Bên trong thành cổ Thiên Kỵ, đại điện rất rộng lớn thoáng đãng, trên mái vòm tưởng chừng như rất tầm thường và ảm đảm, nhưng thực ra lại được khảm toàn là ngọc sáng, toát lên vẻ đẹp ngạo nghễ mà lại rất khiêm tốn. Bên trong đại điện, tất cả mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình, mỗi người chiếm một phương. Phía trước mỗi người đều có một cái bàn gỗ đàn hương, phía trên bày các món ăn trân quý trên các khay ngọc, mười ngàn đấu rượu, chén bạch ngọc óng ánh trong suốt, tâm tình mọi người đều có vẻ không an tĩnh lắm. Nam Cung Cẩm ngồi bên cạnh Bách Lý Kinh Hồng ăn uống như gió cuốn, trông rất bất nhã, đối với việc mấy vị Hoàng đế ở đây đều đang trợn mắt mà nhìn mình, nàng coi như là không thấy, thật sự nàng không biết bọn họ có cái gì đáng xem để trợn mắt lên mà nhìn như thế, quả thực là nhàm chán.
Nghĩ vậy, nàng càng phát ra tiếng nhóp nhép to hơn, càng khiến cho nhóm đế vương chú ý hơn, chẳng qua là những ánh mắt này không phải là tán thưởng, mà là xem thường và cạn lời. Mặc Quan Hoa thở dài thật sâu một hơi, thật sự hắn không hiểu tại sao sư phụ muốn mời cả cô gái này đến, nhìn nàng ta thật sự có chút ảnh hưởng tâm trạng! Cũng không biết khẩu vị của mấy tên tiểu tử chưa ráo máu đầu hiện giờ thế nào nữa, hiện tại ngồi đây có bốn hoàng ba vương, vậy mà có đến bốn người thích nàng! Có lẽ hắn đã lớn tuổi rồi nên khẩu vị khác với những người trẻ tuổi chăng!
Nghĩ vậy, hắn lại nhìn Nam Cung Cẩm đến thất thần, rốt cuộc cô gái này có ưu điểm gì chứ? Nam Cung Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt thất thần của Mặc Quan Hoa, có vẻ như đang nhìn mình, lại cũng có vẻ như đang ngẩn ngơ. Vì vậy, nàng bèn ngang nhiên nói: “Không hiểu vì sao Mặc Thành chủ lại nhìn bản cung đầy thâm tình như thế?!” “Phụt…!” Người phun một ngụm rượu này ra là Quân Hạo Thiên! Mặc Quan Hoa bị chỉ đích danh nghe thấy vậy, đôi mắt tĩnh mịch mà bí hiểm của hắn nhìn nàng một lúc, khóe môi cũng nở một nụ cười như không phải cười, sau đó thu hồi ánh mắt lại, cũng không có trả lời. Không có gì để tranh luận với một cô gái còn chưa đến hai mươi tuổi. Nàng nghĩ là thâm tình, thì coi như đó chính là thâm tình đi. Hắn buông chén rượu trong tay xuống, nhìn xuống phía dưới một lượt rồi nói: “Có lẽ các vị Hoàng thượng cũng hiểu rõ vì sao bản thành chủ mời mọi người tới đây!”
Hắn vừa nói xong, bốn phía đều im lặng. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ vì sao Mặc Quan Hoa mời bọn họ đến đây, năm đó Mặc Quan Hoa gài bẫy khiến cho bốn nước đánh nhau túi bụi tại thành cổ Thiên Kỵ, đánh đến không thể dừng lại được. Cho dù ai chiếm được mảnh đất này cũng sẽ bị ba nước khác vây công. Cuối cùng vì không thể giải quyết được vấn đề này nên các Hoàng đế lúc trước đã cùng nhau ký hiệp ước từ bỏ mảnh đất này. Mà trong hiệp ước đấy còn có một điều, đó là Mặc Quan Hoa có quyền triệu tập hội nghị quân vương thiên hạ một lần, Hoàng đế của bốn nước Trung Nguyên không được lấy bất kỳ lý do nào để từ chối, cái giá to lớn Mặc Quan Hoa phải trả đó là thành cổ Thiên Kỵ và toàn bộ binh mã trong đó. Nói cách khác là Mặc Quan Hoa chuẩn bị rời đi, còn thành cổ Thiên Kỵ này để cho ai chính là vấn đề được quan tâm nhất hiện nay! Mười mấy năm trước, bọn họ còn chưa nắm quyền, cho nên không thể làm gì với hiệp định của mấy vị Hoàng đế trước đã ký với Mặc Quan Hoa, nhưng những năm gần đây, không ai trong bọn hắn không muốn chiếm mảnh đất này, đây là cứ điểm giao thông bốn nước, lại tiếp nối đến Nam Cương và Mạc Bắc, mà bọn họ đều tự nhận bản thân có thực lực giữ được, mảnh đất này có thể chuyển hóa điểm yếu thành ưu thế, cho nên tất cả đều nhìn chằm chằm vào đây. “Mặc Thành chủ có ý định rút lui sao?”
