Vừa nghe xong câu này, sắc mặt Thượng Quan Cẩn Duệ lập tức lạnh xuống, ngay cả nụ cười hòa nhã cũng biết mất không còn dấu tích: “Đây là ý muội hay là ý của Bách Lý Kinh Hồng?”
“Duệ ca ca, trong lòng huynh biết rõ đây là ý ai mà?” Nam Cung Cẩm nhìn thẳng hắn, cũng biết hắn sẽ tức giận, cho nên mới hỏi như thế.
Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn ánh mắt của nàng, hít vào một hơi thật sâu, kìm nộ khí đầy bụng mình xuống, lại tiếp tục nói: “Cẩm Cẩm, muội có hiểu hay không, muội và ta khác nhau! Muội là Công chúa, muội có thể lựa chọn là có muốn báo thù hay không, nhưng ta không giống như thế, ta là do Mộ quý phi, mẫu thân của muội nhặt về khi du ngoạn Giang Nam, Nam Cung Duệ ta nợ Vương triều Nam Cung một ân huệ to lớn, cho nên trách nhiệm này, ta nhất định phải gánh vác!”
“Ta hiểu, nhưng Duệ ca ca à, ta nghĩ trong lòng huynh cũng rất rõ ràng, phục quốc, căn bản cũng không có khả năng. Cho dù huynh có năng lực đến mức nào, cũng không thay đổi được lòng người!” Cũng không phải là nàng bất hiếu, cũng không phải nàng không muốn khôi phục vinh quang của gia tộc Nam Cung, mà là nàng không muốn Duệ ca ca và nàng dùng sinh mệnh đi làm một việc căn bản cũng không có ý nghĩa và không có khả năng thành công. Tất cả mọi chuyện liên quan tới Nam Cung hoàng triều, nàng đã bắt đầu điều tra từ lâu rồi!
Sử sách đã ghi chép rõ ràng trong lịch sử của vương triều đã xuất hiện bao nhiêu bạo quân! Việc ác ngập trời, tội lỗi chồng chất! Toàn bộ vương triều đã mục nát từ gốc rễ, đến thời kỳ của phụ vương nàng, toàn bộ vương triều đã làm mất hết lòng dân rồi! Cho dù là phụ hoàng có tài năng kinh thiên động địa, cũng không thể vãn hồi bại cục, cho nên dẫn đến tất cả mọi chuyện trước kia phát sinh, mà không hề có bạo động. Nếu như vương thất Nam Cung được bách tính ủng hộ, thì hai Hoàng đế của Hoàng Phủ gia và Bách Lý gia kia, chắc chắn đã không thể sống mà đi ra được khỏi vương triều Nam Cung, mà đã bị dân chúng giết giữa đường rồi!
Cho nên mới dẫn đến việc người trong thiên hạ nói là bốn nước trong thế chân vạc, hầu như không có người nhắc đến Vương triều Nam Cung, nàng từng để cho người đi dò hỏi về vương triều Nam Cung hỏi qua, không phải mọi người quên đi Vương triều Nam Cung, mà cơ bản là không dám nhắc tới cái triều đại kinh khủng đó. Trong ấn tượng của mọi người, Vương triều Nam Cung cùng với Thương triều của thời đại Trụ Vương không khác nhau là mấy. Thượng Quan Cẩn Duệ cho dù có đại tài, khống chế trong tay lực lượng bộ đội thần bí không kém ai, nhưng không có được lòng dân thì cũng vô dụng mà thôi!
“Ta hiểu!” Thượng Quan Cẩn Duệ gật đầu cười khẽ, cũng không biết là chán nản hay thoải mái, trong lòng bỗng có cảm giác nhẹ nhõm. Kỳ thật hắn cũng biết, cái gọi là phục quốc căn bản là không khả năng, bởi vì toàn bộ thiên hạ không ai hi vọng khôi phục Vương triều Nam Cung. Nhưng hắn lại không thể không lừa gạt mình là có thể, chỉ cần mình cố gắng, là nhất định có thể, bằng cách tự ám thị bản thân, để cho mình kiên định hơn việc gánh vác trách nhiệm trên vai.
Nam Cung Cẩm khẽ thở dài: “Nếu huynh đã biết, vậy thì cần gì phải như vậy?” Biết rõ là chuyện phí công, nhưng vẫn muốn làm, có phải rất giống nàng hay không?
“Nhưng dù cho biết rõ. Ta cũng không thể buông bỏ đi trách nhiệm này, bởi vì đây là trách nhiệm không thể trốn tránh của Nam Cung Duệ ta, muội hiểu không? Có nhiều thứ, biết rõ là dù có liều hết tất cả để làm, cũng không thể được, nhưng lại không thể vì như thế mà từ bỏ. Có nhiều thứ, cần kiên trì rất nhiều mà không cần lý do, chỉ vì nó cần được kiên trì.” Thượng Quan Cẩn Duệ cười, nói ra rất nhiều lời này, nhìn Nam Cung Cẩm với ánh mắt mang theo vẻ tang thương cùng bất đắc dĩ, cũng giống như đang nhìn một tiểu nha đầu không hiểu chuyện.
Nam Cung Cẩm cười lạnh một tiếng: “Thật đúng là một suy nghĩ quỷ quái! Ta là Công chúa chính tông đây mà còn không định làm chuyện vô vị này, ta chỉ dự định tự tay đâm chết Bách Lý Ngạo Thiên thôi. Có đôi khi việc con người ta kiên trì với những việc người ta nghĩ rằng nên kiên trì ấy, cũng không có gì là sai cả, nhưng nếu không nỡ từ bỏ khi nên từ bỏ, đó chính là ngu xuẩn!”
Câu này vừa nói ra, Thượng Quan Cẩn Duệ bỗng sửng sốt một chút, hắn chưa từng nghĩ tới một tiểu nha đầu cũng có thể có tầm nhìn như thế này. Nhìn như là cực đoan và không có đạo lý gì, nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng, thì lại có thể hiểu được ý chân thành trong đó. Thế nhưng mà...
Thấy hắn có vẻ đã nghe ra rồi, nhưng không chịu tiếp thu, Nam Cung Cẩm bỗng thở dài một hơi, nhìn chăm chú vào mắt hắn, nói rõ từng chữ từng chữ: “Nếu như là ta hi vọng huynh từ bỏ thì sao?” Nàng không muốn Thượng Quan Cẩn Duệ lãng phí thời gian và sinh mệnh của mình vì một chuyện vô vị, bởi vì nàng có thể đoán được, một triều đại không có dân chúng làm hậu thuẫn, kết quả cuối cùng mà Thượng Quan Cẩn Duệ có thể có, sẽ chỉ có một, đó là chết trẻ!
Mắt phượng của nàng và đôi mắt như mặc ngọc của hắn nhìn vào nhau, cùng nhìn một lúc lâu, một người thì kiên trì, một người thì yên lặng.
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, Thượng Quan Cẩn Duệ bỗng bật cười, tiếng cười như tiếng than nhẹ, rõ ràng là đã thua trong trận đối chiến! Duỗi ra bàn tay thon dài vuốt vuốt tóc nàng rồi nói: “Cẩm Cẩm, hình như muội luôn luôn hiểu rõ ràng, nên làm như thế nào, mới có thể thuyết phục được ta!”
Nàng có đạo lý của nàng, hắn tất nhiên cũng có đạo lý của hắn. Cho nên cho dù là nàng nói có lý, hắn cũng có thể kiên trì tín niệm trong lòng hắn không thay đổi. Nhưng khi nàng tự nhiên hỏi hắn, nếu như là ta hi vọng huynh từ bỏ thì sao?
Chỉ cần một câu đó của nàng là đủ để cho tín niệm hắn giữ vững vài chục năm sụp đổ! Từ khi còn bé, nàng đã biết làm thế nào để có thể thuyết phục hắn, chỉ cần nàng làm mặt lạnh, cau mày, cho dù là yêu cầu vô lý hắn cũng đều sẽ đáp ứng, không ngờ sau khi lớn lên, vẫn là như thế.
