Trên bầu trời treo đầy những ngôi sao li ti, nhìn xuống con người ở dưới đất. Một chi quân đội đang nhanh chóng đi về phía đô thành Nam Nhạc, mỗi người đều trang nghiêm, bước chân cũng vô cùng nhanh nhẹn. Nhàn nhã nhất chính là Nam Cung Cẩm đang rúc vào trong lòng Bách Lý Kinh Hồng ngủ ngon lành, dùng câu của người nào đó nói thì làm phụ nữ nên học cách hưởng thụ, chuyện đi đường suốt đêm này giao cho đàn ông làm là được rồi, còn nàng, thì hẳn là nên chú tâm mà dưỡng nhan trong những thời điểm như thế này: Hiện nay đã là đầu tháng sáu, ban đêm đã hơi se se, nhưng cũng không quá lạnh nên Nam Cung Cẩm cũng vẫn ngủ rất thoải mái.
Các tướng sĩ chỉ biết là ngựa của Hoàng hậu nương nương đã cực kỳ mệt mỏi, nên nàng cười cùng một ngựa với Hoàng thượng, bọn hắn không biết là Hoàng hậu vĩ đại của bọn hắn đã ngủ rồi, chỉ còn lại bọn hắn đang cố gắng đi về phía trước. Sau mấy ngày đêm, bọn họ đã tới kinh đô Nam Nhạc. Hiện nay, việc bọn họ cần làm, chính là sau khi bố trí xong, ngồi đợi người Tây Võ và Mạc Bắc tới. Bách Lý Kinh Hồng mang theo ba mươi vạn đại quân, lên núi Thái Hành bố trí mai phục, bố cục tinh diệu, cân nhắc chu toàn, phải khiến cho quân đội Mạc Bắc và Tây Vũ có đi mà không có về. Còn Nam Cung Cẩm thì trở về nghiên cứu chế tạo thuốc nổ, sau khi Bách Lý Kinh Hồng nghe những đồ vật nàng muốn, liền để Hủy đưa nàng đến khu vực bí mật nghiên cứu súng ống đạn dược, nói là chỗ đó có thứ tương tự. Khi Nam Cung Cẩm đến gần chỗ kia, liền ngửi được một chút mùi của thời hiện đại, sau khi nàng đi vào, cũng đã bị sợ đến ngây người! Vật để ở trên bàn kia, trông giống hình số “0”, đằng trước là cái lỗ đen như mực, toàn thân là hoa văn quỷ dị màu đen, nhìn kiểu này, có vẻ như là dùng chất liệu vô cùng tinh diệu, nhưng thứ này, nếu như Nam Cung Cấm đoán không sai, nó chính là - súng kíp!
Không sai, chính là súng kíp! Giống như thời Mạt Thanh, đây là phiên bản nguyên thủy nhất được truyền lưu từ nước ngoài vào, độc nhất vô nhị! Nam Cung Cẩm kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn sang người bên cạnh ăn mặc tương đối cổ quái một chút: “Ngươi cũng đã biết đây là thứ gì à?” “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, thứ này tên là súng kíp. Chính là bản vẽ mà nghìn năm trước, Vương phi của hoàng thất Hiên Viên, Vũ Văn Tiểu Tam lúc nhàn rỗi đã vẽ ra, chỉ có bề ngoài, không có cấu tạo bên trong. Nhưng thứ này lại được Nhiếp Chính Vương Hiên Viên Vô Thương danh chấn thiên hạ năm đó tôn sùng là chí bảo, cho nên được lưu truyền cho đến nay. Trăm năm trước, mấy vị đại sư chế tạo máy móc và rèn đúc quân bị nổi tiếng trông thấy bản vẽ này, vậy mà đều cho rằng thứ này là một loại vũ khí. Sau đó cùng nhau nghiên cứu, ròng ra bốn mươi năm mới nghiên cứu ra thành quả thế này!” Người kia cung kính trả lời. Khóe mắt Nam Cung Cẩm bất chợt giật lên một cái, người kia chắc chắn là đồng hương với mình! Lần trước ở hoàng cung Đông Lăng đọc bài Tương Tiến Tửu bị coi là đạo văn, nói rằng nàng đạo văn của chính Vương phi hoàng triều Hiên Viên này. Nàng không khỏi có chút kỳ quái mà hỏi một chuyện: “Vũ Văn Tiểu Tam kia không phải là Vương phi của Hiên Viên Ngạo, chiến thần của hoàng triều Hiên Viên sao?
Sao lại liên quan đến Nhiếp Chính Vương Hiên Viên Vô Thương?” Người kia cúi đầu nói: “Chuyện của cô gái này và mấy người đàn ông truyền kỳ kia, đều được ghi chép rất nhiều trên dã sử, cũng liên quan đến quốc quân năm nước, càng có tin đồn là đế vương của hoàng triều Hiên Viên là Hiên Viên Mặc cũng vì cô ta mà chết. Nhưng trong chính sử lại không hề có chi tiết nào để khảo chứng, có thể năm đó đã xảy ra không ít chuyện bí mật mà người ngoài không biết được, cho nên hạ quan cũng không rõ ràng” Ý định tìm hiểu một chút chuyện của người đồng hương cũng xuyên qua giống mình tan vỡ, thế nên Nam Cung Cẩm liền muốn bắt đầu làm chuyện chính: “Vậy cái súng kíp này có vẻ như đã thành công rồi, sao không dùng trên chiến trường?”