Quân Hạo Thiên hỏi thăm. Mặc Quan Hoa khẽ cười một tiếng, ung dung mà thần bí, giống như là hoa lan lúc đêm khuya, giọng nói chậm rãi của hắn vang lên: “Đúng là có ý rút lui, nhưng thành cổ Thiên Kỵ này sẽ thuộc về ai, vậy thì quân vương các quốc gia đều cần tranh đoạt bằng bản lĩnh của mình thôi!” Nam Cương Vương và Mạc Bắc Vương đều ngồi ở một bên, khoan thai tự đắc xem kịch. Hiện nay Trung Nguyên đang bị chia cắt, không có phần của bọn hắn, cho nên bọn hắn cũng không nhiều lời, chỉ là nhận lời đến làm chứng mà thôi. Còn Lãnh Tử Hàn cũng không nói câu gì, chỉ ngồi tại chỗ của mình, tự rót tự uống.
Thực ra chuyện tranh đoạt thiên hạ này vốn không liên quan tới hắn, nhưng lại được mời đến, chẳng qua chỉ để hiển lộ rõ ràng thân phần của mình mà thôi. “Vậy, không biết Mặc Thành chủ chuẩn bị phân chia như thế nào?” Hoàng Phủ Hoài Hàn thong thả nói, từng tia sắc lạnh trong đôi mắt tím đậm của hắn như muốn nói lên quyết tâm nhận định phải đoạt được của hắn. Mà từ lúc vào đến giờ, Mộ Dung Thiên Thu nhìn Nam Cung Cẩm một hồi, lại nhìn Lãnh Tử Hàn một hồi, rồi bất ngờ nghe thấy lời này của Hoàng Phủ Hoài Hàn, mới thu hồi suy nghĩ của bản thân lại, nghiêng đầu nhìn Mặc Quan Hoa, nở nụ cười tàn bạo: “Mặc Thành chủ nhất định phải công bằng, công chính, Tây Võ ta không chịu được thua thiệt đâu!”
Mặc Quan Hoa nghe thế cũng không so đo với hắn, chỉ cười nói: “Công bằng sao, tất nhiên phải tuyệt đối công bằng rồi. Sư phụ ta để lại ở đỉnh hậu sơn một cây hoa lạ, mà cách quyết định chính là cây hoa lạ đó, các quân vương có thể lựa chọn một người giúp đỡ mình, sau đó hai người một tổ đi lấy hoa, ai lấy được thì thành cổ Thiên Kỵ này chính là của người đó!” Câu này vừa dứt, mọi người đều nhìn nhau, có thể chọn người giúp đỡ, vậy bọn họ phải tìm ai? Ngược lại, Quân Hạo Thiên bỗng nhiên yên lặng, mặc dù võ công của hắn không ké, nhưng cũng không phải tuyệt đỉnh, so với mấy người kia, căn bản là không có khả năng so sánh. Cho nên lần này không có phần của hắn! “Điều mọi người muốn biết, ta đã thông báo. Như vậy bây giờ ta muốn nói một chút về mục đích lần hội nghị này.” Lần này, cũng không phải hắn tự bỏ phí quyền lực của mình chỉ để hiệu triệu mọi người đến đây chơi. Mấy vị Hoàng đế đều nghiêng đầu nhìn hắn, chờ hắn nói ra mục đích, mà có thể đáp ứng yêu cầu của hắn hay không, chính là quyết định xem bọn hắn có quyền tranh đoạt hay không.
“Bản thành chủ chỉ có một yêu cầu đối với các vị, đó là trong vòng mười năm, không một ai được ra tay đối với Yến Kinh Lan!” Sau khi nói xong, hắn cũng sâu sắc cảm thấy cạn lời và nhức đầu kinh khủng, Yến Kinh Lan này là con của Quân Lâm Uyên. Sư phụ tính ra thằng bé có đại kiếp, cho nên bắt hắn tổ chức hội nghị năm nước này, để nhất định có thể bảo vệ Yến Kinh Lan, hắn cũng không hiểu vì sao sư phụ lại thích đứa bé kia như vậy! Thậm chí hắn còn có chút suy nghĩ rất xấu xa rằng, chẳng lẽ đứa bé kia có quan hệ liên quan với sư phụ hắn? Hắn nói xong, mấy vị Hoàng đế đều nhìn nhau, cũng không biết Yến Kinh Lan là người phương nào. Ngược lại đôi mắt tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn lóe lên một cái, còn Mộ Dung Thiên Thu, sau khi thoáng bối rối một chút, cũng chợt nhớ ra Yến Kinh Lan là con của bé con kia, bây giờ lại được nêu ra trong hội nghị quan trọng thế này, hắn mới nghĩ bản thân lúc đó đã chủ quan, sao lúc đó hắn không điều tra thân phận đứa bé kia một chút chứ! Nam Cung Cẩm lại hơi kinh ngạc nhìn Mặc Quan Hoa, đây là lần thứ hai người này giúp Kinh Lan, cũng không biết hắn có ý đồ gì.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng lại nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, lại thấy được trong mắt đối phương cũng có chút nặng nề. Chẳng lẽ trạch viện mà Thượng Quan Nhược Tịch và Kinh Lan đang ở có thứ gì không nên xuất hiện đã trà trộn vào được sao? Xem ra sau khi về phải mau mau đến kiểm tra mới được. “Các vị Hoàng thượng có đáp ứng không? Nếu như không đáp ứng, hội nghị này có thể giải tán!” “Đáp ứng.” Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng và trong trẻo của Bách Lý Kinh Hồng vang lên. Bây giờ Nam Nhạc đã đáp ứng, nếu những người khác không đáp ứng, vậy thì thành cổ Thiên Kỵ này sợ là sẽ trực tiếp giao cho Nam Nhạc! Thế nên Mộ Dung Thiên Thu nhàn nhã buông cái ly trong tay xuống, không để ý mà nói: “Đáp ứng!”
