*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn bỏ tay xuống, nhìn bức tường bao cao cao kia một cái, trong ánh mắt thuần khiết dần dần lộ ra tia sáng lạnh sắc bén. Cái lãnh cung này, bất luận Thái tử ca ca kia của hắn có thực lực để giúp hắn bước ra khỏi đây hay không thì hắn cũng nhất định phải ra khỏi đây! Trừ mẫu phi ra, Đại hoàng huynh là người đầu tiên cho hắn cảm nhận được sự ấm áp. Hắn đã không thể nào bảo vệ được Đại hoàng huynh, nhưng người thứ hai cho hắn sự ấm áp đó, hắn nhất định phải bảo vệ cho bằng được! Trong sinh mệnh của hắn, không thể nào có càng nhiều sự mất mát hơn nữa...
Thái tử, ca ca...
***
Ra khỏi lãnh cung, Lạc Tử Dạ nhìn xuống cánh tay mình, bên trên đó có một cái kết nơ2bướm rất xinh xắn. Nhớ đến tên tiểu tử còn xinh đẹp hơn cả thiên sứ kia, nàng lại không kìm được, khẽ mỉm cười. Cảm giác có một đệ đệ cũng tuyệt đấy chứ. Thấy nàng từ khi bước ra khỏi lãnh cung là cứ cười ngơ ngẩn không ngừng, khóe môi của Lộ Nhi và Đáp Đáp cũng không khỏi run lên rồi quay sang nhìn nhau.
Thái tử hiện giờ là thế nào đây? Nghe nói, người sa vào bể tình rồi mới trở nên ngơ ngẩn như vậy. Thái tử như thế này, chẳng lẽ là có ý tứ gì đó khác với Thất hoàng tử sao? Lộ Nhi thực sự không kìm được, bèn nhắc nhở một câu: “Thái tử điện hạ, tuy chúng ta đều biết cuộc đời của ngài vốn mê mỹ nam, phóng đãng vô cùng. Nhưng mong ngài nhất định8phải nhớ rõ, Thất hoàng tử là đệ đệ ruột thịt của ngài đó!”
Nói xong câu này, chính nàng cũng thẩm toát mồ hôi lạnh. Sao lại dám nói với Thái tử mấy câu như vậy chứ, nàng thực sự chán sống rồi sao?!
Thế nhưng, Lạc Tử Dạ nghe xong cũng chỉ run rẩy khóe môi, không mấy để trong lòng. Nàng đưa tay ra, cầm quạt gõ một cái vào đầu Lộ Nhi, cười nói: “Nghĩ nhiều quá đấy!” Vừa nói dứt lời, nàng lại nhìn thấy Long Ngạo Địch đang đứng ở vệ đường.
Lúc này hắn đứng chắp hai tay sau lưng, giống như đang chờ đợi ai đó, cũng có thể là đang chờ nàng. Nhưng Lạc Tử Dạ chỉ liếc nhìn một cái rồi định đi lướt qua hắn luôn. Có điều, vừa đi chưa được mấy bước, nàng đã nghe thấy tiếng Long6Ngao Địch vang lên: “Thái tử, mạt tướng muốn nhắc ngài một câu. Có một số người, tốt nhất ngươi không nên chọc vào. Nếu không, đến cuối cùng chuốc phiền phức vào người, thì không ai cứu giá nối đâu!”
Lạc Tiểu Thất, chắc chắn không thể bước ra khỏi lãnh cung được! Kẻ đã ngủ đông bao nhiêu năm nay, một khi có ngày bước ra được khỏi cánh cửa lãnh cung, thì thế cục của thiên hạ chưa biết chừng sẽ xoay chiều chuyển hướng theo một tinh thể hoàn toàn khác. Tuy nói rằng, với năng lực của Lạc Tiểu Thất thì hoàn toàn có thể tự mình thoát ra khỏi đây. Nhưng chỉ cần Lạc Tử Dạ không nhúng tay vào chuyện này, thì dù Lạc Tiểu Thất có bước ra ngoài cũng không thể dùng thân phận quang minh chính đại được.
Như thế,3hắn ta ắt hẳn sẽ thua ngay từ điểm xuất phát rồi! Vì vậy, hắn hoàn toàn không hy vọng Lạc Tử Dạ sẽ chen chân vào chuyện này!
Lạc Tử Dạ nghe xong, bèn quay đầu nhìn hắn một cái. Nét mặt của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt màu máu khẽ nheo lại, trong mắt mang theo ý cảnh cáo! Cứ như thế, nếu mình không nghe lời hắn thì hắn nhất định sẽ dạy cho mình một bài học vậy!