“Nương nương có điều không biết, vật liệu chế tạo súng kíp này cực kỳ hiếm có, dốc hết nguồn lực trong thiên hạ, cũng chỉ làm ra được mấy nghìn cái. Cho nên không thể sử dụng rộng rãi được, còn nữa, vì là thứ này có lực sát thương to lớn, cho nên các quốc gia có công ước, cho dù là ai, tại bất kỳ tình huống nào, cũng không được sử dụng súng kíp, nếu không sẽ bị ba nước khác liên hợp đánh lại” Người kia rất có trách nhiệm mà trả lời. Nam Cung Cẩm gật nhẹ đầu, đúng thế, lực sát thương của súng kíp này ở cổ đại mà nói, đúng là có hơi quá mức. Loại công ước này, cũng giống với công ước về bom nguyên tử thời hiện đại vậy, quả nhiên là thủ đoạn chính trị, thì thời cổ đại hay hiện đại đều thông dụng! Nhưng, đây không phải là điểm quan trọng!
Điểm quan trọng là, có thứ thế này, tất nhiên đã có bộ linh kiện cấu tạo bên trong, Nam Cung Cẩm chỉ cần thêm chút cải tiến, vô cùng có khả năng chế tạo ra súng máy mà kiếp trước nàng thích nhất - RPK! Kiếp trước, nàng không quan tâm lắm đến khoa học kỹ thuật hiện đại, nhưng Yêu Vật kia lại vô cùng thích thú nghiên cứu, cho nên nàng cũng có đọc lướt qua, nhất là đối với súng máy RPK và súng tiểu liên mà nàng đặc biệt yêu thích. Nhưng để chế tạo ra một cây súng hoàn hảo thì dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật thời cổ đại là không đủ, cho nên chỉ có thể chế tạo ra một sản phẩm đơn giản, nhưng để đối phó đám người cổ đại này là đã đủ rồi! “Đi lấy dụng cụ chế tạo súng kíp đến đây, nhất định phải thật đầy đủ, thiếu một thứ cũng không được! Sau đó thì đi chuẩn bị lưu huỳnh, kali nitrat (KNO3) và than củi! Bản cũng muốn bế quan ở đây, trong quá trình này không ai được quấy nhiễu!”
Nam Cung Cẩm dặn dò. “Rõ!” Nhìn dáng vẻ thần bí của Hoàng hậu nương nương, hắn cũng không nói nhiều, chỉ dựa theo yêu cầu của nàng mà đi thực hiện. Ở sơn mạch Thái Hành, tất cả phục binh đều đã chuẩn bị xong, bây giờ là chờ đợi Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu đưa mình tới cửa. Nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại nhíu chặt lông mày, hắn đứng chắp tay ở đỉnh núi, gió núi thổi vào vạt áo của hắn, áo trắng tóc đen, như tiên nhân giáng trần. Vân Dật thấy biểu hiện của hắn không bình thường, nên hỏi thăm: “Hoàng thượng đang lo lắng vì chiến sự sắp xảy ra sao?” Hắn khẽ vuốt cằm, sau đó nói: “Trẫm luôn cảm thấy, bọn hắn đến có chuẩn bị” Bách Lý Kinh Hồng thông minh, nhưng hai người kia cũng không phải người ngu.
Vân Dật nhíu mày, thực ra hắn cũng mơ hồ có cảm giác này. Để có thể vượt qua được núi Thái Hành, quân số chắc chắn sẽ không quá nhiều, hai ba mươi vạn đã là tối đa. Mà trèo núi rất mệt mỏi, đường núi gập ghềnh cũng bất lợi cho việc hành quân. Vì địa thế núi Thái hành kiểm yếu, đây lại là nơi phân tách Nam Nhạc và Mạc Bắc, cho nên cũng không có ai mở đường trong núi. Nếu muốn lên núi, nhất định phải trèo qua mới được. “Hoàng hậu đã đi chuẩn bị vũ khí bí mật rồi sao?” Đối với người biểu muội này, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã cảm thấy đối phương không đơn giản, cho nên đối với cái vũ khí bí mật này, mặc dù hắn không cảm thấy đấy sẽ là cái gì quá thần kỳ, nhưng vẫn ôm một chút chờ mong.