“Duệ ca ca, coi như huynh đã đồng ý rồi nhé?” Nam Cung Cẩm cười khẽ.
“Muội đã hi vọng, sao ta có thể không đáp ứng!” Ta luôn luôn nguyện ý làm muội vừa lòng. “Chuyện uyên ương kiếp kia, muội không cần phải lo lắng, ta sẽ có biện pháp!”
“Huynh có biện pháp ư?” Nam Cung Cẩm ngớ người, sao nàng không nghĩ ra nhỉ?
Đôi mắt điềm tĩnh của hắn thản nhiên nhìn nàng, cười nhẹ nói: “Tin tưởng Duệ ca ca đi, chẳng lẽ ta mà còn có thể gạt muội sao?”
Nam Cung Cẩm gật đầu: “Nhưng ta không muốn vì cái uyên ương kiếp, mà Duệ ca ca phải nghĩ đến một biện pháp máu chó nào cả, ví dụ như vì ta mà hi sinh tính mệnh, để hóa giải cấm chế này!”
“Ha ha...” Lời này trực tiếp khiến Thượng Quan Cẩn Duệ phì cười ra tiếng! Hắn cười, trước nay vẫn tao nhã lễ độ, hoặc lãnh đạm xa cách, duy chỉ có hôm nay là nụ cười thực sự, cũng rất đẹp đẽ: “Đầu của muội toàn nghĩ những thứ gì bên trong thế? Cái gì mà hi sinh tính mệnh, nhưng đúng là máu chó thật, ha ha ha...”
Nụ cười này khiến cho Nam Cung Cẩm đành phải cười trừ! Trong tiểu thuyết, chẳng phải có rất nhiều nhân vật nam hi sinh tính mạng của mình vì nữ chính sao? Cho nên vừa mới nhìn thấy dáng vẻ thâm trầm của hắn, nàng lập tức nghĩ tới chuyện này, không ngờ lại là tự mình đau khổ đa tình, cuối cùng còn bị chế giễu! “Thôi, không cho huynh cười nữa, ta đi về trước!”
Hố ơi là hố! Thật mất mặt!
“Ừm, muội về trước đi, sợ là có người đã đợi lâu lắm rồi!” Thượng Quan Cẩn Duệ cười trêu ghẹo.
Nam Cung Cẩm quay đầu chăm chú nhìn hắn một chút, trong mắt chất chứa sự khinh bỉ vô hạn: “Huynh đủ rồi đấy, huynh nên tự xử lý chuyện của huynh ở đây trước đi rồi nói sau, đã hai mươi lăm tuổi rồi, sắp tới là hai mươi sáu tuổi, vậy mà còn không biết xấu hổ giễu cợt người ta! Ta thấy Mộc cô nương cũng không tệ, huynh nên suy nghĩ cho kỹ!”
Nàng nói xong cũng không nhìn sắc mặt của hắn nữa, xoay người rời đi. Ở triều đại này, nam giới đa số là lập gia đình khi vừa tới ngưỡng hai mươi tuổi, như Thượng Quan Cẩn Duệ hay Lãnh Tử Hàn như thế này đều là hiếm thấy!
Nam Cung Cẩm vui sướng hài lòng rời đi, Thượng Quan Cẩn Duệ lại có chút buồn vô cớ nhìn bóng lưng của nàng. Cẩm Cẩm nói... Mộc cô nương không tệ, sao hắn lại không biết Mộc cô nương không tệ chứ? Chỉ là, hắn không xứng, không xứng với một tấm chân tình của nàng. Tim của Thượng Quan Cẩn Duệ, từ trước đến nay đều không hoàn chỉnh, trong lòng của hắn có rất rất nhiều trách nhiệm và gánh nặng, nhất là Cẩm Cẩm. Hơn nữa chính là những trách nhiệm và gánh nặng này thực sự quá nặng! Quá nặng! Ép tới nỗi khiến hắn hoàn toàn không thở nổi, hắn không lấy ra được tình cảm hoàn chỉnh để đáp lại Mộc cô nương, cho nên, hắn chỉ có thể cự tuyệt và cự tuyệt!
Hắn cũng không biết, rốt cuộc đối với hắn thì Cẩm Cẩm có địa vị gì. Nhưng hắn lại biết, dù hắn có chết vì Cẩm Cẩm, thì hắn cũng không thể vứt bỏ trách nhiệm! Vì hắn như thế, nên hắn biết lấy cái gì để mà đối diện với mối tình cuồng si của Mộc cô nương, sẵn sàng chịu lạnh nửa năm ở Thiên Sơn chỉ vì một tấm áo lông chồn chống lạnh cho hắn chứ? Chỉ e rằng đến cuối cùng hắn sẽ nợ nàng cả đời này.
Có đôi khi hắn nghĩ, năm đó mình cứu nàng, cuối cùng là đúng hay sai. Nếu như là người khác cứu được thì cuộc đời của nàng, biết đâu lại là một phong cảnh khác?
…
Nam Cung Cẩm ra ngoài, thấy ngay Bách Lý Kinh Hồng đang đứng cách đó không xa chờ nàng, nhìn như lạnh lùng, nhưng lại không khó để người ta cảm nhận được bên dưới vẻ yên lặng kia là sự lo lắng cùng bất an.
“Chàng đang sợ cái gì vậy?” Nam Cung Cẩm trêu tức nói.
“Không có gì.” Hắn trả lời nhanh chóng, nhưng cũng chính vì trả lời nhanh như vậy nên càng lộ ra vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Nam Cung Cẩm cũng không nói gì, nắm lấy tay của hắn rồi đi, vừa đi vừa nói: “Đừng nghĩ nhiều! Ta chỉ nói để Duệ ca ca từ bỏ một số chuyện không nên kiên trì nữa, về phần uyên ương kiếp, hình như hắn đã có biện pháp giải quyết, nói ta cứ yên tâm là được.”
“Ừm.” Có biện pháp giải quyết? Trong mắt Bách Lý Kinh Hồng cũng hiện lên vẻ khó xử, có thể có biện pháp gì giải quyết chứ? Làm biến mất dấu ấn đỏ trên thân một người à, dấu ấn đỏ kia xem ra là không thể nào rửa đi, chẳng lẽ lột bỏ một lớp da đi? Nếu thật sự lột đi một lớp da, cũng sẽ không biến mất mà? Suy nghĩ trong đầu hắn dừng lại, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì...
“Cẩm Nhi...” Hắn nhịn không được gọi nàng một tiếng, nhưng lại cảm thấy cần phải cân nhắc.
“Ừm?” Nam Cung Cẩm không hiểu, quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng tinh xảo của hắn, nàng lại càng cảm thấy mờ mịt hơn.
Bách Lý Kinh Hồng trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói. “Không có gì.”
Thượng Quan Cẩn Duệ muốn làm như thế nào, là chuyện của hắn. So với biện pháp khác thì đây có vẻ cũng là một biện pháp tốt, hơn nữa cũng không hẳn đúng như hắn nghĩ, hắn không cần nhiều phải nói nhiều.
…
Trở về phủ Thừa tướng, tất nhiên là phải đi cửa sau, từ xa đã nhìn thấy Băng Tâm đứng ở cửa sau phủ Thừa tướng, xem ra cô ấy đang bị người ta ngăn cản.
Nam Cung Cẩm nhíu mày, quan hệ của nàng với thanh lâu luôn đều là kín đáo, miễn cho bị người khác hoài nghi, nếu để người ta biết nàng và Băng Tâm có gặp nhau, vấn đề mà nàng phải đối mặt chắc chắn sẽ không nhỏ! Băng Tâm không lỗ mãng như người khác, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ thế, nàng và Bách Lý Kinh Hồng liếc nhau một cái, đầu tiên, cả hai đều tung người nhảy lên, tránh khỏi tai mắt của Mộ Dung Thiên Thu, vào phủ Thừa tướng. Sau đó họ giống như đang đi dạo mát, đi loanh quanh bốn phía. Cuối cùng cũng có hạ nhân nhìn thấy bọn họ, gọi: “Tướng gia, tướng gia!”