Một số người không thể chọc vào, là những người nào? Phượng Vô Trù ư? Hay là Lạc Tiểu Thất?
Nàng hơi ngừng lại một chút, nhìn Long Ngạo Địch. Còn chưa kịp nói gì, Long Ngạo Địch đã nói tiếp: “Thái tử, hôm nay mạt tướng đã nhắc nhở ngài rồi. Nếu ngài cứ quyết làm theo ý mình, vậy thì mạt tướng sẽ không khách5sáo nữa!”
Đã nói đến nước này, cũng coi như đã cảnh cáo Lạc Tử Dạ. Sau khi nói dứt lời, hắn lập tức quay lưng bước đi! Lạc Tử Dạ vốn định trao đổi với hắn một chút, bình tĩnh mà trò chuyện tâm tình. Nhưng thấy dáng vẻ điêu ngoa này của hắn, khóe môi nàng lại nhếch lên nụ cười lạnh. Thản nhiên phun ra một câu: “Liên quan cái cốc" gì đến ngươi!”
Nói xong, nàng thỏa mãn nhìn thấy bóng lưng của Long Ngạo Địch như cứng lại, sau đó nàng cũng quay người bỏ đi.
Nàng không thích bị người khác cảnh cáo, cũng không thích người khác khoa tay múa chân chỉ đạo hành vi của mình. Dù đối phương có là mỹ nam cũng vậy thôi! Thích không khách sáo với nàng thì cứ không khách sáo đi, nàng đấu không lại Phượng Vô Trù, nhưng chưa chắc đã đầu không lại Long Ngạo Địch! Còn về tên khốn kiếp Phượng Vô Trù kia, sớm muộn gì cũng có ngày nàng đạp hắn dưới gót giày! Long Ngạo Địch cứng người mất một lúc lâu. Thứ nhất là không ngờ Lạc Tử Dạ lại không hề cho mình chút thể diện nào như vậy. Thứ hai, tuy Lạc Tử Dạ vốn là hạng công tử ăn chơi bê tha, nhưng mấy câu như “liên quan các gì” thể này, thực sự cũng quá thô tục, vậy mà tiểu tử này lại có thể nói ra một cách thuận miệng như vậy! Đôi mắt màu máu của hắn khẽ nheo lại, lát sau mới từ từ điều chỉnh thần sắc của mình. Hắn quay đầu nhìn theo bóng Lạc Tử Dạ một cái, khẽ cười lạnh rồi sải bước mà đi...
***
Sau khi phản kích Long Ngạo Địch một cách rất thiếu văn minh như thế, Lạc Tử Dạ bèn đi ra khỏi hoàng cung. Cơm trưa còn chưa kịp ăn, việc đầu tiên phải làm là thực hiện lời hứa của mình, đi đón Doanh Tần cái đã! Thế nhưng, vừa bước đến cửa Tương Tư môn, nàng liền nghe thấy tiếng chửi bới om sòm: “Đồ kỹ nữ nhà ngươi, đã nhận đồ của ông đây rồi mà hầu ống đây uống chén trà cũng không chịu. Người cho rằng ngươi là cái thá gì hả?”
“Ôi chao... vị đại gia này ơi, đồ cũng là tự ngài tặng tới tận cửa mà, phải không? Doanh Tần nhà chúng ta đâu có đòi ngài đâu chứ?” Câu này, là do tú bà của Tương Tư môn nói. Lạc Tử Dạ khẽ nhướng mày, những người có nhan sắc một chút thường dễ chuốc họa vào thân thật.
Bước vào trong nhà, chưa cần ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy một bóng người mặc y phục đỏ tươi. Tên yêu nghiệt Doanh Tần kia đang ngồi trên lan can của tầng hai, người khẽ dựa vào cây cột nhà. Một chân của hắn buông thõng xuống, một chân đạp trên lan can, trong tay cầm bầu rượu, đang ngửa cổ uống. Uống xong, hắn khẽ liếm chút rượu dính trên môi mình. Dáng vẻ này khiến cho người ta chỉ vừa thoáng nhìn đã thấy lòng ngứa ngáy như bị ai cào vậy, chỉ hận không thể thay thế cho những giọt rượu kia để được hắn liếm một cái. Nếu có thể như thế thật, thì đại khái là có chết ngay cũng không còn gì hối tiếc!
Ánh mắt Lạc Tử Dạ sa sầm xuống, trong lòng thầm nghĩ, tên này quả không hổ danh là yêu nghiệt trời sinh, chỉ một động tác tùy tiện thôi cũng dễ dàng câu mất hồn người khác rồi.