Khi nghe hắn nhắc đến Nam Cung Cẩm, trên mặt Bách Lý Kinh Hồng nở một nụ cười như có như không, có vẻ như tâm trạng hắn không tệ. Nhìn điệu bộ như đã tính trước của nàng, còn không cho hắn tham dự, chắc chắn là có vũ khí bí mật gì đó. Vũ khí bí mật? Vũ khí bí mật ư?! Đôi mắt đẹp như ánh trăng của Bách Lý Kinh Hồng lóe lên, lập tức nhớ tới một chuyện, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn! “Vân Dật, phát cho mỗi người tinh nhuệ nhất của Kỳ Lân Doanh một khẩu súng kíp” Hắn hiểu ra vì sao đối phương lại như thể đã có tính trước. Vân Dật sửng sốt một chút rồi nói: “Hoàng thượng, công ước bốn nước không phải là cấm dùng súng kíp sao?” “Nhưng Mạc Bắc không tham gia công ước bốn nước” Hắn thản nhiên nói, xem như là câu trả lời cho Vân Dật, cũng bỗng nhiên cảm thấy sáng tỏ vấn đề mấy hôm nay vây hắn trong sương mù, cuối cùng cũng đã được giải đáp. Vân Dật sững sờ, trong chốc lát liên minh bạch! Lúc trước Mạc Bắc và Nam Cương không tham gia công ước, vì bọn hắn căn bản là không chế tạo được thứ này. Mạc Bắc không có, nhưng Tây Võ nhất định là có, cho nên có vẻ như đám người này dự định tận dụng sơ hở này, để cho quân Mạc Bắc cầm súng kíp đối chiến với quân Nam Nhạc. Mà trong công ước bốn nước cũng có một điều, đó là quân địch mà dùng, thì bên bị công kích có thể phản kích, không tính là trái với công ước. Cho nên bọn hắn cũng có thể sử dụng! “Rõ, mạt tướng đi thực hiện ngay!”
Vân Dật nói rồi vội vàng đi, cảm thấy vô cùng kính nể Hoàng thượng, bọn họ đã sớm chuẩn bị xong súng kíp, phải nhanh chóng lo liệu chuyện này, nếu như Mạc Bắc không dùng súng kíp thì coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu bọn chúng dùng, thì bọn họ có thể phản kích. Sau bảy ngày, đã vào đầu hè, trên mặt các binh sĩ đều có mồ hôi. Bọn họ đều đang từng bước từng bước leo lên trên núi, một người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ quỷ và một người đàn ông khác có đôi mắt màu xanh lục đi ở phía trước. “Tây Võ Hoàng, tình hình Thiếu Dương như thế nào?” Hiện nay Thiệu Dương đang làm ra vẻ là muốn tiến công, mà thám báo báo về là phía Nam Nhạc thì đang để phòng toàn diện, nhưng cũng phải đề phòng tình hình có biến đổi chứ! Mộ Dung Thiên Thu dừng một chút rồi nói: “Bên phía Thiệu Dương tình hình vẫn bình thường, thám báo nói gần đây còn trông thấy Bách Lý Kinh Hồng xuất hiện trên tường thành!” Hắn vừa nói xong, Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức trầm mặc, mà Mộ Dung Thiên Thu cũng đồng thời trầm mặc theo. “Bách Lý Kinh Hồng cũng không giống một kẻ đần độn như thế!”
Nếu nói hiện nay Bách Lý Kinh Hồng đang chuẩn bị tiến đánh Tây Võ, hoặc là chuẩn bị tiến đánh Đông Lăng nên không phát hiện ra động tĩnh kỳ lạ của bọn hắn. Điều này còn hiểu được, nhưng nếu nói Bách Lý Kinh Hồng hiện nay lại không phát hiện ra điều gì mà chờ ở Thiệu Dương, chuyện này có vẻ như có chút khả nghi! Bọn hắn cũng không cho là bọn hắn cả nghĩ, hoặc là lo bò trắng răng, mà dạng người như Bách Lý Kinh Hồng thật sự phải đối phó thật cẩn thận! Mộ Dung Thiên Thu ngước mắt nhìn thoáng qua địa hình núi Thái Hành, đường núi gập ghềnh, rừng rậm vờn quanh tầng tầng lớp lớp, khiến cho người ta cảm thấy mơ hồ có sát cơ, ẩn giấu ở một nơi nào đó trong núi rừng này. Hắn nhíu mày, hít vào một hơi thật sâu, rồi nghiêng đầu nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt một chút, nhìn thấy trong mắt đối phương cũng có sự nặng nề!
Nhưng sau ánh mắt nặng nề đó, lại chuyển biến thành ánh mắt tràn ngập hứng thú! Cường giả quyết đấu, vốn là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, lần này, cho dù là thắng hay thua, cũng đều coi như chuyến đi này không tệ! “Tây Võ Hoàng, ngươi nói xem, người và ta có nên ngại vì lấy nhiều khi ít không?” Đạm Đài Minh Nguyệt giống như cười mà không phải cười hỏi Mộ Dung Thiên Thu. Mộ Dung Thiên Thu lơ đãng cười một tiếng: “Lấy nhiều khi ít? Một mình Yến Kinh Hồng, à không, một mình Nam Cung Cấm kia đã có thể đấu với hai chúng ta rồi!” Lời này của hắn là tuyệt đối đánh giá cao Nam Cung Cẩm, nhưng cũng có thể dùng để hình dung sự bất mãn trong lòng bọn họ đối với Nam Cung Cẩm, các mưu kế của nàng, đều tạo thành tổn thất không nhỏ cho bọn hắn! Nói đến Yến Kinh Hồng, sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt dưới mặt nạ lúc này trở nên cực kỳ dữ tợn!
