Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 101: Mối nguy trên con đường cưa đổ vợ của nhiếp chính vương điện hạ! (2)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chính Lạc Tử Dạ cũng không biết lúc này hắn bước xuống kiệu để làm gì. Nàng chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. Nàng nhìn hắn bước từng bước lại gần, từng động tác cử chỉ của người này đều giống như một vị quốc vương trong bức họa cổ xưa, mang trọn phong thái của bậc quý tộc. Khuôn mặt kia dễ dàng thu hút tất cả ánh mắt chú ý của mọi người, khiến ai ai vừa nhìn cũng đều cảm thấy tim đập mạnh không ngừng, thậm chí chỉ nhìn thoáng qua một cái là không dám nhìn thêm lần nữa, sợ tim mình sẽ vọt ra khỏi lồng ngực, không thể khống chế được! Thế nhưng, một kẻ đam mê sắc đẹp, mê trai cuồng nhiệt như Lạc Tử Dạ lúc này lại hoàn toàn không hề có tâm trạng thưởng2thức, trong lòng chỉ còn lại sự phẫn nộ!
Lần này, Phượng Vô Trù đã đắc tội nàng triệt để.
Sau khi bước tới trước mặt nàng, không chờ nàng kịp phản ứng, hắn đã đột ngột đưa tay ra, nhấc cánh tay bị mình đập trung của nàng lên, định xem thương thể của nàng thể nào! Thế nhưng, đang lúc phẫn nộ, Lạc Tử Dạ làm sao còn muốn đón nhận ân tình này của hắn! Nàng rút mạnh tay về, vung cánh tay của mình ra khỏi tay hắn! Vì thế, tay của Phượng Vô Trù cứ thế khựng lại giữa không trung, có chút cứng ngắc, lại có chút gượng gạo!
Trên mi tâm của hắn lập tức hiện lên vẻ giận dữ, là vẻ không vui khi bị phản nghịch! Bầu không khí quanh người hắn đều trở nên lạnh như băng, ánh mắt8nhìn nàng bằng thái độ của kẻ bề trên. Giọng nói lạnh lùng ma mị trầm thấp vang lên: “Ngươi nhất định phải cự tuyệt ý tốt của Cô sao?”
Câu nói này suýt nữa thì khiến Lạc Tử Dạ uất nghẹn đến nôn ra máu!
Hắn đánh nàng bị thương như vậy, giờ còn chạy tới giả vờ giả vịt ra vẻ quan tâm, lại còn trơ trẽn nói đó là ý tốt sao?! Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Do giới hạn về chiều cao, nên nàng vẫn chỉ có thể nhìn thấy cái cằm ngạo mạn của hắn, nhưng chuyện này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến lửa giận của Lạc Tử Dạ cùng với sự quyết tâm muốn phát tiết cơn giận của nàng!
Nàng nhìn hắn, cười lạnh nói: “Vậy thì phải đa tạ ý tốt của Nhiếp chính vương điện hạ rồi! Có6điều, dù cho có ngày nào đó gia chết vì bệnh tật, chết vì bị người ta đánh chết, hay thậm chí là phơi thấy nơi hoang dã, gia nguyện ý đón nhận ý tốt của tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng duy chỉ có Nhiếp chính vương điện hạ ngài là gia không cần đến thôi! Thậm chí, nếu ngày nào đó gia gặp xui xẻo, thì gia thà chết ngoài đầu đường xó chợ, không ai nhặt xác cho, cũng sẽ không cần đón nhận bất cứ ý tốt nào của Nhiếp chính vương điện hạ ngài!”
Nói xong câu này, nàng lập tức quay lưng bỏ đi.
Chỉ để lại cho hắn bóng lưng của mình!
Bóng lưng đó bộc lộ trọn vẹn sự xa cách, kháng cự, chán ghét, thậm chí là không muốn nhìn hắn thêm một giây phút nào nữa!3Trong lòng nàng cũng căm tức đến lạ thường. Tuy nói rằng, nàng bị Phượng Vô Trù đánh trúng rất nhiều lần như vậy là vì thực lực của mình chưa đủ, nhưng cũng có rất nhiều lần là do nàng lại không hề có một chút đề phòng nào. Nàng đã hoàn toàn quên mất rằng tiếp xúc với con người này, nàng cần phải luôn luôn duy trì đề cao cảnh giác!
Nếu như nàng không duy trì sự cảnh giác, thậm chí rất có thể chỉ một tích tắc sau thôi, nàng sẽ bị hắn bóp chết mà không hề có điềm báo trước! Thế nhưng nàng lại quên mất điều này, vì sao nàng có thể quên được chứ? Trong lúc nàng đang thầm phẫn nộ trong lòng, Phượng Vô Trù vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng5của nàng. Trong đôi mắt ma mị đó đã sớm bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt!
Diêm Liệt đứng bên cạnh cũng hết hồn hết vía. Với cá tính của Vương, bị Thái tử điện hạ từ chối ý tốt một cách thẳng thừng như thế này, thậm chí còn biểu lộ rõ ràng rằng y căm ghét Vương đến thế nào, thì lúc này lẽ ra đã sớm bị Vương đạp xuống dưới chân mình, giẫm nát cả lục phủ ngũ tạng, giẫm cho tim cũng ngừng đập để khiến đối phương biết được rằng loại người nào không thể mạo phạm được thì mới thôi chứ. Thế nhưng, vì sao... lúc này Vương lại có thể nhịn được vậy?