Một đứa con nít ranh, có thể dấy lên sóng gió gì được chứ. Chỉ có một mình Hoàng Phủ Hoài Hàn biết chuyện là như thế nào, đã lâu như thế, nhưng thực ra hắn chưa hề từ bỏ chuyện tìm kiếm đứa bé kia, mà mấy ngày trước đây đã tìm được, tốn không ít công sức mới bí mật vào được, đang chuẩn bị ra tay. Không biết tại sao lại có Mặc Quan Hoa làm hậu thuẫn, như thế này thì đứa bé kia thật sự có thể là con của Quân Lâm Uyên! Hắn cũng hiểu được, nếu hiện nay hắn không đáp ứng, trận tranh giành thành cổ Thiên Kỵ này sẽ không có phần hắn, suy đi tính lại, cuối cùng hắn cũng gật nhẹ đầu. Một đứa bé mà thôi, còn có quá nhiều biến số, hắn cũng không cần để ý như thế! Ba nước đã đáp ứng, người không nên đáp ứng nhất là Quân Hạo Thiên cũng có chút mờ mịt gật nhẹ đầu. Bởi vì hiện nay ba nước đã đáp ứng, mình hắn không đáp ứng khó tránh trở thành mục tiêu công kích, mà Yến Kinh Lan là ai hắn cơ bản cũng không biết, vậy thì có cái gì mà không thể đáp ứng?
Quân vương bốn nước đều đáp ứng, nhưng Đạm Đài Minh Nguyệt ở bên cạnh lại cất lên tiếng cười phong lưu và hoa lệ: “Thành cổ Thiên Kỵ này, cho dù là địa thế, địa hình hay là vị trí khu vực đều là chí bảo vô giá, Mặc Thành chủ lại vì an toàn của một đứa bé mà cứ như thế giao ra, chẳng lẽ Yến Kinh Lan này là con riêng của Mặc Thành chủ hay sao?” Hai người bọn họ là sư huynh đệ nên Đạm Đài Minh Nguyệt mới trêu chọc như thế.
Nhưng hắn cũng không muốn để người khác biết quan hệ của hắn và Mặc Quan Hoa, cho nên chỉ dùng “Mặc Thành chủ” để xưng hô. Mặc Quan Hoa liếc hắn một cái, cười mà như không cười nói: “Mạc Bắc Vương, đây rõ ràng là con riêng của ngươi, bản thành chủ giúp ngươi bảo hộ, chẳng những ngươi không cảm kích, còn nhiều lời như thế, thật đúng là không biết nhìn nhận lòng tốt của người khác!” Gương mặt Đạm Đài Minh Nguyệt dưới lớp mặt nạ cứng đờ và đen sì lại. Hắn biết điều ngậm miệng lại, sư huynh hắn nói như thế, là biểu hiện hắn ta đã thật sự tức giận! Nhớ lại khi còn nhỏ chọc giận hắn bị chỉnh như thế nào, ký ức đó đến nay vẫn còn mới mẻ, cho nên hắn không nói tiếp gì nữa. Mọi người nghe thấy hai người nói như thế tự nhiên cũng biết bọn hắn đang nói đùa, đều nửa đùa nửa thật nở nụ cười, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
“Trẫm nguyện tương trợ Tây Võ Hoàng!” Giọng nói phong lưu hoa lệ của Đạm Đài Minh Nguyệt vang lên, rõ ràng, hiện nay Mạc Bắc đã kết minh với Tây Võ. Sau khi nói xong, ánh mắt hắn nhìn vào Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng trong chốc lát, ánh mắt này hoàn toàn là ý lạnh. “Vậy liền đa tạ Mạc Bắc Vương tương trợ!” Mộ Dung Thiên Thu gật đầu cười. Thế nên tổ này của Tây Võ cũng được quyết định ra. Giờ phút này, mi tâm Lãnh Tử Hàn lại nhảy một cái, hắn không hiểu cảm giác của mình hiện tại là như thế nào. Đúng là hắn chán ghét Mộ Dung Thiên Thu, nhưng thân là đệ đệ lại phải nhìn huynh trưởng mình cùng người khác hợp tác, cảm giác hậm hực này tự nhiên cũng không cần phải nói. Nhưng có lẽ nhiều hơn nữa, cảm giác này không phải là hậm hực mà là xấu hổ. May là lần này Hoàng Phủ Dạ cũng đi cùng, hiện nay đang ở Nhạn Môn Quan điều tra xử lý án tham ô của Tào Li Mã, cho nên Hoàng Phủ Hoài Hàn không đến nỗi là một thân một mình. Quân Hạo Thiên há to miệng, thật lâu vẫn không thể nói ra câu gì, vách núi cao như thế, chỉ cần nghĩ hắn cũng đã biết cơ bản hắn không thể nào thành công, hắn đã muốn trực tiếp bỏ quyền! Huống chi, hiện nay hắn thật sự không biết hợp tác cùng ai để leo núi!