“Có chuyện gì?” Nam Cung Cẩm giả ngu.
“Ngoài cổng có một tú bà tên Băng Tâm tìm ngài, nói là cô gái có quan hệ với ngài thân thể khó chịu, cho nên xin mời ngài đi thăm cô ấy một chút!” Hạ nhân vừa nói vừa nhìn sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng, sợ gây ra mâu thuẫn không nên có.
Trên mặt Nam Cung Cẩm không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thầm khen ngợi sự thông minh của Băng Tâm! “Ngươi mời nàng vào đi!”
“Rõ!” Hạ nhân vừa đi ra cửa vừa cảm thấy kỳ quái, Thừa tướng cũng có thể cho loại nhân vật như tú bà của kỹ viện vào cửa sao? Thừa tướng đại nhân không phải là điên rồi chứ? Nếu chuyện này bị truyền đến tai các thế gia khác, không chừng Thừa tướng đại nhân còn bị chế giễu.
Cũng không lâu lắm, Băng Tâm được đưa vào, trên mặt đầy vẻ sốt ruột! Vừa nhìn thấy Nam Cung Cẩm, kích động đến nỗi suýt thì tự tát vào mặt mình mấy cái!
“Cô có chuyện gì vậy?” Nam Cung Cẩm nhìn cô ấy, cảm thấy có chút kỳ quái, nàng chưa từng thấy Băng Tâm có tâm trạng như thế này bao giờ.
Băng Tâm nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh đều không có ai khác, giậm chân một cái, nói: “Chủ nhân, không xong rồi! Linh Nhi có thai rồi!”
“Cái gì?!” Nam Cung Cẩm tưởng mình đang nằm mơ, nàng không nghe lầm chứ?
Bách Lý Kinh Hồng cũng kinh ngạc một chút, không nghĩ tới thủ hạ một tay mình bồi dưỡng ra lại xảy ra chuyện hoang đường như thế này khi đang làm nhiệm vụ.
“Không thể nào… chờ một chút, mấy ngày trước ta trông thấy nàng, chẳng phải vẫn bình thường sao?” Mới qua có mấy ngày mà đã mang thai rồi, làm sao có thể phát hiện nhanh như vậy chứ!
Băng Tâm lập tức cảm thấy càng ấm ức trong lòng: “Chuyện này cũng đều tại ta, lúc đó ngài cùng Hoàng thượng đi đánh trận, Linh Nhi lại đem lòng yêu thích một công tử, mà người công tử kia lại thường xuyên ở cùng một chỗ với ngài, cho nên ta đoán nhân phẩm sẽ không quá xấu, nên giật dây Linh Nhi ra ngoài hẹn hò với hắn, giao toàn bộ chuyện của thanh lâu giao cho ta xử lý, ai biết... Ai!”
“Cuối cùng là hai người đó không kiểm soát được cảm xúc, sau đó...?” Kỳ thật loại chuyện này tại thời hiện đại thực sự rất hay gặp! Nam nữ phát sinh chuyện kia đều là rất bình thường, đương nhiên, cũng có không ít người xui xẻo mang thai, ở kiếp trước chuyện nàng nghe thấy nhiều nhất là cô gái nào đó mang thai rồi gã đàn ông kia chạy trốn. Để lại hậu quả khổ sở của hắn làm ra cho cô gái kia xử lý, gã đàn ông kia sẽ không chạy luôn rồi chứ? Phải rồi, Băng Tâm nói gã đàn ông kia thường xuyên đi với mình? Đệch! Sẽ không phải là Mị Văn Dạ chứ?!
Băng Tâm nói đầy tức giận: “Ta cũng không biết bọn họ có chuyện gì, chỉ là hôm trước ta đi tới phòng Linh Nhi, lại trông thấy cô ấy chuẩn bị uống thuốc độc! May mà ta thông minh, rống lên một câu nếu cô ấy chết, ngài sẽ rất đau lòng nên cô ấy mới dừng lại! Sau đó cô ấy ôm ta khóc, nói là hôm đó hai người uống nhiều quá, sau đó...”
“Vậy cô có thể nói cho ta biết người đàn ông kia là ai hay không?” Đừng nói đúng là Mị Văn Dạ, nếu thật sự là Mị Văn Dạ thì Linh Nhi thảm rồi!
“Là... Là Định Viễn Hầu, Lãnh Vũ Tàn!” Băng Tâm rất đau đầu nói ra, là ai chẳng được, nhưng cố tình lại là hoàng thân quốc thích, Linh Nhi gặp gỡ hắn tại thanh lâu, đương nhiên cũng bị xem là gái lầu xanh, để cô nương đầy lạnh lùng và ngạo khí như Linh Nhi làm thiếp cho người ta, sợ là đánh chết cô ấy cũng không cam lòng. Nhưng xuất thân như vậy muốn làm Hầu phủ phu nhân, không phải đang nói đùa chứ?
Á à! Hóa ra là tên Lãnh Vũ Tàn hũ nút kia, Nam Cung Cẩm suy nghĩ một chút, phát hiện ra đúng là hắn và Linh Nhi rất xứng đôi, bởi vì hai người này đều hũ nút, kiệm lời như nhau! Đúng là rất thích hợp, mà tiếng tăm của tên tiểu tử Lãnh Vũ Tàn đó không tồi, không hề giống tên Mị Văn Dạ kia thị thiếp thành đàn, thiếu gia ăn chơi, càng nghĩ càng thấy hắn là một sự lựa chọn không tệ! “Lãnh Vũ Tàn biết chuyện này chưa?”
“Biết rồi, nhưng lão Hầu gia cũng không phải người tốt, lúc hắn đi nói chuyện với ông ta, liền bị ông ta giam lỏng. Hôm qua Hầu phủ còn cho người truyền lời tới nói là hài tử thì bọn hắn muốn, nhưng Linh Nhi là gái lầu xanh, không thể lấy về nhà, sẽ làm mất hết thể diện gia đình, chờ hài tử được sinh ra thì bọn hắn sẽ đưa đi.” Băng Tâm thực sự rất muốn mắng chửi bọn hắn, mẹ nó, đều là một đám không ra gì! Gái thanh lâu thì không phải là người sao? Nhưng trong lòng cô cũng rất rõ ràng, những nhà được gọi là nhà cao cửa rộng, gia thế, nề nếp ấy, thực chất trong đầu họ đều bẩn thỉu vô cùng, loại chuyện này là rất phổ biến!
“Nói cách khác, các cô còn không gặp được Lãnh Vũ Tàn, cho nên cũng không biết là hắn thật lòng hay giả dối sao?” Nam Cung Cẩm lạnh giọng hỏi.
Băng Tâm hơi sợ hãi gật nhẹ đầu, không dám nhìn sắc mặt Nam Cung Cẩm. Chuyện này đúng là cô làm không ổn, bản thân cô vốn là người trong thanh lâu, cho nên gan to bằng trời, cũng không phải là chuyện lớn gì, nếu thật sự không may mắn có thai, cô cũng có thể vui sướng, thoải mái sinh đứa bé ra, nuôi lớn, rồi xúi giục con mình đối nghịch và phá hoại tên khốn kiếp kia! Nhưng Linh Nhi thì lại không giống như thế, cô ấy vốn là một cô nương trong sạch, gia giáo, chỉ đi làm trợ thủ cho mình mà thôi!
Nam Cung Cẩm móc một chiếc bình sứ nhỏ từ tay trong áo ra, đưa cho Băng Tâm, sau đó thì thầm một lúc vào tai cô ấy, khiến cho sắc mặt Băng Tâm khi nghe được lúc đỏ lúc trắng! Sau khi nghe xong cô nuốt một chút nước bọt, cảm thán nói: “Chủ nhân, cô muốn giày vò bọn hắn như vậy sao?”