Lúc đầu ở Ngọc Môn Quan của Tây Võ hắn đã ăn quả đắng rồi, đàm phán điều kiện với nàng đã bị gài bẫy, thậm chí còn phải đưa cho nàng nghìn lượng vàng, mới dẹp tan được mọi chuyện để rời khỏi Tây Võ, rõ ràng là bị cô gái này hành hạ không nhẹ! Giờ thì cầm bản đồ quân sự của cô ta cho, cuối cùng là tháng ba trận, bại năm trận! Khiến cho một kẻ vốn là thần thoại của Mạc Bắc, là chiến thần mà dân Mạc Bắc người người ngưỡng vọng như hắn, lần đầu tiên bị tất cả mọi người nhìn bằng ánh mắt hoài nghi và không tin tưởng! Chiến tích bách chiến bách thắng của hắn đã bị hủy trong tay cô gái đáng chết kia! Vì thế hắn và Mộ Dung Thiên Thu mới có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, để mà tính toán sổ sách với nàng! “Lần này, nhất định phải khiến cho Nam Cung Cẩm hối hận vì việc cô ta đã làm!”
Giọng nói của Đạm Đài Minh Nguyệt vô cùng lạnh lẽo, hắn tung hoành Mạc Bắc nhiều năm như thế, trừ lúc còn bé bị thua thiệt trong tay sư huynh ra, đúng là hắn chưa bao giờ bị đả kích lớn như thế. Con ngươi màu xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu cũng lấp lánh ánh sáng: “Mạc Bắc Hoàng, cũng không nên quá coi thường bọn hắn, Bách Lý Kinh Hồng này, cũng rất cao thâm khó dò!
Chúng ta vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.” Hắn và Bách Lý Kinh Hồng đã giao phong chính diện với nhau, tự nhiên là biết đối phương lợi hại thế nào. Nếu như tình hình thiên hạ, không phải là thế chân vạc bốn nước cộng thêm Nam Cương và Mạc Bắc, mà chỉ có hai nước Tây Võ và Nam Nhạc, thì hắn hầu như nắm chắc là hắn không bại cũng phải đồng quy vu tận! Nhất là đối phương còn có Nam Cung Cẩm tương trợ.
Mộ Dung Thiên Thu hắn cũng không phải là người thua không dám thừa nhận. “Trẫm tự nhiên biết Bách Lý Kinh Hồng là người cao thâm khó dò, chỉ với việc hắn ẩn núp dưới mí mắt của Hoàng Phủ Hoài Hàn mấy chục năm, rồi một lần hành động đã leo lên được hoàng vị, thậm chí là thân ở Đông Lăng, nhưng lại tạo ra được một Dạ Mạc Sơn Trang được thiên hạ kính sợ này, cũng không phải là ta hay người có thể so sánh” Người kia thông minh, cơ trí thế nào có lẽ bọn hắn có thể so được. Nhưng người kia ẩn nhẫn và quyết thắng đến nghịch lý như vậy, thì bọn hắn không thể so sánh được. “Nhưng lần này, chúng ta có súng kíp, tất nhiên sẽ đánh cho bọn chúng trở tay không kịp!”
Dù cho là Bách Lý Kinh Hồng đã ngờ tới việc bọn hắn sẽ tới, có lẽ phía trước đã có mai phục và cạm bẫy chờ bọn hắn, nhưng trước mặt súng kíp, bọn chúng chưa chắc có khả năng thủ thắng! Nhưng khóe môi Mộ Dung Thiên Thu lại nhếch lên một nụ cười lạnh lùng và tàn bạo: “Ngươi và ta có thể nghĩ tới, chưa chắc hắn đã không nghĩ ra, nếu không thì cũng phụ với cái danh tài chấn thiên hạ của hắn!” Hắn vừa nói xong, Đạm Đài Minh Nguyệt mới nghiêm túc lại. Hai quản giao chiến, kiêng kỵ nhất chính là chủ quan khinh địch, cho dù là trong bọn hắn có súng kíp, đúng ra là không nên vì thế mà xem nhẹ đối phương mới đúng
“Có lẽ, đối phương cũng đã được trang bị súng kíp, chỉ chờ người và ta bắn trước mà thôi!” Mộ Dung Thiên Thu trầm tư nói. Đạm Đài Minh Nguyệt thở dài một tiếng, nhìn về những con chim bay không hề sợ hãi phía trước, rừng cây không hề có một âm thanh gió động cỏ lay nào cả, lập tức hắn thầm cười khổ một tiếng, nhìn tình hình này, xem ra bọn hắn chuẩn bị lâu như thế nhưng lại là chuẩn bị vô nghĩa rồi sao? “Nếu như đã tới, thì nhất định phải phân ra thắng bại, cũng coi như là trẫm và Bách Lý Kinh Hồng bắt đầu một chiến trường mới thôi!” Đúng vậy, đối với Mạc Bắc mà nói, nếu bọn hắn muốn khai chiến với Nam Nhạc, căn bản là không có lựa chọn nào, chỉ có một con đường để đi là vượt qua núi Thái Hành!
