trong đêm, chỉ chờ ngài hạ lệnh là có thể vận chuyển tới Mạc Bắc!” Mị Văn Dạ bước ra khỏi hàng, ngắt đứt ánh mắt vẫn luôn nhìn Nam Cung Cẩm của Mộ Dung Thiên Thu. Thật không biết gần đây tên tiểu tử này chọc gì đến Hoàng thượng nữa, đúng là khiến người ta thực sự phải lo ngại.
Mộ Dung Thiên Thu hơi hài lòng gật đầu, tán thưởng: “Năng lực làm việc của Mị ái khanh rất có phong thái của Thừa tướng!”
Câu nói này vừa cất lên, bốn phía đều hoảng hốt.
Hoàng thượng nói vậy là có ý gì?! Là khen thưởng Mị Văn Dạ làm việc đắc lực như bình thường thôi, hay là có ý gì đối với Thừa tướng? Rất có phong thái của Thừa tướng à? Như vậy chẳng phải là có thể gánh vác được trách nhiệm của Thừa tướng sau?
Sắc mặt của Mị Văn Dạ cũng thoáng thay đổi, rất trịnh trọng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần tự biết mình biết ta, với năng lực của thần thì tuyệt đối không thể so sánh với Thừa tướng đại nhân được ạ!”
“Mị đại nhân khiêm tốn quá!” Câu này là do Nam Cung Cẩm nói.
Giờ thì mọi người đều choáng váng, tình huống này rốt cuộc là thế nào? Hoàng thượng muốn thay đổi Thừa tướng, mà Thừa tướng cũng cảm thấy cực kỳ tán thành sao?
Nhưng trong lòng hai người Mộ Dung Thiên Thu và Nam Cung Cẩm lại hiểu rõ như gương! Người trước, là muốn dùng vị trí Thừa tướng để uy hiếp Nam Cung Cẩm, còn Nam Cung Cẩm cũng coi như biểu đạt ra rằng mình không hề bị uy hiếp chút nào!
Sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu chợt lạnh đi, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Cẩm cũng thêm vài phần sát khí! Nam Cung Cẩm thầm nghĩ không ổn, vội vàng làm ra vẻ tức tối nhìn Mộ Dung Thiên Thu một cái sau đó quay đầu đi không nhìn hắn ta nữa!
Dáng vẻ đó vừa xuất hiện, Mộ Dung Thiên Thu lại bình tĩnh hẳn. Hóa ra bé con đang giận dỗi, cho nên mới làm mình làm mẩy với mình à?! Nghĩ vậy lửa giận trong lòng hắn tự nhiên cũng vơi đi nhiều. Hắn nhìn thoáng qua Mị Văn Dạ, phẩy tay không mấy bận tâm: “Ừm, đúng là ngươi cần tôi luyện nhiều hơn một chút mới có thể gánh vác trọng trách được.”
“Thần cẩn tuân lời dạy bảo của Hoàng thượng!” Nói xong, Mị Văn Dạ lập tức quay về vị trí của mình.
Nhìn Hoàng thượng có vẻ đang khá cao hứng, rồi lại nhìn Thừa tướng như đang giận dỗi kia, chúng đại thần lại chợt nhớ tới hình như gần đây Đạm Đài Minh Nguyệt tới thăm. Vì vậy, trong lòng họ cũng tự cho ra một kết luận: Có người thứ ba xen vào giữa tình cảm của Hoàng thượng và Thừa tướng! Mà người thứ ba kia, chính là Mạc Bắc Vương Đạm Đài Minh Nguyệt! Vì thế, Thừa tướng bắt đầu giận dỗi Hoàng thượng!
Ôi, ba cái chuyện tình cảm này ấy mà! Thật quá phức tạp!
Yến Kinh Hồng lại như cảm thấy bây giờ trong lòng đám đại thần vẫn chưa đủ vặn vẹo, liền lên tiếng nói với Mộ Dung Thiên Thu bằng giọng điệu quái gở: “Không biết hôm qua Hoàng thượng đưa Mạc Bắc Vương đi du ngoạn như vậy, có chăm sóc Mạc Bắc Vương chu đáo không ạ?”