Hắn bỏ tay xuống, nhìn bức tường bao cao cao kia một cái, trong ánh mắt thuần khiết dần dần lộ ra tia sáng lạnh sắc bén. Cái lãnh cung này, bất luận Thái tử ca ca kia của hắn có thực lực để giúp hắn bước ra khỏi đây hay không thì hắn cũng nhất định phải ra khỏi đây! Trừ mẫu phi ra, Đại hoàng huynh là người đầu tiên cho hắn cảm nhận được sự ấm áp. Hắn đã không thể nào bảo vệ được Đại hoàng huynh, nhưng người thứ hai cho hắn sự ấm áp đó, hắn nhất định phải bảo vệ cho bằng được! Trong sinh mệnh của hắn, không thể nào có càng nhiều sự mất mát hơn nữa...
Thái tử, ca ca...
***
Ra khỏi lãnh cung, Lạc Tử Dạ nhìn xuống cánh tay mình, bên trên đó có một cái kết nơ2bướm rất xinh xắn. Nhớ đến tên tiểu tử còn xinh đẹp hơn cả thiên sứ kia, nàng lại không kìm được, khẽ mỉm cười. Cảm giác có một đệ đệ cũng tuyệt đấy chứ. Thấy nàng từ khi bước ra khỏi lãnh cung là cứ cười ngơ ngẩn không ngừng, khóe môi của Lộ Nhi và Đáp Đáp cũng không khỏi run lên rồi quay sang nhìn nhau.
Thái tử hiện giờ là thế nào đây? Nghe nói, người sa vào bể tình rồi mới trở nên ngơ ngẩn như vậy. Thái tử như thế này, chẳng lẽ là có ý tứ gì đó khác với Thất hoàng tử sao? Lộ Nhi thực sự không kìm được, bèn nhắc nhở một câu: “Thái tử điện hạ, tuy chúng ta đều biết cuộc đời của ngài vốn mê mỹ nam, phóng đãng vô cùng. Nhưng mong ngài nhất định8phải nhớ rõ, Thất hoàng tử là đệ đệ ruột thịt của ngài đó!”
Nói xong câu này, chính nàng cũng thẩm toát mồ hôi lạnh. Sao lại dám nói với Thái tử mấy câu như vậy chứ, nàng thực sự chán sống rồi sao?!
Thế nhưng, Lạc Tử Dạ nghe xong cũng chỉ run rẩy khóe môi, không mấy để trong lòng. Nàng đưa tay ra, cầm quạt gõ một cái vào đầu Lộ Nhi, cười nói: “Nghĩ nhiều quá đấy!” Vừa nói dứt lời, nàng lại nhìn thấy Long Ngạo Địch đang đứng ở vệ đường.
Lúc này hắn đứng chắp hai tay sau lưng, giống như đang chờ đợi ai đó, cũng có thể là đang chờ nàng. Nhưng Lạc Tử Dạ chỉ liếc nhìn một cái rồi định đi lướt qua hắn luôn. Có điều, vừa đi chưa được mấy bước, nàng đã nghe thấy tiếng Long6Ngao Địch vang lên: “Thái tử, mạt tướng muốn nhắc ngài một câu. Có một số người, tốt nhất ngươi không nên chọc vào. Nếu không, đến cuối cùng chuốc phiền phức vào người, thì không ai cứu giá nối đâu!”
Lạc Tiểu Thất, chắc chắn không thể bước ra khỏi lãnh cung được! Kẻ đã ngủ đông bao nhiêu năm nay, một khi có ngày bước ra được khỏi cánh cửa lãnh cung, thì thế cục của thiên hạ chưa biết chừng sẽ xoay chiều chuyển hướng theo một tinh thể hoàn toàn khác. Tuy nói rằng, với năng lực của Lạc Tiểu Thất thì hoàn toàn có thể tự mình thoát ra khỏi đây. Nhưng chỉ cần Lạc Tử Dạ không nhúng tay vào chuyện này, thì dù Lạc Tiểu Thất có bước ra ngoài cũng không thể dùng thân phận quang minh chính đại được.
Như thế,3hắn ta ắt hẳn sẽ thua ngay từ điểm xuất phát rồi! Vì vậy, hắn hoàn toàn không hy vọng Lạc Tử Dạ sẽ chen chân vào chuyện này!
Lạc Tử Dạ nghe xong, bèn quay đầu nhìn hắn một cái. Nét mặt của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt màu máu khẽ nheo lại, trong mắt mang theo ý cảnh cáo! Cứ như thế, nếu mình không nghe lời hắn thì hắn nhất định sẽ dạy cho mình một bài học vậy!