“Cũng không cần nghĩ quá nhiều, hoặc là, do chúng ta đã quá đề cao Bách Lý Kinh Hồng!” Mộ Dung Thiên Thu lại tiếp tục nói. Đạm Đài Minh Nguyệt gật đầu, nhưng thái độ hắn vốn đang không tập trung, nay đã nghiêm túc hơn rất nhiều. Hắn mệnh lệnh binh sĩ tản ra, chỉ dẫn theo mấy vạn người, những người khác đều đóng ở bên ngoài. Đến lúc đó, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, cũng có viện binh đằng sau! Sau khi bố trí xong, hắn mới tiếp tục đi vào trong rừng rậm.
Các tướng sĩ chỉ biết là ngựa của Hoàng hậu nương nương đã cực kỳ mệt mỏi, nên nàng cười cùng một ngựa với Hoàng thượng, bọn hắn không biết là Hoàng hậu vĩ đại của bọn hắn đã ngủ rồi, chỉ còn lại bọn hắn đang cố gắng đi về phía trước. Sau mấy ngày đêm, bọn họ đã tới kinh đô Nam Nhạc. Hiện nay, việc bọn họ cần làm, chính là sau khi bố trí xong, ngồi đợi người Tây Võ và Mạc Bắc tới. Bách Lý Kinh Hồng mang theo ba mươi vạn đại quân, lên núi Thái Hành bố trí mai phục, bố cục tinh diệu, cân nhắc chu toàn, phải khiến cho quân đội Mạc Bắc và Tây Vũ có đi mà không có về. Còn Nam Cung Cẩm thì trở về nghiên cứu chế tạo thuốc nổ, sau khi Bách Lý Kinh Hồng nghe những đồ vật nàng muốn, liền để Hủy đưa nàng đến khu vực bí mật nghiên cứu súng ống đạn dược, nói là chỗ đó có thứ tương tự. Khi Nam Cung Cẩm đến gần chỗ kia, liền ngửi được một chút mùi của thời hiện đại, sau khi nàng đi vào, cũng đã bị sợ đến ngây người! Vật để ở trên bàn kia, trông giống hình số “0”, đằng trước là cái lỗ đen như mực, toàn thân là hoa văn quỷ dị màu đen, nhìn kiểu này, có vẻ như là dùng chất liệu vô cùng tinh diệu, nhưng thứ này, nếu như Nam Cung Cấm đoán không sai, nó chính là - súng kíp!
Không sai, chính là súng kíp! Giống như thời Mạt Thanh, đây là phiên bản nguyên thủy nhất được truyền lưu từ nước ngoài vào, độc nhất vô nhị! Nam Cung Cẩm kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn sang người bên cạnh ăn mặc tương đối cổ quái một chút: “Ngươi cũng đã biết đây là thứ gì à?” “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, thứ này tên là súng kíp. Chính là bản vẽ mà nghìn năm trước, Vương phi của hoàng thất Hiên Viên, Vũ Văn Tiểu Tam lúc nhàn rỗi đã vẽ ra, chỉ có bề ngoài, không có cấu tạo bên trong. Nhưng thứ này lại được Nhiếp Chính Vương Hiên Viên Vô Thương danh chấn thiên hạ năm đó tôn sùng là chí bảo, cho nên được lưu truyền cho đến nay. Trăm năm trước, mấy vị đại sư chế tạo máy móc và rèn đúc quân bị nổi tiếng trông thấy bản vẽ này, vậy mà đều cho rằng thứ này là một loại vũ khí. Sau đó cùng nhau nghiên cứu, ròng ra bốn mươi năm mới nghiên cứu ra thành quả thế này!” Người kia cung kính trả lời. Khóe mắt Nam Cung Cẩm bất chợt giật lên một cái, người kia chắc chắn là đồng hương với mình! Lần trước ở hoàng cung Đông Lăng đọc bài Tương Tiến Tửu bị coi là đạo văn, nói rằng nàng đạo văn của chính Vương phi hoàng triều Hiên Viên này. Nàng không khỏi có chút kỳ quái mà hỏi một chuyện: “Vũ Văn Tiểu Tam kia không phải là Vương phi của Hiên Viên Ngạo, chiến thần của hoàng triều Hiên Viên sao?
Sao lại liên quan đến Nhiếp Chính Vương Hiên Viên Vô Thương?” Người kia cúi đầu nói: “Chuyện của cô gái này và mấy người đàn ông truyền kỳ kia, đều được ghi chép rất nhiều trên dã sử, cũng liên quan đến quốc quân năm nước, càng có tin đồn là đế vương của hoàng triều Hiên Viên là Hiên Viên Mặc cũng vì cô ta mà chết. Nhưng trong chính sử lại không hề có chi tiết nào để khảo chứng, có thể năm đó đã xảy ra không ít chuyện bí mật mà người ngoài không biết được, cho nên hạ quan cũng không rõ ràng” Ý định tìm hiểu một chút chuyện của người đồng hương cũng xuyên qua giống mình tan vỡ, thế nên Nam Cung Cẩm liền muốn bắt đầu làm chuyện chính: “Vậy cái súng kíp này có vẻ như đã thành công rồi, sao không dùng trên chiến trường?”