Giọng điệu này rõ ràng là tràn ngập vẻ ghen tuông! Thế nên, đám đại thần lại vội vàng cúi thấp đầu, vểnh tai chờ câu trả lời của Hoàng thượng. Giờ rốt cuộc họ cũng hiểu vì sao mấy phu nhân thiếp thất ở nhà lại thích nghe chuyện thiên hạ như vậy rồi, bởi vì mấy chuyện buôn dưa này thật sự rất thú vị, nhất là chuyện về Hoàng thượng, Thừa tướng và Mạc Bắc Vương!
“Sao thế? Yến khanh ghen à?” Mộ Dung Thiên Thu nhìn y như cười như không, trong lòng lại hơi nghi hoặc, chẳng phải bé con này cố tình để cho mình đi với Mạc Bắc Vương sao? Sao giờ lại như làm mình làm mẩy vậy?!
Nam Cung Cẩm cười lạnh: “Hoàng thượng nghĩ nhiều quá, thần có cái gì đâu mà phải ghen chứ?!”
Vừa rồi nàng đã nghĩ được cách đối phó rồi! Nếu Mộ Dung Thiên Thu đã bắt đầu nhen nhóm ý định muốn ra tay với mình, thì nàng sẽ diễn để che mắt Mộ Dung Thiên Thu, làm cho đối phương cho rằng mình ghen với Đạm Đài Minh Nguyệt, đang hờn dỗi nên mới không chịu giao Thần binh bất tử ra. Với tình huống này, Mộ Dung Thiên Thu sẽ không vội vàng ra tay với mình, ngược lại sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để lấy lòng nàng. Chưa biết chừng, hắn ta sẽ còn hỏi cái gì nói cái đó nữa, như vậy khả năng nàng cầm được bản đồ bố binh tương nhiên cũng sẽ tăng lên.
Câu nói này, giọng điệu này, còn cả vẻ mặt này mà nói là không ghen thì làm gì có ai tin được chứ?! Đám đại thần đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một cái, trong lòng thầm nghĩ, xem ra, việc theo đuổi của Hoàng thượng có hy vọng rồi! Cũng phải cảm ơn sự xuất hiện của Mạc Bắc Vương, nhờ có hắn ta mà Thừa tướng đại nhân mới bị kích thích như thế! Nhưng chẳng lẽ sau này ngày nào bọn họ cũng phải trơ mắt ra mà nhìn Hoàng thượng bọn họ kính trọng chơi trò yêu đương đoạn tụ với Thừa tướng đại nhân ngay trước mặt bọn họ sao?!
“Yến khanh, khanh nói vậy thì oan cho trẫm quá. Rõ ràng chính khanh để cho trẫm đi cùng với Mạc Bắc Vương mà!” Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy rất đắc ý trong lòng. Lẽ nào bé con này bị Đạm Đài Minh Nguyệt kích thích, cuối cùng cũng nhận ra điểm tốt của mình, nên mới...
Vừa nghe hắn ta nói vậy, vẻ mặt Nam Cung Cẩm từ lạnh lùng biến thành châm chọc, trào phúng: “Đúng thế, thần vừa nói một cái, Hoàng thượng đã lập tức vui vẻ nhận lời ngay mà!” Ẩn ý của nàng là, nếu ngươi vốn không muốn đi cùng thì ngươi nhận lời nhanh thế làm gì? Cho nên là từ ban đầu, ngươi đã không nên nhận lời rồi!
Giờ thì Mộ Dung Thiên Thu coi như hoàn toàn đắc chí. Hắn ta chợt cảm thấy có một cảm giác vui vẻ, hạnh phúc mà thỏa mãn bao phủ lấy mình, giống như trời trong xanh không gợn một bóng mây vậy: “Yến khanh không nói mình không vui, thì làm sao trẫm biết được chứ? Cho nên lần sau, chỉ cần Yến khanh lên tiếng nói không, thì chắc chắn trẫm sẽ không đi cùng!”
“Hoàng thượng à, thần làm gì có thể diện lớn đến mức có thể chi phối suy nghĩ của ngài chứ. Ngài cần đi cùng thì cứ đi cùng thôi, nếu không để truyền ra ngoài, thì người ta sẽ nói Tây Võ chúng ta đãi khách không chu toàn thôi!” Mấy lời này hôm qua Nam Cung Cẩm đã nói rồi, nhưng hôm qua lúc nói lời này nàng còn rất khí phách, mạnh mẽ, còn hôm nay dường như hơi đổi vị rồi. Nàng nói xogn chỉ khiến người ta cảm thấy giọng điệu kia vô cùng kỳ quái, ẩn dưới nó còn có vô số lớp nghĩa khác nữa, cũng giống như đang trách móc Hoàng thượng vì thanh danh của Tây Võ mà lơ là với Nam Cung Cẩm vậy!