Thế nên hắn rất phóng khoáng phất tay: “Thường nói quân tử không cướp chỗ tốt của người khác, Hoàng đế ba nước đều đã mưu cầu danh lợi như thế, trẫm sẽ không tham gia cuộc náo nhiệt này.” Lời nói này nghe thì rất cao thượng, nhưng lại trực tiếp khiến cho lão thừa tướng đỏ mặt! Ông ta cúi đầu xuống không nói một câu, nhưng trong lòng ông ta lại càng hài lòng với tên Hoàng đế hèn nhát mà ông ta hết sức nâng đỡ này. Mấy vị Hoàng đế khác cũng không nói thêm câu gì, chỉ gật đầu cười. Sau đó, mọi người nâng ly cạn chén, để bày tỏ sự “tôn kính” với nhau và tâm trạng “vui vẻ” của bản thân mình. Đến đêm, tất cả đều ở lại nơi Mặc Quan Hoa sắp xếp cho riêng mình. Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm ở trong phòng, đèn được đốt lên, ánh sáng mờ ảo.
“Hủy, chuyện này giao cho ngươi! Nhất định phải đột nhập cứu người ra, phải đảm bảo được sự an toàn của Kinh Lan!” Nam Cung Cẩm càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, nếu không phải hôm nay Mặc Quan Hoa nhúng tay vào, nói không chừng sẽ có biến cố xảy ra. Nàng tự trách bản thân vô năng, thế nào cũng không khuyên được Thượng Quan Nhược Tịch, nếu không thì cho dù là ở hoàng cung hay là Vân gia, cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này. Hủy gật đầu: “Hoàng hậu yên tâm!” Dứt lời, bóng đen lóe lên rồi biến mất trong phòng. Nam Cung Cẩm nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng còn âm thầm lo lắng. Bách Lý Kinh Hồng trấn an nàng: “Yên tâm, chút chuyện thế này, Hủy sẽ xử lý rất tốt.”
Nam Cung Cẩm gật đầu, sau đó đứng lên. Nàng rất nhanh chóng chuẩn bị cho bản thân, toàn bộ đầu tóc được ghim lên, ống tay áo cũng được bó lại kỹ càng, còn lấy trong bao quần áo các loại ám khí gài vào cổ tay. Sau khi chuẩn bị tất cả một cách hoàn mỹ, nàng đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng nói: “Đi thôi!” Lúc Bách Lý Kinh Hồng thấy nàng ăn mặc thế này, đã cảm thấy có chút kỳ quái, giờ thì càng sửng sốt, hắn có chút không hiểu nổi nàng bảo là đi đâu. “Đi lấy cái hoa gì kia kìa!” Nam Cung Cẩm hết sức bất mãn đối với việc hắn chậm hiểu. Khóe miệng Bách Lý Kinh Hồng giật một cái rồi nói: “Không phải là mai mới tranh tài sao?” “Ai nói là ngày mai mới tranh tài? Có người nói sao?”
Nam Cung Cẩm trợn mắt phượng nhìn hắn nói. “…” Mặc dù là không có ai nói, nhưng ai chẳng ngầm hiểu là ngày mai chứ? Biện pháp này của nàng, không phải là hắn không có nghĩ tới, nhưng luôn cảm thấy nếu làm thế này, có vẻ như có chút quá bỉ ổi. Nam Cung Cẩm thấy hắn không động đậy gì, bèn cau mày nói: “Sao ta lại không biết thường ngày chàng quang minh lỗi lạc như vậy chứ? Trước kia lúc chàng bày mưu tính kế, chẳng phải chiêu thức hèn hạ gì cũng đã dùng rồi sao?
Sao bây giờ bỗng nhiên lại ra vẻ thanh cao thế này?!” “…” Không phải là hắn ra vẻ thanh cao, chỉ là toàn bộ tình địch đều ở đây, cho nên hắn không muốn dùng thủ đoạn hèn hạ để chiến thắng, mà muốn dùng thực lực để vượt qua. Thấy hắn còn đang do dự, kiên nhẫn của Nam Cung Cẩm cuối cùng đã hết, nàng nổi giận gầm lên với hắn một tiếng: “Ta nói chàng có phải là lần trước bị núi tuyết vùi luôn cả óc nên ngu ngốc rồi sao? Do dự cái rắm ý!