“Nương nương có điều không biết, vật liệu chế tạo súng kíp này cực kỳ hiếm có, dốc hết nguồn lực trong thiên hạ, cũng chỉ làm ra được mấy nghìn cái. Cho nên không thể sử dụng rộng rãi được, còn nữa, vì là thứ này có lực sát thương to lớn, cho nên các quốc gia có công ước, cho dù là ai, tại bất kỳ tình huống nào, cũng không được sử dụng súng kíp, nếu không sẽ bị ba nước khác liên hợp đánh lại” Người kia rất có trách nhiệm mà trả lời. Nam Cung Cẩm gật nhẹ đầu, đúng thế, lực sát thương của súng kíp này ở cổ đại mà nói, đúng là có hơi quá mức. Loại công ước này, cũng giống với công ước về bom nguyên tử thời hiện đại vậy, quả nhiên là thủ đoạn chính trị, thì thời cổ đại hay hiện đại đều thông dụng! Nhưng, đây không phải là điểm quan trọng!
Điểm quan trọng là, có thứ thế này, tất nhiên đã có bộ linh kiện cấu tạo bên trong, Nam Cung Cẩm chỉ cần thêm chút cải tiến, vô cùng có khả năng chế tạo ra súng máy mà kiếp trước nàng thích nhất - RPK! Kiếp trước, nàng không quan tâm lắm đến khoa học kỹ thuật hiện đại, nhưng Yêu Vật kia lại vô cùng thích thú nghiên cứu, cho nên nàng cũng có đọc lướt qua, nhất là đối với súng máy RPK và súng tiểu liên mà nàng đặc biệt yêu thích. Nhưng để chế tạo ra một cây súng hoàn hảo thì dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật thời cổ đại là không đủ, cho nên chỉ có thể chế tạo ra một sản phẩm đơn giản, nhưng để đối phó đám người cổ đại này là đã đủ rồi! “Đi lấy dụng cụ chế tạo súng kíp đến đây, nhất định phải thật đầy đủ, thiếu một thứ cũng không được! Sau đó thì đi chuẩn bị lưu huỳnh, kali nitrat (KNO3) và than củi! Bản cũng muốn bế quan ở đây, trong quá trình này không ai được quấy nhiễu!”
Nam Cung Cẩm dặn dò. “Rõ!” Nhìn dáng vẻ thần bí của Hoàng hậu nương nương, hắn cũng không nói nhiều, chỉ dựa theo yêu cầu của nàng mà đi thực hiện. Ở sơn mạch Thái Hành, tất cả phục binh đều đã chuẩn bị xong, bây giờ là chờ đợi Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu đưa mình tới cửa. Nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại nhíu chặt lông mày, hắn đứng chắp tay ở đỉnh núi, gió núi thổi vào vạt áo của hắn, áo trắng tóc đen, như tiên nhân giáng trần. Vân Dật thấy biểu hiện của hắn không bình thường, nên hỏi thăm: “Hoàng thượng đang lo lắng vì chiến sự sắp xảy ra sao?” Hắn khẽ vuốt cằm, sau đó nói: “Trẫm luôn cảm thấy, bọn hắn đến có chuẩn bị” Bách Lý Kinh Hồng thông minh, nhưng hai người kia cũng không phải người ngu.
Vân Dật nhíu mày, thực ra hắn cũng mơ hồ có cảm giác này. Để có thể vượt qua được núi Thái Hành, quân số chắc chắn sẽ không quá nhiều, hai ba mươi vạn đã là tối đa. Mà trèo núi rất mệt mỏi, đường núi gập ghềnh cũng bất lợi cho việc hành quân. Vì địa thế núi Thái hành kiểm yếu, đây lại là nơi phân tách Nam Nhạc và Mạc Bắc, cho nên cũng không có ai mở đường trong núi. Nếu muốn lên núi, nhất định phải trèo qua mới được. “Hoàng hậu đã đi chuẩn bị vũ khí bí mật rồi sao?” Đối với người biểu muội này, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã cảm thấy đối phương không đơn giản, cho nên đối với cái vũ khí bí mật này, mặc dù hắn không cảm thấy đấy sẽ là cái gì quá thần kỳ, nhưng vẫn ôm một chút chờ mong.
Khi nghe hắn nhắc đến Nam Cung Cẩm, trên mặt Bách Lý Kinh Hồng nở một nụ cười như có như không, có vẻ như tâm trạng hắn không tệ. Nhìn điệu bộ như đã tính trước của nàng, còn không cho hắn tham dự, chắc chắn là có vũ khí bí mật gì đó. Vũ khí bí mật? Vũ khí bí mật ư?! Đôi mắt đẹp như ánh trăng của Bách Lý Kinh Hồng lóe lên, lập tức nhớ tới một chuyện, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn! “Vân Dật, phát cho mỗi người tinh nhuệ nhất của Kỳ Lân Doanh một khẩu súng kíp” Hắn hiểu ra vì sao đối phương lại như thể đã có tính trước. Vân Dật sửng sốt một chút rồi nói: “Hoàng thượng, công ước bốn nước không phải là cấm dùng súng kíp sao?” “Nhưng Mạc Bắc không tham gia công ước bốn nước” Hắn thản nhiên nói, xem như là câu trả lời cho Vân Dật, cũng bỗng nhiên cảm thấy sáng tỏ vấn đề mấy hôm nay vây hắn trong sương mù, cuối cùng cũng đã được giải đáp. Vân Dật sững sờ, trong chốc lát liên minh bạch! Lúc trước Mạc Bắc và Nam Cương không tham gia công ước, vì bọn hắn căn bản là không chế tạo được thứ này. Mạc Bắc không có, nhưng Tây Võ nhất định là có, cho nên có vẻ như đám người này dự định tận dụng sơ hở này, để cho quân Mạc Bắc cầm súng kíp đối chiến với quân Nam Nhạc. Mà trong công ước bốn nước cũng có một điều, đó là quân địch mà dùng, thì bên bị công kích có thể phản kích, không tính là trái với công ước. Cho nên bọn hắn cũng có thể sử dụng! “Rõ, mạt tướng đi thực hiện ngay!”