Chính Lạc Tử Dạ cũng không biết lúc này hắn bước xuống kiệu để làm gì. Nàng chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. Nàng nhìn hắn bước từng bước lại gần, từng động tác cử chỉ của người này đều giống như một vị quốc vương trong bức họa cổ xưa, mang trọn phong thái của bậc quý tộc. Khuôn mặt kia dễ dàng thu hút tất cả ánh mắt chú ý của mọi người, khiến ai ai vừa nhìn cũng đều cảm thấy tim đập mạnh không ngừng, thậm chí chỉ nhìn thoáng qua một cái là không dám nhìn thêm lần nữa, sợ tim mình sẽ vọt ra khỏi lồng ngực, không thể khống chế được! Thế nhưng, một kẻ đam mê sắc đẹp, mê trai cuồng nhiệt như Lạc Tử Dạ lúc này lại hoàn toàn không hề có tâm trạng thưởng2thức, trong lòng chỉ còn lại sự phẫn nộ!
Lần này, Phượng Vô Trù đã đắc tội nàng triệt để.
Sau khi bước tới trước mặt nàng, không chờ nàng kịp phản ứng, hắn đã đột ngột đưa tay ra, nhấc cánh tay bị mình đập trung của nàng lên, định xem thương thể của nàng thể nào! Thế nhưng, đang lúc phẫn nộ, Lạc Tử Dạ làm sao còn muốn đón nhận ân tình này của hắn! Nàng rút mạnh tay về, vung cánh tay của mình ra khỏi tay hắn! Vì thế, tay của Phượng Vô Trù cứ thế khựng lại giữa không trung, có chút cứng ngắc, lại có chút gượng gạo!
Trên mi tâm của hắn lập tức hiện lên vẻ giận dữ, là vẻ không vui khi bị phản nghịch! Bầu không khí quanh người hắn đều trở nên lạnh như băng, ánh mắt8nhìn nàng bằng thái độ của kẻ bề trên. Giọng nói lạnh lùng ma mị trầm thấp vang lên: “Ngươi nhất định phải cự tuyệt ý tốt của Cô sao?”
Câu nói này suýt nữa thì khiến Lạc Tử Dạ uất nghẹn đến nôn ra máu!
Hắn đánh nàng bị thương như vậy, giờ còn chạy tới giả vờ giả vịt ra vẻ quan tâm, lại còn trơ trẽn nói đó là ý tốt sao?! Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Do giới hạn về chiều cao, nên nàng vẫn chỉ có thể nhìn thấy cái cằm ngạo mạn của hắn, nhưng chuyện này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến lửa giận của Lạc Tử Dạ cùng với sự quyết tâm muốn phát tiết cơn giận của nàng!
Nàng nhìn hắn, cười lạnh nói: “Vậy thì phải đa tạ ý tốt của Nhiếp chính vương điện hạ rồi! Có6điều, dù cho có ngày nào đó gia chết vì bệnh tật, chết vì bị người ta đánh chết, hay thậm chí là phơi thấy nơi hoang dã, gia nguyện ý đón nhận ý tốt của tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng duy chỉ có Nhiếp chính vương điện hạ ngài là gia không cần đến thôi! Thậm chí, nếu ngày nào đó gia gặp xui xẻo, thì gia thà chết ngoài đầu đường xó chợ, không ai nhặt xác cho, cũng sẽ không cần đón nhận bất cứ ý tốt nào của Nhiếp chính vương điện hạ ngài!”
Nói xong câu này, nàng lập tức quay lưng bỏ đi.
Chỉ để lại cho hắn bóng lưng của mình!
Bóng lưng đó bộc lộ trọn vẹn sự xa cách, kháng cự, chán ghét, thậm chí là không muốn nhìn hắn thêm một giây phút nào nữa!3Trong lòng nàng cũng căm tức đến lạ thường. Tuy nói rằng, nàng bị Phượng Vô Trù đánh trúng rất nhiều lần như vậy là vì thực lực của mình chưa đủ, nhưng cũng có rất nhiều lần là do nàng lại không hề có một chút đề phòng nào. Nàng đã hoàn toàn quên mất rằng tiếp xúc với con người này, nàng cần phải luôn luôn duy trì đề cao cảnh giác!
Nếu như nàng không duy trì sự cảnh giác, thậm chí rất có thể chỉ một tích tắc sau thôi, nàng sẽ bị hắn bóp chết mà không hề có điềm báo trước! Thế nhưng nàng lại quên mất điều này, vì sao nàng có thể quên được chứ? Trong lúc nàng đang thầm phẫn nộ trong lòng, Phượng Vô Trù vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng5của nàng. Trong đôi mắt ma mị đó đã sớm bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt!
Diêm Liệt đứng bên cạnh cũng hết hồn hết vía. Với cá tính của Vương, bị Thái tử điện hạ từ chối ý tốt một cách thẳng thừng như thế này, thậm chí còn biểu lộ rõ ràng rằng y căm ghét Vương đến thế nào, thì lúc này lẽ ra đã sớm bị Vương đạp xuống dưới chân mình, giẫm nát cả lục phủ ngũ tạng, giẫm cho tim cũng ngừng đập để khiến đối phương biết được rằng loại người nào không thể mạo phạm được thì mới thôi chứ. Thế nhưng, vì sao... lúc này Vương lại có thể nhịn được vậy?
/1476
|