Ở đời cho tới bây giờ, đều không quan tâm tới thủ đoạn có quang minh lỗi lạc hay không, chỉ luận thắng thua mà thôi!” “Vậy thì nghe nàng!” Hắn cũng không biết nàng lấy những luận điệu đạo lý nghe có vẻ đúng mà lại sai này ở đâu ra, nhưng thấy nàng kiên trì như thế, hắn cũng chỉ có thể nghe theo. Nam Cung Cẩm lúc này mới hài lòng mà gật nhẹ đầu! Xung quanh đều là tai mắt của các quốc gia khác, hai người bọn họ phải tốn rất nhiều công sức mới tránh được những tai mắt kia để đi tới phía núi sau.
Nghĩ vậy, nàng càng phát ra tiếng nhóp nhép to hơn, càng khiến cho nhóm đế vương chú ý hơn, chẳng qua là những ánh mắt này không phải là tán thưởng, mà là xem thường và cạn lời. Mặc Quan Hoa thở dài thật sâu một hơi, thật sự hắn không hiểu tại sao sư phụ muốn mời cả cô gái này đến, nhìn nàng ta thật sự có chút ảnh hưởng tâm trạng! Cũng không biết khẩu vị của mấy tên tiểu tử chưa ráo máu đầu hiện giờ thế nào nữa, hiện tại ngồi đây có bốn hoàng ba vương, vậy mà có đến bốn người thích nàng! Có lẽ hắn đã lớn tuổi rồi nên khẩu vị khác với những người trẻ tuổi chăng!
Nghĩ vậy, hắn lại nhìn Nam Cung Cẩm đến thất thần, rốt cuộc cô gái này có ưu điểm gì chứ? Nam Cung Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt thất thần của Mặc Quan Hoa, có vẻ như đang nhìn mình, lại cũng có vẻ như đang ngẩn ngơ. Vì vậy, nàng bèn ngang nhiên nói: “Không hiểu vì sao Mặc Thành chủ lại nhìn bản cung đầy thâm tình như thế?!” “Phụt…!” Người phun một ngụm rượu này ra là Quân Hạo Thiên! Mặc Quan Hoa bị chỉ đích danh nghe thấy vậy, đôi mắt tĩnh mịch mà bí hiểm của hắn nhìn nàng một lúc, khóe môi cũng nở một nụ cười như không phải cười, sau đó thu hồi ánh mắt lại, cũng không có trả lời. Không có gì để tranh luận với một cô gái còn chưa đến hai mươi tuổi. Nàng nghĩ là thâm tình, thì coi như đó chính là thâm tình đi. Hắn buông chén rượu trong tay xuống, nhìn xuống phía dưới một lượt rồi nói: “Có lẽ các vị Hoàng thượng cũng hiểu rõ vì sao bản thành chủ mời mọi người tới đây!”
Hắn vừa nói xong, bốn phía đều im lặng. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ vì sao Mặc Quan Hoa mời bọn họ đến đây, năm đó Mặc Quan Hoa gài bẫy khiến cho bốn nước đánh nhau túi bụi tại thành cổ Thiên Kỵ, đánh đến không thể dừng lại được. Cho dù ai chiếm được mảnh đất này cũng sẽ bị ba nước khác vây công. Cuối cùng vì không thể giải quyết được vấn đề này nên các Hoàng đế lúc trước đã cùng nhau ký hiệp ước từ bỏ mảnh đất này. Mà trong hiệp ước đấy còn có một điều, đó là Mặc Quan Hoa có quyền triệu tập hội nghị quân vương thiên hạ một lần, Hoàng đế của bốn nước Trung Nguyên không được lấy bất kỳ lý do nào để từ chối, cái giá to lớn Mặc Quan Hoa phải trả đó là thành cổ Thiên Kỵ và toàn bộ binh mã trong đó. Nói cách khác là Mặc Quan Hoa chuẩn bị rời đi, còn thành cổ Thiên Kỵ này để cho ai chính là vấn đề được quan tâm nhất hiện nay! Mười mấy năm trước, bọn họ còn chưa nắm quyền, cho nên không thể làm gì với hiệp định của mấy vị Hoàng đế trước đã ký với Mặc Quan Hoa, nhưng những năm gần đây, không ai trong bọn hắn không muốn chiếm mảnh đất này, đây là cứ điểm giao thông bốn nước, lại tiếp nối đến Nam Cương và Mạc Bắc, mà bọn họ đều tự nhận bản thân có thực lực giữ được, mảnh đất này có thể chuyển hóa điểm yếu thành ưu thế, cho nên tất cả đều nhìn chằm chằm vào đây. “Mặc Thành chủ có ý định rút lui sao?”
Quân Hạo Thiên hỏi thăm. Mặc Quan Hoa khẽ cười một tiếng, ung dung mà thần bí, giống như là hoa lan lúc đêm khuya, giọng nói chậm rãi của hắn vang lên: “Đúng là có ý rút lui, nhưng thành cổ Thiên Kỵ này sẽ thuộc về ai, vậy thì quân vương các quốc gia đều cần tranh đoạt bằng bản lĩnh của mình thôi!” Nam Cương Vương và Mạc Bắc Vương đều ngồi ở một bên, khoan thai tự đắc xem kịch. Hiện nay Trung Nguyên đang bị chia cắt, không có phần của bọn hắn, cho nên bọn hắn cũng không nhiều lời, chỉ là nhận lời đến làm chứng mà thôi. Còn Lãnh Tử Hàn cũng không nói câu gì, chỉ ngồi tại chỗ của mình, tự rót tự uống.