“Gây ra chuyện như thế này để ta phải gánh, đương nhiên là phải giày vò rồi. Hơn nữa, ngoại trừ làm như vậy, cô còn có cách nào tốt hơn sao?” Linh Nhi và Lãnh Vũ Tàn làm như vậy là chuyện tự do của hai người bọn họ, nhưng Nam Cung Cẩm lại không thích đến lúc xảy ra chuyện thì nàng mới biết, cho nên giày vò nho nhỏ một chút, là rất cần thiết. Mà nàng làm như vậy, không phải là vì giày vò hai người bọn họ không thôi, còn là vì để bọn hắn cuối cùng có thể có được hạnh phúc nữa! Nàng thật sự là quá vĩ đại!
Băng Tâm nuốt nước bọt một chút rồi nói: “Chủ nhân, ta không có biện pháp tốt hơn. Nhưng như vậy có phải là quá đen tối không?”
“Quá đen tối? Học của hắn mà ra đấy!” Nam Cung Cẩm nhìn Bách Lý Kinh Hồng rồi nói, không cho hắn một chút mặt mũi nào!
Bách Lý Kinh Hồng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lúng túng quay đầu đi...
Băng Tâm sửng sốt nhìn người đàn ông đang lúng túng ngượng ngùng kia một chút rồi sau đó cười trộm một tiếng, che miệng đi về...
…
“Cô ấy đã đi rồi, huynh còn vẹo cổ đi làm gì?” Nam Cung Cẩm nhìn tên mà đầu đã nghiêng tới tận chân trời, mở miệng trêu ghẹo.
Hắn quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng, hơi buồn bực một chút. Nhưng cũng ngay lúc đó, Nam Cung Cẩm chợt cảm giác được cánh tay phải của mình như đang bị lửa đốt: “Chuyện gì đang xảy ra?”
“Sao thế?” Giọng hắn bất giác mang theo vẻ sốt ruột.
Nam Cung Cẩm chỉ cắn môi dưới, tay trái nắm lấy cánh tay phải của mình, không nói lời nào. Chỗ có cảm giác bị lửa đốt, chính là chỗ có dấu ấn màu đỏ. Bách Lý Kinh Hồng không nói hai lời, ôm nàng lên, đi nhanh về phía gian phòng của nàng.
Sau khi đi vào, hắn giật tay áo bên phải của nàng ra, liền trông thấy dấu ấn màu đỏ vốn là màu đỏ nhạt, đang chậm rãi biến thành màu đỏ lửa, mà sắc mặt Nam Cung Cẩm càng đau khổ dữ tợn hơn. Nàng cắn môi dưới như muốn cắn nát ra!
Bách Lý Kinh Hồng đưa tay hắn tới cạnh miệng của nàng, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Cắn ta.”
Nam Cung Cẩm dừng lại một chút, cuối cùng lại thật sự cắn mạnh một cái, thậm chí có thể cảm giác được mùi máu tươi tanh nồng trong miệng. Nhưng thậm chí hắn còn không rên lên một tiếng, ngược lại khóe môi hiện lên một nụ cười.
Dấu ấn kia, sau khi đã đỏ đến tận cùng thì chậm rãi ngưng tụ lại cùng nhau, cuối cùng biến thành một giọt chất lỏng màu đỏ, trượt xuống dọc theo cánh tay Nam Cung Cẩm, cảm giác bị lửa đốt cũng dần dần giảm đi. Cuối cùng, sau khi giọt chất lỏng màu đỏ trượt xuống, cánh tay Nam Cung Cẩm trở nên trắng bóc, không còn một chút dấu vết nào của dấu ấn lúc trước.
“Đây là... Giải rồi sao?” Nàng còn có chút không dám tin, vốn cho là không giải được.
“Ừm.” Nhìn như thế có lẽ là đã giải được cấm chế rồi.
“Bên phía Duệ ca ca...” Nàng bỗng có cảm giác bất an, nàng vừa về tới đây, dấu ấn này liền được giải, cái gọi là dấu ấn trên thân của một trong hai người biến mất, chắc chắn là nói dấu ấn trên người hắn biến mất trước: “Không được, ta muốn qua nhìn xem thế nào một chút!”
Bách Lý Kinh Hồng không cản nàng, chỉ yên lặng đi theo. Trong lòng đã đoán được một chút, mà Nam Cung Cẩm cũng bởi vì quá gấp, nên trực tiếp từ cửa chính xông ra ngoài, bỏ qua cả chuyện cố tình che giấu hành tung của mình.
Khi đến phủ của Thượng Quan Cẩn Duệ, tên gác cổng thấy nàng quay lại thì tựa như cũng không thấy kỳ lạ chút nào.
Sau khi vào cửa thì trông thấy một cái chuông lớn bày ở phòng trung tâm, mà Hách Liên Tháp Đặc đang cầm đồ dùng của pháp sư Tát Mãn, trán đầy mồ hôi, trông giống như là vừa hoàn thành việc gì. Thượng Quan Cẩn Duệ thì một tay đang cầm chén trà, thái độ vô cùng nhàn nhã, trên khuôn mặt phong thần tuấn lãng cũng không có vẻ gì kỳ lạ: “Cẩm Cẩm, muội...?”
Nam Cung Cẩm thở dài một hơi: “Hóa ra pháp sư có thể giải uyên ương kiếp?” Nhưng sau khi nói xong, chính nàng cũng cảm thấy có chút buồn cười, như thế không khỏi cũng quá mê tín nhỉ?
Thượng Quan Cẩn Duệ cười khẽ một tiếng: “Ừm, đúng! Cho nên ta mới nói ta có biện pháp mà, muội tin chưa!”
“Ta giật mình, còn đang lo lắng huynh sẽ xảy ra chuyện gì!” Nam Cung Cẩm nói, giờ đã yên tâm, nàng quay người muốn rời đi.
Nhưng đồng thời tại lúc đấy, nàng thấy Bách Lý Kinh Hồng đi đến, đôi mắt trong suốt kia lại một mực nhìn vào cơ thể Thượng Quan Cẩn Duệ, như là đã nhìn thấu cái gì. Ánh mắt này khiến cho Nam Cung Cẩm cả kinh, trong đầu lập tức tỉnh táo, sau khi tỉnh táo nàng nhạy cảm ngửi thấy được một chút mùi máu tươi thoang thoảng!
Quay đầu nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ một chút, nàng híp đôi mắt phượng, vẻ lạnh lùng sắc bén như dao: “Duệ ca ca, huynh khẳng định là uyên ương kiếp này đã được giải trừ sao?”
Nếu là có thể giải như thế, sao trên sách kia không ghi chép như vậy?
Thượng Quan Cẩn Duệ đặt chiếc cốc trong tay của mình xuống đứng lên, chỉ thiếu mỗi nước xoay một vòng nữa thôi. Hắn ta nhìn Nam Cung Cẩm rồi cười nói: “Không phải thế thì sao nữa? Muội thấy ta có vẻ giống như là có cái gì không bình thường à?”
Nam Cung Cẩm quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, đúng là nhìn không có gì khác biệt so với lúc nàng ra về, nàng liền yên tâm: “Ừm, nếu nói như vậy, chúng ta đi về trước đây!”
Nói xong nàng xoay người cầm lấy tay Bách Lý Kinh Hồng, nhưng, đúng lúc xoay người, ánh mắt nàng lóe lên một cái! Đúng là không có gì không đúng, nếu Thượng Quan Cẩn Duệ mà cẩn thận muốn giấu giếm gì nàng thì nàng làm sao có thể nhìn ra điều gì khác thường!
Thấy nàng xoay người định rời đi, Thượng Quan Cẩn Duệ mới thở dài một hơi và buông lỏng cảnh giác, nhưng sau đó nàng quay lại thật nhanh, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai túm lấy cổ tay của hắn, sờ lên mạch cổ tay! Dò mạch hắn...