Vì thế, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia của Mộ Dung Thiên Thu, ngoài nụ cười ra thì đã không còn tìm thấy hắn lộ ra vẻ gì khác nữa. Giọng nói âm u tàn độc của hắn ta hiếm khi dịu dàng như vậy. Hắn cất tiếng, nói: “Yến khanh, người ngoài bàn tán như thế nào cũng đã sao? Mấy cái thanh danh kia thì có là gì? Đối với trẫm, chỉ có Yến khanh mới là quan trọng nhất! Trước đây rất lâu trẫm cũng đã từng nói rồi, thà mất nửa giang sơn, trẫm cũng không muốn mất đi mỹ tướng của trẫm!”
“Nói thì hay lắm...” Câu này nàng làu bàu trong miệng thôi, nhưng âm thanh nhỏ xíu này cũng đủ khiến mọi người trong đại điện đều nghe thấy.
Ánh mắt Lãnh Tử Hàn nhìn về phía Nam Cung Cẩm cũng đầy vẻ tán thưởng. Kế hoãn binh hay lắm!
“Ha ha ha… thôi được rồi, bãi triều!” Mộ Dung Thiên Thu cũng không nói thêm nữa, tâm trạng rất tốt tuyên bố bãi triều. Xem ra bé con này đã hơi thích hắn rồi, giờ thì đừng dây dưa lằng nhằng nhiều quá vẫn hơn, có đôi khi, muốn mà không có được cũng chưa chắc đã phải là một kế sách dở tệ.
Trên nét mặt của hắn lộ rõ, lộ rất rõ suy nghĩ ‘muốn mà không được’ của hắn. Nhìn sắc mặt hắn, đám đại thần không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, quỳ xuống hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Sau đó, mọi người ôm lấy tam quan, nhặt hết đạo đức mà mình vừa bị sững sờ đánh rơi xuống đất, rồi mang tâm trạng phức tạp, bối rối ra về. Rốt cuộc là họ vào triều hay đi xem kịch đây?!
Nam Cung Cẩm khẽ cắn môi dưới, vốn định hỏi tiếp để thăm dò tin tức của bản đồ bố binh từ Mộ Dung Thiên Thu, nhưng tên này lại hoàn toàn không cho mình chút cơ hội nào! Đột nhiên nàng nhìn thấy Lãnh Tử Hàn đứng bên cạnh, trong lòng thầm cười một tiếng, có lẽ tên này sẽ biết!
Chờ khi toàn bộ các đại thần ra khỏi điện Kim Loan đi về phía cửa hoàng cung, một đôi mắt màu xanh lục lại đứng trong cung cấm, lẳng lặng nhìn theo bóng Nam Cung Cẩm. Yến Kinh Hồng, trẫm cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc vì sao khanh lại dùng kế hoãn binh như vậy!
Hắn vốn định trực tiếp ra tay diệt trừ tai họa ngầm trước khi Yến Kinh Hồng có hành động gì khác biệt. Nhưng hôm nay, sau màn này, hắn lại thay đổi ý định! Yến khanh, nếu khanh muốn chơi, trẫm sẽ chơi với khanh. Có điều, trò chơi này, tốt nhất khanh đừng để trẫm thấy nhàm chán. Trước giờ, Mộ Dung Thiên Thu hắn chỉ thích mạo hiểm mà thôi.
...
Nhìn Lãnh Tử Hàn đứng trước mặt, Nam Cung Cẩm còn chưa kịp nói gì, đối phương đã nhét một mẩu giấy vào tay nàng. Đôi mày thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, một lúc lâu sau cũng không mở ra. Giọng nói ngông cuồng ngạo nghễ của Lãnh Tử Hàn cũng vang lên rất đúng lúc: “Tiểu Cẩm, mặc dù biện pháp của nàng không tệ lắm, nhưng Hoàng huynh của ta cũng không phải kẻ ngu ngốc!”
Có lẽ vừa rồi Hoàng huynh ta thực sự vui vẻ đắc ý đến quên hết trời đất, mất đi khả năng phán đoán của mình, nhưng hắn tin rằng, với sự khôn khéo của Mộ Dung Thiên Thu, thì hắn sẽ phản ứng rất nhanh.