Vân Dật nói rồi vội vàng đi, cảm thấy vô cùng kính nể Hoàng thượng, bọn họ đã sớm chuẩn bị xong súng kíp, phải nhanh chóng lo liệu chuyện này, nếu như Mạc Bắc không dùng súng kíp thì coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu bọn chúng dùng, thì bọn họ có thể phản kích. Sau bảy ngày, đã vào đầu hè, trên mặt các binh sĩ đều có mồ hôi. Bọn họ đều đang từng bước từng bước leo lên trên núi, một người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ quỷ và một người đàn ông khác có đôi mắt màu xanh lục đi ở phía trước. “Tây Võ Hoàng, tình hình Thiếu Dương như thế nào?” Hiện nay Thiệu Dương đang làm ra vẻ là muốn tiến công, mà thám báo báo về là phía Nam Nhạc thì đang để phòng toàn diện, nhưng cũng phải đề phòng tình hình có biến đổi chứ! Mộ Dung Thiên Thu dừng một chút rồi nói: “Bên phía Thiệu Dương tình hình vẫn bình thường, thám báo nói gần đây còn trông thấy Bách Lý Kinh Hồng xuất hiện trên tường thành!” Hắn vừa nói xong, Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức trầm mặc, mà Mộ Dung Thiên Thu cũng đồng thời trầm mặc theo. “Bách Lý Kinh Hồng cũng không giống một kẻ đần độn như thế!”
Nếu nói hiện nay Bách Lý Kinh Hồng đang chuẩn bị tiến đánh Tây Võ, hoặc là chuẩn bị tiến đánh Đông Lăng nên không phát hiện ra động tĩnh kỳ lạ của bọn hắn. Điều này còn hiểu được, nhưng nếu nói Bách Lý Kinh Hồng hiện nay lại không phát hiện ra điều gì mà chờ ở Thiệu Dương, chuyện này có vẻ như có chút khả nghi! Bọn hắn cũng không cho là bọn hắn cả nghĩ, hoặc là lo bò trắng răng, mà dạng người như Bách Lý Kinh Hồng thật sự phải đối phó thật cẩn thận! Mộ Dung Thiên Thu ngước mắt nhìn thoáng qua địa hình núi Thái Hành, đường núi gập ghềnh, rừng rậm vờn quanh tầng tầng lớp lớp, khiến cho người ta cảm thấy mơ hồ có sát cơ, ẩn giấu ở một nơi nào đó trong núi rừng này. Hắn nhíu mày, hít vào một hơi thật sâu, rồi nghiêng đầu nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt một chút, nhìn thấy trong mắt đối phương cũng có sự nặng nề!
Nhưng sau ánh mắt nặng nề đó, lại chuyển biến thành ánh mắt tràn ngập hứng thú! Cường giả quyết đấu, vốn là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, lần này, cho dù là thắng hay thua, cũng đều coi như chuyến đi này không tệ! “Tây Võ Hoàng, ngươi nói xem, người và ta có nên ngại vì lấy nhiều khi ít không?” Đạm Đài Minh Nguyệt giống như cười mà không phải cười hỏi Mộ Dung Thiên Thu. Mộ Dung Thiên Thu lơ đãng cười một tiếng: “Lấy nhiều khi ít? Một mình Yến Kinh Hồng, à không, một mình Nam Cung Cấm kia đã có thể đấu với hai chúng ta rồi!” Lời này của hắn là tuyệt đối đánh giá cao Nam Cung Cẩm, nhưng cũng có thể dùng để hình dung sự bất mãn trong lòng bọn họ đối với Nam Cung Cẩm, các mưu kế của nàng, đều tạo thành tổn thất không nhỏ cho bọn hắn! Nói đến Yến Kinh Hồng, sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt dưới mặt nạ lúc này trở nên cực kỳ dữ tợn!
Lúc đầu ở Ngọc Môn Quan của Tây Võ hắn đã ăn quả đắng rồi, đàm phán điều kiện với nàng đã bị gài bẫy, thậm chí còn phải đưa cho nàng nghìn lượng vàng, mới dẹp tan được mọi chuyện để rời khỏi Tây Võ, rõ ràng là bị cô gái này hành hạ không nhẹ! Giờ thì cầm bản đồ quân sự của cô ta cho, cuối cùng là tháng ba trận, bại năm trận! Khiến cho một kẻ vốn là thần thoại của Mạc Bắc, là chiến thần mà dân Mạc Bắc người người ngưỡng vọng như hắn, lần đầu tiên bị tất cả mọi người nhìn bằng ánh mắt hoài nghi và không tin tưởng! Chiến tích bách chiến bách thắng của hắn đã bị hủy trong tay cô gái đáng chết kia! Vì thế hắn và Mộ Dung Thiên Thu mới có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, để mà tính toán sổ sách với nàng! “Lần này, nhất định phải khiến cho Nam Cung Cẩm hối hận vì việc cô ta đã làm!”