Thượng Quan Cẩn Duệ cười khổ một tiếng, hắn vốn cố gắng chống đỡ để tỏ ra mình bình thường nhưng cuối cùng không thể duy trì được nữa, thân thể mềm nhũn, ngã gục xuống...
“Duệ ca ca, trong lòng huynh biết rõ đây là ý ai mà?” Nam Cung Cẩm nhìn thẳng hắn, cũng biết hắn sẽ tức giận, cho nên mới hỏi như thế.
Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn ánh mắt của nàng, hít vào một hơi thật sâu, kìm nộ khí đầy bụng mình xuống, lại tiếp tục nói: “Cẩm Cẩm, muội có hiểu hay không, muội và ta khác nhau! Muội là Công chúa, muội có thể lựa chọn là có muốn báo thù hay không, nhưng ta không giống như thế, ta là do Mộ quý phi, mẫu thân của muội nhặt về khi du ngoạn Giang Nam, Nam Cung Duệ ta nợ Vương triều Nam Cung một ân huệ to lớn, cho nên trách nhiệm này, ta nhất định phải gánh vác!”
“Ta hiểu, nhưng Duệ ca ca à, ta nghĩ trong lòng huynh cũng rất rõ ràng, phục quốc, căn bản cũng không có khả năng. Cho dù huynh có năng lực đến mức nào, cũng không thay đổi được lòng người!” Cũng không phải là nàng bất hiếu, cũng không phải nàng không muốn khôi phục vinh quang của gia tộc Nam Cung, mà là nàng không muốn Duệ ca ca và nàng dùng sinh mệnh đi làm một việc căn bản cũng không có ý nghĩa và không có khả năng thành công. Tất cả mọi chuyện liên quan tới Nam Cung hoàng triều, nàng đã bắt đầu điều tra từ lâu rồi!
Sử sách đã ghi chép rõ ràng trong lịch sử của vương triều đã xuất hiện bao nhiêu bạo quân! Việc ác ngập trời, tội lỗi chồng chất! Toàn bộ vương triều đã mục nát từ gốc rễ, đến thời kỳ của phụ vương nàng, toàn bộ vương triều đã làm mất hết lòng dân rồi! Cho dù là phụ hoàng có tài năng kinh thiên động địa, cũng không thể vãn hồi bại cục, cho nên dẫn đến tất cả mọi chuyện trước kia phát sinh, mà không hề có bạo động. Nếu như vương thất Nam Cung được bách tính ủng hộ, thì hai Hoàng đế của Hoàng Phủ gia và Bách Lý gia kia, chắc chắn đã không thể sống mà đi ra được khỏi vương triều Nam Cung, mà đã bị dân chúng giết giữa đường rồi!
Cho nên mới dẫn đến việc người trong thiên hạ nói là bốn nước trong thế chân vạc, hầu như không có người nhắc đến Vương triều Nam Cung, nàng từng để cho người đi dò hỏi về vương triều Nam Cung hỏi qua, không phải mọi người quên đi Vương triều Nam Cung, mà cơ bản là không dám nhắc tới cái triều đại kinh khủng đó. Trong ấn tượng của mọi người, Vương triều Nam Cung cùng với Thương triều của thời đại Trụ Vương không khác nhau là mấy. Thượng Quan Cẩn Duệ cho dù có đại tài, khống chế trong tay lực lượng bộ đội thần bí không kém ai, nhưng không có được lòng dân thì cũng vô dụng mà thôi!
“Ta hiểu!” Thượng Quan Cẩn Duệ gật đầu cười khẽ, cũng không biết là chán nản hay thoải mái, trong lòng bỗng có cảm giác nhẹ nhõm. Kỳ thật hắn cũng biết, cái gọi là phục quốc căn bản là không khả năng, bởi vì toàn bộ thiên hạ không ai hi vọng khôi phục Vương triều Nam Cung. Nhưng hắn lại không thể không lừa gạt mình là có thể, chỉ cần mình cố gắng, là nhất định có thể, bằng cách tự ám thị bản thân, để cho mình kiên định hơn việc gánh vác trách nhiệm trên vai.
Nam Cung Cẩm khẽ thở dài: “Nếu huynh đã biết, vậy thì cần gì phải như vậy?” Biết rõ là chuyện phí công, nhưng vẫn muốn làm, có phải rất giống nàng hay không?
“Nhưng dù cho biết rõ. Ta cũng không thể buông bỏ đi trách nhiệm này, bởi vì đây là trách nhiệm không thể trốn tránh của Nam Cung Duệ ta, muội hiểu không? Có nhiều thứ, biết rõ là dù có liều hết tất cả để làm, cũng không thể được, nhưng lại không thể vì như thế mà từ bỏ. Có nhiều thứ, cần kiên trì rất nhiều mà không cần lý do, chỉ vì nó cần được kiên trì.” Thượng Quan Cẩn Duệ cười, nói ra rất nhiều lời này, nhìn Nam Cung Cẩm với ánh mắt mang theo vẻ tang thương cùng bất đắc dĩ, cũng giống như đang nhìn một tiểu nha đầu không hiểu chuyện.
Nam Cung Cẩm cười lạnh một tiếng: “Thật đúng là một suy nghĩ quỷ quái! Ta là Công chúa chính tông đây mà còn không định làm chuyện vô vị này, ta chỉ dự định tự tay đâm chết Bách Lý Ngạo Thiên thôi. Có đôi khi việc con người ta kiên trì với những việc người ta nghĩ rằng nên kiên trì ấy, cũng không có gì là sai cả, nhưng nếu không nỡ từ bỏ khi nên từ bỏ, đó chính là ngu xuẩn!”
Câu này vừa nói ra, Thượng Quan Cẩn Duệ bỗng sửng sốt một chút, hắn chưa từng nghĩ tới một tiểu nha đầu cũng có thể có tầm nhìn như thế này. Nhìn như là cực đoan và không có đạo lý gì, nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng, thì lại có thể hiểu được ý chân thành trong đó. Thế nhưng mà...
Thấy hắn có vẻ đã nghe ra rồi, nhưng không chịu tiếp thu, Nam Cung Cẩm bỗng thở dài một hơi, nhìn chăm chú vào mắt hắn, nói rõ từng chữ từng chữ: “Nếu như là ta hi vọng huynh từ bỏ thì sao?” Nàng không muốn Thượng Quan Cẩn Duệ lãng phí thời gian và sinh mệnh của mình vì một chuyện vô vị, bởi vì nàng có thể đoán được, một triều đại không có dân chúng làm hậu thuẫn, kết quả cuối cùng mà Thượng Quan Cẩn Duệ có thể có, sẽ chỉ có một, đó là chết trẻ!
Mắt phượng của nàng và đôi mắt như mặc ngọc của hắn nhìn vào nhau, cùng nhìn một lúc lâu, một người thì kiên trì, một người thì yên lặng.
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, Thượng Quan Cẩn Duệ bỗng bật cười, tiếng cười như tiếng than nhẹ, rõ ràng là đã thua trong trận đối chiến! Duỗi ra bàn tay thon dài vuốt vuốt tóc nàng rồi nói: “Cẩm Cẩm, hình như muội luôn luôn hiểu rõ ràng, nên làm như thế nào, mới có thể thuyết phục được ta!”
Nàng có đạo lý của nàng, hắn tất nhiên cũng có đạo lý của hắn. Cho nên cho dù là nàng nói có lý, hắn cũng có thể kiên trì tín niệm trong lòng hắn không thay đổi. Nhưng khi nàng tự nhiên hỏi hắn, nếu như là ta hi vọng huynh từ bỏ thì sao?
Chỉ cần một câu đó của nàng là đủ để cho tín niệm hắn giữ vững vài chục năm sụp đổ! Từ khi còn bé, nàng đã biết làm thế nào để có thể thuyết phục hắn, chỉ cần nàng làm mặt lạnh, cau mày, cho dù là yêu cầu vô lý hắn cũng đều sẽ đáp ứng, không ngờ sau khi lớn lên, vẫn là như thế.
“Duệ ca ca, coi như huynh đã đồng ý rồi nhé?” Nam Cung Cẩm cười khẽ.
