Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 110: Tiểu dạ nhi, ta còn có tình địch nào khác không? (2)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5hỉ dựa vào những lời vừa rồi của ông ta, Lạc Tử Dạ cũng có thể nghe ra, y thuật người này chắc chắn vượt bậc, nếu không chẳng thể nào biết rõ cả thời gian mà Doanh Tần đã uống rượu, hơn nữa còn nói chính xác bệnh trạng như vậy! Nàng nghiêng đầu, nhìn bóng lưng của ông ta, mở miệng giữ người lại: “Đại phu dừng bước, bất kể như thế nào, xin đại phu hãy nghĩ biện pháp để chữa trị!”
Phàm là người có tài năng thì đều có cái tôi riêng nên thái độ này của đại phu cũng là điều dễ hiểu, cũng chính vì vậy Lạc Tử Dạ mới hạ giọng mềm mỏng như thế. Đại phu kia nghe xong lời này, tuy dừng bước nhưng cũng không quay đầu mà mở miệng nói: “Hắn ta đã không còn thiết sống nữa, sao2Thái tử phải cố chấp như vậy?”
Ông ta nói xong, Lạc Tử Dạ nhíu mày một cái, mở miệng đáp lời: “Đã là người thì sẽ có lúc phải trải qua một vài chuyện không như ý, cảm thấy thế giới u ám, muốn lánh sự đời, cam chịu số phận, thậm chí có khi còn muốn chết. Nhưng mà, bản Thái tử nghĩ rằng dù hắn có muốn buông bỏ thì chắc chắn người bên cạnh hắn cũng sẽ không buông tay! Nếu như đến cả người bên cạnh cũng muốn buông tay thì còn ai có thể giúp hắn được đây? Cho nên, thân là một người bên cạnh, là một người bằng hữu, cho dù hắn có mặc kệ bản thân, thì bản Thái tử cũng sẽ không buông tay! Làm hết sức mình, nghe theo ý trời. Có muốn sống hay không là do hắn nhưng8có làm hay không là do ta!”
Giống như nàng năm đó tự buông thả bản thân mình, là Yêu Nghiệt đã kéo nàng thoát khỏi kiếp ăn mày, vứt xuống trước mặt lão đại, khuyên can, giúp đỡ. Cũng chính vì bọn họ đã không buông bỏ, cho nên nàng vẫn chưa chết. Nàng nói xong lời này, đôi lông mi dài của người đang nằm trên giường bỗng nhiên run rẩy.
Mà đại phu kia nghe xong cũng sững người.
Quả thực không ngờ, Thái tử điện hạ có danh tiếng kém đến vậy mà lại có suy nghĩ và cách nhìn nhận độc đáo như thế! Mặc dù ông ta cho rằng từ “bằng hữu” ám chỉ quan hệ giữa nàng và Doanh Tần kia còn phải cân nhắc thêm những lời này đã thật sự làm ông ta xúc động! Vì vậy, ông ta lên tiếng đáp: “Thế thì6xin Thái tử cho lão già này nói thẳng, hiện giờ bệnh của vị công tử đây đã khó có thể khống chế, cho dù có uống thuốc cũng chỉ là để kéo dài thêm sinh mạng mà thôi. Giờ hoặc là tìm được vị danh y xuất sắc, chữa khỏi được bệnh này, hoặc là ra biển đến đảo Thiên Lãng, xin một đóa Yêu Liên về! Chỉ có điều vị ở đảo Thiên Lãng kia có tính cách vô cùng cổ quái, có đi cũng chưa chắc có thể xin được!”
Ông ta vừa dứt lời, Thanh Thành đã vội lên tiếng: “Ta đi xin!”
Gã nói xong, đại phu kia lắc lắc đầu, mở miệng: “Những người khác có lẽ không biết nhưng người học y của Huyền Ngự Đại Lục không ai không biết, vị ở đảo Thiên Lãng kia chưa từng nể mặt ai bao giờ! Cho3nên hoặc là tự mình đi cầu, hoặc là người thân nhất, còn không ngay cả mặt cũng không thấy được!” Lạc Tử Dạ nghe nói người kia có yêu cầu quái gở cũng không cảm thấy lạ. Chỉ có điều trong đầu nàng chợt nhớ tới, lúc ở quốc tự, phương trường có nhắc nhở nàng không được ra biển. Liên hệ với chuyện này, trong mông lung như đã nhìn thấy sự chỉ dẫn nào đó. Nàng không dông dài thêm nữa, chỉ mở miệng nói: “Đại phu cứ cho thuốc trước đi, tuy ta vẫn chưa phải là người thân nhất của hắn nhưng nếu như cần...”