Thực ra chuyện tranh đoạt thiên hạ này vốn không liên quan tới hắn, nhưng lại được mời đến, chẳng qua chỉ để hiển lộ rõ ràng thân phần của mình mà thôi. “Vậy, không biết Mặc Thành chủ chuẩn bị phân chia như thế nào?” Hoàng Phủ Hoài Hàn thong thả nói, từng tia sắc lạnh trong đôi mắt tím đậm của hắn như muốn nói lên quyết tâm nhận định phải đoạt được của hắn. Mà từ lúc vào đến giờ, Mộ Dung Thiên Thu nhìn Nam Cung Cẩm một hồi, lại nhìn Lãnh Tử Hàn một hồi, rồi bất ngờ nghe thấy lời này của Hoàng Phủ Hoài Hàn, mới thu hồi suy nghĩ của bản thân lại, nghiêng đầu nhìn Mặc Quan Hoa, nở nụ cười tàn bạo: “Mặc Thành chủ nhất định phải công bằng, công chính, Tây Võ ta không chịu được thua thiệt đâu!”
Mặc Quan Hoa nghe thế cũng không so đo với hắn, chỉ cười nói: “Công bằng sao, tất nhiên phải tuyệt đối công bằng rồi. Sư phụ ta để lại ở đỉnh hậu sơn một cây hoa lạ, mà cách quyết định chính là cây hoa lạ đó, các quân vương có thể lựa chọn một người giúp đỡ mình, sau đó hai người một tổ đi lấy hoa, ai lấy được thì thành cổ Thiên Kỵ này chính là của người đó!” Câu này vừa dứt, mọi người đều nhìn nhau, có thể chọn người giúp đỡ, vậy bọn họ phải tìm ai? Ngược lại, Quân Hạo Thiên bỗng nhiên yên lặng, mặc dù võ công của hắn không ké, nhưng cũng không phải tuyệt đỉnh, so với mấy người kia, căn bản là không có khả năng so sánh. Cho nên lần này không có phần của hắn! “Điều mọi người muốn biết, ta đã thông báo. Như vậy bây giờ ta muốn nói một chút về mục đích lần hội nghị này.” Lần này, cũng không phải hắn tự bỏ phí quyền lực của mình chỉ để hiệu triệu mọi người đến đây chơi. Mấy vị Hoàng đế đều nghiêng đầu nhìn hắn, chờ hắn nói ra mục đích, mà có thể đáp ứng yêu cầu của hắn hay không, chính là quyết định xem bọn hắn có quyền tranh đoạt hay không.
“Bản thành chủ chỉ có một yêu cầu đối với các vị, đó là trong vòng mười năm, không một ai được ra tay đối với Yến Kinh Lan!” Sau khi nói xong, hắn cũng sâu sắc cảm thấy cạn lời và nhức đầu kinh khủng, Yến Kinh Lan này là con của Quân Lâm Uyên. Sư phụ tính ra thằng bé có đại kiếp, cho nên bắt hắn tổ chức hội nghị năm nước này, để nhất định có thể bảo vệ Yến Kinh Lan, hắn cũng không hiểu vì sao sư phụ lại thích đứa bé kia như vậy! Thậm chí hắn còn có chút suy nghĩ rất xấu xa rằng, chẳng lẽ đứa bé kia có quan hệ liên quan với sư phụ hắn? Hắn nói xong, mấy vị Hoàng đế đều nhìn nhau, cũng không biết Yến Kinh Lan là người phương nào. Ngược lại đôi mắt tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn lóe lên một cái, còn Mộ Dung Thiên Thu, sau khi thoáng bối rối một chút, cũng chợt nhớ ra Yến Kinh Lan là con của bé con kia, bây giờ lại được nêu ra trong hội nghị quan trọng thế này, hắn mới nghĩ bản thân lúc đó đã chủ quan, sao lúc đó hắn không điều tra thân phận đứa bé kia một chút chứ! Nam Cung Cẩm lại hơi kinh ngạc nhìn Mặc Quan Hoa, đây là lần thứ hai người này giúp Kinh Lan, cũng không biết hắn có ý đồ gì.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng lại nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, lại thấy được trong mắt đối phương cũng có chút nặng nề. Chẳng lẽ trạch viện mà Thượng Quan Nhược Tịch và Kinh Lan đang ở có thứ gì không nên xuất hiện đã trà trộn vào được sao? Xem ra sau khi về phải mau mau đến kiểm tra mới được. “Các vị Hoàng thượng có đáp ứng không? Nếu như không đáp ứng, hội nghị này có thể giải tán!” “Đáp ứng.” Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng và trong trẻo của Bách Lý Kinh Hồng vang lên. Bây giờ Nam Nhạc đã đáp ứng, nếu những người khác không đáp ứng, vậy thì thành cổ Thiên Kỵ này sợ là sẽ trực tiếp giao cho Nam Nhạc! Thế nên Mộ Dung Thiên Thu nhàn nhã buông cái ly trong tay xuống, không để ý mà nói: “Đáp ứng!”