“Muội đã hi vọng, sao ta có thể không đáp ứng!” Ta luôn luôn nguyện ý làm muội vừa lòng. “Chuyện uyên ương kiếp kia, muội không cần phải lo lắng, ta sẽ có biện pháp!”
“Huynh có biện pháp ư?” Nam Cung Cẩm ngớ người, sao nàng không nghĩ ra nhỉ?
Đôi mắt điềm tĩnh của hắn thản nhiên nhìn nàng, cười nhẹ nói: “Tin tưởng Duệ ca ca đi, chẳng lẽ ta mà còn có thể gạt muội sao?”
Nam Cung Cẩm gật đầu: “Nhưng ta không muốn vì cái uyên ương kiếp, mà Duệ ca ca phải nghĩ đến một biện pháp máu chó nào cả, ví dụ như vì ta mà hi sinh tính mệnh, để hóa giải cấm chế này!”
“Ha ha...” Lời này trực tiếp khiến Thượng Quan Cẩn Duệ phì cười ra tiếng! Hắn cười, trước nay vẫn tao nhã lễ độ, hoặc lãnh đạm xa cách, duy chỉ có hôm nay là nụ cười thực sự, cũng rất đẹp đẽ: “Đầu của muội toàn nghĩ những thứ gì bên trong thế? Cái gì mà hi sinh tính mệnh, nhưng đúng là máu chó thật, ha ha ha...”
Nụ cười này khiến cho Nam Cung Cẩm đành phải cười trừ! Trong tiểu thuyết, chẳng phải có rất nhiều nhân vật nam hi sinh tính mạng của mình vì nữ chính sao? Cho nên vừa mới nhìn thấy dáng vẻ thâm trầm của hắn, nàng lập tức nghĩ tới chuyện này, không ngờ lại là tự mình đau khổ đa tình, cuối cùng còn bị chế giễu! “Thôi, không cho huynh cười nữa, ta đi về trước!”
Hố ơi là hố! Thật mất mặt!
“Ừm, muội về trước đi, sợ là có người đã đợi lâu lắm rồi!” Thượng Quan Cẩn Duệ cười trêu ghẹo.
Nam Cung Cẩm quay đầu chăm chú nhìn hắn một chút, trong mắt chất chứa sự khinh bỉ vô hạn: “Huynh đủ rồi đấy, huynh nên tự xử lý chuyện của huynh ở đây trước đi rồi nói sau, đã hai mươi lăm tuổi rồi, sắp tới là hai mươi sáu tuổi, vậy mà còn không biết xấu hổ giễu cợt người ta! Ta thấy Mộc cô nương cũng không tệ, huynh nên suy nghĩ cho kỹ!”
Nàng nói xong cũng không nhìn sắc mặt của hắn nữa, xoay người rời đi. Ở triều đại này, nam giới đa số là lập gia đình khi vừa tới ngưỡng hai mươi tuổi, như Thượng Quan Cẩn Duệ hay Lãnh Tử Hàn như thế này đều là hiếm thấy!
Nam Cung Cẩm vui sướng hài lòng rời đi, Thượng Quan Cẩn Duệ lại có chút buồn vô cớ nhìn bóng lưng của nàng. Cẩm Cẩm nói... Mộc cô nương không tệ, sao hắn lại không biết Mộc cô nương không tệ chứ? Chỉ là, hắn không xứng, không xứng với một tấm chân tình của nàng. Tim của Thượng Quan Cẩn Duệ, từ trước đến nay đều không hoàn chỉnh, trong lòng của hắn có rất rất nhiều trách nhiệm và gánh nặng, nhất là Cẩm Cẩm. Hơn nữa chính là những trách nhiệm và gánh nặng này thực sự quá nặng! Quá nặng! Ép tới nỗi khiến hắn hoàn toàn không thở nổi, hắn không lấy ra được tình cảm hoàn chỉnh để đáp lại Mộc cô nương, cho nên, hắn chỉ có thể cự tuyệt và cự tuyệt!
Hắn cũng không biết, rốt cuộc đối với hắn thì Cẩm Cẩm có địa vị gì. Nhưng hắn lại biết, dù hắn có chết vì Cẩm Cẩm, thì hắn cũng không thể vứt bỏ trách nhiệm! Vì hắn như thế, nên hắn biết lấy cái gì để mà đối diện với mối tình cuồng si của Mộc cô nương, sẵn sàng chịu lạnh nửa năm ở Thiên Sơn chỉ vì một tấm áo lông chồn chống lạnh cho hắn chứ? Chỉ e rằng đến cuối cùng hắn sẽ nợ nàng cả đời này.
Có đôi khi hắn nghĩ, năm đó mình cứu nàng, cuối cùng là đúng hay sai. Nếu như là người khác cứu được thì cuộc đời của nàng, biết đâu lại là một phong cảnh khác?
…
Nam Cung Cẩm ra ngoài, thấy ngay Bách Lý Kinh Hồng đang đứng cách đó không xa chờ nàng, nhìn như lạnh lùng, nhưng lại không khó để người ta cảm nhận được bên dưới vẻ yên lặng kia là sự lo lắng cùng bất an.
“Chàng đang sợ cái gì vậy?” Nam Cung Cẩm trêu tức nói.
“Không có gì.” Hắn trả lời nhanh chóng, nhưng cũng chính vì trả lời nhanh như vậy nên càng lộ ra vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Nam Cung Cẩm cũng không nói gì, nắm lấy tay của hắn rồi đi, vừa đi vừa nói: “Đừng nghĩ nhiều! Ta chỉ nói để Duệ ca ca từ bỏ một số chuyện không nên kiên trì nữa, về phần uyên ương kiếp, hình như hắn đã có biện pháp giải quyết, nói ta cứ yên tâm là được.”
“Ừm.” Có biện pháp giải quyết? Trong mắt Bách Lý Kinh Hồng cũng hiện lên vẻ khó xử, có thể có biện pháp gì giải quyết chứ? Làm biến mất dấu ấn đỏ trên thân một người à, dấu ấn đỏ kia xem ra là không thể nào rửa đi, chẳng lẽ lột bỏ một lớp da đi? Nếu thật sự lột đi một lớp da, cũng sẽ không biến mất mà? Suy nghĩ trong đầu hắn dừng lại, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì...
“Cẩm Nhi...” Hắn nhịn không được gọi nàng một tiếng, nhưng lại cảm thấy cần phải cân nhắc.
“Ừm?” Nam Cung Cẩm không hiểu, quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng tinh xảo của hắn, nàng lại càng cảm thấy mờ mịt hơn.
Bách Lý Kinh Hồng trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói. “Không có gì.”
Thượng Quan Cẩn Duệ muốn làm như thế nào, là chuyện của hắn. So với biện pháp khác thì đây có vẻ cũng là một biện pháp tốt, hơn nữa cũng không hẳn đúng như hắn nghĩ, hắn không cần nhiều phải nói nhiều.
…
Trở về phủ Thừa tướng, tất nhiên là phải đi cửa sau, từ xa đã nhìn thấy Băng Tâm đứng ở cửa sau phủ Thừa tướng, xem ra cô ấy đang bị người ta ngăn cản.
Nam Cung Cẩm nhíu mày, quan hệ của nàng với thanh lâu luôn đều là kín đáo, miễn cho bị người khác hoài nghi, nếu để người ta biết nàng và Băng Tâm có gặp nhau, vấn đề mà nàng phải đối mặt chắc chắn sẽ không nhỏ! Băng Tâm không lỗ mãng như người khác, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ thế, nàng và Bách Lý Kinh Hồng liếc nhau một cái, đầu tiên, cả hai đều tung người nhảy lên, tránh khỏi tai mắt của Mộ Dung Thiên Thu, vào phủ Thừa tướng. Sau đó họ giống như đang đi dạo mát, đi loanh quanh bốn phía. Cuối cùng cũng có hạ nhân nhìn thấy bọn họ, gọi: “Tướng gia, tướng gia!”