Nam Cung Cẩm cười không mấy bận tâm: “Đương nhiên là ta biết chứ, thật ra vừa rồi hắn không tin chút nào cả. Nếu không thì cũng sẽ không dốc toàn lực lộ ra vẻ mặt muốn mà không được đó. Nhưng ta cũng biết, hứng thú của hắn đã bị khơi dậy rồi!
“Xem ra là ta lo lắng quá, nàng biết chừng mực là tốt rồi!” Lãnh Tử Hàn gật đầu mỉm cười sau đó nhanh chân đi về phía Vương phủ của mình.
Nam Cung Cẩm lên xe ngựa của mình, phu xe chậm rãi thúc ngựa đi. Nàng mở mẩu giấy trong tay ra, trong thư chỉ viết mấy chữ: “Huyền Cơ các”. Huyền Cơ các thoạt nhìn là một nơi như không có ai bảo vệ, phòng thủ, thật ra là nơi ám vệ, ẩn vệ đi dọc đi ngang ở trong Hoàng cung. Xung quanh còn có trận pháp ngũ hành bát quái rất kỳ lạ, năm xưa nàng cũng từng vô tình đi ngang qua, còn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn vài lần. Chẳng lẽ… Lãnh Tử Hàn đã biết mình muốn gì, còn Huyền Cơ Các này thực ra chính là nơi cất bản đồ bố binh hay sao?
Nàng đang mải nghĩ ngợi, xe ngựa chợt khựng lại, phía trước còn có rất nhiều tiếng cãi cọ truyền tới. Nam Cung Cẩm nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Phu xe bên ngoài vội đáp: “Tướng gia, hình như phía trước có người đánh nhau, để tiểu nhân ra xem thử!”
“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Không bao lâu sau, phu xe kia quay về nói: “Tướng gia, phía trước có người tranh đường thôi, một bên là công tử nhà Hình bộ Thượng thư, một bên còn lại là một cô gái mà tiểu nhân không biết. Hai người tranh giành mãi mà không ai chịu nhường ai, tính cách cô gái kia cũng vô cùng mạnh mẽ, lập tức phái người ra tay ngay trên đường phố!”
“Kệ đi, chúng ta đi đường vòng!” Những chuyện thế này đương nhiên có Kinh Triệu phủ doãn để ý, quan tâm. Dám to gan hành hung ngang nhiên trên phố như vậy, chắc chắn thân phận không thấp, mà Hình bộ Thượng thư vốn luôn chống đối nàng, thì vì sao nàng phải vì con trai của kẻ thù chính trị mà đi đắc tội với người khác chứ?! Nàng có điên đâu!
Thế nhưng, đi chưa được mấy bước, một giọng nữ ngang ngược đã vang lên: “Các ngươi định đi đường vòng sao? Các ngươi đã hỏi ý bà đây chưa?” Giọng nói rất non nớt trẻ trung, xem ra chỉ là một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi thôi.
Gân xanh trên trán Nam Cung Cẩm nảy run lên, nói thật, nàng sống trên đời bao nhiêu năm nay, thật đúng là chưa có ai dám xưng bà đây với nàng như vậy! Nhưng nghĩ đến kiếp trước của mình với kiếp này đã là hai mươi ba rồi. Vì thế, một người lớn tuổi rộng lượng như nàng cũng không cần thiết phải so đo với một tiểu nha đầu như thế. Nghĩ vậy nàng liền lên tiếng phân phó xa phu: “Đừng để ý tới nàng ta, đi thôi!”
“Vâng, tướng gia!” Phu xe đáp rồi vung roi ngựa, quất đét một tiếng vào lưng ngựa.
Nhưng cũng cùng lúc đó, một tiếng “vút” vang lên, sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của phu xe. “Á….”
“Đã bảo bà đây chưa đồng ý, thì các ngươi không được phép đi đường vòng!” Giọng con gái đầy phách lối lại vang lên, rõ ràng nàng ta đã ra tay với phu xe!
Một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Nam Cung Cẩm, lại dám đánh hạ nhân của nàng, thì thật là quá đủ rồi, con mẹ nó chứ! Nàng kéo rẹt rèm ra, định nhảy ra ngoài, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, nàng lại sững sờ tại chỗ…
/323
|