Một số người không thể chọc vào, là những người nào? Phượng Vô Trù ư? Hay là Lạc Tiểu Thất?
Nàng hơi ngừng lại một chút, nhìn Long Ngạo Địch. Còn chưa kịp nói gì, Long Ngạo Địch đã nói tiếp: “Thái tử, hôm nay mạt tướng đã nhắc nhở ngài rồi. Nếu ngài cứ quyết làm theo ý mình, vậy thì mạt tướng sẽ không khách5sáo nữa!”
Đã nói đến nước này, cũng coi như đã cảnh cáo Lạc Tử Dạ. Sau khi nói dứt lời, hắn lập tức quay lưng bước đi! Lạc Tử Dạ vốn định trao đổi với hắn một chút, bình tĩnh mà trò chuyện tâm tình. Nhưng thấy dáng vẻ điêu ngoa này của hắn, khóe môi nàng lại nhếch lên nụ cười lạnh. Thản nhiên phun ra một câu: “Liên quan cái cốc" gì đến ngươi!”
Nói xong, nàng thỏa mãn nhìn thấy bóng lưng của Long Ngạo Địch như cứng lại, sau đó nàng cũng quay người bỏ đi.
Nàng không thích bị người khác cảnh cáo, cũng không thích người khác khoa tay múa chân chỉ đạo hành vi của mình. Dù đối phương có là mỹ nam cũng vậy thôi! Thích không khách sáo với nàng thì cứ không khách sáo đi, nàng đấu không lại Phượng Vô Trù, nhưng chưa chắc đã đầu không lại Long Ngạo Địch! Còn về tên khốn kiếp Phượng Vô Trù kia, sớm muộn gì cũng có ngày nàng đạp hắn dưới gót giày! Long Ngạo Địch cứng người mất một lúc lâu. Thứ nhất là không ngờ Lạc Tử Dạ lại không hề cho mình chút thể diện nào như vậy. Thứ hai, tuy Lạc Tử Dạ vốn là hạng công tử ăn chơi bê tha, nhưng mấy câu như “liên quan các gì” thể này, thực sự cũng quá thô tục, vậy mà tiểu tử này lại có thể nói ra một cách thuận miệng như vậy! Đôi mắt màu máu của hắn khẽ nheo lại, lát sau mới từ từ điều chỉnh thần sắc của mình. Hắn quay đầu nhìn theo bóng Lạc Tử Dạ một cái, khẽ cười lạnh rồi sải bước mà đi...
***
Sau khi phản kích Long Ngạo Địch một cách rất thiếu văn minh như thế, Lạc Tử Dạ bèn đi ra khỏi hoàng cung. Cơm trưa còn chưa kịp ăn, việc đầu tiên phải làm là thực hiện lời hứa của mình, đi đón Doanh Tần cái đã! Thế nhưng, vừa bước đến cửa Tương Tư môn, nàng liền nghe thấy tiếng chửi bới om sòm: “Đồ kỹ nữ nhà ngươi, đã nhận đồ của ông đây rồi mà hầu ống đây uống chén trà cũng không chịu. Người cho rằng ngươi là cái thá gì hả?”
“Ôi chao... vị đại gia này ơi, đồ cũng là tự ngài tặng tới tận cửa mà, phải không? Doanh Tần nhà chúng ta đâu có đòi ngài đâu chứ?” Câu này, là do tú bà của Tương Tư môn nói. Lạc Tử Dạ khẽ nhướng mày, những người có nhan sắc một chút thường dễ chuốc họa vào thân thật.
Bước vào trong nhà, chưa cần ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy một bóng người mặc y phục đỏ tươi. Tên yêu nghiệt Doanh Tần kia đang ngồi trên lan can của tầng hai, người khẽ dựa vào cây cột nhà. Một chân của hắn buông thõng xuống, một chân đạp trên lan can, trong tay cầm bầu rượu, đang ngửa cổ uống. Uống xong, hắn khẽ liếm chút rượu dính trên môi mình. Dáng vẻ này khiến cho người ta chỉ vừa thoáng nhìn đã thấy lòng ngứa ngáy như bị ai cào vậy, chỉ hận không thể thay thế cho những giọt rượu kia để được hắn liếm một cái. Nếu có thể như thế thật, thì đại khái là có chết ngay cũng không còn gì hối tiếc!
Ánh mắt Lạc Tử Dạ sa sầm xuống, trong lòng thầm nghĩ, tên này quả không hổ danh là yêu nghiệt trời sinh, chỉ một động tác tùy tiện thôi cũng dễ dàng câu mất hồn người khác rồi.
/1476
|