“Có chuyện gì?” Nam Cung Cẩm giả ngu.
“Ngoài cổng có một tú bà tên Băng Tâm tìm ngài, nói là cô gái có quan hệ với ngài thân thể khó chịu, cho nên xin mời ngài đi thăm cô ấy một chút!” Hạ nhân vừa nói vừa nhìn sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng, sợ gây ra mâu thuẫn không nên có.
Trên mặt Nam Cung Cẩm không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thầm khen ngợi sự thông minh của Băng Tâm! “Ngươi mời nàng vào đi!”
“Rõ!” Hạ nhân vừa đi ra cửa vừa cảm thấy kỳ quái, Thừa tướng cũng có thể cho loại nhân vật như tú bà của kỹ viện vào cửa sao? Thừa tướng đại nhân không phải là điên rồi chứ? Nếu chuyện này bị truyền đến tai các thế gia khác, không chừng Thừa tướng đại nhân còn bị chế giễu.
Cũng không lâu lắm, Băng Tâm được đưa vào, trên mặt đầy vẻ sốt ruột! Vừa nhìn thấy Nam Cung Cẩm, kích động đến nỗi suýt thì tự tát vào mặt mình mấy cái!
“Cô có chuyện gì vậy?” Nam Cung Cẩm nhìn cô ấy, cảm thấy có chút kỳ quái, nàng chưa từng thấy Băng Tâm có tâm trạng như thế này bao giờ.
Băng Tâm nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh đều không có ai khác, giậm chân một cái, nói: “Chủ nhân, không xong rồi! Linh Nhi có thai rồi!”
“Cái gì?!” Nam Cung Cẩm tưởng mình đang nằm mơ, nàng không nghe lầm chứ?
Bách Lý Kinh Hồng cũng kinh ngạc một chút, không nghĩ tới thủ hạ một tay mình bồi dưỡng ra lại xảy ra chuyện hoang đường như thế này khi đang làm nhiệm vụ.
“Không thể nào… chờ một chút, mấy ngày trước ta trông thấy nàng, chẳng phải vẫn bình thường sao?” Mới qua có mấy ngày mà đã mang thai rồi, làm sao có thể phát hiện nhanh như vậy chứ!
Băng Tâm lập tức cảm thấy càng ấm ức trong lòng: “Chuyện này cũng đều tại ta, lúc đó ngài cùng Hoàng thượng đi đánh trận, Linh Nhi lại đem lòng yêu thích một công tử, mà người công tử kia lại thường xuyên ở cùng một chỗ với ngài, cho nên ta đoán nhân phẩm sẽ không quá xấu, nên giật dây Linh Nhi ra ngoài hẹn hò với hắn, giao toàn bộ chuyện của thanh lâu giao cho ta xử lý, ai biết... Ai!”
“Cuối cùng là hai người đó không kiểm soát được cảm xúc, sau đó...?” Kỳ thật loại chuyện này tại thời hiện đại thực sự rất hay gặp! Nam nữ phát sinh chuyện kia đều là rất bình thường, đương nhiên, cũng có không ít người xui xẻo mang thai, ở kiếp trước chuyện nàng nghe thấy nhiều nhất là cô gái nào đó mang thai rồi gã đàn ông kia chạy trốn. Để lại hậu quả khổ sở của hắn làm ra cho cô gái kia xử lý, gã đàn ông kia sẽ không chạy luôn rồi chứ? Phải rồi, Băng Tâm nói gã đàn ông kia thường xuyên đi với mình? Đệch! Sẽ không phải là Mị Văn Dạ chứ?!
Băng Tâm nói đầy tức giận: “Ta cũng không biết bọn họ có chuyện gì, chỉ là hôm trước ta đi tới phòng Linh Nhi, lại trông thấy cô ấy chuẩn bị uống thuốc độc! May mà ta thông minh, rống lên một câu nếu cô ấy chết, ngài sẽ rất đau lòng nên cô ấy mới dừng lại! Sau đó cô ấy ôm ta khóc, nói là hôm đó hai người uống nhiều quá, sau đó...”
“Vậy cô có thể nói cho ta biết người đàn ông kia là ai hay không?” Đừng nói đúng là Mị Văn Dạ, nếu thật sự là Mị Văn Dạ thì Linh Nhi thảm rồi!
“Là... Là Định Viễn Hầu, Lãnh Vũ Tàn!” Băng Tâm rất đau đầu nói ra, là ai chẳng được, nhưng cố tình lại là hoàng thân quốc thích, Linh Nhi gặp gỡ hắn tại thanh lâu, đương nhiên cũng bị xem là gái lầu xanh, để cô nương đầy lạnh lùng và ngạo khí như Linh Nhi làm thiếp cho người ta, sợ là đánh chết cô ấy cũng không cam lòng. Nhưng xuất thân như vậy muốn làm Hầu phủ phu nhân, không phải đang nói đùa chứ?
Á à! Hóa ra là tên Lãnh Vũ Tàn hũ nút kia, Nam Cung Cẩm suy nghĩ một chút, phát hiện ra đúng là hắn và Linh Nhi rất xứng đôi, bởi vì hai người này đều hũ nút, kiệm lời như nhau! Đúng là rất thích hợp, mà tiếng tăm của tên tiểu tử Lãnh Vũ Tàn đó không tồi, không hề giống tên Mị Văn Dạ kia thị thiếp thành đàn, thiếu gia ăn chơi, càng nghĩ càng thấy hắn là một sự lựa chọn không tệ! “Lãnh Vũ Tàn biết chuyện này chưa?”
“Biết rồi, nhưng lão Hầu gia cũng không phải người tốt, lúc hắn đi nói chuyện với ông ta, liền bị ông ta giam lỏng. Hôm qua Hầu phủ còn cho người truyền lời tới nói là hài tử thì bọn hắn muốn, nhưng Linh Nhi là gái lầu xanh, không thể lấy về nhà, sẽ làm mất hết thể diện gia đình, chờ hài tử được sinh ra thì bọn hắn sẽ đưa đi.” Băng Tâm thực sự rất muốn mắng chửi bọn hắn, mẹ nó, đều là một đám không ra gì! Gái thanh lâu thì không phải là người sao? Nhưng trong lòng cô cũng rất rõ ràng, những nhà được gọi là nhà cao cửa rộng, gia thế, nề nếp ấy, thực chất trong đầu họ đều bẩn thỉu vô cùng, loại chuyện này là rất phổ biến!
“Nói cách khác, các cô còn không gặp được Lãnh Vũ Tàn, cho nên cũng không biết là hắn thật lòng hay giả dối sao?” Nam Cung Cẩm lạnh giọng hỏi.
Băng Tâm hơi sợ hãi gật nhẹ đầu, không dám nhìn sắc mặt Nam Cung Cẩm. Chuyện này đúng là cô làm không ổn, bản thân cô vốn là người trong thanh lâu, cho nên gan to bằng trời, cũng không phải là chuyện lớn gì, nếu thật sự không may mắn có thai, cô cũng có thể vui sướng, thoải mái sinh đứa bé ra, nuôi lớn, rồi xúi giục con mình đối nghịch và phá hoại tên khốn kiếp kia! Nhưng Linh Nhi thì lại không giống như thế, cô ấy vốn là một cô nương trong sạch, gia giáo, chỉ đi làm trợ thủ cho mình mà thôi!
Nam Cung Cẩm móc một chiếc bình sứ nhỏ từ tay trong áo ra, đưa cho Băng Tâm, sau đó thì thầm một lúc vào tai cô ấy, khiến cho sắc mặt Băng Tâm khi nghe được lúc đỏ lúc trắng! Sau khi nghe xong cô nuốt một chút nước bọt, cảm thán nói: “Chủ nhân, cô muốn giày vò bọn hắn như vậy sao?”