Giọng nói của Đạm Đài Minh Nguyệt vô cùng lạnh lẽo, hắn tung hoành Mạc Bắc nhiều năm như thế, trừ lúc còn bé bị thua thiệt trong tay sư huynh ra, đúng là hắn chưa bao giờ bị đả kích lớn như thế. Con ngươi màu xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu cũng lấp lánh ánh sáng: “Mạc Bắc Hoàng, cũng không nên quá coi thường bọn hắn, Bách Lý Kinh Hồng này, cũng rất cao thâm khó dò!
Chúng ta vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.” Hắn và Bách Lý Kinh Hồng đã giao phong chính diện với nhau, tự nhiên là biết đối phương lợi hại thế nào. Nếu như tình hình thiên hạ, không phải là thế chân vạc bốn nước cộng thêm Nam Cương và Mạc Bắc, mà chỉ có hai nước Tây Võ và Nam Nhạc, thì hắn hầu như nắm chắc là hắn không bại cũng phải đồng quy vu tận! Nhất là đối phương còn có Nam Cung Cẩm tương trợ.
Mộ Dung Thiên Thu hắn cũng không phải là người thua không dám thừa nhận. “Trẫm tự nhiên biết Bách Lý Kinh Hồng là người cao thâm khó dò, chỉ với việc hắn ẩn núp dưới mí mắt của Hoàng Phủ Hoài Hàn mấy chục năm, rồi một lần hành động đã leo lên được hoàng vị, thậm chí là thân ở Đông Lăng, nhưng lại tạo ra được một Dạ Mạc Sơn Trang được thiên hạ kính sợ này, cũng không phải là ta hay người có thể so sánh” Người kia thông minh, cơ trí thế nào có lẽ bọn hắn có thể so được. Nhưng người kia ẩn nhẫn và quyết thắng đến nghịch lý như vậy, thì bọn hắn không thể so sánh được. “Nhưng lần này, chúng ta có súng kíp, tất nhiên sẽ đánh cho bọn chúng trở tay không kịp!”
Dù cho là Bách Lý Kinh Hồng đã ngờ tới việc bọn hắn sẽ tới, có lẽ phía trước đã có mai phục và cạm bẫy chờ bọn hắn, nhưng trước mặt súng kíp, bọn chúng chưa chắc có khả năng thủ thắng! Nhưng khóe môi Mộ Dung Thiên Thu lại nhếch lên một nụ cười lạnh lùng và tàn bạo: “Ngươi và ta có thể nghĩ tới, chưa chắc hắn đã không nghĩ ra, nếu không thì cũng phụ với cái danh tài chấn thiên hạ của hắn!” Hắn vừa nói xong, Đạm Đài Minh Nguyệt mới nghiêm túc lại. Hai quản giao chiến, kiêng kỵ nhất chính là chủ quan khinh địch, cho dù là trong bọn hắn có súng kíp, đúng ra là không nên vì thế mà xem nhẹ đối phương mới đúng
“Có lẽ, đối phương cũng đã được trang bị súng kíp, chỉ chờ người và ta bắn trước mà thôi!” Mộ Dung Thiên Thu trầm tư nói. Đạm Đài Minh Nguyệt thở dài một tiếng, nhìn về những con chim bay không hề sợ hãi phía trước, rừng cây không hề có một âm thanh gió động cỏ lay nào cả, lập tức hắn thầm cười khổ một tiếng, nhìn tình hình này, xem ra bọn hắn chuẩn bị lâu như thế nhưng lại là chuẩn bị vô nghĩa rồi sao? “Nếu như đã tới, thì nhất định phải phân ra thắng bại, cũng coi như là trẫm và Bách Lý Kinh Hồng bắt đầu một chiến trường mới thôi!” Đúng vậy, đối với Mạc Bắc mà nói, nếu bọn hắn muốn khai chiến với Nam Nhạc, căn bản là không có lựa chọn nào, chỉ có một con đường để đi là vượt qua núi Thái Hành!
“Cũng không cần nghĩ quá nhiều, hoặc là, do chúng ta đã quá đề cao Bách Lý Kinh Hồng!” Mộ Dung Thiên Thu lại tiếp tục nói. Đạm Đài Minh Nguyệt gật đầu, nhưng thái độ hắn vốn đang không tập trung, nay đã nghiêm túc hơn rất nhiều. Hắn mệnh lệnh binh sĩ tản ra, chỉ dẫn theo mấy vạn người, những người khác đều đóng ở bên ngoài. Đến lúc đó, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, cũng có viện binh đằng sau! Sau khi bố trí xong, hắn mới tiếp tục đi vào trong rừng rậm.
/323
|