Một đứa con nít ranh, có thể dấy lên sóng gió gì được chứ. Chỉ có một mình Hoàng Phủ Hoài Hàn biết chuyện là như thế nào, đã lâu như thế, nhưng thực ra hắn chưa hề từ bỏ chuyện tìm kiếm đứa bé kia, mà mấy ngày trước đây đã tìm được, tốn không ít công sức mới bí mật vào được, đang chuẩn bị ra tay. Không biết tại sao lại có Mặc Quan Hoa làm hậu thuẫn, như thế này thì đứa bé kia thật sự có thể là con của Quân Lâm Uyên! Hắn cũng hiểu được, nếu hiện nay hắn không đáp ứng, trận tranh giành thành cổ Thiên Kỵ này sẽ không có phần hắn, suy đi tính lại, cuối cùng hắn cũng gật nhẹ đầu. Một đứa bé mà thôi, còn có quá nhiều biến số, hắn cũng không cần để ý như thế! Ba nước đã đáp ứng, người không nên đáp ứng nhất là Quân Hạo Thiên cũng có chút mờ mịt gật nhẹ đầu. Bởi vì hiện nay ba nước đã đáp ứng, mình hắn không đáp ứng khó tránh trở thành mục tiêu công kích, mà Yến Kinh Lan là ai hắn cơ bản cũng không biết, vậy thì có cái gì mà không thể đáp ứng?
Quân vương bốn nước đều đáp ứng, nhưng Đạm Đài Minh Nguyệt ở bên cạnh lại cất lên tiếng cười phong lưu và hoa lệ: “Thành cổ Thiên Kỵ này, cho dù là địa thế, địa hình hay là vị trí khu vực đều là chí bảo vô giá, Mặc Thành chủ lại vì an toàn của một đứa bé mà cứ như thế giao ra, chẳng lẽ Yến Kinh Lan này là con riêng của Mặc Thành chủ hay sao?” Hai người bọn họ là sư huynh đệ nên Đạm Đài Minh Nguyệt mới trêu chọc như thế.
Nhưng hắn cũng không muốn để người khác biết quan hệ của hắn và Mặc Quan Hoa, cho nên chỉ dùng “Mặc Thành chủ” để xưng hô. Mặc Quan Hoa liếc hắn một cái, cười mà như không cười nói: “Mạc Bắc Vương, đây rõ ràng là con riêng của ngươi, bản thành chủ giúp ngươi bảo hộ, chẳng những ngươi không cảm kích, còn nhiều lời như thế, thật đúng là không biết nhìn nhận lòng tốt của người khác!” Gương mặt Đạm Đài Minh Nguyệt dưới lớp mặt nạ cứng đờ và đen sì lại. Hắn biết điều ngậm miệng lại, sư huynh hắn nói như thế, là biểu hiện hắn ta đã thật sự tức giận! Nhớ lại khi còn nhỏ chọc giận hắn bị chỉnh như thế nào, ký ức đó đến nay vẫn còn mới mẻ, cho nên hắn không nói tiếp gì nữa. Mọi người nghe thấy hai người nói như thế tự nhiên cũng biết bọn hắn đang nói đùa, đều nửa đùa nửa thật nở nụ cười, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
“Trẫm nguyện tương trợ Tây Võ Hoàng!” Giọng nói phong lưu hoa lệ của Đạm Đài Minh Nguyệt vang lên, rõ ràng, hiện nay Mạc Bắc đã kết minh với Tây Võ. Sau khi nói xong, ánh mắt hắn nhìn vào Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng trong chốc lát, ánh mắt này hoàn toàn là ý lạnh. “Vậy liền đa tạ Mạc Bắc Vương tương trợ!” Mộ Dung Thiên Thu gật đầu cười. Thế nên tổ này của Tây Võ cũng được quyết định ra. Giờ phút này, mi tâm Lãnh Tử Hàn lại nhảy một cái, hắn không hiểu cảm giác của mình hiện tại là như thế nào. Đúng là hắn chán ghét Mộ Dung Thiên Thu, nhưng thân là đệ đệ lại phải nhìn huynh trưởng mình cùng người khác hợp tác, cảm giác hậm hực này tự nhiên cũng không cần phải nói. Nhưng có lẽ nhiều hơn nữa, cảm giác này không phải là hậm hực mà là xấu hổ. May là lần này Hoàng Phủ Dạ cũng đi cùng, hiện nay đang ở Nhạn Môn Quan điều tra xử lý án tham ô của Tào Li Mã, cho nên Hoàng Phủ Hoài Hàn không đến nỗi là một thân một mình. Quân Hạo Thiên há to miệng, thật lâu vẫn không thể nói ra câu gì, vách núi cao như thế, chỉ cần nghĩ hắn cũng đã biết cơ bản hắn không thể nào thành công, hắn đã muốn trực tiếp bỏ quyền! Huống chi, hiện nay hắn thật sự không biết hợp tác cùng ai để leo núi!