“Gây ra chuyện như thế này để ta phải gánh, đương nhiên là phải giày vò rồi. Hơn nữa, ngoại trừ làm như vậy, cô còn có cách nào tốt hơn sao?” Linh Nhi và Lãnh Vũ Tàn làm như vậy là chuyện tự do của hai người bọn họ, nhưng Nam Cung Cẩm lại không thích đến lúc xảy ra chuyện thì nàng mới biết, cho nên giày vò nho nhỏ một chút, là rất cần thiết. Mà nàng làm như vậy, không phải là vì giày vò hai người bọn họ không thôi, còn là vì để bọn hắn cuối cùng có thể có được hạnh phúc nữa! Nàng thật sự là quá vĩ đại!
Băng Tâm nuốt nước bọt một chút rồi nói: “Chủ nhân, ta không có biện pháp tốt hơn. Nhưng như vậy có phải là quá đen tối không?”
“Quá đen tối? Học của hắn mà ra đấy!” Nam Cung Cẩm nhìn Bách Lý Kinh Hồng rồi nói, không cho hắn một chút mặt mũi nào!
Bách Lý Kinh Hồng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lúng túng quay đầu đi...
Băng Tâm sửng sốt nhìn người đàn ông đang lúng túng ngượng ngùng kia một chút rồi sau đó cười trộm một tiếng, che miệng đi về...
…
“Cô ấy đã đi rồi, huynh còn vẹo cổ đi làm gì?” Nam Cung Cẩm nhìn tên mà đầu đã nghiêng tới tận chân trời, mở miệng trêu ghẹo.
Hắn quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng, hơi buồn bực một chút. Nhưng cũng ngay lúc đó, Nam Cung Cẩm chợt cảm giác được cánh tay phải của mình như đang bị lửa đốt: “Chuyện gì đang xảy ra?”
“Sao thế?” Giọng hắn bất giác mang theo vẻ sốt ruột.
Nam Cung Cẩm chỉ cắn môi dưới, tay trái nắm lấy cánh tay phải của mình, không nói lời nào. Chỗ có cảm giác bị lửa đốt, chính là chỗ có dấu ấn màu đỏ. Bách Lý Kinh Hồng không nói hai lời, ôm nàng lên, đi nhanh về phía gian phòng của nàng.
Sau khi đi vào, hắn giật tay áo bên phải của nàng ra, liền trông thấy dấu ấn màu đỏ vốn là màu đỏ nhạt, đang chậm rãi biến thành màu đỏ lửa, mà sắc mặt Nam Cung Cẩm càng đau khổ dữ tợn hơn. Nàng cắn môi dưới như muốn cắn nát ra!
Bách Lý Kinh Hồng đưa tay hắn tới cạnh miệng của nàng, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Cắn ta.”
Nam Cung Cẩm dừng lại một chút, cuối cùng lại thật sự cắn mạnh một cái, thậm chí có thể cảm giác được mùi máu tươi tanh nồng trong miệng. Nhưng thậm chí hắn còn không rên lên một tiếng, ngược lại khóe môi hiện lên một nụ cười.
Dấu ấn kia, sau khi đã đỏ đến tận cùng thì chậm rãi ngưng tụ lại cùng nhau, cuối cùng biến thành một giọt chất lỏng màu đỏ, trượt xuống dọc theo cánh tay Nam Cung Cẩm, cảm giác bị lửa đốt cũng dần dần giảm đi. Cuối cùng, sau khi giọt chất lỏng màu đỏ trượt xuống, cánh tay Nam Cung Cẩm trở nên trắng bóc, không còn một chút dấu vết nào của dấu ấn lúc trước.
“Đây là... Giải rồi sao?” Nàng còn có chút không dám tin, vốn cho là không giải được.
“Ừm.” Nhìn như thế có lẽ là đã giải được cấm chế rồi.
“Bên phía Duệ ca ca...” Nàng bỗng có cảm giác bất an, nàng vừa về tới đây, dấu ấn này liền được giải, cái gọi là dấu ấn trên thân của một trong hai người biến mất, chắc chắn là nói dấu ấn trên người hắn biến mất trước: “Không được, ta muốn qua nhìn xem thế nào một chút!”
Bách Lý Kinh Hồng không cản nàng, chỉ yên lặng đi theo. Trong lòng đã đoán được một chút, mà Nam Cung Cẩm cũng bởi vì quá gấp, nên trực tiếp từ cửa chính xông ra ngoài, bỏ qua cả chuyện cố tình che giấu hành tung của mình.
Khi đến phủ của Thượng Quan Cẩn Duệ, tên gác cổng thấy nàng quay lại thì tựa như cũng không thấy kỳ lạ chút nào.
Sau khi vào cửa thì trông thấy một cái chuông lớn bày ở phòng trung tâm, mà Hách Liên Tháp Đặc đang cầm đồ dùng của pháp sư Tát Mãn, trán đầy mồ hôi, trông giống như là vừa hoàn thành việc gì. Thượng Quan Cẩn Duệ thì một tay đang cầm chén trà, thái độ vô cùng nhàn nhã, trên khuôn mặt phong thần tuấn lãng cũng không có vẻ gì kỳ lạ: “Cẩm Cẩm, muội...?”
Nam Cung Cẩm thở dài một hơi: “Hóa ra pháp sư có thể giải uyên ương kiếp?” Nhưng sau khi nói xong, chính nàng cũng cảm thấy có chút buồn cười, như thế không khỏi cũng quá mê tín nhỉ?
Thượng Quan Cẩn Duệ cười khẽ một tiếng: “Ừm, đúng! Cho nên ta mới nói ta có biện pháp mà, muội tin chưa!”
“Ta giật mình, còn đang lo lắng huynh sẽ xảy ra chuyện gì!” Nam Cung Cẩm nói, giờ đã yên tâm, nàng quay người muốn rời đi.
Nhưng đồng thời tại lúc đấy, nàng thấy Bách Lý Kinh Hồng đi đến, đôi mắt trong suốt kia lại một mực nhìn vào cơ thể Thượng Quan Cẩn Duệ, như là đã nhìn thấu cái gì. Ánh mắt này khiến cho Nam Cung Cẩm cả kinh, trong đầu lập tức tỉnh táo, sau khi tỉnh táo nàng nhạy cảm ngửi thấy được một chút mùi máu tươi thoang thoảng!
Quay đầu nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ một chút, nàng híp đôi mắt phượng, vẻ lạnh lùng sắc bén như dao: “Duệ ca ca, huynh khẳng định là uyên ương kiếp này đã được giải trừ sao?”
Nếu là có thể giải như thế, sao trên sách kia không ghi chép như vậy?
Thượng Quan Cẩn Duệ đặt chiếc cốc trong tay của mình xuống đứng lên, chỉ thiếu mỗi nước xoay một vòng nữa thôi. Hắn ta nhìn Nam Cung Cẩm rồi cười nói: “Không phải thế thì sao nữa? Muội thấy ta có vẻ giống như là có cái gì không bình thường à?”
Nam Cung Cẩm quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, đúng là nhìn không có gì khác biệt so với lúc nàng ra về, nàng liền yên tâm: “Ừm, nếu nói như vậy, chúng ta đi về trước đây!”
Nói xong nàng xoay người cầm lấy tay Bách Lý Kinh Hồng, nhưng, đúng lúc xoay người, ánh mắt nàng lóe lên một cái! Đúng là không có gì không đúng, nếu Thượng Quan Cẩn Duệ mà cẩn thận muốn giấu giếm gì nàng thì nàng làm sao có thể nhìn ra điều gì khác thường!
Thấy nàng xoay người định rời đi, Thượng Quan Cẩn Duệ mới thở dài một hơi và buông lỏng cảnh giác, nhưng sau đó nàng quay lại thật nhanh, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai túm lấy cổ tay của hắn, sờ lên mạch cổ tay! Dò mạch hắn...
Thượng Quan Cẩn Duệ cười khổ một tiếng, hắn vốn cố gắng chống đỡ để tỏ ra mình bình thường nhưng cuối cùng không thể duy trì được nữa, thân thể mềm nhũn, ngã gục xuống...
/323
|