5hỉ dựa vào những lời vừa rồi của ông ta, Lạc Tử Dạ cũng có thể nghe ra, y thuật người này chắc chắn vượt bậc, nếu không chẳng thể nào biết rõ cả thời gian mà Doanh Tần đã uống rượu, hơn nữa còn nói chính xác bệnh trạng như vậy! Nàng nghiêng đầu, nhìn bóng lưng của ông ta, mở miệng giữ người lại: “Đại phu dừng bước, bất kể như thế nào, xin đại phu hãy nghĩ biện pháp để chữa trị!”
Phàm là người có tài năng thì đều có cái tôi riêng nên thái độ này của đại phu cũng là điều dễ hiểu, cũng chính vì vậy Lạc Tử Dạ mới hạ giọng mềm mỏng như thế. Đại phu kia nghe xong lời này, tuy dừng bước nhưng cũng không quay đầu mà mở miệng nói: “Hắn ta đã không còn thiết sống nữa, sao2Thái tử phải cố chấp như vậy?”
Ông ta nói xong, Lạc Tử Dạ nhíu mày một cái, mở miệng đáp lời: “Đã là người thì sẽ có lúc phải trải qua một vài chuyện không như ý, cảm thấy thế giới u ám, muốn lánh sự đời, cam chịu số phận, thậm chí có khi còn muốn chết. Nhưng mà, bản Thái tử nghĩ rằng dù hắn có muốn buông bỏ thì chắc chắn người bên cạnh hắn cũng sẽ không buông tay! Nếu như đến cả người bên cạnh cũng muốn buông tay thì còn ai có thể giúp hắn được đây? Cho nên, thân là một người bên cạnh, là một người bằng hữu, cho dù hắn có mặc kệ bản thân, thì bản Thái tử cũng sẽ không buông tay! Làm hết sức mình, nghe theo ý trời. Có muốn sống hay không là do hắn nhưng8có làm hay không là do ta!”
Giống như nàng năm đó tự buông thả bản thân mình, là Yêu Nghiệt đã kéo nàng thoát khỏi kiếp ăn mày, vứt xuống trước mặt lão đại, khuyên can, giúp đỡ. Cũng chính vì bọn họ đã không buông bỏ, cho nên nàng vẫn chưa chết. Nàng nói xong lời này, đôi lông mi dài của người đang nằm trên giường bỗng nhiên run rẩy.
Mà đại phu kia nghe xong cũng sững người.
Quả thực không ngờ, Thái tử điện hạ có danh tiếng kém đến vậy mà lại có suy nghĩ và cách nhìn nhận độc đáo như thế! Mặc dù ông ta cho rằng từ “bằng hữu” ám chỉ quan hệ giữa nàng và Doanh Tần kia còn phải cân nhắc thêm những lời này đã thật sự làm ông ta xúc động! Vì vậy, ông ta lên tiếng đáp: “Thế thì6xin Thái tử cho lão già này nói thẳng, hiện giờ bệnh của vị công tử đây đã khó có thể khống chế, cho dù có uống thuốc cũng chỉ là để kéo dài thêm sinh mạng mà thôi. Giờ hoặc là tìm được vị danh y xuất sắc, chữa khỏi được bệnh này, hoặc là ra biển đến đảo Thiên Lãng, xin một đóa Yêu Liên về! Chỉ có điều vị ở đảo Thiên Lãng kia có tính cách vô cùng cổ quái, có đi cũng chưa chắc có thể xin được!”
Ông ta vừa dứt lời, Thanh Thành đã vội lên tiếng: “Ta đi xin!”
Gã nói xong, đại phu kia lắc lắc đầu, mở miệng: “Những người khác có lẽ không biết nhưng người học y của Huyền Ngự Đại Lục không ai không biết, vị ở đảo Thiên Lãng kia chưa từng nể mặt ai bao giờ! Cho3nên hoặc là tự mình đi cầu, hoặc là người thân nhất, còn không ngay cả mặt cũng không thấy được!” Lạc Tử Dạ nghe nói người kia có yêu cầu quái gở cũng không cảm thấy lạ. Chỉ có điều trong đầu nàng chợt nhớ tới, lúc ở quốc tự, phương trường có nhắc nhở nàng không được ra biển. Liên hệ với chuyện này, trong mông lung như đã nhìn thấy sự chỉ dẫn nào đó. Nàng không dông dài thêm nữa, chỉ mở miệng nói: “Đại phu cứ cho thuốc trước đi, tuy ta vẫn chưa phải là người thân nhất của hắn nhưng nếu như cần...”
/1476
|