Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 129: Nể tình người sai người ám sát tên ẻo lả chết tiệt kia, cô tha mạng cho người (4)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5hời gian dường như ngừng lại, tất cả mọi người không biết bản thân đang ở đâu. Ai cũng ngây ngốc đứng đó nhìn những người đang nằm kia. Đám người áo đen trên mái nhà cũng thế mà hộ vệ và đội quân siêu việt dưới mái hiên cũng vậy!
Chỉ chớp mắt một cái, trong lúc những người khác còn chưa kịp phản ứng, vậy mà đã có ba người chết dưới chân nàng! Hơn thế, cách nàng ra chiều quá ư kỳ lạ. Đó không phải nội công, lại không phải võ công, cũng tuyệt đối không phải là yêu thuật, mà chỉ dựa vào độ dẻo dai và linh hoạt của cơ thể, cùng với độ mạnh yếu lúc ra tay.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là2tốc độ!
Lúc này, những người đang đứng dưới mái hiên bắt đầu cảm thấy kích động, cũng nóng lòng muốn thử. Nếu Thái tử thực sự là loại vô năng như lời đồn thì chắc chắn không thể có bản lĩnh như vậy! Nói không chừng bọn họ đi theo Thái tử có thể lập ra một vùng trời mới đó!
Trái lại, vào lúc này, tên áo đen cầm đầu nhóm người tới ám sát đã đứng đơ ra như tượng gỗ:
Nhìn tình huống hiện tại đi, trên người Lạc Tử Dạ không dính một giọt máu nhưng đã giết chết ba người của bọn họ rồi đấy! Đã thế, bên dưới còn có hộ vệ đang quan sát. Không khó nhận ra trong số hơn năm trăm gã đàn ông8thân hình cao lớn, vạm vỡ kia có rất nhiều người luyện võ.
Nếu hai bên cứ tiếp tục giằng co, đánh đấm, rõ ràng là bọn họ sẽ gặp bất lợi hơn nhiều!
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chủ nhân đã dẫn theo hơn một nửa thuộc hạ đi chặn giết Phượng Vô Trù rồi, lúc này bọn họ chỉ có một nửa số người, nếu cứ nhất quyết ra tay thì nói không chừng cuối cùng chỉ có thể bỏ mình ở đây thôi! Hay là cứ chuồn trước, sau này lại mưu tính tiếp nhỉ?
Sau khi cân nhắc, hắn ta định rút lui.
Tuy nhiên, Lạc Tử Dạ làm sao có thể tha cho hắn ta rời đi được? Nàng cười lạnh, tiếng cười trong trẻo, khó phân6biệt là giọng nam hay giọng nữ, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người khác cảm thấy sởn tóc gáy: “Định động đến người của gia, lại còn tới phủ đệ của gia gây chuyện, vậy mà các ngươi còn muốn sống sót rời khỏi nơi này hử? Có phải các ngươi còn định trở lại lần nữa hay không?” Nàng vừa dứt lời, sống lưng những tên áo đen kia lập tức cứng ngắc. Cùng lúc đó, nàng cũng bay vọt tới. Nàng nhanh chóng đoạt lấy một thanh kiếm sắc bén trong tay một người trong số đó. Nàng như một cơn gió xẹt qua mặt từng người, thanh trường kiểm kia xé gió, vạch ra từng tia máu. Đây không phải là đang so võ công, mà3là so tốc độ! Tên cầm đầu đám sát thủ áo đen kia lập tức xoay người, vơ vội lấy một thanh đao chém về phía Lạc Tử Dạ. Cùng lúc gã ra tay, Lạc Tử Dạ cũng hành động. Nàng đâm vào giữa yết hầu của gã! Trong lòng gã tràn đầy lòng tin là mình nhất định sẽ kịp chém trúng, nhất định có thể chém đứt cánh tay của Lạc Tử Dạ, nhưng không ngờ...
5hời gian dường như ngừng lại, tất cả mọi người không biết bản thân đang ở đâu. Ai cũng ngây ngốc đứng đó nhìn những người đang nằm kia. Đám người áo đen trên mái nhà cũng thế mà hộ vệ và đội quân siêu việt dưới mái hiên cũng vậy!
Chỉ chớp mắt một cái, trong lúc những người khác còn chưa kịp phản ứng, vậy mà đã có ba người chết dưới chân nàng! Hơn thế, cách nàng ra chiều quá ư kỳ lạ. Đó không phải nội công, lại không phải võ công, cũng tuyệt đối không phải là yêu thuật, mà chỉ dựa vào độ dẻo dai và linh hoạt của cơ thể, cùng với độ mạnh yếu lúc ra tay.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là2tốc độ!
Lúc này, những người đang đứng dưới mái hiên bắt đầu cảm thấy kích động, cũng nóng lòng muốn thử. Nếu Thái tử thực sự là loại vô năng như lời đồn thì chắc chắn không thể có bản lĩnh như vậy! Nói không chừng bọn họ đi theo Thái tử có thể lập ra một vùng trời mới đó!
Trái lại, vào lúc này, tên áo đen cầm đầu nhóm người tới ám sát đã đứng đơ ra như tượng gỗ:
Nhìn tình huống hiện tại đi, trên người Lạc Tử Dạ không dính một giọt máu nhưng đã giết chết ba người của bọn họ rồi đấy! Đã thế, bên dưới còn có hộ vệ đang quan sát. Không khó nhận ra trong số hơn năm trăm gã đàn ông8thân hình cao lớn, vạm vỡ kia có rất nhiều người luyện võ.
Nếu hai bên cứ tiếp tục giằng co, đánh đấm, rõ ràng là bọn họ sẽ gặp bất lợi hơn nhiều!
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chủ nhân đã dẫn theo hơn một nửa thuộc hạ đi chặn giết Phượng Vô Trù rồi, lúc này bọn họ chỉ có một nửa số người, nếu cứ nhất quyết ra tay thì nói không chừng cuối cùng chỉ có thể bỏ mình ở đây thôi! Hay là cứ chuồn trước, sau này lại mưu tính tiếp nhỉ?
Sau khi cân nhắc, hắn ta định rút lui.
Tuy nhiên, Lạc Tử Dạ làm sao có thể tha cho hắn ta rời đi được? Nàng cười lạnh, tiếng cười trong trẻo, khó phân6biệt là giọng nam hay giọng nữ, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người khác cảm thấy sởn tóc gáy: “Định động đến người của gia, lại còn tới phủ đệ của gia gây chuyện, vậy mà các ngươi còn muốn sống sót rời khỏi nơi này hử? Có phải các ngươi còn định trở lại lần nữa hay không?” Nàng vừa dứt lời, sống lưng những tên áo đen kia lập tức cứng ngắc. Cùng lúc đó, nàng cũng bay vọt tới. Nàng nhanh chóng đoạt lấy một thanh kiếm sắc bén trong tay một người trong số đó. Nàng như một cơn gió xẹt qua mặt từng người, thanh trường kiểm kia xé gió, vạch ra từng tia máu. Đây không phải là đang so võ công, mà3là so tốc độ! Tên cầm đầu đám sát thủ áo đen kia lập tức xoay người, vơ vội lấy một thanh đao chém về phía Lạc Tử Dạ. Cùng lúc gã ra tay, Lạc Tử Dạ cũng hành động. Nàng đâm vào giữa yết hầu của gã! Trong lòng gã tràn đầy lòng tin là mình nhất định sẽ kịp chém trúng, nhất định có thể chém đứt cánh tay của Lạc Tử Dạ, nhưng không ngờ...
/1476
|