Thế nên hắn rất phóng khoáng phất tay: “Thường nói quân tử không cướp chỗ tốt của người khác, Hoàng đế ba nước đều đã mưu cầu danh lợi như thế, trẫm sẽ không tham gia cuộc náo nhiệt này.” Lời nói này nghe thì rất cao thượng, nhưng lại trực tiếp khiến cho lão thừa tướng đỏ mặt! Ông ta cúi đầu xuống không nói một câu, nhưng trong lòng ông ta lại càng hài lòng với tên Hoàng đế hèn nhát mà ông ta hết sức nâng đỡ này. Mấy vị Hoàng đế khác cũng không nói thêm câu gì, chỉ gật đầu cười. Sau đó, mọi người nâng ly cạn chén, để bày tỏ sự “tôn kính” với nhau và tâm trạng “vui vẻ” của bản thân mình. Đến đêm, tất cả đều ở lại nơi Mặc Quan Hoa sắp xếp cho riêng mình. Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm ở trong phòng, đèn được đốt lên, ánh sáng mờ ảo.
“Hủy, chuyện này giao cho ngươi! Nhất định phải đột nhập cứu người ra, phải đảm bảo được sự an toàn của Kinh Lan!” Nam Cung Cẩm càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, nếu không phải hôm nay Mặc Quan Hoa nhúng tay vào, nói không chừng sẽ có biến cố xảy ra. Nàng tự trách bản thân vô năng, thế nào cũng không khuyên được Thượng Quan Nhược Tịch, nếu không thì cho dù là ở hoàng cung hay là Vân gia, cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này. Hủy gật đầu: “Hoàng hậu yên tâm!” Dứt lời, bóng đen lóe lên rồi biến mất trong phòng. Nam Cung Cẩm nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng còn âm thầm lo lắng. Bách Lý Kinh Hồng trấn an nàng: “Yên tâm, chút chuyện thế này, Hủy sẽ xử lý rất tốt.”
Nam Cung Cẩm gật đầu, sau đó đứng lên. Nàng rất nhanh chóng chuẩn bị cho bản thân, toàn bộ đầu tóc được ghim lên, ống tay áo cũng được bó lại kỹ càng, còn lấy trong bao quần áo các loại ám khí gài vào cổ tay. Sau khi chuẩn bị tất cả một cách hoàn mỹ, nàng đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng nói: “Đi thôi!” Lúc Bách Lý Kinh Hồng thấy nàng ăn mặc thế này, đã cảm thấy có chút kỳ quái, giờ thì càng sửng sốt, hắn có chút không hiểu nổi nàng bảo là đi đâu. “Đi lấy cái hoa gì kia kìa!” Nam Cung Cẩm hết sức bất mãn đối với việc hắn chậm hiểu. Khóe miệng Bách Lý Kinh Hồng giật một cái rồi nói: “Không phải là mai mới tranh tài sao?” “Ai nói là ngày mai mới tranh tài? Có người nói sao?”
Nam Cung Cẩm trợn mắt phượng nhìn hắn nói. “…” Mặc dù là không có ai nói, nhưng ai chẳng ngầm hiểu là ngày mai chứ? Biện pháp này của nàng, không phải là hắn không có nghĩ tới, nhưng luôn cảm thấy nếu làm thế này, có vẻ như có chút quá bỉ ổi. Nam Cung Cẩm thấy hắn không động đậy gì, bèn cau mày nói: “Sao ta lại không biết thường ngày chàng quang minh lỗi lạc như vậy chứ? Trước kia lúc chàng bày mưu tính kế, chẳng phải chiêu thức hèn hạ gì cũng đã dùng rồi sao?
Sao bây giờ bỗng nhiên lại ra vẻ thanh cao thế này?!” “…” Không phải là hắn ra vẻ thanh cao, chỉ là toàn bộ tình địch đều ở đây, cho nên hắn không muốn dùng thủ đoạn hèn hạ để chiến thắng, mà muốn dùng thực lực để vượt qua. Thấy hắn còn đang do dự, kiên nhẫn của Nam Cung Cẩm cuối cùng đã hết, nàng nổi giận gầm lên với hắn một tiếng: “Ta nói chàng có phải là lần trước bị núi tuyết vùi luôn cả óc nên ngu ngốc rồi sao? Do dự cái rắm ý!
Ở đời cho tới bây giờ, đều không quan tâm tới thủ đoạn có quang minh lỗi lạc hay không, chỉ luận thắng thua mà thôi!” “Vậy thì nghe nàng!” Hắn cũng không biết nàng lấy những luận điệu đạo lý nghe có vẻ đúng mà lại sai này ở đâu ra, nhưng thấy nàng kiên trì như thế, hắn cũng chỉ có thể nghe theo. Nam Cung Cẩm lúc này mới hài lòng mà gật nhẹ đầu! Xung quanh đều là tai mắt của các quốc gia khác, hai người bọn họ phải tốn rất nhiều công sức mới tránh được những tai mắt kia để đi tới phía núi sau.
/323
|